Chương Một: Linh hồn tôi nhập vào thân xác lạ, tôi đã bóp nát hệ thống
Chap 2: Nhận Nuôi
0 Bình luận - Độ dài: 2,755 từ - Cập nhật:
Một ngày nọ, khi đang thả bước trong công viên, cô tình cờ nhìn thấy hắn ngồi lặng lẽ dưới gốc cây, ánh nắng hoàng hôn dát vàng lên mái tóc nâu của hắn, tựa như những ánh sao nhảy múa giữa chiều tà. Cô dừng lại, từ xa ngắm nhìn hắn, quan sát như thói quen.
'Hắn đang làm gì vậy?'
Cô đứng đó, mải mê trong dòng suy nghĩ của chính mình. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, tan biến như sương sớm dưới ánh nắng. Cô không nhận ra cái bóng đen đột ngột bao phủ lên mình, cho đến khi cái bóng ấy tràn qua, khiến không gian như bị bóp nghẹt, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đó chiếu xuống cô, sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ. Cô đứng bất động, đôi chân cứng đờ, tựa như một pho tượng. Sự khinh bỉ trong ánh mắt đó là cảm giác mà cô đã quá quen thuộc trong suốt những ngày tháng qua.
Cô không thể hiểu lý do, nhưng đôi chân như có sức mạnh riêng, tự động cất bước hướng về phía hắn.
"Con bé này là đứa mà con nói sao?" Giọng người đàn ông vang lên, khàn đục và lạnh lùng, từng chữ như một tảng băng. Cô ngẩng lên nhìn ông ta, ánh mắt của cô gặp ánh mắt sắc lẹm của ông.
"Đúng vậy, cha. Lưu Ly đáng yêu lắm. Chúng ta sẽ nuôi em ấy, được không? Con sẽ làm anh của Lưu Ly"
Giọng hắn chắc chắn nhưng lại pha chút dịu dàng, rồi vòng tay ôm lấy cô.
Sự ấm áp lan tỏa từ hắn, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có được từ người thân. Nó chỉ giống như một cơn gió thoáng qua nhưng lại mang đến sự dễ chịu.
"Gia đình của Yuki đâu?" Một giọng nói ngọt ngào cất lên. Cô quay sang, nhìn thấy một người phụ nữ tiến lại gần, tay xách vài túi đồ. Bà ấy nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng điều đó cũng không khiến tôi an tâm hơn.
Cô mím môi, không biết phải nói gì. Ngón tay cô vô thức đan vào nhau.
"Con bé này bị câm sao?" Giọng người đàn ông lại vang lên, mang theo sự mất kiên nhẫn. Ông ta chồm xuống, đưa tay về phía cô. Trước khi cô kịp phản ứng, hắn đã ôm chặt hơn, chắn cô khỏi ánh nhìn của ông ta.
"Anh không được nói với con bé như thế."
Cô đứng đó, lặng lẽ quan sát. Người phụ nữ này dịu dàng đến lạ, còn người đàn ông kia lại như một tên côn đồ. Cô tự hỏi 'Người đàn ông đáng sợ này có gì cuốn hút mà người phụ nữ này mà cưới ông ấy?'
Những dòng suy nghĩ cuốn trôi cô khỏi dòng thực tại, đến mức cô chả nhớ hai cha con này cãi nhau về việc gì nữa
Cuối cùng cô cũng được nhận nuôi sau 21 ngày ở tạm chung với hắn. Thật không quá bất ngờ, họ nhận nuôi cô vì quả tim của cô. Họ muốn đến độ tuổi thích hợp sẽ lấy nó. Thật không khác nào một nguồn nội tạng miễn phí.
Vừa vặn qua sinh nhật cô được ba ngày. Cô ba tuổi, hắn sáu tuổi. Đó là ngày chính thức cô trở thành con nuôi của họ.
"Từ nay, con sẽ là người nhà họ Hà, Hà Mị Nguyệt"
Người bây giờ cô gọi là mẹ xoa đầu cô, nụ cười gượng gạo đến mức khó hiểu. Không hiểu tại sao, cô có cảm giác như bà ấy không muốn nhận nuôi cô. Nếu cô đi đúng theo hệ thống đã chỉ thì đúng thật. Bây giờ, cô đã là người nhà họ Hà và mãi mãi như thế.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Đúng là bọn nhà giàu, mưu mô không thiếu. Họ luôn biết cách làm thế nào để có lợi.Họ biến việc nhận nuôi cô thành một chiến tích. Trên các mặt báo, họ được ca ngợi như những người hảo tâm, và điều đó khiến cổ phần công ty của họ tăng vọt.
Điều đó khiến cô sợ hãi. Sợ rằng có kẻ nào đó đã bắt đầu nhúng tay vào. Giống như cách người ta cho một viên kẹo trước khi tung đòn chí mạng.
Họ biến việc nhận nuôi cô thành một lá bùa may mắn, một biểu tượng cho lòng nhân ái giả tạo. Cô chỉ là con cờ để họ xây dựng hình ảnh hoàn hảo. Nhưng điều khiến cô bất an không phải là những lời khen ngợi giả tạo trên các mặt báo, mà là sự "may mắn" phi thực tế đến đáng sợ đang bao quanh họ.
Những đối thủ cạnh tranh đáng gờm đột ngột gặp trục trặc. Những cơ hội đầu tư không tưởng bỗng nhiên xuất hiện, như thể có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ.
Sự suôn sẻ này không phải là ngẫu nhiên. Cô cảm nhận rõ sự hiện diện của một thế lực nào đó. Một thế lực biết quá nhiều, điều khiển quá khéo léo. Và điều đáng sợ nhất chính là cô không biết mình đang đối mặt với ai, hoặc điều gì.
“Không phải mình cũng đang hưởng lợi từ nó sao?" Cô tự trấn an.
Những gì họ gọi là “tình yêu gia đình” chỉ là lớp vỏ giả tạo.
Nhưng có một người lại không giống như vậy.
Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hắn. Cái cách hắn nhìn cô, như thể luôn dõi theo từng bước chân của cô, khiến cô không bao giờ cảm thấy cô đơn. Hắn lặng lẽ quan sát, ghi nhớ mọi điều nhỏ nhặt về cô, từ sở thích đến thói quen, như một người biết rõ cô hơn cả chính cô.
"Không biết hắn đã trùng sinh bao nhiêu lần rồi nhỉ? Hắn ta có hệ thống sao?"
Ý nghĩ ấy thoáng hiện lên trong đầu cô, khó hiểu nhưng lại rõ ràng đến kỳ lạ. Hắn, người duy nhất cho cô cảm giác được quan tâm. Giờ lại khiến cô lo lắng, cảnh giác.
Cô và hắn bước đi giữa cánh đồng hoa cúc trắng, nơi những cánh hoa khẽ đung đưa theo làn gió. Mùi hương thoang thoảng từ những bông hoa khiến lòng cô dịu lại. Cánh đồng trải dài, như một tấm thảm trắng muốt phủ lên mặt đất, đẹp đến mức khiến cô ngẩn ngơ.
“Đẹp không? Anh trồng đấy,” hắn nói, giọng đầy tự hào.
“Vừa vặn là chúng nở rộ khi em đến.”
Cô mỉm cười, đôi mắt lướt qua những hàng hoa đều tăm tắp. Hắn dẫn cô đến một gốc cây lớn, nơi bóng râm tỏa ra che chở cả hai. Họ ngồi xuống, hắn nhanh chóng bắt tay vào việc đan vòng hoa.
Cô lặng lẽ quan sát, đôi tay hắn thoăn thoắt luồn lách qua những cành hoa, từng sợi cỏ. Nụ cười của hắn lúc ấy, nhẹ nhàng và ấm áp đến mức khiến cô cảm giác an toàn, ấm áp.
“Xong rồi,” hắn nói, giơ chiếc vòng hoa hoàn chỉnh lên cao, ngắm nghía như một tác phẩm nghệ thuật trước khi đặt lên đầu cô.
“Tại sao anh lại trồng hoa cúc? Không phải…”
“Vì em thích,” hắn vội ngắt lời, một tay xoa nhẹ đầu cô. “Với lại, nếu sau này mất ngủ thì có thể dùng chúng."
Trong đầu cô, từng mảnh ký ức và cảm xúc rối ren trộn lẫn, tựa như những sợi tơ nhện đan chồng lên nhau. Từ lúc cô bước vào căn nhà này, ánh mắt hắn chưa từng rời xa cô. Có những lúc, cô tự hỏi:
"Tại sao hắn làm vậy?"
"Không biết hắn đã trùng sinh bao nhiêu lần rồi nhỉ?"
Ý nghĩ ấy quay lại lần nữa, lần này rõ ràng hơn. Hắn không giống người bình thường. Những hành động, lời nói của hắn, đều mang một vẻ quen thuộc khó tả, như thể hắn biết rõ tất cả về cô.
"Người như em, phải sống sót qua mọi thứ, chắn chắn phải sống tốt" Giọng hắn đều đều nhưng lại chất chứa nỗi buồn khó nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc đến lạ thường.
Tiếng ngân nga phát ra từ trong nhà tắm khiến cô bất ngờ tỉnh giấc. Ngần ấy năm trôi qua, mà hắn vẫn nhớ rõ giai điệu ấy. Cô cứ ngỡ mình sẽ quên đi nhiều thứ khi xuyên thân đến đây, nhưng không ngờ, mọi ký ức vẫn nguyên vẹn. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại khiến cô bất giác nhớ về quá khứ, về những giai đoạn đã qua trước khi cô đến thế giới này.
Cô nhắm mắt, tận hưởng giai điệu quen thuộc. Trong ký ức của cô, giai điệu này vốn chỉ là ngẫu hứng, nhưng giờ đây, nó lại mang theo cả một bầu trời kỷ niệm. Thời gian như ngưng đọng, cô hé mắt, lén nhìn về phía hắn.
Hắn chỉ cười nhẹ, rồi vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tôi. Ánh mắt hắn đầy vẻ si mê, như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào trong đó.
"Em ngủ có vẻ ngon nhỉ? Đã qua giờ uống thuốc rồi đấy."
"Mấy giờ rồi vậy?" Cô hỏi, giọng còn ngái ngủ.
Hắn im lặng, vẻ mặt như ai đó vừa giật mất mấy chục vạn tệ.
"Anh ơi, mấy giờ rồi vậy?" Cô cố gắng hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
Hắn vẫn không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
"Bảo Bảo, mấy giờ rồi vậy?" Cô cố gắng nói với giọng ngọt ngào, đến mức chính cô cũng cảm thấy nổi da gà.
Ngay lập tức, mặt hắn rạng rỡ hẳn lên, nụ cười tươi tắn khiến hai chiếc răng nanh nhỏ lóe sáng.
Dường như hắn chỉ muốn nghe cô gọi tên mình với giọng điệu như thế.
"21 giờ 46 phút." Hắn mở điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của hắn.
"Ngày mai, Hà Lâm, Anh hai chúng ta sẽ trở về đó." Hắn cười híp mắt, nhưng trong ánh mắt lại không mang ý cười
Hắn bế cô lên một cách thản nhiên, đi thẳng về phía phòng ăn. Cô định phản ứng thì hắn đã kiềm chặt, rồi nhanh chóng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh cáo:
"Mị Nguyệt, ba mẹ chờ em tỉnh dậy nên chỉ mới bắt đầu nấu. Em ngồi đây chờ một chút, anh vào phụ sẽ xong ngay thôi."
Cô ừ một tiếng cho có lệ, rồi nhìn hắn bước nhanh vào bếp, tay sắn cao ống tay áo, chuẩn bị giúp đỡ. Trong lúc đó, cô ngồi trên ghế, thản nhiên múc từng thìa bánh quế ăn, thỉnh thoảng đảo mắt khắp phòng.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở bóng dáng Lâm Ấn đang đứng trong bếp. Cô ấy tập trung vào công việc, đôi tay nhanh nhẹn, động tác gọn gàng đến lạ. Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy ấm áp lạ thường.
Ngay khi cô đang thả lỏng, một tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần. Chưa kịp quay đầu lại, cô đã thấy Chấn Bảo chồm lên từ phía sau, cướp miếng bánh quế mà cô vừa định đưa vào miệng.
"Ngon quá!" Hắn nhai ngấu nghiến, miệng cười toe toét.
Cô quay sang, nhưng hắn đã nhanh chóng ghé sát lại gần, như đang cố tạo cơ hội để chiếm thêm chút không gian cá nhân của cô.
"Cút ra xa chút!" Cô giật lùi người, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng hắn chỉ nhún vai cười, vẻ mặt tinh quái. Một bên thì cố tìm cơ hội, bên kia lại nỗ lực giữ khoảng cách, chẳng ai chịu nhường ai. Chỉ đến khi giọng Thành Trạch, cha hắn vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng, hắn mới chịu nhích ra.
"Đủ rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Còn muốn ồn ào thì ra ngoài mà ồn."
Cô kén ăn, nên hầu như mọi món mà hắn ta đụng vào đều là món cô hứng thú hoặc ít nhất hắn ta có thể ép cô ăn được.
"Anh ba cứ khó tính như thế này thì chả có cô gái nào để ý đến cả"
Chưa kịp nói xong, bát cô đã đầy áp bông cải xanh chất thành núi trong bát, cô liếc mắt nhìn hắn
"Ráng ăn đi, không phải món em thích sao?"
"Đúng là thích nhưng nhiều ..."
"Thích thì ăn đi"
Cô bất lực thở dài, hắn ta còn không cho cô thời gian để phản bác lại. Thật đúng là một tên gia trưởng.
Cô vừa ăn, vừa ngắm nhìn đôi vợ chồng đó vui vẻ thể hiện tình cảm với nhau. Cô vừa ăn cơm, còn được hưởng màn cơm tró mỗi ngày như vầy thật là...
Hạnh phúc
Sau bữa tối, không khí trong nhà dần lắng xuống. Những tiếng cười nói rôm rả của cả gia đình cũng nhường chỗ cho sự yên tĩnh của đêm khuya. Cô đứng dậy, dọn dẹp chút đĩa bát còn sót lại trên bàn, còn Chấn Bảo thì bắt tay vào công việc rửa chén
"Anh ba, em vào phòng trước nhé." Cô nói khẽ, cố gắng tránh ánh mắt của hắn.
Hắn gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy vẻ tinh nghịch. "Ừ, em vào đi."
Cô bước lên cầu thang, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng vội vã. Cánh cửa phòng ngủ mở ra, không gian quen thuộc hiện ra trước mắt. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu xuống chiếc giường lớn, tạo cảm giác ấm cúng. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài dần tan biến.
Vừa đặt lưng xuống giường, cô đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Chấn Bảo xuất hiện ở cửa phòng, tay cầm theo một ly nước ấm.
"Em uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi." Hắn đặt ly nước lên bàn nhỏ cạnh giường, ánh mắt dịu dàng khác hẳn với vẻ nghiêm khắc ban nãy.
Cô nhận lấy, nhấp một ngụm nước ấm, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Chấn Bảo ngồi xuống cạnh giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Ngủ ngon nhé, Mị Nguyệt." Hắn nói khẽ, giọng trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh.
Cô nhắm mắt, cảm giác an toàn và ấm áp bao trùm lấy cô. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn dần xa đi, cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi giường, lấy chiếc điện thoại dự phòng và sắp tài liệu mật ra. ghi chú mọi thứ cần thiết trong chiếc điện thoại.
Nam sinh bất ngờ trúng thưởng vào 5 năm trước. Bất ngờ giàu có sau một đêm, đầu tư vào một công ty vô danh bất ngờ nổi danh mang lại giá trị khổng lồ cho hắn. Nhưng lại nhảy lầu vào ngày 16/8.
Kết quả điều tra:
Họ và tên: Trương Đinh Tuấn
Năm sinh: 16/8/ 2xxx Giới tính: Nam
....
Nguyên nhân tử vong: sốc mất máu
"Nguyên nhân tử vong: sốc mất máu sao?"
Cô in đậm vào ghi chú trên điện thoại vào chỗ "Nguyên nhân tử vong". Vừa nhìn đã biết vô lý, họ còn giấu bản kiểm tra.
"Rõ ràng là cơ thể nhìn như bị lấy toàn bộ Nội tạng. Có thể mất tích trước đó cả tháng, hoặc hơn nửa năm nhưng hầu như không ai thông báo mất tích."
"Có thể là nhận tiền. Dù sao thương trường cũng quá nhiều kẻ thù nhưng không có cách nào ghi nguyên nhân tử vong hợp lý hơn được không?"
Cô lấy tài liệu, hình ảnh mà cô đã thu thập được, sắp xếp một cách cẩn thận. Cô cẩn thận ghi chú lại. Dù sao cũng là những người liên quan đến trong "Hệ thống trùng sinh" mà cách nhà nghiên cứu được tổ chức, chính phủ ủng hộ ngầm.
Không thể lộ được.


0 Bình luận