Web Novel
Chương 19: Những ngày tháng cấp ba vẫn không có gì thay đổi (3)
30 Bình luận - Độ dài: 3,468 từ - Cập nhật:
Trans: HgHa
Đâu? Harem đâu? (* ̄3 ̄)╭
--------------------------------------------------
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Lee So-yeon hoảng hốt vung tay phủ nhận.
"Đùa thôi, đùa thôi mà~! Sao ai cũng nhìn mình dữ vậy!"
Cô nở một cụ cười gượng gạo , điều chỉnh biểu cảm đôi chút, ra sức chứng tỏ đó chỉ là một lời nói đùa.
Tôi hiểu và có lẽ Elli cũng vậy.
Lời nói mà So-yeon cố khẳng định đó chỉ là trò đùa mang theo cả sự chân thành lẫn giả dối.
Ngay từ đầu, So-yeon là người khuấy động bầu không khí bằng những từ như "vợ" và "bạn trai", dường như có ý định chọc ghẹo thêm.
Nhưng vô tình, một thìa - không, phải nói là cả năm thìa - sự chân thành đã được trộn lẫn vào.
Tôi có thể nhận ra điều đó.
Lịch sử gây rối của So-yeon bắt nguồn từ thời tiểu học. Khi đó, cô ấy thường công khai chọc ghẹo Elli bằng những câu nói như "Tớ cũng thích Lee Do-yoon đó nha~."
Lên cấp hai, ngoài chuyện tình cảm nam nữ, cô còn bày trò chọc phá cả trong những sự kiện quan trọng.
Với khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nụ cười ngây thơ pha một chút giả tạo, So-yeon thích thú nhìn phản ứng của tôi và Elli.
Biết được điều này nên tôi hiểu.
Tôi nhận thức được So-yeon vẫn thích tôi, và không giống như thời tiểu học, giờ đây cô đang cố gắng che giấu điều đó.
Tôi biết rằng So-yeon thích tôi nhiều như cô ấy thích Elli.
"Nhìn cậu ấy đang cố chọc ghẹo chúng ta kìa. Ngay cả ở đây, trong nhà mà còn như thế đấy."
Tôi đáp lại trò đùa nghiêm túc của cô ấy bằng chính sự đùa vui đó. Elli dường như đồng tình với suy nghĩ của tôi, hất mái tóc bạch kim ra sau và nói.
"Thú vị đấy. Cứ thử đi. Nhưng mà nói cho cậu biết nhé, tiêu chí đánh giá là nấu ăn đấy."
Chấp nhận thử thách, nhưng không hề nghiêm túc.
Giống như tôi, Elli đáp lại như thể tất cả chỉ là trò đùa.
"Á, thôi đi~ Cậu thực sự nghĩ mình nấu ăn ngon lắm sao! Thật là tự cao mà!" So-yeon
So-yeon rõ ràng đã thả lỏng, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi chúng tôi sắp sửa vượt qua chuyện nhỏ nhặt này một cách suôn sẻ. Mẹ tôi, người không thể nắm bắt được sắc thái trong lời nói vô tình của So-yeon giống như Elli và tôi, đột nhiên lên tiếng.
"Thế So-yeon sẽ là một ứng cử viên xuất sắc cho vị trí con dâu tương lai đấy nhỉ~ Ồ, mẹ có chuyện cần bàn với Yerin... Mẹ sang nhà kế bên tí nhé. Cần gì thì gọi mẹ nha!"
Nói xong, mẹ trốn sang nhà Elli.
Bầu không khí chực chờ trở nên ngượng ngùng trở lại, nhưng tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Về chuyện đi mua sắm bị hoãn do tôi ấy, cậu muốn cho tôi xem cái áo hoodie đó đúng không?”
Tôi tự làm bản thân bị thương, khiến chúng tôi không thể đi mua sắm. Thực ra, tôi thậm chí không biết chiếc áo hoodie đó trông như thế nào vì chúng tôi chưa đi xem nó bao giờ nhưng nếu Elli muốn, tôi sẽ mua nó.
So-yeon háo hức đáp lại.
"Tôi sẽ cho cậu xem! Dạo này nó nổi tiếng lắm! Seon-ho của Seventeen cũng mặc nó..."
Khuôn mặt cô vẫn còn đỏ bừng, hăm hở tham gia vào cuộc trò chuyện, trông có chút đáng thương.
Elli nhẹ thở dài rồi chỉ tay về phía phòng tôi.
"Vô phòng Do-yoon dùng máy tính đi. Mình ghét dùng điện thoại thông minh để kiểm tra đồ cho cậu ấy lắm. Thật phiền phức." Elli
"Ah, bọn mình sẽ vào đó sao? Bọn mình có thể vào không?" So-yeon
"Vẫn giống như trước đây thôi, mình quen rồi. Do-yoon, cậu vào trước và thay đồ đi." Elli
"Được rồi. Đợi tớ chút, tớ sẽ thay đồ nhanh thôi." Do-yoon
"Đúng rồi! Nhanh lên... à không, cứ từ từ thôi! Cậu đang bị thương mà!" So-yeon
"À, đúng rồi... oi... tớ quên mất là mình bị thương… Ahh, đau quá..." Do-yoon
"Cậu muốn chết thật hả?" Elli
✩✩✩
Sau khi thay đồ nhanh nhất có thể, cả ba ngồi trong phòng tôi và lướt qua đủ loại quần áo trên máy tính. Cười đùa và trò chuyện rôm rả như thường lệ.
"Cái này nè! Mình cũng muốn xem chiếc áo phông này! Nhưng đợt hợp tác sẽ kết thúc vào ngày mai... tiếc quá đi. Giá như hôm nay chúng ta đi thì tuyệt." So-yeon
[ Note: Collaboration (Đợt hợp tác), nghĩa là sự hợp tác giữa hai hoặc nhiều thương hiệu, nhà thiết kế, nghệ sĩ, hoặc influencer với mục đích tạo ra sản phẩm thời trang mới mang tính đột phá và thu hút sự chú ý của thị trường.]
"Đó là lỗi của Lee Do-yoon. Hay là chúng ta thủ tiêu cậu ấy luôn nhỉ? Tuần sau mà thấy cậu ấy nhảy cái điệu nhảm nhí đó nữa chắc mình bốc hoả luôn cho coi." Elli
"Hmm... hay là mình chết chuộc tội nhỉ?" Do-yoon
"Mồ, đừng nói vậy chứ~ Ngay cả khi hôm nay chúng ta đi thì có lẽ cũng không còn nhiều size để lựa đâu. Chắc vậy?" So-yeon
Với sự thân thiết và gần gũi thường thấy.
"Nè, nếu chân Do-yoon mà lành lại thì thứ Hai tuần sau tụi mình đi nhé. Mình thực sự muốn thấy hai người mặc những chiếc áo hoodie đôi đó~" So-yeon
"Nghe ổn đấy." Do-yoon
-Giật mình…!-
"Trừ khi cậu ấy lại làm mấy trò tào lao và khiến chân mình bị thương lần nữa." Elli
"Tớ sẽ không làm thế nữa đâu... tin tớ đi." Do-yoon
"Tuần trước mình nghe câu đó năm lần rồi đấy." Elli
"...Thật sao?" Do-yoon
"Thật." Elli
"Được rồi! Lee Do-yoon, cậu ổn với điều đó chứ?" So-yeon
"Tất nhiên, tôi ổn mà." Elli
So-yeon đã hào hứng lên kế hoạch cho thứ Hai tuần tới, thảo luận về việc chúng tôi sẽ đi đâu, xem quần áo nào và mua đồ ăn gì.
"Elli định giữ kiểu uốn xoăn chữ S một thời gian đúng hông? Gợn sóng của cậu lần này đẹp thật đấy, Do-yoon nhỉ?"
"Ừ, rất đẹp. Phù hợp với cậu lắm." Do-yoon
"...Hừm. Ừm... Mình cũng thích nó." Elli
"Cậu nên biết mình may mắn đến mức nào đi! Mỗi sáng Elli đều phải vất vả chăm sóc tóc đó." So-yeon
"Này, nhỏ giọng thôi." Elli
"Hmm... hiểu chưa?" So-yeon
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Do-yoon
"Ugh... Chết mất thôi." Elli
"Kyaa~ Xin lỗi mò!" So-yeon
Chúng tôi buôn chuyện và ca ngợi Elli trong một cơn ngưỡng mộ bất chợt, gạt bỏ những cảm xúc khác qua một bên. Suy cho cùng, So-yeon và tôi không thể không trở thành những tín đồ của nàng công chúa có mái tóc vàng bạch kim quý giá được.
Chẳng mấy chốc vài tiếng đã trôi qua, trời đã tối và So-yeon chuẩn bị về nhà.
"Ôi trời, So-yeon. Lâu lắm rồi mới gặp con nhỉ? Sao con không ở lại ăn tối với bọn cô?"
“À vâng! Con cảm ơn ạ..."
Vừa bước ra khỏi phòng, So-yeon đã được mẹ của Elli và mẹ của tôi, những người đang ở trong bếp mời ở lại dùng bữa tối.
Và bằng cách nào đó.
"Ăn thêm cái này đi. Trời ơi, sao con lại gầy thế này?"
"Đúng rồi. Ăn nhiều vào~ Và hãy tiếp tục thân thiết với bọn trẻ nhà chúng ta nhé."
"Vâng... C-Cảm ơn ạ..."
So-yeon dùng bữa với vẻ mặt hơi ngượng ngùng dưới sự chăm sóc và quan tâm trực tiếp của mẹ Elli và mẹ tôi, những người đã gắp hết tất cả các món phụ ngon lành cho cô.
Dùng bữa xong, So-yeon nhanh chóng đứng dậy rời đi. Đã quá muộn để cô nán lại.
"Cảm ơn vì bữa ăn ạ! Lần tới con sẽ tới chơi!" So-yeon
"Cứ đến lúc nào con muốn~"
"Chắc chắn rồi. Để Do-yoon tiễn con... À, đúng rồi, thằng bé đang bị thương."
"Để con tiễn cậu ấy. Dù sao cũng gần trạm xe buýt." Elli
"Được rồi. Về cẩn thận nhé So-yeon."
"Tớ có thể tự đi một mình mà... Hẹn gặp lại vào ngày mai, Lee Do-yoon!" So-yeon
Elli và So-yeon, vẫn trong trang phục học sinh, rời khỏi nhà và tôi tiễn họ ra từ cửa.
Sau đó, khi đi vào phòng tắm đánh răng, tôi nghe thấy mẹ Elli và mẹ mình đang nói chuyện.
"Do-yoon làm mọi hỏng chuyện rồi~" Mẹ Elli
"Đó là lỗi của con trai chúng ta... Haaa… Có một đứa con trai quá đẹp trai cũng là vấn đề mà." Mẹ Do-yoon
"Hehe~ Elli từng nói thế trước đây rồi. Vì thế nên khó mà ‘xích’ được thằng bé." Mẹ Elli
"Elli có vẻ không quan tâm nhưng con bé thực sự là một con cáo ranh mãnh đấy." Mẹ Do-yoon
"Còn tuyệt vời hơn vì con bé là một con cáo ranh mãnh đó nha~ Elli đến ở với chúng ta thì vui biết mấy nhỉ?" Mẹ Elli
"Sẽ rất vui ... Chắc chắn chúng ra sẽ không thấy buồn chán đâu." Mẹ Do-yoon
"Đúng chứ?" Mẹ Elli
Họ nói chuyện rất ồn ào và sôi nổi, như thể muốn tôi nghe thấy điều đó vậy. Nhưng tôi lờ đi và bước vào phòng tắm.
Dù sao thì tham gia vào cuộc trò truyện của họ cũng sẽ rất ngượng.
✩✩✩
Sau khi So-yeon rời đi, tôi bắt đầu vẽ tác phẩm theo ‘yêu cầu’ mà lẽ ra tôi định làm trước đó nhưng vì chấn thương ở chân nên phải hoãn lại.
[McDonald: Vâng! Về kiểu tóc tổng thể, hãy sử dụng kiểu tóc ngắn từ Nano của nhân vật Six Divisions, chỉ cần đổi lại màu và tạo dáng càng giống ảnh tôi gửi càng tốt. Còn về quần áo...]
Bắt đầu với những bản phác thảo, tôi cân nhắc yêu cầu khá chi tiết từ một tác giả web novel.
Hồi tưởng lại kinh nghiệm từ vô số tác phẩm được ‘yêu cầu’ mà tôi từng vẽ và cảm thấy trách nhiệm với khoản phí đáng kể mà mình nhận được, tôi di chuyển bút stylus trên máy tính bảng.
Sau khoảng một, hai giờ tập trung làm việc khi dòng cảm hứng tạm dừng, tôi chợt nghĩ về So-yeon.
Về người bạn quý giá của chúng tôi, người đã thích tôi từ hồi tiểu học cho đến tận bây giờ và cũng thích Elli nữa, vẫn tiếp tục ở bên chúng tôi với tư cách bạn bè.
Tôi vô cùng biết ơn So-yeon. Vì thích tôi nhưng cố gắng không thể hiện ra, và vẫn tiếp tục ở bên cạnh chúng tôi như một người bạn.
Thực tế, việc ai đó bị thu hút bởi tôi hay Elli, cố gắng đến gần, chỉ để cuối cùng bị tổn thương và xa lánh là điều khá phổ biến.
Do đó, Elli và tôi không có nhiều bạn thân thiết vượt quá một mức độ nhất định.
Trong khi tôi có phần cởi mở hơn. Thì Elli, do bản chất không dễ mở lòng và sự ghen tuông, thù địch cả nam lẫn nữ nên có phần khó khăn hơn.
Trong những tình huống như vậy,
So-yeon luôn ở bên như một người bạn thân thiết, và thậm chí còn âm thầm “quản lý hình ảnh” của chúng tôi từ phía sau.
Cô có thể nghĩ rằng mình đang làm điều đó một cách bí mật, nhưng tôi đã biết được điều đó thông qua lũ bạn.
So-yeon luôn nói rằng mình may mắn khi được học cùng trường với chúng tôi.
Nhưng tôi nghĩ chúng tôi mới là những người may mắn khi được học cùng trường với So-yeon.
Cô ấy là một người bạn tốt đến như vậy đấy.
Và tôi tin chắc Elli, người vừa bước vào phòng tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có thể đáp lại tình cảm của So-yeon, cũng như khiến Elli có bất kỳ sự nhượng bộ nào.
Vì vậy, chúng tôi không bao giờ nhắc đến lòng tốt tinh tế của cô ấy, duy trì mối quan hệ như hiện tại, chỉ đơn giản là trân trọng So-yeon như một người bạn thân thiết.
"Cậu vẽ xong chưa?"
"Tớ sắp xong rồi."
Elli, người đã thay bộ đồ ngủ, dựa vào cửa đợi tôi hoàn thành công việc.
Mải mê trong suy nghĩ và vẽ, không nhận ra giờ đã 10 giờ tối. Tôi vội vàng hoàn thành công việc và ngồi xuống giường.
Ôm Elli khi chân tôi thế này có hơi bất tiện.
Ngay khi tôi ngồi trên giường, Elli tiến đến gần và nói.
"Dang chân cậu ra đi."
"Huh?"
"Chân bị thương của cậu là chân trái phải không?"
"Ừm, nhưng sao lại dang chân ra?"
Elli không trả lời câu hỏi của tôi mà bước lại gần hơn một bước.
Sau đó, giữa hai chân tôi đang dang rộng, trên đùi phải của tôi.
"…!"
Cô ngồi phịch xuống. Đầu gối và đùi phải của tôi bị đè xuống bởi trọng lượng của Elli và bao quanh nó là một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Elli ngồi trên đầu gối tôi, vòng tay qua cổ và hôn tôi... không hẳn là một nụ hôn mà là "bisou", theo bản năng tôi ôm lấy Elli và nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô.
Ôm Elli, vẫn còn ấm áp sau khi tắm trong vòng tay và tận hưởng sự mềm mại từ đôi môi cô, sự phấn khích ban đầu vẫn chưa phai nhạt ngay cả bây giờ.
Sau khi “bisou”, Elli không ngay lập tức đứng dậy mà vẫn ngồi trên đầu gối tôi, trán cô chạm vào trán tôi và gọi tên tôi.
"Lee Do-yoon."
"Tớ đây."
"…"
"…? "
Trong chốc lát, Elli im lặng.
Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi bằng đôi đồng tử xinh đẹp, cuối cùng cô buông lỏng vòng tay khỏi cổ và đưa lên mặt tôi.
Nhẹ nhàng, Elli vuốt má tôi.
Mặc dù tôi không hiểu tại sao cô ấy lại làm điều này, nhưng tôi lặng lẽ chấp nhận sự chạm nhẹ từ bàn tay cô.
Sau đó, cô lẩm bẩm.
"Ừm. Cậu chỉ là của riêng mình thôi."
Và nói với tôi.
"Ngày mai mình sẽ đến đón cậu nên hãy đợi trong phòng."
"Được rồi, tớ hiểu rồi."
"Nếu cậu cần giúp gì cứ nói cho mình biết."
"Thực ra tớ không cần giúp đỡ đ-... Hm!!"
Tôi định gạt phăng lời đề nghị của Elli vì tôi không bị thương nặng lắm, nhưng sau đó.
"Thực ra, tớ thấy hơi đau một chút. Nếu cậu có thể cho tớ thêm một cái ‘bisou’ nữa tối nay thì tớ nghĩ mình có thể chịu đựng cơn đau và ngủ ngon hơn đó. Được không?"
Tôi bộc lộ mong muốn thực sự của mình.
Trước yêu cầu của tôi Elli chỉ đơn giản mỉm cười, đôi môi cong lên thích thú, đôi mắt xanh biếc chứa đầy sự hài lòng.
Khuôn mặt cô tiến gần về phía tôi.
Một lần chạm môi nhẹ nhàng khác của Elli và tôi cũng đáp lại.
Sau đó, trọng lượng và hơi ấm trên đầu gối của tôi cùng cảm giác dễ chịu kỳ lạ kia đã biến mất.
"Chúc ngủ ngon."
"Ừm. Cậu cũng vậy."
Với cái bisou cuối cùng và lời chúc ngủ ngon, Elli về nhà.
Tôi ở trong phòng một lúc, đắm mình trong mùi hương thoang thoảng còn sót lại của Elli trước khi lặng lẽ nằm xuống giường.
Mặc dù hôm nay, có một số chuyện “bất ổn” ở trường và ở nhà.
Nhưng tôi vẫn coi đây là một ngày khá bình thường, không khác gì những ngày thường nhật của mình.
✩✩✩
-Hai giờ trước đó-
So-yeon, tạm biệt người bạn xinh đẹp tuyệt trần của mình với một biểu cảm hơi phức tạp trên khuôn mặt.
Cô biết cái nhìn đó là do sai lầm mình đã mắc phải trước đó.
Nhưng đó thực sự chỉ là lỡ lời trong lúc đùa giỡn, và So-yeon không hề có ý định cướp Lee Do-yoon khỏi Elli. Cô hoàn toàn không có những ham muốn như vậy.
Cô muốn mãi mãi chứng kiến hai người họ đứng cạnh nhau, cùng nhau trò chuyện một cách chân thành.
Tuy nhiên, So-yeon không khỏi cảm thấy hơi vui trong lòng.
'Nếu là bất kỳ cô gái nào khác thì cậu ấy sẽ cau mày và đuổi cô ta đi ngay lập tức.'
Nhưng vì đó là So-yeon, một người bạn thân thiết của Elli.
Cho đến năm đầu của cấp hai , cô cũng là một trong những mục tiêu bị nghi ngờ của Elli.
Nhưng giờ đây, cô đã trở thành một người mà Elli không thể không tha thứ, ngay cả khi biết rằng cô cũng thích cùng một chàng trai, So- yeon giống một người bạn hơn là một đối thủ cạnh tranh.
'Cậu ấy lo lắng về việc mình thích ai đó rồi tự khiến bản thân bị tổn thương nhỉ?'
Elli đã nói điều gì đó tương tự như vậy vào năm ngoái.
Bất chấp những lời đó, So-yeon có thể thấy Elli quan tâm đến mình như thế nào.
Thấy điều này thật thú vị và đôi khi muốn trêu chọc, So-yeon biết tình huống này là do sai lầm của mình, vì vậy cô nói với người bạn xinh đẹp của mình.
"Nè, Elli."
"Sao thế?"
"Mình định đi cắt tóc vào cuối tuần này, cậu có muốn đi cùng mình không?"
"……"
"Mình phải vật lộn với mái tóc của mình mỗi sáng. Mình không chịu đựng nổi nữa rồi."
"Cậu định cắt ngắn đến bao nhiêu?"
"Có lẽ giống như kiểu tóc mà mình để hồi năm nhất cấp hai ấy. Một kiểu tóc bob nhưng dài hơn một chút. Mình đã xem thử kiểu wind perms và see-through bangs trong một thời gian rồi. Chúng đẹp lắm đó." [note58361]
"……Sẽ hợp với cậu đấy."
"Đúng chứ? Nó sinh ra là dành cho mình nhỉ?"
Đúng là So-yeon bắt đầu để tóc dài vì thích Lee Do-yoon, nhưng cắt tóc không phải chỉ vì lý do đó.
Thực sự, việc chăm sóc mái tóc dài mỗi sáng quá tốn công sức. So-yeon có một sự tôn trọng mới dành cho Elli, người đã chăm sóc mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của mình mỗi ngày.
"Nếu đi thì bọn mình hãy đi sớm. Sau đó bọn mình ăn trưa cùng nhau luôn."
"Vậy thì mình muốn ăn lẩu mala-tang!" [note58360]
"Chọn món khác đi. Tớ không thích nó chút nào."
"Cậu thực sự không ăn được đồ cay sao? Cấp độ một cũng không ăn được á?"
"Bọn mình ăn cái gì khác đi."
"Hmm... vậy thì..."
So-yeon hy vọng Elli sẽ thực sự hiểu được ý định của mình.
Giống như thế này.
Cô trân trọng Lee Do-yoon hơn là thích cậu, hy vọng mối quan hệ của họ, nơi họ có thể cùng nhau cười đùa và trò chuyện sẽ tiếp tục như thế này.
✩✩✩
-Thứ Hai-
Với mái tóc mới được cắt và những lọn tóc được tạo kiểu.
So-yeon lập tức bị bạn bè vây quanh, dồn dập hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Lee Do-yoon không giống những người khác, không hề hỏi lý do.
Cậu chỉ nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ, và với ánh mắt lấp lánh.
"Cậu cắt tóc đấy à? Hợp với cậu lắm. Xinh phết đó."
Cậu khen cô như thể đó là điều tự nhiên nhất.
“Có vẻ như vấn đề không phải ở Do-yoon nhỉ? Không phải ai đó nên ngăn cậu ấy khen ngợi quá thật lòng lại à? ’
"Đúng đúng."
"Hả? Tại sao chứ?"
Cũng phải thôi.
Cậu chính là Lee Do-yoon mà, và đó là lý do tại sao So-yeon thích cậu.
Vì vậy, giống như hồi tiểu học và cấp hai, So-yeon đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn.
"Không có gì đâu, cảm ơn cậu!"
Dù đã là một học sinh cấp ba cô vẫn không thay đổi, vui vẻ bày tỏ lòng biết ơn của mình.
30 Bình luận