Engage Kiss Blu-ray Short...
Maruto Fumiaki Tsunako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

And then

0 Bình luận - Độ dài: 3,861 từ - Cập nhật:

a6ebfc75-7db3-4966-9e5b-342591fd318a.jpg

d62cdb87-79f8-4800-b76f-f12cd08d05af.jpg

3c8d09dd-53bd-4abb-8e9c-5ec96d55f1bd.jpg

   

Mình là Ogata Kanna! Học sinh ác quỷ lớp 9 (giả định) nè!

Trước tiên, mình xin được giới thiệu (ta sẽ giới thiệu) các thành viên gia đình dấu yêu nhé (các thành viên bị chơi xỏ nhá)!

Đầu tiên là có ba nè! Chẳng biết tự lúc nào mà người vợ yêu dấu đã bị ác ma sát hại, rồi kết cuộc cũng bị ác ma cải trang thành vợ đó đâm lén sau lưng mà chết, Ogata Isamu!

Tiếp theo là mẹ! Một ngày nọ bất thình lình bị ác ma sát hại rồi bị mạo danh hằng mấy năm trời, Ogata Sayuri!

Rồi đến onii-chan! Lập giao kèo với ác ma, đánh đổi ký ức của bản thân để truy tìm chân tướng về cái chết của ba mẹ, đồng thời nỗ lực hết mình trong công cuộc tiêu diệt ác ma, Ogata Shuu!

Cuối cùng là mẹ ruột của mình! Sát hại mẹ Sayuri, mạo danh mẹ, lừa ba để hạ sinh ra mình nhằm dựng nên cánh cổng kết nối Ma Giới và Nhân Giới, ác ma Asmodeus!

   

…… Nặng nề! Tiểu sử của mình nặng nề quá đi thôi!!

Nhưng thôi không sao, giờ mình đã có onii-chan ở bên rồi mà.

Đời người được mấy gang tay, phải tích cực lên mà sống cho trọn vẹn chứ!

À thì, nghe đâu ác ma như mình hem chết được thì phải!

   

c8457ce1-119c-43c7-b88d-c52bd117cd5d.jpg

   

“Nè…”

“……!”

“Nè, cháu gọi chú đó! Chú cán bộ ơi~ chú nghe thấy cháu không~!”

“Đ-Đừng có mở miệng! Con ác ma kia!”

Vậy đấy! Ogata Kanna mình đây mang tiếng là nữ chính vở bi kịch hồng nhan bạc phận, thế mà cái hoàn cảnh éo le ấy từ đó tới nay vẫn chả có thay đổi gì sất.

Kiểu, mấy bạn nghĩ mình đang ở đâu nào? Bùm, tận sâu bên dưới Tòa thị chính Bayron City, là nhà giam bí mật mà người dân thành phố không ai biết tới đó nha!!

Tường trần quanh mình ốp kín sắt thép dày đặc, y chang cái két sắt, đến một tí xíu ánh sáng từ ông mặt trời cũng hổng lọt qua được tí nào luôn.

“Ơ~ Sao chú lại nói thế~! Mới phá hoại thành phố có tí xíu mà đã chửi người ta là ác ma rồi.”

“Mày phải biết phá hoại thành phố không đi được với từ tí xíu chứ…”

Xong là mấy ông tai to mặt lớn trong City thấy giam mình dưới cái chỗ kiến còn chẳng lọt nổi như vậy là chưa đủ, còn kêu người xích tay mình lại rồi đâm kiếm qua ngực mình nữa cơ, hổng có cử động được tí tẹo nào hết.

Điệu này mà đem đi hỏi 10 người “Nhìn tình trạng mình bây giờ các bạn nghĩ sao?”, đảm bảo cả 10 người sẽ đáp lại “Cực kỳ… quá quắt” cho xem! Phi lý đến mức đó cơ mà!

“Mà thôi. Thế mày muốn gì? Nếu là thức ăn thì cả lượng với chất đều đầy đủ…”

“Đúng! Chính nó và đồng bọn! Từ lúc lưu lại đây là cháu chỉ có ăn với ngủ không à! Không được vận động đàng hoàng, khéo cháu từ ác ma cấp S rơi tọt xuống thành ác ma cấp B(ÉO) mất thôi!!”

“!! T-Thế thì ăn ít đi là đượ…”

“Cháu mới cấp hai mà chú? Đang tuổi ăn tuổi lớn mà chú! Trẻ em là mầm non tương lai của đất nước, và trách nhiệm của người lớn các chú là phải cho bọn cháu ăn uống đủ đầy, vận động đàng hoàng để kiện toàn cả về sức khỏe lẫn tinh thần chứ!”

“Tao thấy phần tinh thần của mày nát bươm rồi chứ còn gì đâu…”

Đấy? Phi lý như gì.

Nói cho rã cái họng rồi mà chẳng ai thèm lắng nghe.

Bayron City lại đi đối xử tàn tệ với học sinh cấp hai như mình thế này, đúng là hổng có nhân quyền gì hết.

“Chú này.”

“S-Sao...?”

“Cháu muốn ra ngoài tí, chú mở cửa được không?”

“!! Phát sinh tình huống khẩn cấp! Phát sinh tình huống khẩn cấp! Tù nhân số 00 có dấu hiệu muốn bỏ trốn! Yêu cầu điều động lực lượng trấn áp! Xin nhắc lại, tù nhân số 00 có dấu hiệu muốn bỏ trốn!”

Tự nhiên bên ngoài cánh cửa ồn ào hẳn lên.

Đèn đỏ nhấp nháy, còi báo hiệu vang lên ầm ĩ, rồi tiếng bước chân vang lên liên tùng tục làm mình cứ tưởng đâu có động đất.

Mình thừa biết, rằng đây là chiêu trò đàn áp của người lớn.

Nghiền nát bản tính phiêu lưu và hiếu kỳ trong con trẻ, hòng điều khiển tụi mình theo ý muốn.

Người lớn chẳng bao giờ chịu hiểu cho tụi mình cả.

“Hết cách, đành tự mở thôi~”

… Tuy nhiên, cứ bó tay chịu trói như vậy làm sao được.

Không cần lý do vẫn có thể phản kháng, ấy chính là đặc quyền của người trẻ.

“Dừng lại! Dừng lại ngay! Này tiếp viện vẫn chưa tới hả?! Đừng lãng phí thời gian nữa đi!!”

Mình vận lực toàn thân, xé toạc số xích trên tay, rồi khi đôi tay đã tự do thì mình lập tức rút thanh kiếm ra khỏi ngực.

… Chà, mình mà đã muốn thì ba cái chuyện lặt vặt thế này dễ như bỡn.

“Hai~ba nào…”

“Mau trốn đi~!! Không là bị cuốn vào mất đấấấấấy~!!”

Bởi lẽ, người trẻ chúng mình, vẫn còn đó tương lai xán lạn ngay trước mắt mà...

   

※※※

   

Đương bay lượn ở độ cao chừng vài trăm mét trông xuống Bayron City, hàng hàng lớp lớp các tòa nhà chọc trời cứ liên tiếp chặn đứng tầm nhìn của mình.

Cứ mỗi lần như thế là mình lại chỉ muốn phá hủy quách từng tòa nhà chướng mắt kia đi cho xong, nhưng rồi mình lại kìm lòng, tiếp tục bay xuyên qua các tòa nhà, chuyển hướng nhìn xuống cảnh tượng dưới mặt đất.

“Phòng onii-chan ở đâu ta…”

Điều mình tìm kiếm chỉ có một: chính là căn chung cư phức hợp ba tầng đổ nát.

Bởi lẽ, đó là nơi người thân yêu dấu của mình đang chờ đợi.

Khi nãy cũng đã kể rồi, mình có một người anh lớn hơn mình khoảng vài tuổi.

… Thú thật nha, người thân của mình chỉ còn sót lại mỗi onii-chan thôi đó (mẹ thật của mình vẫn còn sống đấy, mà bà về lại Ma Giới rồi nên hổng tính!!)

Bất luận mình có trở thành một thứ nửa ác ma nửa con người khuyết đi trái tim, onii-chan vẫn yêu thương mình từ tận đáy lòng.

Nói gì thì nói, khi mình thiếu chút nữa là bị ác ma bắt đi, anh ấy đã bán cả ký ức cho ác ma, gánh chịu cái danh kẻ phản bội, thậm chí còn vứt bỏ mọi thứ mà chiến đấu hòng giành lại mình kia mà…

Vậy nên ước mơ của mình, là được sống một cuộc đời bình dị, vai kề vai với anh ấy, chỉ riêng hai anh em chúng mình.

Thế mà bọn chính phủ chết toi lại cả gan giam cầm mình, đám đàn bà hạ đẳng lại cả gan quyến rũ onii-chan, rồi còn làn sóng xã hội nữa chứ, ôi sao mà thế gian lại hà khắc với chúng mình đến thế?

Dẫu vậy, chỉ cần mối liên kết gia đình vẫn còn thì mình vẫn sẽ cố gắng hết sức.

Vậy nên chờ em nhé? Em tới bên anh liền đây onii-chan… onii-chama, anii, onii-sama, onii-tama, aniue-sama, nii-sama, aniki, nii-kun, anigimi-sama, nii-chama, aniya!

Những thứ cản đường rắp tâm chia rẽ gia đình chúng ta, em sẽ chém rụng hết tất cả...

   

“Đã bảo đứng lại cơ mà, Kanna!”

“Đấy, như cái này này!!”

Bất thình lình, một bóng người bí ẩn xuất hiện trước mặt mình.

Mà, đứng được trên không trung thế này, ngoài mình ra thì chỉ còn lại một kẻ thôi.

“Đây là lần tẩu thoát thứ 36, cũng là lần đầu tiên trong hai ngày qua rồi đấy! Một vừa hai phải thôi chứ! Bộ em không hiểu rằng làm như vậy chỉ tổ gây phiền phức cho Shuu-kun thôi hay sao?!”

“Nhiễu sự quá đấy đồ đàn bà hạ đẳng số 1…”

Hiên ngang ngay trước mặt mình, lơ lửng trên không trung chừng vài trăm mét so với mặt đất, là ả đàn bà phi nhân loại với một cánh sau lưng, giống mình đây.

Con mẹ yandere ảo tưởng tự xưng là bạn gái tưởng tượng của onii-chan, Kisara.

“Thôi mà Kanna, ngoan ngoãn về lại Tòa thị chính với chị nhé? Rồi đi xin lỗi các chú cảnh sát…”

“Hổng thích. Chỗ đó chán chết.”

“Thì chịu thôi chứ biết sao. Tội em là đủ ngồi tù rồi còn gì.”

“Làm gì có chuyện đó! Tôi còn là trẻ vị thành thiên đấy nhé! Sao lại có thể đối xử với tôi tàn tệ như vậy được cơ chứ! Đây rõ rành rành là âm mưu của chính phủ!”

“Đúng là chính phủ này nhìn đâu cũng thấy ám muội thật, nhưng chỉ riêng cách đối xử với Kanna chị lại thấy không sai…”

“Uậy, Kisara cũng bám đít chính phủ luôn…”

“Thì ấy, Kanna biết mấy người bên này gọi em như thế nào không? Ác mộng xứ Bayron, Ác mộng xứ Bayron đấy nhé!”

“Lắm chuyện quá đấy đồ phản bội! Chó săn của chính phủ! Ác ma cán bộ!!”

“Đã có công việc thu nhập ổn định như vậy rồi thì phải biết đường mà vẫy đuôi thật lực chứ!!”

Ừm, quả nhiên mình không thể chịu nổi con đàn bà này.

Không chỉ là vì ả tự xưng là người yêu của onii-chan.

Mà là bởi, rõ ràng đôi bên đều là ác ma, thế mà lối suy nghĩ lại khác nhau như trời với vực, chính điều này mới thật sự làm mình ứa hết cả gan.

Ý là, ả cũng là ác ma đấy, vậy mà lúc nào cũng đứng về phía con người.

Xưa nay đã bị con người thù oán rồi khủng bố là thế, ả vẫn giương kiếm bảo vệ con người khỏi thảm họa ác ma.

Miệng thì lúc nào cũng ngụy biện “Là vì khế ước với Shuu-kun thôi”, chứ còn thực chất lại khác.

Tình yêu của ả, quá đỗi nặng nề.

Không chỉ tình cảm dành cho onii-chan, mà dành cho cả nhân loại nói chung.

Rốt cuộc ả đã được sinh ra thế nào, đã được nuôi dạy ra sao…

   

“Ờ~ Kanna này? Trước nhất thì thôi đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn về lại nhà giam cùng chị nhé? Nhé?”

“Kisara! Còn lần lữa cái gì vậy hả?! Mau tóm lấy Kanna đi chứ!”

…… Trong lúc mình bận chìm trong suy tư, bất chợt có giọng nói không phải Kisara vang lên từ loa phóng thanh, song hành với đó là tiếng gió giật.

Ngoảnh đầu nhìn lại, lọt vào mắt mình một chiếc trực thăng lơ lửng giữa các tòa nhà.

Và, từ hàng ghế lái, chủ nhân ánh mắt nhìn mình đắm đuối kia chính là…

“Onii-chan!”

“Shuu-kun!”

“Còn tôi ở đây nữa đấy nhá!”

Phải, chính là người thân duy nhất còn sót lại của mình.

Onii-chan ngầu nhất thiên hạ, sẵn sàng bán linh hồn cho ác ma để cứu em gái! Ogata Shuu!

“Onii-chan ơi nghe em nói nè! Mấy ông cán bộ á!”

“Rồi rồi onii-chan sẽ nghe mà. Em thấy chế độ đãi ngộ không thoải mái thì anh báo lại với chính phủ cho, nên là bình tĩnh lại đi nào……”

Người anh mình hằng mong mỏi, lúc nào cũng muốn được gặp lại đột ngột xuất hiện trước mắt, làm cho cảm xúc trong mình chỉ chực tuôn trào.

“O-O-ONIICHAAAAAAAA~!!”

Thế rồi, tựa như đứa con nít nhõng nhẽo, lúc buồn lúc tủi chẳng biết đâu mà lần, mình nhào vào lồng ngực anh ấy mà khóc nức nở…

“Kìa Shuu, cứ chiều chuộng Kanna mãi như vậy không tốt cho con bé đâu nhé.”

“………… GIỀ?!”

Phải tới lúc này mình mới bắt gặp con đàn bà tóc xanh (thứ chó thua cuộc) ngồi cạnh anh ấy trong buồng lái.

“À thì Ayano-san à, vấn đề cội rễ như thế thôi thì mình tạm bỏ qua đi. Giờ phải ưu tiên dỗ dành Kanna cái đã…”

“Cậu nói thế chứ, không mắng mỏ câu nào mà cứ thế đưa về, kiểu gì con bé cũng gây loạn rồi bỏ trốn tiếp cho coi. Phải chỉnh đốn một lần chứ không thì…”

“… Này nhá, bộ không thấy onii-chan đang nói chuyện với tôi chắc? Ai cho cô xen ngang vậy hả đồ đàn bà hạ đẳng số 2?”

“Số 2 là ý gì?!”

“Không thèm quan tâm đoạn đồ đàn bà hạ đẳng luôn…”

Con mụ linh cẩu đã luôn quấn quýt bên anh ấy từ khi còn bé tí, thường xuyên tới nhà chúng mình, rồi cứ hễ có cơ hội là lại nhào tới tấn công onii-chan (nhỏ hơn x tuổi) suốt cả chục năm trời.

Con đàn bà lụy tình tự xưng là bạn gái cũ tưởng tượng của onii-chan, Ayano.

“Thôi đủ rồi đấy, Kanna. Em có biết hành động thiếu suy nghĩ như thế gây phiền phức cho Shuu thế nào không vậy…”

“Đâu, gây phiền phức cho onii-chan là Ayano đấy chứ. Bị đá từ cả tỷ năm trước mà cứ cố chấp ở bên anh ấy như đúng rồi.”

“À, cái này thì tôi đồng tình nhé, từ tận đáy lòng luôn.”

“Kisara! Cô theo phe nào vậy hả?!”

“Ấy thôi thôi, mọi người đừng để sự việc leo thang, chi bằng dĩ hòa vi quý…”

“Nói nhé, cả Kisara lẫn Ayano chẳng ai phù hợp với onii-chan hết. Kisara là ác ma này, còn Ayano lại luống tuổi nữa.”

“Đã có em gái là ác ma rồi thì có thêm vợ là ác ma nữa cũng có sao đâu?!”

“Nói cho em hay, Kisara đây hơn Shuu cả trăm tuổi đấy nhé! Cỡ như chị với Shuu làm gì mà cách xa lắm!!”

“Tôi bị phong ấn từ thuở nào tới giờ rồi! Mà đang không đâu lại đi đâm chọt tôi làm gì hả Ayano?!”

“Đấy, hai người chẳng ai phản bác lại được hết! Xong, tôi thắng!”

“L-Làm gì có chuyện đó hả em! Tại vì, đấy, chị với Shuu thì……… ơ~…… Đ-Đúng rồi! Cơ thể của chị với Shuu hợp nhau lắm em ạ!”

“AYANO-SAN!!”

“AYANOOOOOOO~!!!”

“AAAAAAA!! Có ai lại đi bô bô cái chuyện này ngay trước mặt gia đình người ta như cô không hả~~~!!!”

Ừm, quả nhiên mình không tài nào hợp rơ với mấy ả này nổi……

   

※※※

   

“Nào onii-chan ơi, thịt nướng xong rồi đấy ạ. A~ nào.”

“Ư-Ừm, cảm ơn Kanna nhé……”

“…………”

“…………”

Mình gắp miếng thịt đã chín nâu ra khỏi lưới, chấm vào nước sốt đặc chế nhà Ogata (do Kisara tự pha) rồi đưa lên miệng onii-chan.

“Ngon không anh? Còn nhiều lắm đó, cứ ăn thoải mái nha.”

“… Đang tình thế này mà nướng thịt thảnh thơi ghê nhỉ.”

“…… Trong khi mới nãy thôi còn định thiêu rụi cả thành phố cơ đấy.”

“Nhiều chuyện quá đi~ Vận động xong ai mà chẳng đói meo đói mốc. Mấy cô cũng vậy phải không nào?”

Chúng mình đang có mặt tại công viên gần Tòa thị chính.

Mới nãy còn tử chiến trên không căng thẳng là thế, nhưng cùng tinh thần “thi đấu xong là không hằn học” mà hiện tại chúng mình đang xõa hết mình bằng tiệc nướng ngoài trời.

“Kisara ới ời~ tôi muốn up cái ảnh chụp chung với onii-chan này lên In○○a ấy, chỉ tôi cách làm đi…”

“Hở? Em định đăng lên luôn ấy hả Kanna? Tốt hơn nên làm một cái tài khoản kín…”

“Mà từ từ đã! Tấm này vẫn còn mảnh vỡ trực thăng kìa! Đăng cái này lên là ném đá tới chết luôn đó!”

“Trên trực thăng đã có đủ gạch đá rồi mà ha…”

“……… Nên Shuu à, tiền trực thăng là công ty I&S phải trả đấy nhé?”

“Ơ kìa chủ tịch ơi! Cái này bằng mấy năm tiền lương của bọn cháu đấy ạ!!”

Tham gia buổi tiệc nướng bao gồm: mình và onii-chan, Ayano, cô Akino, và cả Kisara.

…… với cả xung quanh còn có cơ man là những người khoác đồng phục hình như mình từng thấy ở đâu rồi, nhưng thôi giả mù cho tới khi bữa tiệc kết thúc nào.

   

“Kanna này, ăn xong nhớ phải về Tòa thị chính đấy nhé. Em mà không về là mấy anh chị cảnh sát kia không rời khỏi đây được đâu.”

“Giời~ơi, Ayano nhiễu sự chết thôi, chẳng có thay đổi gì hết~ Ngày xưa, cứ mỗi lúc onii-chan chăm bẵm tôi là bà chị này lại nổi máu ghen rồi nhào vào nhõng nhẽo như thật.”

“À, chuyện đó chị hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác. Con gái con lứa gì mà 10 năm trôi qua rồi vẫn chẳng trưởng thành tí nào, khiếp kinh lên được. À, có mỗi tuổi tác là cứ tăng lên không ngừng thôi ha.”

“Còn hơn cái loại quái vật cả trăm năm trời mà ngoại hình vẫn u như kỹ!!”

“Cô Akino ơi~ bảo Ayano buông bỏ onii-chan mà tìm mối mới đi mà~”

“Ừm~ nhưng mà nhé, khi sự tình đã phức tạp nhường này rồi thì đến lời mẹ nói nó còn chẳng thèm bỏ vào tai luôn ấy cháu à.”

“Có ai bảo sẽ không buông bỏ đâu hả hai người này!!”

“Xin lỗi, mọi người làm ơn đừng cãi vã thẳng đuột như thế trước mặt bên đương sự còn lại được không vậy~”

Những con người mới rồi còn đánh cược sinh mạng mà chiến đấu trên không, giờ đây lại ăn thịt uống bia rồi là trò chuyện rôm rả. Vẫn cứ là những kẻ nhiều chuyện như mọi khi, đồng thời cũng là những người lớn oái oăm sẵn sàng vung kiếm và phóng mưa bom bão đạn về mình không hề do dự.

Thế nhưng, bọn họ lại khác hẳn với đám người lớn tại City.

Thanh kiếm họ vung, viên đạn họ bắn chẳng hề hàm chứa cảm xúc sợ hãi hay thù địch, mà là một điều gì đó rất khác, như là, tình yêu…

   

“Cola này. Uống không?”

“Ừm~”

Đương lúc mình còn bận chìm đắm trong suy tư, Kisara bỗng bước lại gần và đưa mình chiếc cốc giấy.

Trước mắt mình là khung cảnh thường nhật: Ayano sau khi nốc trọn cả một két bia bắt đầu bám riết lấy onii-chan mà nước mắt lưng tròng.

Xung quanh là cả một đội cảnh sát mà vẫn cứ hành động lố bịch như thế, chẳng ra dáng onee-chan gì hết.

“Tầm này là bên không rượu cồn bị cho ra rìa rồi nhỉ…”

“Như bình thường là tầm này chị xông vào chém Ayano rồi ha.”

“L-Lâu lâu, chị cũng cần để ý đến em chứ.”

“Định lấy lòng cô em đấy hở~ Chính thất tự xưng có khác, tinh ý ghê cơ~”

“Cũng phải. Mọi người, và cả chị, ai ai cũng chiều chuộng em hết.”

“… tôi nói thế là để mỉa mai mà.”

“Em nghĩ thế nào thì tùy, chứ chị vẫn thấy mọi người chiều Kanna quá đáng. Nhất định không thể sai được.”

Trông sang bên cạnh, mình thấy người đồng tộc duy nhất nở nụ cười kỳ lạ, nom vừa buồn bã, vừa cô đơn, lại cũng vừa hạnh phúc, vừa vui vẻ.

“Dẫu sao, em cũng là gia đình quý giá, mà bọn chị phải đánh cược sinh mạng để giành lại…”

“……… Tưởng Kisara không nhớ chuyện đó nữa?”

“Đúng rồi, chị không nhớ trực tiếp. Chỉ được nghe Shuu-kun, Ayano và Akino thuật lại thôi.”

“Có thế thôi mà chị cũng tin được? Biết đâu mọi người chỉ bịa chuyện để lợi dụng chị thôi thì sao?”

“Làm sao chị nghi ngờ được… khi ánh mắt Shuu-kun dịu dàng đến thế.”

“Kisara…”

“Cuối cùng, chị cũng đường đường chính chính trở thành số một trong lòng Shuu-kun… Chưa kể, có được điều này là nhờ sức mạnh của chị nữa, nên là tự hào một chút đâu có hề gì.”

Phải, biểu cảm trên gương mặt Kisara khi tuyên bố đầy tự hào…

có gì đó giông giống biểu cảm mình thường thấy ở onii-chan.

“……… mà, chị cứ khen mèo dài đuôi thỏa thích, chứ còn tôi không dễ dàng chấp nhận chuyện chị giao du với onii-chan đâu nghe chưa~”

“……… Trời ơi về nhanh đi mà!”

   

Mình là Ogata Kanna! Học sinh ác quỷ lớp 9 (giả định) nè! 

Mình xin được giới thiệu (ta sẽ giới thiệu) các thành viên gia đình dấu yêu mới nhé (các thành viên mới bị chơi xỏ nhá)!

Đầu tiên là ruột thịt duy nhất của mình, onii-chan. Tuy đã bán linh hồn cho ác ma để cứu lấy mình, nhưng giờ đây anh ấy không chỉ giành lại được mình, mà còn cả nụ cười của những người khác, cùng với đó là biết bao người quan trọng với ảnh; vị thần bảo hộ Bayron City, Ogata Shuu.

Tiếp theo là onee-chan hàng xóm. Thương yêu onii-chan từ thuở còn thơ, là kiểu phụ nữ hẩm hiu không biết khi nào nên bỏ cuộc nhưng vẫn luôn quan tâm đến mình, dù biết rõ là không thể đối phó với mình mà vẫn chẳng ngại xông vào vòng chiến; bà chị thua cuộc đáng tin cậy, Yuugiri Ayano.

Sau đó là mẹ của Ayano. Từ khi chào đời cô đã luôn quan tâm, chiều chuộng và yêu thương mình, ngay cả khi biết chuyện mình là ác ma vẫn ra sức bảo vệ mình khỏi chính phủ; Superwoman vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, Yuugiri Akino.

Và cuối cùng, là ác ma đồng tộc với mình. Loại phụ nữ tồi tệ nhất. Ả cho onii-chan mượn sức mạnh, đổi lại sẽ tước đi ký ức, tước đi hạnh phúc và đẩy anh ấy xuống tận cùng địa phủ. Ngặt nỗi, ức chế lắm mà vẫn phải thừa nhận, người duy nhất có thể bảo vệ thành phố, bảo vệ tính mạng cùng hạnh phúc của onii-chan, chỉ có thể là người này chứ chẳng phải ai khác. Vũ khí tối hậu của Bayron City, Kisara.

Đã thay đổi rất nhiều gương mặt, nhưng số lượng vẫn y nguyên.

Có nhiều người mình không ưa, nhưng cũng có nhiều người mình yêu quý.

Vậy nên, mình sẽ tiếp tục chung sống với mọi người.

Sẽ tận hưởng thật trọn vẹn, để bù cho 12 năm trống vắng.

   

(Kết)

   

6c148f2d-2375-4735-9fa2-33dbcbe84cdc.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận