Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 25: Đối mặt

0 Bình luận - Độ dài: 2,409 từ - Cập nhật:

Ira đứng trên nền, mỗi nhịp thở là một làn gió nóng rực quét qua sàn gỗ nứt toác, khói đen cuộn lên như những bóng ma bị thiêu cháy. Vảy đỏ trên cơ thể lấp lánh dưới trăng đêm, ngọn lửa không thể tắt bùng cháy quanh cô, nhảy múa như một lớp áo sống, đẹp đẽ nhưng chết chóc. Đôi mắt dung nham lóe sáng, sâu thẳm, nhìn thẳng kẻ dám thách thức cô.

“Nhìn mày kìa, đồ sâu bọ!” Giọng Ira vang vọng, rung chuyển những bức tường vỡ nát của nhà trọ Bến Cảng, mỗi từ như một ngọn lửa liếm qua da gã, thiêu đốt chút tự tôn còn sót lại. 

“Mày nghĩ cái thanh gỗ vỡ đó làm được gì? Mày nghĩ mày là ai – một chiến binh, một anh hùng? Mày chỉ là một con chó hoang hôi hám, dám sủa trước mặt tao!”

Hỏa hồn long há miệng, không một lời cảnh báo. Một luồng lửa đỏ rực phun ra, không phải ngọn lửa bình thường mà là một cơn sóng dung nham sống, nóng đến mức không khí quanh gã bốc cháy xèo xèo, khói đen cuộn lên che khuất cả trăng đêm. Ngọn lửa lao thẳng về phía Goon, sáng rực giữa trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt lem luốc máu và bụi của gã nhưng không làm chậm đi những bước lao tới của hắn.

Đòn tấn công của Ira chỉ còn cách vài mét, nóng đến mức da Goon phồng rộp, mùi thịt cháy thoảng qua mũi hắn, nhưng rồi một tiếng keng chói tai vang lên, sắc bén như tiếng chuông định mệnh cắt qua màn đêm. Từ bóng tối phía xa, một bóng người lao tới, thân hình vạm vỡ, giáp thép lóe sáng dưới ánh lửa, hai thanh trường kiếm khổng lồ trong tay rung lên như mang theo sức mạnh của đất trời.

Goon không biết ông ta là ai, chỉ thấy mái tóc bạc phất phơ, khuôn mặt khắc khổ đầy vết sẹo, và đôi mắt sáng rực như thép vừa luyện từ lò. Ông lao thẳng vào giữa gã và ngọn lửa, hai kiếm chém chéo xuống với một lực kinh hồn, cắt đôi cơn sóng dung nham.

Ngọn lửa như một con rắn bị chặt đứt, hai luồng lửa bắn sang hai bên, đốt cháy những bức tường vỡ nát thành tro, khói đen bốc lên cuồn cuộn, để lại một vệt sáng trắng giữa không trung nơi lưỡi kiếm đi qua. 

Goon ngã nhào ra sau, sức ép từ cú chém làm gã mất thăng bằng, mắt mở to nhìn lão già đứng trước mặt – không run rẩy, không do dự, chỉ có một sự kiên định lạnh lùng toát ra từ ông. 

“Ông ta… ông ta là ai?” Hắn nghĩ, lòng trào lên một cơn sóng lẫn lộn – sốc, ngưỡng mộ, và một tia hy vọng mong manh mà gã tưởng đã chết từ lâu.

Lão già quay lại, giọng vang vọng như sấm: “Đứng dậy, chiến binh! Trận chiến chưa kết thúc!” 

Gã không hiểu tại sao, nhưng lời nói ấy như một luồng sức mạnh chảy vào cơ thể, làm hắn nghiến răng, chống tay đứng lên, dù chân gã vẫn run và máu vẫn chảy từ tay. 

“Chiến binh… ông ta gọi tao là chiến binh…” Goon nghĩ, và một nụ cười nở trên môi gã, dù không chắc đó là cười hay là khóc.

Goon cố lấy lại nhịp thở, bỗng một luồng sáng xanh nhạt lóe lên từ phía sau, bao lấy cơ thể hắn. Đau đớn từ những vết thương tan biến, da lành lại, máu ngừng chảy, và một cảm giác ấm áp chảy qua ngực, như được kéo lên từ vực sâu. 

Hắn quay lại, thấy một nữ pháp sư tóc trắng trẻ tuổi – áo choàng rách, mặt lem bụi, đôi tay cầm một cuốn sách phép – đứng giữa đống đổ nát, ánh sáng từ cô chảy về phía gã. 

“Ma pháp… chữa trị…” Gã nghĩ, và lòng nhẹ đi, không phải vì sống sót mà vì biết mình không còn đơn độc.

Lão già giáp thép giơ kiếm lên, hướng về phía Ira: “Những ai còn sức, hãy giúp ta đánh bại thứ quái vật này!” 

Lời ông không hoa mỹ, không kêu gọi, chỉ là một mệnh lệnh, nhưng đủ để làm không khí rung lên. Từ những con hẻm tối tăm ngoài phố, tiếng bước chân dồn dập vang lên, không đều nhịp mà hỗn loạn, tiếng kim loại lách cách trộn lẫn với tiếng la hét của những kẻ sống sót – không phải đội quân, mà là những con người tuyệt vọng, liều mạng lao ra từ bóng tối của Felariel.

Goon ngẩng lên, mắt gã mở to khi thấy từng bóng người xuất hiện – không đồng bộ, không tổ chức, chỉ là một đám hỗn loạn nhưng đầy ý chí:

Một gã pháp sư áo tím, râu lởm chởm, lảo đảo bước ra từ góc phố, giơ quyền trượng bắn một mũi băng sắc nhọn, tiếng rắc vang lên khi nó đâm vào cánh Ira, vỡ tan trên vảy lửa, để lại một vệt khói trắng. 

Một cung thủ – áo rách, tay đầy máu – trèo lên mái nhà vỡ, bắn liên tục, mũi tên lóe sáng xanh lá khắc hệ cắm vào chân cô, ma lực rồng đỏ rực nhỏ xuống tí tách, bốc khói khi chạm sàn. 

Một gã kiếm sĩ to con, giáp vỡ một bên, lao tới từ bên hông, kiếm lớn chém vào móng vuốt Ira, tiếng keng chói tai vang lên, tia lửa bắn ra như sao rơi giữa đêm đen. 

Một nữ pháp sư khác, tóc rối bù, triệu hồi một cơn sóng nhỏ từ thùng nước vỡ gần đó, nước dập vào vảy lửa của Ira, hơi nước bốc lên xì xì, làm cô gầm lên, đôi cánh đập mạnh làm khói bụi xoáy lên.

Ira lùi lại nửa bước, lửa quanh cô bùng lên dữ dội, nhưng lão già giáp thép lao tới, hai kiếm chém liên hoàn, mỗi cú chém là một vệt sáng thép xé qua không gian, trộn lẫn với tiếng gầm của ông:

 “Đánh - Đừng dừng lại!” 

Ngọn lửa từ Ira bị đẩy lùi, khói đen và ánh sáng trắng trộn lẫn, chiếu sáng đống đổ nát như một ngọn lửa địa ngục bùng cháy giữa trời đêm.

Goon đứng đó, thanh gỗ trong tay giờ nhẹ hơn, mắt gã phản chiếu ánh sáng từ băng, nước, mũi tên, và thép – một bức tranh hỗn loạn rực rỡ giữa tro tàn và máu. Khói bụi cuộn lên như những bóng ma, máu rồng nhỏ xuống sàn như mưa đỏ, tiếng la hét của đám người sống sót vang vọng, hòa lẫn với tiếng ầm  của sóng biển xa xa và tiếng gỗ cháy xèo. “

Đây không phải trận chiến của anh hùng… đây là trận chiến của những kẻ sống sót…” Gã nghĩ, và một cơn nóng ran trào lên trong ngực gã, không phải tự hào mà là sự kiên gan – kiên gan của một gã côn đồ biết mình không thể thua thêm lần nữa.

Gã nhìn lão già giáp thép, thân hình vạm vỡ của ông như một bức tường giữa lửa và chết chóc, hai kiếm sáng rực, không phải của hy vọng mà là phán quyết. Gã nhìn đám người ngoài phố – không phải đồng minh hoàn hảo, chỉ là những kẻ liều mạng, vũ khí và ma pháp của họ như những tia lửa trong cơn bão. Gã quay lại, thấy Meredith ôm Raizen, đôi mắt cô sáng lên, không phải hy vọng mà là ý chí sống sót.

“Tụi tao chưa xong… chưa hết đâu…” Gã nghĩ, và gã gầm lên, lao tới cùng đám người hỗn loạn, thanh gỗ giơ cao, không phải anh hùng, chỉ là một gã sống sót giữa đổ nát và lửa.

Ngọn lửa quanh Ira bùng lên dữ dội, nhưng không còn tràn lan như trước – mỗi đòn tấn công từ đám mạo hiểm giả như những nhát búa tạ nện xuống cơn thịnh nộ của cô. Băng bọc quanh chân, tên khắc hệ cắm vào vảy, nước tạt lên làm khói bốc cuồn cuộn. Những con người yếu ớt, dơ bẩn, không đồng phục hay thứ bậc, giờ phối hợp như một bản năng hoang dại – đánh theo trực giác, né theo phản xạ, chết mà không rút lui. Từng đòn không đủ giết cô, nhưng chúng tới tấp như gió bão, không ngơi nghỉ, không để cô thở.

Ira gầm lên, đôi cánh lửa vung mạnh, quét sạch một mảng tường đổ, thổi bay mấy tên pháp sư đứng gần. Nhưng trước khi cô kịp tấn công tiếp, vô vàn mũi tên từ đám xạ thủ từ đống đổ nát ngoài kia của Felariel hội tụ về đã ghim thẳng vào cánh rồng, rồi một kiếm sĩ nhảy vào giáng mạnh lên chân. Các pháp sư từ xa dồn một luồng nước lạnh vào ngực cô, làm lửa quanh tim Ira rung lên, chệch nhịp. Ngay lúc đó – chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi – Ira lùi lại nửa bước.

Goon thấy nó. Lão già giáp thép thấy nó. Tất cả bọn họ đều thấy.

Một con rồng – dù là thần thoại – vừa bị ép phải lùi lại nửa bước trước đám người hèn mọn đang gào lên trong đống đổ nát. Không phải chiến thắng, nhưng là vết nứt đầu tiên trên một tượng thần

Ira ngửa cổ lên trời, đôi mắt dung nham bốc cháy dữ dội. Không còn là phẫn nộ. Không còn là ghen tuông. Mà là sự sỉ nhục. Một cơn sóng dung nham phóng thẳng từ miệng cô, đẩy lùi đám mạo hiểm giả ra, và rồi cô bật người – vút thẳng lên trời.

Từng cơn gió nóng hừng hực cuộn theo đôi cánh khổng lồ, tro bụi xoáy lên thành cột, ánh trăng bị cắt đôi bởi bóng hình đỏ rực. Cô bay lên, cao dần, như một lưỡi giáo rực cháy muốn đâm thủng vòm trời.

Bên dưới, đám mạo hiểm giả ngước nhìn – không ai dám rượt theo. Không ai hét lên mừng chiến thắng. Họ chỉ biết, bão lửa thật sự… chưa bắt đầu.

Ira lượn trên trời cao, đôi cánh lửa quạt mạnh từng nhịp nặng nề, để lại những dải khói đen xé nát bầu trời Felariel. Ngọn lửa không tắt quanh vảy đỏ rực nhảy múa dữ dội. Gió nóng rít lên qua từng kẽ vảy, gào như những linh hồn bị thiêu sống. Ánh trăng mờ nhạt bị khói nuốt chửng, nhưng trong màn đêm ấy, đôi mắt dung nham của Ira vẫn sáng rực tựa hai miệng núi lửa chưa từng ngủ yên.

Cô nhìn xuống. Dưới kia là những sinh vật mà cô từng không buồn để mắt – giờ dám chĩa vũ khí, dám làm cô lùi lại nửa bước. Một lão già với hai thanh kiếm rực sáng nhưng tay đã run. Một gã côn đồ tàn tạ tay cầm khúc gỗ. Một đám mạo hiểm giả rách rưới, bẩn thỉu, ánh mắt chúng cháy lên thứ mà cô tưởng chỉ tồn tại ở những kẻ được sinh ra để thách thức thần linh: Ý chí.

Không ai trong số chúng reo hò. Không ai hét lên chiến thắng. Chúng chỉ nhìn thẳng lên – vào cô.  Và chính ánh mắt đó… đã xúc phạm cô hơn bất kỳ đòn đánh nào. Cô cảm thấy nó – sự sỉ nhục – dâng lên như máu độc trào khỏi cổ họng.

 Không còn là ngọn lửa ấm áp từng rực cháy cho Raizen.  Không còn là khát khao dịu dàng muốn chạm vào thế giới của loài người.  Chỉ còn tro, và sự khinh miệt.

 “Chúng mày là ai mà dám nhìn ta như ngang hàng?”

Lửa quanh cô chuyển màu.  Từ đỏ rực – sang đen. Không phải màu của than, mà là màu của nỗi oán hận cổ xưa. Một lớp sương dày như máu cháy trào ra từ đôi cánh, loang dần vào bầu trời như vết mực rơi trên da giấy trắng. Bóng tối không còn nằm dưới đất – nó đang bốc lên từ chính nơi đáng lẽ phải mang ánh sáng.

Rồi ánh mắt cô chạm đến kẻ duy nhất khiến cô không thể kiềm lòng:  Meredith - Cô ta quỳ đó – tay ôm chặt lấy Raizen, đầu cúi thấp, nhưng không rời hắn dù chỉ một giây. Máu dính đầy áo, nước mắt nhòe hai má, nhưng vẫn giữ hắn trong vòng tay – như thể hắn thuộc về cô ta. 

Tim Ira thắt lại. Không vì đau.  Mà vì phẫn nộ. Vì xúc phạm. Vì phản bội. Cô nhớ từng nhịp thở của Raizen.  Nhớ ánh mắt hắn nhìn cô – trong mơ hay trong đời, cô không phân biệt nổi nữa. Nhớ cái cách hắn từng đặt trọn niềm tin vào cô, từng gọi tên cô bằng giọng khản đặc, từng mơ đến cô trong giấc mộng trần gian.

 “Và giờ hắn nằm trong tay một con nhãi?”

 “Một kẻ không biết gì về hắn, chưa từng đau với hắn, chưa từng chết với hắn?”

Ngọn lửa quanh Ira xoắn lại, cô gầm khẽ – không thành tiếng, nhưng đất dưới cô nứt ra. Mỗi cú đập cánh là một tiếng voong xé gió, như lời tuyên bố từ vách đá của thần thánh: “Không ai được phép chạm vào Raizen ngoài ta.”

Cô không cần lý do. Không cần công lý. Cô là sự báo thù mang hình dáng của một vị nữ thần bị phản bội.  Và khi bóng tối quanh cô lan ra như đôi tay của địa ngục đang mở, cô không nghĩ nữa – chỉ biết mình sẽ thiêu rụi tất cả.  Không còn thương tiếc. Không còn nhân nhượng.  Chỉ còn một lời thề, bốc cháy như máu sôi: “Từng kẻ dưới kia – từng kẻ dám làm ta chậm lại – sẽ biến thành tro bụi. Và con nhãi đó… sẽ chết sau cùng – ngay trước mắt hắn – để hắn mãi mãi ghi nhớ: Không ai có thể thay thế ta.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận