Nếu phải miêu tả "Cuộc sống thường nhật của Yukito" trong 10 từ, thì "Hỗn tạp, tăng động, không tập trung và tự hủy" là câu trả lời mà tôi có thể đưa ra.
Bạn thực sự quá may mắn rằng tôi và Thị không còn làm mod nữa. Bằng không thì chắc Yukito không có cơ hội sống tới chương 6 đâu.
Điều tôi có thể nhận thấy ngay khi đọc vài chương đó là tác giả còn quá non tay, chắc đây là một tác phẩm mà tác giả mới viết và chưa có đủ kinh nghiệm. Đây không phải là một vấn đề, trừ khi tác giả và truyện không tiếp nhận lời phê bình cho đến khi quá muộn. Thay vào đó, chỉ nếm chất độc ngọt ngào của lời khen qua loa cho đến khi nó biến thành thứ ung thư hủy hoại tiềm năng của tác giả và truyện.
Nói hẳn luôn, tôi từng y hệt như bạn, viết dị hợm bất kỳ gì mình muốn mà không quan tâm rồi đăng. Nhưng đây lại vô tình là một hành động thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với người đọc, và đối với tác phẩm. Tác phẩm đầu tay tôi từng viết thế này cũng "thành công" đấy, như bạn bây giờ vậy, nhưng nó trở thành thứ chất độc mà tôi không bỏ được.
Bộ truyện không có một nội dung gì nhất quán, ngoài "Ai cũng muốn hôn mặt đất mà Yukito đã dậm lên" và "Yukito là một thằng lập dị". Những tình huống lãng mạn xảy ra trong nháy mắt và không có xây dựng gì cho đàng hoàng. Tất cả vì tác giả không coi nhân vật nữ của truyện là gì khác ngoài mấy thứ công cụ nông cạn, để dễ dàng thu thập như cái checklist pokedex. Tác giả đã tạo ra những nhân vật quá nông cạn và gần như điên để có thể tái tạo sơ sài những tình huống "đốn tim" của mấy bộ tình cảm như để múa rìu qua mắt thợ, không một tí chiều sâu cảm xúc, và cũng không mang lại cảm giác rằng nó xứng đáng. Kết quả chỉ là những cảm giác dopamine nhất thời mờ nhạt, rỗng toác và vô giá trị, chỉ vì tác giả quá vội vã. Tôi đoán đây chính là lý do mà bạn nhận được những lời khen nửa vời như thế.
Nhân vật chính dù phải công nhận là có chút tiềm năng... Nhưng tác giả đã tự tay giết hết rồi, vì cậu ta có tính khí thay đổi liên tục, suy nghĩ, nói chuyện không chút bình thường. Vì cách phản ứng liên tục, không có dù chỉ một chút chín chắn trừ những khoảng "Sâu deep" gượng ép, như tâm trí một đứa bé mắc kẹt trong cơ thể đang sắp dậy thì. Cũng đúng thôi, vì cậu ta chỉ là một con rối để tác giả liên tục nhồi nhét mọi thứ mình vừa nghĩ tới vào mà không chút cân nhắc. Tác giả cứ như trộn mọi thứ mình nghĩ là hay, thú vị vào mà không hề cân nhắc rằng nó có phù hợp với tông cảm xúc của truyện không. Kết quả là một đống hỗn tạp đấu đá lẫn nhau cố giành sự chú ý của người đọc.
Tôi sẽ chỉ cho bạn cách làm nhân vật cơ bản nhất.
Ba thứ tạo nên một nhân vật chính dễ theo dõi:
+Mục tiêu: Mục đích của nhân vật, thứ thúc đẩy mọi hành động của họ, nên làm rõ càng sớm càng tốt, trừ khi muốn làm kiểu nhân vật bí ẩn (phải làm rất khéo kiểu té đập mặt đó). Dựa vào đó biến nhân vật thành kiểu chủ động, liên tục hành động vì được mục đích của mình thúc đẩy, từ đó thúc đẩy diễn biến truyện. Khá tiếc rằng Yukito là kiểu nhân vật bị động, phản ứng lại những nhân tố bên ngoài.
+Lựa chọn: Khoảnh khắc phải đưa ra lựa chọn (khó khăn) là lúc ta hiểu nhân vật rõ ràng nhất, mong muốn, tính cách, bản chất, họ sẵn sàng hi sinh điều gì vì mục tiêu đã nói tới. Yukito lại chẳng bao giờ
+Điểm yếu: Là thứ tạo nên một nhân vật sống động và đa tầng. Điểm yếu ở đây không phải là thứ đụng vào chết ngay như Kryptonite của anh sịp đỏ. Mà là một lỗi về bản chất, tính cách gì đó khiến cho họ khác với những nhân vật khác, làm cho cuộc sống, sinh hoạt, tương tác với người khác trở nên khó khăn hơn. Một nhân vật có điểm yếu về mặt tính cách sẽ có thể thu hút người xem quan tâm hơn. Yukito chẳng có điểm yếu, cái "u ám" của cậu chẳng làm gì ảnh hưởng đến đời sống xã hội cả, mà đúng hơn còn chả xuất hiện bao nhiêu nữa, gái đổ như rạ ấy. Đây chỉ là một cái cớ để Yukito hít sái Hachiman mà thôi.
Thế giới cũng thế, tác giả à, nếu đã chọn văn cảnh là Nhật Bản thì làm ơn cố làm cho nó đúng một chút là tối thiểu. Đừng để bị nhắc thì lại chống chế rằng "đây là world building của tôi" ra, thế nào có khác nào dùng cái mác "Truyện với văn cảnh Nhật Bản, nhân vật Nhật Bản" để treo đầu dê, bán thịt chó đâu? Người Nhật gì mà giống định kiến dân Việt hơn cả người Việt vậy?
Ngoài ra, mạch truyện nhảy từ cái này qua cái khác liên tục, chẳng hề có một chút gì nhất quán trong tông cảm xúc cả, đang sâu deep, sâu lắng chương mở đầu qua ảo tưởng chuuni chương 1. Rồi loạn xạ cảm xúc của nhỏ em gái. Tui như đi tàu lượn siêu tốc hàng phế liệu ấy, cứ năm giây lại dừng, rồi tăng tốc, rồi rung lắc như sắp sập. Làm ơn quyết định từ đầu từng phân cảnh là diễn biến sẽ thế nào, và muốn độc giả đọc vào sẽ cảm thấy cảm xúc ra sao. Loạn xà ngầu, muốn gì làm nấy!
Vấn đề lớn nhất mà những điều này dẫn tới là mạch cảm xúc, sự nhập tâm của người đọc. Đây lại là cái quan trọng nhất, cơ mà tính ra thì "Hài hước" của tác giả nó còn gây hại hơn.
Tác giả à, hài hước về cơ bản đến từ cảm giác bất ngờ của người đọc, nhưng mà dí vào mặt người ta liên tục những điều không hài hước chỉ tạo cảm giác gượng ép mà thôi, bớt lại. Hài hước hiệu quả là khi nó dùng điều độ, và tình huống hài hước nên có sự xây dựng tình huống đầy đủ để yếu tố bất ngờ có tác động lớn hơn. Cảm giác hiện tại của truyện chẳng khác nào một đứa nhóc luôn mồm liên tục nói nhảm, phiền phức, khó chịu hơn là hài hước.
Tác giả QUÁ LẠM DỤNG thể loại hài hước reference thẳng thừng, thô kệch, không chút khôn khéo. Ừ thì cái này nếu như dùng giới hạn không tệ, nhưng cứ trung bình 3 đoạn văn lại có reference đập thẳng vào mặt về thứ khác thì nó mất tập trung và phiền phức lắm, khiến cho người đọc chẳng thể nhập tâm được. Cứ như thể tác giả không hề tự tin vào những gì mà riêng truyện mình có, chỉ có thể câu kéo nhờ những cái khác mà người ta đọc qua.
Cố hài hước quá đà sẽ khiến người đọc không còn thực sự quan tâm chuyện gì đang xảy ra nữa, vì tác giả thấy nó không quan trọng để làm cho nghiêm túc, nhân vật thấy nó chẳng có gì là đáng để cư xử cho trưởng thành mà?
Ngoài ra, kỹ năng viết của bạn còn yếu lắm, lạm dụng kể và thoại quá nhiều, trong khi tả lại chẳng được gì quan trọng. Nên nghiên cứu và áp dụng phương pháp gợi hình gợi cảm thêm đi. Khoan hãy tự hào, bạn chưa được tới đâu đâu. Và mod vẫn chưa thực sự duyệt truyện bạn đâu nhé.
Tác giả nào cảm thấy tự hào mình giỏi rồi thì vứt là đủ, vì ai cũng còn phải cải thiện mãi, không thể giỏi toàn diện được. Và chỉ những người cầu tiến mới có thể tạo nên một tác phẩm có giá trị mà thôi. Mong bạn suy nghĩ lại, và đừng để bị đầu độc nữa. Hãy chấp nhận những lời phê bình, đừng sửng cồ, và xem xem có cách nào cải thiện nữa không.
Đường viết văn là con đường dài, chông gai và cô độc, và chỉ có bạn là con người duy nhất có thể đánh giá chính những gì mình viết nên. Nếu bạn dừng nghỉ vì hài lòng thì bạn sẽ mãi mãi chết dí ở đó như con ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
ĐỪNG TỰ HỦY HOẠI TIỀM NĂNG CỦA MÌNH!
37 Bình luận
Vì sao ư?
Vì sự thấu hiểu của bạn đã nói rõ điều đó.
Chúc bạn luôn hạnh phúc với những gì mình làm được.
@itachi0500:
Xin ghi nhận, cảm ơn bạn nhiều!
Để xem lần này bạn ấy phản ứng như nào hay cũng giãy nảy như bài phê bình của Tinker :v