Tập 1: Quý tộc của vùng đất tuyết trắng và người vợ hùng ưng
Chương 8: Tổ ấm
0 Bình luận - Độ dài: 1,943 từ - Cập nhật:
Ở giữa thị trấn có một tảng đá lớn được bao quanh bởi những hàng cây.
“Sieg này, tảng đá này chính là vị thần của ngôi làng.”
Tuyết rơi xung quanh đã được dọn sạch bởi những người lớn tuổi và trên tảng đá thần có những lễ vật như là lông thú và trang sức bằng bạc.
Thần Shiieiti.
Đối với chúng tôi những người bị khinh miệt là ‘những kẻ bị xua đuổi’, chính hành động đức tin bản xứ của chúng tôi là trụ cột hỗ trợ cho nhiều người có thể sống sốt trong môi trường khắc nghiệt này.
Tôi quỳ xuống một chân cầu nguyện để gửi lời tạ ơn của mình vì chuyến đi an toàn. Sieg cũng làm như vậy để bày tỏ lòng tôn kính của cô ấy.
Cái tên Lapplant là thuật ngữ xúc phạm có nghĩa là ‘vùng đất của những kẻ bị xua đuổi’, dùng để khinh miệt người dân ở đây. Những người già đều ghét thuật ngữ đó, và xem thường những người ngoài vì đã lấy đi cuộc sống du mục của họ. Vậy nên họ bắt đầu tự gọi mình là ‘Sami’.
Sau khi bị cướp đoạt tải sản duy nhất của mình là lũ tuần lộc và bị buộc phải rời khỏi vùng đất để đổi lại chúng, người dân đã không còn để cho những người lạ xuất hiện và sinh sống nhờ vào chính sức mạnh của mình.
Khoảng vài thế kỷ trước, những Sami đã nói rằng mọi người có thể sống được là nhờ vào lời dạy của thần linh.
Tuy nhiên, vào hai thế hệ trước, ông nội của tôi đã nhận ra rằng một xã hội khép kín như vậy là không tốt vậy nên ông đã đấu tranh vì một một cuộc sống mới nên mới có cuộc sống hiện tại của chúng tôi.
Những người già không thích sự thay đổi này nhưng vì có quá nhiều người trong làng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì những phong tục lạc hậu.
Ông nội tôi đã nói nếu chúng tôi cứ tiếp tục cuộc sống héo lánh này, chúng tôi cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ tuyệt giống.
Đã có rất nhiều trường hợp như vậy xảy ra và cũng vì những việc đó mà chúng tôi phải dành ưu tiên chấp nhận cho những ngoài ngoại quốc.
Khi chúng tôi đi qua ngôi làng, cảnh vật một lần nữa lại thành đổi thành một cánh rừng phủ đầy tuyết. Chúng tôi đi trong khi ánh sáng của chiếc đèn dẫn đường, chúng tôi có thể nhìn thấy nhìn thấy một dinh thự hai tầng được làm bằng gạch đỏ.
Nó khá nhỏ nếu so sánh với nhà của Sieg nhưng nó chính là ngôi nhà đáng tự hào của tôi.
Mở cổng hàng rào, tôi dẫn đường cho Sieg.
“Chào mừng đến với ngôi nhà của tôi!”
“Aa, mong được cậu chăm sóc.”
Sau khi chúng tôi hoàn thành việc trao đổi nhỏ của mình, tôi dẫn con tuần lộc vào túp lều và lắp đầy bụng nó với nước sạch và cỏ khô.
“Đây là túp lều cho lũ tuần lộc. Sâu hơn bên trong, tôi giết thịt động vật sống hoặc là moi ruột động vật——”
Trong khi tôi đang giải thích về túp lều cho Sieg, cửa lò mổ được mạnh mẽ mở ra.
“!!”
“……”
Một cái bóng lớn xuất hiện trong bóng tối.
Nhìn thấy Sieg đang nín thở, tôi vội vàng giải thích.
“Sieg, không sao đâu.”
Khi tôi đưa chiếc đèn đến đối tượng xuất hiện trước mặt chúng tôi, hình dáng của một con người dần được lộ ra. Không có gì quá ngạc nhiên khi Sieg trở nên cảnh giác. Ông ta đang mặc bộ da của một con gấu trắng trên đầu.
“Ông ấy là Teoporon Ponu Rango. Là padau (cha) của Miruporon”
“Là vậy sao……”
Ông ấy cắt bỏ phần đầu và đội nó lên trên đầu trong khi hai chân trước duỗi thằng trên hai cánh tay. Xung quanh phần thắt lưng của ông ấy, có một vạt áo màu trắng như một cái áo choàng, ông ấy cởi trần và mặc một cái quần màu đen. Đó là một cảnh tượng mà bất kỳ ai nhìn vào chắc chắn sẽ nói ‘chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh’. Cơ thể ông ấy rất lớn. ông ấy cao và nó giống như là ông ấy đang khoe cơ bắp mình.
Ngoài ra, bộ lông mà ông ấy đang mang là cái mà ông đã lấy được từ khu rừng năm năm về trước, khi đó chúng tôi chạm trán phải một con gấu, nó hành động như là vị vua của khu rừng. Ông ấy đã hạ gục nó với duy nhất một ngọn giáo. Ngay tại thời điểm đó, tôi thật sự đã phải chuẩn bị bị giết chết.
Con người này sống bằng cách chăm sóc các loại vũ khí trong nhà này cũng như lau dọn và săn bắn. Khi tôi đi săn những con vật lớn, tôi không thể nào làm được mà không có sự giúp đỡ của Teoporon
“Teoporon, cô ấy là Sieglinde. Vợ, không phải madau (mẹ).”
“?”
“Một ngườ phụ nữ yêu dấu.”
“?”
Thật vô ích khi cố gắng truyền đạt rằng cô ấy là vợ tôi chỉ với hành động. Tôi đã nghĩ đến việc ôm và hôn lên má cô ấy nhưng vì có thể có những sự khác biệt cơ bản trong việc biểu lộ tình cảm nên tôi quyết định không làm như vậy.
Trong khi đó, Sieg đọc tên của mình và vỗ vào ngực với nắm đấm của mình. Teoporon cũng làm tương tự vậy.
Đúng như mong đợi về Sieg. Đó là một cảnh thật thú vị. Cho dù Teoporon đúng ở trước mặt, cô ấy vẫn không hề lúng túng.
Sau đó Teoporon nhìn hướng này và nói.
“Người trị vì vĩ đại. Tôi rất vui vì cậu đã trở lại an toàn.”
“……Phải vậy. Cảm ơn.”
Tôi không thể hiểu được ông ấy nói gì nhưng có thể tưởng tượng ra đó là những lời chào đón, tôi trả lời nửa vời và vỗ vào ngực với nắm đấm. Teoporon gật đầu hài lòng.
“Và Sieglinde. Tôi gửi lời chào đón của mình như một chiến binh vì đã bảo vệ người trị vì vĩ đại!!”
“……”
“……”
Tôi có cảm giác như ông ấy nói bất cứ thứ gì ông ấy muốn nhưng vì tôi không hiểu ngôn ngữ của ông ấy nên tôi chỉ mỉm cười và đi vào trong.
Phía trước lối vào, chúng tôi phũ hết tuyết trên người và tôi mở cửa cho Sieg và Miruporon. Sau đó tôi đưa cô ấy cô ấy đôi dép đi trong nhà để mang vào.
Đứng trên tấm thảm trong căn phòng, tôi cảm thấy thanh thản khi được bao quanh bởi bầu không khí ấm áp. Tôi dẫn Sieg vào phòng khách và đề nghị cô ấy ngồi xuống ghế.
Tôi thở dài trong sự thư giản và ổn định lại bản thân.
Ở trong phòng khách, có một cái bàn và ghế cho bốn người, một cái lò sưởi lớn, một bộ da hươu trắng lớn trên sàn nhà và một số đầu hươu được treo lên như chiến tích của những chuyến đi săn.
Sieg im lặng một lúc, nhìn có vẻ mệt mỏi.
Một lúc sau, những đồ uống ấm áp được dọn ra.
Một chiếc ly làm bằng gốm đựng thứ chất lỏng màu đỏ là đồ uống được gọi là glögi, một loại nước ép trái cây pha cùng gia vị. Đó là một loại đồ uống kỳ lạ nhưng nó làm ấm cơ thể một cách nhanh chóng.
Tôi cũng giới thiệu người đã dọn glögi ra.
“Sieg, tên bà ấy là Ruruporon. Vợ của Teoporon và là mẹ của Miruporon.”
Khi tôi giới thiệu bà ấy làm nụ cười của một người mẹ.
Nhiệm vụ của bà ấy là nấu ăn, phục những món ăn ngon mỗi ngày.
Kích thước của bà ấy còn lớn hơn cả tôi. Tuy nhiên, dù với cánh tay to lớn đó, bà ấy vẫn làm ra những món ăn ngon nhất trong thị trấn.
“Ruruporon, Sieg là vợ của tôi.”
“Một người phụ nữ đặc biệt.”
“Hm. Đó có thể là một sự đột phá.”
Ruruporon vỗ vào ngực và giơ lên một ngón tay, ý nói với chúng tôi rằng bữa ăn sẽ sớm được chuẩn bị.
“Họ đúng là một gia đình vui vẻ và sôi nổi.”
“Quá thật là vậy.”
Đó là một loạt những khó khăn khi phải tiếp xúc với một gia định có lối sống hoàn toàn khác biệt với tôi. Tuy nhiên, tất cả họ đều là những người làm việc chăm chỉ, và mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
Tôi không muốn Sieg phải chịu đựng quá nhiều vì sự khác biệt văn hóa. Bởi vì suy nghĩ như thế, tôi đưa cô ấy hai cuốn sách mà tôi đã chuẩn bị từ trước.
“Chúng là?”
“Cuốn sách này có thông tin về các phong tục và lối sống trong ngôi làng này. Còn cuốn còn lại là là để cô viết bất cứ thứ gì mà cô nghĩ tới.”
Tôi nói với cô ấy viết những điều mà cô ấy cảm thấy khó nói thẳng với tôi hoặc những thứ mà cô ấy thấy tò mò.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với cô ấy một thời gian ngắn, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy là một người trầm tính, có tính cách sẽ không nói những gì mình suy nghĩ ra thành lời
“Một cuốn nhật ký trao đổi sao.”
“Nếu có bất kỳ chuyện gì, xin đừng giữ trong lòng.”
“Ừm.”
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, Ruruporon đã trở lại cùng với thức ăn.
Bà có vẻ ngoài hoang dã tưởng như chỉ có thể làm được món thịt sống, nhưng khả năng nấu nướng của bà ấy lại rất tinh tế. Hơn thế nữa, bà ấy chính là người chuẩn bị những món ăn truyền thống trong ngôi làng này.
Vài chiếc bát tròn được làm từ gỗ đã được sắp xếp ở trên bàn.
Một lớp sữa tuần lộc dày, cá hồi xông khói cùng với nhiều loại gia vị. Có thể nói rằng đó là những món ăn xa xỉ trong mùa này khi mà chúng tôi không thể lấy được sữa tuần lộc. Chúng tôi phải mua sữa từ những thương buôn với một cái giá khá đắt.
Cũng có món tuần lộc xiên que được nướng cùng với xốt chua được làm từ những trái dâu nhặt vào mùa hè. Khoai tây luộc chưa lột vỏ và bánh mì lúa mạch đen được xắt lát mỏng. Chúng tôi ăn chúng cùng với gan chim ướp gia vị.
Những miếng phô mai ấm áp tan chảy. Thịt cũng ngon mà rau cũng rất ngon
“Sieg, cô thấy như thế nào?”
Tôi hỏi Sieg người đang cắn miếng thịt tuần lộc.
Trong số những khách du lịch đến thăm, có nhiều người không thích thịt tuần lộc.
“Rất ngon.”
Cô ấy từ từ nhai miếng thịt và lịch sự lau miệng bằng chiếc khăn ăn.
Sau đó, cô ấy nói với tôi suy nghĩ của mình.
Đêm đầu tiên trôi qua thật dễ chịu và vui vẻ.
0 Bình luận