Để cứu lấy nhân vật yêu t...
物書きをするオタリス
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1:Khởi đầu

Chương 11:Mong muốn trở thành đệ tử

5 Bình luận - Độ dài: 1,016 từ - Cập nhật:

Tôi liền quay lại con đường đã đi và thẳng tiến đến dinh thự Edenburg.

Cảm giác như  lúc đi qua khu dân cư và thương mại thì bước chân của tôi càng nặng nề hơn khi tiến vào trong khu vực dành cho quý tộc.

Khu phố nhộn nhịp phía sau tôi đầy tự do, và mặc dù mục tiêu là cứu Misha, nhưng mà tôi vẫn thấy choáng ngợp trước thế giới này đấy.

Cơ mà khung cảnh trước mặt thì sao nhể?

Về con đường có cảnh quan tuyệt đẹp, không gian lấp lánh với những lâu đài tráng lệ kia thì tôi chả cảm thấy gì luôn.

“Nhóc này, trông không khỏe lắm nhờ.”

“Thật vậy ạ?”

Schneizel, người đang cõng Misha trên lưng, lo lắng nhìn tôi. Đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm ấy và phản chiếu trong đó, trông tôi tệ thực sự luôn ấy.

Ừm, nó là thế mà.

Nơi đang về là nhà phụ dành cho tôi đấy.

Mất tự do quá thể.

Có cách để thoát khỏi địa ngục trần gian này mà.

Nhưng mà chỉ là cược thôi, và nếu dựa vào cách đó thì tôi sẽ chẳng thể thay đổi con đường sống nữa.

“Con ma cà rồng kia làm nhóc bị thương à?”

“Không, không. Không phải như những gì bác nghĩ đâu ạ.”

“Ừm thì ta cũng không muốn nói về chuyện đấy.”

Thấy vẻ mặt của tôi như thế, Schneizel không hề đào sâu thêm nữa mà chỉ im lặng thôi.

Nơi đây liền bao trùm trong sự im ắng.

Được cõng trên lưng Schneizel, Misha có hơi run run như thể bị đau.

Bọn tôi tiếp tục lên đường và cuối cùng thì cũng thấy dinh thự Edenburg.

“Nhà nhóc đó à?”

“Vâng.”

“Ừm, đoán vậy. Thế thì ta để cậu với cô hầu nữ này lại nhé, và giờ ta đây phắn luôn nhá.”

“Hiểu rồi ạ.”

—Có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng của tôi.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trò chuyện với ông ta nữa.

Được rồi, phải nói thôi.

Sau chuyến phiêu lưu hôm nay thì tôi đây đã quyết định.

“Schneizel.”

“Này nhóc con.”

Tôi và Schneizel cùng thốt lên lời, và rồi liền mở to mắt nhìn nhau.

Người mở mồm trước là Schneizel.

“Gì cơ? Ý là lời nhóc vừa nói à?”

“Vâng.”

Tôi nghiêm túc nhìn đôi mắt Schneizel.

Những việc tôi quan tâm giờ đây chính là phá truyện.

Dù có ở đâu đi nữa thì tôi đây sẽ đưa thằng nhân vật phụ không hơn không kém này lên thiên đường.

Tôi sẽ thực hiện hành động có thể thay đổi mọi thứu, lời nguyền của gia tộc Edenburg, sự bất lực và số phận của Crescentia.

Tôi đây sẽ đặt mọi cảm xúc của mình vào lời này.

“Ngài Schneizel. Bác nhận cháu làm đệ tử được không ạ?”

—Lời này lẽ ra phải được anh hùng trong truyện, Arthur nói ra mới phải.

Giữa truyện, vì thiếu sức mạnh nên cậu đã khiến nhiều người chết và để có bước tiến nhảy vọt, cậu đã học cùng người mạnh nhất thế giới.

Cốt truyện thì là thế.

Nhưng tôi đây sẽ cướp của cậu ta.

Tôi sẽ không đủ sức mạnh, tài năng, hay thậm chí có lẽ là quyết tâm.

Đó là lý do tôi sẽ có được sức mạnh để tồn tại trên thế giới này.

Tại đây tôi sẽ trở thành đệ tử của Schneizel.

Đổi lại, tôi sẽ dấn thân mình vào những ngày tháng chiến đấu liên hồi.

Schneizel đang tìm kiếm người kế vị, và nếu tôi muốn trở thành ứng cử viên cho người kế nhiệm ông ấy, tôi phải cư xử phù hợp.

Nhưng đây không quan tâm.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc.

Sau đó, áp lực, và sự gia tăng sát khí xuất hiện.

Nó như thể đang thách thức tôi, như thể ông đang cố gắng sàng lọc tôi vậy.

Tôi cố gắng chống đỡ quyết tâm sắp sụp đổ bất cứ lúc nào của mình, và rồii tiếp tục nhận chúng.

Tôi tự hỏi bao nhiêu giây trôi qua rồi nhỉ.

“Ừm, phải nói là huề rồi đấy.”

Tự dưng Schneizel thả lỏng và xoa đầu tôi.

“Thế, bác định nói gì ạ?”

“Ta sẽ thu nhận nhóc làm đệ tử.”

“Thật ạ?”

Trong tôi tràn ngập niềm vui gần như quá sức chịu đựng.

Tôi vô tình nhảy cẫng lên tại chỗ, và Schneizel tiếp lời như thể đóng đinh vô tường ấy.

“Ừm, gọi nhóc là đệ tử của ta nghe chả hay tí nào. Có thể nói, đây là thử nghiệm. Trước giờ ta đây chưa hề có đệ tử nên cũng chả biết sẽ giúp nhóc tiến lùi bao xa. Ta sẽ thử hết nên là cứ học hỏi đê nhá?”

“Chắc chắn rồi ạ, cháu không phiền đâu! Để trở nên mạnh hơn thì cháu chấp nhận tất!”

“Tất cả luôn hả? Ta đi xin phép cha mẹ cho nhóc thành đệ tử đây.”

Ầy dà.

Đúng rồi nhỉ.

Khóa học diễn ra cách xa Edenburg mà.

Dĩ nhiên là tôi chỉ là đứa nhóc 5 tuổi, nên cần được cha mẹ cho phép.

Ôi không.

Có lẽ, ý tôi là chắc chắn tôi chưa bao giờ thấy mặt cha mẹ, nhưng cảm giác họ sẽ không tha tôi đâu.

Tôi không thể không nhìn Schneizel với ánh mắt níu kéo được.

Như hồi nãy, tôi liền nhờ giúp đỡ.

“Ừm thì có lẽ là vấn đề đấy ạ.”

'Ta sẽ không đào sâu vào hoàn cảnh của nhóc sớm như thể vì là người lạ, nhưng nếu  là một đệ tử tiềm năng, thì đó là một câu chuyện khác. Để đó cho ta."

Đó là nụ cười tự tin của một người đàn ông mạnh mẽ không bao giờ nghi ngờ sự tuyệt đối của mình.

Ngưỡng mộ ông ta quá đi mất thôi.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thanks trans+ edit nha🥰
Xem thêm
Lão già main cũng thuộc dạng khủng phết
Xem thêm
Thú vị :)
thx trans
Xem thêm