WN Vol.2: Giáng sinh (ĐÃ HOÀN THÀNH)
Chương 88 – Tớ ghét điều đó
61 Bình luận - Độ dài: 1,635 từ - Cập nhật:
Trans: Arteria
Comcho ăn mừng có vẻ ngon?
----------
Sau 30 phút giải lao, chúng tôi quay lại tiếp tục học.
Sự thoải mái của kotatsu, và lượng đường nạp vào người khiến chúng tôi ngái ngủ, cơ mà vẫn còn một phần nữa cần phải học, nên không còn cách nào việc rũ bỏ đi cơn buồn ngủ và cố hết sức.
Cụ thể thì, Amami-san là người mơ màng nhất trong chúng tôi, vì cổ ăn nhiều bánh nhất bọn mà...
“Ừn... Umi ơi... Tớ buồn ngủ quá...”
“Vậy sao? Thế búng trán cho tỉnh nhé.”
“E-Em sẽ cố hết sức, thưa Umi-sensei!”
“Tốt.”
Tôi có thể để cho cô ấy ngủ tầm 10 phút, nhưng Umi nói rằng nếu để cổ ngủ, thì có gọi mấy cũng không dậy đâu. Tôi không muốn ép cô ấy quá sức, nhưng có lẽ bây giờ nên nghe theo Umi thôi.
Còn Nozomu, à thì, cậu ta không ăn bánh kếp vì phải ăn kiêng. Cậu ta đang cố giảm cân từ đầu mùa đông đến giờ, vì hồi thu cậu ta tăng cân kha khá.
Nozomi bảo rằng đừng lo việc cậu ấy có thấy mình bị cho ra rìa hay không, nhưng nhìn Amami-san xơi hết chỗ bánh kếp khiến tôi thấy tội nghiệp cho cậu ta. Bởi vì, cậu ta rất thích kem, mà chỗ bánh Amami-san đã thì toàn kem là kem đi.
Nhân tiện, tôi dùng kem tươi để phủ lên chỗ bánh kếp của mình.
“Ah, Maki, trên mặt cậu dính kem này.”
“Eh? Đâu cơ? Phải hay trái?”
“Bên phải của tớ, là bên trái của cậu ấy.”
“Đây á?”
“Lên một chút.”
“Đây?...”
“Không... Chà, chịu thôi nhỉ, lại đây.”
“Ừm.”
Umi lấy ngón tay quẹt đi phần kem dính trên môi tôi rồi đưa thẳng vào miệng.
“...Được rồi đấy.”
“C-Cảm ơn.”
“Không có gì. Trời ạ, Maki, cậu đúng là một đứa nhóc hư hỏng mà ~”
“Thôi đi, cậu biết tớ không cố tình mà.”
“Hẳn rồi ~”
Miệng tôi khá nhỏ, nhưng vì thói quen ăn uống của tôi nên chuyện này khá thường xuyên. Và mỗi khi nhìn thấy, Umi sẽ lau cho tôi. Chuyện này diễn ra nhiều tới mức bọn tôi chẳng để ý nữa rồi.
Nhưng không may là, hôm nay không chỉ có bọn tôi ở đây.
“Umi? Maki-kun?”
“Tớ biết là hai cậu đang hẹn hò rồi, cơ mà...”
““Kiếm phòng khác mà hành sự nhé, làm ơn.””
Tất nhiên là cả Nozomu và Amami-san đều sẽ phàn nàn rồi.
““...Bọn tớ xin lỗi...””
Những cảnh tượng như này hoàn toàn lành mạnh, nhưng dĩ nhiên là cũng có những người khó chịu khi thấy nó.
Khi nói đến những việc như thể hiện tình cảm với nhau, thì cũng phải biết kiềm chế một chút. Ít nhất đừng có làm phiền đến những người xung quanh.
“Nhưng mà, biết sao không? ~ Nhìn hai cậu như thế khiến tớ cũng muốn có bạn trai nữa ~”
“Thế sao cậu không kiếm một người đi? Rất nhiều người tỏ tình với cậu còn gì. Cứ chọn ngẫu nhiên một anh chàng nào đó đi.”
“Ừm... Nhưng mà, chẳng ai lọt vào mắt tớ cả... Không phải là tớ không thích con trai hay gì... Chỉ là... Họ thiếu thứ gì đó?”
“...Oof...”
Nhờ câu nói của Amami-san mà Nozomu đã nhận về hàng tấn sát thương rồi. Cái đó tính là bị một người từ chối hai lần được không nhỉ? Dù cô gái vừa làm thế trong vô thức thôi. Cổ có lẽ còn chẳng nhận ra Nozomu đằng này đang quằn quại như nào.
Khi hai thành viên thuộc tầng lớp cao hơn nói chuyện yêu đương này nọ, tôi vỗ đôi vai đang sụp xuống của Nozomu.
“Ừm ~ Tớ thực sự muốn một người bạn trai tốt bụng như Maki-kun á ~”
“Nah, người hợp với cậu sẽ là kiểu người có thể chất tốt cơ. Họ sẽ cần rất rất nhiều thể lực để có thể theo kịp cậu đấy.”
“Thật sao? Nhưng mà, người có thể chất tốt à... Về cơ bản là moọt người giống cậu, Umi à! Vậy thì, nếu cậu trở thành con trai, cậu có thể làm bạn trai tớ!”
“Xui cho cậu là thế giới này không hoạt động như thế nhé.”
Ngồi một bên nhìn họ nói chuyên, tôi nghĩ rằng nếu đi chơi với Amami-san thì sẽ rất vui đây. Nhưng mặt khác, có vẻ là cũng lắm phiền toái nữa.
Đáng lẽ ra Nozomu phải là một ứng cứ viên tốt cho vị trí bạn trai cô ấy cơ, nhưng cổ thậm chí còn không nhìn cậu ta kiểu đó. Ôi trời...
“Đủ rồi đấy hai cậu. Học tiếp thôi nào, còn nhiều thứ cần làm lắm đấy.”
“Được thôi... Yuu, môn tiếp theo là tiếng Nhật cổ nhé.”
“Ừ ~ Dù môn này đúng là một nỗi đau mà...”
“Dù có thích hay không cậu vẫn phải học thôi.”
Sau đấy, tôi chỉ bài cho Amami-san trong khi cố giữ động lực cho cổ. Thi thoảng, tôi lại phải động viên cổ bằng tình yêu của mình (búng trán), cơ mà bọn tôi cuối cùng cũng hoàn thành việc học trong hôm nay.
Gộp cả thời gian giải lao, bọn tôi tốn khoảng 3 tiếng để làm xong mọi việc. Dù việc học của tôi không tiến bộ cho mấy, nhưng dạy người khác cũng là một cách hay để giúp tôi ôn lại những thứ mình đã làm thạo, và việc có Umi ở đây để sửa lỗi cho tôi nữa.
Tôi vẫn còn phải học nhiều, nhưng giờ tôi có thể tự tin rằng bài kiểm tra sắp tới sẽ không có con điểm nào tệ cả.
“Cảm ơn vì mọi việc hôm nay nhé Maki-kun! Đồ ăn vẫn ngon như mọi khi!”
“Cảm ơn nhé, Maki, Asanagi. Nhờ hai cậu mà tớ có thể tự tin vượt qua bài kiểm tra này rồi.”
“Tớ cũng thế, Seki-kun! Cùng cố hết sức nào ~”
“Ừ-Ừm...”
Tôi ra cửa trước tiễn Amami-san và Nozomu về. Hai người họ trông có vẻ rất vui. Đầu buổi học nhóm này, hai người họ mang một bầu không khí khó xử xung quanh, nhưng sau một khoảng thời gian họ đã trở nên cởi mở với nhau hơn.
Amami-san vẫn gọi cậu ta bằng họ, nên độ ưu ái dành cho cậu ta vẫn thấp hơn tôi. Hy vọng rằng họ có thể sớm gọi nhau bằng tên.
...Và hy vọng rằng cậu ta không làm loạn lên để rồi bị từ chối lần nữa.
“Umi? Cậu để quên gì sao?”
“Có lẽ vậy... Mà, có thì tớ sẽ lấy về sau, ai quan tâm chứ...”
Umi là người chăm chỉ nhất hôm nay. Dù sao, cô cũng là một trong những học sinh thông minh nhất lớp. Cách cô chỉ bài cũng thực sự tốt nữa, đến cả tôi cũng học thêm được rất nhiều.
Mà hơn hết, cổ vẫn còn thời gian chim chuột với tôi dưới kotatsu cơ.
“Hiểu rồi. Vậy gặp lại sau nhé.”
“Ừm... Maki, chờ đã, cho tớ xin một phút được không?”
“Hửm?”
“...Xin lỗi, tớ có thể mượn lưng cậu một chút được chứ.
Umi đột nhiên ôm chặt tôi từ đằng sau.
“...Sao vậy, Umi?”
“...Xin lỗi... Chỉ là... Tớ sợ... Yuu nói muốn có một người bạn trai giống cậu... Nên tớ... Tớ xin lỗi vì quá phiền phức nhé...”
“À...”
Amami-san chỉ tự nhiên nói thế thôi, nhưng chắc là Umi đã để tâm đến câu nói đó rồi, dù sau đó cô vẫn tỏ ra bình thường được.
“Tớ ghét điều đó... Nếu chúng ta chỉ là bạn thôi thì không sao, nhưng bây giờ... Tớ không muốn ai lấy cậu đi cả... Tớ không nghĩ mình sẽ sống được nếu cậu rời bỏ tớ...”
“Umi...”
Cô gái luôn tỏ ra rắn rỏi trước mặt mọi người giờ đang run rẩy như một chú cún bị bỏ rơi trước mặt tôi.
Đúng như tôi nghĩ, dù cổ vẫn tỏ ra bình thường khi ở cạnh Amami-san, nhưng tận sâu bên trong nội tâm, cô vẫn đang chống lại sự lo lắng của bản thân.
Tôi phải chìa tay ra giúp cô ấy.
“Umi, giờ cậu thả tớ ra được chứ?”
“Không.”
“Thôi mà...”
“...Nhưng mà, tớ không muốn cậu thấy mặt tớ lúc này...”
“Đừng lo, tớ còn lạ gì gương mặt khóc nhè của cậu nữa.”
“...Ngốc”
Cô nới lỏng vòng tay ra, nên tôi quay lại và ôm cô vào lòng.
“Umi này.”
“...Ừm...”
“Cậu không cần phải lo gì hết, trong tâm trí tớ cậu là người duy nhất mà.”
“Ừm... Xin lỗi nhé, tớ đúng là một đứa con gái phiền phức nhỉ...”
“Không sao hết. Tính đeo bám của cậu cũng dễ thương mà.”
“...Trời ạ, Maki này... Cậu đúng là có gu phụ nữ lạ thật đấy...”
“Mỗi cậu nghĩ thế thôi.”
“Hehe...”
Hai người đang chờ ngoài kia chắc sẽ có chút nghi hoặc vì Umi lâu quá, nhưng tôi không quan tâm.
Vì cô gái trước mặt tôi đây là mới là ưu tiên hàng đầu.
“Hehe... Cảm ơn nhé Maki... Tớ bình tĩnh được một chút rồi.”
“Thế thì tốt. Có muốn tớ đưa về nhà luôn không?”
“Không, không sao đâu, cậu không cần làm đến mức đó vì tớ đâu... Chỉ là...”
“Chỉ là?”
“Chúng ta cứ ở như thế này thêm chút nữa được chứ?”
“...Được thôi.”
Chúng tôi ôm nhau thêm một lúc nữa cho đến khi Umi bĩnh tĩnh lại hẳn.
Tất nhiên là Amami-san và Nozomu vừa lườm nguýt vừa gọi bọn tôi là ‘cặp đôi ngốc’.
61 Bình luận
"T đẻ m ra m bú sữa t sống, hay m bú c*c nó sống mà hở cái thiếu nó m ko sống đc"
đờir