Góc nhìn của Claire
“Ngài lo lắng ư, Claire-sama?”
Người vừa gọi tôi là bạn cùng phòng của Rei, Misha.
Hôm nay là lễ hội Amour.
Rất nhiều người đang tập trung lại sảnh hành lễ, tất cả đều chân thành đặt quà lên chiếc cân, cảm xúc cứ chuyển từ vui sướng sang buồn bã và ngược lại.
Nói thật, chỉ có một số ít người ở đây nghiêm túc về trận chiến giành cô dâu, cảnh thường thấy nhất là cha và con trai thi nhau xem ai yêu mẹ hơn hay những cặp tình nhân so đua với nhau cho vui.
Lúc này, do không thể giữ được điềm tĩnh tôi đã vô thức rảo bước đến trước chiếc cân.
“… Không, không hẳn”
Tôi đáp lại Misha bằng một câu cụt ngủn, nhưng dựa vào tình trạng hiện giờ của tôi thì câu đó chả thuyết phục tí nào.
“Gần đây Rei cứ bỏ ra ngoài suốt. Cậu ấy đang cố hết sức tìm ra món quà tuyệt vời nhất cho Claire-sama”
“…”
Tôi nghe Onee-sama nói rằng Rei và chị ấy sẽ tái đấu.
Họ lại đem tôi ra làm phần thưởng trong trận đấu giành cô dâu qua chiếc cân.
Xin hãy dừng ngay hành động ngốc nghếch này đi ạ, tôi đã nói vậy với Onee-sama, nhưng chị ấy không chịu nghe.
‘Em có tin tưởng Rei không?’
Onee-sama đã nói vậy.
Tôi không hiểu vì sao chị ấy lại nói về Rei chứ không phải bản thân mình.
“Claire-sama muốn ai thắng vậy?”
Misha hỏi tôi.
“Ta không quan tâm. Ta không muốn liên quan đến những người dám đem ta ra làm phần thưởng”
Tôi đang rất bực mình.
Họ mặc kệ cảm xúc của tôi và tự ý tranh giành tôi, ngốc cũng phải có mức độ chứ.
“Đúng là chuyện đó chẳng đáng khen chút nào. Nhưng ngài không cảm thấy mình là một cô gái may mắn ư?”
Misha nói bằng giọng trêu đùa hiếm có.
Do thường ngày cậu ấy luôn giữ thái độ bình tĩnh, nên giọng trêu đùa của cậu ta khiến tôi có chút bất ngờ.
“Cô nghĩ ta là ai? Con gái Bộ Trưởng Bộ Tài Chính Dor François, Claire François đấy biết chưa? Ta đã sớm quen với cảm xúc của người ngoài dành cho ta rồi”
Tôi nói vậy để chối lời Misha.
Nhưng, tôi thầm nghĩ.
Tôi tự hỏi liệu hai người đó có khác với bọn tạp nham cố lấy lòng tôi từ trước đến giờ không.
Onee-sama là tình yêu đầu của tôi
Bỏ qua chuyện tôi từng nhầm tưởng chị ấy là Hoàng Tử chứ không phải Công Chúa, Onee-sama là một con người tuyệt vời.
Khi chị ấy lớn lên, tính cách chị ấy càng ngày càng dễ mến, dù tôi vẫn cố tự nhủ rằng chị ấy là nữ, nhưng tôi thật lòng tin rằng mình sẽ rất hạnh phúc trước cảm xúc của Onee-sama.
Làm sao Rei có thể so sánh với chị ấy được.
Cô ta luôn chọc tức tôi với mấy trò đùa nhố nhăng của mình.
Nghĩ lại thì, từ khi chúng tôi gặp nhau cô ta chỉ toàn nói những điều lố bịch.
Không biết xấu hổ tuyên bố rằng yêu tôi dù cô ta cũng là con gái như tôi, cô ta còn liên tục ve vãn và giở trò đồi bại với tôi.
Nếu tôi phạt cô ta vì tội xấc xược thì ngược lại cô ta còn cảm thấy sung sướng nữa mới chết.
Trước khi tôi kịp nhận ra, cô ta đã thuyết phục được cha và trở thành nữ hầu của tôi.
“Ngài nhớ về chuyện gì vui à?”
“Ơ?”
“Ngài đang cười kìa”
Chỉ khi Misha nói ra thì tôi mới nhận ra rằng dường như mình đang cười.
Thật xấu hổ quá đi.
Sao mình lại cười khi nhớ về cô ta chứ.
Tốt hơn hết là cô không nên ở đây.
Tôi thật sự cảm thấy thoải mái khi cô hầu đó không ở bên.
“Claire-sama”
“Gì thế?”
“Tại sao ngài trông buồn vậy”
Không thể nào, tôi vội lấy chiếc gương tay ra rồi nhìn vào đó, trông tôi buồn như một con nhỏ vừa bị người yêu bỏ vậy.
Mình cũng chả hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tôi ghét cô ta.
Ghét, lẽ ra phải là vậy.
“Ngài muốn Rei thắng nhỉ”
Misha lẩm bẩm.
“Sao cô lại nghĩ vậy?”
“Rei là một cô nàng kỳ lạ. Chắc chắn cậu ấy đã gây ra không ít rắc rối cho Claire-sama”
“Ừ”
“Vâng. Nhưng tình cảm trẻ con đó lại thật thẳng thắng và trong sáng. Đúng là… cô nàng này hẳn phải yêu Claire-sama lắm đây”
Giọng của Misha cứ như một người chị gái đang nhắc đến cô em gái rắc rối của mình vậy.
“Cả Claire-sama nữa, thật ra ngài cũng không ghét Rei đúng không?”
“Không, ta ghét cô ta”
“… Chẳng thành thật chút nào”
Misha cười khúc khích.
“Misha, cô hơi bất lịch sự rồi đấy?”
“Xin lỗi. Nhưng tôi không thể đứng yên nhìn Claire-sama như trong mấy ngày gần đây nữa”
“… Trông ta như thế nào?”
Tôi đột ngột hỏi.
“Cô đơn ạ”
Misha tiếp tục.
“Dù được ở cùng với một người tuyệt vời như Manaria-sama, nhưng trông ngài cứ ngơ ngác kiểu gì ấy. Hệt như lúc Lene bỏ đi vậy”
“Chuyện đó…”
Tôi không thể nói hết câu.
Sau khi Rei thua Onee-sama trong trận đấu ích kỷ của hai người, Onee-sama đã luôn ở bên tôi.
Dù tôi rất hạnh phúc vì được Onee-sama chăm sóc kỹ lưỡng chứ không như Rei, nhưng tôi lại nhớ đến mấy thái độ buồn cười của Rei.
“Tôi nghĩ người có thể khiến Claire-sama cười nhiều nhất hiện giờ không ai khác ngoài Rei”
“Cô thường dân đó…?”
“Chuyện này không liên quan đến địa vị, mà là con người của Rei. Cậu ấy là một cô nàng kì lạ, nhưng tôi nghĩ cậu ấy có thể khiến mọi người xung quanh hạnh phúc”
Dù cậu ấy chẳng bao giờ chịu thừa nhận cả, Misha cười.
“Chính vì thế, Claire-sama. Nếu Rei thắng, ngài có thể để cậu ấy trở về làm hầu gái bên ngài được không. Nếu có thể thì xin Claire-sama hãy chấp nhận”
“Chuyện đó… ta không thể tự ý quyết định được”
Tôi là một Quý Tộc, hơn nữa còn là một Quý Tộc gần như cao cấp nhất Vương Quốc.
Không đời nào tôi lại chịu cúi đầu mời cô ta làm nữ hầu của mình được.
“Vậy ư… nhớ lại thì, làm Quý Tộc đúng là khó khăn thật”
“Misha cũng vậy ư”
Trước khi sụp đổ, gia tộc của Misha là một gia tộc lâu đời có địa vị không hề thấp.
“Thế thì đành phải mong chờ vào phép màu vậy”
“Phép màu?”
“Vâng. Mọi chuyện rồi sẽ diễn ra suôn sẻ, một phép màu giống như trong truyện cổ tích”
“Thứ đó――”
Hoàn toàn không có khả năng xảy ra, khi tôi định nói ra thì――.
“Chào, Claire”
Onee-sama đến.
Trên tay chị ấy là một bó hoa bí ẩn phát sáng.
“Onee-sama…”
“Có vẻ Rei vẫn chưa xong nhỉ”
Nói rồi, Onee-sama tặng cho tôi bó hoa chị ấy đang ôm trên tay.
“Loài hoa đó… không thể nào…?”
“Yup. Hoa Hoắc Hương đấy”
Đó chính là loài hoa của ánh sáng trong truyền thuyết Amour.
Đó là món quà tuyệt vời nhất để dâng lên chiếc cân.
“Có vẻ như chị lại thắng rồi”
Tôi nhìn vào chùm hoa huyền thoại của Onee-sama trên tay mình, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật cô đơn.
“Không biết chúng ta có thể tuyên bố chiến thắng của chị nhanh hơn không nhỉ”
Nói rồi, Onee-sama nhìn vào tôi,
“Chiếc cân của chúa sẽ soi sáng tâm can ta. Từ giờ về sau ta thề sẽ bảo vệ em”
Một câu thơ từ Truyện Thơ.
Đó là lời cầu hôn của người đàn ông thấp dành cho nàng nữ tu sau khi được chọn bởi chiếc cân.
Như lời của nam chính trong tiểu thuyết, câu thơ đó đã khiến tôi ngừng khóc khi còn là một đứa trẻ ở gia viên nhà Bá Tước Larnach.
Liệu đây có phải là cảm giác của nàng nữ tu khi đó không.
Onee-sama nhẹ nhàng nâng cằm tôi.
Tôi vô thức nghĩ A, mình sắp bị hôn rồi.
Tôi nghĩ được Onee-sama hôn cũng không tệ.
Nhưng――.
“Chờ đããããã!”
Tôi có cảm giác mình đã luôn mong mỏi nghe thấy giọng nói của cô gái đó.
37 Bình luận
Bản thân dựa vào việc chơi gái để quên đi mối tình đầu thì có quyền gì chỉ trích Rei vì có thể tình cảm của Rei sẽ đến lúc kết thúc. Kẻ yêu đơn phương ko có quyền từ bỏ và tìm đến tình yêu mới sao?
Tks trans
Thanks~