Quay trở lại trước lúc Lucella tỉnh dậy ở tổ rồng.
Tại một thị trấn mang tên Kugutfulm đối diện ngọn núi. Trong căn phòng trọ nằm trên tầng 2, nơi mà “Seventh Dice” sử dụng làm cứ điểm hoạt động.
“Chết tiệt! Sao chúng ta lại có thể đánh rơi chiến lợi phẩm tốt nhất chứ!”
Gemel tỏ vẻ hối hận trong khi nhìn chằm chằm vào cái túi tiền vàng để trên bàn.
Chỗ tiền vàng đó là một khoản tiền rất lớn. Nhưng mà theo như dự tính thì đáng lẽ cái túi phải to hơn gấp 4 lần hiện tại cơ.
“Đừng có sầu như vậy chứ. Chúng ta cũng đã lượm được nhiều thảo mộc quý hiếm mà?”
“Ừ, không hổ danh là ngọn núi rồng.”
Không như Gemel, người than thở về việc đánh mất con cá to nhất, tất cả thành viên còn lại đều mỉm cười vui vẻ.
Kugutfulm là thị trấn gần nhất với ngọn núi Kuguse.
Nơi này nông nghiệp rất phát triển nhờ vào dòng sông có thượng nguồn từ dãy núi và đây cũng là một nơi nổi tiếng về suối nước nóng.
Tuy nhiên, Núi Kuguse là một nơi hoang sơ. Các mạo hiểm giả thường đâm đầu vào mọi hang động hay bất kỳ tàn tích nào mà họ tìm thấy, nhưng chi nhánh hội mạo hiểm giả ở đây đã nghiêm cấm mọi hành vi có ý định đi vào ngọn núi.
Lý do đầu tiên rất đơn giản - Núi Kuguse rất nguy hiểm bởi nơi đó có một con rồng đang cư ngụ với những đàn quái vật đã bị đột biến trở nên mạnh mẽ hơn bình thường.
Một lý do khác là bởi 2 vương quốc nằm ở hai phía của ngọn núi, Maltgatz ở phía Bắc, Setulev về phía Nam, cả hai đều tuyên bố chủ quyền lãnh thổ tại núi Kuguse, và hội mạo hiểm giả lại có nghĩa vụ không được can thiệp vào các vấn đề chính trị nên cũng rất khó để có thể cho hoạt động tại ngọn núi, nơi mà thuộc về cả hai vương quốc. Tuy vậy, một số vấn đề liên quan đến cuộc tranh chấp này đơn thuần là được bỏ qua một bên vì cả hai vương quốc đều cấm ra vào khu vực này.
Dù nó đúng là một nơi nguy hiểm nhưng phần thưởng cho việc mạo hiểm thì cũng rất là lớn.Thi thoảng cũng có vài tên trộm bị tiền làm mờ mắt rồi phải trả giá bằng mạng sống.
Nhóm “ Seventh Dice” là một trong những trường hợp cực kỳ may mắn. Họ đã đi vào ngọn núi với năm người rồi cuối cùng trở ra với bốn người, và hưởng được một khoản lớn lớn từ việc bán những kho báu chúng mang về.
Chúng đều là những tên bất lương và luôn tìm cách kiếm tiền bằng mọi cách kể cả những việc phi pháp.
Chúng đều am hiểu cách để bán đi những vật có giá trị mà không thể bị truy ra bởi chúng muốn giữ bí mật về nguồn gốc của những món đồ bán được.
Và cái túi đầy ắp tiền này chính là kết quả từ đó.
“Kiếm được ngần này tiền mà chỉ phải hy sinh một tên giúp việc, đúng là món hời mà.”
“À, ừ….”
Mấy tên kia nói với một nụ cười, Gemel theo đó cũng nở một nụ cười gượng gạo.
Nhưng rồi hắn bất ngờ trở nên nghiêm túc.
“À này, tên của thằng ẻo lả đấy là gì ý nhở?”
“Hả?”
“Thôi mà, ngay cả khi hắn chỉ là một tên ăn bám vô dụng, anh thật sự quên tên hắn ta sao …”
Một bầu không khí im lặng bao trùm.
“Seventh Dice” đã nhận một gã quản lý.
Một người quản lý cho một nhóm mạo hiểm giả thật sự là một nghề rất hiếm. Nhưng “anh ta” đã luôn đi loanh quanh xin vào rất nhiều nhóm khác nhau.
Lý do mà Gemel thuê “anh ta” bởi hắn cần ai đó dọn dẹp cái phòng mà chúng đã thuê để làm căn cứ.
“Anh ta” đã hoàn thành công việc rất tốt.
Đúng với vai trò của một người quản lý, anh ta không chỉ làm việc nhà mà còn có thể xử lý các thủ tục ở hội mạo hiểm giả.
Gemel cũng đã trả “anh ta” một mức lương thích hợp cho một người giúp việc.
Việc duy nhất khiến hắn thấy phiền phức là việc “anh ta” bắt đầu can thiệp vào những chuyến mạo hiểm của chúng. “Anh ta” luôn nói những thứ như là “việc này nguy hiểm lắm,” hoặc “đừng làm việc này” , không đồng ý với cách kiếm tiền của bọn hắn mà thay vào đó còn mang một số công việc phiền phức đến khiến Gemel phải từ chối chúng.
“Anh ta” cũng tìm hiểu về các con quái vật mà chúng sẽ đối đầu trong khi thực hiện nhiệm vụ ủy thác, thậm chí còn ba hoa về mớ kiến thức vô dụng trong thực chiến đó. Những điều đó chỉ muốn làm Gemel đấm một phát vào mặt “anh ta” thôi.
“Anh ta” không hề có chút tài năng nào trong chiến đấu và cả trong ma thuật.
Nhưng hình như “anh ta” có niềm tin rằng nếu được đồng hành cùng với những mạo hiểm giả “hàng đầu” (Gemel tự cho mình là vậy) thì cũng sẽ biến “anh ta” thành một mạo hiểm giả lão luyện. Cuối cùng Gemel đặt cho “anh ta” biệt danh “một ký sinh trùng”.
Một “ký sinh trùng” như “anh ta” lại chấp nhận lên núi Kuguse cùng với chúng và cuối cùng trở thành một vật hi sinh.
Gemel nghĩ rằng “anh ta” sẽ cảm thấy thỏa mãn với việc làm một thứ giống như mạo hiểm giả vào những phút cuối đời. Hắn luôn coi “anh ta” là một thứ rác rưởi nên cũng chả cảm thấy gì khi quyết định giết “anh ta”.
Những bây giờ đến cái tên của “anh ta” hắn cũng không thể nhớ ra.
“Ủa? Tao không nhớ.”
“Tao cũng thế…”
“Cái quái gì thế? Tên của hắn ta là….”
Tất cả chúng đều có chung một biểu cảm như mới tỉnh rượu sau một đêm chè chén.
Chúng đã gặp rất nhiều chuyện bất thường trong những chuyến hành trình của mình, nhưng lần này nó lại đáng quan ngại theo một nghĩa khác.
Bỏ vấn đề này qua một bên, “Seventh Dice” cũng đã dành hơn một năm sống chung với “anh ta”. Làm thế nào mà tất cả mọi người có thể quên đi cái tên ngay được?
“Chúng ta có thẻ mạo hiểm giả của hắn đúng không?”
“Ừ ta. Trên đó sẽ có tên của hắn…”
Gemel lấy cái thẻ bạc từ chiếc ba lô để ở góc phòng. Nó là một cái thẻ được cấp cho mạo hiểm giả bởi hội.
Nó có ghi tên của chủ sở hữu và các số liệu được gọi là “Chỉ số”. Nếu như tìm được thẻ mạo hiểm giả nằm ở gần một bộ xương trong chuyến hành trình, bạn ít nhất có thể xác minh được đó là cái xác của ai.
Trong giới mạo hiểm giả, “chỉ số” là một thứ đánh giá năng lực của một người.
Trên chiếc thẻ, khả năng của một người sẽ được ghi thành những con số, nó dựa trên kỹ thuật tính toán các khả năng của con người và nó được tạo ra từ một cổ vật từ một nền văn minh cổ đại. Chúng cũng được cho là đã được sử dụng trong một số trò chơi từ thời đó.
Thẻ mạo hiểm giả được hội cấp cho đã sử dụng công nghệ này và chúng sẽ tự động hiển thị năng lực của chủ sở hữu dưới dạng những con số.
Bằng cách nhìn những con số này, chúng ta có thể biết được chính xác những điểm mạnh yếu của các mạo hiểm giả, vì vậy mà các mạo hiểm giả không thể nói dối về khả năng của mình. Chiếc thẻ được sử dụng để làm tiêu chuẩn đánh giá cho các khách hàng cũng như công việc quản lý, cũng có thể sử dụng để các mạo hiểm giả thể hiện khả năng của mình.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà bình thường mọi người đều xem nhẹ những năng lực mà không thể hiện qua các con số trên chiếc thẻ…
Và chiếc thẻ của “anh ta” bây giờ hiển thị những cái gì đó rất kỳ lạ.
=======
Name: ■■■■■
Lv: 3
HP: 27/27
MP: 0/0
ST: 0/60
STR: 10
MAG: 0
AGI: 11
DEX: 10
VIT: 11
RES: 14
=======
Tên của anh ta đáng lẽ phải hiển thị trên đó nhưng các ký tự lại biến thành những ô vuông kỳ lạ như bị ai đó tô đè lên.
“Tại sao HP của tên đó vần còn thế? Chẳng phải nó sẽ về không khi anh ra chết à?”
“Từ từ đã, mọi người không thấy tên của hắn… có gì đó kỳ lạ à? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Bốn người bọn họ nín thở nhìn vào tấm thẻ mạo hiểm giả của “anh ta”.
“Thẻ mạo hiểm giả là một thứ đồ chơi của mấy tên thời cổ đại đúng không? Chỉ Chúa mới biết những thứ này hoạt động như thế nào, có lẽ nó đã bị hỏng rồi…”
“Nó không dễ hỏng như vậy đâu.”
Chúng muốn thấy được cái tên của “anh ta” nhưng tấm thẻ đã bị hỏng, và thứ làm Gemel phải suy nghĩ lại là phần chỉ số HP.
HP là chỉ số hiển thụ sức sống của một con người. Nó sẽ giảm đi nếu mà cơ thể nhận phải các vết thương và khi nó hạ về không thì tương đương với việc đã chết.
Gemel chắc chắn đã đâm “anh ta” một nhát. Đúng là hắn ta đã không ra đồn kết liễu để khiến “anh ta” trở thành một con mồi ngon lành hơn nhưng đáng lẽ “anh ta” đã phải chết rồi.
“Có lẽ nào hắn ta có mang theo một bình hồi phục?”
“C-Chúng ta phải làm sao đây? Nếu tên đó còn sống mà quay trở về, chúng ta sẽ …!”
“Bình tĩnh lại đi! Mày quên mất nơi đó là nơi như thế nào à?”
Gemel gào lên trấn an những tên đồng đội đang hoảng sợ.
“Kể cả khi tên đó bằng cách nào đó đã sống sót, hắn cũng sẽ chết bởi một con quái vật hay thậm chí là trở thành bữa ăn cho con rồng. Và nếu hắn ta còn sống, hắn chắc chắn sẽ trốn ở một nơi nào đó, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết vì đói thôi. Chúng ta chỉ cần từ từ, để ý đến tấm thẻ này và đến một lúc nào đó HP của hắn về số 0, chúng ta cuối cùng cũng có thể nâng ly chúc mừng vì số tiền mà chúng ta đã nhận được.”
12 Bình luận