• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 10

3 Bình luận - Độ dài: 6,009 từ - Cập nhật:

“Dậy thôi Hana, dậy thôi.”

Tôi từ tử mở mí mắt, và thấy trước mặt mình là Katashi.

“Đây… là đâu?”

Tôi chậm rãi dựng người dậy với sự giúp đỡ của Katashi, sau đó đưa tay ra sau đỡ gáy. Cả người tôi ê ẩm. Đầu óc thì quay cuồng, Cổ vai mỏi nhừ, cảm giác như càng ngủ nữa lại càng mệt mỏi hơn.

Từ lúc xe vẫn còn lao xuống núi tôi đã mệt quá mà tựa đầu vào thành xe ngủ thiếp đi. Có thể là bị cảm hoặc kiệt sức nên tôi đã ngủ rất sâu. Chẳng còn biết trời đất như thế nào nữa cho đến tận bây giờ.

Katashi đưa tôi một chai nước với một tệp giấy ướt để giúp tôi tỉnh táo hơn. Chẳng biết từ lúc nào Katashi đã trèo lên hàng ghế sau ngồi kẹp giữa tôi và Rin.

Tỉnh táo được một chút, tôi mở to mắt quan sát xung quanh.

Tôi vẫn ở hàng ghế sau và trong xe vẫn có sáu người, nhưng có vẻ chiếc xe không còn chuyển động nữa và không gian bên ngoài có vẻ tối hơn, phủ kín cả bên trong chiếc xe.

Hari đã chuyển lên ghế trước cạnh Daisuke. Cả hai nói chuyện, nhưng không sôi nổi lắm. Tôi cũng chẳng nghe rõ họ đang nói gì. Vậy chỉ còn Yamato, chắc cậu ta vẫn đang ngồi trong thùng xe ở phía sau.

Dựa vào cảnh vật bên ngoài, tôi đoán chiếc xe đang dừng lại trong một con hẻm. Xung quanh không có thây ma nào. Chiếc xe bị kẹp giữa hai bức tường gạch lớn và xung quanh có những ống dẫn khí kéo dài tít tận lên trên. Trong xe nồng lên múi máu tanh và mùi ẩm ướt từ chúng tôi. Lúc trước vì còn mải lo sống chết, nên tôi chẳng để ý gì lắm nhưng lúc này ngửi thấy những mùi như vậy chỉ làm tôi muốn ói ra.

Đặc biệt là Katashi, cậu ta còn mang theo đủ thứ mùi chua tanh từ cái thùng rác kia nữa. Tôi vội vã bịt mũi rồi đẩy cậu ấy qua một bên.

Không biết là do cơn mưa đã lắng xuống, hay vì chúng tôi ở trong hẻm nên không còn thấy mưa dữ dội như trước nữa. Thay vì những tiếng dội ào ào như thác thì bây giờ chỉ còn những tiếng tanh tách trên trần xe.

Tôi nhìn qua kính trước về phía đầu ra của con hẻm, những cũng chẳng thấy gì ngoài bức màn mưa trắng xóa. Vậy là có ngớt một chút nhưng cơn mưa vẫn chẳng hề đỡ hơn. Cần gạt nước chậm rãi gạt nhưng điều đó không làm cho tầm nhìn của tôi từ đây khá hơn.

“Vậy, tính sao đây?” – Tiếng của Daisuke từ phía trước bất chợt vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong xe.

Nhưng vẫn không ai phản hồi. Tất cả chỉ chờ đợi một người khác lên tiếng thôi.

“Ý tôi là…” – Daisuke lắp bắp – “Ban đầu tôi cũng chỉ tính thoát khỏi trường thôi chứ cũng chẳng biết phải đi đâu. Vậy lúc xuất phát, các cậu có kế hoạch gì không”

Tôi và Katashi quay sang nhìn Rin nhưng cô ta liền quay mặt đi chỗ khác, cố lờ đi ánh mắt của chúng tôi.

“Đừng… nhìn… tôi.”

Vậy là đến cả Rin cũng không tính xa được đến thế. Ban đầu tôi và Katashi cũng chỉ biết mù quáng chạy theo kế hoạch của cô ta. Cứ nghĩ thoát được khỏi trường là đã tốt lắm rồi. Nhưng đến lúc thoát ra rồi lại không biết phải làm sao.

“Vậy các cậu không về nhà sao?”

Tôi mới hỏi Daisuke.

“Không còn nhà để về nữa rồi.”

Giọng cậu lắng hẳn xuống, khiến cho tôi chợt cảm thấy bất an.

Daisuke chỉ tay ra ngoài cửa sổ, chỉ về phía cơn mưa.

“Chúng ta đã ở trong thị trấn rồi, Hana. Vị trí hiện tại cũng ở một khu dân cư. Vừa rồi cô ngủ nên không biết, ở đây cũng chẳng khá hơn trên kia là bao, đường phố cũng tràn ngập những thứ đó rồi. Về nhà để thấy người thân trong bộ dạng xác sống… tôi thà không về còn hơn.”

Tât cả chúng tôi cùng lắng xuống một lúc lâu. Chẳng nhẽ tôi không thể về nhà lúc này sao, vậy bố mẹ và Toru thì sao? Cả lời hứa với Miyu nữa.

Bất chợt giọng của Rin cất lên, xen ngang bầu không khí yên lặng của chúng tôi.

“Bộ các cậu chưa xem mấy phim về Zombie bao giờ sao? Nơi đầu tiên những nhân vật còn sống sót trong những bộ phim đó tìm đến là gì đây?”

Câu hỏi của Rin làm tôi khá bối rối. Tự nhiên cô ta lôi chủ đề đó ra làm chi. Chẳng phải tình cảnh hiện giờ của chúng tôi chẳng khác nào mấy bộ phim về Zombie mà cô ta đang nói tới sao?

Nếu tôi là một nhân vật trong phim, tôi chỉ muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon thôi.

Rồi đến lượt tiếng của Yamato reo lên từ cốp sau.

“Tớ biết! Tớ biết! Tớ đã từng chơi vài Game FPS về Zombie…” – Cậu ta choàng người lên phía trước dí mặt sát vào Rin.

“Mấy nhiệm vụ đầu tiên trong Game có phải là tìm một căn cứ quân sự hay tìm một vùng an toàn không?”

“Chính xác.” – Rin đặt tay lên mặt Yamato, đẩy cậu ta ngược trở về đằng sau. – “Bây giờ chúng ta cần tìm một nơi an toàn không có xác sống để ổn định với tìm đồng minh đã.”

“Nhưng chẳng phải lúc trước cô nói mình không muốn ở trong một cái hộp sao?”

Katashi vừa mới cất tiếng hỏi, Rin đã chặn cứng họng cậu ta.

“Tôi nói mình không muốn ở trong một cái hộp bị vây kín. Chứ chưa từng nói không muốn ở trong một vùng an toàn. Cậu nghĩ một vùng an toàn chỉ có một tòa nhà thôi sao?”

“Vậy ở một vùng an toàn có gì?”

“Biết giải thích sao nhỉ. Như khu vực xung quanh trung tâm phòng chống dịch bệnh quốc gia ở Tokyo ấy. Ba năm trước bọn họ đã bắt đầu xây dựng một hệ thống phòng ngự đằng sau những bức tường sắt, chuẩn bị sẵn cho đại dịch này, bây giờ hoàn thành rồi có khi trông cũng như một thành phố thu nhỏ ấy…”

Một thành phố an toàn đằng sau những bức tường kiên cố? Ngay lúc này ư? Tôi có nằm mơ không đây? Nếu như không có gì vướng bận thì tôi đã chẳng ngại ngùng gì mà không lên cái trực thăng đó. Biết đâu giờ này tôi đã ngồi nhấp cà phê bên chiếc máy tính thân yêu ở một căn phòng ấm cúng nơi đó rồi.

Vậy mà đến cả Rin cũng ở lại, thật là tôi cũng không thể hiểu được cô ta.

Nhưng khoan đã.

Tôi bắt đầu thấy những kẽ hở trong lời giải thích của Rin.

‘Ba năm trước bọn họ đã bắt đầu xây dựng một hệ thống phòng ngự đằng sau những bức tường sắt, chuẩn bị sẵn cho đại dịch này…’

Chuẩn bị sẵn cho đại dịch ư? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Ba năm trước?

Bắt đầu xây dựng?

Những bức tường kiên cố?

Thế quái nào mà chúng tôi ở Kyushu suốt ba năm nay mà không hề nghe được tin tức gì về một căn cứ chống zombie được xây dựng ở Tokyo chứ?

Cô ta đang đùa với chúng tôi sao.

Và quan trọng nhất, nếu như đây không phải là một câu chuyện hoang đường thì quan trọng nhất…

Làm thế nào mà cô ta biết được những bức tường đó đang mọc lên ở Tokyo?

“Rin! Cô có tính về nhà không?”

“Không, sao thế?”

“Vậy tại sao cô không lên chiếc trực thăng kia từ đầu đi?”

Lần này, tông giọng tôi trầm hẳn xuống, rõ ràng từng chữ một, khiến Rin đột ngột dừng lại, quay mặt đi chỗ khác.

“Này! Đừng có phớt lờ câu hỏi của tôi!”

Rin vẫn không trả lời, cô ta lờ tôi đi.

“Đừng có lờ tôi! Rin! Chẳng lý nào một người bình thường thấy cơ hội mà lại không bỏ đi lúc đó cả. Tôi phải ở lại thị trấn này để tìm gia đình của mình, còn cô chẳng có vẻ gì là muốn ở lại cả. Vậy nói xem, tại sao cô lại không lên chiếc trực thăng?”

Từ phía bên kia xe, nét mặt Rin toát lên vẻ lo lắng kỳ lạ. Cô ta cố quay đi, không phải để né ánh nhìn của tôi, mà là muốn giấu khuôn mặt đầy lo lắng kia.

Tôi biết mà. Rin thực sự có liên quan tới những gì đang xảy ra. Cô ta bí ẩn từ giây phút đầu tiên chúng tôi gặp mặt, lại luôn biết phải làm gì tiếp theo. Có khi nào cô ta đã biết những chuyện này sẽ xảy ra từ trước không? Tôi phải hỏi cho ra nhẽ.

“Rin, có khi nào cô đã biết trước những gì đã xảy ra?”

Cô ta vẫn không trả lời. Nhưng được một lần thắng thế, tôi phải tiếp tục dồn ép cô ta.

“Hay cô biết có chuyện gì đang xảy ra ở Tokyo lúc này?”

“Này, cô bắt đầu làm tôi phải dè chừng đấy.”

“Chúng ta vẫn chưa biết được nguồn gốc thực sự của đám thây ma này. Biết đâu cô là người được gửi tới từ chỗ đó thì sao?”

“Ở Tokyo có gì hả?”

“Hay cô tính làm gì chúng tôi?”

“Trả lời mau! Rin!”

Bị dồn tới bước đường cùng, Rin không còn cách nào khác, chỉ còn biết quay lại hét vào mặt tôi.

“Tôi có lý do của mình? Vậy đã được chưa?”

Rin bất chợt quát lên làm tôi thấy bất ngờ. Kể từ lần đầu tiên thấy cô ta, tôi chưa từng thấy Rin mất bình tĩnh đén vậy. Mọi ánh mắt trên xe đều đổ dồn vào Rin.

“Để tôi yên…” – Cô ta bỗng cúi mặt. Lặng lẽ thu mình vào một góc xe. Mặc dù những gì Rin vừa nói chẳng hề có tí thuyết phục nào, nhưng có vẻ như tôi cũng đã quá lời với cô ta.

“Hana! Đủ rồi đấy!” - Katashi chặn giữa tôi và Rin, cậu túm chặt lấy hai vai tôi. – “Tất cả chúng ta đều đã rất mệt mỏi rồi, cậu có thể để yên cho cô ấy được không?”

Tôi nghiêng đầu tránh Katashi đang chắn trước mặt để nhìn Rin. Cô ta đang thu hai đầu gối vào vòng tay phía trước, cuộn tròn mình ngồi trong góc xe.. Đôi mắt của cô ta toát lên một ánh tím sâu thẳm, nhưng không còn bí hiểm như trước nữa, mà thay vào đó lại tảo cảm giác có một nỗi buồn nào đó được giấu kín bên trong.

“Có thể trong vòng ba năm trở lại đây Rin đã từng tới Tokyo để đi du lịch hay làm gì đó tương tự thôi. Nghe kể chúng nổi bật như vậy. Bất cứ ai đến Tokyo đều phải để ý những bức tường đó mà, phải không? Vậy đúng là cô ấy đã thấy những bức tường từ trước, nhưng đến bây giờ chúng ta mới biết chúng sử dụng vào mục đích gì mà, cậu nghĩ xem?”

Tôi cũng bắt đầu hối hận vì những lời độc địa mình vừa nói với Rin. Cô ta có chút kiêu ngạo, có lạnh lùng với chuyện sống chết, có lý do để không lên chiếc trực thăng. Nhưng cách đâu không lâu chính Rin là người đã cứu sống tôi và bảo vệ cho tôi đến lúc này. Và cô ta cũng đã muốn quay lại để cứu Katashi.

Vậy tuy bí ẩn, nhưng Rin cũng không phải là người xấu phải không?

Tôi bắt đầu thấy như mình mới là kẻ xấu ở đây.

Tôi đã phản bội lại lòng tốt của cô ấy chỉ vì một chút suy diễn cá nhân trong bụng mình.

“Ừm…” – Tôi cũng cúi đầu quay sang hướng khác. Chẳng thèm nhìn mặt Katashi.

“Quyết định nhanh lên, trời sắp tối rồi đó các cậu.”

Daisuke từ ghế trước gõ gõ lên bảng đồng hồ húc giục chúng tôi. Mới đó mà đã hơn sáu giờ chiều.Có lẽ do trời mưa cả ngày nên tôi chẳng thể phân biệt được thời gian.

“Ít nhất ta tìm một nơi trú thân đã, trong hẻm này cũng chẳng an toàn mãi đâu. Nếu các cậu định qua đêm trong xe, sáng dậy bọn chúng vây kín con hẻm rồi thì chẳng có lối thoát nào nữa đâu.”

Daisuke nhắc tôi mới nhớ ra. Chết thật, tôi cũng đang buồn đi vệ sinh. Dù cho bọn thây ma có đang vây kín ở ngoài kia đi nữa, có chết tôi cũng chẳng muốn phải đi vệ sinh trước mặt bốn thằng con trai trong này đâu.

Nhưng tệ là chúng tôi không thể ở lại bất kỳ đâu quanh đây trong thị trấn được. Theo lời Daisuke, khắp nơi đều đã tràn ngập thây ma. Từ những ngã tư phố đến những lối đi bên sườn đồi. Không nơi nào chiếc xe từng đi qua lại không bắt gặp ít nhất một bầy thây ma.

Tiếng mưa lách tách bên ngoài kia như muốn giễu cợt nỗi buồn đi vệ sinh của tôi. Đáng ghét! Tôi chỉ muốn về nhà mà thôi.

Nhưng mặc kệ cho Daisuke, Rin hay cả Katashi có muốn đi đâu. Mục tiêu từ đầu tôi ở lại cũng là để về nhà xác minh tình trạng của bố mẹ và Toru. Vì vậy, nếu chưa về nhà, tôi cũng sẽ chẳng chịu rời khỏi thị trấn này đâu.

Dù không phải là hôm nay, hay có thể không phải là cả ngày mai, nhưng tôi cũng phải về nhà.

Tôi tựa đầu vào cửa sổ nhìn nước mưa chảy bên kia lớp kính mà suy nghĩ.

Nghĩ kỹ lại, thì khu nhà tôi chỉ toàn biệt thự đơn lập, đường phố lại rộng rãi, ít dân cư và cách xa phần còn lại của thị trấn. Chẳng phải là nơi lý tưởng để gọi là vùng an toàn sao?

Ý tưởng lóe lên trong đầu tôi giống hệt những lúc tôi có ý tưởng để làm Game. Chẳng chần chừ thêm, tôi liền rướn người lên phía trước, đặt tay lên vai Daisuke

“Daisuke! Cậu có thể đưa tôi về nhà được không?”

Daisuke bất ngờ trước đề nghị của tôi, cậu tỏ ra không thích thú.

“Tại sao tôi lại phải làm như vậy? Tôi biết là tất cả chúng ta đều muốn về nhà, nhưng quan trọng là phải tìm nơi an toàn cho tất cả qua đêm nay đã. Cô không thể vô cớ đưa ra quyết định ích kỷ như vậy được đâu.”

“Không phải, cậu nghe tôi này, khu vực chúng tôi ở tách biệt với phần còn lại của thị trấn… lại có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt… vẫn có khẳ năng nơi đó chưa bị thây ma chiếm đóng đâu.”

Tôi nhìn Daisuke với ánh mắt đầy quả quyết. Mặc dù đến chính bản thân tôi, cũng không biết chuyện gì đang diễn ra ở nhà.

Nghe tôi nói vậy, Katashi ở bên cạnh cũng gãi cằm suy nghĩ. Đây là ý tưởng không tồi bới nhà tôi và nhà Katashi ở gần nhau. Nếu như Daisuke đồng ý đưa tôi về nhà cũng có nghĩa là cậu ấy sẽ được về nhà.

“Hana nói có lý đấy, một khu vực như vậy rất có tiềm năng trở thành một khu vực an toàn, khả năng cao là vẫn có người còn sống. Tôi cũng muốn đánh cược vào nơi này.”

Daisuke nhíu mày nhìn chúng tôi, ngờ vực.

“Vậy nếu nơi đó đã bị thây ma chiếm đóng thì sao?”

“Thì ở đó cũng không có nhiều dân cư, chắc chắn dù bị biến đổi sẽ không nhiều xác sống như trong thị trấn này đâu. Ít nhất chũng ta có thể ở lại một đêm nếu cảnh giác.”

“Tôi có thể xác nhận điều đó. Tôi ở cùng khu phố với Hana.”

Katashi bảo vệ cho ý kiến của tôi. Không thể tin được, cậu ta không ngần ngại nói ra chúng tôi là hàng xóm của nhau.

“Cùng khu phố? Thì ra cậu cũng muốn về nhà…”

Daisuke cũng có vẻ không còn lựa chọn nào, chỉ biết gãi đầu gãi tai.

“Từ từ đã… Hai cậu sống ở khu biệt thự phía nam thị trấn có phải không?”

Tôi gật đầu.

Daisuke chống cằm suy nghĩ.

“Xem nào… có thể hai cậu đúng… nhưng mà…”

“Vẫn tốt hơn ở lại trong con hẻm này phải không?”

Katashi chêm vào, chặn đứng mọi nghi ngờ sắp đến của Daisuke.

Nghe thế, Daisuke cũng chẳng biết nói lại chúng tôi như thế nào, lại gãi đầu, đoạn chuẩn bị quay sang Hari bàn bạc.

“Thôi được, để tôi bàn chuyện này với Hari xem.”

Daisuke đã đồng ý với ý kiến của tôi, bây giờ chỉ còn lại quyết định của Hari như thế nào. Dù sao chiếc xe này cũng là của hai người họ. Muốn đi đâu phải do hai người họ quyết định là phải thôi.

Tôi và Katashi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của Daisuke và Hari từ hàng ghế sau.

“Có vẻ chúng ta đã đặt cược tính mạng của mình nhiều lần ngày hôm nay… Bây giờ cũng chẳng biết phải đi đâu, vậy có lẽ đặt cược thêm một lần nữa vào hai người này cũng chẳng đến nỗi nào đâu, phải không?”

Hari không trả lời. Cậu đang ngồi gác chân lên bảng tần số ở phía trước, trầm ngâm, rồi lắc đầu.

“Không, cậu đi với bọn họ, tớ sẽ về nhà của mình.”

“Hari? Thế là sao?”

“Daisuke! Nếu như Hana đã muốn về nhà, thì nghĩ lại, tớ cũng phải về nhà…” – Cậu hạ chân xuống chỉn chang lại thế ngồi nghiêm túc hơn, lại quay đầu về phía sau nhìn chúng tôi, rồi tiếp tục với Daisuke – “Cậu là bạn tớ, nhưng những người này… họ có vẻ như không quan trọng với tớ đến vậy. Nếu phải chọn ở với ai sau cùng, thì dù có là cậu, tớ cũng sẽ chọn ở với bà mình thôi.”

“Hari…” – Daisuke cũng đột ngột đổi tông giọng, cúi xuống ngậm ngùi.

“Daisuke, cậu phải hiểu. Bà là người duy nhất quan trọng với tớ lúc này.”

Cậu đặt tay lên vai Daisuke, nhưng lại bị cậu ấy gạt ra.

“Daisuke… cậu…”

“Không, không sao đâu người anh em…” – Daisuke từ từ ngẩng mặt lên nhìn Hari – “Làm bạn với cậu bao năm tớ còn lạ gì nữa.” – Cậu đấm nhẹ lên ngực Hari – “Về với bà cậu đi, thằng nhãi.”

“Xin lỗi anh bạn.” – Cậu chìa nắm đấm ngang trước mặt Daisuke. Chờ cho cậu ta cụng lấy. Daisuke cũng chẳng chần chừ, đón lấy cái cụng tay bằng hữu của Hari.

Hình ảnh huynh đệ ly biệt của hai tên ở đằng trước chợt khiến cho tôi phải cay khóe mắt. Vậy là, ngay cả những tên rác rưởi đối với tôi trước đây, cũng có những câu chuyện của riêng họ. Có khi họ còn hơn tôi, biết trân trọng cả tình bạn đẹp đẽ.

“Cụng tay không?” – Katashi chìa tay ra trước mặt tôi, giả bộ bắt chước Hari.

“Cậu thôi đi!” – Tôi liền gạt tay cậu ấy ra.

Daisuke còn nói chuyện thêm với Hari một vài câu nữa, không quá quan trọng nên tôi cũng chẳng nghe rõ lắm, trước khi cậu quay xuống nói với bọn tôi.

“Các cậu nghe rồi đấy, vậy là thống nhất đến nhà Hana nhé? Có ai phản đối gì không?”

Tôi và Katashi là người đưa ra ý kiến nên không phản ứng gì. Yamato thì ngoi lên từ sau cốp. Choàng qua ghế đằng sau khiến tôi suýt nữa giật thót mình.

“Miễn là an toàn thì nơi nào cũng được, tớ theo!”

Bộ mặt hắn toát nên vẻ tiểu nhân trông thấy. Trên xe này, có lẽ chỉ có mỗi Yamato là tôi vẫn còn giữ cái nhìn khinh bỉ về hắn. Tôi đoán Yamato cũng chẳng quan tâm đến sống chết của gia đình mình lúc này. Hắn chỉ muốn giữ cái mạng quèn của mình mà thôi.

“Vậy còn cô thì sao?”

Daisuke cất tiếng gọi Rin.

“Sao cũng được.”

Rin vẫn thu mình trên hàng ghế sau, bên cạnh Katashi, buông một câu như người vô hồn, và không thèm nhìn ai trong số chúng tôi. Cô ta vẫn đang cảm thấy tổn thương bởi những lời lẽ của tôi.

“Quyết định vậy đi.” – Daisuke túm cây gậy sắt dưới chân đẩy cửa chuẩn bị bước ra. Hari làm điều tương tự ở ghế bên. – “Vậy chờ chúng tôi một lúc.”

Trước khi bước ra, Daisuke còn không quên ra hiệu cho tôi.

“Hana, có thứ này bọn tôi cần cô xem nữa, không phiền nếu tôi lấy của cô một phút chứ?”

Tôi nhìn Katashi, cậu hất hàm về phía Daisuke như kiểu cứ đi đi. Hari và Daisuke chuẩn bị ra ngoài một mình với nhau, mặc dù họ đã cứu tôi nhiều lần. Nhưng hai tên này đã từng có ý định hãm hiếp tôi chưa đầy 24 tiếng trước đây. Vậy nên đi riêng với họ tôi cũng chẳng thể yên tâm được.

Nhưng thái độ của Katashi cho rằng đó là thứ tôi nên làm. Tệ thật, có gì quan trọng tôi bỏ lỡ lúc đang ngủ sao?

Trong túi vũ khí của Hari và Daisuke có 3 chiếc dù. Họ xuống xe trước mở cốp lấy dù, rồi mới đưa một chiếc cho tôi. May quá, quần áo trên người còn chưa khô hẳn, tôi cũng chẳng muốn phải dầm mưa lần nữa đâu.

Tôi nhận ô từ Daisuke rồi bước ra ngoài.

Hơn sáu giờ chiều, trời đã nhá nhem tối nhưng chưa hẳn là chuyển đen, vẫn có thể nhìn rõ qua loa bên trong con hẻm. Chắc vì xe chúng tôi đỗ ở trong hẻm nên không gian mới tối như vậy. Tôi theo Hari và Daisuke bước ra ngoài.

Mưa không còn xối mạnh nữa nên từ tỏng hẻm tôi có thể nhìn rõ mọi thứ ở ngoài đường.

Daisuke chưa cho bọn tôi ra ngoài ngay, mà còn ngó đầu ra ngoài quan sát một lúc, thấy an toàn mới phẩy tay ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài.

Đường phố cũng đã bị xâm chiếm bởi thây ma, nhưng so với bầy khủng khiếp ở trường, đám này vẫn lác đác hơn hẳn. Hari và Daisuke thừa cơ không có xác sống nào để ý chạy một mạch sang con hẻm kế bên. Ra hiệu cho tôi chờ một lúc rồi chạy theo cùng.

Tôi băng qua con phố trống mà tim đập thình thịch. Chết tiệt, dù vắng nhưng trên phố vẫn còn thây ma. Hai cậu có vũ khí chạy trước, bỏ tôi lại một mình như thế à.

Tôi quan sát kỹ đằng sau. Con hẻm mà chiếc xe đang đậu được tạo thành từ khe hở giữa hai khu nhà tập thể cao tầng.

Daisuke nấp đằng sau một thùng xe tải bị vứt ngổn ngang giữa phố. Đoạn bảo tôi nhìn theo hướng cậu ta.

Ngón tay trỏ Daisuke chỉ vào một đống màu đen nằm tênh hênh trên phố. Thứ đó ở rất xa nên tôi không thể nhìn rõ là gì. Trông giống một đống các túi rác Nilong được vứt thành bãi ở đấy hơn.

“Vậy cậu định chỉ cho tôi xem cái gì?”

“Cô không nhìn thấy thật sao?”

“Không? Nó là cái gì thế?”

Lấy Camera điện thoại Zoom lên đi.

Tôi làm theo lời Daisuke. Kể cả khi có dùng Camera điện thoại Zoom lên rồi, do tầm nhìn bị hạn chế bởi cơn mưa nên tôi vẫn gặp khó khăn hình dung nó là cái gì. Cho đến lúc tôi nhìn thấy những cái chân gầy guộc và cái đuôi ngoe nguây mới nhìn ra đó là gì

Mặc dù lien tiếp phải đối mặt với những thứ không tưởng liên tiếp hai ngày hôm nay, nhưng những gì thấy trước mắt, vẫn phải khiến tôi bất ngờ. Nó không thực sự khiến tôi phải giật bắn lên như thể cái gì đó kỳ lạ lắm, nhưng cũng đủ khiến tôi phải sợ hãi, hơn cả khi nghĩ về bọn thây ma.

Cái đống màu đen kia hóa ra, là một xác chết. Nhưng điểm mấu chốt Daisuke muốn chỉ cho tôi, những thứ đang đi lại và cắn rỉa cái xác kia, chính là một bầy chó đã bị biến đổi thành Zombie.

“Cô đã nhìn thấy ‘những thứ đó’ chưa?”

Tôi cất điện thoại vào trong túi áo, gật đầu.

“Vậy là Virus này có cả tác dụng với động vật.”

Daisuke gật đầu. Vậy là tôi đã hiểu ý cậu ta.

BÌnh thường, trong một bộ phim về zombie nào đó, Virus thường chỉ có tác dụng lên con người , nhưng ở thế giới của chúng tôi, thì nó còn có cả tác dụng lên cả động vật nữa rồi.

Vậy là những thây ma mà bọn tôi phải đối mặt suốt cả ngày hôm nay, chỉ mới là những thứ dễ dàng mà thôi. Con người dù tứ chi linh hoạt cũng chỉ mang thể lực yếu và tốc độ trung bình. Nếu so với các loài dã thú. Thử tưởng tượng xem một ngày không xa, chúng tôi phải đối đầu với một con hổ thây ma thì sao.

Đặc biệt là khi thị trấn chúng tôi ở vùng Kyushu, nơi có rất nhiều rừng núi nữa chứ.

Tôi chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đã rùng mình.

“Là vậy đấy.” – Daisuke đưa tay ra sau gáy gãi đầu – “Vừa rồi lái xe một vòng qua thị trấn, chúng tôi đã thấy rất nhiều động vật bị biến thành thây ma, định gọi cô dậy nhưng lại thôi.”

“Và Daisuke đã cán nát một con Heo Rừng thây ma.” – Hari thêm vào – “Nó khá là bệnh, may là cô không trông thấy cảnh đó.”

Hari và Daisuke quay lưng bỏ đi, để tôi bắt kịp theo họ.

Tôi bước cạnh Hari, hỏi cậu ta.

“Cả Heo Rừng nữa sao?”

“Phải, chắc là từ trên rừng xuống. Lúc xe xuống núi tự nhiên nó xộc ra từ đâu lao thẳng vào mũi xe chúng ta.”

Rồi cậu ta lắc đầu.

“Chờ xem tới khi lũ thú rừng nhiễm bệnh vào được thị trấn. Mọi thứ ngày càng tệ hơn, phải không?”

Tôi cũng chẳng nói gì nữa. Chỉ nuốt nước bọt đi theo cậu ta.

Ba người chúng tôi không trở về con hẻm ngay mà dừng lại ở một đoạn phố vắng. Hari lao lên và xử lý luôn vài thây ma đang lảng vảng với cây gậy sắt của cậu ta.

Chúng tôi tìm thấy một xe mô tô nằm ngổn ngang trên mặt đường, ngay trước một cửa hàng đồ ăn nhanh. Trông dáng vẻ gai góc thì có vẻ như một chiếc xe thuộc kiểu dân Biker, thuộc loại Cruiser hay Scrambler gì đó. Daisuke bước tới quan sát chiếc xe và bảo Hari.

“Con xe này trông ngon đấy, muốn thử không?”

“Đương nhiên rồi, tớ tự hỏi thằng ngốc nào lại đi vứt chiếc xe xịn như thế này chứ.”

“Chịu thôi, xem như đây là ngày may mắn của cậu đi.” – Daisuke bắt đầu lấy một con dao giắt từ bên hông lại chuẩn bị nghịch ngợm với động cơ của chiếc xe.

Vậy là Daisuke ra ngoài để kiếm cho Hari một chiếc xe tiễn cậu ta đi. Tiện thể cho tôi xem điều kỳ lạ mà họ đang nhắc tới luôn.

Bất ngờ, chúng tôi nghe thấy tiếng rên rỉ rồi lập tức ngước mắt lên.

Ở cách chúng tôi không xa, một xác sống đang nằm bò về phía chiếc xe, cơ thể đã bị ăn mất phần thân dưới nên nó chỉ có thể bò bằng hai tay. Nội tạng dưới xương sườn bị kéo hết cả ra ngoài, theo thây ma lết tới.

“Đây là…”

Hari cầm gậy tiến lại gần thây ma. Không quá khó để chúng tôi nhận ra đó là chủ nhân của chiếc mô tô.

Xác sống mặc một áo ghi lê Biker, xây xích và hình xăm đầy người. Trông khá giống một ca sĩ nhạc Rock Metalic hay một tên Gangster đường phố.

“Mẹ kiếp…” – Hari đứng sừng sững giữa cơn mưa, nghiến răng nhìn xác sống đang bò dưới chân mình.

Tôi định tiến lại gần hỏi Hari đấy là ai thị tự cậu đã lên tiếng trả lời.

“Tớ biết gã này… hắn ở cùng khu phố với tớ…”

Xác sống bò tới sát chân Hari, vươn tay lên định túm lấy bắp chân cậu ta. Nhưng Hari vẫn đứng bất động dưới cơn mưa chẳng chuyển động gì.

Có vẻ như thấy một ai đó mình quen biết bị biến thành Zombie là quá sốc với Hari khiến cậu ta cứng đờ người lại mà do dự. Hệt như khi tôi nhìn Miyu bị cắn lúc trước kia.

Tôi định lao tới tới giết xác sống kia để cứu Hari nhưng Daisuke dang tay chắn trước ngăn tôi lại.

“Cậu ấy tự biết phải làm gì.”

Chẳng để cho xác sống kia kịp tóm lấy mình, cậu ta đã vung gậy, đập nát bét đầu nó ra.

Hari từ từ xoay mặt dưới cơn mưa, quay lại nhìn Daisuke. Lo lắng hiện rõ trên mặt cậu.

“Daisuke, tớ phải trở về nhà ngay thôi.”

“Ừ, tớ biết rồi.” – Daisuke vẫn bình tĩnh với chiếc xe – “Xong ngay đây.”

Cậu vặn con dao đang cắm vào ổ khóa và tiếng động cơ bắt đầu rú lên.

Xong xuôi, Daisuke dựng chiếc xe dậy, giao nó cho Hari. Chẳng hề chần chừ, Hari lập tức bước lên xe, cậu giắt gậy bên hông, và chuẩn bị nổ máy.

Trước khi đi, tôi vội và rút từ Ba lô tấm bản đồ thành phố. Tôi cũng chẳng nhớ vì sao vẫn còn giữ nó bên người, vội vã khoanh đậm khu vực chúng tôi sống đưa cho Hari.

“Nếu như không về được nhà hãy đến chỗ này, bọn tôi sẽ ở đó cả đêm nay.”

Hari đón nhận tấm bản đồ từ tôi, lại trả cho tôi một ánh nhìn đầy thách thức.

“Vậy là một đứa cao quý như cô cũng chu đáo với đám thường dân bọn tôi đấy nhỉ?”

Tôi vội ngượng ngịu, liền quay mặt đi chỗ khác.

“Chỉ là cảm ơn cậu cứu mạng tôi hai lần ngày hôm nay thôi.”

“Đỏ mặt kìa, công chúa.” – Hari phì cười – “Nhưng dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của cô.”

Rồi cậu quay sang Daisuke đang đứng cạnh tôi, hai người nói lời tạm biệt.

“Hari, nếu cậu còn sống và định rời khỏi thành phố sáng mai, bọn tớ sẽ chờ ở đường hầm dưới chân núi.”

“Nhớ rồi. Gặp cậu sau, Daisuke.”

“Cậu cũng vậy. Bảo trọng, người anh em.”

“Cô và đám kia cũng cẩn thận, Hana.” – Hari đưa tay lên trán phẩy về phía tôi, từ biệt.

Nói rồi Hari rồ ga, cho chiếc xe phóng vụt về phía trước, biến mất vào cơn mưa. Trên đường đi cậu ta còn lạng lách để tránh vào xác sống trên đường.

“Vậy là cậu ấy đi thật rồi.”

Daisuke nhặt chiếc dù Hari vứt lại trên mặt đất lên, rồi đặt tay lên vai tôi.

“Đi nào, chúng ta cũng trở lại xe thôi. Trời sắp tối rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, rồi cùng Daisuke theo đoạn đường lúc nãy để về xe.

Trên đường về. Daisuke kể cho tôi về Hari.

“Bố mẹ Hari bỏ đi kể từ lúc cậu ấy còn bé, để lại một mình cậu ấy với bà ngoại ở thị trấn này. Bà cậu ấy mở một cửa hàng đậu hũ nhỏ nên không thể đủ nuôi cả hai bà cháu được. Lên cấp hai, Hari đã trốn bà cậu ấy đi làm thêm rồi bí mật gửi tiền dưới danh nghĩa bố mẹ để đỡ cho bà cậu. Mặc dù cậu ấy còn chẳng nhớ khuôn mặt họ như thế nào…”

Daisuke dừng lại, nhìn đăm đăm về phía xa.

“Cậu ấy tuy trông hư hỏng vậy, nhưng lại là một người rất tình nghĩa đấy. Hy vọng cậu ấy tìm thấy bà của mình.”

“Vậy cậu có muốn đi tìm gia đình của mình không, Daisuke?”

Câu hỏi của tôi bất ngờ thu được ánh nhìn của Daisuke.

“Không phải tôi cố tỏ ý muốn quan tâm, nhưng mà…”

“Gia đình…” – hai tiếng phát ra từ miệng Daisuke. Tôi để ý hình như cậu ta rất nhạy cảm với hai từ này.

Tưởng chừng Daisuke định nói ra gì đó, nhưng cậu lại lắc đầu xua đi, đoạn bảo tôi phải về xe ngay không còn thời gian nữa rồi.

“Vậy còn anh cậu thì sao? Chẳng phải cậu kể có vẻ hai người thân thiết lắm sao?”

Daisuke không trả lời.

Tôi biết đó là đánh trổng lảng. Nhưng xem ra để biết thêm về Daisuke, có lẽ sẽ phải để dịp khác rồi.

Sau khi chúng tôi về xe thì trời cũng đã tối mịt. Katashi hỏi tôi đã nhìn thấy điều đặc biệt chưa và tôi gật đầu. Rin vẫn cuộn mình trong góc vì giận tôi.

Yamato thì ngồi nghịch đống đồ trong cốp ở phía sau, cậu ta cầm quả bóng Tennis chơi trò ném bật vào thành xe dội lại.

Daisuke ngồi ghế trước, khởi động động cơ, bật đèn pha rồi cho xe phóng ra khỏi con hẻm.

Những xác sống trên phố bị thu hút bới chuyển động của chiếc xe, liền túm tụm lại để đuổi theo. Nhưng bị tốc độ của chiếc xe bỏ lại. Một phần cũng vì chúng thưa hơn đám ở trường.

Không còn Hari trò chuyện với Daisuke nữa, nên xe yên lặng hẳn đi. Mới chỉ một lúc thôi, nhưng tôi đã bắt đầu nhớ tới sự hiện diện của cậu ta rồi.

Có lẽ vì lượng người sống đang ít đi, nên mỗi người gặp được lại trở nên quý giá đến thế. Đúng là chỉ tới những lúc như thế này, tôi mới thực sự mở lòng để nhìn thấy bản chất tốt đẹp của người khác, để rồi lại đau đớn khi mất đi họ.

Nhưng những điều đó không còn làm tôi bận tâm nữa, bởi tôi chuẩn bị được về nhà.

Hồi hộp ở ghế sau, tôi không biết chuyện gì sẽ đón chờ mình ở phía trước. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, là tôi sẽ tiếp tục bước đi.

Chiếc xe phóng băng băng trên con đường ven biển, để chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình vô định của mình.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

ADMIN
TRANS
Có vẻ như sắp đi đến giai đoạn đi sâu vào "tình người" nhỉ?
Xem thêm
Là sao vậy? chưa hiểu lắm
Xem thêm
Côn đồ này nghĩa khí phết 👀
Xem thêm