Trong việc giảm cân, cần phải giới hạn lượng calo...Không! Phải tập thể dục nữa!
Sau khi đã quen dần với việc chạy rồi sẽ thử một số các động tác khác.
Quyết định như thế, tôi bắt đầu với bài tập duỗi người.
Thể hình là phần quan trọng nhất của việc tập thể dục.
Tôi thử duỗi người và cảm nhận được nó thật linh hoạt dẻo dai.
Duỗi cơ thể một cách nhẹ nhàng.
Yo, yo, to. Cơ thể này dẻo dai hơn tôi nghĩ.
Nó chẳng phải quá tuyệt rồi sao.
Có cốt cách như thế mà không tập luyện thì thật là lãng phí.
Để tránh làm tổn thương đầu gối của mình ngày đầu tiên tôi bắt đầu đi bộ, đúng như mong đợi, trạng thái cơ thể tôi vô cùng tốt.
Sau khi đi bộ khoảng 1 tiếng, tôi nghĩ một chút, nhưng với tâm trạng hưng phấn của mình, cơ thể tôi như có một sự thôi thúc đi về phía trước.
Tuy nhiên thế này quá đủ cho ngày hôm nay rồi.
Sau khi hoàn thành bài tập luyện của mình, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi và duỗi cơ thể mình ra, rồi sau đó đi tắm cho mát người.
"Ya, Tou-sama."
Trong khi đi ngang qua tôi bắt gặp cha mình và chào ông.
Cha tỏ vẻ như không có gì cả.
Nghĩ lại thì trước đây vào buổi trưa tôi lúc nào cũng ỉu xìu cả.
Nếu là lúc trước thì giờ này tôi đang nằm lười biếng trên giường mà ăn đồ ngọt rồi.
Do việc tập luyện tôi bắt đầu cảm thấy khát nước.
Thường thì tôi sẽ tự tay làm một ly nước chanh pha với mật ong mà uống nhưng hôm nay tôi múc nước giếng lên mà uống.
Puha-! Thật là sảng khoái.
Nước tinh khiết không hề có tạp chất nào, ngon thật. Với sự ưu đãi của thiên nhiên như thế mà đến bây giờ nó vẫn chưa được tận dụng thì thật là lãng phí mà.
"Cậu chủ, ngài chỉ cần nói thôi tôi sẽ đi pha nước cho ngài."
Người hầu có tên Mary đang nhìn tôi múc nước uống.
"Không cần, tôi có thể tự làm được mà. Tôi đã gây nhiều rắc rối cho cô quá rồi, cứ để tôi tự chăm sóc bản thân mình."
"Không có gì là rắc rối cả đâu, thưa ngài."
Mary làm bộ mặt như bị tưới bằng nước lạnh.
Nghĩ lại thì có lẽ đây là lần đầu tôi làm thế với người hầu.
Lãnh thổ nhà Helan nổi tiếng với phong cảnh vô cùng đẹp.
Một dải thảm thực vật vô cùng phong phú, cùng với hơn 10 vườn hoa trong lãnh thổ của mình.
Người cha của đất nước chúng tôi - vị vua đầu tiên nói, "Nếu tôi chết, tôi muốn mình được chôn ở đây." thể hiện tình yêu của mình với mảnh đất này.
Tuy nhiên những người yêu thích phong cảnh thiên nhiên thì ngày càng giảm.
Lượng khách đến lãnh thổ của chúng tôi giảm hàng năm, thêm vào đó lãnh thổ không đặc sản gì cả.
Và dân cư thì ngày càng di chuyển đến các lãnh thổ khác khiến tình hình tài chính càng thêm khó khăn.
Cứ thế mà lãnh thổ của chúng tôi ngày càng suy giảm.
Nếu có sự hỗ trợ từ nhà vua thì có lẽ sẽ ổn, nhưng thật đáng buồn là chúng tôi không may mắn thế.
Tôi vừa đi vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Tôi nghĩ là mình nên lo cho bản thân mình trước.
Kết thúc bài tập luyện thể dục rồi. Thường thì mình sẽ làm gì nhỉ?
Hay là đi ngủ.
Tuy nhiên tôi lại chẳng buồn ngủ tí nào.
Nếu không có gì khác để làm, chắc mình đi đến thư viện thôi.
Nghĩ kĩ lại thì đây là lần đầu tiên mình đặt chân đến thư viện.
Lí do mà tôi gọi nó là thư viện vì nó vô cùng lớn khiến cho tôi như thể chìm trong nó vậy.
Một tòa nhà ba tầng và mỗi tầng đều bao trùm trong sách và sách. Với diện tích lớn như thế nó cũng rất thích hợp để chơi trốn tìm. Thật là một thư viện tuyệt vời!
"Cậu chủ, chào mừng đến kho lưu trữ."
Người thò đầu ra từ tầng hai đó chính là Monda-jii. Ông ta là người quản lí của thư viện; Tôi biết tên ông ta nhưng lại không biết ông ta là người như thế nào.
"Hôm nay cậu bị sao thế?"
"Này, Monda-jii, Tôi rất minh mẫn nhé. Có cuốn sách nào thú vị không?"
"Umm, mà cậu muốn xem lĩnh vực nào? Với lại tên của ta là Moran."
"À xin lỗi Moran-jii." Vậy ra tên ông ta là Moran, tôi đã nhớ nhầm rồi.
"Mn, vậy thì một cuốn sách ma thuật xem."
"Sách ma thuật à? Cậu sẽ tới học viện năm 15 tuổi, ta nghĩ là cậu nên đọc những sách cơ bản trước."
Sau khi nói thế, Moran-jii biến mất, rồi sau một lúc ông ta lại xuất hiện.
"Đây, quyển sách này rất dễ đọc. Nôi dung của nó chủ yếu giới thiệu và dành cho người mới thôi, ngoài ra nó còn được viết cực kì dễ đọc. Nó là một cuốn sách lý tưởng để làm nền tảng cho cậu đấy. Ở cuối khóa của nó có phần ứng dụng đấy, nếu cậu quan tâm tới." Sau khi nói xong ông ta ném nó từ lầu hai xuống.
Bằng cách nào đó tôi đã chụp được nó, xem ra ông nội này táo bạo hơn vẻ ngoài của mình.
Sách giới thiệu về ma thuật 1 được viết bởi Chris Helan.
Hở? Tên tác giả là Helan. Chẳng lẽ là cùng tộc?
Nội dung đúng như Moran-jii nói, đúng là rất dễ hiểu.
Mất 3 tiếng trong ngày đầu tiên, tôi đã có thể kiểm soát được năng lượng.
Ngày mai tôi sẽ tìm hiểu xem làm thế nào thay đổi thuộc tính năng lượng.
Vào bữa tối, nhìn các món ăn trên bàn tôi thấy nó lấp lánh hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên tôi có cảm giác đói.
Bởi vì trước đây tôi luôn ăn đúng bữa.
Từ thịt cá cho đến rau, tất cả đều được lấy trong lãnh thổ. Tôi lấy mỗi thứ một ít cho cân bằng và tận hưởng nó.
"Hôm nay con có chút khác lạ đấy, nhưng trông con không giống bị bệnh gì cả, Kururi-chan."
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm nói.
"Đó là nhờ các món ăn, chúng thật ngon." Tôi đáp lại mẹ trong khi dặn người hầu lấy nước táo cho mình.
"Có lẽ là do di chứng của việc đập đầu." Mẹ nhìn tôi đang uống nước mà hết lo lắng.
Tôi bước vào phòng tắm tận hưởng làn nước mát lạnh rồi sau đó bước lên chiếc giường lớn của mình ngủ.
Một cuộc sống xa hoa, dễ chịu.
Tôi chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vô cùng hài lòng.
2 Bình luận