Tập 3
Chương 18: Giữa lễ hội văn hoá, tôi không thể kìm được nỗi lo lắng cho hôn thê
31 Bình luận - Độ dài: 3,515 từ - Cập nhật:
"Vậy thì, bọn anh đi trước đây. Nayu, Isami nhờ hai đứa đóng cửa nhé."
"...Vâng. Anh chị đi cẩn thận."
Sắc mặt của Isami u tối đến tệ hại.
Mặc dù biểu cảm đêm qua rất bình thường, nhưng―――có lẽ là do Isami đã cố giả vờ cho qua.
Lễ hội văn hoá sẽ bắt đầu lúc 9 giờ.
Để hoàn tất công đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi mở cửa, học sinh chúng tôi sẽ phải có mặt lúc 7 giờ.
"Vậy thì, đi thôi nào, Yuu-kun."
Yuuka buộc tóc đuôi ngựa-đeo kính, vừa phất phơ bộ đồng phục, vừa nói.
Trông Yuuka cũng không được phấn chấn cho lắm... có khi em ấy đang cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù Yuuka đã bảo với Isami là em ấy sẽ cố gắng hết sức trong sự kiện của trường.
Chấn thương Yuuka đã trải qua hồi sơ trung―――chắc chắn không hề nhỏ.
Nếu cảm thấy lo lắng, thì em ấy không cần phải cố quá làm gì.
"Yuuka."
Dường như đã cảm nhận được sự căng thẳng đó... Isami chợt gọi tên Yuuka lại, như thể đang lo lắng cho em ấy.
Sau khi đeo giày và cầm túi lên, Yuuka liền quay sang phía Isami.
"Yuuka... chị thực sự có ổn không?"
"Mồ... Isami bao bọc chị quá mà."
"Em cũng lo lắng chứ. Tại vì, Yuuka hồi sơ trung..."
Isami vừa nói, vừa nuốt ực những lời ấy.
Tôi hiểu rõ... cảm xúc bất an đó của Isami.
Hôm qua khi được nghe kể về Yuuka hồi xưa, đến cả tôi, cũng cảm thấy trái tim mình suýt nữa đã tan nát.
Nếu như, trái tim của Yuuka lại một lần nữa tan vỡ, và em ấy sẽ chán ghét việc đến trường như hồi đó.
Nếu như, nụ cười của Yuuka lại một lần nữa biến mất.
...Những gì xảy ra phía trước, khiến tôi bồn chồn không yên.
"Chị đã không còn là Watanae Yuuka của thời sơ trung nữa rồi."
Như để gạt bỏ bầu không khí nặng nề này.
Yuuka chợt lên tiếng dứt khoát―――và mỉm cười.
Mặc dù tâm trí tôi tràn ngập cảm giác bất an, truyền đến từ Isami... nhưng trước những lời đó, tôi cũng phải bất ngờ.
"Tất nhiên, chị là chị rồi? Nhưng mà, em thấy đó. Cơ thể của chị đã lớn thế này, phải không? Cũng giống như tâm hồn vậy... Chị đã gặp gỡ rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, và chị đã thay đổi. Thế nên là―――Watanae Yuuka mít ướt của hồi sơ trung, đã không còn nữa rồi."
"...Yuuka."
Yuuka liền vỗ nhẹ lên vai Isami vẫn đang mang biểu cảm u ám.
"Mồ, chị đã nói là sẽ cố gắng hết sức mà, phải không. Thế nên là... hãy quan sát chị nhé, Isami. Onee-chan của em, cũng phải trưởng thành chứ!"
"Soái ca không khí, sao cứ do dự vậy."
"Đau!?"
Tự dưng đấm một phát không khoan dung vào lưng Isami, Nayu đúng là chả biết chọn thời điểm gì cả.
Con bé này... ít nhất thì hãy đánh bằng lòng bàn tay đi chứ, sao lại dùng cả nắm đấm làm gì?
"Muốn phàn nàn thì hãy để sau khi xem xong tiết mục chính đã. Đóng vai soái ca chả phải quá dễ với chị hay sao. Cứ tiễn hai người họ như bình thường đi. Nghiêm túc đấy."
"Chị biết rồi... Nayu-chan thô bạo lắm đấy."
Sau khi hai cô em gái xích mích vặt với nhau xong.
Isami, trên mặt vẫn hiện rõ sự bất an―――liền nhìn chằm chằm về phía Yuuka.
"Nếu Yuuka gặp khó khăn thì hãy nhờ Yuunii-san giúp đỡ nhé? Nếu cảm thấy sợ hãi thì hãy lập tức cầu cứu nhé? Chị đã hiểu rõ chưa?"
"...Hà. Isami, con bé này..."
"Ghê tởm."
Thế rồi, tôi cùng với Yuuka bước ra khỏi nhà.
Bầu trời không một bóng mây của ngày hôm nay thật là đẹp.
Giờ thì, để lễ hội văn hoá diễn ra thuận lợi―――tôi phải sốc lại tinh thần rồi.
◆
"Được rồi. Lớp A năm 2, hào hứng lên nào!"
Đại diện lớp của lễ hội văn hoá ・ Nihara-san đã ở trong trạng thái tốt nhất từ sáng sớm.
Cô ấy vừa khích lệ tinh thần của lớp, vừa chạy tung hoành ngang dọc, để làm những việc như xác nhận ca làm đã phân công, hay kiểm tra lần cuối đồ ăn thức uống.
"Yo, Sakata! Tình trạng thế nào rồi?"
"Bình thường thôi. Tôi có chút căng thẳng."
"Vậy à, vậy à. Mà, đã nghiêm túc đến mức căng thẳng thì được rồi!"
"Được ở chỗ nào chứ..."
"Tại vì Sakata, mặt cậu trông rất ổn mà. Biểu cảm tự nhiên như hồi sơ trung ý. Onee-san hạnh phúc lắm đấy."
Biểu cảm tự nhiên?
Aa, nếu được nói như vậy... thì chắc là thế thật nhỉ.
Lễ hội văn hoá này, tràn ngập trong lòng tôi là biết bao suy nghĩ―――cảm giác như tôi đã nói chuyện với nhiều bạn cùng lớp hơn bình thường.
Nghĩ đến đây, tôi liền hỏi thẳng với Nihara-san về nghi vấn đột ngột xuất hiện trong tâm trí của mình.
"Nihara-san, có khả năng thôi... vì đã dự tính đến mức này nên cậu mới chọn tôi và Yuuka làm phó đại diện?"
Kể cả sau khi vào cao trung, Nihara-san vẫn cố bắt chuyện với tôi mà không biết điểm dừng.
Mặc dù chúng tôi không hề tiếp xúc với nhau hồi sơ trung, vậy thì tại sao chứ... tôi đã luôn băn khoăn về điều này.
Sau khi thân thiết hơn, tôi mới biết rằng, cô ấy muốn tôi, người đã không còn cởi mở nữa sau khi bị Raimu từ chối―――vui vẻ lại như hồi xưa. Kiểu như vậy.
Dù là tọc mạch, hay là suy nghĩ hào hiệp của một fan tokusatsu.
Bởi vì Nihara-san là người như vậy.
Có khi nào, cô ấy đã suy tính đến mức đó, khi lựa chọn chúng tôi chăng...
"Không. Mình không phải kiểu người não to đến vậy đâu? Là ngẫu nhiên thôi nhỉ! Mình chỉ nghĩ, nếu chọn Sakata và Yuu-chan và để hai người cùng nhau làm thì sẽ vui đấy... Nhưng kết quả mỹ mãn rồi nhỉ!!"
Hoàn toàn trái ngược.
Hiểu lầm như thế này đúng là xấu hổ mà.
Nihara-san tiếp tục nói mà không hề nhận ra sự mắc cỡ của tôi.
"Mình không phải người hùng ngầu lòi... như Sakata nghĩ đâu. Chỉ là lần này, mình muốn khiến cho hai cậu vui vẻ với nhau thôi... đó chỉ là suy nghĩ ích kỷ của mình."
Dù vậy, nhưng.
Nihara-san vừa mỉm cười trong khi nói, vừa gãi má như thể đang ngượng ngùng.
"Mà, ngẫu nhiên, tuy chỉ là ngẫu nhiên... nhưng mình nghĩ, việc này đã có ảnh hưởng tốt với Sakata và Yuu-chan đó. Người hùng cũng là vậy nhỉ―――biết đâu mình sẽ tạo ra được kỳ tích không ngờ tới, và giải cứu thế giới thì sao?"
Logic kỳ quặc đó, đúng là Nihara-san mà.
Nhưng mà... làm phó đại diện cho lễ hội văn hoá, đúng là phiền phức thật đấy.
Cứ để mọi chuyện như vậy là tốt rồi. Quả thực là thế nhỉ.
"Vậy thì, Sakata. Chẳng mấy khi có lễ hội văn hoá... để thành công lớn, hãy cùng nhau cố gắng hoàn thành nó nhé."
"Aa. Tạm thời... đã đến nước này rồi, thì phải làm cho tới cùng nhỉ."
Nihara-san giơ ngón cái lên và mỉm cười thân thiện.
Nhìn thấy Nihara-san như vậy―――không hiểu sao, tôi cũng chợt nở một nụ cười tự nhiên.
◆
"...Chào mừng đã quay trở lại."
Sau lời chào mời không mấy thân thiện đó, cô hầu gái liền dập menu xuống bàn.
Phần đuôi ngựa buộc sau mái tóc đen khẽ đung đưa.
Và trong lúc sửa lại cặp kính mềm.
Cô hầu gái với bộ váy đen dài, đeo chiếc tạp dề trắng theo phong cách cổ điển―――Watanae Yuuka đang nhìn xuống khách hàng với đôi mắt xếch lên của em ấy.
"...Gọi món gì?"
"Á, e-etou... Cho tôi xin cà phê."
"Nóng đúng không?"
"Á, vâng ạ..."
Sau khi nhận được yêu cầu, Yuuka liền tiến về căn bếp đã được bố trí, đi đứng đầy gượng gạo.
"Cà phê. Nóng."
Sau khi thông báo lại với giọng điệu lạnh lùng, em ấy nhanh chóng bước đến vị khách hành tiếp theo.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Yuuka... người được phân vào khu bếp là tôi, cũng cảm thấy bồn chồn trong lòng.
À không, tại vì? Hãy nhìn thử những người bạn cùng lớp khác xem.
Cô bạn gyaru của Nihara-san đang mặc bộ nữ cổ động viên, vừa vung vẩy bông tua, vừa nói chuyện từ tốn với khách hàng.
Cô gái đến từ câu lạc bộ bóng chuyền mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên, đang mặc chiếc váy ngắn trong trang phục phù thuỷ thường thấy vào dịp Halloween, đã thu hút được rất nhiều khách hàng.
Còn Nihara-san―――thì đang mặc bộ đồ quái thú ở ngoài phòng học và thu hút sự chú ý, nhưng đây là trường hợp đặc biệt.
Tóm lại... mọi người đều đang tận dụng hết mức những bộ đồ cosplay để tiếp khách một cách vui vẻ.
Vậy mà, khi nhắc đến Yuuka, người mặc đồ hầu gái.
"A, xin lỗi. Bạn hầu gái-san ở đằng kia."
"...Cái gì?"
Em ấy đáp lại lời gọi của khách hàng mà không có nổi một mẩu thiện cảm.
"Sự kết hợp giữa cặp kính và bộ đồ hầu gái... Đây mới thực sự là hầu gái truyền thống! Trông bạn hợp lắm đó!!"
"Không hẳn."
Trước những lời nhiệt thành đó của vị khách hàng, em ấy vẫn trả lời cho qua.
...Điều này, chắc hẳn là do vậy rồi.
Phản ứng lạnh lùng của Yuuka ở trường―――đã được kích hoạt lên mức cao nhất.
"Uuuuuuu... Em chắc chắn không làm nổi đâu... Yuu-kunnnnnn..."
Trong khung giờ mà cả tôi lẫn Yuuka đều không có ca làm việc.
Sau khi kéo tôi ra phía sau toà nhà không một bóng người, Yuuka bắt đầu lộ rõ vẻ chán chường.
Mà, nếu phải nhận xét thì... không khí lúc đó đúng là kinh khủng. Khi phải tiếp khách.
"Hà... làm sao bây giờ? Em đã lỡ nói quá với Isami mất rồi..."
"Watanane Yuuka của hồi sơ trung, đã không còn nữa rồi―――phải không?"
"Gyaaaaaaaa!? Anh nhắc lại để làm gì chứ!! Yuu-kun là đồ ngốc!"
Vừa chán chường lại thêm bực vào người, mệt thật đấy.
Phải tiếp đón như vậy, giá mà được trút hết mớ cảm xúc này vào khách hàng thì tốt biết mấy... do tính cách đều hướng nội nên tôi cũng hiểu em ấy. Ít nhất thì tôi đã ý thức được điều đó.
Trong lúc chúng tôi trao đổi với nhau―――thì điện thoại trong túi tôi chợt rung chuông.
Khi tôi nhìn vào, màn hình của điện thoại đang hiển thị cuộc gọi LINE đến từ Nayu.
"Alo, Nayu?"
『Em đã gọi thì phải bắt máy luôn đi. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? ...Hà.』
"Anh mới là người phải hỏi câu đó... Đang ở lễ hội văn hoá thì đâu phải lúc nào cũng bắt máy được luôn."
『Hả? Tính lý do lý trấu à?Nếu là chính trị gia thì anh nên từ chức ngay bây giờ là vừa đấy?』
"Quá đáng vậy!? Em đâu cần phải nói đến mức đó!"
Vừa mới mở điện thoại thôi mà tôi đã bị Nayu đâm chọt rồi.
Bình thường vẫn luôn vậy, tôi biết phải làm gì với con bé đây... thiệt tình.
"Thế, em đã đến trường chưa? Isami thì sao?"
『Đến hết rồi. Đây này, Isami. Chị mau nói cái gì đi.』
『A... etou. Ahaha...』
Tôi có thể nghe thấy giọng cười gượng gạo đó bên cạnh Nayu.
Nếu là như mọi khi, Isami sẽ thốt ra những câu đậm chất soái ca để tán đổ những cô nữ sinh đang trông hàng... nhưng vì lo lắng cho Yuuka, nên em ấy không có tâm trí để làm điều đó nhỉ.
『Mà, Isami lại thành ra vậy đấy. Thế? Nii-san và Yuuka-chan, bao giờ đến ca làm của hai người?』
"Hửm? Etou... 12 giờ có ca, nên anh với Yuuka định sẽ tiếp khách vào lúc đó."
『12 giờ à, cũng sắp sửa rồi. Nào, Isami, đi thôi―――này, đừng có chạy chứ!』
『Éc!?Na...Nayu-chan, cổ chị!Em sẽ... thắt cổ chị mất!!』
『Chị tính chuồn về vì sợ đấy à. Này nhé, Yuuka-chan đã nói là sẽ cố gắng, phải không? Dù là em gái, nhưng cũng không đến xem được mà lại bỏ chạy, chị bị ngốc à?』
"...Uu."
Yuuka bỗng tì vào bụng tôi, và bắt đầu rên rỉ không thành tiếng về phía điện thoại.
Nayu... chính vì những lời của em, nên Yuuka mới áp lực như vậy đấy?
『Yuunii-san... Yuuka, thực sự có ổn không?』
Giọng nói truyền từ điện thoại sang của Isami có chút the thé, khác hẳn so với thông thường.
『Em biết... Yuuka hiện giờ đang nghiêm túc hơn cả mọi khi. Nhưng một khi đã làm thật, thì chị ấy sẽ suy sụp vì chán ghét bản thân... em lo là sẽ thành ra như vậy.』
Ừm, trúng phóc luôn. Nắm rõ đặc trưng của chị gái mình đến thế, quả đúng là em gái ruột.
Yuuka đứng bên cạnh mà nghe được những lời chính xác đến từng chi tiết đó, lại càng suy sụp hơn đấy?
『Siscon quá mức rồi. Buồn cười thật đấy. Yuuka đâu phải là món đồ của chị.』
Nayu nhẫn tâm thốt ra những lời cà khịa Isami.
『Đừng có than vãn nữa, hãy chống mắt lên mà kiểm chứng đi. Chắc chắn là họ sẽ làm tốt thôi. Nếu không được thì... Nii-san sẽ lãnh án tử hình.』
"Tại sao là anh chứ!?"
『Im ngay. Tóm lại là, Nii-san phải cố mà giúp đỡ Yuuka-chan. Chừng đó thì em tin là anh sẽ làm được thôi... Nghiêm túc đấy.』
Chỉ bằng những lời đó―――rồi "tút".
Nayu đã cúp máy.
Thiệt tình, con bé cứ thích nói gì là nói thôi... cô em gái của tôi vẫn ích kỷ như thường.
"Yuu-kun."
Sau khi cất điện thoại vào túi và ngẩng mặt lên.
Yuuka ở trường, buộc tóc đuôi ngựa-đeo kính... đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Nếu là ở trường thì đôi mắt em ấy sẽ xếch lên khi đeo kính, còn khi ở nhà thì sẽ cụp xuống khi gỡ kính... nhưng lúc này không phải vậy.
Mà đôi mắt đó, giống như―――một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Ẩn sau ánh mắt đó của Yuuka, chính là sự quyết tâm.
"Lễ hội văn hoá, vẫn chưa kết thúc... Đây không phải lúc để than phiền. Watanae Yuuka hồi sơ trung đã không còn nữa rồi―――em phải chứng minh cho Isami thấy điều đó nhỉ!"
"...Aa, đúng vậy nhỉ. Hãy cùng nhau nỗ lực đến giây phút cuối cùng nhé, Yuuka."
Giống như khi lựa chọn trở thành diễn viên lồng tiếng.
Giống như khi lựa chọn trở thành hôn thê và sống chung với tôi, không tính phần mai mối.
Yuuka đã rũ bỏ quá khứ... và lựa chọn tiến bước ở trường học.
Để cho Isami thấy bản thân em ấy đã thay đổi―――đó là mong muốn của Yuuka.
Thế nên tôi cũng phải dùng toàn lực, để giúp đỡ em ấy.
Để trái tim Yuuka không tan vỡ, tôi sẽ trở thành điểm tựa vững chắc và chứng minh cho Isami thấy điều đó.
Bằng không thì... tôi không xứng đáng được gọi là một 『người chồng』.
◆
"Ồ! Được đấy chứ, Sakata. Trông cậu hợp lắm đó!!"
Nihara-san đang cười toe toét trước bộ dạng của tôi, sau khi thay đồ xong tại khu sân sau.
Chắc chắn là cậu đang chọc tôi rồi, Nihara-san.
Bộ đồ tôi đang mặc―――có tên gọi là tuxedo. Đã vậy còn là trắng toàn thân nữa.
Mái tóc bôi sáp, được vuốt hết về đằng sau... giá mà tôi được chui vào một cái hố nào thì tốt biết mấy.
Thực lòng thì, trông nó chả hợp tôi tí nào.
"Qua đây, qua đây, Watanae-san. Nhìn về phía này nè!!"
"...Cái gì?"
Yuuka liền bước vào khu sân sau, khi được Nihara-san gọi.
Yuuka vẫn đang mặc bộ hầu gái cổ điển như lúc nãy.
Với thiết kế váy dài và áo dài tay, để hở rõ ràng từng phần―――nhưng khi được mặc bởi Yuuka ở trường buộc tóc đuôi ngựa-đeo kính, thì lại toát lên một cảm giác như hầu gái thật, trông rất hợp với em ấy.
"Nè, Watanae-san. Trang phục của Sakata, trông hợp lắm nhỉ?"
"...Không hẳn."
"Yuuna-chan, nhìn kỹ lại đi. Hiện tại, ở sân sau... ngoài chúng mình ra làm gì còn ai khác đâu? Hehe. Nói thật đi, trang phục của Sakata... trông rất hợp đúng không?"
"...Yêu quá đi thôi! Kyaa, ngầu quá xá luôn, mắt em mù mất rồi!! Kyaakyaa!!"
"Xoẹt", tấm màn chợt mở ra và Masa bước vào khu sân sau.
"Gì vậy!? Vừa nãy có tiếng gì đó rất kỳ quặc đúng không, Yuuichi!?"
"Người kỳ quặc ở đây không phải là Kurai-kun à?"
Yuuka đáp lại rất mượt, mặc dù lời nói có hơi tàn nhẫn.
Cơ mà lúc nãy, em ấy có thể chuyển sang chế độ ở trường dễ dàng như vậy à?
"Ahaha! Kurai, bộ đồ đó là sao vậy. Trông buồn cười thật đấy!!"
"Mày tính làm nhà ma một người đấy à."
Trang phục của Masa―――chính là Dracula.
Chiếc áo sơ mi đỏ rực phất phới, được che phủ bởi áo choàng đen cổ cao.
Trên miệng là hàm răng giả được gắn rất công phu.
"He... Mày cũng hiểu mà nhỉ. Cả Nihara-san, Watanae-san nữa."
Không hiểu sao, Masa trong bộ dạng dracula, lại phô ra khuôn mặt tự đắc.
"Ranmu-sama, tình yêu của đời tôi. Trong buổi diễn trực tiếp, họ đã phải dùng những mẫu thiết kế đáng sợ như thập giá, hay dơi để đồng nhất với mỹ nhân lạnh lùng ấy. Thế nên tôi đã trở thành dracula! Cảm giác đồng nhất này, đúng là tuyệt vời... Cảm giác đồng nhất đang bùng cháy trong người tôi lúc này, không có gì hơn...!!"
Đúng là Masa, tao cũng phải bái phục trước mày với tư cách là otaku.
"Vậy thì, mình cũng sẽ... thử gì đó ngoài trang phục nhân vật để nổi bật xem sao!"
Trong lúc nói câu đó, dường như Nihara-san đang cao hứng thì phải.
Thế rồi, cô ấy chợt cởi bỏ... bộ đồng phục trên người.
"Cái... Nihara-san!?"
Tuy nói vậy, nhưng cặp mắt của tôi vẫn hướng về phía bộ ngực của Nihara-san với tốc độ ánh sáng.
Ẩn dưới chiếc áo sơ mi Nihara-san đang mặc―――là một bộ leotard màu hường.
Một bộ leotard với thiết kế che khít cả hai tay.
Phần váy quanh đùi đă được thay bằng tà vải bay phấp phới... và lớp vải cao su đó, càng khiến bộ ngực nặng trĩu của cô ấy trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
"Hố...", cả tôi lẫn Masa đều thốt ra một âm thanh kỳ quặc.
"Thế nào? Trông có ngầu không?"
"Ngầu á...? Ờ thì, mà, chắc vậy nhỉ? Đúng không, Masa?"
"Á, aa. Trông rất dâ... à không, trông rất ổn đó! Tôi nghĩ là rất ổn!!"
Có lẽ Nihara-san thực sự nghĩ bộ đồ này rất ngầu, giống như những bộ giáp chiến đấu trong sentai. Quả là fan cuồng tokusatsu.
Cơ mà, ổn á? Trong trường hợp của Nihara-san là ổn theo nghĩa khác rồi.
"...Tính chơi đến lúc nào nữa hả? Đừng có đùa với tôi, bọn con trai này."
Yuuka lên tiếng đe doạ và khẽ mở tấm màn của khu sân sau.
Khiếp hãi trước hành động của Yuuka, Masa vội vã chạy qua tấm màn và đi thẳng ra ngoài.
Nihara-san trong bộ leotard che khít đó cũng bám theo.
Thế rồi―――khi chỉ còn lại mình tôi, Yuuka liền quay mặt lại.
"...Đồ ngốc. Yuu-kun dê xồm."
"Anh xin lỗi."
"...Sau khi về nhà, anh hãy chuẩn bị đi nhé? Em sẽ tấn công và khiến tim anh đập thình thịch... bằng đ-đồ khiêu gợi đấy."
Tôi không biết em ấy đang giận hay giải thích phần thưởng nữa.
Dù sao đi nữa, tôi và Yuuka―――đã cùng nhau bước ra khỏi sân sau.
Vừa đúng lúc đồng hồ chỉ 12 giờ. Nayu và Isami chắc hẳn sẽ đến quán của chúng tôi.
―――Hy vọng, Yuuka có thể cho Isami thấy những nỗ lực của em ấy.
Đó là ước nguyện từ đáy lòng tôi...
Tuy không rõ đây có phải điềm báo trước hay không―――nhưng lồng ngực tôi đang đập không phanh.
31 Bình luận