[Trinh Thám] Vòng Lặp
Hà Lâm hi_shinsou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương Một: Linh hồn tôi nhập vào thân xác lạ, tôi đã bóp nát hệ thống

Chap 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:

"Xin chào. Bây giờ tôi là hệ thống của bạn."

Giọng nói máy móc vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh đầy căng thẳng. Cô nghiêng đầu, đôi mắt lạnh nhạt quét qua khung cảnh xung quanh.

Máu vương đầy trên bộ váy trắng, từng giọt đỏ thẫm loang lổ như nét vẽ nguệch ngoạc trên nền vải tinh khiết. Ánh mắt cô sắc bén lướt qua lặng lẽ phân tích mọi thứ, đánh giá giá trị của mỗi chi tiết trước mặt.

"Hệ thống?" Cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo, vô cảm. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ của một cô gái nhỏ nhắn, có lẽ người ta đã nhầm cô là một cỗ máy không hơn không kém.

"Tôi là số hiệu 09638...."

"Đừng dài dòng." Cô ngắt lời, không buồn che giấu sự thiếu kiên nhẫn. 

"Tôi đang ở đâu?"

"Ở Trung Quốc. Cô là đối tượng thí nghiệm thành công." Hệ thống quan sát rồi trả lời:

"Mặc dù có hơi bừa bộn, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cô nhếch môi, không rõ là cười hay mỉa mai.

"Bây giờ, tôi sẽ là người hướng dẫn của cô."

Cô ngồi xổm xuống, tay chống cằm, đôi mắt không chút cảm xúc, thản nhiên hỏi: "Thay đổi ký ức sao?"

"Không," giọng nói lạnh lẽo đáp lại, "Cô đã được trùng sinh về lúc 2 tuổi, và nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô."

Cô đứng dậy, đôi chân nhỏ bé lê từng bước nặng nề qua sàn nhà lạnh lẽo, nơi những vệt máu đỏ thẫm loang ra từ hai cơ thể bất động. Mùi tanh của máu hòa lẫn trong không khí. Tiếng nói máy móc của hệ thống vang lên đều đều, vô hồn.

Cô tiến về phía cánh cửa lớn, đôi mắt to tròn ngước nhìn vẻ bất lực. Tay nắm cửa ấy quá cao so với thân hình nhỏ bé của cô, như thể đang nhạo báng.

Cô quay đầu lại nhìn hai cơ thể nằm bất động trên sàn, ánh mắt lướt qua họ một cách hờ hững.

Cô ngồi dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, tựa đầu vào. Nhìn quanh căn phòng đầy đủ dụng cụ thí nghiệm, phẫu thuật, có cả những đứa trẻ khác ở trong ống nghiệm đã chìm trong biển máu.

Giọng cô giả vờ trở nên gắt gỏng, có thể nói là bực bội liếc nhìn hệ thống"Trùng sinh sao? Tại sao lại trùng sinh ở tuổi này?" Dù tâm trí có thích thú đi chăng nữa, thì cô vẫn muốn xem xem hệ thống đang có ý định gì.

"Vì đây là thời điểm gần nhất mà cơ thể và ý thức của cô có thể chịu đựng được." 

Cô bật cười khẽ, tiếng cười lạnh tanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. 

"Gần nhất sao? Để làm gì? Bảo vệ tôi à? Thật mỉa mai." 

Đôi mắt cô liếc qua căn phòng một lần nữa, dừng lại ở những ống nghiệm nơi những đứa trẻ khác đang lơ lửng trong chất lỏng giờ đây đã biến thành màu đỏ. Ánh sáng xanh nhạt từ những thiết bị phản chiếu lên gương mặt non nớt của chúng, như những bức tượng điêu khắc bị lãng quên.

Trong cuộc đời cô, thứ cô ghét nhất là bắt cóc trẻ em, hoặc thí nghiệm lên chúng. Chúng yếu đuối, chúng không có khả năng phản kháng trong mọi hoàn cảnh, nhìn những đứa trẻ được đặt trong ống nghiệm như thế thật đau lòng. Nhìn những sợi dây nối chằng chịt trên cơ thể chúng, cô bất giác nhìn lại bản thân. Đưa tay ra xem kĩ những vết thương bị cấm sâu vào da thịt.

"Thật ra, cô nên biết rằng," giọng nói của hệ thống tiếp tục, không quan tâm đến sự bực bội của cô, "đây là cơ hội duy nhất để thay đổi tương lai. Tuổi thơ là nền tảng quan trọng nhất để xây dựng lại mọi thứ từ đầu."

Cô liếc nhìn, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao. 

"Tương lai à? Cái tương lai mà tôi đã bị giam cầm, bị biến thành thứ đồ chơi cho các thí nghiệm này sao? Các người nghĩ rằng quay về thời điểm này sẽ giúp tôi thay đổi được gì sao?"

Hệ thống im lặng một lúc, rồi đáp lại. 

"Cô không cần tin, nhưng sự thật là cô đã sống sót qua tương lai mà chính cô ghê tởm. Và giờ, cô có cơ hội để làm khác đi. Mọi quyết định là ở cô."

Cô nhếch mép cười.

"Quyết định ư? Thật hài hước. Ngay cả cái việc gọi là trùng sinh cũng không phải là quyết định của tôi, vậy thì điều gì cho các người quyền đẩy tôi vào cái 'nhiệm vụ' này?"

Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp đều đặn từ các thiết bị xung quanh. Cô cúi đầu, siết chặt tay thành nắm đấm. 

"Được thôi, nếu đã vậy, tôi sẽ làm. Nhưng không phải vì các người, mà là vì tôi. Lần này, mọi thứ sẽ theo cách của tôi."

"À quên nữa" Giọng cô đều đều, đưa hai bàn tay dính máu vuốt tóc của mình, đôi mắt trở nên ma mị.

"Nãy giờ bạn chưa từng gọi tên tôi"

"Yuki."

Cô ngồi xuống, đôi chân vắt chéo, cô tựa lưng vào ghế với một vẻ ung dung.

"Vậy thì,..."

Giọng cô hạ thấp, mềm mại và kéo dài như một giai điệu quyến rũ.

"Kể tôi nghe đi. Tương lai mà các người sẽ giúp tôi."

Hệ thống bắt đầu thuật lại, giọng máy móc vang lên đều đều, liệt kê từng kế hoạch, từng chi tiết về tương lai được 'định sẵn.'

Cô ngồi im, ánh mắt không rời khỏi hệ thống, nhưng trong đầu đang tính toán từng câu nói. Đôi tay đặt trên đùi, từng ngón tay khẽ di chuyển, như thể đang chơi một trò chơi mà chỉ mình cô hiểu rõ. Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi, không lớn, nhưng đủ để toát lên sự nguy hiểm ẩn giấu.

"Tốt lắm," cắt ngang lời của hệ thống bằng một giọng dịu dàng, như vừa thỏa mãn cái gì đó. 

"Cứ tiếp tục. Tôi muốn nghe thêm."

Hệ thống ngoan ngoãn đáp lời, không nhận ra mình đang bị dẫn dắt như một con rối, còn cô thì thong thả từng chút một. Giọng nói máy móc lặp đi lặp lại những chi tiết khô khan, từng lời nói như gõ nhịp vào không khí.

Ngón tay cô chạm nhẹ xuống sàn, di chuyển chậm rãi vẽ nên những ký hiệu kỳ lạ, ánh mắt toát lên vẻ bí ẩn mà đầy ẩn ý.

"Tốt," cô đứng dậy, vuốt lại chiếc váy trắng đã loang lổ vệt máu. 

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã giúp tôi xác nhận điều đó."

Tiếng "rắc... tách..." vang lên từ bên trong tâm trí cô. Hệ thống đang trục trặc, sự rung chuyển lan dần qua từng ý nghĩ. Cô nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sự thú vị.

"Vỡ rồi sao?" cô thầm thì, giọng điệu nhàn nhạt pha chút trào phúng. 

"Có vẻ các người cũng không hoàn hảo như đã tuyên bố."

***

Tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu kết thúc một buổi học dài. Cô vội vã khoác cặp lên vai, đôi chân nhanh chóng bước qua những dãy bàn thẳng tắp, hối hả tiến về phía cửa. Xung quanh, tiếng trò chuyện xôn xao như hòa vào nhịp bước chân của cô, tạo nên một không khí nhộn nhịp quen thuộc. Ra đến hành lang, cô càng đi nhanh hơn, cố gắng tránh đám đông. Đôi giày thể thao bước đều trên nền gạch, mỗi bước chân như thúc giục cô đi nhanh hơn. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô không dừng lại.

Cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe, cô cúi xuống tháo khóa xe đạp. Những ngón tay hơi run, loay hoay giữa chùm chìa khóa nặng trịch. Cuối cùng, âm thanh "tách" quen thuộc vang lên. Cô bắt đầu lấy xe ra, ánh nắng hoàng hôn len lỏi qua những hàng cây chiếu xuống, phủ lên tay lái một màu vàng ấm áp. Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua đám đông, bất giác dừng lại khi nghe giọng nói quen thuộc:

"Nguyệt Nguyệt ơi!"

Giọng nói ngọt như rót mật ấy lại khiến cô rùng mình, cô bất giác quay đầu. Chẳng cần nhìn cũng biết ai là chủ nhân của nó. Rõ ràng cô đã cố gắng nhanh chân đến vậy, thế mà hắn vẫn bám theo. Cô miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất lực.

"Chào... chào anh ba."

Hắn đứng đó, nụ cười tươi rói trên môi, ánh mắt sáng rực như đang nhìn con mồi.

Cô dẫn xe ra khỏi bãi, bất giác nhận ra bánh xe có gì đó không ổn. Còn chưa kịp kiểm tra kỹ, hắn đã bật cười hì hì, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.

"Nguyệt Nguyệt à, chúng ta về chung nha!"

"Tại sao?" Cô nghiêng đầu, nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Hắn ta quay đi rồi quay lại với ánh mắt đáng thương, có lẽ, hắn phải mất một lúc để rặn ra giọt nước mắt 'đáng thương' vừa vặn rơi xuống. Cô im lặng, hắn lại nghĩ cô đồng ý, hắn lập tức tươi tỉnh, giọng nói vui vẻ trở lại:

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi ăn kem đi! Kem trà xanh nha!"

Cô nhíu mày, bất giác gặp ánh mắt đầy giận dữ của hắn

"Ừ." Cô thở dài bất lực, xoa xoa hai đầu chân mày, rồi gật đầu đồng ý.

Hắn từ từ dắt xe ra giúp cô.

'Thật lòng, tôi không hiểu nổi tên này nghĩ gì trong đầu. Nhà chúng tôi cách đây không gần, vậy mà hắn vẫn cố tình làm xì bánh xe đạp của tôi chỉ để ép tôi đi bộ cùng hắn.'

Thế là giờ đây, cô vừa phải bước đi bên cạnh hắn, vừa nghe hắn huyên thuyên đủ thứ chuyện bâng quơ, chủ yếu là những ký ức thời thơ ấu đã cũ mèm.

Đúng vậy, hắn tìm thấy cô từ 12 năm trước. Nhưng nói "tìm thấy" thì cũng không đúng... đó chỉ là một lần vô tình.

Ngày ấy, cô hay leo qua hàng rào nhà hắn để hái trộm vài trái táo vì đói. Lần nào cũng phải vật lộn trèo lên, rồi té xuống không thiếu lần nào. Nhưng hôm đó lại khác.

"Á!" Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng cơn đau như mọi khi, nhưng thay vì cảm nhận sự đau đớn, cô lại nghe thấy tiếng kêu của một cậu nhóc. Cô mở mắt ra, bất ngờ nhìn xuống thấy hắn ta. Vội vàng, cô cúi người xuống liên tục xin lỗi và giúp hắn đứng dậy.

"Cậu là người ở đây sao?"

Giọng nói non nớt nhưng có chút uy quyền của cậu làm tôi khựng lại. Đã lâu lắm rồi tôi không được ai hỏi thăm hay trò chuyện. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy bản thân như một con chuột cống, bị bao quanh bởi sự giàu có và ánh hào quang của khu nhà này.

Cô cúi đầu, chế đi gương mặt đầy bùn đất của mình, nhưng điều đó dường như càng khiến cậu thêm khó chịu.

"Này! Tôi hỏi cậu đấy!" Giọng hắn trở nên mất bình tĩnh, tôi có thể cảm nhận sự tức giận từ hắn

Cô vội gật đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng cậu nhóc lại chẳng phiền lòng, bắt đầu huyên thuyên kể chuyện. Giọng nói cậu trở nên ấm áp, hồn nhiên khác hẳn lúc nãy.

Thật đáng yêu

"Cậu có thể nói chuyện không?"

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc che mặt cô, cô bất giác lùi lại.

"Cậu cứ che mặt như thế không thấy khó chịu sao?"

Cô lắc đầu lia lịa, vội vàng kéo tóc che lại khuôn mặt mình.

Một kẻ nói nhiều đến mức khiến người khác nhức đầu, còn một người lại im lặng đến mức như thể câm lặng. Ấy vậy mà, bằng cách nào đó, chúng tôi lại trở thành bạn một kiểu bạn kỳ lạ mà chính cô cũng không thể giải thích nổi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận