– Chương 5 –
– Tên tù nhân và Búp Bê Tự Động Thủ Ký –
Những bông tuyết màu xám tro khiêu vũ giữa bầu trời.
Mới đầu chỉ có một bông duy nhất, chúng dần dần tụ họp lại, che phủ cả mặt đất. Những ngôi làng vẫn chưa chuẩn bị cho thời khắc giao mùa, trên những xa lộ vẫn còn dấu chân du khách, tại các ngọn đồi và cánh đồng còn vương chút chất thu, thời khắc mùa đông đến gần trở nên rõ rệt.
Vì sao tồn tại bốn mùa? Một câu hỏi sẽ chẳng bao giờ có lời giải đáp, song vẫn không thể phủ nhận rằng cuộc sống không thể thiếu đi mùa màng, vì chúng là thứ cân bằng hài hòa giữa sống và chết, giữ cho guồng quay của thế giới không bị đình trệ.
Đâu đó nơi chiến địa, có một cô bé đang ngước nhìn bầu trời. Cô bé quay sang vị Chủ Nhân bên cạnh mình, tay chỉ vào những thứ màu trắng lành lạnh đang chầm chậm rơi xuống, "Đây là gì vậy ạ?"
"Đó là tuyết đấy, Violet." Ngài ấy cởi đôi găng tay ám đầy mùi thuốc súng. Một bông tuyết nhỏ đậu lên bàn tay đang chìa về phía cô bé của vị Chủ Nhân và nhanh chóng tan mất.
Thở ra một làn khói trắng, cô bé lộ vẻ khó hiểu. Lần đầu tiên, em nói ra tên của thứ vừa tan trên bàn tay Ngài, "Tu–yết..."
Bập bẹ như một đứa trẻ chỉ vừa học nói.
"Đúng rồi, là tuyết đấy."
"Vậy...tuyết có loại sẽ tan…và có loại thì không ạ?" Cô bé chỉ vào cái xác nằm trên mặt đất bằng món vũ khí đang cầm trên tay. Tuyết đã phủ lấy chỗ đó như được áo một lớp đường.
Đó không phải là cái xác duy nhất. Xung quanh nơi hai người đang đứng, vô vàn tử thi nằm la liệt trên mặt đất lạnh giá. Cứ như thế, họ bị bỏ lại mà chẳng có lấy một ngôi mộ để yên nghỉ.
"Cái vừa ở trên tay Thiếu Tá thì tan chảy, còn trên cái xác...lại không." Cô bé trỏ vào chúng với cây rìu vẫn nắm chặt trong tay.
Chẳng nói nên lời trước thái độ ung dung của cô bé với những người đã khuất, người Chủ Nhân hạ tay cô xuống. "Tuyết sẽ tan khi chúng tiếp xúc với hơi ấm. Nếu sa lên những vật lạnh thì chúng sẽ chỉ chất chồng thôi. Đưa tay em cho anh nào. "
Cô bé vâng lời. Bàn tay trắng trẻo lộ ra khi Ngài cởi chiếc găng tay của em, cái cũng trùng màu với ngài. Hạt tuyết đậu lên làn da trắng sứ của em, rồi biến thành nước. Dù chỉ giây lát, cô bé có khuôn mặt vô cảm như một con búp bê ấy, đã tròn mắt.
"Nó tan ra rồi..." Cô bé thở phù một tiếng.
Không ai có thể lý giải được thứ cảm xúc ẩn sau đôi mắt ngài khi đứng một bên quan sát phản ứng của cô bé. Ánh mắt ngài đắm chìm vào cô bé. Vừa dùng một ngón tay gạt đi giọt nước trên tay cô, ngài nói thêm, "Hiển nhiên là vậy rồi."
"Thật sao ạ? Tôi cứ nghĩ...nó sẽ không tan ra."
Những sứ thần của băng giá tuôn xuống như thác đổ từ trời cao. Chúng liên hồi chạm vào bàn tay của cô bé và vị Chủ Nhân, cái đang nắm lấy tay cô, rồi tan ra trên gan bàn tay của hai người.
"Vậy ra, tôi cũng ấm áp." Dù miệng nói lẽ hiển nhiên, song giọng cô lại như vừa được chứng kiến một phép mầu.
"Em...đang sống. Thế nên em ấm là phải rồi."
"Nhưng...đôi khi tôi được bảo rằng...tôi dường như được làm từ băng ạ."
"Ai bảo thế?"
"....Họ có lẽ ở đâu đó trong số những người đã tử trận..."
Chỉ cần liếc qua mấy đống tử thi nằm trên đồng cỏ, ta cũng có thể thấy một số thi thể đang mặc quân phục tương đồng với cô bé và vị Chủ Nhân. Cô bé không có vẻ gì là đau lòng hay buồn phiền trước việc đó. Gió đông thổi mạnh, len qua khoảng trống giữa cả hai cùng một tiếng rít.
"Từ giờ, hãy báo cáo cho anh mỗi khi em bị lăng mạ nhé."
Cô bé chắc chắn đã chẳng hay biết đó là những câu từ sỉ nhục. Ngay cả giờ, có vẻ em cũng chưa hiểu hẳn mình phải báo cáo cái gì, nhưng vẫn nghiêm chỉnh gật đầu. Rồi thì cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ngài như cái cách bản thân đã quan sát tuyết tan. Nhận ra có chút tuyết đang tụ lại trên vai ngài ấy, cô bé tự động vươn tay ra phủi chúng đi.
"Tuyết….sẽ xóa bỏ các màu sắc khác khi chúng tích tụ phải không ạ?"
Người Chủ Nhân cầm tay cô, đeo lại cho chiếc găng. "Đúng vậy. Nhưng không chỉ màu sắc, mà cả âm thanh nữa."
Tay cô bé dần được nhiệt độ bên trong bao tay sưởi ấm.
"Vậy ạ?" Cô bé nhìn vào viên ngọc lục bảo đáng trân quý của mình. Nó phản chiếu một nữ binh sĩ tuyệt mỹ, vô cảm bị nhuốm đầy máu.
"Nếu cả thế giới…đều bị tuyết bao phủ…." Cô bé ngập ngừng một lúc, "Mọi người sẽ khó giết lẫn nhau hơn."
Cô bé hỏi sau khi xét qua nét mặt của Ngài một lần nữa, "Nỗi lo của Thiếu Tá cũng sẽ được xóa bỏ phải không ạ?"
"Violet à," Ngài trả lời như thể đang thuyết giáo cô bé ngây thơ ấy, "Xóa bỏ thứ gì đó ở đây….đơn giản chỉ là che giấu thứ đó đi mà thôi, không phải giải quyết nó."
*
Trại Giam Altair là một cơ sở với quy mô lớn, bao quanh bởi hàng rào cao vút và cả một bầu trời xám xịt trùm lên nó. Số tù nhân hiện tại là khoảng 2,200. Có khoảng 400 cán bộ ở đây để giám sát và hướng dẫn bọn chúng trong suốt quá trình cải tạo. Nơi đây được công nhận là nhà tù lớn nhất lục địa, và được tán dương về hệ thống an ninh chặt chẽ vì chưa từng xảy ra bất kì cuộc vượt ngục nào kể từ thời điểm nó được thành lập.
Nhà tù này tọa lạc tại vùng đất tên Cornwell ở cực bắc lục địa. Nơi đây khí hậu cực hàn, quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo. Các thành phố nằm cách nhau rất xa – dù có kẻ nào trốn thoát khỏi cơ sở đi nữa, vẫn mất tận nửa ngày đi xe mới đến được các thị trấn lân cận. Bởi thế, dù cho tù nhân có đặt được chân ra bên ngoài, chúng vẫn phải chịu cảnh chết rét. Bất kể có muốn trốn thoát đến mấy cũng chẳng dễ gì thực hiện. Bởi thế, đây là địa điểm thích hợp nhất để giam giữ tội phạm.
Việc duy trì nhà tù và cải chính những tên tù nhân đã tạo nguồn lợi khổng lồ. Đằng sau cánh cổng chính với đỉnh đầy gai nhọn, cao vượt cả dãy tường rào, là một xí nghiệp được chia thành vô số phân khu. Nơi đây sản xuất lượng lớn các loại mặt hàng, hầu hết đều được gửi đến các công ti tư nhân sau khi chế tạo. Với đa dạng các ngành công nghiệp, sản xuất từ quần áo cho đến xà phòng và các chất tẩy rửa. Các tù nhân phải làm vô số các công việc như một hoạt động kinh tế không chỉ để duy trì cơ sở, mà còn là để giúp chúng có thể tìm được một công việc ổn định sau khi đã mãn hạn tù và cũng góp phần giảm thiểu tỷ lệ tái phạm tội của tù nhân. Vậy chứ, trong đây vẫn có một vài tên tù nhân bị tái giam giữ.
Nói là thế, nhưng chính sách này chỉ áp dụng cho khu số một, nơi giam những tên tội phạm cấp thấp. Tại lần lượt ba khu còn lại, hệ thống an ninh được thắt chặt hơn dựa theo những tội danh và sự hung bạo của phạm nhân, chúng chỉ bị giám sát mà chẳng cần phải lao động. Những kẻ bị giam trong các khu vực này bị cho là quá nguy hiểm để giao cho bất kể công việc gì.
Những tên tội phạm chắc chắn không được phép để sổng thì ở nhà tù nào mà chẳng có, nhưng ‘chắc chắn’ của nhà tù Altiar bao hàm cả 'bằng bất cứ giá nào', 'tuyệt đối' và ‘không phải bàn cãi’. Có một cá nhân sẽ gây chấn động cả xã hội nếu như bằng một cách nào đó, gã vượt ngục thành công. Vì thế, kẻ này phải luôn bị giam lại.
Những người đến đây thường bị choáng ngợp bởi cái vẻ ngoài hoàn hảo mà nơi này khoác lên. Hai bên tường của các dãy hành lang được lau dọn kỹ lưỡng treo đầy bản sao của những bức danh họa. Nó mang lại một bầu không khí giống hệt phòng chờ bệnh viện.
Chẳng cần biết là ai đến hay họ mặc gì trên người, những người đó sẽ ngay lập tức được gọi đi, nhờ đó những người đang ngồi trên hàng ghế dài không phải đợi quá lâu để bắt đầu thủ tục phỏng vấn. Các thông tin được ghi thật chi tiết về người mà họ đến thăm, mục đích của chuyến thăm, cả hồ sơ bệnh án và tiền sử bệnh, chúng được xếp thành từng mục. Từng người đến thăm đều bắt buộc phải khai báo mọi thứ mà không bỏ sót điều nào. Trong lúc đó, danh tính của họ sẽ được chứng thực thông qua thẻ căn cước được xuất trình.
Nếu như không có vấn đề gì xảy ra trong suốt quá trình phỏng vấn, cuộc gặp mặt sẽ được thông qua sau đó. Nó diễn ra trong một căn phòng được chia thành các buồng bởi những bức tường mỏng, nơi này có thể chứa một lượng lớn nhân số. Việc đem đồ ăn vào có thể châm chước, miễn là nó vượt qua được cuộc thẩm tra. Bánh nướng không được khuyến khích lắm, vì những thứ trong thùng chứa có thể bị xáo trộn lên cả. Cuộc thăm sẽ diễn ra sau khi bước thẩm tra kết thúc.
Việc những tên tù nhân được người thân yêu quý không thay đổi được sự thật rằng chúng là tội phạm. Dù vậy, trong số những người đến thăm, có một người đến đây vì công tác. Một Búp Bê Tự Động Thủ Ký đã được gửi đến nơi nhà tù vững chãi và hiu quạnh tại vùng đất mênh mong là tuyết này. Được đối đãi như một vị khách, thiếu nữ ấy đang túc trực tại một phòng riêng. Đó là căn phòng dành cho các cá nhân quan trọng được phép lược bỏ giai đoạn phỏng vấn.
Vẻ ngoài của cô thiếu nữ này rất bất xứng với khung cảnh ngục tù. Đôi ngươi thanh sắc tựa như lam ngọc sao tỏa ra một sức hút bí ẩn. Mái tóc tết vàng kim nổi bật được điểm xuyết bởi dải ruy băng đỏ thẫm trông như được phủ trong ánh lấp lánh của những vì sao và chiếc trâm cài lục bảo ngay trung tâm phía trên cái áo khoác xanh phổ, thứ không gì hơn một món trang sức, là thương hiệu của cô. Đôi chân mang bốt đan màu nâu ca cao của cô nghiêng theo dáng yêu kiều khi cô yên vị trên ghế. Một mỹ nhân như cô thường khá hiếm thấy trong một nhà tù, cô ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi nhân viên trong căn phòng tĩnh lặng đó khi họ giám sát và hộ tống cô.
Cô thiếu nữ cứ bất động, hệt như con búp bê, chỉ đôi mắt là thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường. Để gặp được người cô cần có vẻ sẽ ngốn chút lâu thời gian và ý chí của bản thân cô. Cô chẳng hề tỏ ra bực tức gì với chuyện khó tránh này, nhưng chỉ một lúc trước, bầu không khí xung quanh cô có chút nôn nao. Một tiếng gõ vang lên văng vẳng khắp căn phòng tĩnh lặng chẳng gì ngoài âm thanh kim đồng hồ tíc tắc và tiếng thở dài ngưỡng mộ của mấy tay nhân viên trước sức hấp dẫn của cô.
"Thưa cô Violet Evergarden, cuộc gặp mặt đã được chuẩn bị xong rồi ạ." Một người phụ nữ mũm mĩm gọi với giọng khàn khàn. Bộ đồng phục bảo vệ màu lục sẫm của cô ấy trông khá chật, chỗ khuy tại vùng ngực tưởng chừng sắp bung ra.
Cô gái với cái tên Violet ấy nhanh chóng đứng dậy trong khi cầm theo chiếc túi kéo và cái ô kẻ sọc đặt trên sàn, một trong những nhân viên nữ mở to mắt nom rất kinh ngạc. Nó chuyển thành một biểu cảm xen giữa ghen tị và đố kỵ đối với người vừa gọi tên cô gái có thân hình mảnh mai và nét mặt lộng lẫy kia. Cô nhân viên đó nhìn Violet với vẻ bàng hoàng trước khi trừng ánh nhìn sắc lẻm tới người hộ tống cô. Violet sau đó được dẫn đi qua lối dành cho người có ủy quyền.
"Tôi là Chaser. Không gì phải lo cả, tôi sẽ dẫn đường cho cô." Giọng Chaser ồm ồm, vang vọng khắp các dãy hành lang lẽ ra phải yên ắng khác đến khó chịu, kèm theo là tiếng đế giày lộp cộp của cô và Violet.
Tuyết rơi ngày càng dày, từ phía trong nhìn ra cửa sổ hành lang chỉ thấy một vùng trắng xóa.
"Vậy...cô khá có tiếng trong công việc chấp bút nhỉ, Violet Evergarden? Tôi đã sốc khi biết điều này, nhưng nhân vật chính trong vở "Công Chúa Hoa Hồng Băng" được lấy ý tưởng từ cô có phải không? Cô biết đấy, là vở kịch...được biên bởi nhà soạn kịch Oscar ấy. Đồng nghiệp của tôi đã rất ghen tị bởi vì tôi là người hộ tống cô hôm nay. Câu chuyện đó được những người hâm mộ ngài Oscar ưa chuộng lắm đấy. Tôi vẫn chưa xem, nhưng cô ấy đã ca ngợi rằng nó rất tuyệt vời." Chaser cứ liến thoắng, thi thoảng lại ngó lấy nét mặt trông nghiêng của Violet.
Violet chỉ gật đầu xác nhận, chẳng tỏ vẻ thân thiện là mấy.
–– ––Vậy là sao? Kiêu căng quá vậy. Ừ thì...cô ấy đẹp thật, nhưng vì quá xinh đẹp nên cảm giác cứ rờn rợn.
Chaser tặc lưỡi quay mặt đi. Xem ra chính vẻ ngoài tinh xảo của Violet, diện mạo mĩ nhân lạnh lùng của cô, là một trong những nhân tố chủ chốt khiến cho sự thiếu giao tiếp của Violet đôi khi sẽ lại gây tổn thương đến người khác. Người ta không bao giờ có thể lý giải được vì sao cô lại kiệm lời đến vậy.
Để đến được điểm đích, họ cần phải dùng thang bộ. Có vẻ như người mà Violet cần gặp sống tận đáy sâu dưới lòng đất. Chaser giải thích cho Violet tại sao không có thang máy mặc dù cô chẳng hề thắc mắc về điều này.
"Ở dưới đó...haah...có đầy rẫy những tên tội phạm với tội danh sát nhân nghiêm trọng và những tên tâm thần...haah, haah...bởi thế, nhằm giảm bớt tuyến đường trốn thoát phòng trường hợp xảy ra vượt ngục, nên chỉ có....cầu thang mà thôi. Đây cũng là nỗi khổ...cho những nhân viên...như tôi."
Chẳng biết là do thiếu vận động hay là vì cục mịch, Chaser bước trên cầu thang rõ khó nhọc. Cô ấy cứ thở hổn hển và đổ mồ hôi, Violet liên tục lo lắng liếc lấy cô ấy, và khi cô ấy trông có vẻ sắp ngã, Violet liền đưa tay tới. Với một tốc độ chẳng thể thấy được bằng mắt thường, cô nắm lấy cổ áo của Chaser, giữ cô ấy giữa không trung.
"Oeh...Ueh..." trong lúc bị nghẹt thở, Chaser đã ngừng sợ hãi khi xác nhận rằng mình đã được nâng lên tại phần cổ. "C-C-C-Cho tôi xuống!"
Violet từ từ đưa cô về tư thế chắc chắn rằng cô sẽ không bị hụt bước, khẽ thì thầm từ phía sau cô, "Xin thứ lỗi. Hãy bỏ qua cho tôi về cách đối xử có phần thô bạo, thưa Tiểu Thư."
Mặt của Chaser chuyển đỏ khi nghe được giọng nói ngọt ngào và trong trẻo của cô. "Đ-Đừng gọi tôi bằng ‘Tiểu Thư’! Tôi đã có chồng con cả rồi đấy!"
"Vậy ạ? Thứ lỗi cho tôi lần nữa, thưa Cô Chủ.”
"A, không, không phải như thế..."
–– –– Mình thật thô lỗ, chẳng tỏ ra một tí biết ơn nào dù rằng bản thân vừa được cứu...
"Vậy thì, thưa Phu Nhân."
"Tôi không nói đến cách xưng hô kính cẩn!"
"Có vẻ như tôi đã để phu nhân phải có một trải nghiệm khó chịu. Phu nhân có thể chỉ cho tôi lỗi sai của tôi không ạ? Tôi sẽ cố gắng cải thiện hết sức có thể."
Chaser ngớ người. Nếu cô là Violet, cô đã áp sát mặt lại và bày tỏ việc mình cảm thấy bị xúc phạm đến thế nào. Đằng này, Violet vẫn không thay đổi thái độ của mình. Thay vì là tỏ ra lạnh lùng, Chaser nhận ra, cô ấy chỉ đơn giản là thiếu cá tính mà thôi.
"Không phải thế...tôi muốn nói rằng đó là lỗi của tôi. Cô hiểu không? Tôi đã hét vào mặt cô dù cô vừa mới cứu tôi, với lại tôi cũng....nặng cân nữa...nên cảm ơn cô." Chaser nhẹ mắm môi nói.
Violet lắc đầu. "Chỉ một hay hai người phụ nữ thôi thì vẫn chưa được tính là nặng đâu ạ. So với một chiếc xe tăng thì phu nhân tựa như lông vũ ấy ạ."
"Đâu ra cái kiểu so sánh đó vậy? Cô có thể nâng tôi lên một cách dễ dàng với cơ thể nhỏ ngã đó...cô khỏe thật nhỉ. Thật là một Búp Bê Ghi Nhớ Tự Động kì quặc. Mà...cô luôn cư xử như vậy với mọi người sao?"
"Tôi đã luôn luôn...khỏe hơn những người bình thường rồi ạ. Một phần là do những bộ phận giả của tôi. Chúng là sản phẩm của Tập Đoàn Estark, nên có độ bền khá cao. Với nó, tôi có thể đạt được sức lực hay thực hiện những động tác vượt qua khả năng con người, cực kì tiện lợi. Nhưng việc 'cư xử như vậy' của ngài, ý phu nhân là...?"
Lúc Violet chẳng ngần ngại gỡ một bên găng tay của mình ra, Chaser có chút ngờ ngợ, nhưng cô đoan chắc rằng có những vấn đề cô không nên tọc mạch sâu thêm. "Thì là, cô biết đấy...trò chuyện với mọi người như thể họ là quý tộc. À thì, có vẻ như công việc của cô hướng tới những đối tác giàu có, nên chắc hẳn nó là quy phạm công việc của cô..."
"Tôi vẫn luôn ăn nói trang trọng với mọi người ạ. Dù thế, thứ lỗi cho tôi nếu những lời của tôi khiến ngài không thoải mái ạ."
"Tôi không khó chịu đâu, chỉ là bất ngờ thôi. Nhưng tôi cũng...đã có chút vui. Tôi không thường được gọi là ‘Tiểu Thư’ bởi vì tuổi tác của mình."
"Vậy ạ?"
Trong thoáng chốc, lần đầu tiên, Chaser thấy Violet biểu lộ chút gì đó trên gương mặt, nó tựa như một nụ cười nhưng rất mờ nhạt.
"Có một người…đã dạy tôi cách nói năng lịch thiệp như bây giờ. Thật là vinh dự khi được khen ngợi vì điều đó...tôi luôn xem những điều tôi học được như báu vật vậy."
Thoáng thấy được mặt con người của Violet, sự bực tức trong lòng Chaser đã có cảm giác dịu bớt.
"Chúng ta hãy tiếp tục đi một cách từ từ thôi ạ. Sẽ rất tệ nếu Phu Nhân lại bị ngã ạ.”
"Cô không cần dùng kính ngữ với tôi đâu. Chỉ 'Chaser' là được rồi."
"Thưa Phu Nhân Chaser."
"Chaser thôi!"
Sau khi bị chỉnh với giọng khiển trách, Violet chớp mắt vài lần và thử gọi cái tên đó, "Chaser...vậy, xin hãy gọi tôi bằng Violet là được rồi ạ. "
Hơi thở của Chaser nghẹn lại trước biểu cảm và những cử chỉ của Violet, nó có thể khiến người ta muốn họa lại một bức chân dung của cô.
–– ––Được người phụ nữ này gọi tên một cách suồng sã...cứ có cảm giác lạ lẫm thế nào ấy.
Cảm thấy hơi nhột bụng, Chaser trả lời, "Vậy tốt hơn rồi đấy."
*
Phải mất một lúc để họ đi hết cả cầu thang. Khi đã đến cuối đường, cả hai chạm mặt một dãy hành lang nữa. Nơi này đủ rộng cho hai cỗ xe ngựa có thể dễ dàng cùng qua lọt. Hai bên tường đều có đầy những cánh cửa với khe nhỏ để nhìn vào. Các phòng được cung cấp nội thất như nhau cả, điểm khác biệt duy nhất là cá nhân ở bên trong mỗi phòng. Có những người già, thiếu nữ, và cả trẻ nhỏ. Ai nấy đều mặc bộ áo liền quần sọc đen trắng – Đồng phục cho tù nhân. Khó tin rằng họ đều là những kẻ có tiền án tiền sự, trông họ không có gì vẻ sẽ gây họa với lối sống yên bình này được.
"Sửng sốt nhỉ? Nó có làm cô liên tưởng đến bệnh viện tâm thần không?" Violet khẽ gật đầu, Chaser tiếp tục nói, "Có những kẻ trong đây còn không hề thấy hối tội. Thông thường, cô hẳn sẽ nghĩ chúng là những người bình thường. Ngay cả tôi cũng nghĩ vậy khi lần đầu đến đây. Nhưng, khi họ trò chuyện, cô sẽ từng chút hiểu ra bọn chúng đều mất trí, nhưng vẻ ngoài thì chẳng khác gì người thường. Đáng sợ phải không?" Chaser cười.
"Vâng, đúng là vậy ạ."
Chaser không nghe được chính xác lời của Violet, vì hai cô vừa ngừng lại trước căn phòng cuối cùng.
"Tới nơi rồi. Đây là buồng giam đối tác của cô. Căn phòng mà tên trùm tội phạm đang nghỉ dưỡng tại 'khách sạn' của chúng tôi."
Có hai bảo vệ đứng ở hai bên cửa, tay còn chẳng giấu súng đi. Hai người đó chết trân trước sắc đẹp của Violet, nhưng rất nhanh đã quay về tư thế nghiêm chỉnh mà không hề để mất bình tĩnh.
"Từ giờ trở đi, cô chỉ có thể đem theo những vật được cho phép. Có khả năng gã ta sẽ cướp vật nào đó và cố dùng nó như vũ khí. Tất nhiên, chúng tôi sẽ ngăn gã lại, nhưng không thể sơ suất được. Hoặc, cô có thể sẽ bị tên đó thuyết phục. Chúng tôi thường cấm mọi người đem bút vào trong, nhưng...cô sẽ chẳng thể làm việc được nếu thiếu nó. Làm phiền cô hãy để lại những vật sắc nhọn hoặc có thể trở thành một vũ khí tiềm tàng...ngoài những công cụ làm việc của mình."
"Mọi thứ ạ?"
"Đúng vậy, mọi thứ."
Được bảo thế, Violet trầm tư một hồi trước khi đáp "Được thôi ạ" và giao cho bảo vệ hành lí của cô. Chiếc ô với cái vali đã sờn là những người bạn đồng hành của cô. Người bảo vệ có chút loạng choạng vì sức nặng của cái túi. Cô thận trọng cởi đôi bốt nâu ca cao và lột tấm lót ra, rút ra từ trong những con dao.
"Này, mấy đứa kiểm soát viên đã làm việc kiểu gì vậy?" Một bảo vệ cằn nhằn.
Cô cởi cái áo khoác màu xanh phổ ra và lộn ngược nó, bên trong phần tay áo phồng là một khẩu súng ngắn. Tiếp theo, cô vấn váy lên một chút. Quanh quần tất là đai nịt có gắn túi đạn dự phòng, rồi cô với tay lên trên một tí, sau đó rút ra cái bao thắt lưng có chứa một con dao đạn đạo. Cuối cùng là mái tóc vàng kim phức tạp được tết một cách chăm chút của cô. Những bím tóc được cuộn lại thành một búi và trang trí bằng sợi ruy băng đỏ thẫm ở cuối, từ chỗ đó Violet nhanh chóng rút ra một vật màu vàng mảnh như cây kim. Rồi hai cây, ba cây.
"Mấy thứ này...dùng làm gì?" Chaser dò hỏi, sợ hãi trước đống vũ khí ẩn của Violet.
"Chúng là những công cụ giấu kín dùng để đâm xuyên động mạch cảnh ạ."
Những người có mặt ở đây, ngoài Violet, đều không khỏi hít vào một hơi.
"Cô...là ai vậy?"
"Thay vì được dùng thường xuyên, chúng là để tự vệ ạ. Tôi nghe bảo phụ nữ đi du lịch một mình rất nguy hiểm. Tôi vẫn chỉ là Violet Evergarden, một người chấp bút mà thôi." Cô tuyên bố, rồi chỉ lấy cây bút máy và một tập thư ánh bạc từ trong chiếc vali.
"Thật sự...không còn vũ khí nào khác sao?"
Được hỏi để xác nhận, Violet lại ra vẻ trầm mặc trước khi gật đầu. "Không ạ. Còn lại thì bản thân tôi thực ra là một vũ khí sống, nhưng tôi sẽ không thể tác nghiệp nếu không được cho qua, nên vậy có ổn không ạ?"
Đó có thể là nói đùa. Dù vậy, sau khi đã trông thấy đống vũ khí ẩn đó, chẳng ai còn cười nổi.
Mở ổ khóa, theo sau là âm thanh khô khốc của cánh cửa chắc chắn được mở ra.
Bên trong rộng hơn nhiều so với hình dung từ phía ngoài, gấp đôi những buồng giam khác mà cô thấy lúc đi ngang qua. Trong một căn phòng rộng như vậy, lượng nội thất ít ỏi càng thêm nổi bật – một cái giường chỉ có nệm và khoảng kê chân, một cái bồn rửa thiếu gương, và một bồn cầu và bồn tắm, chúng được ngăn cách chỉ bằng những tấm rèm mỏng, trong suốt. Hơn nữa, cơ man sách nằm rải rác trên sàn và một cái bàn với cặp ghế được đặt tại trung tâm. Toàn bộ nội thất và giấy dán tường đều là màu trắng, trông gần giống căn phòng của một ngôi nhà búp bê. Trống trải và cô đơn tựa một cái đền hay điện thờ.
"Xin chào, Violet Evergarden."
Một gã đàn ông đang ngồi trên một trong những cái ghế. Những cái còng sắt xích cổ, cổ tay và mắt cá của gã ta lại. Giọng nói đặc trưng toát lên nét ga lăng của một quý ông. Mái tóc xám lạnh được chải gọn gàng, làn da trắng sáp có lẽ do thiếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Vẻ nhợt nhạt càng nổi bật hơn khi gã đang mặc bộ áo liền quần đen trắng, và nốt ruồi bên dưới con mắt nâu xảo quyệt ấy là điểm cuốn hút nhất của gã. Không thể cảm nhận được chút xấu xa nào trong nụ cười tử tế đó, chẳng tin nổi gã này lại là tên tù nhân bị giám sát nghiêm ngặt nhất Altair.
"Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi sẽ lao đến bất cứ nơi đâu quý khách hàng yêu cầu. Tôi là Violet Evergarden, đến từ Dịch vụ Búp bê Ghi chép Tự động ạ."
Khi Violet thanh lịch cúi chào, gã đàn ông ra hiệu về chiếc ghế vẫn còn trống. Cái còng tạo thành một âm thanh khó chịu. "Ngồi xuống đi."
Cánh tay giả của Violet kêu rút rít khi cô đặt một tay lên trên chiếc ghế. Có vẻ như nó đã được gắn chặt vào mặt sàn để không thể trở thành một vũ khí.
"Cô biết về tôi chứ?"
"Tôi biết những gì tôi đã đọc được trong tập tài liệu mà công ty gửi cho tôi ạ."
"Vậy à? Kể tôi nghe các tiền án của tôi xem nào."
Như đã nghĩ, Violet nhớ rất rõ, cô lập tức trả lời. "Trước hết, ngài bị truy nã với thân phận là tội phạm chiến tranh hàng đầu trong cuộc Đại Chiến trước đó. Sau khi đào ngũ, ngài liên tục lặp lại những hành vi hành hung, cưỡng hiếp và phóng hỏa giết người. Sau một thời gian có mặt trên báo chí, ngài đầu thú trên danh nghĩa thủ lĩnh của một giáo phái. Ngài cũng đứng sau cái chết của những tín đồ thuộc giáo phái này. Gần bốn trăm tín đồ đã tự đầu độc trong một vụ tự sát hàng loạt theo lệnh ngài, thưa Chủ Nhân. Ngài cũng đã chặt xác và xây một cái tháp bằng tứ chi của họ. Đây là một phần trong số chúng ạ."
Gã đàn ông hoan hô Violet. "Cô hiểu rất rõ về tôi. Tôi vui lắm, Violet à. Cô không cần gọi tôi là 'Chủ nhân' đâu, gọi tên là được rồi." gã nói, vô tư đến mức người ta có thể nghĩ những cáo buộc đó chỉ là giả. Tuy nhiên, những dấu hiệu của sự điên loạn chỉ xuất hiện khi gã ta thực hiện những việc đó. Sau cùng, gã rất thích nghe người khác bàn tán về tội lỗi vô kể của mình.
Violet lập tức tuân theo. "Ngài Edward Jones." Môi cô điềm tĩnh thì thầm cái tên đó. "Vậy, thưa Ngài Edward, có chút thô lỗ vì tôi và ngài chỉ vừa gặp nhau, nhưng tôi muốn bắt đầu công việc của mình sớm nhất có thể. Ngài muốn tôi viết thư cho ai ạ?"
"Bắt đầu rồi ư? Nói chuyện tiếp đi."
"Thời gian có hạn ạ."
"Tôi...có muốn cô viết một lá thư, nhưng nó chỉ dài một câu thôi, nên nó sẽ kết thúc rất nhanh. Và lúc đó cô Violet sẽ đi mất, đúng không? Thế nên hãy trò chuyện cho tới tận giờ phút cuối cùng đi."
"Thời gian tôi được cho từ những vị sĩ quan cảnh sát là mười ba phút ạ."
"Họ keo kiệt thật. Cô cũng khá mắc tiền nữa. Cô như gái gọi cao cấp vậy, đúng chứ? Cô sẽ làm mọi thứ cô được bảo sau khi được trả tiền."
"Tôi không cung cấp dịch vụ tình dục, thưa ngài. Tôi là một Búp Bê Tự Động Thủ Ký."
"Haha, ý tôi là cô tự bán chính mình. Cô...thực sự...chẳng thay đổi chút nào cả. Hồi đó, khi tôi nhìn thấy cô trên chiến trường, cô trông cứ như một con búp bê sứ lạnh lẽo vậy. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô."
Lông mày của Violet co giật trước lời Edward. Một thay đổi nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cô 'búp bê sứ lạnh lẽo' ấy.
"À, cái biểu cảm này. Cô không hề nhớ tôi. Tôi cũng là một cựu binh. Có thể chúng ta chưa từng nói chuyện, nhưng ta từng hoạt động chung một chiến lược...Nhớ lại xem, cái trận Quỷ Môn khi mà các cô có một hiệp ước ngắn hạn với một quốc gia khác ấy. Chúng ta đã được chọn vào Lực Lượng Đặc Biệt của riêng mỗi bên đấy, nhớ không? Cô luôn bám theo một trong những cấp trên của cô, có cảm giác như sẽ chẳng có cơ hội nào để chúng tôi được trò chuyện với cô cả. Lúc đó, những người trong đoàn của tôi luôn luyên thuyên về việc trông cô đáng yêu ra sao. Thậm chí còn có một người đã định ra tay với cô, nhưng anh ta đã không quay trở lại trước khi cái kế hoạch đó được tiến hành...Này, cô có làm gì anh ta không?"
Violet không trả lời Edward, gã vừa luôn miệng như nước đổ. Hệt như muốn nói gì đó, cô cứ đứng đờ ra, há hốc mồm.
"Hoặc có thể là vị sĩ quan cấp cao đó đã chăm sóc anh ta? Nghĩa là hai người lúc đó đang hẹn hò? Trông không giống như thế...nói đúng hơn là, hai người trông như một con chó điên và chủ của nó vậy ấy. Vậy chẳng lẽ hai người quan hệ với nhau mỗi tối ư? Tôi khá tò mò đấy...Ấy, đừng làm cái mặt đó, nó đáng sợ lắm đấy. Phụ nữ luôn mạnh mẽ hơn khi họ tức giận và nó làm tôi lo lắng. Nhưng, Violet à, hiện tại tôi là Chủ Nhân của cô, nên cô không thể cắn tôi được đâu."
"Ngài biết....về quá khứ của tôi."
Gã ta cuối cùng cũng nhận được phản ứng từ Violet, Edward lúc lắc đầu hết trái rồi sang phải, hệt như một đứa trẻ. "Đúng vậy, tôi có biết...rằng cô là một nữ binh sĩ được chiêu mộ vì sức mạnh của mình. Và cả, cô đã vứt bỏ quá khứ và làm công việc chấp bút. Tôi đã điều tra khá nhiều. Đó là những thông tin tôi thu được trước khi bị đưa đến đây. Violet à, cô từng bị bắt bao giờ chưa? Chưa á? Hóa ra cô được đối xử như một người hùng...được làm cựu binh của một đất nước vinh quang tuyệt thật nhỉ...tù nhân chỉ được tắm ba ngày một lần thôi đấy. Kinh khủng thật nhỉ? Đồ ăn cũng dở tệ nữa; đó là điều tệ nhất đấy luôn đấy. Vì tôi chẳng bị ép phải làm mấy việc nặng nhọc, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi tơ tưởng cả ngày. Và tôi đã suy nghĩ về cô rất nhiều, tôi tự hỏi liệu đó có phải là yêu không." Ánh nhìn của Edward kéo dài từ mặt của Violet xuống ngực cô. Ánh mắt của gã nhìn người phụ nữ đang bị ép phải phục tùng này như thể muốn liếm láp cô ấy.
"Ngài Edward, ngài không hề thuê tôi để viết một lá thư phải không?" Violet hỏi, không để mất bình tĩnh trước cái nhìn đầy dục vọng ấy.
Thái độ của cô, có thể gọi là chống đối, Edward cười trong khi đập đôi tay đang bị còng của mình lên bàn. Chúng tạo ra những tiếng leng keng. "Tôi sẽ để cô viết một lá thư. Chẳng phải đã bảo rồi sao?" lúc này, nụ cười trên môi gã đã biến mất. Mỗi khi không vừa ý, gã sẽ liên tục đập bàn, chẳng quan tâm việc đó sẽ làm bản thân bị thương.
"Thưa Ngài Edward."
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. Thứ âm thanh khó chịu như đấm vào tai.
"Thưa Ngài Edward."
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. Da gã bong ra, máu bắn ra từ vết thương. Đây là một hành vị tự làm hại bản thân đến sửng sốt.
"Thưa Ngài Edw––"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!" Edward đột nhiên gào rú, lớn tiếng như một con sói. Âm thanh khủng khiếp đó dội vang khắp căn phòng.
Cánh cửa lập tức bị đập từ bên ngoài. Khi Violet quay người lại, cô có thể thấy những bảo vệ đang nhìn vào khe cửa để kiểm tra tình hình với đôi mắt cảnh giác. Dù vậy, họ cố không xông vào vì Violet giơ một tay ra hiệu "Không sao".
"Tôi tự hỏi...tại sao không ai chịu lắng nghe tôi hết vậy?" Edward di chuyển cổ theo vòng tròn. Gã ta sau đó trừng mắt như thể có ai đó ngoài Violet ở gần anh. "Thật phiền phức...Này, Violet...cô hiểu mà phải không? Ngay cả khi chúng ta đã làm những việc giống nhau, cô lại được đối xử với sự kính trọng. Mọi người đều lắng nghe những gì cô nói nhiều hơn, phải không? Không như tôi. Một khi đã bị xem là không cần thiết, mọi thứ sẽ kết thúc."
Edward khẽ run người khi siết chặt nắm đấm.
"Nó không đúng sao? Chúng ta khác gì nhau cơ chứ? Nếu là về số người đã chết dưới tay chúng ta, cô là người có con số lớn hơn mà? Tôi không hiểu....tại sao tôi lại là một tội phạm chiến tranh. Tội phạm chiến tranh đấy. Cô có hiểu nó nghĩa là gì không? Là một kẻ đã phạm tội trong chiến tranh đấy. Đất nước của tôi đã thua trong trận Đại Chiến, đất nước đã tgãg – nói đúng hơn là những quốc gia đồng minh được dẫn dắt bởi đất nước của cô – tuyên bố rằng tôi là 'một tên sát nhân hàng loạt đã giết quá nhiều người'. Khi mà cái thời điểm đáng lẽ tôi được trở về với vòng tay của quê nhà để được ca tụng vì sức mạnh của mình đến....nhân phẩm của chúng tôi lại bị bỏ xó và tôi phải trở thành vật hi sinh. Nó kì lạ. Kì lạ lắm. Tôi rất bực mình. Tôi đã giết rất nhiều người vì tổ quốc bảo tôi phải làm thế...chúng nghĩ tôi sẽ bỏ qua khi đột nhiên tỏ vẻ 'những hành động đó là sai trái’ sao? Thật không thể tha thứ...tôi chỉ là làm theo những gì được bảo thôi mà. Nếu những điều tôi được bảo phải làm là sai trái, người đáng trách không nên là tôi, phải là đám cấp trên chứ? Đến cả thế, chúng vẫn cố phán xét tôi trước khi bỏ chạy. Tôi đã cố giành một địa vị tại nơi quê nhà và sống một cuộc đời hạnh phúc...nhưng dù có đi đâu, tôi sẽ luôn bị ngược đãi. Tôi không muốn bị ngược đãi, nó đáng sợ lắm...Này, chẳng có đất nước nào mà tôi có thể làm mọi việc bản thân muốn mà không bị gán mác tội phạm sao?"
"Tôi...đã du lịch qua nhiều nơi, nhưng đến tận bây giờ, tôi không nghĩ là có ạ." Giọng Violet vẫn không đổi.
Edward nở nụ cười khi gã dùng đầu gối đá mặt dưới của cái bàn, cứ như muốn thể hiện sự phẫn nộ cho Violet thấy. Cái cùm dưới mắt cá kêu lên. "AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!" Lại nữa, gã tiếp tục gào lên, "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA –– AAAAA! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Mọi người đôi khi cố kiểm soát người khác bằng cách la hét và bạo lực.
"Haah, haah...haah..."
Vì nó dễ dàng và hiệu quả.
"Tôi không....chịu được nữa..."
Dù thế, cũng có lúc cách đó vô dụng.
"AA, tôi không...chịu được việc này nữa...có nhiều thứ...quá kinh tởm."
Violet bất động.
"Tại sao mọi người...chẳng chịu nghe mình nói gì cả, cứ như những cái xác vậy?"
Một cách thờ ơ, Violet chỉ đứng nhìn bằng đôi ngọc xanh của cô, trưng ra vẻ mặt búp bê vô hồn.
"Này, này, Violet...không phải là tôi đã vô tư giết chóc đâu. Tôi có rất nhiều lý do mà...cô có thời gian để nghe từng cái không? Nó là về quê nhà của tôi...à, còn cái giáo phái. Những tín đồ đã chết bảo rằng họ sẽ dùng mạng của mình để tiếp cho tôi thêm sức mạnh. Họ muốn trở thành một phần của tôi thay vì chết đi; kiểu vậy ấy. Tôi bị tấm lòng của họ làm cho vô cùng cảm động nên đã nói rằng, 'vậy thì chứng minh đi'. Thế thì có gì xấu chứ? Hơn nữa, tôi có quyền chơi đùa với xác của những người đã trở thành một phần của tôi mà, không phải sao? Tôi đụng chạm gì đến người khác khi tôi tự cắt tay chân bản thân cơ chứ? Nó chỉ làm bẩn sàn thôi mà. Nhưng tôi có thể tự dọn dẹp mà. Đó là việc của tôi. Đúng vậy, nó là việc của chúng tôi mà. Dù cho mối quan hệ giữa tôi và họ có là gì đi nữa, cái chết là một hành động vị tha tột cùng đối với họ và tôi đã rất hạnh phúc...đó là việc của chúng tôi mà. Tình yêu dạng này cũng tồn tại mà. Hơn nữa, mỗi khi bị đưa đến phiên tòa, tôi đều bị phán rằng có tội...tôi muốn mọi người thực sự lắng nghe tôi. A, tôi ghen tị với cô, Violet à. Cô luôn xinh đẹp bất chấp dòng chảy của thời gian. Xinh đẹp, xinh đẹp...và không bị đối xử như rác rưởi hay bị miệt thị một cách nhục nhã như tôi, phải không? Chính vì...vẻ đẹp của cô...mà Violet à...tôi muốn vấy bẩn cô. Tôi muốn đè cô xuống, lột sạch đồ cô ra, giữ khuôn mặt đẫm lệ của cô trên tay, đục những cái lỗ trên cơ thể ấy và nghịch chúng. Này, Violet Evergarden..."
Sau khi đã nói quá nhiều, Edward đã vui vẻ trở lại, đôi mắt nâu có chút nheo lại. Một ánh nhìn thật dịu dàng. Trạng thái hiện giờ của gã có thể khiến mọi người quên hết những điều vừa diễn ra, nhưng số máu bắn ra khắp bàn khi nãy đã vạch trần sự hung hãn của gã.
"Cô ấy và tôi...liệu chúng tôi có gì khác nhau cơ chứ?" Gã ta lẩm bẩm, như đang chất vấn ai khác, trong khi quay người ngược hướng với Violet.
Edward đã nói cảm xúc của gã dành cho Violet rất khó để giải thích. Với gã, chẳng có gì có thể định nghĩa ngay lập tức. Lòng hiếu kì của gã, dục vong, ham muốn giết chốc và nỗi tức giận hòa lẫn vào nhau, do đó mà gã không thể xác định cảm xúc của bản thân. Cũng tương tự việc con người Edward không phải chỉ cần một hai từ là có thể hiểu trọn.
Violet đưa tay vào trong áo khoác và từ từ rút ra một cái khăn tay. Cô là người phụ nữ sẽ luôn có thứ gì đó giấu trong người. Tiến tới Edward, cô đưa gã ta cái khăn tay.
"Tôi không đau."
"Nhưng nó đang chảy máu ạ."
"Tôi...chẳng thể hiểu...nổi cô. Nè, nhìn mấy cái cùm này cô cũng hiểu mà? Thay vì đưa tôi cái khăn tay trong khi tôi chẳng thể lau chúng được, cô lau chúng cho tôi đi."
Sau khi được yêu cầu như vậy, Violet đặt cái khăn tay lên cánh tay gã. "Làm phiền ngài hãy mở tay mình ra ạ. Tôi không thể lau những vết máu nếu móng tay ngài vẫn còn bao lấy chúng."
Edward đã nắm tay chặt đến mức móng tay của gã cắm vào trong da. Violet quấn chúng bằng cái khăn tay như để sưởi ấm. Sức mạnh của Edward dần tiêu tan vì điều này.
"Đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối có một cô gái chạm vào tôi." Giọng của Edward khàn khàn.
"Tôi không phải là một cô gái."
"Nghĩa là sao...? Cô cũng đâu phải đàn ông đâu?"
"Cũng không phải ạ."
"Vậy thì cô là gì?"
Trước câu hỏi khó của Edward, Violet nhắm mắt lại, đôi mi óng ánh vàng. Cô im lặng hồi lâu, tưởng chừng chẳng thể nghĩ ra câu trả lời. Ngay cả hành động đó cũng thật xinh đẹp. Như Edward đã bình phẩm, mọi thứ của cô đều thu hút người khác.
"Như tôi đã nghĩ, không phải như vậy ạ."
Ngoài mặt, mọi việc là thế.
"Tôi là..."
Một cựu quân nhân và là nữ chiến binh.
"Tôi là..."
Một cô gái trẻ với một thân hình tuyệt mĩ.
"Tôi là..."
Là một vẻ đẹp, tựa tuyết trắng, cứ như đang ẩn giấu điều gì đó.
"...một thứ...thừa thãi ạ." Violet khẳng định cô ấy chẳng phải đàn ông, chẳng phải phụ nữ cũng chẳng là con người.
"Thừa thãi...?"
"Vâng. Tôi không phải là thứ đáng được gọi là...'một cô gái'. Như ngài đã nói, thưa Ngài Edward, tôi đã giết rất nhiều người khi còn là một quân nhân. Tôi là một sát thủ. Chỉ là, danh hiệu tôi được ban cho...lại không phải như vậy. Tất cả chỉ có thế. Thực ra, tôi đáng lẽ phải là một trong những kẻ nên bị đưa vào đây. Điều duy nhất khác nhau...là cách mà mọi người...gọi chúng ta."
Edward chớp chớp mắt, ngơ ngác. "Cô thừa nhận mình là một kẻ sát nhân?"
"Đó là sự thật. Tôi chưa...bao giờ quên mất việc đó. Và cũng không phải tôi không ý thức được việc đó. Tôi vẫn mang theo vũ khí...trong vali của tôi, dù cho chiến tranh đã kết thúc."
"Thật kinh ngạc...gì thế này, nó là vậy á? Tôi đã luôn nghĩ rằng...cô đang sống bằng cách tạo ra một hình tượng đẹp cho bản thân và giả vờ như quá khứ của mình chưa từng tồn tại. Tôi cứ tưởng, cô..."
Đôi mắt trống rỗng của Edward chiếm lấy Violet. Hình bóng duy nhất phản chiếu trong đôi đồng tử đó – mái tóc vàng kim, màu xanh của cặp mắt còn lấp lánh hơn biển cả, đôi môi đỏ mọng. Dù có nhìn từ góc độ nào, cô cũng như được sinh ra từ tình yêu thương của Chúa.
"Cô thật...xinh đẹp."
Nghe câu đó, Violet lần đầu nở nhẹ một nụ cười với anh. Một nụ cười tươi như thể nó sẽ phát thành tiếng nếu mở rộng hơn. "Mọi người thường chỉ thấy...những thứ xuất hiện ở trước mắt. Ngay cả khi không chỉ những thứ có sừng mới là quái vật."
Đôi bàn tay ấm áp của Violet đặt lên tay Edward. Nhưng lời nói của cô thì lạnh như băng. Một sự im lặng nặng nề xuất hiện giữa họ.
"Sẽ rất tuyệt nếu sự ngọt ngào mà tôi đang được cảm nhận có thể truyền đến ngài..."
Máu thấm vào chiếc khăn tay nhiều hơn. Đó là vì Edward đang nắm tay cô rất chặt.
"Này," Ánh mắt gã nhìn thẳng vào Violet như thể đang cháy rực, "cô nghĩ gì về việc giết chóc?"
"Tôi sau này đã hiểu rằng nó là một việc chúng ta không nên làm."
"Vậy cô cảm thấy gì khi giết chóc?"
"Tôi muốn...nhắm mắt lại."
"Cô có nghĩ...bản thân cũng giống với những người khác không?"
"Không ạ."
"Cô có thấy bản thân mình đặc biệt không?"
"Không. Tôi tin rằng bản thân chỉ là một thứ ghê tởm mà thôi."
"Cô có hạnh phúc không khi chiến tranh kết thúc?"
"Nó như một thành tựu khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi ạ."
"Cô có hạnh phúc không khi chiến tranh nổ ra?"
"Không ạ."
"Nhưng chiến trường đã gọi tên cô mà, phải không?"
"Tôi sẽ không bao giờ quay lại...quân đội...một lần nào nữa."
"Tại sao? Kể cả cô không muốn đi chăng nữa, nhưng tổ quốc cần cô mà. Hơn nữa, việc cô vẫn chưa tái nhập ngũ khá là lạ đấy. Chắc hẳn có ai đó rất quyền lực đứng sau việc này. Cô không thể cứ tiếp tục diễn ‘màn kịch’ này mãi đâu."
"Nếu như ngài ấy muốn, tôi sẽ quay lại. Tôi vẫn đang ở trong nhiệm vụ của mình vì ngài ấy đã ra lệnh cho tôi làm thế."
"Ra lệnh?"
"Vâng."
"Cái gã...mà cô luôn ở cạnh ấy hả?"
"Vâng."
"Vậy sao? Tiếc thật. Này, điều khiến cô đau khổ nhất từ trước đến giờ là gì vậy?"
"Tôi không hiểu lắm về đau khổ ạ."
"Vậy, điều đáng buồn nhất?"
"Tôi cũng không hiểu lắm về nó ạ."
"Vậy cô có ghét người nào không?"
"Tôi cũng không...hiểu lắm về việc ghét ạ."
"Vậy người cô yêu quý nhất?"
"Tôi không hiểu lắm...về tình yêu."
"Cô có cảm xúc không vậy?"
"Tôi không biết ạ."
"Thế cô sống vì điều gì?"
"Một khi đã được sinh ra, tất cả những gì tôi cần phải làm là sống cho đến thời khắc bản thân lụi tàn ạ."
"Có bao giờ cô muốn chết chưa?"
"Chưa ạ."
"Này, cô sẽ làm gì nếu tôi bảo cô đừng bao giờ cầm vũ khí thêm lần nào nữa trong suốt quãng đời còn lại?"
"Tôi sẽ không chấp nhận đâu ạ."
"Cô có thích vũ khí không?"
"Gần như vậy ạ."
"Cô có thích làm tổn thương người khác không?"
"Không...có lẽ...có lẽ ạ."
"Cô...xấu xa thật, nhỉ?"
Câu hỏi đó chỉ được trả lời sau khi Violet tự cắn môi mình. "Có thể nói là như vậy ạ."
Edward chẳng thể gạt đi nụ cười toe toét. "Tôi nên làm gì đây?" Gã thì thầm. "Tôi nên làm gì đây, Violet?"
"Có chuyện gì sao, thưa ngài Edward?"
“Tôi nghĩ...tôi đã rơi vào lưới tình với cô mất rồi."
"Ngài không ngộ nhận chứ ạ?"
"Ngộ nhận gì cơ?"
"Bởi tôi và ngài Edward...giống nhau, ngài chỉ nhìn nhận tôi và có cảm giác thân thuộc thôi ạ."
"Chúng ta không giống nhau. Tôi tìm thấy niềm vui trong việc giết chóc, nhưng cô thì khác. Cô biết đấy, cô...giống như cỗ máy vậy. Chẳng phải cái tên Búp Bê Tự Động Thủ Ký hợp với cô sao? Một con búp bê thối nát và xinh đẹp nhất trên thế gian. Nhưng tôi...chỉ là một tên sát nhân có thể mổ xẻ người khác với tâm trạng thanh thản. Chẳng phải loại người cao thượng như cô."
"Nhưng tôi..." Cô tiếp tục sau khi hít một hơi, "sẽ ra tay giết người không chút chần chừ nếu được ra lệnh.” Những lời của cô không có vẻ gì là giả dối. "Tôi sẽ không chần chừ nếu 'Chủ Nhân' của tôi ra lệnh. Tôi tin chúng ta vô cùng giống nhau. Đó là lý do tại sao...ngài...cho gọi tôi phải không? Tôi cũng như ngài, nên ngài muốn thấy một phiên bản khác đang đi trên một con đường khác với ngài, có phải không ạ? Thưa ngài Edward...tôi nghĩ rằng...ngài đã làm một việc đáng tiếc...khí ngài lợi dụng tôi để thực hiện nguyện vọng của mình."
Edward gật đầu trước những lời Violet nói. Đôi má gã đỏ bừng và đôi mắt nheo trước đó đã mở to ra. "Tôi không thấy hối tiếc gì hết." Đôi cầu đen ấy rưng rưng. "Tôi...không hề thấy hối tiếc, Violet Evergarden!" Gã cười lanh lảnh, vỗ vào đầu gối mình. "Gì thế này, ra là vậy ư? Hóa ra là vậy ư? Cô giống tôi hơn tôi tưởng, và đến tận giờ cô vẫn thế. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi...a, cái gì đây? Xin lỗi vì đã cáu lên với cô. Ôi...cô thật tuyệt vời. Thật tuyệt vời, Violet à. Điều đó thực sự đã được chứng mình. Quãng thời gian tôi dành ra để trò chuyện với cô đối với tôi thật lộng lẫy. Nó thật sự là một khoảng thời gian đáng nhớ. Chúng ta đáng lẽ nên gặp nhau sớm hơn. Và không phải...trong cái pháo đài đá cứng nhắc này, mà là ở một nơi lý tưởng hơn để hai con người có thể gặp nhau."
"Không, gặp nhau trong một nơi như thế này là rất...hợp với chúng ta ạ."
"Vậy sao?"
"Vâng...Bây giờ, thưa ngài Edward, có vẻ như thời gian sắp hết rồi. Ngài muốn viết một lá thư cho ai ạ? Hãy để tôi dùng toàn bộ biển ngôn từ của mình. Hãy để tôi hoàn thành nghĩa vụ của mình. Tôi ở đây...là bởi vì ngài đã yêu cầu."
Việc đó chẳng đánh thức được sự nhiệt tình của Edward. Gã chỉ ngắm Violet đang cầm bút và tờ giấy với vẻ bực bội. "Này, tôi có thể chạm vào vai bên tay không thuận của cô không?"
"Tôi không thể đáp ứng yêu cầu đó."
"Keo thế...giúp tôi một việc nhỏ thì vẫn ổn mà?"
"Từng có ai trong nhà tù này làm điều đó chưa ạ?"
Câu hỏi đó có vẻ như đã thuyết phục được gã, Edward gật đầu như một đứa trẻ, nở một nụ cười ngây thơ, "Đúng rồi. Nếu điều đó nằm trong khả năng...những tù nhân trước khi chết được phép thực hiện một nguyện vọng ích kỉ cuối cùng đấy."
Lúc này, Violet nhắm mắt lại, và sau đó đưa mắt đến những ngón tay của chính cô đang cầm bút. "Vâng, đúng là như vậy." Câu cô nói ra giống như cô đang trả lời Chaser. "Thưa ngài Edward, tôi xin mạn phép hỏi ngài một lần nữa."
"À, xin lỗi. Tôi đã lờ đi câu hỏi của cô nhỉ?"
"Vâng ạ. Vậy ngài muốn gửi lá thư này đến cho ai và nội dung lá thư là gì ạ?"
"Tôi không muốn ai nghe được người nhận lá thư nên tôi sẽ thì thầm nó. Tôi gửi lá thư này đến...chỉ một kẻ duy nhất. Một kẻ mà tôi rất muốn giết, nhưng chẳng thể làm được." Edward chỉ lên trên trần nhà. "Đến Chúa."
Nghe điều đó, Violet đã không bảo rằng lá thư sẽ không thể gửi đến nơi đó được. Cô nhìn theo hướng mà Edward chỉ và chớp chớp cứ như nó quá chói. Khi cô làm như vậy, Edward đưa người đến gần cô, mặt gã kề tai cô.
"....gửi đến Ông ta như thế."
Chỉ Violet mới có thể những câu từ mà gã đã nói ra.
Sau khi thì thầm với cô xong, gã đặt một nụ hôn lên thái dương cô. "Tạm biệt nhé, Violet."
Cứ như thời gian đã được tính toán chính xác, một tiếng chuông reng lên đánh dấu cho sự kết thúc của cuộc gặp mặt. Violet rời khỏi phòng với lá thư được niêm phong trên tay. Cô cúi đầu với những nhân viên đã hỏi thăm về sự an toàn của cô rằng liệu cô có ổn không. Chaser nghĩ rằng vẻ vô cảm của cô từ khi cô bước vào bên trong đã quá giả tạo và đáng lo ngại.
Cũng như trước đó, hai người các cô cùng nhau rời khỏi nhà tù. Họ bước trên bậc thang trông có vẻ như những nấc thang dẫn đến thiên đường ấy, và đi ra ngoài. Violet đã không nghe Chaser nói gì về điều này, rằng ngay cả khi cô đã từ chối lời đề nghị, cô ấy vẫn sẽ hộ tống cô đến cổng chính, lối ra duy nhất ở đây.
Có lẽ vì tuyết đang rơi, những bước chân của Violet để lại trên mặt đất đã không còn, và một lớp tuyết thanh khiết, mới mẻ thế chỗ nó. Tuyết thực sự có thể che giấu điều gì đó. Mùi hương, âm thanh, và mọi thứ theo cách của riêng nó.
"Violet."
Sắp bước lên cỗ xe ngựa do giám đốc nhà tù chuẩn bị, Violet đã đặt gót lên ngay khi Chaser gọi cô.
"Giờ...cô sẽ đi đâu?"
"Tôi sẽ quay về trụ sở của công ti một thời gian. Nơi đó...là mái nhà hiện giờ của tôi ạ."
"Vậy ư...?" Đó không thực sự là những gì cô ấy muốn hỏi. "Này, cô sẽ gửi ai cái bức thư của tên tâm thần đó vậy?"
Những lời Violet nói ra cùng với một hơi thở trắng xóa có phần phũ phàng, "Tôi không thể tiết lộ những gì tôi đã trao đổi với khách hàng được."
"Tôi đã nghe mọi thứ. Trong khi cô ở bên trong, tôi đã nghe lén cuộc hội thoại giữa hai người trong một căn phòng riêng biệt. Đó là nhiệm vụ của tôi hôm nay. Này, cô không thể gửi thư đến Chúa được. Cứ vứt nó đi...bức thư của tên đó ấy."
"Không ạ." Violet lắc đầu. "Ngài ấy là người mà tôi, cũng, sẽ gặp vào một ngày nào đó sau này."
Cái cách Violet siết chặt tay nắm của chiếc vali đựng bức thư bằng cách nào đó khiến lồng ngực Chaser nhói đau.
–– ––Chẳng hiểu sao…chẳng hiểu sao, mình rất muốn trò chuyện với người phụ nữ này. Cô ấy...không như mình. Một người con gái vô cùng xinh đẹp và thần bí. Cô ấy quả thật cũng có mặt đáng sợ. Thế nhưng...
"Vị Chúa mà cô và tên đó gặp...không giống nhau."
Nhìn gần, Violet chẳng qua chỉ là một bé gái mang dáng vẻ của một người trưởng thành. Cô chỉ là một bé gái, có chút lớn tuổi hơn con của Chaser. Dù thế cô mang lại một cảm giác của một 'người phụ nữ', bóng hình cô đứng dưới trời tuyết lạnh lẽo nhỏ bé biết bao nhiêu.
"Vậy sao ạ?"
"Phải. Đó là...những gì tôi nghĩ. Tôi chẳng biết gì về cô cả, nhưng cô...là người đã quan sát tôi đến mức khó chịu để chắc rằng tôi sẽ không ngã cầu thang khi cô đi xuống cùng tôi. Tôi là...loại người nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn miễn là những người mà tôi quan tâm vẫn ổn…và khi...thời điểm gặp Chúa đến...tôi chắc chắn sẽ gặp Người đầu tiên. Và khi thời điểm ấy xảy đến, nếu mà tôi có thể phàn nàn về nhiều thứ...tôi chắc chắn sẽ nói với Người...rằng cô đã quan tâm tôi. Cô là một người tốt, bởi thế Người không nên bỏ quên cô. Tôi sẽ nói với Người." Chaser tuyên bố với vẻ táo bạo, ưỡn bộ ngực đồ sộ của mình ra.
Liệu Violet sẽ cười hay lẳng lặng gật đầu trước những lời này? Đến cuối cùng, câu trả lời của cô ấy lại không phải như vậy.
"Chaser..." dù chỉ trong thoáng chốc, cô đã phô ra một biểu cảm hệt như gương mặt tươi cười của một đứa trẻ sơ sinh tìm được mẹ. "Cảm ơn cô." Thanh âm của cô đầy trẻ trung.
"Violet..."
Sau khi nhấc váy và cúi chào trong khi hướng mặt xuống, Violet quay lưng. Cô nhảy lên xe ngựa và đóng cửa lại.
Tiếng gọi của Chaser, giống như lời tạm biệt, vang vọng mãnh liệt giữa thế gian chìm trong tuyết, "Violet!"
Bóng của cỗ xe nhỏ dần, chẳng còn thấy rõ vì tuyết đang rơi.
"Violet này! Ngày nào đó tôi sẽ nhờ cô viết một lá thư! Thế nên, hãy tiếp tục công việc của mình cho đến lúc đó nhé!"
Chaser vẫn không rời đi dù cho cỗ xe ngựa đã biến mất khỏi tầm mắt. Đến cả trái tim chất chứa nhiều tâm tư cũng bị chôn vùi trong tuyết trắng. Thế giới mà cỗ xe ngựa Chaser đang ngắm theo đã biến mắt vào thật tuyệt đẹp.
Bên trong cỗ xe ngựa, Violet phủi xuống chút tuyết đậu trên đầu cô. Chúng tan ra khi tiếp xúc với tay cô.
"Thiếu Tá..." Cô thiết tha gọi tên người mà không một ai có thể thay thế trong lòng cô. "Thiếu Tá.."
"Tôi muốn được gặp ngài. Ngài đang ở đâu?" cô đã không thì thầm mấy lời như này.
"Xin hãy đưa ra mệnh lệnh cho tôi." Đây mới là điều cô khao khát hơn thảy mọi thứ.
Cô búp bê ngừng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khép đôi mi và đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ. Cô hồi tưởng về thứ âm thanh xa xăm, hoài niệm nơi chiến trường.
0 Bình luận