• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tôi, tại Iretriya

Chương 05: "Ngài" ấy?

0 Bình luận - Độ dài: 2,930 từ - Cập nhật:

Người đàn ông đó quay ra nhìn cậu, như đã đoán trước được câu hỏi mà cậu ấy chắc chắn sẽ đặt ra cho bản thân mình, lão chỉ cười mỉm một cách khó hiểu rồi lấy ngón tay trỏ vào đầu mình. Chiếc khuyên tai hình chữ thập của lão rung lên...

“Cậu có trí nhớ kém thật đấy, cậu Mèo. Ít ra cũng phải có một chút ấn tượng trước ông già này chứ?”

“Hôm qua, là ông?” - cậu gằn giọng – “Tại sao hôm qua ông chỉ đứng ở đó?”

“Đứng ở đó? Cậu không biết cậu đang đứng ở đâu à? Hay cậu vẫn còn phê vậy?”

“À không, tôi muốn hỏi tại sao? Ông đã cứu mạng hai anh em tôi, tôi biết điều đó và cảm ơn ông rất nhiều. Nhưng mà tại sao ông lại chần chừ mặc dù lúc đó ông đã thấy rõ anh em tôi, thậm chí tôi còn bám lấy ông được một lúc”

Người đàn ông mỉm cười châm biếm, sau đó tự minh hoạ bằng cách lấy tay chỉ lên thái dương của mình để chỉ cho cậu biết não cậu luôn luôn nằm ở đâu.

“Tôi không biết là hôm qua cậu đã mơ thấy gì, cũng như cậu có bị ảo giác hay mê sảng do dùng thuốc quá liều hay không? Nhưng tôi nhớ rất rõ là hai con mèo lang thang nào đó đã gõ cánh cửa nhà tôi một cách khẩn khoản trong tình trạng không thể nào tồi tệ hơn, và tôi đã đưa tay ra giúp chúng nó.”

“Gõ cửa nhà? Tôi đã thấy ông ở ngoài. Thậm chí còn là ở dưới lòng đường khi trời đang đổ mưa, lúc đó tôi đã nghĩ ông cũng chỉ là một kẻ lang thang giống như tôi, mặc dù không muốn dây dưa vào nhưng tôi vẫn tới. Tôi nhớ rất rõ, đấy không ai khác, là ông.”

“...rồi rồi, cứ cho là như vậy đi, nhưng cái đoạn cậu đoán tôi là một kẻ lang thang giống cậu thì có phần đúng rồi đấy, chỉ là phương pháp và điều kiện khác nhau thôi.”

“Lang thang? Ông có hẳn một căn nhà ở đây mà? Có thể tôi không đúng nhưng nơi này không thể nào là một ngôi nhà cho thuê đúng không?

“À, cậu đoán đúng rồi đấy, đây là nhà của tôi.” – lão khẳng định.

“Vậy “lang thang” là sao? Sở thích của ông à?” - cậu hỏi.

“Không hẳn là “lang thang”, dùng từ “nay đây mai đó” hay “phiêu lưu” thì có vẻ chuẩn hơn nhỉ? Mà “phiêu lưu” thì có vẻ không còn phù hợp nữa rồi...”

“Ông nói như thể ông đã đi khắp mọi nơi trên thế giới rồi ấy.”

“Thì đúng là như vậy mà.” – Lão ta thở dài một tiếng, tiện tay ném điều thuốc vào trong chiếc hộp giấy ở cạnh bên. “Thế theo cậu, sau khi thấy bộ dạng này của ta thì trông ta giống một người bình thường ở Iretriya lắm à?”

Cậu vẫn đứng đó, ngạc nhiên trước câu trả lời ngoài dự đoán với vẻ mặt tỉnh bơ của lão, cứ như thể lời ông ta nói là sự thật vậy. Mặc dù không biết được những gì lão nói có đúng sự thật hay không và không có cách nào để có thể xác định được danh tính của người đàn ông kì lạ trước mặt, cậu mặc nhiên cho rằng thông tin được đưa ra từ miệng lão, dù đúng hay sai vẫn là một thông tin tối quan trọng được đưa ra bởi chính chủ và là vốn ít ỏi để ta có thể biết được nhiều hơn về lão.

Ai trong chúng ta cũng hiểu được rằng, đây chính là bước đầu để tạo dựng được niềm tin. Để rồi sau này còn dựa vào đó mà tận dụng lấy nó. Một là đi theo và tin tưởng lão, hai là rời khỏi đây, rồi lại tiếp tục theo con đường cũ, rồi cứ thế mà vượt qua số phận nghiệt ngã vốn đã là cuộc sống của cậu.

Nhưng dù vậy, còn hơn là đi theo một người mà mình còn chẳng biết được đó là ai, có cũng chí hướng hay nên tin vào họ hay không, phải biết chắc rằng họ sẽ không bao giờ đâm sau lưng mình. Cứ như vậy, cậu cần biết mình có thể tin được vào người này hay không, hay là nên chạy trốn khỏi đó, khỏi số phận.

“Không, trông ông chẳng giống bất cứ ai ở Iretriya cả, ông quá to để là một trong những Colder, quá cao lớn so với người Engi, cách ăn mặc kì lạ và giọng điệu của ông đang từ chối nền văn hoá của người Ise, nói cách khác, mọi điều ông làm và chính sự tồn tại của ông như đang phủ định rằng ông là một trong số các chủng tộc ở Ise. Nếu cứ cho rằng tôi là một thằng kém hiểu biết thì đúng là tôi không nắm rõ hết mọi thứ về nơi này. Ông biết đấy, dù tôi có được đánh giá là một cậu nhóc với giọng điệu không được phù hợp với lứa tuổi là 12 đi chăng nữa, kiến thức của tôi vẫn còn hạn hẹp.”

“Ồ, thế thì sao? Tổng số thời gian ta ở lục địa Iretriya phương bắc này còn lớn hơn cả khoảng thời gian mà vị thần trên đỉnh Ehphagi kia bắt đầu tới và trở thành Neet ở trên đó đấy.”

“Ông có vẻ không có nghiêm túc được một giây nào nhỉ? Chẳng thằng ngu nào ở nơi đây lại tin vào mấy cái lời báng bổ vị thần tối cao của nơi này vậy cả.” - cậu nói. – “đến cả tôi còn được dạy rằng không bao giờ nói xấu về vị thần này vì làm thế sẽ chẳng có gì tốt đẹp sẽ xảy đến. Thậm chí anh ấy còn bảo rằng nếu ăn nói như vậy thì chỉ rước hoạ vào thân.”

“Thì tôi có bắt cậu tin đâu?” – lão ta mỉm cười.

Giọng điệu cợt nhả của lão làm cậu không được thoải mái cho lắm, nếu không muốn nói là nó khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

“Nhìn mặt tôi trông có quan tâm không?” - cậu nói. – “tôi chỉ cần biết ông là ai thôi, và đừng cố gắng nói sai sự thật.”

Lão ta nghĩ ngợi một hồi, có vẻ đã có được một câu trả lời thoả đáng, một lần nữa lão lại nở cái nụ cười chẳng mấy thân quen:

“Rồi rồi cậu nhóc, tôi chỉ là một người du hành thôi, nhưng chắc cái này cậu cũng sắp biết đến nó rồi nên tôi cũng chẳng cần phải giấu nữa, tôi là một chuyên gia về những hiện tượng kì dị, bất kể đó là thứ gì, bất kể nó ở nơi nào trên thế giới.”

“Hiện tượng kì dị?” - cậu tò mò hỏi.

“Thế này nhé, cậu có tin rằng ở ngay tại nơi này, cùng không gian này, toạ độ này, ngay trên vị trí cậu đang đứng, có một thế giới khác mang cái tên Mộng Tưởng Hương không?”  – không đợi cậu trả lời, lão tiếp tục nói. – “mà nếu chỉ như vậy vẫn chưa khiến cậu tin tưởng hoàn toàn vào tôi đâu nhỉ? Nếu thực sự điều này cần thiết, hoặc là cậu có thể hoàn toàn ngó lơ những lời sau đây của tôi. Mặc dù tôi không có khuyến khích điều đó. Vì điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu sau này rất nhiều...”

“Rồi thì tôi sẽ chú ý, kể cái cái câu chuyện cổ tích tự bịa đặt ông ngáo nãy giờ rồi phọt ra, tôi sẽ tin hết.” - cậu đá đểu lão.

“Nghiêm túc đi nào cậu bé, trông tôi có giống như đang đùa giỡn không?”

“Có.”

“À vậy à...” – lão thở dài, rồi uống một ngụm trà ở phía trước mặt.

“Thôi kệ đi, ta biết là không chờ nổi nữa đúng không? Xin lỗi vì cái ngữ điệu ẻo lả đặc sệt mùi giả tạo của tôi. Dù sao thì tôi cũng già rồi. Nên tôi sẽ vào chủ đề chính luôn, chẳng ai thích lắng nghe một kẻ không quen biết luyên thuyên về một thứ gì đó khó hiểu đúng chứ? – lão mỉm cười - “Chắc là cậu vẫn chưa biết đến nguồn gốc của “bé ấy” đúng không?”

“...ý ông là?”

“Ngày 18 tháng 7 vào lúc 21 giờ trên đường Marydalien thuộc Uvekona...cậu đã nhặt con bé ở bên cạnh một gốc cây nhỏ,và cậu cảm thấy thật kì lạ khi con bé vẫn còn có thể sống trong cái lạnh của Uve.”

“Cứ cho rằng ông nói đúng về tất cả mọi thứ đi, bởi vì ngay cả tôi cũng chẳng thể nào nhớ được vào năm trước tôi đã đi đâu và từng làm gì.”

Nói đến đây, cậu càng chẳng thể nào tin được vào gã, một người còn chẳng quen biết gì lại đang làm như biết tất cả mọi thứ về anh em cậu. Điều này không khiến cho cậu cảm thấy yên lòng hơn, mà còn làm cho cậu phải rùng mình vì sự bịp bợm đến trắng trợn của gã.

“Nó tính lừa trẻ con chắc” cậu nghĩ vậy nhưng cũng tự nhận ra rằng mình mới chỉ tầm 12 tuổi. Chỉ là...thế giới quan của cậu nhóc này có hơi “khác người” một chút. Nếu phải miêu tả một cách khái quát về góc nhìn của cậu ấy, thì “chẳng còn tin được vào bất cứ ai cả, chỉ có bản thân mình.” Là cái gốc của tính cách. Và vì đã có hơn nhiều năm chạy trốn, cậu cũng khá tự tin vào khả năng của mình, dù cho có mang theo một bé gái trên lưng...

Nhưng cái đáng sợ ở đây là cậu nhớ rất rõ từng khoảng thời gian khi mà cậu gặp được lí do sống của cuộc đời mình – em ấy, như cái cách mà người mẹ của ta nhớ từng giờ, từng phút, từng ngày, tháng, năm khi ta chào đời. Và lão nói đúng như những gì cậu có thể nhớ.

“Hửm...à ờ nhỉ! Cậu thì làm sao mà nhớ được chuyện của một năm trước.” – lão cười xoà.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ con – là cậu không tò mò khi tôi nhắc đến “dị tượng” đấy.”

“Ừ, rồi sao?” - cậu nói.

“Vậy cậu không muốn hỏi tại sao tôi lại nhắc đến hiện tượng dị thường trong cái câu chuyện tôi vừa cố ý gợi ra ở đây à?

“Không.”

“...lần đầu tiên tôi cảm thấy mất hứng vì một kẻ không chịu làm theo kịch bản như cậu đấy, cậu mèo, tôi thấy cậu chẳng có khiếu hài hước gì cả.” – lão thở dài.

“Rất cảm ơn vì lời khen của ông!”

“Cậu thật dễ khiến người khác tổn thương đấy!”

“Được rồi, vì trông ông khá là tội nghiệp, như kiểu mấy lão dở hơi nồng nặc mùi rượu bắt đầu luyên thuyên bằng thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh của một giống loài thượng đẳng nào đó, cách duy nhất để khiến mấy lão nín lại là khiến cho mấy con bợm rượu ấy mửa hết ra, giống như cách mà tôi sắp lắng nghe ông vậy, nhưng tôi sẽ chẳng để vào tai đâu.” - cậu nói – “Vậy ông muốn kể một câu chuyện cổ tích nào nào?

“Được rồi, “Mèo” thì không thể nào chờ được cho đến khi vớ được một con cá rán nhỉ?” - lão ta mỉm cười, vẫn luôn là cái giọng điệu kì quặc

“Nhưng cậu biết không? Thế giới này vốn được tạo nên bởi căn nguyên là sự cho đi và nhận lại. Nói cách khác thì đó là sự trao đổi. Nếu cậu muốn bất cứ một thứ gì, cậu sẽ phải đánh đổi lấy thứ còn lại thuộc quyền sở hữu của cậu có giá trị tương đương, và tốt hơn hết, đừng có mong rằng cậu sẽ dễ dàng nhận được bất cứ thứ gì. Giống như khoảnh khắc một con mèo được cậu cho ăn một khúc xương cá, cậu nghĩ rằng đó là sự cho đi đúng không? Nhưng thật ra, cậu đã nhận lại được sự tin tưởng nhất định, hay một chút thân quen và mùi của cậu sẽ một phần nào đó nằm trong một ngăn trong bộ nhớ của chú mèo. Và cứ như vậy, sự lặp đi lặp lại một hành động sẽ để lại cho chú mèo ấy ấn tượng, sự tin tưởng của cậu đối với chú mèo ấy sẽ dần được tăng lên, và đến một lúc nào đó, khi cậu đã làm đầy cái ngăn đó. Cứ như vậy, cho đến khi nó dần hình thành một thói quen và con mèo đó sẽ phải hoàn toàn phụ thuộc vào cậu. Đó là quan hệ chủ - tớ...”

“...Ờm...tự nhiên ông chú muốn giảng giải triết học gì ở đây? Tóm lại là ông muốn nói gì?”

“Có nghĩa là tôi muốn hỏi về em gái cậu, hay nói cách khác là một nàng cáo nhỏ bé dễ thương đang say giấc nồng ở đằng kia”

“Hỏi?”

“Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện...đó là con bé có thực sự là “ngài ấy” không?”

“ngài ấy?” - cậu thắc mắc.

“Là “ngài ấy”...” – ông ta nói với quả giọng bí ẩn. – “Nếu tôi nói trực tiếp ra từ bây giờ, có lẽ cậu sẽ không tin ngay đâu, tôi sẽ phải mở màn bằng một màn kịch hoàng tráng để câu chuyện trở nên dễ hiểu hơn.”

“Không cần đâu, cảm ơn ông, ông cứ nói thẳng ra có khi lại dễ hiểu hơn đấy.”

“Thôi nào, cậu lắng nghe, có mất gì đâu đúng không? Tôi chỉ cần cậu chú ý và sẽ thật tốt nếu cậu hiểu ra từ khi câu chuyện bắt đầu mở màn ấy. Nếu cậu có thể hiểu rõ được, thì tôi sẽ cho cậu biết sự thật về con bé.”

“Sự thật? Làm gì có ai hiểu về em ấy hơn tôi?

“Ha ha ha...tất nhiên, trong mắt cậu thì tôi chắc cũng chỉ là một tên ba phải thôi đúng không? Sẽ thật tốt nếu cậu chỉ cần tin tưởng tôi vào lần duy nhất này thôi đấy.”

Cậu dừng lại, suy nghĩ về cái giá quá đỗi giản đơn mà lão ta đề ra. Tâm trí của cậu lúc này có lẽ đã phân theo làm hai cực, một là tin tưởng vào lão và lắng nghe, hai là quay lại với cuộc sống tối tăm như trước, và cậu hoàn toàn có thể mất em gái bất cứ lúc nào.

Nhưng cái khó nhất lại là việc lão ta giấu định danh, ít nhất cậu cũng muốn biết một chút ít gì đó từ lão. Vốn dĩ không rõ nguồn gốc của đối phương ngay từ đầu thì đã đi ngược lại với quan điểm của cậu về người lạ rồi. Cậu sẽ chạy trốn ngay lúc đó, nhưng lão hoàn toàn có thể bắt ép, làm gì đó hai anh em cậu ngay đêm đó, nhưng lại không làm. Ban đầu, cậu đã tự tin tuyên bố rằng dù là ân nhân thì cũng chẳng khác, nhưng hành động của cậu vẫn theo một chừng mực nào đó tỏ ra tôn trọng và lắng nghe từng lời nói của lão ta.

Và cứ thế, một tia hi vọng của cậu đột nhiên được thắp lên khi nghe lão nói về bí ẩn của cô em. Đáng lẽ điều đó chỉ một mình cậu biết. Vậy mà, chỉ ngay trong một đêm, lão ta đã nhận ra điều đó. Cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi lão tự nhận mình là “chuyên gia về quái dị” và chỉ cần ngó qua một vài lần đã nhận ra cậu và em gái cậu không phải anh em ruột thịt. Điều đó cậu chưa từng đề cập, mà giọng điệu của lão mỉa mai thay lại khiến cho cậu cảm giác rằng lão ta đã biết tất cả mọi thứ. Và lão hoàn toàn không nói khoác. Cậu tin chắc là vậy, mặc dù đó chỉ là linh tính cá nhân, mang tính chủ quan của cậu.

Tuy nhiên, ngoài đề nghị có sức hấp dẫn khó cưỡng nổi kia, cậu có thể đặt mình và em vào một tình huống mà cậu hoàn toàn phải phụ thuộc vào gã. Điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Như khi trước đó cậu đã tin tưởng một người anh nào đó vậy. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác cả, cậu đành đánh cược vào canh bạc cuối cùng là chính bản thân mình.

Đặt sự tin tưởng vào lão và hi vọng rằng lão sẽ thay đổi được cuộc đời đầy tăm tối của bản thân mình:

“Được rồi, tôi tin ông. Nhưng ông hãy lưu ý rằng tôi sẽ giết chết ông nếu ông làm bất kể điều gì đó khuất tất với chúng tôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận