• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tôi, tại Iretriya

Chương 01: Tại nơi xa lạ

2 Bình luận - Độ dài: 4,320 từ - Cập nhật:

Đến nay đã là năm 1828. Và tôi của hiện tại là một người “có quyền công dân” của nơi này, thân thế do chính tôi tạo ra đang trú ngụ trong một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố Elova thuộc khu vực Garangujnzi sầm uất.

Mỗi khi nhìn về phía cửa sổ, đưa con mắt về phía tây, đó là sự hùng vĩ của dãy Uve - thuộc khu vực Uvekona. Tôi lại bị choáng ngợp bởi sự kì diệu mà thiên nhiên đã tạo nên khung cảnh tuyệt vời.

Xét vào khoảng thời gian trước. Khi mà Uve chỉ là một dãy núi trung bình của thế giới và chẳng có một vị thần nào trú ngụ trên đỉnh cao nhất của nó cả. Uve như một dải cao nguyên bằng phẳng. Nhưng rồi từ khi có một tia sáng màu trắng vẫn luôn mập mờ ở trên đỉnh cao nhất kia bắt đầu xuất hiện. Uve đã trở thành dãy núi có độ cao lớn nhất thế giới vè vẫn không ngừng tăng lên.

Có nghĩa là nơi này đã cao hơn khoảng 45000ft từ lúc vị thần ấy xuất hiện, trung bình mỗi năm cao hơn 24,61ft.

Về việc địa hình nơi này như thế nào, tạo hoá đã ban tặng những gì? 

Tôi không quan tâm, cũng không muốn biết lí do tại sao lại ưu ái nơi này như thế.

Bởi vì nếu cảm thấy thế giới thật bất công đối với quê hương bạn, hãy làm tâm thư thật cảm xúc, trung thực bằng tất cả tấm lòng của mình và gửi  nó lên cho tạo tác gia, có khi họ lại để tâm đến đấy, có khi họ lại thực hiện ước mong của bạn đấy.

Nhất là một kẻ lười biếng đã khiến thế giới loạn cào cào lên như hắn ta.

Khi ngọn tháp chuông ở thánh điện vang lên ba hồi chuông như thường lệ vào mỗi buổi chiều tà, cùng với tiếng lách cách, chiếc xe đạp cũ kĩ của người đưa thư đã đưa tôi từ những miền kí ức xưa cũ trở về hiện thực.

Một tiếng chuông như thường lệ bên ngoài cửa sổ, nó "tinh, tinh..." lên một tiếng.

Đó là tiếng đánh chuông của một cậu thanh niên trẻ tuổi, dưới chiếc áo len dày và chiếc khăn quàng cổ là đôi mắt màu xanh lam của người Santalie, với một điệu cười thân thiện và sự nhanh nhẹn trong giao tiếp, không ai có thể biết được rằng cậu đã vượt qua đại lục Luxuria rộng nửa vòng địa cầu để lên tới xứ Garangujnzi này bằng cách nào.

Họ chỉ được biết rằng là cậu xuất thân ở khu vực cận cực Nam nghèo ma tố và nổi tiếng với nhiều nhà khoa học phi thường.

Vừa hay, đúng với chủ đề ta đang bàn ở trên, tờ Daily World của hiệp hội KH-CN khu vực phía Đông Nam Luxuria, qua nghiên cứu của các nhà sinh vật học, họ đã đối đầu trực diện lại với những gì mà thế giới luôn tuyên truyền về chủng DelPhils - một loài cá được cho là một người bạn của nhân loại: dáng vẻ thân thiện, thông minh, dễ thương,... Với cái đầu tròn dài và đôi mắt long lanh màu đại dương sâu thẳm.

Chúng là một trong những chủng loài hiếm hoi được con người yêu quý, nhưng ngược lại, với tộc Chandrao sinh sống ở vùng biển Bắc thì lại không cho là như vậy. Chúng có những tập tính khiến cho họ phải dè chừng, họ coi chúng như một mối đe doạ giữa đại dương, như người ta vẫn hay coi các loài thú ăn thịt khác là mối đe doạ trong đất liền.

Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải là bàn về vấn đề về các giống loài hay sự việc liên quan đến vẫn đề chủng tộc, đó chỉ đơn thuần là một ví dụ về sự phiến diện một phía quan niệm, sự sai lệch sẽ đưa đến những rủi ro không đáng có.

Thế giới quan của tôi không cố định mà luôn thay đổi, như cách mà tất cả mọi thứ đều đang chuyển động hay nói cách khác thì đó chính là con sông trước đôi mắt nhoè lệ của vị triết gia, nó đang chảy. Người ấy đã nuối tiếc chỉ vì “dòng sông tại sao lại chảy nhanh như vậy.” Nhưng với bản thân tôi, dòng chảy tâm hồn đã ngừng vận động, nên sự cảm thông với một người ấy là không tồn tại.

Vì tôi và họ ở hai thái cực khác nhau, hai thế giới đối lập nhau, nhưng luôn song song cùng tồn tại. Tôi không hiểu được ông ta, cũng như vị triết gia đã cho ra một câu nói hết sức có ý nghĩa như thế nào. Ngược lại, ông ta cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu được tôi.

Cũng như cái cách luôn tự đặt ra nhiều vấn đề, câu hỏi và tự mình sẽ tìm ra câu trả lời để giải quyết những vướng mắc đó trong tâm thức của bản thân. Nhiều người sẽ tự hỏi rằng những tờ báo mà cậu trai xứ Santalie kia có đúng xuất phát từ phía bên kia bán cầu hay không?

Về phía tôi, chẳng cần bàn về tính chính xác, ta chỉ cần hiểu rõ rằng chẳng có ai lại có thể tưởng tượng ra chừng ấy ý tưởng trong một ngày để làm ra một tờ báo dày năm trang đầy đủ những tin quốc tế cả. Mặc kệ những kẻ luôn luôn đặt ra câu hỏi “tin chuẩn không anh?” mỗi khi được chiêm ngưỡng những tri thức và tin tức từ tờ báo kì lạ.

Hiện tại, từng khoảnh khắc bình yên của thời gian. Tận hưởng nó là một trong những nghĩa vụ của tôi vì chính cái tâm hồn bạc bẽo của cuộc đời thường đưa đến cho ta một dáng vẻ sa sút thậm tệ.

Tại sao ư? Tại vì tôi hay bị cuốn vào mấy câu chuyện kì quái. Cũng có thể cho rằng cuộc đời này vốn như một vần thơ. Một vần thơ bị quên lãng. Nhưng vẫn giữ được cái nét đặc trưng đầy phong thái ung dung thi ca của kẻ cô độc, một con người đã cất lên những lời thơ bởi sự tuyệt vọng của bản thân, khi mà họ đã nắm được vận mệnh của “thế giới”.

Nhưng họ, lại ngã gục trước ngưỡng cửa vận mệnh. Chỉ một bước nữa thôi chính là mơ ước được đặt chân tới thiên đường.

Tuy nhiên, “Tận hưởng sự bình yên quá lâu cũng chính là cái chết.” Tôi đã suýt quên đi việc đó, một công việc cũng như khẳng định chính sự tồn tại của bản thân tôi, một công việc kì quặc ở xứ Garangujnzi để khiến “thế giới” phải biết đến sự tồn tại của chính tôi.

Tôi chẳng phải là “đặc biệt”, tôi cũng không dám tự đề cao chính bản thân mình nếu bằng một lí do nào đó bắt buộc tôi phải tự đánh giá ý nghĩa của bản thân tôi đối với sự tồn vong của thế giới.

Tôi chỉ đơn giản là một kết quả sai trong một phép tính đơn giản nhưng người thực hiện lại cho ra một sai số đáng lẽ ra không tồn tại.

Như thể đó - một phép tính mang ý chủ quan, hay là do bản ngã của thế giới đã cố tình thiết lập như vậy?

Tôi không rõ, nhưng nơi này, chỉ cần không muốn, thế giới này cũng sẽ “không cho phép mày tồn tại” trong một vở kịch mang ý thức, khi mà câu chuyện đã dẫn đến một kết thúc tốt đẹp, một kết thúc mà ai cũng mong muốn.

Nhưng chỉ với vài nét bút, màu đen sẽ bao trùm lấy không gian tươi sáng vốn có và phá hủy cả cốt truyện như một bảo vật thủ công tuyệt mỹ chỉ cần lỡ chạm nhẹ và đánh rơi, nó cũng trở thành một đống gạch vụn.

Khó chịu thay, đơn giản như sự bình yên trong cuộc sống thanh tịnh nơi thành Headaechi này vốn dĩ không tồn tại.

Như mấy kẻ mơ mộng luôn tự cho tâm hồn mình xen vào thế giới thứ ba, luôn miệng thở ra mấy lời đẹp đẽ, hít lấy hít để những làn khí mùa đông mát rượi, nhưng cơ thể lại thiếu đi một chút thơ mộng của văn chương, để rồi thứ tôi tận hưởng không phải là xứ hào hoa tiên cảnh, thứ mà khiến cơ thể tôi hứng thú chỉ có thể là “quái dị” mà thôi.

Có lẽ vì nó thú vị. Hoặc là sự nhạy cảm của mấy cái giác quan kì quặc – giác quan thứ sáu, bảy, tám,...hay gì đó mà tôi vẫn chưa thể nào nhận ra được chức năng để có thể tồn tại của nó.

Thật là phiền phức.

Dù tôi có quyết định mọi sự việc đi theo chiều hướng nào, bước tiếp theo ra sao thì bản thân tôi vẫn luôn tự nhận thấy rằng tất cả đều xuất phát từ vô thức. Hay bản thân tôi tự cho rằng mình không phải là người đã đề xuất ra những hành động cụ thể ấy và trở thành người dẫn đường từ lúc nào.

Như thể một thứ gì đó đã khiến tôi phải suy nghĩ, khiến tôi, một cách ngẫu nhiên gặp phải vấn đề mà chỉ tôi mới có khả năng giải quyết được để rồi tôi tự mình quyết định là sẽ đi sâu vào nó.

Nhưng rồi sau không biết bao nhiêu lần như vậy, tôi bỗng nhận ra rằng: “mình là một kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác”.

Vốn dĩ từ xưa tôi đã không ưa gì những kẻ như vậy. Nhưng ai mà ngờ được rằng “nó” lại là chính bản thân tôi ngày hôm nay.

“Thứ đó”, như một thứ tệ nạn xã hội, một khi đã dính vào thì khó có thể buông ra được.

Hiển nhiên, tôi không có tò mò hay cái tính lả lướt linh tinh vào mấy vấn đề kì quặc như “quái dị” vốn dĩ là tôi cũng chẳng muốn dây vào nó. Nhưng có vẻ số phận luôn biết cách để trêu đùa mỗi một con người.

Ấy vậy mà, khi lằn ranh của chiếc bánh xe định mệnh bắt đầu dừng lại trên nền đất đỏ vàng, chiếc đồng hồ của sự sống mắc kẹt lại vào trong một khoảng thời gian vô nghĩa. Tôi ở đây nhờ ơn của một con cáo, đúng vậy, là “một con cáo đến từ thế giới khác”.

Chính xác là vậy đấy!

Tuy đã xác định được chủ thể gây ra một trong những “dị thường” đã lôi kéo vài ba năm của tôi ở lại với những người dân lương thiện thuộc sứ xở sương giá lạnh lẽo và còn nguồn cơn gây ra sự việc thì nó mờ nhạt, như một đám mây. Nhưng chẳng ai biết đấm mây ấy sẽ đột nhiên trở thành một cơn bão từ bao giờ. Và “con cáo” kì quặc này cũng vậy.

Lí do duy nhất khiến cho nó mờ nhạt có lẽ là do chính bản thân nó còn không rõ mình là thảm họa. Hay là nó quá thiếu hiểu biết để nhận thức được điều đó. Thế giới đã chấp nhận nó mà nó còn không hay biết hoặc là một lỗ hổng ở đâu đó vẫn chưa được vá lại. Chấp niệm của thế giới vẫn luôn vướng mắc vào những “dị tượng” khó để có thể cho ra một khái niệm cụ thể và tôi có nghĩa vụ phải giải quyết điều đó.

Tôi tự cho mình cái quyền như vậy. Vì có lẽ có nơi đặt chân lên vẫn thú vị hơn lơ lửng trong vĩnh hằng không có điểm kết thúc.

Thế giới này, dù cho khó có thể dự đoán được cái kết của nó, nhưng những gì ảnh hưởng đến sự cân bằng bởi sự vô trách nhiệm của thế giới và sự hỗn loạn hiện tại.

Tôi khó có thể tin được rằng nơi này vẫn còn trong trạng thái như vậy từ kỉ Kerrya. Nó cho thấy rằng theo một khía cạnh nào đó, tạo tác cũng không bề vô trách nhiệm như tôi thường hay nói tới.

Nhưng việc phải xử lí một “dị biến” mới xuất hiện làm cho tôi có cảm giác như đang bắt nạt một đứa con nít. Nghĩ tới đây chỉ khiến cho tôi cảm thấy việc mình sắp làm cứ như tội phạm.

Một “dị thường” mà vẫn chưa nhận thức được thì không khó để doán ra được rằng nó còn non nớt, như một đứa trẻ và hoàn toàn vô hại, hoàn toàn không có khả năng phòng vệ.

Nhưng đấy là đã loại trừ các rủi ro không may có thể xảy đến còn lại vì nơi này vẫn chưa hứng chịu bất cứ thứ gì liên quan tới nó. Điều đó hoàn toàn không thể nào có thể giải thích được rằng, nó vô hại.

Như khi ta nhìn vào một con Ferbgus nhỏ nhắn dễ thương thì không ai có thể nghĩ rằng nó là loài thỏ ăn thịt có khả năng giết một con trăn dài hơn bảy mét chỉ với độc dược của cơ thể nó tiết ra để rồi trở thành thiên địch của những loài quái vật khổng lồ cả.

“Tùy vào cách ứng xử vào tình huống thực tế mà sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình phía sau.” Chẳng có ai lại muốn mất mạng vì cái lí do vớ vẩn đó đâu nhỉ?

Do vậy nên, đến cả tôi cũng phải cẩn thận, nếu không thì càng khiến cho công việc cần làm trở nên phức tạp hơn. Dù sao đi nữa thì cũng đỡ hơn việc phải trực tiếp nhúng tay vào. Nhờ người khác có vẻ sẽ gay cấn hơn. Tôi thích điều đó, và làm một tên đứng ngoài tất cả các sự việc. Muốn lủi đi cũng dễ hơn. Tôi thử hỏi còn cái lí do nào mà bản thân lại không làm như vậy?

Mà, tất nhiên là có rồi! Có hai lí do cơ bản mà chỉ có tôi biết. Một là do tôi không có khả năng thực hiện(cái này không có đâu!) hai là nếu đủ các điều kiện, tôi sẽ tiến hành một cách quá nhanh và dễ dàng. Điều đó thật không vui vẻ gì cả. Vì sao? Vì tôi thấy thế!

Cái bản chất của tôi và cái khoái cảm kì lạ khi đá xoáy người khác khiến con tim tôi rung động không ngừng. Nghe cứ như một thằng dở hơi đang tự mãn vì cái bản tính không ra gì của nó vậy. Nhưng còn hơn là cố để tỏ ra mình là người tốt, trong khi “thằng cha này chẳng có gì đặc sắc cả.”

Mà nói đi thì cũng phải nói lại. Dù biết là mình đang gặp một vài trục trặc nhỏ. Một vài năm cũng chẳng phải là vấn đề quá lớn. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy bất bình thường. Đơn giản thôi, vì một dân du mục lại quyết định sẽ thay đổi lối sống thường ngày của họ. “Nếu quay lại thì sẽ ra sao?” Tôi tự thắc mắc.

Nhưng bỏ qua cái vấn đề không đáng để quan tâm đó. Sống như thế này cũng khiến cho tôi có cảm giác muốn nhòm ngó, chen chân vào cuộc đời của người khác. Để rồi trở thành một nhân vật phụ có ảnh hưởng lớn tới cốt truyện, cuộc đời của nhân vật chính. Khiến cho người đó mãi không dứt tôi ra khỏi kí ức của họ được.

Mặc dù việc đó đi ngược lại hẳn với cái nguyên tắc vàng của tôi rằng tôi chỉ là một người cố vấn cho họ. Không trực tiếp nhúng tay vào. Để cho họ cố gắng mà vươn lên. Nghe như việc làm của người tốt ấy nhỉ?

Nhưng tôi đâu có nói là làm không công? Và tôi bỏ đi lúc nào thì bố thằng nào biết. Chắc họ cũng chẳng lấy gì để mà căm hận tôi đâu, đúng không?

Tôi chỉ xúi họ một xíu thôi, mà ngay từ đầu họ phải tự đưa ra quyết định, hoặc là tin tưởng vào tất cả những gì tôi nói, hay là chửi thẳng vào mặt cái thằng không quen biết bị bệnh ảo tưởng kì quặc kia. Nhưng “hầu hết” đều là những cố vấn tốt đẹp, những lời hay ý đẹp như “Đức Thánh Mẫu”, làm gì có chuyện tôi xui dại họ rồi bay đi như một cơn gió được. Có lẽ...

Tuy vậy, trong cái nghề này cũng có quy chuẩn đạo đức riêng. Giống như trong mọi công việc hay hoạt động xã hội khác, đạo đức luôn là vấn đề được ưu tiên và đặt lên hàng đầu.

Mặc dù đấy là quy định do tôi tự tạo ra và cái nghề kì dị này mà có lẽ chỉ có mình tôi đặt ra và tuân theo. Nhưng dù sao thì “chỉ những kẻ cặn bã mới coi thường luật lệ.” Mà tôi thì không cho mình là một người như vậy. Một quý ông sẽ luôn luôn phải hoàn hảo trong mọi tình huống, mặc dù hơi trái ngược với bản tính của tôi trong tâm và lời ra tiếng vào.

Tôi là một kẻ được đánh giá là “nói năng thì không đâu vào đâu” bởi một người duy nhất nhưng hầu hết đều cho rằng tôi là môt thứ gì đó bí ẩn dưới vóc dáng của con người. Nhưng chỉ có người ấy có thể nhìn được một cách rõ ràng vào bản chất của tôi và đấm lại vào cái mỏ hỗn láo của tôi. Đó là một quý cô không được thân thiện cho lắm.

Khi đã nhắc đến quý cô - người khách kì lạ thì tôi lại nhớ về ngày hôm đó, khi trời bắt đầu đổ mưa vào một trời đêm yên tĩnh, tiếng mưa rào đều đều. Âm thanh làn mưa cùng với đĩa chạy nhạc cổ điển và chiếc đèn dầu lờ mờ ngay phía trên mặt giấy trắng. Khi đó trước mắt tôi là cuốn tiểu thuyết “phiêu lưu cùng ngài Lẩu”. Mặc dù khá là chắc kèo và tự tin về lượng tri thức của mình, của biết năm du ngoạn trên thế giới. Nhưng bằng một lí do nào đó, tôi vẫn không thể nào lí giải được cái sự chi tiết trong tưởng tượng của lão.

Có lẽ mấy cuốn sách được viết dựa trên trí tưởng tượng của tác giả là mấy thứ cuối cùng tôi còn hứng thú. Đó là lí do mà tôi không hề thắc mắc tới trí óc của họ, một ý thức luôn luôn sáng tạo theo như họ luôn miêu tả, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tất cả đều dựa trên cái có sẵn, nghĩa là họ đã luôn dựa trên nền tảng là thế giới, “sáng tạo” mà họ tìm ra là họ đã tiến tới gần được chân lí của thế giới và dựa trên nó.

Một cách khác, đó chính là dựa vào cảm nhận của họ, thính giác, thị giác, xúc giác của họ cảm nhận được, nhưng không phân biệt được chính xác sự kiện đang diễn ra, vì thế mà góc nhìn của họ bị méo mó, rồi dựa vào đó, họ sẽ xuyên tạc ra những thứ đáng ra về mặt lí thuyết, nó không nên tồn tại, nhưng “thế giới” này lại chấp nhận điều đó và hiện thực hoá tất cả dưới một hình thức khác, hay còn gọi là sự “tồn tại song song”.

Nó không bù trừ nhau cũng không giao hoà, tất cả mọi thứ chỉ đơn giản là liên kết với nhau với một mức độ nhất định hoặc là không có sự liên kết. Tạo tác khiến cho thế giới đa dạng, phong phú nhưng cũng khiến nó khó hiểu và nguy hiểm vô cùng. Nhưng tạo tác vẫn luôn cân bằng được mọi thứ. Có thể nói rằng “bản chất của sự sáng tạo” như một cái tôi tự nhiên nhưng lại sở hữu một bản ngã đối lập. “Kẻ làm người phá”, ta có thể so sánh gần như vậy.

Hôm đó đáng ra là ngày đáng lẽ mà tôi sẽ bình thản nghỉ ngơi. Cũng như dừng lại cái công việc chen lấn vào các vấn đề của người khác.

Việc ở lại nơi này quá lâu cũng khiến cho tin đồn về tôi được lan rộng. Bọn họ thật chẳng biết giữ mồm miệng gì. Mặc dù tôi đã cố gắng tặng quà cho họ như một phiếu khuyến mại của trung tâm mua sắm. Hay giảm giá sốc do cái miệng hay báo giá đột biến của tôi mỗi khi họ bắt đầu cố tình lảng tránh tôi hay đề cập tới vấn đề nhân quyền gì đó, cũng như “đạo đức” của họ cho rằng người với người là phải giúp đỡ lẫn nhau...không công...và tôi lại phải nhấn mạnh lại một lần nữa rằng tôi không hẳn là một “người”.

Mà thôi, suy cho cùng thì con người cũng là một chủng loài nhiều chuyện. Lúc này nếu phải dùng một câu để miêu tả lên ý đó thì còn gì khác ngoài “buôn” cá tính của họ không cho phép họ nín cái miệng lại trước khi tôi kịp kề con dao vô hình vào cổ họ và thì thầm to nhỏ về sự cần thiết của việc giả vờ câm, điếc trong cuộc sống.

“Thế giới đã thay đổi rồi...” – tôi nhận ra được điều đó. Chỉ có thứ duy nhất vẫn vậy, vẫn chẳng hề di chuyển lấy một li dù cho vạn vật vẫn luôn chuyển động để tiến hoá, để thích nghi. Đó là tôi của hiện tại, một “thứ” mà có lẽ từ khi ẩn số của quá khứ đã biển đổi vạn vật và giải thích mọi thứ. Biến nó trở thành một hằng số, lồng ghép, gắn kết, quyết định mọi thứ có liên kết với nhau. Tôi vẫn chỉ là một “thứ gì đó” kì quặc của thế giới vẫn đang tồn tại bấp chấp mà ngay cả bản thân còn không thể hiểu được.

Khi mà tôi còn không thể hiểu được chính mình. Vậy nên tôi luôn cẩn trọng, giấu kín bản thân. Không phải là do lo sợ tạo tác sẽ tìm ra ẩn số kì lạ và xoá bỏ nó. Mà ngược lại, tôi còn muốn hắn ta chú ý đến bản thân mình hơn. Nhưng sự tồn tại vô lí của tôi cũng là một khái niệm ẩn để chứng minh rằng tôi có ở đây và luôn hiện diện lúc này. Vì vậy nên thông tin của tôi vẫn luôn là thứ gì đó bí ẩn với tôi. Và tôi không cho phép bất cứ ai lan truyền về nó bởi vì bất cứ điều gì về tôi đều là giả tạo.

Chính vì cái lí do đó mà tôi không muốn làm việc cho mấy kẻ vô luật lệ. Nhưng chỉ lần này thôi, khi mà một cái gì đó trỗi dậy trong tôi, trong làn sương lạnh giữa cơn mưa chuyển mùa hạ - thu vào đêm hôm tăm tối.

Đó là vài âm thanh đằng sau cánh cửa chính dưới tầng một...giữa làn mưa là tiếng bước chân nặng nề bước về phía bậc thềm trước cửa nhà.

Tôi bước về phía cầu thang, và nhận thấy rằng tay vịn bằng kim loại lạnh lẽo, ánh lên một lớp hơi nước mỏng, sàn nhà lạnh như băng làm tôi có chút hoài nghi về chất lượng của những tấm gỗ. Nhưng vẻ như căn nguyên của cái bầu không khí này không phải đến từ phía thiên nhiên mà bắt nguồn từ phía sau chiếc cửa nhà đã bị băng đá làm kẹt chặt. Phía dưới kẽ hở của nó, vẫn còn những làn khí lạnh tràn vào.

Ôi trời, dù cho đây là vùng cận cực đi chăng nữa, tại sao họ lại không để cho tôi có một chút khoảng thời gian ấm cúng vào mùa hạ, khi những cơn mưa hiếm hoi còn đọng lại âm thanh tí tách bên ngoài cửa sổ, để tôi có thể tự do thả mình vào những trang sách kia, hoà làm một với trí tưởng tượng bên tách cà phê nóng hổi để làm ấm tâm hồn. Để rồi ngay vào khoảng thời gian ấy, hai nhóc ấy đến để phá hủy sự bình yên vốn có giữa mùa hạ tươi đẹp.

Nhưng lần đó, cho đến bây giờ, tôi mới nhận tra tâm hồn của mình đã hư hỏng thế nào. Có lẽ tạo tác đã cho tôi một cơ hội để sửa chữa lại mình chăng? Tôi cũng chẳng rõ nữa. Tôi chỉ biết rằng, khi đó, tôi mở cánh cửa, đó là một quyết định đúng đắn mà tôi cho rằng lần ấy chính là định mệnh. Định mệnh để tôi có thể nhìn nhận lại mình, định mệnh để tôi có thể thoát ra khỏi thứ đã trói buộc tôi tại nơi đây.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

bằng một cách nào đó tôi tận hưởng được cái kiểu viết này
Xem thêm
Dùng ít tên đặt thù dành riêng cho thế giới lại hộ!!!! Hoặc làm ơn ít nhất khiến cho người đọc nhận ra tên nào nên nhớ tên nào không cần bận tâm ấy. Thậm chí dãn những cái tên này ra theo từng arc cũng được. Nếu muốn thế giới sinh động ngay từ đầu thì dùng một nền văn hóa có sẵn cho người đọc dễ nhớ, không nhất thiết phải độc nhất quá đâu. Suy cho cùng nhân vật> thế giới.
Xem thêm