Tôi vốn tưởng Tưởng Mộc Thanh đã về nhà trước tôi một bước, không nghĩ tới cô ấy vẫn đang đứng trước tiệm văn phòng phẩm chờ tôi.
Cô ấy vẫn luôn dòm về phía trước tiệm văn phòng phẩm, dòm con đường tôi phải đi qua nếu muốn về nhà. Vừa thấy tôi xuất hiện, cô ấy đã đứng ở tiệm văn phòng phẩm gọi to tên tôi.
“Sao em còn ở đây? Anh tưởng em đã quay về trước rồi.”
Trong lòng tôi nghĩ tới chuyện bản thân mình đã nán lại quá lâu, hẳn tôi đã để Tưởng Mộc Thanh phải chờ quá lâu rồi.
“Chí ít em cũng phải ở chung với Lục Phàm khi không có người khác.”
Thiếu nữ đứng trước mặt tôi cúi đầu, nói với giọng hơi không cam lòng.
“Thật ra anh không sao đâu.”
Tôi đã biết nguyên do, giả vờ thoải mái mà nói với thiếu nữ đang hơi khổ sở, đồng thời còn đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô ấy.
“Lục Phàm, xin lỗi…”
“Anh đã nói với em rồi, không sao đâu.”
Tôi rất nghiêm túc lặp lại những lời này, sau đó ra hiệu nếu cô ấy còn nói xin lỗi nữa, tôi sẽ tức giận.
Cô ấy nhìn tôi, cảm nhận được thái độ của tôi, cô ấy chỉ có thể hậm hực bèn thôi. Ngay sau đó, cô ấy như dứt bỏ hết tất cả phiền não, kéo tôi vào tiệm văn phòng phẩm.
Bởi hiện tại đã tan học được một hồi, cho nên trong tiệm văn phòng phẩm có vẻ rất vắng vẻ. Ngoại trừ chỉ tiệm chỉ có hai người chúng tôi.
Mấy vật trang trí họa tiết hoạt hình trên tường vẫn nhiều như trước, chỉ có điều không còn loại mà tôi và Tưởng Mộc Thanh đã từng mua lúc trước. Tôi không biết cái của tôi đã bị mất ở đâu, mà cái của Tưởng Mộc Thanh còn đang lẻ loi treo phía sau túi xách.
Cô ấy muốn mua một cặp nữa sao? Tôi rất muốn đoán suy nghĩ của Tưởng Mộc Thanh, lẳng lặng chờ đợi cô ấy lấy hai phụ tùng giá rẻ nào đó từ trên giá hàng xuống sau đó gọi chủ tiệm trả tiền.
Thế nhưng sau khi Tưởng Mộc Thanh tìm vài vòng vẫn không tìm được thứ gì thích hợp.
Nơi ánh mắt của cô ấy đảo qua dường như đều là hàng hóa đặc biệt. Bởi vì khi đảo qua các phụ tùng xinh đẹp bình thường khác, tầm mắt của cô ấy không dừng lại quá lâu.
“Tưởng Mộc Thanh, nếu như em muốn tìm cái lúc trước thì hẳn hiện tại không còn nữa. Anh nghe nói móc khóa kia là bản giới hạn số lượng.”
Tôi không khỏi nhắc nhở Tưởng Mộc Thanh, đồng thời trong lòng càng áy náy hơn một phần.
Tưởng Mộc Thanh vừa nghe tôi nói vậy, trên mặt đã lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Lục Phàm, chẳng lẽ chúng ta không tìm được nó nữa sao?’
Tưởng Mộc Thanh cực kỳ không cam lòng hỏi, thậm chí trong mắt cô ấy như đã sắp khóc.
Đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà muốn khóc như vậy. Tôi hơi sợ hãi, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi cô ấy.
“Anh nhớ anh đã đặt nó vào trong túi xách, có thể nó còn chưa bị rớt mất. Chúng ta về nhà tìm thêm đi, hẳn sẽ tìm ra.
“Vì sao Lục Phàm lại phải đặt nó vào trong túi xách?”
Đột nhiên Tưởng Mộc Thanh như nghĩ tới điều gì, rất nghiêm túc hỏi.
Bình thường, những người đã treo vật trang sức lên balo sẽ không tháo xuống nữa. Mà vì không muốn người khác chú ý, mỗi lần sau khi tách khỏi Tưởng Mộc Thanh tôi sẽ lấy nó xuống, trước khi hội hợp với cô ấy tôi mới treo lên lại.
“Do móc treo bị hư… nên anh phải cất lại trước…”
“Phải vậy không?”
Tưởng Mộc Thanh thấy ánh mắt trốn tránh của tôi, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Nó hư thật, sao vậy?”
Tôi hơi chột dạ nhìn về phía cô ấy.
“Ngoài miệng Lục Phàm nói không sao nhưng lại không muốn đeo một loại móc khóa trang trí với em… Quả nhiên anh vẫn để ý…”
Trên mặt Tưởng Mộc Thanh lộ ra vẻ cô tịch. Cô ấy cũng không giật mình, chỉ là trái tim hơi đau đớn. Cho dù là người thân cận nhất cũng không chịu ở cùng một trận tuyến với cô ấy.
Nếu nói không thèm để ý, đây vốn là chuyện không thể nào, nhưng mức độ chú ý của tôi cũng là thái độ của tôi với thiếu nữ. Chuyện che giấu tín vật tình yêu trước mặt người khác sẽ tạo thành phá hủy to lớn không khác gì đạn hạt nhân nổ tung tín nhiệm của thiếu nữ.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là anh còn chưa tìm thấy thôi. Đợi khi anh tìm được anh lập tức treo nó lên, tuyệt đối sẽ không bao giờ gỡ xuống nữa.”
Tôi kéo tay Tưởng Mộc Thanh, phát hiện tay cô ấy thật sự rất lạnh. Tôi rất muốn truyền thêm nhiệt độ cho cô ấy, hà hơi thổi ấm một chút.
Giữa lúc tôi vốn định làm thế, lại phát hiện trong tay thiếu nữ có màu xanh, đó là màu của phụ tùng trên túi sách của tôi, là màu sắc mà tôi nghĩ Tưởng Mộc Thanh yêu thích.
Trong đoàn đội trị liệu bệnh kiều, bởi vì tôi đã nói trước với mọi người, cho nên dù tôi và Tưởng Mộc Thanh có biểu hiện ra quan hệ tốt tới cỡ nào cũng có thể mượn lý do là đang trị liệu, sẽ không đặc biệt thu hút tầm mắt của mọi người.
Nhưng nếu đeo móc khóa lên lại khác. Nó sẽ tùy thời tùy khắc nhắc nhở mọi người rằng chúng tôi đang xúc phạm cấm kỵ thời phổ thông. Bởi vị Tưởng Mộc Thanh quá ưu tú, tầm mắt của mọi người sẽ ép tới tôi thống khổ không chịu nổi.
Vì muốn mình có thể sống thoải mái hơn một chút nên tôi mới hơi che giấu, chỉ cầu cho có thể khiến đáy lòng mình dễ chịu hơn. Có Tưởng Mộc Thanh ở đây, tôi sẽ vì quan tâm tới cảm xúc của cô ấy mà không lấy nó xuống. Nhưng Tưởng Mộc Thanh vừa rời đi, tôi sẽ lấy nó xuống ngay, quay về tự do.
Nói vậy, khi tôi ở với Tưởng Mộc Thanh tôi chỉ như người đang làm nhiệm vụ theo thông lệ. Tôi cũng biết trước đây tôi là như vậy thật, nhưng hiện tại chắc chắn sẽ khác.
Trước kia là trị liệu, hiện tại là thích.
Tôi mới vừa định giải thích, nhưng thiếu nữ đã đi trước tôi một bước.
“Em biết, dù là Lục Phàm thì anh cũng giống với bọn họ, tuy ban đầu anh sẽ đối xử tốt với em, nhưng cuối cùng anh sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà rời khỏi em… Em không muốn như vậy…”
Thân thể Tưởng Mộc Thanh đang run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể nhào vào trong ngực tôi thút thít.
“Sẽ không đâu, anh sẽ phụ trách, không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao?”
Tôi ôm lấy cô ấy, cẩn thận vuốt ve phần lưng vì khóc nức nở mà phập phồng lên xuống.
“Nhưng em không muốn Lục Phàm bị em làm phiền… Còn cả những người khác vì em mà làm phiền Lục Phàm. Tất cả mọi người cứ nhắm thẳng vào em là được rồi…”
Thiếu nữ còn chưa chịu bỏ qua mà lẩm bẩm, cả người như càng dựa sát vào tôi hơn.
“Nếu tất cả đều nhắm vào em, ý em là em muốn rời khỏi anh?”
Tôi thở dài một hơi, tỏ vẻ bất mãn với tâm ý muốn tự mình đối mặt tất cả của thiếu nữ.
“Không phải…”
Thiếu nữ rất quả quyết phủ nhận, nhưng chính cô ấy tự nghĩ lại, ý của những lời mình vừa nói đúng là như thế thật. Thế là cô ấy bắt đầu trầm mặc không nói.
“Đầu tiên là treo móc khóa lên lại cho anh đã.”
Tôi vỗ đầu cô ấy, tách ra một khoảng cách với cô ấy, xoay người qua để Tưởng Mộc Thanh lại lần nữa treo móc khóa lên balo cho tôi.
“Không được.”
Tưởng Mộc Thanh không hành động theo mệnh lệnh của tôi mà lui về phía sau một bước, đứng im đó.
Tôi biết cô ấy không muốn tôi bị cuốn vào, nhưng đó là tôi tự nguyện, cô ấy dựa vào gì mà muốn quyết định lựa chọn của tôi. Cô ấy vẫn không thể nào hoàn toàn ỷ lại vào tôi sao?
“Lục Phàm là kẻ lừa gạt… Từ lúc mới bắt đầu đã…”
Lời Tưởng Mộc Thanh nói là sự thật, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Khi một lời nói dối thiện ý bị người khác nhìn thấu, phía đương sự sẽ cảm thấy rất cảm động. Nhưng thiếu nữ chỉ cảm giác được ý tốt của tôi xuất phát từ phía người xa lạ, mà bản thân thì hết sức cô độc. Không người nào nguyện ý gánh vác với cô ấy.
“Anh thừa nhận lúc trước anh đã nói láo rất nhiều, nhưng anh nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”
Tôi giải thích, ngực như có thứ gì chặn ngang, hô hấp trở nên khó khăn. Mà khuôn mặt cô gái cũng dần trắng bệch.
“Em hiểu, Lục Phàm vẫn luôn đối xử tốt với em, vẫn luôn trợ giúp em. Để em cũng giúp Lục Phàm một lần đi, em không muốn quấy rầy cuộc sống của Lục Phàm nữa.”
Tưởng Mộc Thanh nắm chặt móc khóa màu xanh nhạt, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức mà trắng bệch ra.
“Không muốn quấy rầy cuộc sống của anh là có ý gì?”
Từng câu từng chữ bị tôi gằn ra từ cổ họng, gần như không mang theo chút tình cảm nào.
Trong ánh mắt thiếu nữ như mang theo giác ngộ, cô ấy kiên quyết quay đầu đi ra ngoài, tôi thì ngây người tại chỗ.
Ngừng mọt hồi tôi mới phản ứng được đã có chuyện gì xảy ra. Tôi chạy đuổi tới, nắm lấy cổ tay Tưởng Mộc Thanh.
“Em muốn làm gì? Đừng xằng bậy.”
“Chuyện của em không cần Lục Phàm nhúng tay.”
Hình như do kích động quá mức nên tôi dùng sức hơi mạnh, tôi thấy mặt Tưởng Mộc Thanh như đang bị đau.
“Em cho rằng chuyện của em là chuyện của chỉ một mình em sao?”
“Em sẽ không ảnh hưởng tới Lục Phàm nữa.”
“Đừng để anh tự nói tự trả lời. Em nói không ảnh hưởng tới anh là có thể không ảnh hưởng được sao? Chúng ta đã ở cùng một chỗ, đây không phải chuyện em nói không có là có thể không có. Em tưởng em chỉ cần nói một câu không ảnh hưởng là xong rồi sao? Chẳng lẽ em còn chưa hiểu nếu em biến mất sẽ mang tới áp lực lớn cỡ nào cho anh sao?”
Cho dù Tưởng Mộc Thanh dùng phương pháp gì để biến mất khỏi cuộc sống của tôi, những tin đồn về Tưởng Mộc Thanh sau này đều sẽ liên hệ hai chúng tôi với nhau.
Tưởng Mộc Thanh gặp phải chuyện gì, mọi người sẽ nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh trước sau đó lại nhìn về phía tôi. Tôi như văn kiện phụ chú cho Tưởng Mộc Thanh, là tư liệu bổ sung cho Tưởng Mộc Thanh.
Khi Tưởng Mộc Thanh lấy được thành tích hạng nhất toàn khối, mọi người sẽ nghĩ ngay tới người có thành tích ngừng bước không tiến, thậm chí còn có thể thụt lùi là tôi đây.
Khi Tưởng Mộc Thanh lấy được giải quán quân chạy bộ, mọi người sẽ lại nghĩ ngay tới phế vật không chịu tham gia vận động là tôi đây.
Khi bộ Light Novel của Tưởng Mộc Thanh lấy được giải thưởng, mọi người lại sẽ nghĩ ngay tới một người đã viết Light Novel nhiều năm là tôi đây, nhưng chỉ biết viết mấy bộ nát.
…
“Xin lỗi Lục Phàm, em không biết phải làm sao mới tốt. Em thật sự không biết…”
Biên độ giãy giụa của Tưởng Mộc Thanh chậm rãi giảm đi, cuối cùng cô ấy đè đầu lên vai tôi.
“Cho nên em không được nói mấy lời như vậy nữa. Em cần anh để làm gì? Gặp chuyện em lại muốn ném anh qua một bên. Anh không đồng ý.”
“Lục Phàm…”
Tưởng Mộc Thanh đỏ mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, như đã hơi an tâm hơn, cô ấy cười nhẹ nhàng với tôi.
“Nhưng có một cô bạn gái như vậy cũng thật phiền phức…
Vì điều tiết tâm tình không được tự nhiên của Tưởng Mộc Thanh, tôi hơi trêu ghẹo cô ấy.
“Sao vậy? Lục Phàm cũng thế, không được bỏ em qua một bên.”
“Anh phải đặt mục tiêu cao hơn, chí ít cũng phải khiến mình có thể xứng đôi với em.”
Có lẽ áp lực từ bên ngoài cũng không lớn như tôi tưởng tượng, mà áp lực trong lòng mới là lớn nhất. Tôi muốn cố gắng để thu nhỏ chênh lệch lại, như vậy tôi sẽ không cảm thấy áp lực quá nữa.
“Em ghét Lục Phàm coi thường bản thân mình. Đối với em, rõ ràng Lục Phàm là người tốt nhất…”
“Đừng thổi phồng anh như thế, anh sẽ kiêu ngạo. Đàn ông một khi kiêu ngạo sẽ hư hỏng hoàn toàn.”
Tôi cười hì hì nói.
“Vốn là vậy.”
Tưởng Mộc Thanh vẫn đang cố chấp khẳng định, tiếp theo cô ấy ra hiệu cho tôi quay người lại, đưa lưng về phía cô ấy.
“Làm gì vậy?”
“Nếu Lục Phàm không muốn đeo em sẽ không đeo lên cho Lục Phàm, một mình em đeo hai cái.”
Tưởng Mộc Thanh tức giận nói.
“Em treo lẹ lên, cho dù em có treo đầy balo anh cũng không sợ.”
“Thật sao? Vậy ngày mai em lại lên mạng mua đầy móc khóa đôi, sau đó đeo hết lên cho anh.”
Tưởng Mộc Thanh nói với vẻ không có ý tốt.
“Cái này…”
Trên mặt tôi lộ ra vẻ khổ sở. Tôi thật không muốn bị người ta chú ý quá đâu. Em định để anh cõng bộ khôi giáp tới trường sao?
“Quả nhiên Lục Phàm là một tên lừa gạt…”
Khi Tưởng Mộc Thanh nói ra hai chữ “lừa gạt”, có vẻ cực kỳ dịu dàng.
Cuối cùng trong lòng tôi cũng có thể thở phào một hơi. Tôi cảm thấy bản thân mình đã rơi vào hố, sau đó lại mới bò từ trong hố lên. Thì ra cô gái này đã sớm tìm được móc khóa, bố trí sẵn hố ở đây chờ tôi. Tưởng Mộc Thanh thật có nhiều chiêu trò.
Chỉ mong biểu hiện của tôi không khiến cô ấy thất vọng.
12 Bình luận
toẹt vời