Death March kara Hajimaru...
AINANA Hiro shiri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN - Tập 6 (XEM ANIME XONG THÌ CÓ THỂ ĐỌC TỪ ĐÂY [Ứng với tập 3 LN). ĐỂ RÕ THÊM THÌ ĐỌC TỪ ĐẦU)

6-17. Dân chúng ở lãnh thổ Nam tước Muno (8)

14 Bình luận - Độ dài: 2,567 từ - Cập nhật:

Satou đây. Trong thời gian tôi còn đi làm, tôi đã thắng cuộc tranh luận dữ dội khi chúng tôi có sự khác biệt về nguồn cung ứng, nhưng giờ khi tôi đang sống cuộc đời bình lặng nơi thế giới này, tôi đã có chút ngu si đần độn.

Dù thế nào đi nữa, tôi cho rằng tình người chẳng là gì ngoài thứ ảo tưởng của những người sống trong thế giới tàn bạo này.

--o0o--

“Đây là hành lý chúng tôi thu hồi từ bọn cướp”

“Ôi trời, cô cậu thậm chí còn lấy lại hành lý trên việc cứu giúp chúng tôi.”

Hayuna-san cảm ơn trong khi nhận lại hành lý. Toruma liếc nhìn hành lý, và hỏi sau chút do dự.

“Cậu có thấy một con dao găm bên trong hành lý không?”

“Đây là những thứ duy nhất ở hang ổ. Nhưng chắc có nhiều thứ như vậy thuộc về bọn cướp.”

“Nó là một con dao với cán bọc da trắng…”

“Nếu là cái đó, nó được cầm bởi daruma có râu trông như thủ lĩnh. Chờ một chút.”

Trong khi nói thế, tôi lấy ra một con dao từ hộp dụng cụ ở tận rìa chiếc xe. Tất nhiên, tôi lấy nó ra từ Kho chứa. Phần cắt con dao tương đối đơn giản, nhưng có một gia huy xinh đẹp đặt tại một điểm, nó khá là hợp mốt. Lưỡi dao không phải là ma cụ, nhưng nó làm từ mithirl rèn bởi người lùn.

“Phải nó đây không?”

“Phải, đúng nó đó!”

Toruma-shi đang định nhận lại con dao từ tôi thì bị chặn lại bởi lời nói của Arisa.

“Chờ đã, đó là phần thưởng xứng đáng cho chúng tôi vì đã diệt trừ bọn cướp. Chúng tôi thậm chí còn được phép của các hiệp sĩ. Nếu chú muốn nó, chú phải trình ra thứ gì đó có giá trị tương đương.”

“Nó có gia huy gia đình tôi khắc trên đó. Tôi không thể đưa nó cho người khác.”

“Thì sao? Chú, tôi biết rằng chú đang xúc động từ việc hội ngộ, nhưng chú thậm chí còn chưa nói lời cảm ơn tới vị ân nhân cứu mạng mình đúng chứ? Hơn thế là, chú thậm chí còn trơ tráo đòi đồ sở hữu của người khác nữa?”

“Cô bé cần lễ phép hơn với người lớn đấy.”

“Xin lỗi, nhưng đó là sau khi cuộc đàm phán đã chấm dứt. Trong một cuộc đàm phán, tôi sẽ nói chuyện ngang hàng cho dù đối phương có là vua, đó là kiểu của tôi.”

Thiệt sự giống như con bé vẫn sẽ nói giọng điệu này cho dù có là một ông vua đi nữa.

Toruma-shi không thể cự lại những lời thô hào của Arisa.

Hayuna-san không chịu nổi nhìn cảnh này nữa nên nói một vài lời tốt đẹp cho Toruma-shi.

“Anh thân yêu, đầu tiên, làm ơn cảm ơn họ đã. Người này đã dùng bình thuốc ma thuật đắt đỏ để cứu anh khi sắp chết. Hơn nữa, cậu ấy còn bảo vệ em khỏi lưỡi kiếm của đám hiệp sĩ và bọn cướp để cứu em. Trên tất cả, họ lẻn vào hang ổ nguy hiểm của bọn cướp, cứu cả Mayuna. Nào, hãy nói với họ những lời biết ơn.”

“Em nói đúng Hayuna. Anh sai rồi. Thương nhân-dono, Toruma này thực sự cảm kích sự tử tế của cậu.”

Vợ chồng Toruma cúi đầu cùng lúc.

“Dù sao đi nữa, tôi muốn cậu trả lại con dao này bằng bất cứ giá nào. Tất nhiên, tôi sẽ trao những thứ mà tôi có khả năng.”

Dường như anh ta đã ghi nhận quyền tài sản thuộc về tôi, nhưng nó vẫn là, “Trả nó lại cho tôi.”, thay vì, “Làm ơn đưa nó cho tôi.”

“Thứ gì cũng được sao?”

“C-con gái và vợ tôi thì ngoại lệ.”

Toruma luống cuống bao lấy vợ và con gái. Tôi nghĩ thiệt thô lỗ khi thậm chí anh ta còn che họ khỏi tầm nhìn của tôi. Có chăng, anh ta đang nghĩ tôi là một người đàn ông không có danh dự sao.

Mà tôi nghĩ cũng không trách được nếu anh ta nghĩ thế về một người đang du hành cùng 7 cô gái khác nhau.

“Ngay giờ, anh đâu có tiền hay nữ trang đúng chứ?”

“Umu, mọi thứ đã bị lũ cướp lấy đi hết rồi.”

“Còn về ma cụ?”

“Nhưng cái đó cũng bị lấy mất.”

Arisa nhún vai quá đáng.

Cô bé có lẽ đã biết ngay từ đầu, nhưng cô bé biết mối quan hệ của anh ta với công tước—nói cách khác, một người cháu của quí tộc lớn, nên cô bé có lẽ đang dự tính sẽ lấy thù lao từ nhà cha mẹ anh ta.

“Giờ nó không thể được, nhưng nếu chúng tôi tới lãnh thổ công tước… không, tôi sẽ trả cho cô nếu để chúng tôi đi cùng cô cậu cho tới lâu đài Nam tước Muno.”

“Gì cơ? Chú cũng quen với Nam tước?”

“Phải, cậu ấy là em họ thứ hai của tôi bên họ cha tôi. Cô bé, tôi không thể tán thành cách xưng hô của cô được, hãy thêm hậu tố "sama" vào.” (med: ash check lại khúc này giùm vị thế nó sao.)

Arisa bỏ qua lời của Toruma-shi một cách thẳng thừng.

“Vậy thì, con dao này trị giá bao nhiêu?”

“Nó là vật gia truyền quan trọng, nên nó chưa bao giờ được đánh giá. Như lời cảm ơn, tôi sẽ đưa cô 5 tiền vàng.”

Arisa liếc qua tôi, trao đổi cái nhìn trong vài giây.

Mà, giá thị trường con dao là 30 tiền vàng. Mức giá cao quá mức bình thường trong số những thứ không phải ma cụ. Còn bây giờ phải nói hết những thông tin tôi nhận từ AR.

“Toruma-san, tôi đã định giá con dao này trước đây, với vỏ thiết kế đẹp cùng với lưỡi tốt làm từ mithril được đúc bởi nghệ nhân người lùn nổi tiếng, Dohar-shi, giá trị nó sẽ không thấp hơn 30 tiền vàng.”

“Nếu chúng tôi đưa nó cho một công tước sành sỏi, hay quí tộc khác mà thích hoàn thành sở thích của họ, nó có thể còn đắt giá hơn chứ.”

Arisa đang nói mấy thứ khá độc địa.

“Đ-đó sẽ rất rắc rối. Nhưng mà, dù là quí tộc cũng khó có thời gian đưa ra lượng tiền vàng như thế.”

“Đúng vậy~, từ khi chủ nhân tôi không có vấn đề tiền bạc, chú có thể không cần trả tiền mặt.”

“Chúng tôi chạy khỏi gia đình, nên dù tôi có quay lại nhà cha mẹ, tôi cũng không có đồ tốt đưa cô.”

“A đúng rồi, tôi nghe từ vợ chú rằng chú dùng cuộn phép để tự vệ khỏi bọn cướp chứ nhỉ?”

“Phải, cha mẹ tôi điều hành một xưởng làm cuộn phép. Khi tôi đang rời nhà, tôi được đưa nhiều cuộn giấy để tự bảo vệ mình.”

“Hô, xưởng cuộn phép hả, tôi muốn thăm thú nó với mọi giá.”

“Được, nếu cậu có viếng thăm thủ đô công tước—Oyugock, xin ghé chúng tôi.”

Tôi vô tình xen mình vào cuộc nói chuyện, Arisa đang liếc tôi như thể nói, “Đừng có làm phiền cuộc đàm phán.”

Mà, xưởng cuộn phép hả, nếu tôi học cách làm nó, tôi có thể tự sản xuất hàng loạt. Nó chắc đầy bí quyết, nên bình thường họ sẽ từ chối, tôi thật may với điều này.

Khi Arisa hỏi giá cuộn phép, trả lời lại là ‘3-5 tiền bạc’.

“Chủ nhân tôi là nhà sưu tầm cuộn phép. Anh ấy có thể tự mình niệm phép, nên nếu mà chúng tôi về lại dinh thự mình, anh ta sẽ giải thích về cuộn phép như là từ thời đại nào, từ xưởng nào, cuộn phép là cái này, cái nọ cho những người hầu." (ed: thêm dấu phẩy cho dễ đọc)

Arisa là người khéo nói hử. Nếu tôi là một pháp sư thì tôi không cần cuộn phép để niệm ma thuật, mà nếu tôi là nhà sưu tầm thì tôi hầu như chắc chắn sẽ không bán nó. Hơn nữa, anh ta sẽ không đưa tôi cùng loại cuộn phép.

“Ồ, tôi nghĩ cậu là một thương nhân, hóa ra cậu là một pháp sư sao.”

“Tôi là người nghiệp dư chỉ có thể dùng một vài ma pháp. Thay vào đó, tôi linh động nhiều hơn trong vai trò thương nhân.”

“Phân phối cuộn phép được quy định bởi luật, nên tôi không thể bán cho cậu nếu cậu định bán lại chúng, nhưng nếu cậu là một pháp sư thì không hề gì. Tôi nói chỉ để chắc, nhưng tuyệt nhiên không thể bán cuộn phép trung cấp theo lệnh của quân đội.”

“Được, đối với người mới vào nghề thì thế cũng đủ rồi. Dù gì thì, vì tôi là một nhà sưu tầm, tôi sẽ không hài lòng nếu anh chỉ đưa tôi cùng một loại cuộn phép, nên tôi muốn anh đưa tôi nhiều loại khác nhau.”

“Nó có thể khó khăn để tìm ra những cuộn phép trị giá ngang 30 tiền vàng mà không bị trùng lặp khi mà chúng tôi thường chỉ làm những cái bán chạy trong vòng khoảng 20 loại, tôi sẽ phải tìm trong nhà kho.”

“Ara, chúng ta có thể chỉ cần hỏi người từ xưởng cuộn phép làm những cái theo yêu cầu đúng chứ.”

“A phải ha. Tất nhiên, nó sẽ mất vài ngày, Satou-dono, cậu thấy sao?”

“Được, vậy thì hợp đồng sẽ được xác lập.”

Tôi gật đầu với Toruma-shi, và định đưa anh ta con dao, nhưng một lần nữa Arisa ngăn chúng tôi lại.

“Hứa miệng không hay lắm. Tôi sẽ làm hợp đồng viết tay, xin để chữ kí và làm dấu ấn sáp từ đầu mút cán con dao lên nó.”

Arisa đưa ra hợp đồng viết cho Toruma-shi. Viết trên đó là, [Như sự đền bù cho con dao, Toruma-shi phải trả cho Satou bằng số cuộn phép trị giá 30 tiền vàng], [Giá số cuộn phép sẽ tính theo giá bán lẻ], [Những cuộn phép không được trùng lặp], [Nếu không có đủ biến thể*, Satou sẽ chọn phép thuật sơ học để làm thành cuộn phép], [Trong trường hợp cuộn phép cần được làm, Toruma-shi sẽ chịu chi phí đặt hàng], và cuối cùng, [Trong trường hợp vi phạm hợp đồng, Toruma-shi và gia đình anh ta sẽ phục vụ Satou như những nô lệ trong 30 năm]. (Ed: *Biến thể: gần nghĩa với "loại")

“Cô có thể xóa điều khoản cuối cùng được chứ?”

Toruma-shi biểu lộ sự cay đắng, nhưng Arisa vẫn khăng khăng.

“Không, mà, vậy thì. Người đứng đầu nhà cha mẹ chú là Tử tước? hay là Nam tước?”

“Là Tử tước. Tử tước Shimen.”

“Vậy thì,『Trong trường hợp vi phạm hợp đồng, nhân danh Tử tước Shimen, Toruma-shi sẽ trả 90 tiền vàng 』, như thế này thì sao?”

“90 tiền vàng?! Thế thì quá nhiều rồi.”

“Ara, đó chỉ là viễn cảnh nếu thì* thôi. Khi chú trọn vẹn hợp đồng bằng cách đưa ra 30-40 cuộn phép, thì sẽ hết chuyện thôi. Hoặc là chú muốn vứt con dao đi vậy?” (Ed: *nếu thì: nếu... thì...)

Arisa đang mỉm cười rất chi xấu xa. Cô bé đang thực sự tận hưởng nó. Arisa chắc chắn là S*. Không nghi ngờ gì nữa. (Ed: *S: ...à mà thôi =]] )

“Không còn cách nào khác, cái sau cũng ổn thôi.”

Cuối cùng, sau khi rên rỉ một chút, Toruma-shi kí vào hợp đồng Arisa đã viết. Cô bé thậm chí còn làm một bản sao chứng thực. Ở kiếp trước, tôi thắc mắc chả lẽ con bé làm việc ở công ty luật?

--o0o--

"Chim ~"

"Ít mồi nodesu."

Pochi và Tama mang về hai con chim cỡ bồ câu, và năm quả trứng nhỏ. Chúng cũng cầm quả sồi, cỏ dại, và thực vật hoang ăn được bên trong túi. Tôi tự nhủ có phải chúng được dạy bởi mấy người già và bọn trẻ hay không, mà chúng mang về nhiều cỏ dại khác nhau. Tôi cảm kích cả hai vì đang rùng vai do họ không thể tìm nhiều mồi. Tôi định luộc trứng và đưa nữa phần cho mọi người.

“Mọi nô lệ của cậu đều trông mạnh khỏe.”

“Phải, theo lính từ thành phố Seryuu, họ có thể sánh được với hiệp sĩ cao cấp.”

“Kinh ngạc thật. Nhưng, nếu là thế, thì tôi có thể hiểu làm sao cậu có thể diệt trừ cả một lũ cướp đông như vậy.”

“Đó là bởi vì có hai hiệp sĩ thực thụ cùng chúng tôi hôm nay.”

“Mấy tên hiệp sĩ đó! Chúng là người quen cậu à?”

Như dự liệu, cho dù là người hòa nhã, hay đúng hơn là người kém ý chí cũng sẽ đánh mất sự bình tĩnh khi nói về người suýt chút đã giết anh ta.

“Không, đây là lần đầu gặp. Dường như họ là hiệp sĩ của Nam tước Muno.”

“Gì cơ, họ là hiệp sĩ của chú-dono hả, tôi không thể tin rằng đó là một hiệp sĩ sẽ đi theo sau một người ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất của tôi.”

“Phải, họ cũng xém giết quý phu nhân đây.”

“Thiệt sao hả?”

“Phải, thật tốt khi tôi tới kịp lúc.”

Trong khi chúng tôi trò chuyện thế, bữa ăn chuẩn bị đã hoàn thành. Chúng tôi xếp chỗ để dùng bữa như thường lệ. Không có đĩa lớn, thực đơn hôm nay là thịt chim chiên cùng rau cải trên liễn của mỗi người, súp khoai tây trong cốc, và hai củ khoai luộc cho mỗi người.

“Hô, nó khá lớn nhỉ.”

Toruma-shi liếm môi dọc má, nhưng hình như anh ta không hài lòng với số dĩa.

“Hở? Cậu định để nô lệ và người hầu ăn cùng chủ nhân luôn sao?”

“Phải, họ là bạn đồng hành cùng tôi. Chúng tôi muốn thắt chặt tình đoàn kết bằng cách ăn cùng nhau. Chẳng phải trong quân đội cũng thế à?”

“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta bị nhiễm bệnh khi ăn cùng nô lệ thì thế nào.”

“Anh ơi, bọn trẻ này khá sạch sẽ. Chính chúng ta mới có mùi mồ hôi.”

Nghĩ tới thì tôi chưa từng ở trong quân đội lần nào.

Toruma-shi trông không thõa mãn, nhưng anh ta bị thuyết phục bởi Hayuna-san. Tôi không nghĩ về nó vì Zena-san hành động rất bình thường, nhưng sau cùng thì một người liên hệ với quí tộc sẽ không muốn ăn cùng nô lệ hử.

Mà, nói mấy thứ như dính bệnh khi ăn cùng nhau thiệt là bất lịch sự.

Tôi chia chỗ ngồi trong bữa ăn thành hai. Thay vì là do Toruma, tôi làm thế bởi vì có vẻ như mấy cô gái của tôi sẽ không thể thưởng thức được bữa ăn.

Mà hình như sẽ thô lỗ cho tôi khi cô lập cặp đôi Toruma, cùng với Nana, tôi buộc mình ngồi cùng họ.

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

cảm ơn nhóm dịch
Xem thêm
Nn thanks
Xem thêm
Z...z...z
Xem thêm