“Anh làm gì chậm vậy, tôi chờ nửa giờ rồi!” Một cô gái đứng trước cửa khách sạn, dậm chân, giọng nói hờn dỗi.
Cô gái nhìn kỹ khá nhỏ tuổi, hẳn là học sơ trung. Vẻ ngoài rất đáng yêu, tóc buộc theo kiểu hai bím, miệng lộ ra hai chiếc răng nanh mèo, chân mang vớ trắng, sau lưng đeo một balo căng phòng.
“Thật sự xin lỗi, trong nhà có chút việc.” Lâm Bôi Nhạc cười cười xin lỗi. Cậu đi vào khánh sạn, lấy thẻ căn cước thuê một phòng ngắn hạn.
Bình thường chỉ cần trên mười sáu tuổi, đem theo thẻ căn cước liền có thể mướn phòng. Mà đây cũng không phải khách sạn cao cấp gì, nên nhân viên lễ tân cũng không hỏi nhiều.
Lâm Bôi Nhạc bình tĩnh đi lên phòng, đem balo ném lên trên giường, lấy điện thoại nhắn số phòng cho cô gái. Không bao lâu, nàng lén lút vào phòng như đi ăn trộm, sau đó đóng cửa, khóa cửa lại.
“Cô đi thay đồ đi.” Lâm Bôi Nhạc thản nhiên nói.
“Ừm.” Cô gái mang balo của mình đi vào phòng tắm.
Không bao lâu, cô gái đi ra, bây giờ nàng đổi sang một bộ cosplay, lộ ra đôi vai cùng xương quai xanh trắng nuột nà, vừa thể hiện sự non nớt vừa có một chút gợi cảm. Mà loại vừa ngây thơ vừa gợi cảm, thật sự khiến người ta rung động.
“Ngồi xuống đây đi.” Lâm Bôi Nhạc hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn thú tính trong người, cười nói.
“Ừm.” Cô gái đi tới chỗ Lâm Bôi Nhạc vừa chỉ.
“Đồ đâu?”
“Trong balo.”
Lâm Bôi Nhạc mở balo của nàng ra, cười nói: “Vậy tôi liền bắt đầu, cô nhắm mắt lại, sẽ xong nhanh thôi.”
Cô gái nhắm mắt lại, mặt bắt đầu đỏ ửng lên: “Ừm, chậm một chút cũng được, không cần phải nhanh đâu.”
“Yên tâm đi, nhất định sẽ không để cô thất vọng, cứ tin tưởng trình độ của tôi.” Lâm Bôi Nhạc cười nói.
Cô gái có khuôn mặt rất đẹp, Lâm Bôi Nhạc chỉ cần đánh cho nàng một lớp phấn mỏng liền ổn, sau đó chỉ vẽ lông mày, kẽ mắt, chải mascara, thêm một chút má đỏ là được.
“Xong chưa vậy?” Cô gái hỏi, lông mi có chút run run.
“Ừ, sắp xong rồi, mà mắt có thể mở ra rồi.” Lâm Bôi Nhạc lấy ra một cây son, một tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng, một tay chậm rãi vẽ lên môi nàng.
Nàng không nhúc nhích, hơi thở phà vào tay Lâm Bôi Nhạc, cậu cảm thấy rất ngứa ngáy. Lâm Bôi Nhạc cố gắng kiềm chế bản thân, chăm chú nhìn môi nàng.
Một lát sau, Lâm Bôi Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đem son môi đóng lại: “Xong rồi!”
“Tôi đi xem một chút!” Cô gái chạy vào phòng tắm, nhìn vào trong gương, nở ra một nụ cười hài lòng.
“Được rồi, nhanh chóng chụp ảnh, hôm nay tôi phải về sớm.” Lâm Bôi Nhạc ở bên ngoài hô lên.
“Tới đây!” Cô gái chạy ra ngoài.
Lâm Bôi Nhạc từ trong balo lấy ra một chiếc máy ảnh SLR cũ, nhìn cô gái làm đủ loại dạng động tác, sau đo bắt đầu chụp ảnh.
“Vai thấp xuống một chút…”
“Từ từ, đợi chút … đầu hơi nghiêng rồi.”
“Mông nâng lên một chút, đúng rồi giữ nguyên …”
Cô gái mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại làm những tư thế khá là người lớn. Chỉ là việc này không quan hệ gì với Lâm Bôi Nhạc, cậu chỉ phụ trách phần chụp ảnh, cùng lắm là thỉnh thoảng cho góp ý một chút.
Chụp xong, Lâm Bôi Nhạc đưa máy ảnh cho nàng nhìn.
“Ổn chứ?” Lâm Bôi Nhạc hỏi.
“Ừm.” Cô gái gật đầu.
“Muộn nhất, ngày mai gửi ảnh cho cô.”Điện thoại Lâm Bôi Nhạc vang lên, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn, vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi, “Lần này có cần chỉnh sửa không?”
Cô gái mím môi, gật đầu nhẹ, nhỏ giọng nói: “Ừm, Muốn. . .”
“Được rồi, tiền chụp ảnh trang điểm, còn có tiền mướn phòng, tổng cộng tất cả là bốn trăm tệ, cô trả cho tôi một nửa …” Lâm Bôi Nhạc trả lời tin nhắn xong, đem điện thoại bỏ vào trong túi áo, “Ngày mai gửi ảnh rồi trả một nửa còn lại. Cô chọn mấy tấm không ưng ý, tôi về chỉnh sửa lại cho cô.”
“… Tôi, tôi không có tiền.” Cô gái cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng lên.
Lâm Bôi Nhạc sửng sốt: “. . . Không sao, cô rất đẹp, không chỉnh sửa cũng không sao, tôi lọc ảnh là được.”
“Ừm…”
“Còn tiền chụp ảnh …”
Mặt cô gái càng đỏ hơn, lúng túng nói: “Tôi, tôi cũng không có…”
WTF? Lâm Bôi Nhạc ngẩn cả người, cô có ý gì đây? Tôi phải chạy tới đây, rất nghiêm túc trang điểm, chụp ảnh cho cô, liền tiền thuê phòng đều là tôi trả! Cô bây giờ bảo rằng không có tiền? Có phải đang chơi tôi đúng không?
Lâm Bôi Nhạc rất tức giận, đây không phải là lần đầu tiên hai người hợp tác, bởi vì thấy đối phương có uy tín rất tốt, cho nên Lâm Bôi Nhạc rất tin tưởng nàng, thậm chí còn thanh toán tiền thuê phòng trước, nhưng bây giờ làm xong hết rồi lại bảo không có tiền.
Lâm Bôi Nhạc hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: “Vậy hôm nay cô gọi tôi tới làm gì?”
“Tôi, tôi có thể cho anh …” Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như đã có quyết định, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt như sắp khóc, nắm lấy tay Lâm Bôi Nhạc kéo về ngực mình.
“Này, này, cô làm gì đó, đừng có làm bậy. ” Lâm Bội Nhạc bất ngờ, tay đụng phải ngực đối phương, phản xạ có điều kiện vội vàng rút tay về, làm ra vẻ mình là người bị xâm hại.
“Anh, anh giúp tôi chỉnh sửa ảnh, tôi liền cho anh … thế nào?” Cô gái cắn môi, giọt nước mắt từ từ lăn xuống, như một dòng suối.
“Cô cho tôi cái gì? Trẻ con không được nói lung tung!” Lâm Bôi Nhạc hoảng loạn, lui về một bước, làm như phía trước mặt không phải là cô gái yêu đuối, mà là con yêu tinh ăn thịt người.
“Tôi không phải trẻ con, tôi đủ người bốn tuổi rồi!” Cô gái lấy từ trong balo một tấm thẻ, đưa trước mặt Lâm Bôi Nhạc, “Anh nhìn, tôi đủ mười bốn tuổi rồi.”
“Cái này, vấn đề đâu phải ở tuổi tác…” Lâm Bôi Nhạc sợ hãi, cái gì vậy cô ta chuẩn bị luôn rồi à! Nhưng trong người hắn, có cảm giác nóng rực đến khó hiểu.
Nhìn tiểu mỹ nhân vừa ngây thơ vừa gợi cảm, tim cậu nhảy lên phanh phanh phanh. Lúc đầu, cậu học những thứ này, không phải chỉ mong chờ gặp phải chuyện như thế này sao?
Nhưng đó là khi cha mẹ còn sống, cậu là cậu ấm rảnh hơi không việc gì làm. Về sau liên tục gặp biến cố trong cuộc sống, tính cách Lâm Bôi Nhạc thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng, việc này đâu có liên qua … Đây chính đối phương nói ra, với lại nàng cũng đủ mười bốn tuổi rồi không phải sao? Đây là chính nàng tự nguyện! Đâu có ép buộc nàng! Chẳng lẽ cậu không thể làm một lần để tốt nghiệp trai tân được sao?
Lâm Bôi Nhạc nhìn chằm chằm đối phương, cố gắng nuốt nước miệng. Đây là nàng chủ động, mà mình cũng bỏ ra nhiều thứ như vậy, đây chỉ là trao đổi ngang giá phải không? Mà loại tình huống này không phải không có … Trong đầu Lâm Bôi Nhạc đang xảy một cuộc chiến giữa thiện và ác, rốt cuộc kết quả nghiêng thẳng qua một bên. Ngu gì mà không lên, mình xứng đáng nhận được mà.
Khi một nữ sinh xinh đẹp chấp nhận trao thân, có bao nhiêu thằng đàn ông có thế từ chối? Nhất là khi đối phương vừa tròn mười bốn tuổi, là loli đó, cơ thể mới lớn như một búp măng non không phải càng khiến người ta cảm thấy hưng phấn sao?
“Kiaaaa ….”
12 Bình luận
Chịch chịch chịch chịch
Con sẽ không di truyền 100% gen của bố và mẹ đâu XD
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Có vẻ là "ta sẽ dùng đao này cùng ngươi cá chết lưới rách".
Ohhhh Shiettttttttttt