Có mấy bạn muốn chơi nữa nên chúng ta xé nháp, tổ chức Round 2 nha. Kỳ này luật sẽ có chút thay đổi để quản lý tốt hơn và tránh truyện bị bẻ lái đến mức đâm xuồng bể.
Luật chơi: Dựa vào những thông tin người liền trước cung cấp, viết tiếp câu chuyện và phải tôn trọng đề bài chung. Vui lòng #Số và @Tag tên người viết trước để người đọc dễ follow. Có thể yêu cầu văn phong cho người viết sau. Ví dụ như sau:
ĐỀ BÀI CHUNG: Làm sao thì làm, hãy giúp MC thu thập đủ 3 thanh Cổ Kiếm, nung chảy ra và đúc thành The Great Sword để đánh bại bọn Viking
"Bờ biển Châu Âu mấy ngày nay không hề yên ổn. Cứ cách mấy hôm, nhìn về phía xa xa lại thấy những đoàn tàu mũi cong như con rắn trườn trên biển của bọn Viking lăm le tiến tới. Edward chỉ là một chàng trai trẻ đưa cơm lên vọng gác, chỉ loáng thoáng nghe được lính canh bàn tán mấy câu bên vò rượu và thịt heo muối. Tuy vậy, tin đồn rằng thành Rutherland của họ chắc chắn sẽ sụp đổ khi đám Viking khát máu ập đến vẫn khiến Edward tức điên cả người. Cậu tứ cố vô thân, mạng không đáng một xu, nhưng cậu lo lắng cho....
Yêu cầu cho Người viết sau: Hài hước
Người tham gia chơi comment số trước để xem có trùng không. Nếu thấy số của mình không bị trùng thì mới viết tiếp truyện nhé. ^^
Previously on Writing Tag 2 (cập nhật đến #25, to be updated):
- Rutherland bị bọn Viking huỷ diệt. Số phận Elaine - con gái lãnh chúa, cũng là người Edward yêu không rõ ra sao.
- Để chống lại quân Viking, Edward cần thu thập đủ ba thanh thần kiếm như trong một tích truyện cổ.
- Thanh thứ nhất là Băng Kiếm Frost Pain của lãnh chúa vùng Đất Trắng ở phương bắc.
- Thanh thứ hai là Huyết Kiếm Raydus của người anh hùng Smith trong thần thoại vùng Rutherland.
- Thanh thứ ba là Hắc Kiếm Thakty của Hắc Hiệp Sỹ.
- Trong trận tàn sát của lũ Viking, Edward đụng độ Hắc Hiệp Sỹ và bị hắn chém rời cánh tay.
- Cậu bất tỉnh, rồi lại thức dậy một cách bí ẩn ở vùng Ezra.
- Edward được cứu chữa bởi lão phù thuỷ Corvus - một trong những cựu thành viên một hội kín bảo vệ trật tự thế giới. Lão phù thuỷ Corvus có một cô học trò tên Angelica có tiềm lực về Healing.
- Trong người Edward có một bức thư về thân phận thật của cậu. Edward thực chất tên là Sez và là con trai của một người hùng có biệt hiệu Hắc Kiếm (cũng chính là Hắc Hiệp Sỹ).
- Hắc Hiệp Sỹ còn để lại một viên kim cương mà Corvus đã sử dụng nó để nối lại cánh tay cho cậu.
- Hắc Kiếm Thakty được để lại cho Edward/Sez nhưng đòi hỏi phải có một quá trình luyện tập để sử dụng nó.
- Edward đang si mê Angelica.
- Gần một năm trôi qua, Angelica đã khá hơn trong thuật Chữa lành. Cô còn giúp Sez giữ được tự chủ khi dùng thanh Thakty bị nguyền rủa.
- Một đêm nọ, lời nguyền của lãnh chúa Băng trên người Angelica bỗng bị kích hoạt, báo hiệu lãnh chúa Băng đang quay về.
- Qua thông tin của Corvus, cách tạm thời có thể cứu được Angelica là ếm lên cô lời nguyền của Hắc Kiếm để thay thế lời nguyền của Băng Kiếm Frost Pain nhưng đồng nghĩa với việc Angelica cũng cảm nhận được đầy đủ những sát thương của Sez.
- Sez lao vào tập luyện để kiểm soát Thakty nhưng càng lúc càng bị nó khống chế. Sau đó, Sez lại được Gildart, vốn là phù thuỷ của Rutherland giúp đỡ. Lão phù thuỷ này tiết lộ cho cậu bí mật về thanh Frost Pain đang đi tìm chủ nhân của nó, dẫn đến việc lời nguyền Băng bị kích hoạt. Bên cạnh đó, lão cũng mang đến cho Sez thanh Huyết Kiếm Raydus.
- Với lời nguyền của Raydus, những sát thương cậu nhận được sẽ nhân đôi trên cơ thể cậu, bảo đảm cho Angelica được bình an và Thakty cũng thôi không đòi máu nữa.
- Sez quay về và chính thức đặt lời nguyền Hắc Kiếm lên Angelica nhưng lại vô tình phát hiện ra một bí mật về thân phận của nàng.
- Angelica có tên thật là Yarania, cũng là người đã từng bỏ trốn với thanh Frost Pain. Cô là người duy nhất trên thế giới không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền thanh kiếm.
- Cô muốn huỷ đi thanh kiếm đáng nguyền rủa nhưng không ngờ lại bị mất trí nhớ. Người khơi gợi lại ký ức của cô dường như là hiện thân của một bảo vật nào đó, và nó đang muốn cô tìm lại nó, dùng nó một lần nữa. Nó để lại cho cô một hướng dẫn: "Rừng Ryth, nơi con sói lớn yên nghỉ, ta đợi cô ở nơi ấy..."
- Sez tuy phải trải qua một giai đoạn đấu tranh nội tâm, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng và yêu thương Angelica. Cậu vẫn muốn bảo vệ cô ấy. Nhất là khi lão Gildart hình như đang có ý định trừ khử cô bởi lão linh cảm Angelica là một hiện thân cho một thế lực nào đó không hề đơn giản.
- Gildart biết rõ thứ Angelica/Yara đang tìm ở Rừng Ryth là Gleipnir, một loại vũ khí thần thoại đã từng giúp cô chống lại sự cám dỗ của Frost Pain. Nếu làm chủ được Gleipnir, thì có thể khống chế được lũ Viking. Nhưng sự trở lại của món vũ khí thần thoại kèm theo sự thức tỉnh của ba thanh kiếm vô tình đẩy thế giới Midgard vào trạng thái kiệt quệ, tạo điều kiện cho tận thế Ragnarok diễn ra. Cũng chính vì lý do đó mà bọn Viking cuống cuồng xâm lược phương Nam mà tìm đường thoát thân.
- Gildart buộc phải tìm cách thủ tiêu Yara trước khi cô sở hữu món thần khí đó và trở thành thần. Điều này sẽ bẻ gãy cán cân quyền lực của thế giới.
- Trong lúc đó, Sez và Yara vẫn nhắm hướng mặt trời mà đi. Trong ký ức rời rạc của mình, Angelica vẫn tin chắc rằng nữ thần Mặt Trời Y'raa đóng một vai trò quan trọng nào đó. Càng đi càng bế tắc, nhưng đến ngày thứ tư, Angelica trở nên biến đổi. Con mắt trái của Yara xuất hiện dị tượng khiến cô trở nên rất giống bức hoạ nữ thần Mặt Trời cậu từng thấy ở Rutherland.
489 Bình luận
#25
- Angelica, đi thôi?
- Hửm, đi đâu?
Sez gõ gõ đầu Angel, cười:
- Đi đâu á?! Đi đâu thì chỉ có cậu mới biết thôi, khì...
Dẫu nói đùa thì như thế, nhưng hai người vẫn cứ rời đi, đi về mông lung, đi theo ký ức cỏn con của Angelica.
Lão Corvus không có ý định ngăn hai người, lão đưa cho họ một tấm bản đồ, tấm bản đồ dẫn đến...
-Đừng tin tấm bản đồ này quá, đi theo ký ức của ấy. – Lão nói với Angel.
Erza là một vùng đất trắng tuyết, lạnh thấu, tuyết không bao giờ ngừng rơi ở nơi này. Ngọn đồi Plicart cao nhất ở nơi đây luôn phủ một lớp tuyết dày mười mấy centimet.
Ngày hôm nay, Plicart là nhân chứng cho những dấu chân lịch sử, của một vị thần, và một ác quỷ, đến lúc này vẫn còn chung đường.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, Angel dẫn Sez đi về hướng mặt trời mọc. Với một lý do ngắn gọn là, nữ thần mặt trời Y’raa sẽ phù hộ cho chuyến đi.
Dù rất tin tưởng vào Angel, nhưng Sez cũng đang mất dần hy vọng.
Vào buổi sáng của buổi bình minh thứ tư, Sez thức dậy trong túp lều chật hẹp, ánh sáng mặt trời rọi vào mắt anh.
Angelica vẫn đang ngủ, nên Sez nghĩ mình nên đi tập kiếm một chút. Cầm thanh Raydus bên tay phải, tay trái với thanh Thakty, Sez gắng gượng đưa kiếm.
- Hự.
Sez bật ngửa ngay lập tức, sự xung khắc của hai thanh kiếm khiến Sez không tài nào điều khiển được.
-Hự.
Một thân hình bé nhỏ từ đâu nhảy vọt lên bụng của Sez. Angelica, với mái tóc bù xù che đi mắt trái.
- Sez này, tớ cho cậu biết một điều thú vị này nhé. Tên của nữ thần mặt trời ý, Y’raa đúng không? nếu thay đổi đi một chút như thế này, Yara, bất ngờ không?- Này Angelica, cậu mê ngủ sao? Yara thì...
- Sao? Yara là tên của tớ còn gì?Angelica vừa nói hồn nhiên, vừa đưa tay lên vén tóc.
- Oy, oy,oy, oy. Angel, mắt của cậu, mắt của cậu làm sao thế?
- Kỳ cục thiệt, tớ hoàn toàn ổn, nhưng mà sao cậu cứ Angel Angel mãi thế, tớ đã hoàn toàn chấp nhận cái tên Yara này rồi
- ....
- Mà này, chúng ta đi thôi, tớ biết chúng ta cần đi đâu rồi!
Đi thì đi, Sez không sợ, nhưng Sez sợ khuôn mặt của Angel bây giờ, con mắt trái của Angel, trông rất giống một bức bích họa cậu từng thấy trong nhà thờ ở Rutherland.
Bức họa nữ thần Y’raa.
Tiếp tục yêu cầu của vn2202
#24
Sez đã nằm ngủ suốt một ngày. Lượng năng lượng mà cậu tiêu hao cho hai lời nguyền cùng lúc là quá nhiều, và kèm theo cơn đau đầu kì lạ nữa. Vừa thức dậy, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là Angelica đang ngồi đó. Chính xác hơn cô đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Sez!!!"
Cô hét toáng lên và ôm lấy Sez đang cố sức ngồi dậy.
"Đừng cử động nhiều, cứ nghỉ ngơi đã."
Cho dù vóc dáng nhỏ bé của mình, cô vẫn dễ dàng đè Sez đang chẳng có tí sức lực nào xuống.
"Ừm... cảm ơn đã cứu mình."
"A, không có gì đâu."
"Sao lại không có gì được! Cậu... cậu đã làm rất nhiều thứ đấy. Tớ đã thấy tất cả, trong giấc mơ đó."
Và cô bắt đầu kể lại mọi chi tiết cô còn nhớ được, về một Angelica "khác", về thanh Frost Pain, và cả khu rừng nào đó nữa.
"Tớ muốn cùng cậu, chiến đấu."
Cậu lắng nghe tất cả, và trầm mặc. Có quá nhiều thông tin để xử lí lúc này, và nhiều thứ cậu không hiểu. Quá nhiều thông tin, và quan trọng nhất, là chúng hoàn toàn chính xác, ít nhất ở những thông tin cậu xác nhận được. Chiến đấu, giờ cô ấy lại muốn chiến đấu, cô ấy muốn bước vào cuộc chiến mà cậu đã cố sức đẩy cô ấy ra. Làm sao cậu chịu được cảnh đó chứ, cảnh người con gái mình yêu thương lao vào chiến trường của máu và lửa, của băng sương và bóng tối chứ.
"Lúc này, cậu là ai chứ? Angelica, hay Yarania?"
Nhưng câu hỏi đó không thoát ra khỏi miệng cậu. Cậu dám khẳng định, trước mặt cậu chính là Angelica mà cậu thương yêu, là cô gái cậu luôn muốn bảo vệ, và không quan trọng tương lai ra sao, cậu đã thề sẽ bảo vệ cô gái này rồi.
"Haizzz." Sez buông tiếng thở dài. Angelica, nãy giờ vốn không lên tiếng như đang chờ đợi câu trả lời, giật mình. Cô không biết Sez đã nghĩ gì nãy giờ, có khi nào cậu không còn tin cô nữa không. Có khi nào cậu sợ hãi cô, hay đang hối hận vì đã cứu cô, hậu duệ của những lãnh chúa tàn ác. Nhiều có khi nào quá. Những suy nghĩ đó khiến cô không yên lòng.
"Được rồi, tớ sẽ giao tấm lưng này cho cậu."
"Ừm, tớ sẽ cố gắng." Cô mừng rỡ ra mặt, lao tới ôm lấy cậu.
"Ai ai, tớ là bệnh nhân đấy nhé, thầy thuốc gì lại hành hạ bệnh nhân vậy hả!"
"A, xin lỗi."
"Xin lỗi. Cho lão già này mượn thằng nhóc kia một chút."
"Vâng." Angelica lễ phép cúi đầu, không quên quay lại vẫy tay chào Sez trước khi rời đi.
"Tuổi trẻ các người biết chọc tức người cao tuổi quá nhỉ."
Lão ta không quên châm chọc, khiến Sez không biết phải nói gì với gương mặt đỏ lên. Gì thì gì, đối với lão cậu vẫn luôn là tên nhóc Edward trước kia.
"Có chuyện gì thế?" Cậu hỏi.
"Cậu nghĩ sao về câu chuyện vừa rồi?"
Lão vào thẳng vấn đề, đồng thời thừa nhận rằng mình đã nghe lén mọi chuyện.
"Cháu tin cô ấy."
"Chà, vậy mọi chuyện phức tạp lên rồi đấy. Cô gái đó, Yara, nguy hiểm hơn cháu tưởng nhiều."
Lão nói điều đó, gương mặt nhăn lại, đôi mắt vốn lúc nào nhắm nghiền như đang ngủ của lão thoáng mở ra, để lộ đôi đồng tử màu đỏ rực, như phát ra ánh sáng.
"Cô ấy không phải Yara nào cả! Cô ấy là Angelica. Và kể cả có là lão, lão Gil, cháu sẽ không tha thứ cho ai định đụng vào cô ấy đâu!"
Không để cho khí thế của lão khuất phục, Sez bật dậy, nhìn thẳng vào mắt lão tuyên bố điều đó.
"Haha, ta đùa thôi. Cậu lo mà nghỉ ngơi đi."
Gương mặt lão Gildart khôi phục vẻ hiền từ như thông thường. Lão vỗ vỗ vào vai phải của Sez, nhẹ nhàng đi lướt qua cậu.
"Edward, cố hồi phục đi."
Lão bỏ lại câu đó sau lưng, rồi cứ thể bước đi qua cánh cửa, rời khỏi gian phòng. Hành lang dài và hẹp chỉ còn mình lão già Gildart.
Lão không biết nó đã tiến tới bước nào trong chu kì này rồi, nhưng lão biết chắc một điều, thứ Yara đang tìm ở rừng Ryth chính là Gleipnir, thứ vũ khí huyền thoại đang giam cầm Fenrir, thứ đã giúp cô gái bé nhỏ đó chống lại cám dỗ từ thanh Băng kiếm. Người được Gleipnir lựa chọn, sẽ được lũ mọi rợ Viking xem như một chư thần Asgard, tức là đạt được sức mạnh vượt trên cả lãnh chúa vùng đất trắng. Nguồn năng lượng bị hút mất khỏi Midgard quá lớn đó sẽ chỉ khiến Ragnarok diễn ra nhanh hơn thôi. Ba thanh cổ kiếm đã đủ hút năng lượng rồi, nay lại thêm một món thần khí chỉ tổ khiến tận thế tới sớm hơn mà thôi.
Lão tổng hợp những suy nghĩ của mình, rồi quyết định rời đi, rời khỏi Erza, trở về Liên minh phương Nam. Là kẻ thông thái nhất trong Hội Anh Em, tổ chức nằm trong bóng tối nắm quyền đối với toàn bộ Liên minh phương Nam, lão chỉ nghĩ ra một giải pháp duy nhất: giết chết thiếu nữ mang cái tên Yarania đó, để ngăn chặn một vị thần nữa đản sanh.
Và, như những người hát rong vẫn rêu rao khắp những con đường ở thủ đô, một khi Gildart Mắt điên của Liên minh phương Nam quyết định, Zeus cũng không thể làm ông đổi ý.
#23
Yara...
Angelica giật mình tỉnh dậy và bất ngờ khi thấy quanh mình là cả một thế giới màu trắng. Đâu là trời? Đâu là đất? Kia là tuyết hay là thứ gì? Thật, từ lúc sinh ra cho đến giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như thế này, như thể cả thế giới này đã bị nuốt chửng bởi sắc trắng vậy. Thế rồi... tiếng gọi ấy lại cất vang "Yara... Yara" như thể đang gọi Angelica vậy nhưng kỳ lạ hơn là cô cũng có cảm giác như thế.
Yara? Một cái tên ư? Tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
- Vì đó là cô!
Angelica giật nảy mình, ngã quỵ xuống khi thấy khuôn mặt của chính mình chợt xuất hiện giữa cái không gian trắng ấy. Định thần lại, cả thế giới trắng biến mất và Angelica lại thấy một Angelica khác, trông trẻ con hơn đang ngồi cạnh một đống lửa, tay vun vun những que củi khi mắt hướng về mình. Có điều, khác với cô người khoác trên mình chiếc áo học sĩ sờn cũ, Angelica kia thì lại đang vót tên trong trong bộ áo lông thú thô sơ và hoang dại.
Thoắt cái, giờ là cả một khu rừng bạt ngàn... Angelica như chao đảo với vạn vật xung quanh nhưng điều cô quan tâm đến lúc này thì chỉ có một.
- Cô là ai?
Angelica học sĩ mấp máy đôi môi, sợ hãi mà khẽ hỏi. Đáp lại, cô nàng hoang dã chỉ nhắc lại những lời trước đó khi vót tên.
- Là tôi? Sao...
- Yarania Lufose Erzalande. Đó từng là tên của chúng ta cho đến khi cô bỏ trốn khỏi lâu đài cùng Frost Pain trong tay.
Một màn này chợt khiến Angelica trong chiếc áo học sĩ phải cảm thấy sợ hãi, hai chân bủn rủn mà quỵ xuống.
- Sao... sao lại...
- Ha, ta đã nói rồi. Đó là cô. Tất cả những gì cô đang thấy đều là ký ức của cô. Chín năm trước, khi dòng máu Erzalande thức tỉnh trong người Yarania, cô là người duy nhất trong lịch sử không bị Frost Pain thao túng. Vì thế mà thanh kiếm căn hận cô, không thể thao túng được Yara đồng nghĩa nó sẽ trở thành nô lệ của cô.
Ngừng lại một chút, Angelica phiên bản nhỏ con đảo một vòng quanh cô nàng học sĩ rồi nói tiếp:
- Nhưng buồn cười ở chỗ, cô không hề có ý muốn sử dụng nó. Cô chỉ muốn chiếm lấy Frost Pain và khiến nó biến mất khỏi thế giới này. Đáng tiếc thay, cô cũng trôn vùi luôn ký ức của mình cùng với nó. Nhìn cô xem, nữ chiến thần lẫy lừng của phương Bắc giờ thành một con bánh bèo suốt ngày chỉ biết cặm cụi với đống sách cũ.
- Tôi... không thể nào... - Angelica ôm đầu, đôi mắt nhuốm màu bối rối hòa lẫn cùng sợ hãi.
- Mà, chẳng sao cả! Sau tất cả thì kẻ đó cũng đã trở lại. Chủ nhân thật sự của Frost Pain. Và bi kịch là đây. - Cô bé vỗ vỗ lên vai Angelica phiên bản người lớn như đang an ủi. - Mọi Erzalande đều nằm trong sự kiểm soát của Lãnh chúa, sớm muộn gì cô cũng trở thành nô lệ của lão thôi... mà, đó là những gì ta từng nghĩ thôi. Nhìn xem...
"Sez...", khi thấy anh tàn sát hàng trăm sinh mạng; "ôi không! Sez, xin anh...", khi thấy anh đau đớn với Raydus xuyên qua ngực.
Và cuối cùng là bật khóc nức nở khi biết rằng anh làm tất cả là để cứu lấy cô. Sez làm tất cả chỉ để cô không phải tổn thương nữa. Nhưng lúc này...
- Hắn đã trở lại, dù muộn nhưng chắc chắn hắn sẽ hủy diệt thế giới này một lần nữa.
- Tôi phải làm gì chứ? - Angelica gục đầu tuyệt vọng.
- Trở lại làm chiến thần và sử dụng ta giống như trước đây.
- Sử dụng... gì cơ?
Trước khi Angelica kịp hỏi thêm điều gì thì cả thế giới đã chìm trong sắc trắng một lần nữa cùng với tiếng vọng mỗi lúc một xa dần "Rừng Ryth, nơi con sói lớn yên nghỉ, ta đợi cô ở nơi ấy..." và... mọi thứ dần tối đen lại trước khi cô tỉnh dậy cùng với Sez kề bên.
- Sez... em... cần nói điều này... với anh...
Yêu cầu: Thiết lập một đoạn đấu tranh tư tưởng của Sez khi nghe Angelica nói về giấc mơ. Và phản ứng của anh khi nhận ra Gildard có ý định giết cô khi nhận ra cô là người có khả năng nguy hiểm nhất vào lúc này. Tiết lộ về Gildard, lão là người thông thái nhất trong Hội Anh Em và là người duy nhất biết về tai họa thực sự sắp giáng xuống. Tai họa đó không phải là Viking hay Lãnh chúa vùng đất Trắng mà là một thứ gì đó khủng khiếp hơn, một sinh vật đáng sợ hơn. Hãy bật mí về tai họa này mà không cho Sez biết về nó.
undefinedYêu cầu cho người viết sau: thực hiện tiếp mấy yêu cầu của bác Oceannguyen, viết tiếp hint về thanh frostpain với sự liên quan đặc biệt của Angelica với nó
#22:
Sez quay trở về căn phòng nơi Angelica đang nằm. Corvus đang ngồi chờ sẵn ở đầu giường. Ngay khi Sez xuất hiện, lão nói:
-Cuối cùng cậu đã có quyết định cho riêng mình rồi nhỉ?
-Con sẽ làm và con chắc chắn sẽ không hối hận về chuyện này.-Sez nói, hai tay cầm chặt chuôi hai thanh thần kiếm
-Vậy thì cậu có thể bắt đầu ngay bây giờ. Ta sẽ đứng một bên trợ giúp nếu cần
Sez rút thanh Raydus ra trước rồi tự cắt động mạch tay mình. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra và thay vì rơi xuống đất thì chúng lại từ từ bay lên;bám vào thanh thần kiếm rồi loang ra biến thành một hàng hoa văn máu đầy diễm lệ. Dòng máu từ tay cậu vẫn tiếp tục chảy dài qua các hoa văn trên lưỡi kiếm sau đó tập trung dần ở đầu lưỡi kiếm. Sez nén đau khẽ vung lưỡi kiếm viết ra một hàng cổ ngữ bằng máu chính cậu ở giữa không trung. Sau khi viết xong thì cậu lại tra thanh Raydus vào bao kiếm rồi lại rút thanh Thakty ra. Ngay khi cậu vừa rút thanh Thakty ra, ngay lập tức những tiếng gào thét đầy ai oán của những linh hồn lại xuất hiện một lần nữa và khi Sez tập trung tinh thần nắm chặt thanh kiếm, bầu trời bỗng nhiên tối dần đồng thời mọi nguồn sáng xung quanh Sez cũng tan biến. Sau cùng khi Sez làm chủ hoàn toàn được thanh kiếm thì không gian xung quanh cậu hoàn toàn là một màn đêm sâu thẳm. Sez vung lưỡi kiếm về phía dòng cổ ngữ bằng máu ban nãy và vẽ lên một dòng cổ ngữ bằng chính những "thực thể linh hồn" của cả thanh kiếm lẫn của cậu giống hệt dòng cỗ ngữ trước
#19 + #20 + #21
"Quyết định như thế nào tuỳ cậu."
Lời lão Corvus cứ lởn vởn bám riết trong đầu Sez. Liệu cậu có đủ tự tin rằng mình có thể giảm thiểu sát thương gây ra cho bản thân và cho Angelica? Liệu Thakty đã thật sự biết phục tùng cậu? Liệu thứ mà Gildart cho cậu có thực sự giúp ích? Sez lẳng lặng đến một gốc tùng, nơi có thể nhìn thấy toà lâu đài của Ezra.
Một tuần trước, Sez đắm mình vào một cuộc tàn sát. Gặp thú chém thú, gặp cướp chém cướp. Tất cả cũng vì muốn trấn áp những giọng nói trong thanh kiếm, nhưng bấy nhiêu sinh mạng bị tước đoạt đi thì Thakty lại càng bất trị. Có những lúc, Sez mơ hồ cảm thấy như chính thanh kiếm tự điều khiển tay cậu, như chính nó đòi phải tưới tắm bằng máu tươi vậy.
Ba ngày liên tục cậu như lên cơn điên. Không biết bằng cách nào mà lại quay về Rutherland, nay chỉ còn là tàn tích của một thành trì đã từng rất kiên cố. Khói lửa đã tắt từ lúc nào, mặt đất cũng đã thôi không trải xác người. Lâu đài Rutherland xiêu vẹo đổ nát như một tấm bia cho cả thành phố. Tử khí vẫn đặc quánh khiến bầu không khí hết sức ngột ngạt. Nỗi lòng Sez nặng chịch như đeo đá. Từng góc từng nơi đều là những kỷ niệm. Ký ức bỗng chốc ùa về. Sez nhắm mắt lại đôi mắt ươn ướt…
Gương mặt anh dũng của những chàng lính vọng gác không bao giờ dám lơ là nhiệm vụ…
Mùi bánh mỳ và bia gừng thơm phức ở quán rượu gã Gildart hay ngồi…
Ánh mắt kiều diễm của Elaine…
Bọn hay bắt nạt Edward, lúc cậu vẫn chưa trở thành Sez…
Quá khứ nghèo khổ, đầy tủi nhục…
Đúng vậy bọn ở đây không hề xem Edward ra gì. Việc gì phải thương tiếc chúng. Cứ để cho chúng chết. Chỉ tiếc thay ta không phải là kẻ xuống tay lấy mạng chúng. Ôi máu, cả một thành trì đầy những máu…
…
Trong cơn mê sảng, Sez như trông thấy một làng quê thanh bình, nơi chưa từng bị khói lửa chiến tranh làm vấy bẩn. Xung quanh mọi người ồn ã bán buôn, trẻ con nô đùa hồn nhiên dưới phố. Ở góc nhà bên kia đường, một cậu nhóc tóc vàng đang say mê lột vỏ chuối chợt thu hút sự chú ý của Sez. Trông thằng bé cứ như một phiên bản trẻ con của lão Gildart lẩm cẩm vậy.
Còn chưa kịp nhìn cho kỹ nhân vật bé con kia, thì từ trên cao bỗng giáng xuống những ngọn giáo bằng băng nhọn hoắt. Khung cảnh yên bình lúc nãy trong nháy mắt hoá thành bình địa tang thương. Những mẫu xác thịt vụn vãi văng tứ tưng trên mặt đất bị cày xéo nát bươm, cắm đầy những thanh giáo nhọn hoắt. Có mấy tên cưỡi những con ngựa chỉ còn xương và vài mảnh thịt thối rữa tiến vào thị trấn, mà trong số chúng, kẻ đi giữa lại nổi bật nhất. Vì hắn sử dụng một thanh kiếm bằng băng lấp lánh vô cùng mê hồn. Chợt, hắn nhìn thẳng vào Sez và cưỡi ngựa lao về phía cậu, mũi kiếm sẵn sàng đâm tới.
…
Sez giật mình tỉnh giấc trong một căn nhà gỗ ẩm mốc. Mồ hôi lạnh lấm tấm rịn ra khắp người. Cậu hốt hoảng tìm kiếm Thakty nhưng một giọng nói thân quen chặn Sez lại.
“Có lẽ cậu nên tránh nó ra một lúc đấy.”
Sez nhìn quanh quất trong căn nhà tù mù tối, rốt cuộc đã nhận ra gã đang uống rượu trong góc nhà. Một người đàn ông đứng tuổi tóc vàng. Là Gildart, ông ta đã sống sót qua cuộc tàn sát của bọn Viking.
“Ông vẫn còn sống?” Sez há hốc miệng.
“Ông là phù thuỷ?” Sez lại càng há miệng to hơn.
“Nếu Ezra có Corvus, thì Rutherland có Gildart. Sao lại không chứ nhỉ?” Gã tiến lại gần cậu, dúi cho Sez một cốc trà nóng. “Có thích chuyến du hành về quá khứ trong mơ vừa rồi không?”
Sez trợn mắt, “Sao cơ? Vậy ra những gì tôi vừa nhìn thấy đều là sự thật.”
“Đúng vậy.” Gildart cúi đầu thở dài, “Ta đã sống qua mấy thế kỷ rồi nhưng vẫn chưa bao giờ tìm được cách để ngăn lại sự tàn phá của ba thanh thần kiếm. Đặc biệt là Frost Pain.”
“Vậy gã cưỡi ngựa đi giữa…” Sez ngồi thẳng dậy.
“Hắn đã bị tiêu diệt từ lâu, nhưng hậu duệ của hắn, những người Ezra vẫn cố gắng truy tìm cây Frost Pain thất lạc để thực hiện mưu đồ thống trị thế giới.” Gildart nâng cốc trà của cậu, cố khuyến khích cậu nhấp một ngụm.
“Lão lãnh chúa cuối cùng đã phát điên và mất tích…” Sez nhớ lại lời Corvus.
“Corvus nói với cậu thế à?” Gildart cười phá lên. “Thật là một lão già lẩm cẩm. Phải rồi, hắn còn già hơn ta những một thế kỷ rưỡi cơ mà.” Rồi ông ghé sát tai Sez, “Tin đồn rằng, gã lãnh chúa đã tìm ra vị trí của Frost Pain và lên đường thu phục nó rồi. Đó cũng chính là lý do vì sao lời nguyền băng bỗng nhiên bị kích hoạt trở lại. Frost Pain đang kêu gọi chủ nhân tiếp theo của nó. Theo truyền thuyết, cứ sáu mươi năm, nó sẽ lại xuất hiện. Trong ba thanh thần kiếm, Frost Pain không phục vụ cho một vương quốc nào cả, vì nó chỉ muốn thống trị cả thế giới bởi chính hậu huệ của lãnh chúa vùng Đất Trắng, cũng chính là kẻ cưỡi ngựa đi giữa trong giấc mơ của cậu.”
#18:
Bóng tối - Máu lửa - Băng giá, đó là ba đại thảm họa của châu Âu. Và cũng là ba hình tượng đại diện cho ba thanh cổ kiếm. Thakty, thanh kiếm của bóng tối và khởi nguyên, là thanh cổ kiếm đầu tiên xuất hiện. Raydus, thanh kiếm của máu và chiến tranh là kẻ tiếp theo có mặt trên thế giới. Frost Pain, thanh kiếm của băng tuyết và cái chết, đứa trẻ cuối cùng của thần chết đến với thể giới này. Máu lửa đè bẹp anh cả bóng tối, giá lạnh cắt sâu, vô hiệu hóa máu lửa, còn bóng tối lại lãnh lẽo hơn những cơn gió lạnh nhất thế giới. Ba thanh kiếm cùng với nhau níu giữ cán cân hòa bình của lục địa này.
Ban đầu, Rutherland thuộc Liên minh phương nam sở hữu thanh Hắc kiếm Thakty; Erza thuộc công quốc Purusia sở hữu thanh Băng kiếm Forst Pain: và cuối cùng là những ngôi làng Viking nơi tận cùng cực bắc sở hữu thanh Huyết kiếm Raydus. Nhưng sau nhiều năm chiến tranh, những thanh kiếm bắt đầu lưu lạc khắp nơi. Huyết kiếm về tay phương nam, Hắc kiếm không rõ tung tích, Băng kiếm trung lập. Chiến tranh trăm năm của Liên minh phương Nam và Viking bắt đầu cũng vì những nguyên nhân này.
"Sao lão lại nói chuyện này? Cháu đang hỏi về lãnh chúa Băng gì đó cơ mà?"
Sez sau khi lao ra đường, cậu chợt nhớ ra mình chẳng biết gì về lão lãnh chúa nào đó cả. Không một manh mối nào. Vì vậy, cậu đành quay lại và hỏi lão Corvus.
"Lãnh chúa của vùng đất trắng không phải một người nào đó, mà là danh hiệu của những người đứng đầu Erza."
"Vậy kẻ đó đang ở trong tòa lâu đài kia?"
Cậu chỉ lưỡi kiếm đen về phía tòa lâu đài to nhất thị trấn. Người ta có thể thấy nó từ mọi nơi trong thị trấn này.
"Vô ích thôi."
"Tại sao lại vô ích? Ít nhất cháu cũng phải thử. Không lẽ ông cứ để mặt Angelica như vậy sao?"
"Bình tĩnh coi! Tòa lâu đài đó trống rỗng! Lãnh chúa đã phát điên và rời khỏi tòa lâu đài từ lâu lắm rồi. Chẳng ai biết ông ta đã trốn đi nơi khỉ ho cò gáy nào cả. Cậu có đến đó cũng chỉ gặp hàng trăm con nô lệ băng chết tiệt mà thôi."
Lão Corvus nói những lời đó một cách cay đắng. Gương mặt Sez như đông cứng lại, cậu cúi gằm mặt xuống.
"Vậy Angelica phải làm sao?"
"Với số thảo đươc và vài phép thuật đơn giản, ta có thể làm chậm tác dụng của lời nguyện. Ta sẽ cho cậu đúng một tuần. Sau một tuần, nếu cậu tự mình kiểm soát được thanh Hắc kiếm, hãy trở lại đây."
"Được."
Sez không có chút tự tin nào, nhưng cậu không còn cách nào khác. Sez chào lão già Corvus, lặng lẽ đặt một nụ hôn lên trán của Angelica đang lạnh như băng. Hi vọng chút hơi ấm này cho cậu thêm chút thơi gian.
***
Đúng bảy ngày sau, Sez trở về. Lão già Corvus bất ngờ ra mặt. Lão không ngờ là thằng nhóc này thực sự làm được. Mana của cậu giờ đây đắm chìm trong mana của thanh Hắc kiếm, cái khí tức cậu tỏa ra khác hẳn một tuần trước. Nó tăm tối hơn, nhưng cũng trưởng thành hơn.
"Lão Corvus, cháu đã kiểm soát được Hắc kiếm."
"Ừm."
Lão gật đầu.
"Để cứu lấy Angelica, cậu cần phải đè lên lời nguyền của Băng kiếm. Hắc kiếm mạnh hơn Băng kiếm cho nên cậu có thể xóa bỏ lời nguyền của Băng bằng cách dùng lời nguyền của Bóng tối."
"Tức là, Angelica vẫn phải gánh chịu một lời nguyền khác sao?"
"Đó là cách duy nhất ta nghĩ ra lúc này. Lời nguyền của Hắc kiếm là lời nguyền [Chia sẻ]. Nó sẽ chia sẻ nỗi đau của chủ nhân Hắc kiếm với những người bị nguyền rủa, đồng thời chia sẻ nguồn sống của họ với chủ nhân."
"Như thế không ổn chút nào! Cháu không muốn Angelica phải chịu đựng tất cả những giày vò này! Cháu không muốn cô ấy chịu khổ. Sau này nhất định cháu sẽ phải chiến đấu, cháu sẽ gặp rất nhiều kẻ địch, rất nhiều lần đổ máu. Cháu không muốn cô ấy phải chịu đựng chúng."
Sez cúi gằm mặt, cậu nhìn trân trân vào thanh Hắc kiếm trên tay.
"Quyết định thế nào, tùy cậu."
Lưu ý: Đây sẽ là một lời nguyền tạm thời để đè lên lời nguyền Băng, khi nào giải được lời nguyền Băng, kiếm thì cậu sẽ gỡ lời nguyền Bóng tối. Nếu gỡ lời nguyền Bóng tối trước, lời nguyền Băng sẽ trở lại.
#17:
Cùng lúc đó, Corvus đang chuẩn bị tận hưởng chút thú vui nho nhỏ tại nhà.
Bấy lâu nay, Angelica luôn cấm đoán lão ăn đồ ngọt với cái lí do đại loại như "thầy đang bệnh, không lên ăn vặt quá nhiều..." mặc dù lão đâu có bệnh tật gì đâu chứ!?? Sau cùng thì hôm trước khi Corvus đi thu thập thảo dược về tiện đường ghé qua tiệm bánh của lão Robert mập mua được một cái bánh kem. Trải qua bao nhiêu gian khổ kể từ lúc vận chuyển, tàng trữ và bảo vệ "hàng cấm" bằng hàng loạt các loại ma pháp cao cấp đồng thời xây phòng bí mật sau tủ sách, cuối cùng cái ngày này cũng tới - ngày mà thằng nhóc Sez rủ Angelica đi dạo chơi. Sau khi đợi cho hai "kẻ phá bĩnh" đi xa, lão mới giải trừ các loại am pháp che giấu rồi đưa bánh ra khỏi căn phòng bí mật. Cầm chiếc bánh trong tay mà lão ứa nước mắt vì xung sướng. Ôi! Cả thế giới xung quanh của ông cứ như thu bé lại chỉ bằng một chiếc bánh vậy! Tuy nhiên Corvus vẫn biết rằng: "phải "hạ gục nhanh,tiêu diệt gọn" không hai đứa nó về là xong phim." Ngay lập tức lão gồng hết sức bình sinh giơ chiếc bánh lên và tống thẳng vào miệng với tốc độ ánh sáng.
-THẦY CORVUS!!! CÓ CHUYỆN RỒI!!!!!!
-Khặặặặccccc!!!?????
"M-mặc dù mình biết thầy Corvus bị tâm thần(theo lời Angelica) nhưng đâu có bị động kinh đâu nhỉ!?"-Sez nghĩ trong khi quan sát "vũ điệu rừng xanh" của ông thầy tội nghiệp
Sau cùng, lão cũng nuốt trôi được miếng bánh....
-CON LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ SEZ!!!!!????
-Con xin lỗi nhưng có chuyện khẩn cấp: Angelica đang đi dạo trong rừng cùng con bỗng nhiên bị ngất, dưới tai phải cô ấy xuất hiện một dòng cổ ngữ nghi là "lời nguyền của lãnh chúa vùng đất trắng" ạ!- Sez nói trong khi đặt Angelica xuống giường.
Corvus nghe vậy cũng vội vàng lại gần kiểm tra. Sau một hồi chuẩn đoán lão cũng xác định được nguyên nhân y như lời Sez nói. Cố nén một tiếng thở dai, lão kéo chăn lên đắp cho Angelica rồi kéo Sez ra ngoài hỏi:
-Con bé bị như vậy bao lâu rồi?
-Kể từ lúc cô ấy bị ngất cho đến lúc về nhà tầm khoảng hai tiếng rồi ạ.
-Vậy sao... Có lẽ cũng không còn nhiều thời gian nữa.-Corvus nói,ánh mắt nhìn xa xăm
-Thưa thầy, có cách nào cứu chữa cho cô ấy không ạ? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?
-Đây là quyển sách ghi chép về các sự kiện lịch sử liên quan tới các trận chiến với lãnh chúa vùng đất trắng. Mặc dù có nhiều trang bị xé hay ít nhiều thông tin chỉ là qua truyền miệng nhưng dù sao chúng ta vẫn có thể tin cậy được. Thật may là những trang về lời nguyền vẫn còn :"Trước khi lãnh chúa xuất hiện tại vùng đất xấu số nào đó, một số kẻ kém may mắn tại nơi hắn sắp xuất hiện sẽ phải chịu một lời nguyền thâm độc. Chỉ sau một tháng kể từ lúc bị nguyền rủa họ sẽ chết và vĩnh viễn trở thành nô lệ băng giá dưới tay lãnh chúa. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là giết chết họ trước khi họ trở thành tay sai cho hắn..."
-Khoan đã, nếu thầy nói vậy tức là...
-Thực ra theo ta biết thì sau khi đánh bại lãnh chúa vùng đất trắng các dấu nguyền chưa phát tác trên các nạn nhân sẽ bị xóa đi nhưng những nô lệ băng giá thì tan vỡ thành từng mảnh.
-Vậy thì chúng ta lại đánh bại hắn một lần nữa thì Angelica sẽ được cứu phải không thầy?-Sez nói,tay nắm chặt chuôi thanh Thakty
-Việc đó là không thế. Năm xưa biết bao anh hùng từ khắp nơi Rutherland sau biết bao nhiêu năm ròng rã mới có thể phong ấn được hắn cho tới giờ. Ta e là ngay cả khi đánh bại được hắn thì Angelica đã....
-Chưa thử sao biết được!-Sez hét lớn rồi cầm thanh Thakty lao ra khỏi phòng
Corvus lặng lẽ dõi theo hình bóng Sez đnag xa dần, đoạn lão quay lại đọc tiếp quyển sách sử để tìm lại những đoạn mô tả trận chiến năm xưa
-"Bóng tối" là khởi nguyên còn "băng giá" lại là sự kết thúc sao....Hắc kiếm, hi vọng con trai ngài sẽ một lần nữa làm lại điều mà ngài đã làm.....