Chỉ mình chồng tương lai...
Hiro Nakamura (中村ヒロ) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Vol 1 [Đang tiến hành]

Interlude 2: ♥♥♥ Gặp mặt Arisugawa Yuki《Tương lai》

11 Bình luận - Độ dài: 4,079 từ - Cập nhật:

Một ngày nọ năm 2020.

“Xin anh! Làm ơn cho chúng tôi vay tiền!!”

Trong một phòng riêng của một nhà hàng sang trọng ở Akasaka. Trước mặt tôi là một người đàn ông trung niên đầu hói và cúi rạp người cầu xin.

Ông ta tên là Arisugawa Shigeyuki ― Chủ tịch của Ariscore, một tập đoàn lớn với hơn 2000 nhân viên.

“Điều đó là không thể được. Phía chúng tôi cũng không dồi dào nguồn vốn nhàn rỗi.”

“Trong ba năm, tôi cam đoan sẽ hoàn trả đầy đủ cả vốn lẫn lãi! Vậy nên cầu xin anh giúp đỡ!”

Tôi thở dài, cảm nhận mình đã rơi vào một tình huống khó xử.

Công ty Ariscore là một công ty chuyên sản xuất linh kiện hệ thống điều khiển cho xe hơi. Họ cung cấp một số lượng lớn linh kiện cho các hãng xe hơi danh tiếng của Nhật Bản.

Nhưng bây giờ công ty của ông ta đang đối mặt với một vấn đề nan giải.

Đó là tình trạng khan hiếm chip bán dẫn trầm trọng.

Ảnh hưởng của đại dịch COVID-19, tất cả công ty đều yêu cầu làm việc từ xa, nhu cầu về máy tính tăng đột biến.

Hệ quả là giá thành chip bán dẫn nhảy vọt và liên tục cháy hàng ― Vì các linh kiện hệ thống điều khiển xe hơi hiển nhiên sử dụng chip bán dẫn, Aricore đang gánh chịu tổn thất nặng nề.

Thông thường, một doanh nghiệp tầm cỡ như vậy sẽ có đủ khả năng để duy trì với mức tổn thất này.

Nhưng đúng lúc lại gặp chuyện. Ariscore hình như đã xây rất nhiều nhà máy vào ba năm trước để tăng sản lượng.

Họ đã nhanh chóng thấy dấu hiệu phục hồi của ngành công nghiệp ô tô và đầu tư một số tiền rất lớn. Đúng như dự đoán, ngành công nghiệp ô tô đã phát triển mạnh mẽ.

Điều duy nhất không ngờ tới là tình trạng thiếu chip bán dẫn lại xảy ra đúng lúc vì đại dịch Covid.

Dù nhu cầu có tăng cao tới thế nào, nếu không có đủ vật liệu thì cũng vô nghĩa.

Ông Arisugawa đang nợ rất nhiều và đang tìm nguồn tiền, nhưng kiếm được nguồn tiền thời điểm này thì cực kì khó khăn.

Bằng chứng là ông ta đã phải đến chỗ tôi ― một công ty đối thủ ― để vay tiền.

“Dù ông có khẩn cầu bao nhiêu lần đi nữa. Không được vẫn là không được!!!”

Thật sự lãng phí thời gian nếu cứ tiếp diễn tình trạng này. Ngay lúc tôi định đứng dậy thì―

“K…khoan đã. Tôi không xin anh mà lại để anh thiệt cái gì cả...”

“...?”

Ông Arisugawa đột nhiên quay người và hướng giọng nói sang phòng kế bên.

“Mở cửa sang đi.”

Cánh cửa lùa phân cách hai gian phòng mở ra, dần lộ ra một người phụ nữ.

Một mỹ nhân khoác trên mình bộ trang phục công sở, mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn nhẹ nhàng.

Người phương Tây? ― Không, Bắc Âu sao...

Hàng mi trắng muốt và đôi mắt màu xanh sapphire với khuôn mặt xinh đẹp.

Tôi đoán cô ấy khoảng hai mươi tuổi.

Vẻ đẹp áp đảo đến mức khiến các thần tượng mà tôi từng thấy trở nên thật bình thường.

“Đây là con gái tôi, Yuki.”

Con gái ông ta á?

Nói thật thì chẳng giống ông ta một chút nào. Hơn nữa, rõ ràng là người nước ngoài mà.

Nhưng, dáng người và mũi nhỏ thì lại giống người Nhật, chắc mẹ cô ấy là cũng mang hai dòng máu chăng?

“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Arisugawa Yuki.”

Cô ấy ngồi ngay ngắn trên chiếu tatami và cúi đầu rất thấp.

Mái tóc bạch kim ánh lên, và phía sau mái tóc ấy lộ ra đôi mắt như viên ngọc dần ngước lên nhìn tôi.

Nhưng... tôi nhận ra có gì đó không đúng.

Cảm giác như có bóng đen làm mờ đi đôi mắt màu xanh sapphire ấy...

“Anh thấy thế nào? Chẳng phải rất dễ thương sao?”

“Vâng. Xinh đẹp thật ạ…”

“Đúng thế! Suzuhara-san cũng thấy vậy đúng không”

Tiếng thở của ông Arisugawa đột nhiên mạnh hơn.

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Vậy tại sao ông lại giới thiệu cô ấy vào lúc này? Hình như cô ấy đã đợi ở phòng bên mà chưa được dùng bữa...”

“À, thì là thế này…”

Ông Arisugawa vừa nói vừa xoa dịu tình hình.

“Nếu anh đồng ý cho tôi vay tiền, anh có thể tùy ý định đoạt và làm bất cứ điều gì với con gái tôi.”

“…Hả?”

Trước lời đề nghị bất ngờ đấy, tâm trí tôi bỗng hoàn toàn trống rỗng.

“Tôi tự nói cũng không sao, nhưng tôi tin là một người phụ nữ đẹp tuyệt trần như thế này thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được.”

Ông Arisugawa vỗ nhẹ vào lưng Yuki, đẩy sát khuôn mặt cô ấy về phía tôi.

“…………”

Yuki né tránh ánh mắt của tôi, quay đầu sang một bên.

Nhận thấy phản ứng của tôi không mấy hứng thú, ông Arisugawa vỗ vào vai Yuki và ra lệnh:

“Yuki. Mặc kín thế này chắc là nóng lắm rồi. Cởi đồ ra đi!”

“……”

“Cởi ra!”

Yuki cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, tay run run bắt đầu cởi áo khoác.

“Cởi vest nữa. Trong phòng có máy sưởi. Mặc mỗi chiếc áo sơ mi thôi là đủ khêu gợi rồi.”

“V-Vâng, thưa cha…”

Yuki đã mặc áo khoác suốt trong căn phòng có máy sưởi đến cả tôi còn thấy nóng, giờ người cô ướt đẫm mồ hôi.

“...!”

Chiếc áo sơ mi mỏng manh ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cơ thể, phô bày những đường cong gợi cảm và làn da trắng ngần dưới lớp vải.

Màu nội y đen tuyền. Đồ nội y ren quyến rũ — chẳng phải hơi quá so với đồ mặc thường ngày sao.

"Đồ lót gợi cảm" à? Khó lòng nào mà cô ấy lại chọn mặc như vậy. Chắc chắc là theo lệnh của ông Arisugawa.

“Đương nhiên con bé vẫn còn trinh trắng. Tôi đã giữ gìn nó rất kỹ.”

“……!”

Khuôn mặt Yuki đỏ bừng như muốn bốc cháy vì xấu hổ.

Tôi là đàn ông còn hiểu được cái cảm giác của một cô gái khi bị cha mình đem sự trinh tiết ra làm trò mua bán. Một sự sỉ nhục tột cùng

Đã đi quá giới hạn rồi đấy!

Tôi không thể để cô ấy phải chịu đựng thêm sự hổ thẹn nào nữa.

Tôi chộp lấy chiếc áo vest đặt bên cạnh và ném cho cô ấy che thân.

70e987e8-781f-4ca2-88be-ea8f00739665.jpg

“Ông có còn lương tâm của một người cha không hả?”

Hắn coi con gái mình là thứ gì vậy chứ?

“Đương nhiên, tôi vẫn là một người cha. Tôi cũng không hề muốn làm chuyện này — nhưng con bé đã chấp nhận hy sinh vì lợi ích của công ty. Vì vậy, tôi đành phải… đau lòng mà…”

Dối trá.

Tay tôi nghiến chặt nắm đấm.

Từ khi lên vị trí chủ tịch, tôi đã tiếp xúc với đủ loại người. Dù tuổi còn trẻ, tôi đã cố rèn cho mình khả năng nhìn thấu bản chất con người.

Gã đàn ông này — không xem con gái mình là con người nữa rồi.

Với hắn, cô ấy chẳng khác nào một món hàng.

Giờ tôi chỉ muốn lao vào đấm cái bộ mặt đang cười nhăn nhở kia. Nhưng làm thế chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Ông ta đã cố tình diễn trò bỉ ổi này.

Nếu tôi động tay động chân, chắc chắn hắn sẽ vin vào đó để mặc cả, ép tôi nuốt trôi những điều kiện ghê tởm kia.

Phải bình tĩnh lại. 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu cơn giận đang sôi sục.

Đúng vậy. Chỉ cần từ chối là xong. Tuyệt đối không đời nào thỏa hiệp với loại cặn bã này.

“……”

Nhưng—

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến tôi cân nhắc.

Nếu từ chối, số phận cô ấy sẽ ra sao?

Ông ta chắc chắn sẽ mang cô ấy đến gạ gẫm những kẻ khác. Vẫn cái trò bẩn thỉu đó, chắc chắn sẽ có kẻ háo sắc đồng ý.

Vẻ đẹp của cô ấy là một thứ mồi nhử chết người.

“………”

Cô ấy cúi gằm mặt, co ro như một con thú bị bỏ rơi.

Tôi gần như không nhìn thấy được biểu cảm nào qua mái tóc xõa xuống, nhưng—

....Xin hãy cứu tôi với.

Tôi cảm nhận được tiếng kêu cứu thầm lặng đó.

“…Ông có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?”

Tôi cần thời gian để trấn tĩnh lại.

Ngay khi tôi vừa quay lưng chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, Arisugawa đang nở một nụ cười nham hiểm.

Tôi tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

***

Khi tôi trở lại từ nhà vệ sinh, ông Arisugawa đã biến mất tăm.

Chắc ông ta đã trả tiền và đi về trước.

Nhưng Yuki vẫn đứng đó. Cô ấy đứng một mình ở lối vào, như một con cún con bị bỏ rơi đang đợi chủ nhân.

“À ừm… Arisugawa-san…”

“Cứ gọi em là Yuki thôi…”

Cô ấy thỏ thẻ, giọng nói gần như khó để nghe thấy.

“Vậy, Yuki-san… à... ừm, em không về cùng ông ta sao?”

“'Đừng có về nếu chưa ôm ấp'…”

“………”

Giờ không chỉ là cơn giận dữ nữa, thay vào đó là căm hặn. Tôi chỉ còn biết thở dài bực tức.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Yuki cúi gằm mặt đầy vẻ hối lỗi.

“Em xin lỗi. Cha em là người như vậy. Ông ấy coi phụ nữ chỉ là món đồ để đàn ông lợi dụng, thỏa mãn dục vọng.”

“À, loại người đó thì… cũng không hiếm gặp.”

Lão già biến thái. Tàn tích của thời đại suy đồi.

Không—những từ đó còn quá nhẹ nhàng.

Loại người như ông ta chỉ là cặn bã xã hội.

“Này. Tại sao anh không từ chối?”

Yuki nghẹn ngào hỏi.

“Anh— lúc đầu anh định từ chối rồi mà đúng không? Nhưng trông anh đã thay đổi ý định... vào phút cuối.”

Cô ấy tinh ý nhận ra được sao? 

Thấy vậy tôi quyết định nói thẳng.

“Nếu tôi từ chối ngay lúc đó, tôi sợ em sẽ rơi vào tình huống còn tệ hơn…”

“……Chẳng phải, anh quá tốt bụng sao…”

Yuki dựa vào tường, nói một cách yếu ớt.

“Đúng vậy. Nếu anh không đồng ý, ngày mai ông ấy định đem em tới tìm đến Numakura-san ở Ngân hàng Trung ương để gạ gẫm.”

“Vậy thì… thật là kinh khủng…”

Numakura của Ngân hàng Trung ương…

Tôi đã nghe nói về gã đó.

Một quan chức cấp cao của ngân hàng Trung ương, nổi tiếng với thú vui bệnh hoạn với phụ nữ. Nghe đồn sở thích của gã là lợi dụng các nữ nghệ sĩ hết thời để đổi chác những khoản vay…

Chuyện đó đến cả tai mội người ngoài ngành như tôi thì chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ.

“Trước mắt, đêm nay em cứ tạm trú ở khách sạn nào đó đi. Tôi sẽ chi trả.”

Tiền taxi và khách sạn chắc khoảng 3 vạn yên là đủ. Khi tôi vừa định rút ví, cô ấy bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

“Y-Yuki… san…?”

“Xin anh… đừng bỏ mặc em…”

Người cô ấy run lên từng hồi.

Không phải vì trời lạnh.

Giọng nói yếu ớt thì thào bên tai tôi, nghẹn ngào như muốn khóc.

“Nếu phải một mình, em sợ mình sẽ phát điên mất.”

“………”

Cô ấy tuyệt vọng như vậy sao…

Yuki vừa dứt lời, tôi vẫy một chiếc taxi, đưa Yuki lên xe trước, rồi tôi cũng ngồi vào.

Nhà tôi chỉ có duy nhất một phòng cho khách. Đêm nay đành để cô ấy tá túc ở đó, hy vọng sau hôm nay cô ấy sẽ lấy lại được bình tĩnh.

“…………”

Trong suốt chuyến đi Yuki không nói lấy một lời.

Cô ấy đưa mắt nhìn những ánh đèn neon của các tòa nhà cao tầng hắt qua cửa kính.

“Đến nơi rồi ạ. Hết 3240 yên.”

“Tôi dùng thẻ thanh toán.”

Khi đến chung cư tôi ở, chúng tôi cùng đi thang máy lên nhà. Yuki bước theo sau tôi cách một khoảng ngắn.

“Nhà tôi có một phòng cho khách, em cứ ở tạm đêm nay nhé.”

“Vâng…”

Cô ấy khẽ gật đầu.

Tôi mở cửa căn hộ, bật đèn hành lang. Vừa nhặt nhạnh mấy bộ quần áo vứt lung tung trên sàn, tôi vừa chỉ cho Yuki vị trí phòng của khách.

“Em cứ tự nhiên dùng phòng này. Nhà vệ sinh ở ngay kia. Còn phòng tắm thì… em có muốn tắm không…?”

“Vậy thì em chỉ xin tắm sơ thôi ạ. Em có hơi lạnh...”

“Được rồi. Em cứ lấy tạm khăn tắm trong phòng thay đồ ha.”

“Vâng... Cảm ơn anh.”

Nói rồi Yuki bước vào phòng tắm thay đồ.

Tiếng quần áo cọ xát sột soạt vang lên.

Và chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nước xả ào ào của vòi sen.

Tôi tạm ra ngồi xuống ghế sofa, vô thức nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Không hiểu sao cổ họng tôi khô khốc, tôi nuốt khan một tiếng.

Lần cuối cùng mình cảm thấy căng thẳng như thế này là khi nào rồi nhỉ.

Kinh nghiệm với phụ nữ của tôi không thể nói là dày dặn nhưng cũng không đến nỗi ít ỏi. Tôi cũng đã vài lần đưa bạn gái về nhà.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp một người đẹp đến như vậy.

Và bây giờ, cô ấy đang ở đây — tắm mình ngay sát vách.

Dù tôi hoàn toàn không có ý định làm gì quá giới hạn, nhưng tâm trí tôi vẫn bị xao động…

Cơ thể trần trụi của cô ấy...

“Haizz. Mình đang nghĩ vẩn vơ gì thế này.”

Tôi lắc đầu xua đi những ý nghĩ đồi trụy.

Có lẽ nên làm một tách trà nóng...

Tôi ra phía bếp, bật máy sưởi và thảm sưởi, đồng thời bật điện ấm đun nước nóng.

Cô ấy tắm nhanh hơn tôi dự đoán, chắc chỉ khoảng năm phút.

Vì tôi nghe thấy tiếng khăn tắm mềm mại lướt trên da…

“Cảm ơn anh. Em cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”

Cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Yuki bước ra ngoài.

“Vậy à. Máy sấy tóc ở tủ phòng rửa mặt— Hơ…”

Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi giật mình làm rơi cả gói trà đang cầm xuống sàn.

Yuki đang không hề mặc quần áo.

Trên người cô ấy chỉ quấn khăn tắm—cách quấn cũng lỏng lẻo đến mức chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể khiến nó rơi xuống.

Dù lớp trang điểm đã được tẩy đi, nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn đẹp một cách hoàn hảo.

Có lẽ cơ thể cô ấy đã ấm lên sau khi tắm, đôi má ấy bây giờ hơi ửng hồng—không chỉ có hai gò má, làn da trắng mịn mà bình thường khó thấy được giờ đây cũng phủ một lớp ánh hồng nhàn nhạt đầy mời gọi..

“B-Biến thái...”

Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi đang chăm chú nhìn mình, Yuki khẽ cười trêu chọc.

“A, xin-xin lỗi.”

Lời xin lỗi bật ra theo phản xạ. Nhưng tôi có làm gì sai đâu?

Quan trọng hơn là—đáng lẽ cô ấy phải mặc quần áo chứ?

“Tại sao em không mặc quần áo vô?”

“Em sẽ mặc sau. Nhưng bây giờ thì không cần thiết.”

Vừa nói, cô ấy vừa từ tốn bước về phía tôi.

Vòng một căng tròn ẩn sau lớp khăn tắm khẽ đung đưa theo từng nhịp chân.

Không được! Nhất định không được nhìn!

“...!?”

Tôi vội vàng lấy tay che kín mắt.

Rõ ràng là cô ấy dùng chung loại dầu gội với tôi, nhưng từ cơ thể cô ấy tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê hoặc.  

Bỗng, cô ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ngả ra ghế sofa.

Một tiếng chạm nhẹ, cô ấy khẽ cưỡi lên người tôi.

Bờ mông ấm áp mềm mại không mảnh vải, áp trọn vào bụng dưới của tôi—thật lạ vì tôi không hề cảm thấy nặng nề chút nào.

“Đây là lần đầu tiên của em. Em muốn trao nó cho anh.”

“!?”

Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, lẽ nào…

Cô ấy thực sự định trao thân sao!?

“N-Này! Em không cần phải làm theo lời của người cha tồi tệ đó!”

“Em không làm vậy vì ông ấy, mà là ngược lại.”

"Ngược lại?"

Trong lúc tôi còn đang hoang mang, Yuki thì thầm vào tai tôi, giọng đầy quyến rũ.

“Anh không cần phải cho vay tiền. Nhưng... em muốn trao cho anh.”

Những giọt lệ đã trực trào trên khóe mắt màu xanh sapphire ấy.

“Nếu nó không còn là lần đầu tiên nữa, giá trị của em sẽ mất đi. Như vậy ông ấy sẽ không thể dùng em để mặc cả vay tiền nữa.”

“Có lẽ là vậy... nhưng mà…”

“Hơn nữa, nếu là lần đầu tiên thì em... đương nhiên muốn dành cho một người tốt bụng như anh.”

Vừa nói, khóe môi cô ấy vừa nở một nụ cười yếu ớt giữa những giọt lệ đã rơi.

“Anh đã cảm thông cho em. Đã đối xử tử tế với em. Vì vậy đây là lời cảm ơn…”

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy từ từ áp sát lại.

Đôi môi mềm mại, căng mọng màu đào, đang khép hờ, nhẹ nhàng tiến đến gần tôi.

Cô ấy nhắm mắt lại.

Nhưng trước khi nụ hôn ấy tới—

“Á....”

Mũi của chúng tôi chạm nhau một cách vụng về.

Cú va chạm khá mạnh khiến sống mũi tôi đau nhói. Yuki cũng không khá hơn, cô ấy đang xoa xoa đầu mũi với đôi mắt ướt át.

“Em xin lỗi. Đây là lần đầu tiên em làm chuyện này... hôn khó quá…”

Từ đã— đó là nụ hôn đầu của cô ấy sao!?

Nhờ cơn đau bất ngờ mà cảm xúc hỗn loạn suýt nữa đã chiếm lấy tôi đã nhanh chóng tan biến.

Tôi cầm lấy chiếc chăn mỏng trên ghế sofa và nhẹ nhàng choàng lên người cô ấy.

“Vậy thì càng không thể tùy tiện trao nó như thế này được. Lần đầu tiên của em nên thuộc về người mà em thực sự yêu thương.”

“Đằng nào thì điều đó cũng không bao giờ thành hiện thực. Chồng em chắc chắn sẽ là người mà ba em sắp đặt.”

Yuki gục mặt vào tấm chăn và trút một tiếng thở dài não nề.

“Cuộc đời em là gì chứ… Ngay cả khi công ty tránh được bờ vực phá sản, người thừa kế cũng sẽ là một người khác cho dù em đã cố gắng hết sức để vươn lên vị trí cao không màng phận nữ nhi. Rồi kết cục vẫn là thế này đây... Anh hiểu cảm giác tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả ấy mà...?”

“………”

Gương mặt của Arisugawa Shigeyuki lúc đó hiện lên rõ trong tâm trí tôi—nụ cười giả tạo, đáng ghét đó.

Mình phải làm gì đây?

Nếu tôi cho ông ta vay tiền, mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch bỉ ổi của ông ta.

Nhưng nếu tôi từ chối cho vay, Yuki sẽ chìm trong bất hạnh.

Phải rồi. Thay vì cả hai điều đó…

“Nếu như vậy thì... em hãy lấy tôi nhé?”

“Hả?”

Với khuôn mặt ngơ ngác đến ngây dại, Yuki hoàn toàn bất động.

“Nếu điều kiện vay vốn là kết hôn, ông Arisugawa chắc chắn sẽ không từ chối cơ hội này.”

“Đ-Đúng là như vậy nhưng… Sao tự dưng lại nói đến chuyện kết hôn thế này!?”

“À thì... mẹ tôi cũng đang thúc ép tôi sớm lập gia đình, tôi nghĩ như vậy cũng là một ý hay. Em kết hôn cũng coi như được giải thoát khỏi gã cha khốn nạn đó.”

“Ư, chuyện đó thì…”

Có lẽ vì quá đỗi bất ngờ, sắc mặt cô ấy đỏ bừng lên và cô ấy hơi choáng váng nhẹ.

Đôi má cô ấy còn ửng sắc hồng đậm hơn cả khoảnh khắc bị tôi nhìn thấy thân thể trần trụi..

“Xin hãy để em bình tĩnh lại một chút!”

Yuki nói rồi bắt đầu... hít rồi thở, hít rồi lại thở.

“V-Vậy là... em... ngay lúc này... đang được cầu hôn ạ?”

“Đúng như vậy.”

“V-Vâng…em… bây giờ... đang được cầu hôn…”

Yuki vừa nói vừa dùng chăn che đi gần hết khuôn mặt đỏ chót vì xấu hổ.

Tôi có thể nghe rõ tiếng tim cô đang đập rất nhanh, như thể tôi đang áp tai vào ngực cô ấy.

“Khoan đã... không lẽ tình huống này làm em xấu hổ sao?”

“T-Tất nhiên rồi. Đây là lần đầu tiên... em được cầu hôn mà…”

Có vẻ như trong tâm trí cô ấy, việc bị nhìn thấy thân thể trần trụi hay đánh mất sự trinh trắng cũng không khiến cô ấy xấu hổ bằng việc đột ngột nhận được lời cầu hôn.

Cảm giác như... cô ấy có chút khác biệt so với những người con gái khác.

“Em không thích sao…?”

“K-Không phải là em không thích… Chỉ là em hơi bất ngờ… á…”

Cô ấy kéo chăn trùm kín người, thu mình lại vì xấu hổ.

“Em ổn chứ?”

“Không ổn chút nào… Tim em đập mạnh quá… Cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…”

Giọng nói nghẹn ngào của cô ấy phát ra từ bên trong lớp chăn cuộn tròn.

“Nghĩ kỹ lại thì... em thấy tất cả những hành động vừa rồi thật đáng xấu hổ… Em chỉ muốn nhảy ngay xuống từ ban công thôi…”

“Đừng làm vậy chứ. Sẽ thành chuyện chẳng hay đấy.”

Một lúc sau, cô ấy e dè thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra từ khe hở của chiếc chăn như một chú rùa con.

“N-Này, anh thực sự chắc chắn là em sao…?”

Yuki hỏi tôi với ánh mắt lo âu.

“Chúng ta chỉ mới quen nhau hôm nay. Tính cách ra sao. Sở thích thế nào. Thích ăn gì—Anh hoàn toàn không biết gì về em cả.”

“À chuyện đó... Em nói đúng.”

Tôi khẽ gật đầu và kéo một chiếc đệm ngồi từ chiếc ghế bên cạnh.

Rồi tôi ngồi xuống đối diện với cô ấy đang cuộn tròn trên ghế sofa.

“Vậy thì... chúng ta bắt đầu tìm hiểu nhau từ bây giờ nhé. Đêm còn dài mà.”

“B-Bây giờ luôn sao!?”

“Ừ. Bắt đầu bằng màn tự giới thiệu. Giống như đang hẹn hò xem mắt vậy.”

“Hẹn hò xem mắt…”

Cô ấy im lặng một thoáng rồi

“……Phụt……ahaha……”

Cô ấy bật lên tiếng cười giòn tan như trút bỏ được gánh nặng.

“Khoan... khoan đã. Sao em lại cười thế?”

“T-Tại vì... vừa được cầu hôn xong... lại đi hẹn hò xem mắt, chẳng phải là quá ngược đời sao?”

“Hể. Chỉ vì chuyện đó thôi sao…?”

Có vẻ như tôi đã chọc đúng chỗ cười của cô ấy. Chuyện đó có gì buồn cười chứ?

“Phụt… ahaha……”

Vì Yuki cứ tiếp tục cười khúc khích như vậy, tôi cũng bị cuốn theo và bật cười.

“Được rồi! Vậy thì chúng ta chính thức bắt đầu bằng màn tự giới thiệu nhé.”

Nghĩ lại thì—sau khi kết hôn tôi đã nhìn thấy nụ cười của em ấy vô số lần.

Nhưng tới tận bây giờ, khoảnh khắc tôi thấy Yuki đáng yêu nhất—khoảnh khắc mà tôi nghĩ đã 'tìm thấy' em— là lúc được thấy Yuki cười rạng rỡ đêm hôm đó như thế này đây.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Ngọt thế nhờ😎
Xem thêm
4000 từ, ngon vl
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Nah, đoạn 2: Trong một phòng riêng của một nhà hàng sang trọng ở Akasaka. Trước mặt tôi là một người đàn ông trung niên đầu hói và cúi rạp người cầu xin.
"đầu hói" là chỉ đặc điểm của người đàn ông, "cúi rạp" là hành động của người đàn ông, hai thứ nằm ở hai trường từ vựng khác nhau sao có thể liên kết với nhau bằng từ "và" được?
Xem thêm
hóng chương mới wá, nhất là cảnh a nhà giới thiệu lí do gia nhập hhs:>>
Xem thêm
Khác WN nhma vx ngọt :3
Xem thêm
khác wn
But nó ngọt hơn
Cảm giấc như tác cho thêm hủ đường
Xem thêm
nội dung thì ko khác nhưng cảm giác đọc ln vẫn thích hơn wn
Xem thêm
Thanks trans 😌
Xem thêm
Hmmmmm, ko quá khác biệt so vs WN
Xem thêm