Ma Việt: Sài Gòn
Gà Khâm Quốc Kiệt, Gà Khâm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nội Dung

Chương 2 - 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,556 từ - Cập nhật:

Vào ngày hôm sau, Ngân đi học lại. Từ cổng trường những ký ước hiện lên khi cả nhóm cười đùa khi bước vào cổng. Căn tin nơi cả đám chen chúc mua đồ ăn nhưng cuối cùng lại vấp chân là đổ hết ly mình. Dưới gốc cây nên Quân nằm ngủ trốn tiết nhưng rồi lại lên phòng giám thị uống trà.

Còn bây giờ, Minh phải nằm viện vài tuần nữa mới được đi học lại. Trung vì còn ở độ tuổi vị thành niên nên không bị bắt vào tù, thay đó là trại cải tạo. Còn ông lao công chúng tôi không còn thấy nữa, có lẽ đã xin nghỉ và tiếp tục trên con đường diệt ma quỷ.

Vừa hồi tưởng lại những việc xảy ra, cô đã đi vào lớp và vô chỗ ngồi. Ngồi xuống nhắm mắt lại và thở một hơi vì mọi chuyện đã kết thúc.

"Chào!" - Giọng một thanh niên nào đó thì thầm vào tai cô.

"Ai thế?" - Cô mở mắt ra.

Phía trước một là mặt một người thanh niên trắng tét với đồng tử màu trắng. Không ai khác chính là con ma gà đã mỉm cười chào hỏi Ngân.

Ngân và ma gà lần đầu chạm mặt nhau, cô biết mình đã gặp phải ma nhưng mà con ma này không đáng sợ lắm. Mà hình như cô có chút quen thuộc với con ma này nữa.

"Ngươi là ai?"- Ngân nghiêm nghị hỏi.

"Ta ư? Chỉ là một con ma bình thường thôi,"

Nói rồi cậu ta nằm ngửa trên không. Làm cho đuôi áo giao lĩnh phũng xuống che đi mặt của Ngân.

"Thế ngươi ở đây để làm gì?" - Ngân vén đuôi áo qua một bên nhưng tay cô xuyên qua nên không thể vén được.

"Ta ư? Ta ở đây để chơi thôi." - Tiếng chuông vào tiết vang lên. - "Tới giờ rồi à! Thôi không phá ngươi nữa."

Nói rồi cậu ta bay xuyên qua bức tường phòng và biến mất ngay sau đó.

"Này! Chưa nói chuyện xong mà." - Ngân đứng dậy định nắm lấy con ma gà đó.

"Ta tên là Việt! Hãy nhớ lấy!" - Ngân nghe như tiếng thì thầm bên tai.

Thu khi mới bước vào lớp thấy hành động kì lạ của bạn mình liền hỏi. - "Này! Cậu làm cái trò gì thế?"

"À Thu à! Không có gì đâu!"

Nói rồi cả hai ngồi và bắt đầu tám những chuyện xảy ra, trên trời dưới đất. Thầy cô và dạy cho lớp, tiết một, hai, ba trôi qua như một ngày bình thường. Xong ra chơi rồi lại tan học. Thời gian cứ vù vù trông như cơn gió thu, thổi bay đi những chiếc lá đã úa vàng.

Ngân với Thu lẳng lặng đi bộ về, ra tới cổng trường thì Thu bị những món ăn vặt hớp hồn.

"Ê Ngân! Bà ăn không? Tôi đãi bà ăn."

"Bà giàu quá! Thôi dạo này ăn nhiều tớ sợ mập lắm!"

"Lại kiếm cớ nữa! Tớ mua hai cây đây!"

Nói rồi Thu chạy tới xe bán đồ chiên chen chúc vào mua. Trong khi để Ngân đứng phía ngoài chờ đợi, cô thở trước tính khí quá trẻ con của bạn mình. Nhưng cũng đồng thời vui cho ấy khi sự hồn nhiên ngày nào cũng đã quay trở lại.

...

Vài tiếng sau,

Tại bệnh viện Chợ Rẫy, Ngân và Thu lại tới thăm Minh. Một phần cũng muốn kể cho cậu ta nghe về những gì đã xảy ra. Ngân có chút trầm ngâm về chuyện hồi sáng trong khi Thu vẫn hồn nhiên đi tới phòng bệnh của Minh.

"Chào Minh! Tụi tui tới rồi nè!" - Thu hớn hở bước vào trong với một giỏ đồ ăn. - "Tôi lén đem đồ ăn vặt tới cho ông nè!"

"Bà này! Bệnh viện đã cấm mang đồ ăn vặt vào rồi còn dám mang sao?" - Minh quay sang quát Thu.

"Hứ! Không ăn thì thôi!" - Nói rồi cô cầm một cây xúc xích chiên lên. - "Bà đây ăn hết!"

Nói rồi cô ấy ngồi ăn trước mặt của Minh để khiến cho cậu ta thèm thuồng. Nhưng điều cô không ngờ là phía sau có một bàn tay thô ráp chạm vào người cô. Khi nhìn lại chính là bảo vệ của bệnh viện.

"Cháu gái à! Mời cháu đi ra giùm. Đây là phòng nghỉ chung. Cháu đang làm phiền tới các bệnh nhân khác đó."

"Ẹc! Bác ăn xúc xích không?"

Xong Thu cứ thế bị bảo vệ bệnh viện lôi đi với giỏ đồ ăn trên tay. Để lại Ngân và Minh ngồi lại tâm sự.

"Thế chuyện về con ma dãy C đó thế nào rồi? Bà quyết định diệt nó chưa?" - Giọng Minh nghiêm nghị hỏi.

Ngân gật đầu.

"Vậy là nó bị diệt rồi à?"

"Uhm"

"Vậy ư? Vậy phần nào chúng ta đã giúp cho Quân an nghỉ rồi nhỉ?" - Minh gục xuống giường thả lỏng. - "Vài tháng nữa tới xuất viện rồi. Cậu có muốn đi đâu chơi không?"

"Chắc để lần sau đi. Tớ vẫn cần chút không gian yên tĩnh sau những gì đã xảy ra. Nhưng tớ sẽ lại tới thăm cậu."

Nói rồi cô đứng dậy quay mặt rời đi. Minh giơ tay ra định níu lấy tay của Ngân lại nhưng cậu ngập ngừng không đủ dũng khí để làm điều đó. Vì cậu nghĩ cô ấy vẫn còn vương vấn Quân, nếu người ra đi là cậu thì tốt biết mấy.

Khi Ngân đi xuống dưới sảnh, cô loay hoay tìm kiếm Thu xung quanh nhưng không thấy đâu. Thế nên cô mở điện thoại ra bấm gọi, tiếng điện thoại đâu đó gần chỗ cô vang lên ở ngoài cửa bệnh viện. Nhìn qua một góc cửa bệnh viện, cô thấy Thu với bác bảo vệ đang ngồi đó ăn đồ mà cô ấy mang vào.

"Thế nên cháu mới vào đây thăm ấy!" - Thu hồn nhiên nói.

"Haha! Thú vị lắm!" - Ông bảo vệ cười khoái chí.

"Thu! Bà đây rồi! Chúng mình cùng về thôi nào." - Ngân lôi Thu dậy.

"Ể! Tôi đang nói chuyện với chú bảo vệ mà." - Thu có chút tiếc nuối không nỡ.

"Hai cháu đợi chút! Có một số chuyện ta muốn nhờ." - Chú bảo vệ kêu lại.

"Có chuyện gì vậy chú?" - Ngân hỏi.

"Thật ra ta đã nghe câu chuyện diệt ma của hai cháu nên muốn nhờ giúp ở khu vực này."

"Ý chú là bệnh viện này sao?"

"Đúng vậy! Bệnh viện Chợ Rẫy này hoạt động đã lâu nên có ma là điều không thể tránh được."

"Nhưng mà phải có chú lao công của trường cháu mới trị được chứ! Hai tụi cháu đâu thể làm được gì đâu."

"Cháu khiêm tốn rồi! Ông ấy muốn đánh ma cũng phải nhờ ma gà trong người cháu mà. Phần thưởng sẽ giúp được bạn cháu trong phòng bệnh ấy!"

"Cho bạn cháu? Ý chú là Minh sao?"

"Uhm là cậu nhóc trong phòng ấy! Thật ra không chỉ cậu nhóc đó đâu mà toàn bộ bệnh nhân trong bệnh viện này."

"Là gì ạ?"

Qua lời kể của bác bảo vệ, ở trong bệnh viện, đâu đâu cũng có một cảm giác lạnh buốt. Đến tối đi tuần đều có cảm giác người theo phía sau nên bác bảo vệ mới phải ngồi ở ngoài cửa chịu nắng chứ không dám vào trong.

Mỗi căn phòng trong bệnh viện đều đã có rất nhiều người mất đi kể từ năm 1900. Nên nó có khi nhiều vong linh hơn cả trường Marie Curie. Nếu nói ra thì tuổi đời bệnh viện có từ trước, cũng như rất nhiều vụ tử vong vì nhiều ẩn khúc khác nhau. Nên sẽ không thiếu những oan hồn ở trong nơi đây.

Tại phòng cấp cứu, phòng điều dưỡng và nhà xác Vĩnh Biệt là nơi có âm khí tích tụ nhiều nhất. Những bóng ma ấy cứ lập lờ vào đúng 12 giờ trưa hoặc tối.

Có lần một bác sĩ trực đêm nghe tiếng một người đàn ông kêu tay mình mất đi cảm giác. Ông bác sĩ xin họ tên và kêu ông ta vào trong phòng khám trước, nhưng khi bác sĩ vào kiểm tra thì không thấy ai ở trong phòng.

Căn phòng khám sáng ánh đèn huỳnh quang, xung quanh toát lên màu trắng sạch sẽ và gọn gàng. Nhìn xuống chân, bác sĩ khi ấy mới hốt hoảng vì một vệt máu kéo từ ngoài vào trong phòng và dừng lại ở trên chiếc ghế bệnh nhân.

"Bác sĩ... Người đứng đó làm gì? Vào đây... khám cho tôi." - Một giọng nói vọng từ phía trên đầu của vị bác sĩ.

Khi ngước mặt nhìn lên, vị bác sĩ ấy thấy mặt của người đàn ông có một vết cắt sâu ở một bên má, máu vẫn còn đang chảy. Với khoảng cách một gang tay, người đàn ông ấy mỉm cười ma rợn khiến cho bác sĩ đó sợ đến mức ngất trước phòng khám.

May mắn là bảo vệ khi ấy có điều dưỡng đi ngang qua phát hiện vị bác sĩ. Về sau mới biết người đàn ông mà vị bác sĩ ấy gặp đã chết từ hồi năm ngoái vì mất quá nhiều máu. Nghe đâu vì tay nghề bác sĩ khi ấy kém nên đã mắc lỗi khiến cho bệnh nhân chết tức tưởi.

Ngoài câu chuyện phòng khám ấy, còn có nhiều chuyện ở các khu vực khác. Từ nhà kho khi xưa làm nơi phá thai, có rất nhiều oan hồn. Đi vào là liền có cảm giác lạnh sống lưng, sau đó áo sẽ bị kéo vào trong.

Ở một số phòng điều dưỡng, từng có nhiều bệnh nhân không biết vì lý do gì đã khắc tên mình lên tường. Hễ ai đọc nó đều sẽ bị ốm liệt giường mấy ngày sau đó.

Còn tại các khu hành lang, hồn ma chết chưa được 49 ngày ám các bệnh nhân ngủ trên giường đã từng là của họ. Không chỉ một mà là cả tá hồn ma đứng xung quanh chiếc giường ấy.

Đến đêm, nơi vắng người sẽ có những bóng đêm đi chầm chậm ở khắp nơi. Với nhiều hình dáng từ thiếu niên, trung niên và kể cả trẻ em. Đôi khi lại gần nói chuyện với những người bác sĩ trực ca đêm.

 Thời gian âm khí lên đỉnh là vào khoảng trưa và tối đúng 12 giờ. Những bóng ma đó sẽ xuất hiện, trưa thì phá những người ngủ, tối thì lãng vãng khắp nơi.

Vì vậy nên bệnh viện khi xưa đã từng mời thầy về. Khi ấy ông ta đã lắp bát quái trận ở nhiều nơi để trấn yểm các linh hồn lại. Nhưng nó cũng có hai mặt tốt xấu.

Bát quái trận ấy trong bệnh viện được đồn là nhốt các linh hồn lại. Gồm cả linh hồn tốt lẫn xấu, nhưng số lượng người chết là quá nhiều. Các bát quái trận ấy chỉ có thể nhốt, mà càng nhốt lâu những oan hồn ngày càng mạnh và hóa thành quỷ.

Các bát quái sau đó dần được gắn nhiều lên để tăng sức mạnh cho kết giới, từ một cái nay đã lên ba cái. Nhưng vị thầy trấn yểm ấy đã mất nên trận pháp ngài ta bài ra sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ. Viện trưởng mới thì không tin vào chuyện ma quỷ nên không kiếm thầy tới nữa.

Khi kể xong, một chú chó cỏ chạy tới chỗ ba người đó, nó chạy vài vòng quanh bác bảo vệ tỏ vẻ vui mừng, quấn lấy chân của ông bảo vệ. Với một bộ lông chỗ mọc, chỗ thiếu, có vẻ đã già rồi. Mắt thì dính đầy ghèn, tai nhăn nheo không đều, chân đi cà nhắc. Thu thấy vậy thì hoảng lên.

"Éc! Chó!" - Thu lùi lại hai mét.

"À đây là Vàng. Nó ở đây trước cả ta đấy! Lúc ta vào nó đã già vậy rồi." - Chú bảo vệ vừa nói vừa xoa đầu con chó ấy.

Ngân bất ngờ trước thông tin này. Rằng một con chó sống gần chục năm rồi mới có bộ dạng này.

"Chú vô đây được nhiêu lâu rồi vậy?" - Ngân liền hỏi.

"Cũng đã hơn chục năm rồi."

Ngân ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi im lặng đứng nhìn chú chó kì lạ này. Cùng lúc ấy, cảm giác như con chó ấy biết Thu sợ nó nên liền chạy tới chỗ của Thu để ngửi, cứ như thể đang chọc ghẹo gái nhà lành.

Chọc được một lúc thì đột nhiên nó dừng lại và nhìn lên trời, xong lại nhe răng đe dọa như thể ai đó sắp tấn công nó. Điều này khiến cho Thu đã sợ nay càng rén hơn mà chạy ra khỏi bệnh viện trước.

"Này Thu!" - Ngân đứng dậy rồi quay sang chú bảo vệ nói. - "Cảm ơn chú đã kể câu chuyện. Nếu cháu tìm thấy lão thầy Thái Lan kia sẽ báo cho chú."

Chú bảo vệ cười nói. - "Không sao cứ từ từ. Nếu muốn phá giải trận pháp thì cứ báo cho ta biết." - Nói rồi ông chỉ về phía cái bốc ở cổng chính.

Nghe vậy Ngân cúi người chào sau đó rời đi.

Cả hai sau khi thăm bệnh thì đường ai người nấy về.

Ngân phải đi một quãng xa khỏi cửa bệnh viện. Vì những người lái xe ôm ở đây làm ăn khá chặt chém, nên đi cách xa chút đặt sẽ tốt hơn.

Nhìn vào giờ trên điện thoại, đã quá mười hai giờ. Làm cho cô chợt nghĩ tới câu chuyện của chú bảo vệ kể, về hoạt động của ma quỷ thường xảy ra vào lúc mười hai giờ. Nhưng nó chỉ ảnh hưởng đến những người đang ngủ cũng như những người có khả năng gặp ma nhất.

Trong khi đó, có một bóng người đứng trên hàng rào bệnh viện nhìn vào trong. Từ những gì người đó nhìn thấy, bệnh viện không khác gì một nhà ngục giam người ở nhân gian.

"Chà! Ngọc Hoàng mà biết được cảnh này chắc sẽ không vui đâu."

Nhìn xuống phía cổng, nơi có bảo vệ, con chó cỏ già kia đang nhìn về hướng của người thanh niên đứng trên hàng rào nhe răng.

"Một con chó tinh! Thú vị đấy!" - Nói rồi thanh niên kia từ từ nhạt dần và biết mất khi cậu ta quay mặt trời đi.

Đi qua một cái ngã tư, cô đứng đó và bắt đầu đặt xe Grab. Nhưng khi đứng đợi thì có một cảm giác kì lạ, như thể ai đó đang theo dõi mình. Nhìn về phía hàng rào thì chẳng thấy ai. Xe Grab ngay sau đó cũng đã tới.

"Em đặt xe phải không?"

"Dạ đúng rồi ạ."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận