Sau hơn năm mươi lần thất bại, cuối cùng Hestia cũng có thể tuyển được một ai đó cho «Familia» của mình.
Khi bờ vai cô chợt rũ xuống, thì tình cờ cái bóng lưng bé nhỏ toát đầy vẻ cô độc ấy đã bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
Nhìn nhận từ phía sau, cậu bé này hẳn là một con người. Dáng gầy, cậu bé với mái tóc bạc ấy đã lang thang khắp các con phố với bờ vai trĩu nặng, tựa như cô vậy.
Hestia đã chú ý đến, vì thế mà cô quyết định sẽ đi theo cậu bé ấy một lúc.
Lẩn vào trong bóng của các tòa nhà, cẩn thận giấu đi từng âm thanh nhỏ nhặt nhất nhằm tránh cậu nhận ra cô. ''Tap tap tap''. Cô lặng lẽ bám theo.
Cậu đã rất cố gắng để xin được tham gia vào các «Familia», điều này rất rõ ràng. Song cậu lại liên tục bị từ chối từ «Familia» này cho đến «Familia» khác. Hestia đã đi theo cậu qua ít nhất mười «Familia» khác nhau trước khi cậu gục ngã xuống đường đầy mệt nhọc.
Cậu bé lạc lõng ngước mắt nhìn lên, một bên là để trông đám đông đang náo nức qua lại. Một bên cậu không ngừng tìm kiếm một nơi dành cho riêng mình. Nếu như cô bỏ rơi cậu lại như thế này, thì có lẽ cậu bé sẽ chết trong cô đơn mất thôi. Dòng suy nghĩ ấy không ngừng nhói lên khi cô nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cậu.
"Này! Cậu nhóc kia! Con đường này nguy hiểm lắm đấy. Cậu không nên nán lại ở đây đâu, biết không? "
Cậu bé nhận ra có ai đó đang bắt chuyện với mình.
Cậu đứng lên quay lưng lại vào con đường đó trước khi nghe thấy giọng nói xa lạ ấy. Đôi mắt cậu đong đầy vẻ ngạc nhiên khi nó tìm thấy Hestia.
"C-Cảm ơn cô... Ừm... Cô? Sao lại một mình ở đây thế, bị lạc đường à?"
"... Nếu có ai đó đang lạc đường thì đó hẳn phải là cậu, cậu không nghĩ vậy à?"
Đây có thể là cuộc gặp gỡ tồi nhất nhất nhỉ. Dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên; người ta luôn luôn đối xử với Hestia như một đứa trẻ khi họ gặp cô ấy lần đầu tiên. Tuy nhiên, ngay sau khi cậu bé nhận ra được cô ấy là ai, cậu đã rất hoảng hốt mà liên tục cáo lỗi.
"Ohh. Vậy, bất kể là cậu có đến «Familia» nào đi nữa, thì tất cả bọn họ đều thẳng thừng từ chối cậu ngay từ cổng nhỉ?"
"V-Vâng..."
Giả vờ như cô không biết rõ, dù Hestia đã len lén đánh giá được cậu bé.
Tuy rằng nhìn vẻ ngoài thì cậu có vẻ không đáng tin cho lắm, nhưng nhân phẩm ắt hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Trên thực tế, cô có chút thiện cảm đối với cậu.
Từ cuộc trò chuyện ngắn này, dù tốt hay xấu thế nào thì cô vẫn cảm nhận được, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Ờ, cậu thấy đó, ừm... Ta hiện cũng đang tìm kiếm một ''Nhà Thám Hiểm'' nào đó cho «Familia» của mình. Khá là ngẫu nhiên ha, cậu có nghĩ vậy không...?"
Dường như có chút gì đó chua xót phảng phất trong lời gợi ý của cô. Cũng phải thôi, vì từ trước đây đến tận bây giờ cô vẫn chưa bao giờ thành công trong việc tuyển dụng này cả.
"Thần sẽ tham gia! Xin Người đấy, cho thần tham gia vào với!"
"... Cậu có chắc rằng là cậu thực sự muốn tham gia vào một «Familia» như của ta không?"
"Vâng, tất nhiên rồi! Nhưng liệu việc cho phép một kẻ như thần tham gia vào Familia sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Mọi việc diễn ra rất nhanh chóng sau đó. Cả hai người họ đều háo hức mà giới thiệu bản thân mình, «Familia» của Hestia đã được sinh ra như vậy đấy.
"Được rồi, Bell. Theo ta nào! Ta sẽ làm nghi lễ để kết nạp cậu thành thành viên chính thức trong «Familia» của ta!"
"Vâng, sẽ đến ngay!"
Cô dẫn cậu đi men theo đến một hiệu sách.
Có một người đàn ông đứng tuổi đang đứng ở sau quầy cửa hàng. Ông ấy vuốt bộ râu trắng ngăn ngắn của mình khi chợt thấy Hestia tiến vào bên trong.
"Ah, Hestia-chan. Nếu như vẫn là về «Familia» của cô, thì câu trả lời của ta vẫn là 『Không』 như mọi khi đấy."
"Không phải đâu! Có thể phiền ông cho bọn ta mượn lầu hai một chút được không, Mister?"
"Ah-ah. Không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần đặt sách trở lại trên kệ sau khi xong xuôi là được."
Hestia nắm lấy tay của và dẫn cậu lên lầu rồi vào một căn phòng toát đầy mùi gỗ cũ.
Tứ phía của căn phòng này đều được bao quanh bởi những cái kệ chứa đầy sách là sách. Thậm chí những cuốn sách còn nhiều đến nỗi phải xếp chồng lên nhau trên sàn nhà vì kệ đã đầy ắp.
Hestia không có tiền để mua sách, vì vậy mà nhờ vào mối quan hệ tốt với chủ sở hữu của cửa hàng này mà cô có thể thường xuyên đến đây để tham khảo một số tài liệu.
"Được rồi, cởi đồ của cậu ra rồi ngồi xuống đây đi."
"Phải...cởi đồ sao?"
"Ah, chỉ áo sơ-mi thôi là được rồi. Ta sẽ khắc phước lành của ta cho cậu vào lúc này."
Hestia không thể che giấu được sự phấn khích của mình khi làm việc này, khắc «Falna» của cô vào lưng cậu.
Từ rất lâu trước đây cô đã quyết định rằng là cô sẽ ban phước lành đầu tiên của mình cho một đứa trẻ nào đó trong chính căn phòng này.
Bắt đầu từ một nơi được bao quanh bởi những gì cô ấy yêu là hoàn hảo nhất.
Điều gì có thể tốt hơn so với bắt đầu một câu chuyện mới được bao quanh bởi bao nhiêu là sách?
"Bell , tại sao cậu lại muốn trở thành một ''Nhà Thám Hiểm''?"
"Vâng, thực sự thì, kể từ khi tôi còn nhỏ, thần mong muốn được gặp gỡ một cô gái nào đó trong Dungeon như các anh hùng của Orairo này..."
"Gặp gỡ một cô gái nào đó...? Cậu muốn trở thành một ''Nhà Thám Hiểm'' chỉ vì để thực hiện điều đó thôi sao...?"
"Đâu có đơn thuần như thế! Gặp gỡ được cô gái nào đó luôn là đỉnh cao! Đó là giây phút lãng mạn nhất của một người đàn ông! Ông nội của thần, người đã nuôi dạy thần, đã luôn luôn nhắc nhở rằng 『Hậu Cung là thứ tuyệt vời nhất!』."
"Ta nghĩ rằng ông nội của cậu đã nhầm lẫn ở đâu đó rồi đấy..."
Cuối cùng Hestia cũng đã hoàn thành việc khắc «Falna» của mình vào sau vài phút.
Hiện tại trên lưng của cậu có khá nhiều các ký tự đen sẫm. Hestia vuốt chúng với bàn tay của mình.
Nó giống như trang đầu tiên của một văn bản cổ điển được viết bằng chuỗi chữ tượng hình.
''Văn bản này'' được gọi là một «Status».
Giờ, hãy đón xem những gì được mang lại từ những hành trình thám hiểm của cậu ấy nào...
«Excelia» hay cách khác là «Điểm kinh nghiệm»... Nó cho thấy tất cả mọi thứ mà một người đã làm để xây dựng nên một «Status». Nói cách khác, nó là lưu sử của một người đã được nhận ''phước lành'' từ một Vị Thần. Vị Thần ấy sẽ đánh giá tất cả mọi thứ nhìn thấy hoặc được thực hiện bởi các «Familia» của mình và khắc vào lưng họ.
Hestia bây giờ hiện phụ trách chính, tiếp tục viết nên câu chuyện của cậu bé.
"...... Giờ thì, Bell. Làm tốt nhất có thể nhé! «Familia» của chúng ta sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ đấy."
"Ah, vâng!"
Ánh kim sắc tỏa ra từ phía cửa sổ, chiếu sáng lên từng hạt bụi đang lơ lửng trong không khí của căn phòng này.
Nó giống như là tất cả những cuốn sách vốn đang nằm bao quát xung quanh họ đang ăn mừng sự ra đời của một câu chuyện mới vậy.
Hestia mỉm cười với tất cả những trang trống chưa được lấp đầy trên lưng .
Câu chuyện của cậu bé này sẽ được viết bởi cô từ ngày này đến suốt trở về sau.
Nó sẽ là một câu chuyện được đan xen vào vố số những đứa trẻ khác.
Một câu chuyện trong quá khứ được lặp đi lặp lại nhiều lần, bởi những nhà thám hiểm.
Những người hùng, được bảo hộ bởi các vị thần.
Những chàng trai trẻ sẽ bước đi trên con đường dài, và các nữ thần sẽ khắc ghi lại nó.
《Huyền thoại Familia》
1 Bình luận