Tập 01 : [ Nguy hiểm thứ 1] Thiếu nữ Cuồng Sát nhắm vào thi thể tôi
Chương 22: Bị uy hiếp
4 Bình luận - Độ dài: 3,348 từ - Cập nhật:
Chương 22: Bị uy hiếp
Sáng hôm nay, tôi đến lớp học sớm hơn mọi ngày rất nhiều và nói không chừng học sih trực nhật cũng chưa chắc đến sớm hơn tôi.
Hơn nữa, điểm bối rối nhất chính là Tâm Nhiên và Khả Lăng cùng đi học với tôi! Trước kia, ba chúng tôi đi ra khỏi nhà vào các mốc thời gian khác nhau, nói chung là tôi ra khỏi nhà sớm nhất, sau đó là Tâm Nhiên và cuối cùng mới là Khả Lăng.
Ngày xưa, Tâm Nhiên biết đi xe đạp chở Khả Lăng và cả hai cùng đến trường, nhưng hôm nay các em ấy lại không sử dụng phương tiện tiện lợi như xe đạp, mà lại đi bộ đến trường trong khi mỗi người một bên nắm tay tôi.
Cũng may là vì lúc này vẫn còn khá sớm, cho nên trên đường cũng không có người. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ bị phiên bản nâng cấp 2.0 sóng ánh sáng hâm mộ ghen tị và một đống danh hiệu trong tầm mắt chắc chắn sẽ biến thành một mảng lớn màu đen.
A, tôi luôn cảm thấy hơi xúc động, chỉ cần không xét đến những nhân tố khác, cảnh tượng như vậy chính là cái gọi là thân thiết và hòa thuận giữa các thành viên trong gia đình.
Sau khi bước vào tòa nhà dạy học chính, chúng tôi lần lượt tách nhau ra ở tầng 1 và tầng 2 trong khi Khả Lăng ở tầng 1 và Tâm Nhiên tiếp tục đi lên tầng 3.
Tâm Nhiên ở phòng đầu tiên tầng 3 lớp 1 năm 2, nhưng ngay sau đó không phải là lớp 2 năm 2 của chúng tôi, mà là lớp 3 năm 2. Chỉ có lớp 2 chúng tôi là bị chia ra 2 tầng và còn là cuối tầng, cho nên căn phòng đặc biệt này cũng được gọi đùa là 'phòng học 222'. Nhân tiện, tầng 1 cũng có một 'phòng học 111' và Khả Lăng là lớp 1 năm 1. Tầng 3 cũng có một 'phòng học 333' , phân chia tầng trên tầng dưới của lớp chúng tôi và được gọi chung là 'phòng học 666'. Hồi học lớp 1 năm 1, tôi học ở phòng đầu tiên tầng dưới.
Dường như không hề có dụng ý đặc biệt nào cả trong việc sắp xếp lớp học và dù sao tôi không cảm thấy lớp chúng tôi có gì đặc biệt cả... Không đúng, không phải là không có! Đám học sinh lớp chúng tôi cũng bất thường!
Bây giờ thử ngẫm nghĩ lại, các lớp khác cũng không có những danh hiệu đặc biệt đó và chỉ có mỗi lớp chúng tôi có!
Cái này là tập hợp đám học sinh bất thường lại một chỗ sao!
Cái này là do ai làm? Hiệu trưởng sao?
Nhân tiện, hiệu trưởng là mẹ của Lệ Lệ, nói cách khác thì hiệu trưởng cũng là một Succubus, là một phi nhân loại... Cô ấy cố ý tách riêng người khác thường sao?
Không đúng, vậy thì tại sao tôi lại ở trong cái lớp này! Cho dù bây giờ tôi có thể thấy một ít thứ lộn xộn, nhưng trước kia tôi cũng không thấy được gì cả!
... Tôi luôn cảm giác rằng nếu mình tiếp tục đào sâu hơn nữa, tôi sẽ bị cuốn vào trong sự kiện vô cùng khủng khiếp, tôi vẫn nên dùng lại vào lúc này.
Tôi chỉ cần coi như không nhìn thấy được gì cả và tiếp tục làm người bình thường là được rồi... Nếu như có cách nào đó khiến cho tôi chẳng thể nhìn thấy những chữ viết kia thì tốt... Đúng rồi!
Thông qua gương, tôi không nhìn thấy được danh hiệu của mình. Thông qua kính cửa sổ, tôi cũng không thấy được danh hiệu của người bên ngoài. Nếu đã là như vậy.. Chẳng phải tôi đeo kính lên là được rồi sao?
Tôi nên phối hợp với bộ kính thường vào thứ 7.
Suy nghĩ đến những điều như vậy, tôi đã đi đến cuối tầng 2 và kéo cửa lớp ra.
Tôi vốn tưởng rằng hôm nay tới sớm như vậy thì mình chắc chắn là người đầu tiên đến lớp, nhưng không ngờ tới trong lớp đã có người và còn là hai người nữa.
Một người là Cơ Luyến Băng khiến cho tôi đau đầu, người kia là bạn học Lam Hoa với danh hiệu Stalker. Hả? Tại sao danh hiệu lại là màu xám tro? Hơn nữa, vẻ mặt đó là sao vậy... Vẻ mặt đầy u oán?
Tại sao mới sáng sớm ra đã lộ ra vẻ mặt như vậy rồi? Bộ tối ngày hôm qua cô ấy gặp ác mộng và ngủ không ngon sao?
Thôi kệ, đừng bận tâm đến chuyện của người khác làm gì, tránh cho rước họa vào thân.
Tôi bước đến chỗ ngồi của mình và kéo ghế ra sau khi đặt cặp sách lên bàn. Trong phòng học lớn như vậy chỉ có mỗi chúng tôi ở một góc và mang đến cảm giác kỳ lạ.
Cơ Luyến Băng không để ý đến tôi nữa sau buổi trưa hôm qua, dường như đã khôi phục lại tâm tình sau một đêm và mỉm cười chào hỏi với tôi.
"Bạn học Quân Thành, chào buổi sáng."
Tôi hời hợt đáp lại.
"À, chào buổi sáng."
Có lẽ Cơ Luyến Băng không ngờ tới tôi sẽ chào hỏi với cô ấy một cách bình tĩnh dứt khoát như vậy và còn chớp mắt nở nụ cười chế nhạo.
"Ara, mới sáng sớm đã chào hỏi với em sáng khoải như vậy, bộ anh rất thích em sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tôi đảo mắt và trả lời bừa cô ấy với giọng vô cùng qua loa lấy lệ.
"Ế?!"
Âm thanh này không phải là do Cơ Luyến Băng phát ra, mà là do bạn học Lam Hoa ngồi bên cạnh cô ấy phát ra.
Tại sao cô ấy lại có phản ứng mạnh như vậy?
Nhân tiện, màu sắc danh hiệu của cô ấy là màu xám tro...
Tôi nhớ màu xám tro là biểu thị cho cảm xúc ghen ti... Hừm... Điều đó có nghĩa là...
Bạn học Lam Hoa không phải là kiểu đồng tính luyến ái chứ?
Tôi đưa kết luận như vậy, đương nhiên là có cơ sở rồi.
① Cơ Luyến Băng hỏi tôi có thích cô ấy hay không?
② Tôi trả lời vô cùng qua loa lấy lệ.
③ Lúc này Lam Hoa phát ra âm thanh nghi vấn kinh ngạc.
Dựa theo ba cái trên, tôi có thể suy đoán ra được hoạt động nội tâm của bạn học Lam Hoa: 'Cái gì, tên gia hỏa này lại đối xử với Cơ Luyến Băng tỷ tỷ một cách qua loa lấy lệ như vậy. Hắn đúng là loại đàn ông không biết xấu hổ!' . Nó gần giống như vậy.
Oa, thật là lợi hại quá đi, không ngờ tới Cơ Luyến Băng lại được các nữ sinh yêu thích như vậy. (Bouyomi)
[Bouyomi (棒读/棒読み / ぼうよみ): ám chỉ người đơn điệu máy móc. Những Seiyuu mà giọng nói đơ, 1 tông 1, ko nhấn nhá gì cả, nghe rất chán thường được gán cho danh hiệu này ]
Suy đoán ngày hôm qua của tôi thực sự chính xác, không phải là toàn bộ tập thể nữ sinh tẩy chay Cơ Luyến Băng, mà là vì ngưỡng mộ cô ấy, cho nên họ mới không dám đến gần cổ. Nhân tiện, Cơ Luyến Băng chưa bao giờ hẹn hò với một người đàn ông nào cho đến nay, không phải là cô ấy cũng thích con gái đấy chứ?
Ồ ~ Hoa khôi học đường nổi tiếng lại là Lesbian đó, thật đúng là tin tức chấn động ha.
"Em luôn cảm giác anh đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ đó, bạn học An Quân Thành."
"Không có, không có."
"Ủa ~ Có thật không vậy?"
"Thật, thật đó."
Tôi vẫn dùng thái độ qua loa lấy lệ và có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy không thú vị mà không quan tâm đến tôi nữa.
Đúng như tôi dự đoán, Cơ Luyến không làm phiền tôi nữa... Cho đến hai tiết học sau đó.
Tôi định đến đình Quân Thành như mọi khi và ở đó cho hết khoảng thời gian này, nhưng khi tôi vừa mới đi vào con đường nhỏ bên cạnh sân bóng rổ và đến chỗ rẽ của tòa nhà dạy học của khoa thì gặp phải Cơ Luyến Băng.
Dọa tôi giật cả mình! Tôi nhớ khi tôi bước ra khỏi lớp, cô ấy vẫn ngồi ở chỗ của mình, rốt cuộc thì làm sao cô ấy lại đến đây trước chờ tôi!
"Ara ~ Thật là trùng hợp, bạn học Quân Thành."
"Trùng hợp cái đầu cậu ấy, cậu vốn ở đây chờ mình."
Cơ Luyến Băng đột nhiên tiến lại gần tôi một bước, chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, đôi mắt đen láy kia giống như muốn hút hồn người ta và khiến cho tôi không thể động đậy.
"Đúng vậy, em đang đợi anh đó, em muốn nghe câu trả lời của anh."
Câu trả lời, cô ấy ám chỉ sự kiện tỏ tình ngày hôm qua và muốn có câu trả lời sớm như vậy sao? Maa, sớm cho câu trả lời cũng tốt, tránh cho cô ấy tiếp tục làm phiền tôi.
"Thành thật xin lỗi, như những gì mình đã nói ngày hôm qua, mình cảm thấy chúng ta không hề hợp nhau chút nào."
"Tại sao anh lại từ chối em một cách dứt khoát như vậy? Em thật sự thật lòng thật dạ đó, anh thật sự quá đáng quá đi, anh muốn người ta bật khóc sao?"
"Gì mà thật lòng thật dạ chứ... Từ đầu đến cuối, cậu đang nói dối."
"Nói dối? Anh cảm thấy, em đang nói dối sao?"
Hừ, không phải là nói dối thì còn có thể là cái gì nữa. Trước tiên không nói đến danh hiệu của cậu chỉ là màu xanh lá cây, bất kể là ai nghe cái kiểu tò tình đó đều thấy nó giống nói dối.
"Không phải là nói dối thì còn có thể là cái gì nữa."
"Ưm, anh thật sự quá đáng quá đi... Người ta thật sự thích bạn học Quân Thành mà..."
Tôi vốn tưởng rằng sau khi bị tôi vạch trần lời nói dối, Cơ Luyến Băng sẽ từ bỏ che giấu và nói thẳng ra mục đích thực sự của cô ấy vào lúc này.
Nhưng cô ấy lại không!
Cô ấy thật sự giống như một cô gái bị từ chối lời tỏ tình, cảm thấy thất vọng và khóc như mưa mà thôi!
Hơn nữa, danh hiệu của cô ấy lại biến thành màu hồng!
Nè nè nè? Tại sao cô ấy có thể đột nhiên thích tôi chứ? Hay nói đúng hơn, năng lực của tôi xảy ra vấn đề?
"Ế..."
Cô ấy thật sự thích tôi? Này này? Thật hay giả vậy?
Tôi đứng ngây người ra tại chỗ và không biết nên làm như thế nào cho đúng giống như một tên ngốc, chẳng lẽ tôi nên an ủi cô ấy một chút sao? Nhân tiện, nếu như cô ấy thật sự thích tôi, thì tôi nên đồng ý lời tỏ tình của cô ấy sao? Nhưng mà, danh hiệu đó của cô ấy... Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, tôi lại rơi vào trong trạng thái bối rối.
"Cái đó, xin lỗi, mình chỉ nghĩ là... Ế..."
"Lừa, anh, đó ~"
"Hả?
"Ha ha ha ha ~ Quả nhiên là em chỉ cần mang theo cảm xúc chân thật, bạn học Quân Thành không thể phân biệt được đâu là lời nói dối."
Danh hiệu lại đổi về màu xanh lá cây ban đầu, nước mắt không chảy xuống nữa sau khi bị lau sạch đi trên mặt. Chỉ trong 3 giây ngắn ngủi, Cơ Luyến Băng đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ khóc thút thít sang nét mặt tươi cười!
Oa! Có chuyện quái gì xảy ra với người phụ nữ này vậy! Đến ngay cả cảm xúc của bản thân cũng có thể tự do kiểm soát sao!
Đáng sợ quá đi!
"Rốt cuộc biểu cảm có thay đổi không vậy?"
"..."
Tôi cũng không nên trả lời người phụ nữ này! Ngay từ đầu tôi nên bơ thẳng cô ấy thì tốt hơn!
Tôi lộ ra vẻ mặt hơi 'khí cấp bại phôi' đi vòng qua Cơ Luyến Băng và tức giận đi về phía cái đình kia.
[khí cấp bại phôi (气急败坏 ): vừa có nghĩa là rất tức giận hoặc rất bối rối ]
Cơ Luyến Băng đi theo phía sau tôi và nhẹ nhàng nói.
"Anh tức giận sao? Đừng tức giận mà ~ Nào nào nào, em cho anh xem bảo bối ~"
Một thiếu nữ xinh đẹp như cậu không cần phải nói ra lời thoại tục tĩu như vậy!
Không không không, đừng để ý đến cô ấy, cô ấy đang dẫn dụ tôi nói chuyện với cổ.
"Anh thật sự không xem sao? Bức ảnh này có thể rất quan trọng đối với bạn học Quân Thành đó ~"
Bức ảnh?
Hừ, dù sao đó cũng chỉ là đống ảnh hồi nhỏ của tôi và chúng chẳng quan trọng với tôi.
Cá nhân tôi để lại cực ít trang lịch sử đen tối, chưa từng mắc bệnh Chūnibyō và càng chưa từng làm chuyện gì xấu hổ cả, cho nên ảnh trong tay Cơ Luyến Băng cùng lắm chỉ là ảnh hồi nhỏ của tôi mà thôi.
"Ái chà, vậy thì đáng tiếc quá đi. Nếu đã là như vậy, em sẽ gửi bức ảnh này cho bố của bạn học Quân Thành vậy, lệnh tôn chắc chắn sẽ cám ơn em."
Gửi cho bố tôi? Tại sao lại là bố... Chẳng lẽ là bức anh gia đình hay gì đó tương tự sao?
Cơ Luyến Băng tiếp tục nói những lời khiến tôi lo lắng giống như cô ấy đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi và tôi có cảm giác bị cô ấy chơi đùa giữa những tràng pháo tay vậy.
"Vậy thì em sẽ nói ra manh mối của từng bức ảnh vậy, nói không chừng bạn học Quân Thành sẽ cảm thấy hứng thú. Đầu tiên là ở trong nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh...
"Sau đó, nhân vật là bạn học Quân Thành và em gái."
Tôi với em gái...
"Cuối cùng là tư thế cơ thể kiểu vào từ phía sau."
Kiểu vào từ phía sau là cái quái quỷ gì vậy... Nó là kiểu con gái ôm lấy con trai từ phía sau sao?
Kết hợp cái trên, đây là ám chỉ em gái ôm tôi từ phía sau trong nhà vệ sinh sao?
Chết lặng ——
Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến cho trán tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi lập tức xoay người nắm lấy cổ tay Cơ Luyến Băng và kéo lại gần nhìn những bức ảnh kia
"Mẹ kiếp! Tại sao bức ảnh này lại tồn tại a a a a!!!"
Vào khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia trong tay Cơ Luyến Băng, cả người tôi đều không ổn! Não giống như bị móng vuốt của Vampire vò thành một quả bóng và cả người cũng rơi vào trạng thái hoang mang tột độ!
Trong ảnh, tôi ** nửa người trên và cởi quần, gần như ** và em gái, cũng chính là Tâm Nhiên đang ôm tôi ở sau lưng, tay cầm ** của tôi...
A a a a a a!
Còn 'làm như có thật' mà censor nữa ! Nó thực sự không phải là như vậy!
Nhân tiện, tại sao lại có chất lỏng màu trắng! Là P phải không? Chắc chắn là P rồi! Nước tiểu của tôi mới không phải là màu trắng!
Cái này thực sự giống như em gái giúp anh trai thủ dâm, đúng không! Thoạt nhìn nó trông giống một PLAY vô cùng tồi tệ!
"Bức ảnh này là sao vậy! Tại sao cậu lại có được nó!"
Tôi thật sự không có cách nào bình tĩnh lại được.
Trang lịch sử đen tối lớn nhất đã bị ghi lại bởi phương tiện hiện đại!
Tôi thật sự muốn phát điên lên mất!
Sau khi nhìn thấy bức ảnh trong tay thành công thu hút sự chú ý của tôi, Cơ Luyến Băng khéo léo cầm bức ảnh kia bằng một tay khác và mím môi nói.
"Ái chà, ngày hôm qua em nhờ hầu gái nhà em đi điều tra rõ địa chỉ nhà anh sau khi về nhà... Chỉ là em không ngờ tới mình sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy ~"
"Hầu gái nhà cậu còn biết cả đột nhập chụp trộm sao!"
Hơn nữa, cô ta không bị phát hiện, thay vì nói đây là hầu gái, không bằng nói đây là nhẫn giả (ninja)!
"Hừ hừ, trước tiên cứ mặc kệ hầu gái nhà em đột nhập vào anh như thế nào. Bức ảnh này... Vấn đề rất lớn, phải không?"
"... Cái này chỉ là!"
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là... !"
Nghĩ nhanh lên, An Quân Thành! Mày hãy nghĩ ra một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý đi!
Cơ Luyến Băng nhìn tôi không nói nên lời, dùng tay trái che miệng lại và nói với vẻ mặt đầy đau lòng.
"Ái chà chà... Thật đúng là 'thời thế đổi thay' , 'đạo đức tiêu vong', ngay cả anh em cũng có mối quan hệ bẩn thỉu như vậy..."
[thời thế đổi thay (世风日下 ) ]
[đạo đức tiêu vong (道德沦丧) ]
"Trả lại cho mình!"
"Ha ha ha, muốn thì đến đây lấy đi ~"
Tôi lo lắng bước tới và muốn cướp lấy bức ảnh kia. Thực ra, bạn chỉ cần phân tích một cách sáng suốt là có thể biết được rằng cướp lại bức ảnh kia cũng chẳng có ích gì cả và chỉ cần có file gốc là bạn có thể in ra được vô số bức ảnh. Nhưng tôi mất đi bình tĩnh vẫn làm hành động vô nghĩa lao đến cướp lấy nó này.
Cái mất mặt hơn là tôi lại không thể cướp về!
Vào lúc tôi bước tới, Cơ Luyến Băng khéo léo tránh tay tôi vươn về phía cô ấy và duỗi chân làm tôi bị vấp ngã.
Vào lúc tôi sắp nhào tới, Cơ Luyến Băng lại cầm cổ tay tôi kéo leij và tôi lại ngả ngửa về phía sau dưới tác dụng của phản lực.
Cơ Luyến Băng vững vàng ôm lấy tôi suýt chút nữa hôn đất và tôi tựa đầu vào ngực cô ấy.
Tôi ngửa đầu nhìn cô ấy và nuốt nước miếng trong khi cô ấy cúi đầu nhìn tôi và liếm đôi môi hồng hào.
"Thế nào, anh biết nên làm sao rồi chứ? Bạn học An Quân Thành... Không, Thành Quân? Ha ha ha ha~"
Ác, ác ma...
Tôi lại bị bạn cùng lớp túm được cái đuôi lớn nhất...
Không ngờ tới dự cảm chẳng lành trước đó lại trở thành sự cố không may và xâm chiếm cuộc đời tôi nhanh như vậy.
Tôi dường như nhìn thấy phần đời còn lại của mình sẽ buồn khổ trải qua trong uy hiếp và ép buộc...
Tôi đau buồn nhắm hai mắt lại, cam chịu số phận nói ra lời tuyên bố phục tùng Cơ Luyến Băng.
"Mặc ý người sai khiến, đại tiểu thư..."
Tương lai thật sự rất mù mịt...
4 Bình luận