Tôi đã hoàn thành tập hai của Công viên rực rỡ Amagi chỉ trong sáu tháng sau tập một. Tôi đã hy vọng có thể hoàn thành trong bốn tháng, nhưng với tốc độ đó thì… Hừm, tệ quá. Lần tới! Lần tới nhé!
Lần này, chúng ta có hai chuyện chính. Thứ nhất, tôi chỉ đang nhồi nhét mọi thứ và sắp xếp câu chuyện theo cách mà hơi hổ lốn. Dù sao thì đọc cũng ổn, nhưng có gì đó hơi không bình thường nên lần tới tôi sẽ lập kế hoạch để sắp xếp mạch chuyện một cách chuẩn chỉ hơn. Tôi đã đi đến kết luận như vậy ngày hôm nay.
Nói một chút về tập này nhỉ: Công viên đã bước sang trang mới, nhưng có vẻ như vẫn còn nhiều vấn đề lắm. Nếu họ muốn có thời gian để chơi bời cả ngày thì trước hết, cần phải có tiền và một số thứ khác… nên dĩ nhiên, cuộc sống của Seiya trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ rằng ở tập 3, họ sẽ được xả hơi một chút đấy.
Có những khu vực khác ngoài Đồi Phù Thuỷ, nơi mà Moffle và những người khác làm việc và tôi vẫn còn những nhân vật kì quặc khác chưa được khai thác đến. Tôi vẫn chưa có thời gian giới thiệu họ, nhưng tôi mong mình sẽ sớm có cơ hội cho họ lên sân khấu.
Chỉ là có quá nhiều thứ tôi muốn làm mà không biết phải bắt đầu từ đâu!
Nhân tiện thì, tháng hai này, như cách để quảng bá tập đầu tiên, tôi đã kí một hợp đồng sự kiện ở Kobe và Hiroshima. Sự kiện ở Hiroshima sẽ được tổ chức trong nhà sách của một trung tâm mua sắm nào đó… và wow! Nơi đó thật lớn! Cứ như trong trò chơi zombie nổi tiếng vậy.
Đó là khoảng thời gian mà tôi đã nghĩ xem nên làm gì với công viên thứ hai đó, nên nhờ vào sự kiện đó mà tôi biết mình nên làm gì. Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!
Món Okonomiyaki ở Hiroshima cũng rất ngon. Tôi hơi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi từng chỉ ăn món này ở Tokyo nên khi gặp hàng real tôi có hơi sốc.
Cảm ơn tất cả mọi người, tập một của AmaBri có doanh thu khá lớn. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến sự chăm chỉ của trưởng phòng PR và sự nổi tiếng của Nakajima Yuka-san hơn là kĩ năng của tôi, nhưng dù sao thì, có cảm ơn mọi người bao nhiêu cũng không đủ. Tôi cũng cảm thấy được tiếp thêm động lực khi thu hút được những độc giả chưa từng đọc qua tác phẩm trước đây của tôi. Cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ nhất có thể!
Um, có lẽ vẫn còn một trang nữa nhỉ…
Vậy còn những điều tôi đã làm thì sao?
Ừm. Dạo này tôi nghiện nhựa quá, thậm chí tôi còn đặt mua một cái bàn tô màu để dùng bình xịt và cọ khí. Nhìn vậy thôi chứ tôi khá tệ khoản đó… Tôi thử sử dụng băng dính để không bị dây ra những bộ phận khác, nhưng mỗi lần tôi uống nước trong khi tô màu, mọi thứ sẽ lại kết thúc trong bi kịch. Xin lỗi, chắc không ai quan tâm đâu nhỉ.
Về game thì tôi đang chơi The Last Of Us. Tôi vẫn luôn yêu thích những bộ phim về zombies và luôn muốn được viết một cuốn tiểu thuyết về chúng cho riêng mình.
Ô, còn cả Full Metal Panic nữa! Boxset Blu-ray sắp ra mắt nên tôi cần phải viết kịch bản cho phần CD còn thiếu của tv series. Nhưng vì quá lâu rồi nên tôi đã quên mất giọng điệu của Sosuke và Kaname. Được rồi, tôi sẽ tìm cách khác! Cố lên tôi ơi!
Tôi cũng đã tham gia vào một phần giao lưu RPG được tổ chức bởi Fujimi Shobo. Chắc cũng khoảng mười bảy hay mười tám năm rồi tôi mới làm trò này. Tiểu thuyết của Mizuno Ryo-sensei cũng sẽ được phát hành trong khoản thời gian này, nên xin mọi người mua đi mừ.
Công sức của rất nhiều người đã góp phần tạo nên cuốn sách này. Cảm ơn hoạ sĩ minh hoạ Nakajima Yuka-sama của tôi và những người khác.
Tôi sẽ cố gắng hơn ở tập thứ ba và sẽ sớm xuất bản nó. Cứ thể mà triển thôi!... Dù sao thì, tôi nên kết thúc thôi. Hẹn gặp lại!
Shouji Gatou
Tháng 7 Năm 2013.
0 Bình luận