• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol 1 - Chú mèo con bị bỏ rơi, cô ấy, và tôi.

Chương 9

19 Bình luận - Độ dài: 1,827 từ - Cập nhật:

Trans: Khanhkhanhlmao

______________________________

Đã tầm hai tuần trôi qua kể từ khi tôi đem chú mèo con về. 

Dù đã dành nhiều thời gian bên nhau thì mối quan hệ giữa tôi và Minamino ở trường cũng không thay đổi. Cả hai vẫn cứ như bình thường, bởi chúng tôi ngay từ đầu vốn dĩ chẳng có mối liên hệ gì đặc biệt. 

Tuy nhiên vào một ngày nọ, mọi thứ đã có chút khác. 

"Giờ thì tiết chủ nhiệm kết thúc. Xin lỗi mấy đứa, nhưng có một việc nhỏ cần làm mất khoảng 30 phút. Hai em trực nhật hôm nay lát sau hãy đến phòng giáo viên nhé?"  

Sau giờ sinh hoạt lớp, thầy chủ nhiệm Gondou nói với tôi và một bạn nữ khác. 

Ừ thì có hơi phiền phức, nhưng nếu là số phận an bài thì cũng không tránh được. Hôm nay là thứ Sáu, và dù bản thân phải làm việc vào lúc 6 giờ tối thì tôi vẫn còn chút thời gian.

Tự gật đầu đồng ý với suy nghĩ đó, tôi nhận thấy cô gái kia đang nhìn mình.

Nếu nhớ không lầm thì đó là Horikita Masami, tôi nghe nói cô ấy là thành viên đội bóng chuyền nữ. Một cô gái cao ráo và có một tương lai được mọi người kỳ vọng nhiều. 

"Ah, xin lỗi thầy. Em còn hoạt động câu lạc bộ nữa nên chắc hơi khó cho em." 

"Vậy à, thế thì không còn cách nào khác. Nhưng việc đó để một người làm thì hơi nhiều, còn bạn nào khác có thể giúp không?" 

Chả ai rảnh mà tình nguyện khi được hỏi như vậy đâu, hoặc là tôi đã nghĩ vậy khi thầy Gondou lia mắt khắp cả lớp. Bản thân không thực sự có người bạn thân nào mà sẽ tự nguyện nhảy vào tình huống như này. Dù không biết công việc là gì nhưng tôi cảm thấy mình có thể tự lo được, và khi đang suy nghĩ vậy—. 

"Ah, vậy thì do thuộc câu lạc bộ về nhà nên em có thể làm được ạ." 

Khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi giật mình nhìn sang và thấy Minamino đang giơ tay. 

"Minamino à? Vậy thì thầy giao cho hai em, hãy đến phòng giáo viên và thầy sẽ đưa chìa khóa phòng tài liệu. Thầy cần hai em dọn dẹp và thông gió chỗ đó." 

"Dạ, thưa thầy." 

Nói xong, Minamino liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi. 

"Ê, 'số hai' đây may mắn đấy chứ. Thế nào? Nếu là với Minamino thì tao không ngại đổi chỗ với mày đâu." 

Khi tôi chuẩn bị lấy cặp và đứng dậy, một lời trêu chọc vang lên từ hàng ghế trước. Đó là Ishizawa từ đội bóng đá, người đã nhuộm tóc hơi nâu. Cậu ta hay đi chơi cùng các thành viên câu lạc bộ thể thao khác và thường tiếp xúc với Minamino.

Thật lòng mà nói, đối phó với cậu ta kiểu này hay kiểu kia đều rất phiền phức. 

"Ờ, đúng vậy. Dù có hơi rắc rối nhưng đằng này sẽ đi vì đây là cơ hội khá tốt." 

Tôi nhún vai trả lời khiến cậu ta tỏ vẻ hơi khó chịu. Có lẽ cậu ta đang mong đợi câu "Được, đổi đi". 

Mặc dù nếu đây là tuần trước thì tôi có lẽ đã nói vậy, nhưng giờ thì không thể. Đó là vì túi quần tôi vừa rung hai lần báo có tin nhắn đến, có thể biết đó là Minamino mà không cần xem. Nếu để Ishizawa đi thay thì tôi không tưởng tượng nổi cô ấy sẽ nói gì sau đó. 

Dù sao thì tôi đã phần nào hiểu được Minamino thông qua những cuộc trò chuyện vài ngày nay. 

"Gì cơ, chú cũng định tiếp cận Minamino à? Cô ấy có hàng rào bảo vệ mạnh lắm đấy." 

"Không phải vậy, nhưng dù sao thì tớ cũng ở trong câu lạc bộ về nhà mà. Đằng đó cũng lo mà cố gắng trong hoạt động câu lạc bộ của mình đi." 

"Tch, mày ở câu lạc bộ về nhà chắc là thích lắm, chả có gì ngoài thời gian rảnh nhỉ." 

Nếu biết được bọn tôi nhắn tin gần như mỗi ngày và thậm chí đã ăn tối cùng nhau vài lần thì tôi tự hỏi cậu ta sẽ trưng ra bản mặt như thế nào? 

Cảm thấy một chút tự mãn tăm tối, tôi lắc đầu rồi rời khỏi lớp học. Và ngay bên ngoài là Minamino đang chờ tôi đúng như dự đoán. 

"Cậu đến muộn." 

Cô ấy hơi bĩu môi và lẩm bẩm. 

"Haah, tớ bị một fan hâm mộ của ai đó giữ lại đấy." 

Khi trả lời, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra để chắc chắn. Và đúng như bản thân tiên đoán, đó là tin nhắn từ cô gái xinh đẹp ngay trước mặt. 

(Minamino) Vậy là lần tiếp xúc tự nhiên đầu tiên đã xong. 

(Minamino) Cậu vẫn chưa ra à? Mình đang chờ đó nên hãy đi cùng nhau đi nhé, nếu là vì nhiệm vụ lớp thì sẽ không có gì kỳ lạ đâu. 

"Tớ không nghĩ chuyện đó tự nhiên tí nào đâu." 

"Hả? Làm gì có chứ!?" 

"Tớ nghĩ sẽ tự nhiên hơn nếu không ai giơ tay và tớ làm một mình, hoặc là ai đó miễn cưỡng được chọn. Thậm chí bạn bè của cậu còn nhìn cậu bằng ánh mắt 'Hả?' nữa kìa." 

Khi đi dọc hành lang về phía phòng giáo viên, Minamino liên tục bị nhiều người tiếp cận. Và khi họ liếc nhìn tôi với vẻ tò mò, Minamino chỉ nhún vai và nói "Bọn mình được gọi vào phòng giáo viên vì nhiệm vụ lớp", nên họ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi rời đi. 

Thành thật mà nói thì đó là một đoạn đường ngắn mà tôi sẽ không gặp ai nếu đi một mình, nhưng sự nổi tiếng của Minamino lại một lần nữa khiến tôi nhận ra. Ngay cả từ góc độ của người biết rõ sự thật như tôi, thái độ đó vẫn quá mức tự nhiên.  

◇◆ 

"Ahh, cảm giác của tự do!" 

"Không, lo mà bắt đầu dọn dẹp thôi." 

Phòng tài liệu là một căn phòng nằm trong góc cạnh bên phòng giáo viên trên tầng hai. Nơi này có khá nhiều tài liệu được chất đống, và rèm cửa có vẻ hơi bụi bặm. Trong lúc đó Minamino trông có vẻ khá vui, giọng điệu không thay đổi nhưng có một bầu không khí khác lạ ở cô ấy. 

"Hì hì, cậu cảm thấy thế nào khi được ở riêng trong căn phòng kín với một cô gái xinh đẹp sau giờ học?" 

"Ừ, có lẽ cũng hứng thú như ở nhà một mình với một cô gái xinh đẹp vậy." 

"Hừmm... hả? Đợi đã, vậy thì chẳng phải giống bình thường sao?" 

"...Ngược lại, tại sao cậu lại nghĩ chuyện này sẽ hấp dẫn hơn chứ? À, máy hủy tài liệu ở đây này, có hai cái nên cậu có thể dùng cái kia đó Minamino. Nhân tiện thì họ biết dịch vụ hủy tài liệu có thể thuê mà đúng không? Thay vì nhờ học sinh thì nhà trường có thể nhờ chuyên gia. Ồ nhìn nè, là bản in lỗi từ bài kiểm tra hôm nọ đó." 

Thú thật thì có lẽ công việc này hơi khó khăn cho một người. Nhưng mà có vẻ như Minamino đang không hài lòng với thái độ của tôi, và điều đó thể hiện rõ trong cách cô ấy cư x— 

"Mình đang bày tỏ sự bất mãn của bản thân đó." 

Vâng, không chỉ trong cách cư xử mà cô ấy còn nói toẹt ra luôn. 

"Vậy thì bọn mình hoàn thành việc này nhanh nhanh rồi về nhà nhé." 

"Hông hài lòng! Mình hông hài lòng!" 

"Ờ, vậy... cậu muốn tớ làm gì?" 

Thấy Minamino phồng má làm nũng, tôi đành chịu thua và quay lại. Ngay cả với biểu cảm đó thì cô ấy vẫn trông vô cùng hấp dẫn, điều đó làm tôi cảm nhận rõ sự khác biệt từ tận cấp độ di truyền. 

"Thật là, cậu chẳng biết hòa mình gì cả. Tưởng tượng mà coi, khi một chàng trai và cô gái có mối quan hệ bí mật tự nhiên lại có cơ hội ở cùng với nhau trong trường. Nếu mà trong truyện thì sẽ có nhiều thứ xảy ra đúng không? Đúng hông?" 

"Ah, vậy ý là cậu muốn được nhìn nhận như nữ chính xinh đẹp trong truyện đúng không? Ra vậy, ra vậy. Nghĩ lại thì cậu đã trải qua kha khá 'sự kiện ganh ghét' trong lớp rồi còn gì." 

"C-cậu hiểu sai rồi, được chứ? Đừng diễn giải theo cái cách kỳ cục nữa! Dù đúng là mình đã cố gắng mỗi ngày, nhưng... mà khoan đã, cái 'sự kiện ganh ghét' là gì nữa vậy?" 

Sau khi bị buộc tội là kẻ không biết hòa mình, tôi cố gắng đáp lại một cách vui vẻ dựa trên những cuốn light novel mà bản thân nhớ được trong đầu.

Dù sao thì cô gái tên Minamino này thật sự rất phù hợp với mô tả về một cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp cả khối. Nhưng ờ, dường như Minamino quan tâm hơn đến cái 'sự kiện ganh ghét' kia, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bối rối và hỏi. 

"Ờ thì, tớ đoán là Ishizawa đã làm khó và ngụ ý muốn đổi chỗ với tớ?’  

"Ishizawa hả? Đôi khi ánh mắt cậu ta dường như hướng về phía mình. Ý là đôi khi cậu ta nhìn thẳng vào ngực hoặc chân mình, và thành thật mà nói mình không thoải mái với chuyện đó chút nào. Dù bọn mình thường xuyên nói chuyện vì vị thế của cả hai." 

"Tớ hiểu." 

Tôi hiểu tại sao mọi người lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy, nhưng khi tưởng tượng nó xảy ra với mình thì đúng là cảm thấy khá khó chịu. Ý là tôi không có ý định nhìn cô ấy một cách thiếu tôn trọng hay gì cả. 

"Nhưng mà cậu đã không đổi, nên cảm ơn cậu." 

"Ờm, cậu biết đấy. Nếu tớ đã đổi chỗ trong tình huống đó thì liệu Minamino sẽ giận chứ?" 

"Ừ, rõ ràng còn gì. Mình sẽ nói 'vì lý do gì mà cậu nghĩ mình tình nguyện thay Masami chứ?'" 

"Đó chính là điều tớ muốn nói." 

"Hì hì." 

Chúng tôi nhẹ nhàng cho giấy vào máy hủy tài liệu trong lúc trò chuyện, Minamino thì trông rất vui vẻ. Bản thân tôi cũng thấy khá vui khi có thể trò chuyện một cách thoải mái thế này. 

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Thanks trans
Xem thêm
TRANS
chi biet uoc
Xem thêm
Bộ này hay phết. Main không đụt hay tự ti, cốt truyện hay char dev cũng hợp lí
Xem thêm
T có cảm giác main hơi bị....bán hoàn hảo, k một góc chết, quá ít thứ để khai thác ở main
Xem thêm
@Lose cấp độ vũ trụ: thà thế còn hơn main như thằng trong avatar bác 🐸
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Tks trans
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm