Để cứu lấy nhân vật yêu t...
物書きをするオタリス
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2: Cặp song sinh tóc đỏ

Chương 23:Trận đấu

10 Bình luận - Độ dài: 2,456 từ - Cập nhật:

Mới tỉnh giấc thôi mà đã thấy "lứng" thế này rồi.

Tôi đang ở đỉnh cao phong độ còn chị Misha thì đã niệm thần chú hồi phục cả đêm để giúp tôi chuẩn bị cho trận đối đầu với Lucy.

"Mmm..."

"Cảm ơn chị nhé."

Tôi liền ngồi dậy cảm ơn chị Misha, người vẫn đang nằm giường lấy phần thân trên đè mình.

Sau bữa sáng, đọc sách, học hành và huấn luyện hàng ngày thì tôi liền thẳng tiến tới sân tập sớm hơn thường ngày.

----------

Trên đường tới sân tập, tôi liền chạy tới chỗ cô bé Saraswati đang dựa lưng vào bức tường ở hành lang của dinh thự.

Hiển nhiên là ẻm đang đợi tôi ở đây rồi.

"Ngươi định giành chiến thắng thật đấy à?"

Tôi thường hay thấy em ấy, và hẳn là ẻm đã dõi theo việc chăm chỉ tập luyện của tôi từ xa mấy tuần qua rồi.

Câu hỏi của Saraswati không còn mang vẻ đùa cợt với tôi như mọi lần nữa.

"Bình thường mà. Em đã rất chi là chăm chỉ, và khát khao giành chiến thắng đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn đấy."

"Sao lại cứ lao đầu vào thứ rắc rối như thế nhỉ--?

"Bởi em không thể để nỗ lực ấy không được công nhận. Em sẽ chứng minh bằng cách chiến thắng. Em sẽ chứng tỏ rằng em và chị--là những người rất mạnh."

"Có thể nói những lời đó hẳn là vì nhà ngươi không biết chị ấy có thể làm gì nhỉ."

"Chắc vậy ạ."

"Thế..."

"Thế chi zậy?"

Bé con nghĩ chuyện đó có thể khiến anh đây từ bỏ à?

Anh mày biết rõ về sự vô lý của Lucy hơn cả cô bé đấy.

Lucy đến thời điểm này vẫn là một cô bé xinh xắn dễ thương.

Sau 5 năm, sự phát triển về thể chất của em ấy sẽ dần bắt kịp với tài năng của mình, và ngay cả người lớn cũng không thể đánh bại được em ấy.

Biết được sự thật này, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

Ừm, chắc là hỏi Saraswati, người đã luôn sát cánh cùng cô chị song sinh và luôn bị so sánh với em ấy cũng hơi quá đáng rồi.

"Chị không thể thuyết phục em như cái cách mà chị có thể thuyết phục người khác đâu."

"Ừ."

"Vậy nên, em sẽ cho chị thấy kết quả. Em sẽ cho chị thấy rằng mình có thể giành chiến thắng".

Bọn tôi chả hề nói một lời nào nữa.

Saraswati, người không nghi ngờ gì về chiến thắng của Lucy, theo tôi đến sân tập với vẻ mặt hơi thất vọng.

Ờ thì, tôi có thể hiểu cảm xúc của Saraswati mà.

Tôi nghĩ về chuyện đấy là bởi tôi đây đã thực sự cống hiến hết mình cho việc dùng thương trong tuần vừa qua.

Tôi nghĩ rằng Lucy quá chuyên biệt.

Em ấy bắt chước ngay tại chỗ kỹ thuật mà chúng tôi đã dành cả ngày để cố gắng thành thạo, và thậm chí còn cải thiện nó nữa chứ.

Nếu chúng tôi được cho xem những thứ như thế, động lực của chúng tôi có lẽ sẽ bị giảm sút.

Ờm, bây giờ tôi sẽ phải chiến đấu với một con quái vật như vậy à?

Sau khi đi bộ một lúc, chúng tôi đến khu vực huấn luyện.

Lucy, người đã đến sớm hơn, chào đón chúng tôi với đôi mắt như cá chết

"Cậu định làm thế thật đấy à?"

"Tất nhiên là làm rồi. Đó là điều em đã nói hôm qua đaya."

"Thậm chí ------."

Lucy nhìn Saraswati sau lưng tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi có thể thua và Saraswati có thể từ bỏ nỗ lực của mình vì kết quả đó.

Tôi cảm thấy có gì đó vỡ òa trong mình khi em ấy nhìn tôi với ánh mắt quan tâm như vậy.

Cái quái gì thế lày?

Tôi là người sẽ chiến đấu lúc này đây mà nhể?

Thật buồn cười khi phải chứng kiến tình chị em sâu đậm như vậy đấy, nhưng còn tôi, người đã luyện tập chăm chỉ đến mức hộc tiết suốt tuần qua và đang đứng đây với quyết tâm thì sao?

Liệu có chắc chắn mình có thể giành chiến thắng không?

Thiên tài, cúi cái đầu xuống đê.

Nhìn vào tôi đây này.

"Nào, chúng ta bắt đầu thôi."

Tôi giơ cây thương của mình lên, sẵn sàng nói rằng mình đã chuẩn bị hay chưa.

"------ hiểu rồi."

Luật chơi là mình sẽ thua nếu đầu hàng hoặc rõ ràng là không thể chiến đấu được nữa. Và không có thứ ma thuật nào được phép sử dụng.

"------ ma thuật nhỉ?"

"Bởi vì lần này, cậu phải giành chiến thắng với cây thương đó."

"---- Ổn thôi."

Em ấy trông như thể muốn nói rằng một mình cây thương đó thậm chí không đủ để giành chiến thắng trong trận đấu này.

Tôi sẽ xé tan biểu cảm đó ra khỏi khuôn mặt của em ngay bây giờ và khiến cô em đây thấy gạc nhiên.

" Saraswati, hãy ra hiệu bắt đầu đi."

"Tại sao lại là ta chứ?"

"Để giữ mọi thứ công bằng nhất có thể."

"Vậy tại sao ngươi không tung một đồng xu đi?"

Saraswati, người đang đứng cách xa chúng tôi, đến gần và giơ tay lên như một trọng tài.

Rốt cuộc, có vẻ như Saraswati có một trái tim nhân hậu.

"Hừm."

Tập trung.

Đối thủ là một thiên tài, người sẽ trở thành một kỵ sĩ đẳng cấp thế giới trong tương lai.

Nếu tôi phạm dù chỉ một sai lầm, tôi sẽ bị rối trong tích tắc.

Đừng phạm sai lầm, và hãy cố gắng hết sức mình.

Tôi hít một hơi cuối cùng để chuẩn bị tinh thần một lần nữa.

Bây giờ tôi đã bình tĩnh rồi.

Mọi chuyện có xảy ra như nào đi nữa thì tôi vẫn ổn thôi.

'Rồi, bắt đầu nào!'

⚪️.

Theo hiệu lệnh của Saraswati, tôi giậm chân xuống đất mạnh hết mức có thể.

Không phải về phía trước, mà là phía sau. Tôi nhảy lùi xa hết mức có thể rồi thủ thế phòng thủ với cây thương trước mặt.

Nếu tôi không làm thế...

Nếu tôi không làm vậy thì đã bị Lucy  ,người vừa bước lên sàn đấu theo hiệu lệnh đánh bất tỉnh rồi

Một thanh kiếm tiếp cận từ bên dưới, như thể hất em ấy lên.

Hẳn là ý của Lucy là kiểm tra xem như nào rồi, nhưng nhát chém ấy sắc bén đến mức ngay cả tôi cũng thấy rất đáng ngưỡng mộ.

Tôi xoay xở đỡ được nó bằng cây thương, và cả hai cánh tay của tôi vung lên với một cú va chạm mạnh.

"Không đời nào!'

------ Yếu thế."

Thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào thân tôi.

Mặc dù em ấy có cùng vóc dáng và cánh tay mảnh khảnh như Saraswati, nhưng cơn đau dữ dội xuyên qua cơ thể này sao mà so sánh được với cô em gái chứ!

"AAAA!"

Toàn bộ không khí trong phổi bị đẩy ra ngoài, và cơn đau bất ngờ thổi bay mọi suy nghĩ của tôi.

Ôi không,

Đầu tiên, tôi phải xác định khoảng cách, sau đó là cây thương, và trước đó là hơi thở---

" Chậm quá."

Bàn chân định lùi lại bị giậm mạnh, động tác bị chặn lại trước khi kịp lúc.

Và rồi  cơ thể đang tiếp xúc rất gần. Cô nhóc sẽ làm cái quái gì ở khoảng cách gần như này, thậm chí còn không bằng kiếm chứ đừng nói đến cây thương đây?

'Cái gì?"

Đột nhiên, cơ thể tôi được bao bọc bởi cảm giác bồng bềnh, và tầm nhìn của tôi quay thành một vòng tròn. Trước khi có thể chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra, cơ thể tôi bị đập mạnh vào một thứ gì đó, và một cơn đau nhói chạy thẳng qua người tôi.

Liền ngước mắt nhìn thứ đã bị hất sang một bên, và nhận ra rằng mình đã bị hất văng xuống đất.

Tôi đã tiến tới khoảng cách bằng không và có lẽ là bị ném.

Tôi cố gắng đứng dậy trong hoảng loạn, nhưng hai chân thì liên tục bị hất văng khỏi mặt đất, và tệ hơn nữa, đầu tôi bị ấn mạnh, khiến bản thân ngã xuống đất một lần nữa.

"Hừ!"

Tôi không thể không bị sốc trước sự khác biệt giữa hai người khi đang nghiến răng chống lại cơn đau dữ dội chạy khắp cơ thể.

Ôi không.

Tôi không biết em ấy lại mạnh mẽ như vậy.

Và tôi vẫn không cảm thấy em ấy thực sự nghiêm túc chút nào.

"Đồ khốn kiếp!"

Nhìn kìa!

Lucy đang làm cái quái gì vậy?

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng Lucy nhìn tôi như thể là một con cá chết vậy.

. Cô ấy đang nhìn tôi như muốn thấy mọi hành động của và muốn đảm bảo rằng tôi không thực hiện một động thái nào cả.

Ôi chết tiệt, không có cơ hội rồi.

Tôi không thể tin rằng con bé thậm chí sẽ không để tôi đứng dậy.

, "------Dậy đi, . Cậu sẽ thắng mà, nhỉ?

"Ồ, vâng, thề trước Chúa luôn đấy ạ."

Ít ra thì đứng dậy nào! Nếu tôi biết chuyện đó sẽ xảy ra, tôi có thể xử lý!

"Đừng có coi em là kẻ hèn nhát!"

"!" Tôi ném một nắm đất vào mặt Lucy, rồi đứng dậy...

------

Em ấy quay mặt đi và lấy má hứng đất, rồi trách tôi vì đã đứng dậy đúng lúc quay mặt đi.

Tôi gầm gừ thất vọng khi chạm mặt đất lần đầu tiên sau bao nhiêu lần không biết gì.

"Chết tiệt, đỡ chị ấy dậy đi!"

"Bởi vì ------ Norwin yếu quá mà."

"Ối dồi ôi!"

Cây thương mà tôi vung dưới chân Lucy đã bị chặn bởi thanh kiếm trên mặt đất, và tôi không thể với tới.

Xa gì mà xa thế.

Tôi không cảm thấy mình có thể đánh được em ấy chứ đừng nói là giành chiến thắng.

"------ Hết rồi à?"

Nếu đã kết thúc rồi thì, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Một âm thanh yếu ớt như vậy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí.

Tôi không thể thắng. Tôi sẽ không bao giờ chiến thắng.

Cảm giác tiêu cực dần tăng lên.

"Ah!"

Qua khóe mắt, tôi thấy Saraswati.

Sự cam chịu trong mắt cô ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn khi chứng kiến sức mạnh của Lucy.

Cái nhìn em ấy dành cho tôi có xen lẫn sự thương hại.

Cách em ấy nhìn tôi đầy trắc ẩn, cách cô ấy nhìn một người đồng loại của mình lad như thế sao.

Ra là vậy, đối với Saraswati, tôi chỉ là một con người bình thường, đang chống chọi với bức tường tài năng.

Tôi hiểu rồi.

Đây có phải là những gì Saraswati đã cảm thấy không?

Nếu thế này thì tôi không thể thua được nhỉ.

---Tôi thực sự muốn thể hiện một chút rồi đấy.

"Được rồi."

Lucy nghi ngờ nhìn tôi ngay khi gật đầu trong khi nằm xuống như này.

Tôi đang nhìn em ấy từ một lợi thế áp đảo, và cá rằng đây là mọi thứ tôi có thể làm vào lúc này.

Đầu tiên, tôi ném đất bằng tay trái, đồng thời thực hiện động tác đứng dậy bằng một tay và một chân, sau đó, sau khi ném xong, tôi giơ cây thương bằng tay trái, thêm vào đó, tôi giẫm lên chân còn lại của mình để có thể bay tới bay lui bất cứ lúc nào mình muốn.

Hôm đó, khi tôi rời khỏi nhà cha mẹ ruột, Nicholas có nói rằng,

'Những gì còn cần là làm cho mọi thứ có nhiều ý nghĩa. Một hành động có một ý nghĩa, và điều này không khác gì sự tiến bộ của một người bình thường. Nếu muốn tiến lên cấp độ tiếp theo, con cần đặt hai hoặc ba ý nghĩa trong mọi việc mình làm, bỏ lại phía sau những thiên tài và những người bình thường đi.'

Những từ đó có thể được sử dụng trong trận chiến.

Nếu tôi không thể chiến thắng bằng tài năng của mình, tôi sẽ chiến đấu theo cách đó.

Thay vì gán cho một tác phẩm nhiều ý nghĩa, tôi sẽ thực hiện nhiều hành động cùng một lúc.

Bây giờ, cô em sẽ xử lý điều đó như thế nào đây nhể, thiên tài?

Lucy dùng má đỡ đám đất bay như trước và bước sang một bên để tránh một đòn xé xác, nhưng lúc đó tôi đã bay ngược ra sau rất tốc độ.

Thức tỉnh rồi.

Thực tế là tôi đã vượt qua được nước đi cuối cùng cho thấy rằng Lucy không thể đối phó với đòn nhử của tôi.

Nếu đúng như vậy, tôi vẫn có cơ hội chiến thắng, tùy thuộc vào cách tôi xử lý.

Phù.

Tập trung lên, đừng bỏ cuộc.

Tất cả những gì tôi cần bây giờ là khả năng xử lý thông tin, tư duy song song và sự kiên trì để tiếp tục luyện tập vô số đòn nhử mà tôi đã tung ra.

"AAAAA!"

Tôi bước về phía trước, kết hợp ánh mắt, vai, cánh tay, chân, cây thương, tư thế đứng và vô số đòn nhử cùng một lúc.

----"- Rắc rối quá."

Lucy không thể bỏ qua điều đó.

Đúng rồi. Những nước đi mà tôi sử dụng như đòn nhử đều là những nước đi mà nếu thành công sẽ dẫn đến những đòn đánh hiệu quả.

Nếu ngay từ đầu em ấy coi chúng là đòn nhử và phớt lờ nó đi, tôi sẽ biến chúng thành đòn tấn công thực sự.

Vì vậy, không thể bỏ qua Lucy, và kết quả là, đây

------" vụng về ghê."

Lucy, người phản ứng hơi muộn, chỉ suýt chút nữa đã tránh được cú đánh của tôi.

Tôi đã quá cảnh giác với những đòn nhử nên đã muộn để nhận ra mục tiêu thực sự đằng sau những đòn nhử đó.

Điều đó thật tuyệt.

Nó hoạt động kìa.

Cách chiến đấu của tôi có hiệu nghiệm với hiệp sĩ mạnh nhất trong game rồi!

Làm như này thì có thể thắng rồi!

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Lại dở chừng... nhưng mà ngon
Tks transs O w O
Xem thêm
TRANS
Dôa hôa hố. Dở chừng chính là sở thích của mị
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Hóng quá đê :)
thx trans
Xem thêm
TRANS
Dịch cho hết đê :)))
Xem thêm
TRANS
Shut up!!!!
Xem thêm