Sau khi chúng tôi quay về từ tiệm tạp hóa, tôi làm ấm cơ thể và ăn bữa tối thừa từ ngày hôm qua.
Ăn tối xong, chúng tôi bố trí các biện pháp phòng tránh gián trong phòng tôi.
“Ok, em lập bẫy ở tất cả nơi đáng nghi rồi. Đối với mấy cái bẫy mà liên quan đến lửa thì chị hãy rời phòng để đảm bảo an toàn.”
“Em là đấng cứu thế đó. Cảm ơn em nhiều, Yuunagi - kun.”
“Chị đang phóng đại đó.”
“Theo chị thì em đã lập công lớn đó.”
“Nếu vậy thì chúc chị ngủ ngon. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào thứ hai sau.”
Thành thật mà nói, tôi thấy nhẹ nhõm khi cậu ấy rời đi.
Đây là lần đầu tiên tôi được người khác giới ghé nhà và tôi không biết phải hành xử như thế nào cả. Thêm vào đó, tôi nghĩ rằng tôi còn vô dụng hơn mọi khi vì con G.
Không, đó không còn là ‘tôi nghĩ’ nữa. Rõ ràng là tôi đang hành động một cách bất thường.
“Không được rồi, khi mình muốn giữ khoảng cách với em ấy, mình lại nhận ra rằng bản thân càng thêm dựa dẫm em ấy hơn.”
Tôi đã nhờ cậu ấy nấu ăn mỗi ngày, thậm chí tôi còn nhờ cậu ấy xử lý con G và thay bóng đèn nữa.
Cậu ấy đã bù đắp cho những phần thiếu sót của tôi.
“Tệ quá, mình gần như phụ thuộc vào em ấy rồi.”
Giờ đây, cuộc đời tôi không thể tiếp diễn nếu thiếu em ấy.
Dạo gần đây, tôi cũng cảm thấy một loại cảm xúc mới lạ với Yuunagi - kun, người đã không chần chừ giải cứu tôi khỏi con G mặc kệ bầu không khí nặng nề sau khi chúng tôi cãi nhau về trò Kuhouin.
Trái tim tôi đã lần đầu tiên rung động khi tôi chạm vào cậu ấy. Cơ thể Yuunagi - kun cứng cáp hơn những gì tôi nghĩ, nó khác với cơ thể phụ nữ và điều đó khiến cho tôi càng thêm nhận thức được rằng, cậu ấy là con trai.
Tuy nhiên, đến giờ thì tôi vẫn còn thể lấy cớ là tôi không bình tĩnh do tình huống khẩn cấp. Dẫu vậy, thứ khiến tôi hoang mang nhất là điều mà cậu ấy đã nói ở tiệm tạp hóa.
“... Người phụ nữ mà em gần gũi nhất là chị đó.”
“Em ấy nói vậy là sao? Sao em ấy lại trêu đùa với người lớn như thế chứ!”
Vừa nghĩ, tôi vừa trút giận lên chiếc gối ôm.
Tôi đã đưa bản thân vào ngõ cụt bởi những hành động giả dối của mình.
“Đồ xấu xa! Em đâu có hiểu được nỗi lo của chị đâu!”
Tôi đã cố gắng không tỏ vẻ lo lắng khi bước vào phòng cậu ấy, nhưng vào phút chót, tôi lại bộc lộ bản tính thật trước khi kịp nhận ra.
Ở trường cũng vậy, do cậu ấy ngồi đối diện tôi, nếu tôi không cẩn thận thì tôi sẽ mất phong thái điềm tĩnh của một giáo viên mất.
Hôm nay, tôi thậm chí không thể dạy học đàng hoàng vì cậu ấy cứ nhìn tôi mãi!
Sự hiện diện của Yuunagi Nishiki khiến con tim tôi xao xuyến nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
Tệ nhất là một phần trong tôi lại cảm thấy vui vẻ khi được cậu ấy chiều chuộng. Thành ra, tôi không thể ứng phó trước những cảm xúc bất thường được nữa.
Dựa trên những lời khuyên từ cô bạn thân của tôi, câu trả lời rõ như ban ngày rồi.
—- Không lẽ đây là sự bắt đầu của một mối tình ngang trái ư!?
“(ÁÁÁÁÁÁÁáááááá!!!!!!!!)”
Tôi gào thét một tiếng trong khi úp mặt vào gối.
Có quá nhiều lí do để chuyện này … không thể trở thành hiện thực.
Không được, Reiyu Tenjo! Cậu ấy trẻ hơn mình và là trẻ vị thành niên. Cậu ấy đâu phải người mà mình nên yêu đâu!
Mặc kệ tôi đã cố kìm hãm cảm xúc của mình, sự đau nhói trong tim tôi vẫn không nguôi.
Do cảm thấy bị nghẹt thở, tôi ngẩng đầu lên.
Mình không được thừa nhận cảm xúc này. Tôi có một cảm giác, rằng nếu tôi chấp nhận nó thì mọi rào cản mà tôi gây dựng cho cậu ấy sẽ bay mất.
Theo thói quen, tôi cố gắng dùng hai tay kìm nụ cười trên môi mình.
Rồi tôi buông tay ra.
Sau tất cả, cảm xúc của tôi vẫn không dừng dâng trào và biểu cảm của tôi dịu lại.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi đi dạo vào buổi tối. Nó thật thoải mái và cũng thật vui.
“Không, mình đang nghĩ cái quái gì đây? Mình đang thích thú ư!?”
Mỗi lần chia tay cậu ấy, tôi luôn dành cả tiếng tiếng để suy ngẫm nhưng nó chẳng cải thiện được gì cho tình huống này.
Trái lại, nó còn khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
“Mình tưởng là mình đã có thể nắm bắt mọi thứ nhờ Thỏa thuận Hàng xóm, nhưng…”
Sống chung một khu chung cư làm tôi có cảm giác như mình đang sống chung nhà với cậu ấy vậy. Thế nên, tôi nghĩ sẽ chẳng có gì thay đổi khi tôi ăn tối chung với một cậu bé bằng tuổi em trai mình.
Tôi đã quá ngây thơ.
Không, kể cả khi tôi coi cậu ấy là em trai, tất cả những phần khác của tôi sẽ phản đối kịch liệt. Do tôi đã đưa một người lạ vào cuộc sống thường nhật của mình, tất cả rào cản tâm lí của tôi đã biến mất.
Đáng ra, tôi nên sợ hãi, nhưng không hiểu sao, tôi lại càng muốn dành thời gian bên em ấy thêm.
“Thực chất, đây chỉ là một mối tình giữa—”
Suy nghĩ, tôi nằm nghiêng qua một bên.
– một người đàn ông và một người phụ nữ.
– một học sinh và một giáo viên.
– một người trẻ và một người lớn.
– những người hàng xóm.
Dù tôi có diễn đạt nó như thế nào, nó vẫn không hợp.
Mối quan hệ của chúng tôi quá gần gũi để coi là bạn, quá gay gắt để làm chị em, và xa vời để có thể gọi là một gia đình.
Trong cái khoảng cách mông lung này, tôi tìm thấy một cảm giác dễ chịu thật xa lạ, nhưng lại gần gũi ở đáy con tim mình. Cứ như thể tôi đang bị đưa đẩy giữa sự căng thẳng và thư giãn vậy.
“Liệu chị có thể làm người yêu của em, mặc dù chị là cô giáo của em không?”
Đấy là một lời độc thoại buồn bã không dành cho ai cả. Kể cả khi tôi nói thành lời, kết quả vẫn vậy.
Có lẽ thế là đủ rồi. Tôi ổn với mối quan hệ hiện tại.
Miễn sao tôi chơi trong vùng nước nông thì tôi sẽ chẳng bao giờ bị chìm cả.
Nếu tôi đi sâu hơn hơn, mối tình dễ chịu này sẽ hóa bọt biển mất.
Chỉ khi nó vẫn còn mông lung và không chính thức, tôi mới có thể để bản thân chìm trong nó.
“Thật may vì mình được nghỉ vào ngày mai…”
Do mai là ngày lễ, tôi sẽ không cần phải gặp mặt cậu ấy.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm, vậy mà tôi lại chẳng thể hài lòng.
19 Bình luận
Câu kết này cực kì quan trọng trong đấu tranh nội tâm của Reiyu Tenjo. Một mặt, cô ấy đủ hài lòng và an lòng vì cái khoảng cách giữa mối quan hệ của hai người là vừa đủ - mặt còn lại, cô ấy vẫn còn 'thòm thèm' một cái ham muốn cho tình cảm của hai người tiến xa hơn nữa, một mong muốn được đáp lại tình cảm của Yuunagi Nishiki 😋.
vài chia sẻ của một độc giả mãi-mãi-tuổi-15, cảm ơn vì đã đọc