Rồi Tuyết Sẽ Tan
Tsurumaki Miao Ema, Crepe
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 0: Twinkle Snow

Chương 07: Last, Great Day

5 Bình luận - Độ dài: 6,564 từ - Cập nhật:

Ngày 24/12/2022.

Giáng sinh là dịp tôi mong chờ nhất mỗi năm. Không phải cái ồn ào náo nhiệt của những lễ hội hè, cũng chẳng phải cái nhàn nhã tươi mới của ngày đầu năm, dĩ nhiên cũng không thể nào là sinh nhật tôi. Tôi vẫn thích dịp giáng sinh nhất. Nó là sự kết hợp hài hòa, pha trộn giữa cái lạnh đêm đông với sự ấm áp tình thương của con người. Và một điều nữa càng khiến tôi mong chờ ở giáng sinh năm nay, tôi sẽ hẹn hò với người mình yêu, Fuyukawa Miyuki.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Miyuki muốn cả ngày giáng sinh trọn vẹn theo ý muốn của mình, nên tôi không can thiệp vào kế hoạch của cô ấy. Mặt khác, tôi cũng mong chờ những bất ngờ Miyuki sẽ đem đến cho mình ngày hôm nay, tự hỏi đó sẽ là món quà gì. Nhân tiện thì tôi đã chuẩn bị sẵn quà giáng sinh để tặng Miyuki, một đôi găng tay giữ ấm.

- Hôm nay lạnh thật đó…

Tôi bất giác thốt lên, theo đó một làn hơi mỏng ùa ra như để xác nhận điều đó.

- Ừm… Dù sao thì hôm nay là Giáng sinh mà.

Cô gái vừa đáp lời không ai khác, chính là bạn gái tôi, Fuyukawa Miyuki.

Hôm nay Miyuki mặc một chiếc áo len nỉ cùng chiếc quần jean dài. Một kiểu kết hợp trang phục vừa hợp thời gian, vừa hợp thời tiết. Bên cạnh đó thì cô ấy còn mang theo một chiếc túi xách đeo chéo trông rất dễ thương nữa.

Nhìn cô nàng đang xoa hai tay vào nhau để sưởi ấm, tôi nghĩ có lẽ đây là lúc mình đưa món quà đã chuẩn bị ra.

- Tặng em nè, Miyuki. Chúc mừng giáng sinh!

- Ồ! Găng tay à? Cảm ơn anh nhé.

Miyuki đưa tay về phía tôi, hơi hướng bàn tay chếch xuống. Dĩ nhiên tôi hiểu hàm ý hành động đó, liền xỏ đôi găng tay dùm cho bạn gái mình.

- Như vậy được rồi nhỉ?

- Ấm lắm.

Miyuki mỉm cười nhìn tôi. Không biết đã bao nhiêu lần tôi trông thấy nó, nhưng bao giờ cũng vậy, tôi luôn muốn Miyuki giữ lấy nụ cười đó, như là minh chứng về cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

- Anh không biết tự làm thế nào nên chỉ có thể đặt mua trên mạng để tặng em. Thật mừng là em thích nó.

Đoạn tôi nhận ngay một cái búng tay lên giữa trán.

- Anh nghĩ nếu tự tay làm tặng em thì em sẽ vui hơn à? Không đâu, chỉ cần là quà anh tặng em sẽ đều trân trọng thôi.

- Ha ha…

Và rồi từ trong chiếc túi xách đeo chéo của mình, Miyuki lấy ra một chiếc khăn choàng màu xám.

- Lại gần để em mang cho anh.

Bất giác tôi ngượng ngùng, hơi cúi người xuống để Miyuki vòng chiếc khăn choàng quanh cổ mình.

- Merry Christmas.

- Ấm thật… Giống như anh được cả vòng tay em ôm lấy vậy, Miyuki.

Nụ cười mỉm nhẹ nhàng của cô ấy làm tôi vui lây.

- Mà chúng ta đi thôi! Bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên nào. Let’s go!

Miyuki giơ hai ngón tay tạo hình chữ V về phía tôi. Chắc chắn đây sẽ là cột mốc đáng nhớ đầu tiên của tôi và cô ấy…

Theo kế hoạch hẹn hò mà Miyuki đã đặt ra, chúng tôi đến công viên giải trí. Nhắc đến nơi này thì hiển nhiên sẽ nói đến những trò chơi cảm giác mạnh, ấy vậy mà khi tôi đề nghị Miyuki lại từ chối.

- Đâu nhất thiết là đến công viên giải trí để vui chơi đâu. Điều em muốn là anh dành thời gian bên cạnh em kìa.

- Nhưng cũng phải có điểm đến cụ thể chứ.

Đi dạo lòng vòng dưới cái thời tiết mùa đông giá lạnh thế này không phải là ý hay.

- Dĩ nhiên rồi.

Miyuki càng siết chặt tay tôi hơn. Tôi cảm nhận được hơi ấm đó, bao hàm cả tình cảm mà Miyuki đặt vào.

- Vậy thì ổn rồi. Chỉ cần em muốn thì nhất định anh sẽ theo.

- Cảm ơn anh đã luôn quan tâm đến nguyện vọng của em, Haruto.

Bên cạnh Miyuki lúc nào cũng là sự ấm áp. Nếu như ngạo mạn nói tôi đã giúp Miyuki trở thành người con gái hạnh phúc nhất, có lẽ tôi hoàn toàn tự tin để khẳng định mình cũng là chàng trai hạnh phúc nhất.

- Đến nơi rồi!

- Đến nơi… ý em là nơi này à?

Đó là một cửa hàng, tôi cũng không dám chắc gọi nó là cửa hàng có đúng không nữa, vì vốn dĩ nó nằm trong khuôn viên khu giải trí.

- Đúng rồi. Cùng vào với em nào.

- Khoan đã nào. Họ có cho mình vào không mới được?

Có hơi lạc nhịp với nơi này khi đó là một tiệm đồ cưới, dù có bài trí trông như một tòa lâu đài đi nữa. Chúng tôi vẫn chưa đến độ tuổi kết hôn, dễ đoán là họ sẽ ngăn cản hai đứa vào.

- Thì cứ vào thử đi đã, lúc đó em sẽ có cách.

- Đành vậy.

Đoạn tôi để Miyuki nắm tay kéo vào trong. Hẳn là cô ấy đang rất háo hức, và có khi cả bản thân tôi cũng thế.

Chị nhân viên tiếp đón hai đứa với một nụ cười thân thiện, hỏi.

- Chào mừng hai em đến cửa hiệu trang phục cưới. Chắc hai em muốn trải nghiệm dịch vụ chụp ảnh cưới phải không?

- Dạ vâng, làm phiền chị ạ.

Thì ra đây là điều mà Miyuki nhắm đến. Cô ấy muốn diện lên chiếc váy cưới để chụp ảnh cùng tôi à? Miyuki từng thừa nhận là người mơ mộng, cũng dễ hiểu khi cô ấy mong đợi một điều lãng mạn như thế. Phần nào đó trong tôi bị ảnh hưởng bởi cô ấy, vậy nên nếu phải thừa nhận, có lẽ tôi cũng là một người mơ mộng…

- Vậy cho chị hỏi thông tin hai em, đầu tiên là tuổi. Vì bên chị sẽ không chấp nhận cho người dưới độ tuổi kết hôn sử dụng dịch vụ.

Biết ngay mà…

- Thú thật thì bọn em chưa đủ tuổi… Xin lỗi đã làm phiền chị.

- Chị rất lấy làm tiếc…

Tôi chả mong gì hơn, đành ngoảnh mặt bước ra. Nhưng Miyuki lại đang thì thầm với chị nhân viên điều gì đó. Và rồi sau đấy chị ấy đã thay đổi ý định một cách khó hiểu.

- Chị nghĩ là sẽ tặng hai em món quà Giáng sinh này vậy. Hãy điền vào biểu mẫu này giúp chị, nhớ là bỏ trống mục độ tuổi đi nhé.

Trong lúc đang hoàn thành biểu mẫu chị nhân viên đưa, tôi hỏi nhỏ Miyuki.

- Em làm thế nào mà cô ấy đồng ý vậy?

- Em bảo rằng mình mắc một căn bệnh lạ, không sống được lâu nữa. Em muốn trước khi chết sẽ một lần được mặc váy cưới, chụp ảnh với người mình yêu.

- Em đã nói dối à…

Thay vì đáp lời, Miyuki chỉ đơn giản nháy mắt với tôi. Chính vì sự dễ thương này, có lẽ tôi sẽ bỏ qua lời nói dối đó…

Theo hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi thay trang phục ở hai phòng riêng biệt. Lễ phục của tôi cũng chỉ là một bộ vest màu trắng, không có gì đặc biệt cả. Nói đúng hơn là nếu ở giữa một lễ cưới thật, mọi người sẽ chỉ quan tâm đến váy cưới của cô dâu lộng lẫy như thế nào mà thôi.

Chị nhân viên bảo tôi đợi ở phòng chờ chụp ảnh, cho đến khi trang điểm cô dâu hoàn tất. Trong phòng có hai chú rễ khác đang đợi như tôi. Cửa hiệu này tổ chức dịch vụ chụp ảnh cưới cho các cặp đôi, có lẽ vì phong cảnh ở công viên giải trí lãng mạn hơn chăng? Không, chắc họ muốn có một bộ ảnh cưới, có khi chỉ cần một bức ảnh lưu trữ kỷ niệm là đủ, nếu là vậy, họ cũng giống như tôi và Miyuki…

Một lúc sau, cô gái xinh đẹp nhất thế giới xuất hiện thật lộng lẫy trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Những ngón tay thon thả của thiên tài piano ấy đang ôm lấy bó hoa hồng xanh. Dù đã biết trước về nhan sắc xinh đẹp của nàng công chúa băng giá, ấy thế mà khi trông thấy cô ấy diện lên mình bộ váy cưới, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự hoàn hảo đó.

- Anh thấy thế nào… em đẹp không?

Không rõ là do lớp phấn trang điểm hay chính gương mặt Miyuki đang đỏ lên khi hỏi tôi câu đó.

- Chưa bao giờ em không đẹp trong mắt anh cả.

- Dù em biết anh không nói dối nhưng nghe giống như anh đang nịnh em vậy.

Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình mà thôi. Đấy, nụ cười đang trên môi Miyuki là minh chứng rõ nhất.

- Sự thật mà. Với lại, nếu em muốn thì ngày nào anh cũng sẽ khen em như thế.

- Không cần thiết đâu. Anh biết mà, em chỉ cần hai đứa mình ở cạnh nhau mỗi ngày, như vậy là đủ rồi…

Đoạn chúng tôi tạo kiểu để nhân viên chụp ảnh. Hai đứa đứng đối diện nhau, cùng nắm lấy bó hoa hồng xanh. Nụ cười trên mặt tôi, và cả của Miyuki nữa, đều ngập tràn sự hạnh phúc…

       

[…] 

       

Điểm đến cuối cùng của chúng tôi ở công viên giải trí là vòng đu quay, nơi lý tưởng để ngắm nhìn cảnh vật. Nói theo kiểu lãng mạn thì trong cái cabin cứ mỗi phút giây lại càng nâng lên cao, tôi và Miyuki cùng đắm chìm vào sắc cam đang bao phủ hoàn toàn đất trời.

- Nè Haruto, sao anh lại yêu em vậy?

Không phải từ phía đối diện, Miyuki ngồi kế bên nắm chặt lấy tay tôi hỏi thế.

- Không phải em đã hỏi lúc anh tỏ tình ư?

- Em muốn nghe lại, điều đó thú vị mà. Với lại anh không muốn biết vì sao em yêu anh hay sao?

Tôi hơi do dự một chút, có lẽ là ngại khi phải lặp lại những lời đó…

- Anh nhìn kìa. Hoàng hôn là khoảnh khắc đẹp nhất của chúng ta. Nếu để nói về sự lãng mạn thì đó chính là lúc này đây. Vậy thì em và anh sẽ lần lượt nói những lý do mình yêu người kia nhé.

Ừm, khoảnh khắc này có lẽ sẽ đi cùng tôi suốt quãng đời còn lại. Để mỗi khi nhớ về, tôi lại mỉm cười với niềm hạnh phúc của quá khứ, kéo dài đến tương lai…

- Tiếng đàn của em. Anh yêu em vì điều đó… Anh cảm nhận được thế giới em vẽ nên, trải qua những cung bậc cảm xúc cùng với nhân vật em tạo ra…  Anh yêu em, vì những trải nghiệm mới mẻ đó, điều mà anh sẽ chẳng bao giờ biết được nếu không nghe qua giai điệu của riêng em.

Đấy là điều đầu tiên. Thật sự thì cũng nhờ nó, tôi mới nhận ra tình cảm của mình, qua đó cũng biết được mong muốn ở cạnh Miyuki lớn đến thế nào.

- Anh biết đấy, em xa lánh tất cả mọi người trong lớp. Nếu không vì anh yêu em, sẽ chẳng bao giờ em yêu một ai khác được cả… Không biết bắt đầu từ khi nào, em đã mãi chỉ nghĩ về anh…

Lúc Miyuki đồng ý lời tỏ tình đó, tôi đã nghĩ cô ấy chưa hề có cảm xúc gì dành cho tôi cả. Có lẽ nhờ quãng thời gian ở cạnh nhau, tình cảm của tôi cũng đã chạm đến trái tim cô ấy.

- Vâng, đến lượt anh, Haruto.

Miyuki quay sang nhìn tôi mỉm cười. Ừm, đó cũng là một lý do, làm sao tôi có thể quên được chứ.

- Nụ cười của em rất đẹp. Những lúc em cười, anh không khỏi bị hớp hồn.

- Anh tò mò rất nhiều thứ về em, nhưng lại bỏ sang bên khi em bảo rằng mình không thể nói được. Anh luôn tôn trọng em hơn bất cứ gì.

Tôi tôn trọng không gian riêng của Miyuki, chưa bao giờ dấn quá sâu vào. Đó là vì tôi không muốn cô ấy giận, hay cảm thấy phiền phức. Tôi muốn giữ Miyuki ở cạnh mình.

- Mặc dù trên lớp em không tiếp xúc với ai khác, nhưng lúc nào em cũng hòa đồng và thân thiện. Em luôn nghĩ đến bọn trẻ ở cô nhi viện, cố gắng giúp đỡ chúng bằng những gì mình có.

- Anh luôn chiều chuộng em, cho dù có là những ham muốn ích kỷ đi chăng nữa… Kể cả khi anh chịu đựng nỗi đau, anh vẫn giữ cho em được hạnh phúc. Anh thật sự là một người đáng tin cậy.

Miyuki tựa đầu lên vai tôi.

Tôi là người đáng tin cậy ư? Chưa ai khen tôi như thế cả. Là tôi đã thay đổi chăng? Nếu thế thì nguyên do có lẽ không quá khó để đoán được.

- Chỉ vì có em ở bên cạnh nên anh mới là một người đáng tin cậy được, Miyuki. Cũng nhờ vậy, anh đã thay đổi… Thay vì cứ mãi bị ám ảnh bởi những thiên tài, anh đã nhìn khác về thế giới xung quanh. Và theo cùng hướng nhìn của em, anh biết mình có thể làm được nhiều điều đáng quý hơn là đi ghen tị với tài năng của người khác.

Sự ấm áp từ tay Miyuki đã xua đi cái lạnh của mùa đông. Đó là một điều mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải qua trước đây.

- Nó giống như em đã mở bừng cánh cửa đến một thế giới khác cho anh vậy. Anh yêu những trải nghiệm mới lạ đó mà em mang đến, Miyuki.

- Em nghĩ là anh đã nói quá rồi. Thật sự thì em mới là người nhận nhiều hơn tình cảm của anh. Chính anh cũng đã thay đổi ít nhiều suy nghĩ trong em… Những lúc tưởng chừng như sẽ gục ngã, nghĩ đến anh lại tiếp thêm cho em dũng khí.

Rồi Miyuki ngồi thẳng dậy, nhìn về phía tôi với tất cả sự trìu mến.

- Em yêu anh, Haruto.

Với điều đó, Miyuki di chuyển gương mặt gần tôi hơn, hoặc có khi do tôi cũng đang hướng về cô ấy. Dù sao đi chăng nữa, mặt hai đứa càng lúc càng gần nhau.

Môi hai đứa chạm vào người đối diện, cùng lúc Miyuki vòng tay ôm lấy cổ tôi. Cô ấy ấn lên môi tôi mỗi lúc một mạnh hơn, và rồi một thứ gì đó cuộn lấy lưỡi tôi.

Trước cả khi tâm trí tôi xác nhận mình vừa có nụ hôn đầu, cảm giác hạnh phúc chiếm trọn cơ thể tôi. Thì ra nó là như vậy. Nụ hôn đầu không hề có vị chua như người ta vẫn thường bảo nhau, nó ngọt lịm như mật ong, đong đầy niềm hạnh phúc của cả hai…

Khi môi hai đứa rời nhau, câu đầu tiên của tôi chính là:

- Anh yêu em, Miyuki.

Rồi tôi vòng tay ôm lấy cơ thể Miyuki, tham lam giữ trọn hơi ấm đó, siết chặt hết mức có thể nhưng vừa đủ để không làm cô ấy đau.

Chỉ cần bấy nhiêu đó sự gần gũi cũng làm tôi hạnh phúc, và có lẽ Miyuki cũng sẽ chung suy nghĩ với tôi.

Tôi muốn hai đứa vẫn mãi thế này. Tôi muốn khoảnh khắc êm đềm và hạnh phúc này kéo dài mãi mãi. Những suy nghĩ đó không thể kiểm soát được nữa, cứ chạy qua chạy lại miết trong tâm trí tôi…

      

[…]

      

Khi tôi bước vào nhà, mẹ đã rất bất ngờ. Chắc do việc tôi đã nói trước là đi hẹn hò, có thể sẽ về trễ. Khi mà bữa tối còn chưa chuẩn bị xong nhưng tôi lại có mặt ở đây thì mẹ ngạc nhiên là điều dễ hiểu.

Cơ mà có lẽ điều mẹ không ngờ đến nhất là sự xuất hiện của Miyuki, bạn gái tôi.

- Cháu chào cô ạ. Cháu là Fuyukawa Miyuki, bạn gái của Haruto ạ.

Lẽ ra tôi mới nên là người giới thiệu Miyuki với mẹ, thay vì để cô ấy tự làm điều đó nhỉ? Nhưng lỡ rồi…

Mẹ nhìn Miyuki một lượt rồi mỉm cười hài lòng. Thôi cái kiểu dò xét đó đi chứ, mẹ này!

- Cô đang chuẩn bị bữa tối dở… Chắc là mất thêm một lúc nữa lận, cháu cứ ngồi chơi với Haruto nhé.

- Vậy để cháu phụ giúp với ạ.

Tôi đoán thể nào cô bạn gái mình cũng xin phụ nấu nướng mà. Miyuki đã làm việc đó ở cô nhi viện không biết bao nhiêu lần rồi. 

- Chỉ là chuẩn bị thêm phần ăn cho hai đứa thôi mà, cô làm một mình được rồi… Haruto.

Tất nhiên mẹ tôi nào có thể đồng ý được. Không phải do không biết tài nghệ của Miyuki, mà ai lại để khách nhúng tay vào chứ. Nghe mẹ gọi tên, tôi đành lên tiếng.

- Không sao đâu… Mà để dẫn em lên phòng nhạc nhà anh.

Tôi nắm tay Miyuki dẫn đi, dẫu vậy, cô nàng vẫn không quên nói lời lễ phép.

- Vậy cháu xin phép ạ.

Thậm chí còn cúi đầu một cái nữa…

- Em khiên cưỡng quá rồi, thoải mái đi, Miyuki.

- Vậy ư…

Tôi bỗng có một thắc mắc nhỏ khi chợt nhận ra bạn gái mình vừa trở lại vẻ không cảm xúc quen thuộc. Có phải Miyuki đã nặn ra sự lễ phép, nhiệt tình, và đáng tin cậy đó khi trò chuyện với mẹ hay không? Nếu thật sự như thế, tôi vẫn không thể nào đoán được đâu là cảm xúc thật của cô ấy.

- Sao thế?

- Chỉ đang nghĩ vớ vẩn thôi… Mà phòng nhạc anh vẫn thường tập piano đây.

Phòng nhạc nhà tôi thì tất nhiên sẽ nhỏ hơn cái ở trường, hay là cái ở cô nhi viện rồi. Nó chỉ đặt một cây piano nằm đối diện với cửa sổ, cùng với chiếc violin ở góc.

Khi chiều, lúc bước xuống khỏi vòng đu quay, Miyuki đã nói ra điểm đến cuối cùng của ngày hẹn hò hôm nay là đến đây, cùng ăn bữa tiệc Giáng sinh với gia đình tôi. Lúc đó tôi đã rất bất ngờ bởi lựa chọn này. Nhưng sau cùng lại chẳng dám hỏi tại sao mà lại chiều theo và dẫn bạn gái về nhà.

- Nè, đàn cho em nghe đi, Haruto.

- Hửm? Sao lại đột ngột vậy?

- Tự nhiên nổi hứng.

Gương mặt không cảm xúc tự nãy giờ của Miyuki bất giác lại nở ra một nụ cười dịu dàng. Thế này thì ai nỡ từ chối chứ…

Tôi ngồi vào vị trí, và rồi giai điệu bắt đầu.

Chỉ cần em luôn mỉm cười, chỉ cần em yêu anh thôi…

Đó là một bài hát khá cũ rồi. Chỉ là dạo đây, khi trở thành người yêu của Miyuki, tôi đã thường xuyên chơi nó. Cơ bản là ca từ của nó dễ dàng chạm đến những cảm xúc sâu lắng nhất trong tôi.

Có lẽ vì thế mà giờ đây tôi lại muốn vừa đàn, vừa hát bài này gửi tặng đến người con gái mình yêu.

Mình anh chìm đắm một bản tình ca rất buồn. Chợt tình yêu đến tự bao giờ, lặng lẽ ôm anh thật chặt. Ấm áp con tim, vì có em…

Ngày hôm đó, 30/11, giai điệu piano của Miyuki đã ôm lấy tôi, chạm đến trái tim tôi với sự lạnh lẽo cô độc đó. Nhưng điều đó lại kích thích cảm xúc trong tôi để tôi nhận ra mình đã phải lòng cô nàng thế nào. Và rồi như một hệ quả tất yếu, ngọn lửa vừa thổi bùng lên đó đã đưa chúng tôi đến với nhau.

Chính vì sự khởi đầu băng giá đó, chúng tôi lại cảm nhận rõ ràng sự ấm áp khi kề cạnh bên nhau.

Cảm ơn định mệnh cho anh tìm đến bên em.

Kể ra thì gần một năm rưỡi học cùng lớp, nhưng khoảng cách giữa hai đứa lại cách xa muôn trùng. Nếu như tôi không nhận tờ rơi từ cô ấy. Nếu như người biểu diễn là một ai khác. Nếu như cậu bạn thiên tài ở phòng nhạc tầng ba không phải là cô bạn cùng lớp. Và nếu như dưới ánh hoàng hôn ngày hôm đấy, tôi không có đủ dũng khí.

Không có thứ gọi là định mệnh, có lẽ cả hai vẫn chỉ là những người dưng ngược lối mà thôi.

Từ lúc yêu em, con người anh đã đổi thay thành một người khác, vì chính em thôi, người anh yêu thương nhất đời…

Dẫu sao thì chúng tôi đã là một cặp. Thật sự thì quá khó để miêu tả chính xác cảm xúc của tôi. Nhưng nhìn chung thì đó lại là những gam màu tươi sáng được vẽ nên bởi những niềm vui và hạnh phúc.

Điều đó đã thay đổi tôi. Từ một kẻ cứ mãi đuổi theo những hình bóng thiên tài, tôi chỉ còn trông về mỗi bóng hình cô bạn gái mình yêu thương.

Không còn đố kỵ, không còn hơn thua, ghen ghét, tôi chỉ say sưa tận hưởng giai điệu piano mà Miyuki mang đến. Tôi thật sự trân trọng sự bình yên đấy.

Cuộc sống mai này, dẫu mình sẽ ra sao. Cho dù mây đen mưa giăng bão tố, tình yêu có lúc gặp nhiều sóng gió, anh vẫn sẽ kề cạnh người con gái trong mộng của anh là em. Khi ấy, tình ta sẽ lại bình yên…

Chỉ cần nụ cười của Miyuki, chỉ cần cô ấy yêu tôi, bất kể gian nan thử thách nào, tôi cũng sẽ vượt qua được. Đến cuối cùng, chúng tôi rồi sẽ trở lại với cái bình yên vốn có thôi…

- Anh hát dở tệ.

Đang quay lưng với Miyuki nên tôi chẳng nhận ra chút cảm xúc nào từ lời nhận xét ấy. Tôi thoáng cười khổ nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Hôm nay quả nhiên là không có trăng nhỉ.

- Nhưng mà…

Và rồi tôi bất ngờ nhận được một cái ôm ấm áp từ đằng sau.

- Nhưng mà em thích bài hát này. Thích những cảm xúc anh gửi gắm vào nó. Thích cái cách dù dở tệ nhưng anh vẫn cố hát ra. Và thật thích khi anh đã đàn, hát cho em nghe bài này. Em yêu anh, Haruto.

Gần như tôi cảm nhận được nhịp tim đập của Miyuki khi cô ấy áp sát lên lưng mình. Đây chính là sự bình yên mà tôi luôn muốn giữ trọn lấy.

-  Ừm, anh cũng yêu em, Miyuki.

Tôi nghiêng đầu sang, trông đến gương mặt gần sát bên, đang đỏ ửng cả lên của bạn gái mình.

Đôi môi nhỏ đang mấp máy định nói gì đó, hút chặt ánh nhìn của tôi. Cô ấy chẳng cần phải nói gì thêm lúc này, cả tôi cũng thế. Tôi hiểu cảm xúc mà hai đứa đang cùng chia sẻ lúc này. Cứ thế, tôi nuông chiều cảm xúc, nương theo nó, đưa mặt mình đến gần cô bạn gái hơn nữa…

- E hèm!

Tất nhiên hai bờ môi đã dừng lại trước khi chạm đến nhau. Nhanh chóng, Miyuki tách khỏi người tôi với gương mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy.

- Ít nhất cũng phải gõ cửa chứ…

- Mẹ đã làm rồi, nhưng tụi con vẫn mãi mê chim chuột nên không thèm để ý mà… Tiệc dọn ra cả rồi, hai đứa xuống ăn cho nóng nhé.

Tôi cùng Miyuki chưa thể nhìn nhau được, sau sự ngại ngùng trước đó, dù vẫn có thể đồng thanh đáp lời mẹ…

       

[…]

      

Con đường được trang trí với những hàng dây đèn lung linh đủ sắc màu. Dòng người chia ra từng tốp qua lại, cười nói nhộn nhịp. Một Giáng sinh an lành.

Sau bữa ăn ấm cúng cùng với gia đình, mẹ đã bảo tôi đưa cô ấy về, thế là ngày hẹn hò của hai đứa vẫn còn dài thêm một đoạn.

Tôi và Miyuki tay trong tay, cùng đi bộ dưới trời đông giá rét.

Dẫu thế tôi chẳng thấy lạnh chút nào, có lẽ vì có bạn gái mình ngay cạnh đây. Sự ấm áp bình yên mà Miyuki mang đến cứ khiến tôi tham lam tận hưởng, cầu mong rằng điều này sẽ kéo dài mãi.

- Cảm ơn anh vì hôm nay nhé, Haruto.

Một nụ cười mỉm dịu dàng xuất hiện trên mặt Miyuki, bất giác làm tôi vui lây cười theo.

- Bạn trai của em ít nhất cũng phải làm được những điều đó chứ.

Chúng tôi đã cùng đến công viên giải trí, cùng chụp một “bức ảnh cưới” lung linh, cùng trao nhau nụ hôn đầu trên vòng đu quay bên dưới sắc cam hoàng hôn tuyệt đẹp. Đó là chưa kể đến việc cùng ăn tiệc Giáng sinh với gia đình tôi nữa.

Những điều đó đã mang đến một mùa Giáng sinh mà chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên. Cộng thêm cả sự hạnh phúc đang chảy trong lồng ngực như hiện tại, tôi chỉ muốn nói rằng.

- Cảm ơn em đã ở cạnh anh mùa Giáng sinh này, Miyuki.

- Nói như vậy thì anh có nghĩ em đã là một người bạn gái tốt không?

Cô nàng đứng lại, nghiêng đầu nhìn sang tôi với vẻ mong đợi.

À, ra là cô ấy đang lo lắng chuyện này. Kể ra cũng phải thôi, Miyuki hẹn hò với tôi hôm nay là vì muốn làm một người bạn gái đúng nghĩa mà. Nếu như vậy thì có gì phải lăn tăn nữa.

- Sao lại không chứ. Anh mừng vì có người bạn gái như em còn chẳng hết mà.

Nói xong, như để chứng minh điều đó, tôi kéo cô ấy vào lòng rồi cứ thế ôm chầm lấy một lúc.

- Thôi được rồi… Đang ở ngoài đường đấy, thả em ra nào.

Tôi làm theo để rồi trông thấy nụ cười mỉm đầy bẽn lẽn bên cạnh hai má đã hơi đỏ vì ngại. Dễ thương thật.

Đó không còn là nàng công chúa băng giá kiêu kỳ mà tôi không thể nào chạm đến được. Giờ đây, cô gái đang nắm tay tôi lúc này chỉ là một Miyuki mà tôi hết mực yêu thương.

- Nè, Haruto. Anh hát lại bài khi nãy đi.

- Ơ, sao đột nhiên lại…

Miyuki nhìn tôi với ánh mắt mong đợi, nhẹ nhàng nói.

- Thật ra thì đoạn cuối thôi cũng được. Em rất thích đoạn đấy.

- Vậy à…

Sao tôi nỡ từ chối chứ.

Cuộc sống mai này, dẫu mình sẽ ra sao. Cho dù mây đen mưa giăng bão tố, tình yêu có lúc gặp nhiều sóng gió, anh vẫn sẽ kề cạnh người con gái trong mộng của anh là em. Khi ấy, tình ta sẽ lại bình yên…

Tôi tò mò Miyuki thích điều gì ở đoạn cuối đấy.

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, mãi đến khi cô ấy lên tiếng.

- Thật là mong chờ cuộc sống sau này đấy nhỉ. Anh có như vậy không, Haruto?

- Tất nhiên rồi… Trước giờ anh không nghĩ quá nhiều về tương lai. Nhưng từ khi có em, anh lại rất muốn nắm lấy tương lai đó.

Tương lai mà hai đứa về một nhà.

Tương lai mà mỗi sáng thức giấc sẽ lại trông thấy Miyuki kề cạnh ngủ say.

Tương lai đó là điều chắc chắn.

- Vậy em trông cậy vào anh nhé, Haruto.

- Ừa. Hãy tin tưởng ở anh.

Tôi hoàn toàn tự tin mình sẽ làm được… 

Điểm dừng của chúng tôi là một trạm xe buýt vắng. Chắc do hôm nay là Giáng sinh nên chẳng mấy ai chọn dùng đến phương tiện công cộng này.

- Đến đây được rồi, lát nữa sẽ có người đến đón em. Anh về trước đi, Haruto.

Dù đã nói vậy nhưng bàn tay đang nắm lấy tôi lại càng siết chặt hơn như thể chẳng muốn rời xa.

- Vậy anh ở lại với em thêm chút nữa nhé.

Có lẽ do đang ở một nơi vắng như vầy, nên tôi không hề e dè mà ôm lấy cô bạn gái mình.

- A!

Tiếng thốt có phần ngạc nhiên đó, không phải do bất ngờ. Chắc qua vai tôi, Miyuki đã tình cờ trông thấy điều gì đó.

- Hửm? Sao thế?

- Em quên một nơi chúng ta phải đến trong ngày hôm nay.

Tôi thả người bạn gái ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lơ ấy, cười.

- Em mà cũng quên điều gì đó ư, Miyuki.

- Đi với em đi.

Và rồi tôi đã cùng cô ấy bước đến miền đất của người lớn, một cái khách sạn tình yêu.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, tôi vẫn chưa thể tin được mình đã đến nơi này cùng với Miyuki.

- Đây là nơi em muốn đến à?

Đứng đối diện với tôi, gương mặt cô ấy đang đỏ dần lên. Ấy nhưng đôi mắt xanh lơ kia vẫn ương bướng, nhìn thẳng đến tôi.

- Không phải em muốn làm những chuyện hư hỏng đâu…

Nhìn cơ thể mảnh khảnh đấy khẽ run lên, tôi đoán chắc cô ấy cũng đang sợ hãi chính hoàn cảnh này. Rồi cả người tôi đã tự ý tiến đến như một phản xạ có điều kiện. Nhưng cùng với đó Miyuki lại càng lùi về sau với mỗi bước tôi đến gần cô nàng.

- Không!

Hả?

Tại sao?

Tôi là nỗi sợ của Miyuki ư?

Sao lại có thể… 

Không! Không phải như thế!

Tôi với tới, ôm lấy cơ thể ấy vào lòng.

- Nghe anh nói này!

Thoạt tiên, Miyuki vẫy vùng cố thoát khỏi vòng tay tôi. Dẫu thế, để khiến cô ấy bình tĩnh lại tôi chỉ có nước ôm chặt bạn gái mình hơn mà thôi.

- Bình tĩnh lại đi, Miyuki! Anh sẽ không làm điều em ghét đâu! Nên là nghe anh nói này! Bình tĩnh lại đi… nhé?

Một khoảng lặng kéo dài, tưởng như trong căn phòng vắng này, chỉ còn mỗi nhịp tim hai đứa đang hoà lại làm một mà thôi.

- Giờ thì ngồi xuống nói chuyện đã nhé. Em tin tưởng anh mà, đúng không, Miyuki?

Và tôi tách ra, đứng lùi lại một khoảng. Miyuki chẳng nói gì, đơn giản ngồi xuống giường, cố quay mặt đi nơi khác chỉ để che đậy cái thở dài khỏi tôi. Nhưng với không gian yên ắng như này thì sao lại không nhận ra chứ.

Tôi tự hỏi cô ấy đã lấy đâu ra dũng khí để kéo tôi đến nơi này xong rồi lọt thỏm vào trạng thái hoảng sợ như vậy.

- Ừm… trước tiên thì tại sao em lại muốn chúng ta tới đây?

Ánh mắt Miyuki vẫn tránh né tôi. Dường như cô ấy đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nhưng vẫn còn trong trạng thái ngại ngùng nên không dám đối mặt với tôi.

- Không phải vì em muốn làm chuyện ấy với anh.

Chất giọng nhỏ nhẹ thường khi của Miyuki làm tôi bỗng thở phào mà ngồi xuống ngay cạnh.

- Em vẫn còn lo sợ, không biết mình đã làm tốt trách nhiệm của một người bạn gái hay không. Nếu một sự bù đắp nào mà em làm cho anh được thì chỉ có thể là chuyện ấy mà thôi.

- Em đừng nên bắt ép bản thân làm điều mình không thích chỉ vì anh…

Rồi tôi kéo vai Miyuki, để cô ấy tựa đầu lên vai mình.

- Anh yêu em không phải vì những chuyện như này.

Có thể sau này tôi sẽ hối hận nhưng lúc này đây, tôi nghĩ rằng cả hai vẫn chưa sẵn sàng để trở thành người lớn…

- Nói là vậy chứ anh cũng đang suy nghĩ cho em còn gì. Nếu em bảo anh làm đi thì thế nào?

Lần đầu tiên tự nãy giờ, Miyuki ngồi thẳng lưng, nhìn tôi trực diện, không tránh né. Cô ấy nghiêm túc đó ư?

- Nhưng em sẽ không nói thế…

Thật ra tôi cũng không chắc chắn về điều này nữa.

Có vẻ vì xấu hổ khi bị tôi phản bác nên Miyuki bắt đầu ấp úng, nửa muốn đáp lời, nhưng một nửa lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trong lúc tôi còn đang do dự không biết phải thoát khỏi tình cảnh này thế nào thì Miyuki đã dần lấy lại bình tĩnh và hắng giọng một tiếng. Tôi thử nhìn qua thì chỉ thấy cô ấy đã mím chặt môi, nhắm mắt lại. Sau khi kéo phồng hai má và hít một hơi thật sâu, Miyuki chợt mở mắt ra rồi nhích lại gần tôi.

Biểu hiện trên gương mặt cho thấy cô ấy đã rút ra quyết định, làm tôi chỉ biết căng thẳng chờ đợi.

Liền khi đấy, Miyuki đặt tay lên vai tôi, đôi mắt nhìn trực diện đến... và rồi cô ấy đẩy gã bạn trai này ngã ngửa xuống giường, xong bắt đầu nằm đè lên bụng tôi.

- M-Miyuki?

Tôi hoảng hốt gọi tên cô ấy, nhưng Miyuki chỉ đáp lại với vẻ mặt quả quyết.

- Em chỉ nói một lần thôi, nên nghe cho kỹ này.

Vẫn trong tư thế đè lên bụng, Miyuki nhìn thẳng đến tôi. 

Khuôn mặt của cô ấy đã tiến tới gần hơn trước, quyến rũ tôi với một nét đẹp trưởng thành khó tin được ở độ tuổi này.

Khuôn mặt tuy đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn chậm rãi mấp máy đôi môi tươi tắn, hít một hơi thật sâu... và rồi mở miệng nói:

- L-Làm tình... với em đi.

- Em nghiêm túc thật đấy à?

Đó hiển nhiên là một câu hỏi thừa, vì vốn dĩ tình cảnh hiện tại của hai đứa đã vượt quá sự nghiêm túc thông thường rồi. Lúc này đây, chỉ cần một tác động nhỏ nhất thôi, tôi chắc chắn không thể kiềm chế bản thân được nữa.

- Ừm. Em muốn làm chuyện ấy với anh. Chỉ còn bước cuối cùng này nữa thôi là chúng ta có một ngày hẹn hò hoàn hảo rồi. Làm tình đi, Haruto.

Và rồi trước cả khi tôi kịp phản ứng, đôi môi Miyuki đã tìm đến, chủ động hôn. Lần đầu tiên cô ấy chủ động như vậy.

Những tưởng tôi đã bị đánh gục và đưa mọi thứ trở về với bản năng nhất, thì rốt cuộc điều đó lại phản tác dụng hoàn toàn. Thoáng chốc, tôi bỗng chẳng còn chút ham muốn nào khi nhận ra tình thế lạ lẫm này.

Không hợp lý một chút nào!

Nó thật kỳ lạ, đến mức tôi chẳng nhìn ra được cảm xúc của cô ấy!

Điều rõ ràng nhất ở đây chính là việc Miyuki đã nói dối về mong muốn của mình. Hành động này là điều mà lý trí đã đánh lừa cảm xúc của cô ấy. Đây không phải điều Miyuki muốn đến mức ép buộc tôi như vậy.

- Dừng lại đi Miyuki…

Một chút bất ngờ hiện trên gương mặt đã ửng đỏ ấy, để rồi sau đấy, cô nàng cũng chẳng nói gì thêm mà dụi đầu vào ngực tôi.

- Em ép buộc bản thân rồi, giờ vẫn còn quá sớm cho chuyện ấy. Không phải anh không thích làm… làm tình với em… ý anh là sau này chúng ta vẫn còn nhiều dịp hẹn hò với nhau mà đúng không? Đâu nhất thiết phải làm ngay lần đầu tiên trong khi cả hai đều chưa chuẩn bị chứ.

Rồi tôi vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh khảnh đấy.

- Lần hẹn hò tới… chúng ta sẽ làm nhé. Được không, Miyuki?

- Ừm. Nhất định.

Nếu sau này ai đó hỏi tôi có tiếc không thì câu trả lời chắc chắn là có rồi…

Tôi và Miyuki lại trở về trạm xe buýt vắng ở phía bên kia đường.

- Khi nào người nhà em đến đón vậy?

- Chỉ chút xíu nữa thôi… A! Tuyết rơi kìa!

Bạn gái tôi đưa cả hai tay về trước, nhẹ nhàng đón lấy bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống.

- Em nghĩ anh nên về sớm trước khi tuyết rơi dày hơn, Haruto.

Miyuki khẽ mỉm cười nhìn sang tôi. Trông như cô ấy đang muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chẳng có gì xảy ra.

Mà, có lẽ một ngày dài hẹn hò nên dừng lại ở đây thôi.

- Vậy thì anh về trước nhé. Merry Christmas.

- Ừm. Merry Christmas.

Tôi chỉ vừa quay lưng đi được hai bước thì Miyuki đã gọi với.

- Haruto!

Đó là một nụ cười mà tôi không tài nào cắt nghĩa được ở những giây phút này.

- Tạm biệt anh, Haruto.

Mãi về sau, tôi ước tôi có thể hiểu ngay được ý nghĩa của nụ cười ấy, tôi ước có thể nhận ra đó là lời chào tạm biệt cuối cùng từ bạn gái mình.

Nhưng rốt cuộc, vào đêm Giáng sinh ấy, tôi chỉ có thể đáp lại:

- Ừ. Hẹn gặp lại, Miyuki.

Thật may vì tôi đã nói câu “hẹn gặp lại” thay vì đơn giản chỉ là cái “tạm biệt”. Nó là thứ niềm tin tôi mong đợi, bởi lẽ:

Cuộc sống mai này, dẫu mình sẽ ra sao. Cho dù mây đen mưa giăng bão tố, tình yêu có lúc gặp nhiều sóng gió, anh vẫn sẽ kề cạnh người con gái trong mộng của anh là em. Khi ấy, tình ta sẽ lại bình yên…

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Tôi không hiểu nhưng mà truyện đượm buồn nó cuốn theo 1 cách kì lạ. Cảm ơn tác giả đã mang đến truyện hay và nhiều cảm xúc (ít nhất là với tôi) như này.
Xem thêm
Buồn quá :((
Xem thêm
ở gần đoạn đầu bạn nhầm miyuki với hikari kìa
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cám ơn bạn nhé.
Xem thêm