• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chính truyện

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 7,285 từ - Cập nhật:

"...?"

Tôi nghĩ mình đã ngủ quên khi khóc lóc trong phòng cầu nguyện của Điện thờ, nhưng khi tôi mở mắt ra, thứ tôi nhìn thấy là ngôi nhà quen thuộc của mình - thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa dám tin điều này là sự thật.

Ai đó đã đưa tôi tới đây hả? Không, chẳng có ai ở tòa nhà mới đưa tôi tới đây cả. Ngay cả nếu họ chẳng biết tôi là ai - kể cả họ có biết - thì họ cũng chẳng được phép hỏi địa chỉ nhà tôi và đưa tôi về như này.

Tôi tỉnh dậy với một đống câu hỏi trong đầu.

"Oh...?"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi chẳng thấy mình bệnh tật gì nữa. Tôi gần như đã chết vì đã không chăm sóc bản thân mình. Thức dậy thật dễ dàng. Bằng một cách nào đó tôi đã quay ngược thời gian? Đợi đã, cái gì? Trùng sinh?

Đó là điều đầu tiên mà tôi có thể nghĩ tới, như một độc giả tiểu thuyết. Không đời nào! Tôi lao về phía bàn của mình.

Tôi phải tỉ mỉ kiểm tra lại ngày tháng kể từ ngày tôi xuyên vào cơ thể này trong tiểu thuyết. Chẳng phải fan sẽ thực sự tò mò khi nào các sự kiện lớn sẽ diễn ra sao?

Có một chút không tự nhiên khi cảm thấy bản thân tôi đã trẻ ra 1-2 tuổi, nhưng tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Như vậy còn chưa đủ lý do cho sự hoài nghi của tôi sao?

"!"

Và đúng như dự đoán, linh cảm của độc giả rofan đã đúng. Tôi đã quay lại phần kết của cuốn tiểu thuyết, không phải phần đầu.

Phần kết của của tiểu thuyết chính là lễ cưới của nữ chính Diana và nam chính Helios.

Theo phản xạ, tôi nhìn đồng hồ trên tường. Tiệc cưới đã gần kết thúc. Làm sao tôi có thể quay lại vào thời điểm hoàn hảo như vậy?!

Nhưng một vài câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu. Ai đã đưa tôi trở lại? Và tại sao?

Chẳng bao lâu sau, tôi lắc đầu thật mạnh và rũ bỏ những suy nghĩ của mình.

"Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó sau...!"

Kaelus qua đời đúng vào đêm tân hôn của thái tử và thái tử phi. Vì vậy, vẫn còn thời gian và Kaelus vẫn còn sống!

Nam thứ của cuốn tiểu thuyết mà tôi vô cùng yêu thích, Kaelus. Khuôn mặt nhợt nhạt, vô cảm, mái tóc bạc rực rỡ được buộc gọn gàng và đôi mắt tím bí ẩn, điều hiếm thấy trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này.

Hai năm cô đơn sau cái chết của anh ấy khiến tôi thật đau khổ. Thành thật mà nói, tôi chẳng còn tiếc nuối gì với thế giới này, nhưng nếu tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Kaelus còn sống một lần nữa, tôi sẽ chẳng phải lo lắng về những điều không cần thiết ở đây. Tôi không thể để anh ấy chết. Bây giờ tôi đã quay ngược thời gian, tôi phải đảm bảo rằng tôi đã cứu được nhân vật yêu thích của mình.

Không cần lo lắng về việc đi ngược lại nguyên tác vì từ hôm nay, tiểu thuyết sẽ có một cái kết hoàn chỉnh, sau đó,  nó sẽ không được cập nhật nữa. Đương nhiên, thế giới này vẫn là thế giới được tạo ra bởi tác giả, nhưng nó sẽ là phần không được xuất bản. Và nếu tôi thay đổi nó, thì nó vẫn như vậy. Nói cách khác, đó là phần theo thực tế.

Liệu tôi có thể quay lại cuộc sống hiện tại sau khi cứu được Kaelus không? Tôi không biết, nhưng ngay cả khi không thể, nhưng chắc chắn hôm nay tôi sẽ cứu sống anh ấy.

Lý do khiến trái tim Kaelus tan vỡ không ai khác ngoài Diana: cô ấy phớt lờ anh. Bởi vì sự lạnh lùng và độc ác khi tiêu diệt nữ phản diện và gia đình của cô ta, Diana đã đổ lỗi cho Kaelus và bắt đầu cư xử lạnh lùng với anh ấy.

Điều gì còn tuyệt vọng hơn việc người mình yêu không biết được sự thật? Chẳng phải trừ khử một ả đàn bà xấu xa đối với Kaelus dễ như ăn bánh sao? Có lẽ anh ấy không ngờ mình lại bị khiển trách.

Chắc chắn là không. Kaelus thực sự muốn Diana an toàn bằng mọi giá.

Chỉ bằng cách loại bỏ nỗi tuyệt vọng này khỏi trái tim Kaelus, anh ấy mới có thể được cứu. Không phải để Diana, người đã kết hôn với Thái tử, tái hôn với Kaelus, mà để khiến cô ấy nhận ra tình cảm thực sự của anh dành cho cô. Cuối cùng, điều tôi hy vọng là Diana, người đã bỏ rơi Kaelus, sẽ hối hận vô cùng về điều đó.

Nếu Thái tử Helios tán tình Diana bằng niềm đam mê rực lửa thì Kaelus lại bao bọc cô bằng sự ấm áp kinh tế. Không phải bầu không khí đó vô cùng dễ chịu vì nó rất ấm áp sao? Và cuối cùng, Diana không trân trọng Kaelus.

Không phải Thái tử và vợ anh ấy nên hạnh phúc sao? Phải, nếu các người hạnh phúc, các người nên hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu biết có một người tuyệt vọng, chán nản đến mức phải quay lưng lại với thế giới sau niềm hạnh phúc đó, tôi nghĩ hai người không nên bước đi trên con đường hoa một cách dễ dàng như vậy. Dù sao đi nữa, nhờ sự chân thành tuyệt đối của hai người đàn ông xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, Diana chỉ bước đi trên con đường vững chãi và chính nghĩa! Vì vậy, đã đến lúc bước đi trên con đường bùn đất rồi.

Tại sao trái tim của nữ chính chỉ hướng về Helios kể cả khi Kaelus cũng làm điều tương tự? Nếu đây là sự thật chứ không phải hư cấu, chắc chắn bạn sẽ bị giằng xé giữa hai người đàn ông tuyệt vời và một lần so sánh họ với nhau.

Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết giờ đã kết thúc, và Diana, người đã nhanh chóng chọn Helios vì thân phận Hoàng thái tử khiến cô mù quáng mà không suy nghĩ nhiều, giờ đây sẽ phải trải qua những nỗi lo lắng nghiêm trọng về mối tình đã lỡ sau này.

Vì vậy, tôi sẵn sàng đảm nhận vai phản diện trong phần kết của tiểu thuyết. Tôi sẽ không còn là độc giả đứng bên lề và vai phụ trong cuốn tiểu thuyết nữa. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tích cực can thiệp vào mối quan hệ giữa thế giới này và các nhân vật chính.

Diana, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã được nhận từ Kaelus, thứ mà cô từng rất thích, nhờ vào Kaelus. Vì vậy, tôi sẽ khiến cô nhận ra Kaelus đã làm bao nhiêu điều cho cô và những lời buộc tội của cô chống lại anh ấy là thiếu suy nghĩ như thế nào.

Tôi đánh chiếc xe ngựa nhỏ của mình đến lãnh thổ của Hầu tước. Lúc đó, mặt trời đã lặn hoàn toàn, chỉ còn ánh sao chiếu sáng trên bầu trời tối tăm. Thật là một đêm tuyệt đẹp, nhưng tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng nó.

Cuối cùng tôi cũng tới nơi ở của Kaelus. Tôi nhảy ra khỏi xe và lắc cách cổng sắt nặng nề.

"Này, có ai ở đó không?! Tôi có chuyện muốn nói!"

Người gác cổng xuất hiện với thái độ vô cùng khó chịu.

"Đây là lãnh địa của Hầu tước Kaelus, Lãnh chúa vùng Illion. Đừng làm loạn."

Tôi đã nói một cách suồng sã, nhưng giờ tôi không thể thay đổi điều đó. Thay vì tiết lộ danh tính của mình, việc đầu tiên là phải kiểm tra xem Kaelus có an toàn hay không.

"Chà, ngài Hầu tước đã về nhà chưa? Vấn đề này rất quan trọng đấy!"

"Ngài ấy vừa trở về. Nhưng ngài ấy sẽ không tiếp đón bất kỳ vị khách nào."

"Thế thì gọi quản gia giúp tôi! Tôi cần đảm bảo Hầu tước an toàn ngay bây giờ!"

Có lẽ giọng điệu của tôi không bình thường, nhưng người gác cổng mặt mày nhăn nhó và vẫn đi vào biệt thự.

"Chậc, đợi ở đây."

Từng phút trôi qua thật chậm. Tôi không thể đứng yên chờ người gác cổng quay lại.

Trước kia, tôi lẻn vào trường bằng cách leo qua cổng, vì vậy tôi quyết định vào dinh tự bằng cách đó. “Oh, mình nhanh nhẹn vậy sao?” Mặc dù sở hữu cơ thể này khoảng ba năm nhưng tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi trùng sinh vào ngày hôm nay.

Tình cờ đêm nay lại không có trăng. Điều kỳ lạ là không một ai ngăn cản một kẻ lạ mặt chạy qua sân trước.

Có một sự im lặng bí ẩn nhưng khó chịu. Tại sao ư? Đôi khi có một điều gì đó như vậy. Giống như một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra, một điều gì đó đáng sợ và kỳ lạ mà không có lý do. Lúc ấy nó chỉ có như vậy thôi.

Tôi biết chính xác cần phải chạy đến đâu. Khi mà cuốn tiểu thuyết vào lúc cao trào, tôi đã chi rất nhiều tiền để tìm được thông tin  rằng phòng ngủ của Kaelus ở tầng hai. Tôi mở toang cánh cửa chính không khóa và chạy những bước thật nhanh đến giữa nhà.

Ai đó hét lên "Cái gì? Một người đàn ông!"

Đó không phải là anh ấy, mà là cô ấy. Tuy nhiên, chẳng có chỗ trống nào để sửa chữa. 

Tôi nhìn thấy quản gia đứng giữa ảnh tầng hai và hét lên, "Hầu tước đang thế nào rồi?" 

Thấy tôi vô cùng gấp rút, ông ấy đặt tay nên tay nắm và mở cửa.

Quản gia và tôi vào phòng, cùng như gần một lúc.

Cảnh tượng đập vào mắt tôi ngay lúc đó.

"!"

"Kaelus!"

Một cái bóng với con dao găm giơ lên ngực. Như bị bất ngờ trước sự xâm nhập đột ngột, cái bóng đó dừng lại và cứng đờ.

Tôi lao vào mà không kịp suy nghĩ và anh ấy buông tay, đánh rơi con dao xuống sàn. 

"...!"

Tình huống kết thúc trong nháy mắt, 

Anh ấy gục xuống ngay tại chỗ. Trong gang tấc, Kaelus đã được cứu.

"..."

"..."

"..."

Trong phòng tối, ba người đứng nhìn nhau. Tôi, quản gia, và nhân vật yêu thích của tôi, Kaelus, người vừa thoát chết trong gang tấc. 

Tay tôi run lên, tim đập thình thịch dữ dội trước tình huống xấu nhất được ngăn chặn trong giây lát. Tôi thở hổn hển. 

"...Cái gì đây?" Giọng nói tức giận và lạnh lùng vang lên. Đó là lời đầu tiên mà Kaelus nói với tôi. 

Nhưng một phần khác trong tôi lại reo hò dữ dội. Lần đầu tiên nhân vật yêu thích của tôi nói chuyện với tôi! Thêm vào đó, mái tóc dài màu bạc và bộ đồ ngủ rộng thùng thình; một nhân vật rất gợi cảm trước mặt tôi, cởi bộ đồ ngủ để đâm dao vào ngực mình. Tôi không thể tin được mình có thể nhìn thấy điều này ngay lúc này, và tôi vẫn chưa quen với thái độ của một nhân vật phụ. 

Dù sao đi nữa, tôi vẫn nên tránh cơn giận sắp ập tới ngay lập tức. Kaelus, khi còn lại một mình, lịch sự cúi người về phía quản gia. 

"... Tôi đang đợi lệnh của Ngài, thưa Hầu tước."

Lúc này quản gia mới hoàn hồn, vội vàng gọi tôi. "Không, đừng quay về vội. Xin đợi ở phòng bên cạnh một chút, thưa tiểu thư."

Ông ấy quả là một người quản gia nhanh nhẹn. Mặc dù quần áo tôi xộc xệch vì trèo qua cổng sắt và chạy qua sân, nhưng ông ấy vẫn có thể nhận ra ngay tôi là một quý tộc. 

Tôi nhanh chóng gật đầu. "Rất tốt."

Phần còn lại sẽ do một quản gia đầy kinh nghiệm xử lý, để Kaelus bình tĩnh lại và đảm bảo rằng anh ấy không làm điều tương tự nữa. 

Trong khi im lặng chờ đợi ở phòng bên cạnh, tôi vạch ra kế hoạch tiếp theo trong đầu. Mục đích cuối cùng là khiến Kaelus sẵn sàng sống một cuộc sống hạnh phúc mà không khao khát cái chết nữa. Và để làm được điều đó, tôi cần phải giải quyết nguyên nhân gây ra sự tuyệt vọng và tổn thương không thể cứu vãn của anh ấy. 

Thành thật mà nói, tôi không muốn cân nhắc khách quan nhân quả của nhân vật yêu thích của tôi. Tôi muốn "con trai" mình hạnh phúc dù thế nào đi chăng nữa. Tôi chỉ muốn làm điều đó.

Rốt cuộc, thế giới này không phải là một cuốn tiểu thuyết sao? Nó có thể thật đối với những người sống ở đây, nhưng nó hoàn toàn "không thực" đối với tôi. Tôi không muốn khóc cho đạo đức và công lý như nữ chính trong khi lại kiềm chế ham muốn của mình với người khác. 

Lý do duy nhất tôi ở đây là vì người tôi yêu. Tôi không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này. Tôi không cho rằng nơi này là thế giới của tôi, thực tại của tôi. Dù sao thì đó cũng là một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc hết, vậy tại sao tôi không thể quậy tung nó lên? 

Từ giờ trở đi, tôi sẽ viết câu chuyện của riêng mình. Và nhân vật chính là nam thứ bị bỏ rơi trong nguyên tác. 

"Thưa tiểu thư, chủ nhân Kaelus cho gọi cô." Quản gia đối xử với tôi theo cách tôn trọng nhất. 

"Ồ, vâng." Có lẽ sau khi cứu được Kaelus, tôi nhẹ nhõm hơn, vì vậy tôi trả lời với một nụ cười trên gương mặt.

Ngay khi tôi đứng dậy, quản gia ngập ngừng một chút và cúi thấp đầu. "Tôi thực sự không biết phải cảm ơn cô như nào. Cô đã cứu mạng chủ nhân..." 

"Đừng nói thế. Tôi mừng vì mình đã không đến muộn." 

"Ngài Hầu tước đang rất nhạy cảm. Nếu ngài ấy nói gì bất lịch sự, xin hãy cảm thông."

"Tôi sẽ. Cảm ơn vì sự quan tâm của ông."

Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông ấy, có lẽ là vì ông ấy đã chăm sóc cho Kaelus, người đã mất cha mẹ từ sớm, như thể anh ấy là con ruột của mình. 

Tôi đi theo quản gia và dừng lại trước phòng ngủ của Kaelus. 

"Chủ nhân Kaelus, tôi đã mời tiểu thư đến đây rồi". Không có tiếng đáp lại từ bên trong nhưng người quản gia đã đẩy tôi vào phòng. "Ngài ấy sẽ rất đề phòng, nhưng..."

"Ồ.."

Tôi hiểu. Anh ấy vừa mới cố gắng tự sát nên rất khó có thể mong đợi anh ấy có một cái đầu lạnh. Có lẽ đủ thể loại cuồng loạn sẽ đổ dồn về phía tôi vì tôi đã ngăn cản anh ấy.

Tuy nhiên, chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đối đầu với nó. Tôi đã chặn lưỡi kiếm của anh ấy ngay lúc đó, nhưng tôi vẫn muốn sống tiếp, tôi sẽ phải chịu đựng mọi nỗi tuyệt vọng đã vấy bẩn anh ấy.

Để xua tan cái bóng chết chóc từ Kaelus, tôi đặt chân xuống thật vững chãi. 

"..."

Kaelus đang ngồi trên ghế sofa, trông như một bức tranh. Mái tóc bạc dài buông xuống vai và đôi mắt tím huyền bí như những viên đá quý. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình của anh ấy vẫn chưa được chỉnh lại đàng hoàng. 

".. Cô là?" Giọng nói trống rỗng nhưng lạnh lùng. 

Tôi ưỡn ngực ra nhưng không hề sợ hãi "Tên tôi là Hestia."

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết. Tôi ước gì bầu không khí tốt hơn nhưng giờ không phải là lúc để kén chọn phải không? 

"Tôi có thể đã gặp rắc rối lớn. Tôi rất vui vì đã đến nơi trước khi Hầu tước bị thương. Có rất nhiều người yêu quý và lo lắng cho Hầu tước, và tôi chắc chắn rằng mọi người đều ngạc nhiên. Tôi thực sự nhẹ nhõm và biết ơn khi ngài an toàn."

"..."

Đôi mắt tím của Kaelus nhìn tôi đầy oán giận. 

Ánh mắt anh như siết chặt trái tim tôi. Nhưng tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu giải thích một cách bình tĩnh nhất có thể. "Tôi chắc chắn ngài rất bối rối khi đột nhiên nhìn thấy tôi..."

"Cô muốn gì?"

"... cái gì?"

Giọng nói lạnh lùng, không còn ý chí sống còn cắt ngang lời giải thích của tôi.

"Cô muốn gì?"

"..."

Tôi nên nói gì đây? Tôi thực sự không biết. Tâm lý của người bị gián đoạn khi cố gắng kết liễu đời mình không phải là chuyên môn của tôi. Có phải anh ấy tức giận vì tôi đã cản anh ấy khi anh ấy sắp chết? Hay anh ấy biết ơn vì tôi đã ngăn chặn điều gì đó lớn lao xảy ra một cách bốc đồng?

Dù thế nào đi nữa, người đàn ông này giờ đây dường như đang cảm thấy khó chịu với mọi thứ trước mắt. Ánh mắt, thái độ và giọng nói của anh ấy đã thể hiện điều đó. Thay vì suy nghĩ chi tiết về danh tính của vị khách không mời mà đến đã đột nhập vào phòng mình, anh ấy chỉ muốn nó biến mất khỏi mắt mình.

Nói cách khác, ngay cả khi yêu cầu hơi quá đáng, thì Kaelus, trong trạng thái rất bối rối và kiệt sức, gần như có thể nói đồng ý với bất cứ điều gì.

Thế là tôi hét lên. "... Tôi muốn trở thành Hầu tước Phu nhân."

"..."

Vẻ mặt nhợt nhạt của anh méo mó.

Có phải điều đó quá vô lý không? Tôi đột nhiên trở nên xấu hổ, nhưng không thể ngừng nói. "Chà, tôi đòi hỏi một ân huệ vô lý vì tôi có một điều ước trong đời, càng được gần ngài càng tốt. Nếu ngài thấy điều này phiền phức, tôi có thể ở bên ngài như một trợ tá và tìm hiểu xem tôi là người như nào..."

"Hãy làm như cô muốn," câu trả lời khô khốc vang lên.

Tôi rất ngạc nhiên. "Cái gì?"

Kaelus từ từ đứng dậy như một bóng ma. Sau đó, như thể mọi thứ đều phiền phức, anh bước về phía giường, quay lại và nằm xuống.

Tôi nghi ngờ đôi tai của mình, cố kìm nén trái tim đang muốn nổ tung của mình và hỏi lại: 

"Anh có thực sự muốn tôi làm phu nhân của anh không?"

"Gọi quản gia đi. Hãy nói với ông ấy những gì cô cần," anh ấy trả lời cộc lốc, nằm quay lưng lại trên giường

"Oh.."

Chắc chắn là sự thật! Anh chấp nhận yêu cầu lố bịch này một cách dễ dàng như vậy sao? Anh thực sự muốn từ bỏ cuộc đời mình hả? Anh bị điên sao? Anh nghĩ tôi là sai?

"..."

Nhưng ngay sau đó, một cảm giác cay đắng lấp đầy trái tim tôi, và nước mắt chực trào ra. Bởi nó đúng - Kaelus đã thực sự từ bỏ cuộc đời của anh ấy. 

"... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm quản gia."

"..."

Anh ấy chẳng quay lại nhìn tôi khi tôi bất lực rời khỏi căn phòng. 

Quản gia đang đợi tôi ngay ngoài cửa. Tôi cười khổ hỏi anh ấy: "Ông ấy có nghe thấy gì chúng ta nói gì bên trong không?"

Trừ khi nó được cách âm hoàn hảo, nếu không thì có thể ai đó đã nghe thấy ở mức độ nào đó, nhưng người quản gia lại lắc đầu vô cùng lịch sự. 

"Tôi không nghe thấy gì cả, thưa tiểu thư." 

"Vậy thì đây sẽ là một câu chuyện dài đấy. Tôi có thể nói chuyện với ông một lúc được không?" Tôi yêu cầu ông ấy nói chuyện với mình.  Quản gia đồng ý và cử một người khác đến phòng Kaelus để anh ấy không còn hành động liều lĩnh nữa.

"Đợi xem Hầu tước đã ngủ chưa."

"Vâng, thưa ngài." Sau khi nhận được chỉ thị, người hầu lịch sự cúi đầu và lặng lẽ bước vào phòng Kaelus. 

Tôi gật đầu và lặng lẽ đi theo ông ấy đến một căn phòng trống gần đó. 

"Có hơi muộn nhưng hãy để tôi giới thiệu bản thân. Tên tôi là Hestia, con gái của Lãnh chúa Elea." 

Tôi nói cho ông ấy biết về danh tính mà tôi bỏ tiền ra để mua như một fan cuồng. Trên thực tế, lãnh địa Elea là một bức tường nhỏ bao quanh núi, và trên giấy tờ, tác giả của Yeongju, người đã biến thành cha dượng của tôi, gần như là một người đàn ông khố rách áo ôm, mặc dù ông ta mang tước hiệu Nam tước. Việc tôi quyết định trở thành con gái nuôi của ông với một số tiền lớn là hợp đồng có lợi cho đôi bên.

"Tôi hiểu rồi. Tiểu thư Hestia, tôi không thể không cảm ơn cô một lần nữa."

Sau lời chào trang trọng, người quản gia lại chúi đầu và tôi vội vàng xua tay.

"Không có gì. Những điều tôi sắp nói đây có thể khiến ông thấy nặng lòng." Tôi quyết định thành thật với quản gia, người thực sự quan tâm tới Kaelus.

Ông ấy nhìn tôi ngạc nhiên. "Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?"

Không giống như Kaelus, người đã mất đi thần trí, người quản gia này vẫn còn một cái đầu lạnh. Một nỗi đau chực trào khỏi cổ họng tôi. 

"Tôi biết điều này có hơi đường đột, nhưng mới cách đây không lâu tôi đã yêu cầu trở thành Phu nhân Hầu tước. Ngài ấy không nói gì ngoài việc thảo luận với quản gia về chuyện đó..."

"!"

Tôi nhìn ông ấy như một kẻ tội đồ mà không nhận ra điều ấy. Không thể tin được, người đàn ông trung niên trố mắt nhìn.

"Cô thực sự đã yêu cầu ngài ấy điều đó...?"

"Đúng vậy, ông có thể buộc tội tôi lợi dụng tình trạng của công tước, nhưng tôi đã lên kế hoạch cụ thể để đảm bảo rằng ngài ấy không hành động cực đoan như ngày hôm nay nữa. Để làm được điều đó, tôi phải được trao nhiều quyền lực nhất có thể, vì thế tôi đã mạnh dạn yêu cầu ngài ấy."

"..."

Quản gia im lặng. Điều đó hoàn toàn hợp lí. Làm sao có thể không bối rối khi một người phụ nữ lạ mặt không rõ danh tính xông vào nhà lúc nửa đêm và đột nhiên nói rằng cô ấy sẽ trở thành Phu nhân Hầu tước? Có lẽ vượt qua cửa ải của người quản gia trung thành này còn khó hơn Kaelus.

"Chắc hẳn ông đang thắc mắc làm sao mà tôi biết được chuyện ngày hôm nay phải không? Tôi biết điều này nghe hơi khó tin, nhưng thực ra ..."

Thật là lố bịch, nhưng kế hoạch này thật tuyệt vời. Từ giờ trở đi, tôi là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết. Một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng có nhiều điều phi thực tế xảy ra.

"... Tôi có khả năng nhìn trước được tương lai. Không chỉ riêng hôm nay, mà còn những chuyện sẽ xảy ra nữa.."

"!"

Cảm giác tội lỗi dấy lên trong tôi khi thấy ông ấy há hốc mồm, nhưng vì tôi đang diễn nên phải khiến cho ông ấy tin.

"Không phải Hầu tước mới mua một viên kim cương hồng rất đáng tiền sao? Đồng thời, ngài ấy định tặng nó như một món quà cho Diana, người đã trở thành Thái tử phi ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn chưa tặng nó cho cô ấy."

"Sao cô biết điều đó?"

Người quản gia bị sốc. Tuy nhiên, một độc giả say mê đọc tiểu thuyết đến chín lần như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài ghi nhớ chi tiết đó. Đoán thử xem viên kim cương đó được cất ở đâu.

"Có lẽ viên kim cương ấy hiện đang ở trong ngăn kéo trong thư phòng của công tước. Chà, nếu ông không tin lời tôi, ông có thể đến đó để kiểm chứng."

Quản gia lặng lẽ than khóc trước lời nói vô cùng tự tin của tôi.

Tôi nghiêm túc nói tiếp, "Dù sao tôi cũng đã ngăn chặn được Hầu tước vào đêm nay và tôi muốn tiếp tục dùng năng lực của mình để giúp ngài ấy. Tôi thực sự không có ý định trở thành người đồng hành của Hầu tước. Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, tôi chính là vợ của Hầu tước. Tôi rất vui lòng nếu chúng ta viết một bản hợp đồng. Tôi sẽ không hành xử như Phu nhân Hầu tước trong căn nhà này. Tôi cũng sẽ không làm bất cứ thứ gì tổn hại đến  Hầu tước."

Nói về chuyện hôn nhân của Kaelus với một người không phải Kaelus có chút vô lý, nhưng điều đó không thể tránh khỏi khi đã xảy ra tình huống như vừa rồi. 

Sau khi vội vã tuôn ra những lời vừa rồi, trái tim tôi đập như muốn nổ tung. Liệu tôi có thuyết phục được thành công không? Liệu tôi có thể vượt qua được cửa ải của "Quản gia của Hầu tước” không?

Nhìn đối phương một lúc, người không dễ dàng mở miệng, tôi nói thêm, "Hầu tước đã hoan nghênh Thái tử Helios như một người bạn đồng hành của mình. Ông có thấy lạ khi đặt một người đặc biệt vào giữa hai người bạn thân như họ không?"

Đây là thế giới hư cấu không có thật. Một thế giới nơi xác suất giả định còn hợp lý hơn logic thực tế. Có hơi liều lĩnh một chút, nhưng chúng ta hãy đặt cược nhé.

Đây có phải là dấu hiệu của sự thành công? Sau đó, quản gia nhìn tôi và nói, “…Tôi thực sự xấu hổ về tất cả những điều này, nhưng tôi sẽ viết tài liệu ngay bây giờ vì vị cứu tinh của hầu tước đã nói như vậy. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ chỉ tiến hành thủ tục khi hầu tước bình tĩnh lại và bày tỏ ý định rõ ràng hơn.”

Tôi nhanh chóng đồng ý: “Ừ, tôi sẽ đợi.”

Quản gia gật đầu. “Hôm nay đã quá muộn để cô về nhà rồi, nên xin hãy ngủ trong phòng này đi, Tiểu thư Hestia. Tôi sẽ gặp cô vào sáng mai.” Ông đứng dậy đi ra ngoài, hành động lịch sự đến từng cử chỉ.

“Phù….” Tôi đã được ở một mình. Chỉ đến lúc đó tôi mới bắt đầu thở dài.

Làm điều này có ổn không? Tôi chưa bao giờ kết hôn trước đây ở cả hai thế giới, nhưng tôi đã làm náo loạn những sự kiện lớn của đời mình như thế này.

“…Ôi, mình không biết! Ai đó hãy nói cho mình biết phải làm gì đi…” Tôi lẩm bẩm như thể đang 

Thực ra, tôi thậm chí còn không có ý định kết hôn. Lúc đầu, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu với tư cách là trợ lý hoặc thư ký của Kaelus và dần dần bắt đầu từ đó. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy ánh mắt ám chỉ anh ấy có thể chết lần nữa bất cứ lúc nào mà không hề có chút ham muốn sống nào, tôi đã ngừng la hét ngay khi được hỏi mình muốn gì. Thay vì có một kế hoạch kỹ lưỡng, nó khá bốc đồng.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy mình đang làm tốt. Như tôi đã nói với người quản gia, tốt nhất nên làm vợ của anh ấy để phát huy địa vị hầu tước nhiều nhất có thể.

Tôi định đóng giả làm một nhà tiên tri nhìn thấy tương lai vì tôi phải hồi sinh người yêu thích của mình. Đó là mục đích duy nhất của tôi trên thế giới.

Sáng hôm sau trời đã sáng.

Nếu bạn đang chờ đợi câu trả lời sau khi cầu hôn người mình yêu thích một cách bốc đồng, việc lo lắng và khó thở chẳng phải là điều bình thường sao? Thế nhưng tôi lại rất thờ ơ. Nó thật thú vị nhưng lại để lại cảm giác đắng nghét trong miệng tôi. Tuy nhiên, tôi có thể coi cuộc hôn nhân của mình như thể đó là việc của người khác giống như tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc, liệu Hestia ở thế giới này có phải là tôi thực sự không?

Thành thật mà nói, tôi nghi ngờ điều đó. Tôi chỉ đóng vai một nhân vật tên là Hestia trong cuốn tiểu thuyết này, nhưng tôi chưa bao giờ được đưa vào thế giới này với tư cách là nhân vật chính. Danh tính của tôi ở đây là “người bổ sung trong tác phẩm” hoặc “người đọc bản gốc”, vì vậy không có gì căng thẳng trong sự kiện trọng đại kết hôn với Kaelus. Nhưng điều này có thực sự ổn không?

“Tiểu thư Hestia.”

“Ồ, vâng…!”

Tôi ngừng nghĩ đến việc tự cắn đuôi mình* và đột nhiên tỉnh táo trước cuộc gọi đến. Người quản gia của hầu tước đã ở đây.

*làm nhiều hơn khả năng của bản thân

Tôi vội vàng sắp xếp chăn ga gối đệm và ngồi lên ghế sofa. Cánh cửa hé mở một chút.

"Tối qua cô ngủ ngon không?"

"Vâng tất nhiên. Cảm ơn,” tôi lịch sự trả lời người quản gia hỏi một cách lịch sự. Quản gia rót một tách trà thơm rồi đặt một xấp giấy dày trước mặt tôi.

“Chà, còn Hầu tước Kaelus thì sao?”

Quản gia mỉm cười nhẹ nhàng trước câu hỏi của tôi. “May mắn thay, suốt đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Cô nói rằng bản thân có thể nhìn thấy tương lai, thật khó khăn cho cô khi phải chứng kiến những chuyện này”.

"Ồ…." Tôi không tìm được câu trả lời. Tuy nhiên, tôi phải vắt óc để nghĩ ra nó. “Chỉ… chỉ thấy được những sự kiện lớn thôi…”

“Đùa cô thôi, nhưng tôi đoán là mình đã khiến cô bị bất ngờ”

“Hahaha….”

Chết tiệt. Nghe có vẻ không giống một trò đùa chút nào.

Quản gia chỉ vào đống giấy tờ mà ông ấy đã đặt xuống và nói: “Tôi đã cố gắng hết sức để soạn thảo nó. Bản hợp đồng để Tiểu thư Hestia trở thành Hầu tước phu nhân”

"Ái chà…."

Có thể nói, đó là một bản hợp đồng hôn nhân.

Trong khi tôi lục lọi giấy tờ, người quản gia lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi phòng. Có vẻ ông ấy đang xem xét tôi, vậy nên tôi có thể kiểm tra tài liệu kỹ lưỡng.

Thành thật mà nói, tôi không thể không ngưỡng mộ ông ấy. Quản gia là một người thực sự quan tâm đến Kaelus. Thành thật mà nói, bạn không nghĩ mình có thể sống bằng cách làm những gì được yêu cầu miễn là bạn được trả lương đúng hạn sao? Tuy nhiên, ông ấy cẩn thận xử lý mọi việc để chủ nhân không hủy hoại cuộc đời của chính mình.

Các tài liệu nói chung là về việc không cho phép tôi tự ý xử lý gia nhân của Kaelus và tài sản của Hầu tước. Không có lý do gì để từ chối nên tôi đã ký tên, hoàn toàn đồng ý với các nội dung.

Bản hợp đồng cũng viết về những quyền lợi mà tôi có thể được hưởng với tư cách là một người vợ hầu tước. Nếu không giáo điều, tôi có thể sử dụng quyền lực ngang bằng với Kaelus. Và nó cũng bao gồm một số tiền nhất định sẽ được trả trong tương lai. Tôi đồng ý tất cả trừ vấn đề thừa kế. Tôi không có hứng thú với tài sản của Kaelus; điều tương tự cũng xảy ra khi tôi ký hợp đồng trên giấy với cha dượng của mình, lãnh chúa Elea.

Sau khi xem xét tài liệu, tôi lại cho gọi quản gia.

“Hầu hết trong số đó, tôi đã ký và đồng ý, nhưng tôi sẽ không tiếp nhận quyền thừa kế. Tôi không muốn bị hiểu lầm là kẻ lừa đảo theo đuổi tài sản của Hầu tước.”

"Oh, ra vậy? Rất tốt. Vậy tôi sẽ gặp cô sau bữa sáng.” Giọng điệu của quản gia rất rõ ràng.

Một lúc sau, tôi theo quản gia đến phòng ngủ của Kaelus. Căn phòng chúng tôi bước vào rất u ám và rèm đã kéo xuống.

“Chủ nhân Kaelus, tôi đã mang Tiểu thư Hestia tới.”

“…”

Kaelus đang ngồi trên ghế sofa, nhếch nhác như trước, trông có vẻ kiệt sức. Dường như đầu óc anh vẫn còn mơ hồ. Ngực tôi đau nhói.

Người quản gia liếc nhìn tôi một lần và đưa tờ giấy ra trước mặt Kaelus một cách lịch sự. “Như ngài đã hướng dẫn, chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu để công nhận Tiểu thư Hestia là vợ của Hầu tước. Tiểu thư Hestia đã ký rồi nên chữ ký duy nhất còn lại là của ngài.”

“…”

Kaelus tựa lưng vào ghế và liếc nhìn tôi. Giá như đôi mắt của anh ấy sắc bén. Tiếc thay, đôi mắt ấy lại trống rỗng. Anh nhấc lưng khỏi chiếc ghế sofa, cầm lấy cây bút và ký tên, lướt qua trang cuối cùng của tài liệu.

Quản gia nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi. Chưa đầy năm phút, chúng tôi đã kết hôn.

Sau khi ký xong chữ ký cuối cùng, anh ấy ném cây bút đi như thể đang khó chịu.

“Được rồi, ra ngoài đi.” Giọng anh đầy vẻ bực bội.

Tôi nghẹn ngào bởi một nỗi buồn không tên. Tuy nhiên, tôi vẫn chịu đựng và cúi đầu cảm ơn. “Cảm ơn, hầu tước.”

“…”

Không có bất cứ phản hồi nào. Không còn lựa chọn nào khác, tôi lấy tài liệu rồi rời khỏi phòng ngủ.

Người quản gia lịch sự gọi tôi, “Tiểu thư Hestia. Tôi mong nhận được sự hợp tác tốt đẹp của cô. Xin hãy cứu ngài ấy.”

Đó là lý do tại sao người quản gia đã soạn thảo giấy tờ mà không phàn nàn và giúp chúng tôi kết hôn. Tất cả là để Kaelus lấy lại động lực sống tiếp.

“Tôi cũng mong nhận được sự hợp tác tốt đẹp của ông. Nhưng tôi nên xưng hô với quản gia như thế nào đây?”

“À, xin hãy gọi tôi là Uross.”

Cảm giác có gì đó kỳ lạ. Trong tiểu thuyết, ông ấy chỉ được biết đến với cái tên “quản gia của hầu tước” mà không có tên, nhưng sau khi nghe tên, tôi có cảm giác như ông ấy đã trở thành một con người thực sự.

“Tôi sẽ cùng người hầu quay lại ngay để chào đón Hầu tước Phu nhân…” Ông lặng lẽ vẫy tay.

“Không, không sao đâu. Họ không cần phải chào tôi. Như tôi đã nói, tôi không đến đây để làm chủ nơi này.”

“Vậy thì… tôi sẽ dẫn tiểu thư về phòng.”

Quản gia chấp nhận lời nói của tôi với vẻ bối rối nhưng không hề do dự. Tôi rất thích cử chỉ này, không hề rườm rà. 

Phòng tôi ở cuối hành lang, đối diện phòng ngủ của Kaelus. Nó cũng rộng và đầy màu sắc như phòng của Kaelus. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy tiếc. Tuy nhiên, nếu tôi yêu cầu người hầu trang trí căn phòng này đơn giản để phù hợp với sở thích của tôi thì sẽ gây ra rắc rối không đáng có cho họ. Tôi nên từ bỏ ý nghĩ đó.

“Cảm ơn Uross, nhưng tôi phải ra ngoài một lát. Tôi phải mang hành lý từ nhà cũ đến đây.”

“Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị một số việc cần thiết.” Người quản gia lập tức quay đi.

“Ồ…” Tôi thở dài một hơi, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay. Đó là một mảnh giấy rất nhẹ. Tuy nhiên, nó lại chính là vũ khí, là thế lực lớn nhất để chống lại Diana và Helios trong tương lai. 

Tôi đến gần chiếc bàn ở một bên phòng ngủ và mở ngăn kéo, đặt giấy đăng ký kết hôn vào đó. Tôi thậm chí còn vặn chìa khóa thật chặt và khóa nó lại. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa tài liệu này cho Thái tử..

Tôi trở về ngôi nhà nơi tôi sống bằng xe ngựa. Thứ đầu tiên tôi đóng gói là cuốn sổ tay và cuốn lịch yêu thích của mình. Cuốn sổ độc giả là báu vật số một của tôi, ghi lại tỉ mỉ các sự kiện trong tiểu thuyết. Tôi dự định điền chi tiết những gì đã xảy ra trước khi quay lại và những gì xảy ra sau khi kết thúc. Nó sẽ có ích vào một ngày nào đó. Quần áo và phụ kiện không quan trọng lắm khi đóng gói. Việc dọn đồ kết thúc mà không gặp trở ngại nào.

Khi tôi trở về dinh thự của hầu tước thì trời đã tối rồi. Theo lời giới thiệu của quản gia, lần đầu tiên tôi xuống phòng ăn và dùng bữa. Đương nhiên, tôi chào đầu bếp và những người hầu khác. Đến lúc đó tôi mới nhận ra đây chính là sự xem xét của người quản gia theo cách riêng của ông ấy. Ngay cả khi tôi trở thành vợ của hầu tước trong chớp mắt, Uross dường như vẫn nhận ra tôi là một chủ nhân khác của dinh thự.

Đây là lý do tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng hết sức để cứu Kaelus. Tôi cảm thấy một gánh nặng mới trên vai mình.

"Phu nhân thấy như nào về bữa ăn? Xin vui lòng cho tôi biết nếu ngài thích điều gì đặc biệt.”

“Nó rất tốt. Tôi không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.”

Tôi có một cuộc trao đổi ngắn với quản gia. Đầu bếp cũng có vẻ nhẹ nhõm, mỉm cười nhẹ. Một lần nữa tôi dùng toàn thân nhấn mạnh rằng tôi đến đây không phải để chiếm đoạt tài sản.

Tôi thận trọng hỏi: “Nhân tiện, ngày hôm nay của anh ấy thế nào? Ngài Kaelus ấy.”

Lông mày của người quản gia rủ xuống. “Cả ngày ngài ấy không ra khỏi phòng. Ngài ấy thậm chí còn không ăn.”

“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi không thể để điều đó xảy ra. Tốt hơn là chúng ta nên mang cho anh ấy ít trái cây cùng với một ly Brandy!”

“!”

Người quản gia không giấu được sự ngạc nhiên.

“Không, sao cô lại…!”

Ông ấy mỉm cười nhẹ. Tất nhiên là tôi biết đồ uống mà Kaelus sẽ tìm khi anh ấy chán ăn. Anh ấy là người tôi yêu thích nhất!

“Còn quá sớm để ngạc nhiên. Sẽ còn nhiều điều bất ngờ ở phía trước.”

"Ah…"

Tôi nói thêm một lời nữa một cách thờ ơ trước mặt quản gia đang nhìn tôi với sự ngưỡng mộ.

“Ngày mai tôi nên đến thăm ngôi đền. Tôi sẽ lấy lại mảnh đất mà hầu tước đã tặng cho Thánh Nữ.”

"Xin thứ lỗi…?"

Quản gia và những người hầu nghe tôi nói mở to mắt không thể tin được. Sở dĩ Diana, một thường dân, có thể củng cố được vị trí của mình trong điện thờ là nhờ mảnh đất do Kaelus ban tặng.

Người quản gia sợ hãi lập tức cúi đầu. Giọng ông ấy run run, “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị cho chuyến đi ra ngoài đầu tiên của phu nhân”

Đây chỉ là khởi đầu thôi. Diana, tôi sẽ nói cho bạn biết tình yêu của bạn dành cho Kaelus tuyệt vời như thế nào.

Đánh giá từ phản ứng của quản gia và những người hầu khác, Diana dường như không có ấn tượng tốt với họ. Cuốn tiểu thuyết tập trung nhiều hơn vào cách miêu tả tự sự và cảm xúc giữa nhân vật nữ chính và nam phụ; nó thậm chí còn không nói rõ về quan điểm của những người khác khi chứng kiến điều đó, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi biết về nó.

Tuy nhiên, trong cái kết có hậu của Diana và Helios, nó đại khái đã được nhiều người biết đến. Các quý tộc ban đầu phản đối tình yêu giữa hai người nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản; Con gái của công tước, người đã chết sau khi uống phải trà độc, có thái độ thù địch gay gắt với Diana, nhưng sau khi cô chết, tâm điểm của dư luận đã không còn nữa và trở thành một yuyamuya*. Cuối cùng nhờ có cô mà cả hai đã kết hôn an toàn.

* Yuyamuya là tiếng lóng chỉ cái gì đó chết đi.

Người của Hầu tước không thể biết được cảm xúc của Kaelus. Không nhiều nhưng họ luôn đoàn kết với nhau để phục vụ cậu chủ trẻ của mình cho đến khi trưởng thành. Có lẽ họ quan tâm và yêu mến Kaelus, hơn cả tôi. Vì vậy, không thể tránh khỏi việc Diana cũng khó chịu trong mắt họ.

Tất nhiên, Diana cũng có lý do riêng để chọn Helios thay vì Kaelus. Tuy nhiên, trên đời có rất nhiều điều mà bạn không thể không cảm động hơn là hiểu một cách logic. Dù sao thì chúng tôi cũng ghét cô ấy vì là nguyên nhân dẫn đến hành vi cực đoan của Kaelus.

“Mọi người, cảm ơn vì tất cả mọi thứ. Xin hãy chăm sóc cho tôi trong tương lai.

Tất cả gia nhân, kể cả Uross, đều cúi đầu trước lời chào của tôi.

“Chúng tôi rất vinh dự được phục vụ Hầu tước Phu nhân!”

Bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền. Hãy cùng nhau cố gắng thôi!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận