==================================================
Death March kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku:Chương 16-44
==================================================
================================
16-44. Bốn vị Anh Hùng (2)
================================
※ Đây không phải góc nhìn của Satou. Là Góc nhìn Người thứ ba
“—Công chúa có phiền không nếu chúng ta nói về những anh hùng trở lại?”
Satou, người đã kể xong chuyện khoảng thời gian cậu gặp Sera sau khi bị quấy nhiễu bởi những thiếu nữ yêu thích tình yêu lãng mạn, bẻ lái câu chuyện về lại chủ đề đang bàn.
“Ôi chết thật, xin lỗi anh nha. Tôi đã không để ý tới bởi vì chuyện của anh hấp dẫn quá. Tiếp theo chúng ta sẽ nói về Anh hùng Yuuki, có phải không vậy?”
“Mình nghĩ chúng ta đã tới phần Yuuki là một anh hùng hệ pháp sư không được bình thường.”
Ringrande nhấn mạnh cho Maryest.
“Nói vậy nghĩa là, cậu ấy có năng lực dùng ma thuật mạnh mẽ như Maryest-sama ư?”
“Tôi có thể tự tin nói tôi sẽ không thua với sở trường, lôi thuật, nhưng không may, tôi hoàn toàn bị qua mặt về hỏa thuật. Nhưng mà, vì anh hùng vẫn thiếu kinh nghiệm khống chế phép và độ chính xác, tôi cho rằng mình vẫn đứng hạng đầu khi nói tới việc chống lại quân thù có khả năng kháng phép mạnh mẽ hoặc một kẻ mạnh trong cuộc đối đầu một chọi một.”
Maryest trả lời câu gạn hỏi của Satou.
“Uh, chẳng có pháp sư nào giỏi tiêu diệt một đống lớn kẻ thù tốt hơn Seigi cả.”
“Cái đó chỉ là sức mạnh được thần Parion cấp cho thôi.”
Nghe hai người nói, Satou nhớ về Mưa Thiên Thạch của cậu, và cảm thấy thiện cảm kì quái tới anh hùng, cậu cảm thán, “chắc hẳn là nó khó dùng lắm.”
“Vậy Anh hùng Yuuki-sama này là người như thế nào vậy?”
“Cậu ta hay nói những nhận định tự cho là đúng, nhưng cậu ta rất háo hức học hỏi sự vật mới lạ lẫn cực kì cuồng nhiệt với việc huấn luyện.”
Maryest gián tiếp đáp lại câu hỏi của Satou bằng những lời ngụ ý.
Bản thân Satou thấy rằng cậu đã nắm được chút ít tính cách của Anh hùng Yuuki từ câu trả lời của cô và gật đầu đáp lễ.
~medmed~
“Cái gì đây? Tại sao quái vật ở đây chỉ có chút xíu vậy?”
Trên con thuyền bay đang lơ lửng ở tiểu sa hải, Anh hùng Yuuki nói lời cằn nhằn tới tùy tùng của cậu.
“Các phong pháp sư đã mở một cuộc tìm kiếm nhưng cũng chỉ cho thấy một ít tụ tập của quái vật thưa ngài.”
“Thằng vô tích sự Seigi chết tiệt.”
Trong sự cáu gắt của Yuuki trên tàu, con thuyền bay hướng tới thủ phủ của vương quốc Sania nhằm bổ sung nhu yếu phẩm của nó.
“—Kia là cái quỷ gì thế?”
Ở hàng trước của cầu tàu ồn ào, Anh hùng Yuuki đang nhìn vào xác chết của một quái thú khổng lồ kẹt vào hải cảng thủ đô.
Thân hình to lớn phát sợ, mấy golem hiện đang mổ xẻ nó nhìn cứ như đám hạt vừng từ đằng xa.
“Meiko chưa tới đây phải không?”
“Dạ vâng, bình thường đúng là vậy.”
“Thằng Seigi cũng không đời nào làm được, chắc là vẫn có kẻ mạnh vãi chưởng ở trên thế giới này.”
Anh hùng Yuuki nhếch mép cười.
Chưa được mấy phút, một tùy tùng dực tộc được giao nhiệm vụ đi lấy tin trên mặt đất quay trở lại.
“Nói ta nghe coi, Michael.”
Anh hùng Yuuki hống hách ra lệnh mà không thèm nói lấy một tiếng cảm ơn tới người tùy tùng có lông vũ nhiều màu sắc.
“Tên tôi là Mieka.”
“Rồi rồi, báo cáo đi.”
Kể cả vừa thở dài ngán ngẩm với Anh hùng Yuuki, người liên tục gọi anh ta là Michael miết dù cho anh có thường góp ý với cậu đi chăng nữa, tùy tùng dực tộc vẫn vừa truyền đạt lại tin anh ta lấy được cho anh hùng và phái đoàn.
“Đó là xác chết của một quái thú cổ đại gọi là [Thổ Vương] mà [Cổ Vương Đầu Chó] điều khiển trong thời kì thần thoại.”
“Một quái thú thần thoại hả.”
“Quân đội Ác Thần…”
Những tùy tùng khác không giấu nổi sự kinh hãi khi họ nghe điều đó.
“Ta đã từng đọc dăm ba chuyện thần thoại về Thổ Vương. Há chẳng phải đó là quái thú mạnh hơn đám ma vương bình quân của mấy người à?”
Các tùy tùng xác thực câu hỏi của Yuuki.
“Ai giết nó vậy?”
“Là vương quốc Shiga—“
“Anh hùng Nanashi hả?”
Anh hùng Yuuki làm một dự đoán của người có năng lực lập một kì công như thế trong lúc tùy tùng đang trả lời.
“Không ạ, đó là Sát Ma Vương, Bá tước Pendragon.”
Anh hùng Yuuki nhớ lại đó là tên của con quỷ dâm dục mà Meiko đã gặp ở tiệm café một lần.
“Một gã người Nhật đang tự ví mình như Arthur hả…Ôi chao, cái lưng của mình.”
Mặc dù cậu chưa hề gặp người đó trước đây, song anh hùng Yuuki đang tỏ vẻ một sự cạnh tranh kì dị với sát ma vương.
“—Ý? Mấy người có nghĩ thứ kia mới vừa động đậy không?”
Một phần của Thổ Vương cử động trước mắt Anh hùng Yuuki.
Những tiếng nói không thể vọng tới từ khoảng cách xa thế này, nhưng đám golem và nhân công vốn đang mổ xẻ cái xác đang chạy tán loạn đi khắp hướng khi xác chết cử động bắt đầu phá hủy các tòa nhà.
“Vong linh Thổ Vương?[note40457]”
Tức khắc sau khi âm thanh nhà cửa bị nghiền nát chạm tới cậu, Anh hùng Yuuki thốt lên kết quả skill [Giám Định] mà cậu nhận được từ thần Parion.
“Bộ có người biến nó thành vong linh hay gì đó à?”
“Có lẽ nó là bàn tay của ma tộc.”
Anh hùng Yuuki liếm môi khi cậu nghe các tùy tùng nói.
“Ta muốn thử phép thuật của mình lên nó.”
“Ngài không được, Yuuki.”
“Sơ tán đám người bên dưới, ngay!”
Anh hùng Yuuki gạc đi cảnh báo của tùy tùng và đi lên boong thuyền.
“Làm ơn đợi ít nhất cho tới khi thuyền cập sườn nó đã.”
“Vậy thì nhanh nhanh đi.”
Anh hùng rút thánh kiếm Laevateinn cậu nhận được ra khỏi Thùng Đồ.
“Cấp ta ma pháp hỗ trợ. Không phải cái phòng ngự. Chỉ nhồi pháp thuật tăng sức mạnh thôi. Sau đó dồn hết mana của các người vào cho ta.”
Các tùy tùng làm phép buff cho anh hùng trong khi con thuyền đi vòng quanh sườn Vong linh Thổ Vương.
“Giờ quất thôi, thêm hết sức mạnh—ê các người, cho chút tinh thần vào coi!”
Anh hùng Yuuki hét vào mặt những tùy tùng đang đứng phía sau cậu.
Họ có số lượng. Không giống các anh hùng khác, nhiều người có lv 30.
“Quyến chúc đồng điệu[note40458].”
Người của Yuuki khoác trong ánh sáng xanh lam mà liên kết tới những hầu cận đằng sau cậu.
Các tùy tùng thốt lên những tiếng đau khổ.
Ánh sáng kia cũng vươn dài tới động cơ chính của thuyền bay, đang hấp thụ một lượng mana khổng lồ.
“Vô hạn xạ trình[note40459].”
Một lần nữa, ánh xanh lam quyện chặt Anh hùng Yuuki và thánh kiếm Laevateinn mà cậu giữ lên cao.
Anh hùng Yuuki đã không thể bị chặn đừng dù ngay cả thuyền bay giờ lướt chậm xuống.
“Lãng mạn Bạo liệt[note40460].”
Ánh xanh lam thứ ba phủ lấy Anh hùng Yuuki.
Nó là một ánh sáng như ngọn lửa cường bạo.
Mấy tùy tùng ở sau Yuuki đã té ngã trên sàn.
"<<Tận Thiêu = INCINERATE>> Laevateinn!"
Một ngọn lửa đỏ bùng lên trời nổi lên từ thánh kiếm Laevateinn một khi cậu hô lớn tiếng thánh văn của nó.
Ánh lửa xanh và đỏ hòa quyện lấy nhau thành một màu tím dị thường đến nổi có thể thiêu cháy thiên đường.
"—CHẾTT MẸ MÀY ĐIIIII!”
Với cú bổ kiếm, ngọn lửa tím bộc phá bạo lực đổ ập tới.
Ngọn lửa ấy nuốt thân hình Thổ Vương đã xa khỏi ngoài phạm vi thông thường ở từ xa, nhấn chìm nó vào sâu trong địa ngục lửa.
“Khà khà, ta quả thực là mạnh. Ma thuật của ta thổi bay ngay cả quái thú thần thoại.”
Được chiếu sáng bởi lửa xanh và đỏ đang bốc cháy, Anh hùng Yuuki vừa cười sằng sặc vừa quị gối chống bám vào cây thánh kiếm của cậu ta trên boong thuyền.
Ánh sáng sướng cuồng ngự trị trong đôi mắt hằn sâu mệt mỏi của cậu.
Phải chăng, chú thuật sư biến Thổ Vương thành một Vong linh đã thiếu kinh nghiệm khi sức phòng ngự và máu của Vong linh Thổ Vương đã tụt xuống rơi xa khỏi trạng thái khi còn sống của nó, bởi chung quy nó vẫn là một quái thú không thể bị đánh bại bởi phép thuật bình thường.
Hỏa lực của ngọn lửa mà Anh hùng phóng thích vừa nãy có chăng đã trên tầm ngay cả cấm pháp của hỏa thuật, [Luyện Ngục Bạch Diễm <<White Inferno>>].
~medmed~
“Khao khát được công nhận của cậu ta chắc hẳn mạnh hơn một chút với những người khác, nhưng ừm, về tổng thể cậu ta là một đứa trẻ ngoan. Khuynh hướng sôi nổi của cậu không giống kiểu của Meiko, nhưng tôi chắc chắn nó có thể sửa chữa miễn là có người quan tâm.”
Ringrande không nói lớn tiếng người mà cô so sánh với cậu ta, nhưng mọi người ở đây dường như đều biết chính xác người đó là ai.
“Cơ bản là cậu ta đi loanh quanh tùy tiện phun lửa khắp nơi như kẻ cuồng phóng hỏa nhưng một khi chúng tôi trói cậu ta với một số người hầu đáng tin cậy, cậu ta đã trở nên tốt hơn nhiều.”
Satou nghĩ tới Anh hùng Seigi cũng có một số tùy tùng khả quan ở cùng cậu.
“Tôi không quen thân với anh hùng cuối cùng, tên là Fuu.”
“Mình nhớ cậu ta là một đứa trẻ xấu hổ không thể giao tiếp được.”
Anh hùng Fuu có trở ngại trong giao tiếp, Satou làm một ghi nhớ trong đầu.
“Năng lực của cậu ta thuộc hệ do thám, vậy mà không biết vì sao, cậu ấy thật sự cố gắng để học ma thuật đúng không Mary?”
“Đúng vậy, tiếp thu với ma pháp nguyên tố của cậu ấy rõ ràng không được tốt, nhưng cậu ấy khá thành thạo trong Ma Thuật Tử-Triệu hoán.”
Satou chú ý thấy Maryest định nói [Ma thuật Tử linh] và nuốt chữ đi, nhưng cậu không định gạn hỏi xa hơn.
~medmed~
"Kehya, kehya kehya kehya."
Đang cười như một kẻ động kinh ở trong một chỗ giống thần điện nhá nhem tối, chính là [Anh hùng của Parion], Fuu, người đúng lý ra không nên ở một nơi chốn như vầy.
“Vương giả của tộc ta, Hấp Huyết Hiệp Sĩ (Vampire Knight), không ai xứng bằng!”
Phóng trước tầm mắt của Anh hùng Fuu là những Hiệp sĩ Ma Cà Rồng đang chiến đấu mà không phản biện bất cứ gì như ý khoe mẽ thân hình tuyệt đẹp của họ.
Họ đang đánh nhau với quái vật triệu hoán bởi Fuu.
Mặc dù ở đây chỉ có một mình, nhưng cậu ta dường như có thói quen ám chỉ mình là “Chúng ta” và “của chúng ta”.
Cái cách có thể đột ngột hét lớn tiếng giữa giọng điệu thường mập mờ của cậu có lẽ cũng là thói quen khác nữa của Anh hùng Fuu.
“Chúng ta lên cấp thêm một lần nữa. Còn giờ, tái chế quái vật chết—“
Anh hùng Fuu chăm chú nhìn đống xác chết một cách ám muội, rồi thì những cái xác sống dậy thành những vong linh.
Nó chắc hẳn là tác phẩm của Ma thuật Linh hồn [Hoạt hóa Vong linh] được thi triển không cần niệm chú.
“—Vòng Hai thôi. Cho chúng tiêu đời lần nữa đi.”
Theo mệnh lệnh, những Hiệp sĩ Ma cà rồng nhảy vào đám quái vật mới sống dậy thành những vong linh.
“Một trung đội những Hiệp sĩ Ma cà rồng lv 50 chắc sẽ làm xong vào cuối ngày hôm nay sau 100 vòng nữa.”
Vừa rủ rỉ rì rầm với mình như thế, Anh hùng Fuu vừa triệu hồi thêm nhiều quái vật và bảo chúng dâng cổ cho các Hiệp sĩ Ma cà rồng.
“Chúng ta sẽ nâng lv một khi trung đội lv 50 Hiệp sĩ Ma cà rồng hoàn thành.”
Một vòng đeo tay làm từ Lam Tinh Thể (Pha lê xanh lam) được trang bị trên tay Anh hùng Fuu đang cười khục khà khục khặc.
“Chúng ta có thừa mứa mana miễn chiếc vòng này ở với chúng ta.”
Nó là một thiết bị đầu cuối cho Hạch Thành mà đáng lẽ ra không nên rơi vào tay của một anh hùng.
“Nửa số lượng mana mênh mông của Đế quốc Saga là cho chúng ta tự do sử dụng như ý chúng ta muốn.”
Anh hùng Fuu nở một nụ cười đắc ý rồi sau đó thì thào, “Chúng ta sẽ tạo ra một quân đoàn bất khả chiến bại.”
“Ê Fuu-han, chế có ở đó không?”
Con tim của Anh hùng Fuu suýt bắn vọt ra khỏi mồm cậu khi cậu nghe thấy tiếng của ai đó từ một không gian trống không.
“…yea.”
Anh hùng Fuu nhẹ nhõm khi cậu xoay người và thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Ồ, thì ra là ngươi.”
Anh hùng Fuu lẩm bẩm rất nhỏ.
Cậu e dè nhìn bên kia.
“Ngày khác, thêm thiên đường thây ma khác ở đây, mị hiểu.”
“Đ-đ-đừng có hiểu sai! Họ là vo-vong linh, không phải thây ma.”
Cậu nổi giận, giống như cậu bỗng hóa thành một người khác.
Điểm sôi máu của Anh hùng Fuu xem ra thấp đến không ngờ.
“Ôi sợ quá, mị sợ quá đi. Bình tĩnh nào, Chế.”
Hướng tới Anh hùng Fuu, con người với thổ âm Kansai giả tạo này trông như đang khiêu khích cậu ta còn đúng hơn.
“M-m-miễn là ngươi hiểu cho.”
“Mị tới đây để lấy hũ khác hoặc dăm chục Muỗi Ma cà rồng.”
Kẻ này đi tới những hũ lọ bằng đất nung xếp hàng ở một góc căn phòng sau khi vui thú nhìn Anh hùng Fuu bày trò dũng cảm.
“C-cứ làm như ngươi muốn.”
“Gì thế này? Chỉ có, giống như, ba hũ ở đây.”
“K-không đủ sao? N-nhưng ba đáng lẽ đã dư nhiều rồi phải không? Không biết ngươi dùng nó làm nguyên liệu cho thuốc phép hay gì đó nhưng—“
Anh hùng Fuu nói kiểu giống như cậu đang phàn nàn về hắn đang làm trở ngại nhiệm vụ thăng cấp của cậu.
“Chế mới nói cái gì đấyyyyy?”
“Hiii”
Anh hùng Fuu giật thót xanh mặt với cái giọng rít the thé.
“Ối giồi ôi, mị chỉ đang thử tại zi mị hổng nghe thấy chế lần đầu, nhá. Đừng có cóng chân với mị nha, nha.”
“T-tôi không có.”
Anh hùng Fuu cố gắng qua quýt giỏi nhất có thể trong khi cậu rung lên, nhưng nó chẳng nhằm nhò gì với đối phương khi cậu đang múa máy tay loạn xạ.
“Zậy thôi. Nhớ chuẩn bị cho mị cỡ chục hũ vô tuần sau nghen. Một trận dịch bệnh đang lan tràn ở khu tây lục địa đóa, thấy chưa. Hổng bao vờ là có đủ thuốc hết.”
“T-tôi b-biết rồi. Tôi sẽ làm chúng.”
“Nh--ớ đó à. Chế có thể sử dụng mana nhiều như chế muốn, nhưng cẩn cái mà thận về vết nứt trên kết giới của Yuika khi chế chuyển lưu mana nghen. Chế nhớ chắc chắn vừa làm vừa sức thôi tại zì kết giới nó đã cũ zồi.”
“Kk-không cần phải nhắc tôi, cái đó nữa.”
Anh hùng Fuu miễn cưỡng vừa gật đầu vừa lẩm bẩm “Mà thậm chí Yuika là đồ quỉ phương nào” trong mồm cậu.
“Vậy zì, nhớ nha, bye.”
Gã biến mất trong không khí y như lúc gã tới.
“…Mẹ thứ đồ tiếng Kansai bịp bợm.”
Anh hùng Fuu thốt miệng chửi tục khoảnh khắc cậu chắc chắn gã kia đã biến đi mất tăm mất tích.
Tấm lưng của Anh hùng Fuu đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngay cả Anh hùng Fuu giỏi trong do thám—hay nói cho chính xác hơn, việc ám sát, đó cũng là người mà cậu không thể không dè chừng.
~medmed~
“—Tớ nghĩ vậy là hết nhỉ?”
“Yep.”
Ringrande cho lời khẳng định tới Maryest.
“Thôi thì, họ có lẽ hoàn toàn chưa trưởng thành, nhưng họ đều là cô cậu nhóc ngoan ngoãn.”
Ringrande khép lại chủ đề với câu nói đó.
“Tiện đây mới nói, vừa ở ngày kia, Arisa cùng với Mito-sama và Sistina-dono có tới đây và khoe khoang về bộ váy đầm mới mà họ được anh ủy thác cho họ--“
Satou nghĩ, “Điều đó thật bất thường cả đối với Arisa.”
“Thần xin lỗi, con bé sau cùng vẫn còn con nít lắm.”
“Ufufu, những điều như thế tôi thấy không sao đâu. Váy áo của họ quả thật tuyệt vời, nó làm tôi ao ước có được một cái cho riêng mình.”
Maryest nhìn lên Satou với một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thế à, vậy thần sẽ dặn dò Arisa đặt hàng một bộ váy cho Maryest-sama luôn nhé.”
“Sa-Satou-san!”
Sera cố gắng can thiệp với Satou, người dễ dãi làm một lời hứa hẹn mà không nghĩ ngợi, nhưng rồi cô nàng giữ im lặng khi Satou hỏi lại, “Có sao mà không được hở em?”
Hiển nhiên là Sera không muốn bứt dây động rừng.
“Hay là thôi, nó làm giống như tôi đang áp đặt cậu vậy.”
“Satou ơi. Lẽ nào cậu chỉ hứa cho Mary thôi?”
“Ane-sama!”
Sera bật dậy khỏi chỗ ngồi khi nghe cô chị nói đùa.
“Có chuyện gì vậy Sera? Chẳng lẽ em định gạt chị ra khỏi cuộc vui ư, chỉ mình chị thôi á?”
Khi Ringrande thì thầm, “Cho chị ra rìa, chắc chị sẽ thốt ra thứ gì đó bởi sự cô đơn”, Sera liền hoàn toàn im miệng.
“Tôi có được không hả Satou.”
“Tất nhiên là được, Ringrande-sama sẽ có phần của mình luôn chứ.”
Satou dễ dãi đồng ý với Ringrande, người tận dụng cơ hội đòi một bộ cho mình.
“Eo ơi? Cậu có chắc không?”
“Chắc chứ. Làm ơn xem nó như một lời xin lỗi về những rắc rối mà Arisa và người khác đã gây ra, huống hồ tôi còn chưa cho thấy sự đánh giá cao của mình với những tin tức ở lần này nữa cơ mà.”
“Một chút xíu tin như vậy liệu đã đủ dùng cho cậu chưa?”
Satou khẳng khái nói, “Tất nhiên rồi”, để phúc đáp cho Maryest nhoẻn miệng cười.
“Tôi sẽ rất mong ngóng nó đấy.”
“Cả tôi nữa, tôi không thể đợi nổi.”
Nhìn vào nụ cười của cả hai, Satou nghĩ một ấn tượng lạc đề với bản thân cậu rằng, “Bộ mấy bộ váy đó tuyệt lắm à?”
Mãi đến sau này, cậu mới hiểu ra ý nghĩa lời nói của họ--
~medmed~
“Em về nè~, em đã đi hỏi chuyện Sete về nó.”
“Cảm ơn Mito. Em quả thật là một giúp đỡ lớn.”
Hikaru, người thậm chí đi tới chỗ đức vua (Sete) và tể tướng trong chuyến điều tra của mình, đã về trước Satou và Sera và đang thư giãn ở Đảo Cung Điện.
“Rõ ràng họ đang coi Anh hùng Seigi giống như một máy bay tuần tra.”
“Bộ cậu ta giống như một mày dò ma tộc diện rộng hay sao?”
“Yup, đại khái vậy đó. Và một khi cậu ta thấy một ma tộc, Anh hùng Yuuki sẽ xuất kích rồi sau đó triệt hạ nó từ xa.”
Tình báo từ phân khu gián điệp của vương quốc Shiga giống hệt như cái mà Satou nghe thấy từ Maryest, nhưng có một số điểm khác biệt bởi do khác nhau vị thế của họ.
“Nhưng vì phạm vi của Anh hùng Yuuki khá rộng mở, các thành phố và dân chúng thường hứng chịu thiệt hại nặng nề mỗi khi cậu ta thực hiện điều đó gần một thành phố, nên cậu ta thật sự không được ưa thích lắm.”
Maryest nói Yuuki đã tiến bộ, nhưng theo tin của cục tình báo, ngay cả Đế quốc Saga cũng lâm vào thế bí để ứng phó với cậu ta.
“Anh hùng Meiko được nói là đang ghé thăm các nước gánh chịu thiệt hại bởi quái vật, nhưng trên thực tế, có vẻ như cô ấy đang gây rắc rối ở những chỗ cô ấy tới.”
Cô ấy khiêu chiến những hiệp sĩ và chiến binh sừng sỏ ở mỗi nơi cô ấy tới, rồi đập họ nhừ tử.
“Và lần này nhỏ đang đi tới vương quốc Dragg, có lẽ nguyên nhân tại vì nhỏ muốn thách đấu Long Thủ Hộ của nước ấy, anh nghĩ sao?”
Satou vừa cười trừ vừa nói, “Đó thiệt đúng là cuồng chiến Meiko.”
“Anh hùng Fuu thì rõ ràng đang nhốt mình ở Đế đô, nên không có tin nhiều về cậu ta. Không giống với những anh hùng khác, có vẻ cậu ta đi tới Mê cung Anh hùng có một lần, bị khiếp hãi, và từ chối quay lại đó.”
“Ồ, thế đã là nhiều lắm rồi.”
Nó okê miễn là cậu ta vô hại, Satou nói thế với Mito.
“Bây giờ, em có thể tiếp tục thu thập tin tức liên quan tới anh hùng nữa không?”
“Ừm, em nghĩ đó là ý kiến hay. Với lại, em cũng sẽ bảo Sete yêu cầu Đế quốc Saga nắm cương Anh hùng Yuuki thật chặt.”
“Yeah, anh trông cậy ở em đó.”
Mito có vẻ sung sướng vì được Satou nhờ cậy, cô ấy rời đi sau khi đáp, “Để cho cho em!”
Zena, người đi ngang qua cô ấy khi tiến vô phòng tới chỗ Satou, lấy làm lạ khi thấy Mito hớn hở thật khác thường.
“Satou-san, thuyền bay đã tới Pier Rock (ピアロォーク).”
“A, cảm ơn em. Zena-san.”
Satou đứng lên khi nghe thế.
“Satou-san, lần này ai sẽ đi cùng với anh vậy?”
“Kì này có vẻ nó sẽ trở nên nguy hiểm, nên anh chỉ dẫn Liza theo cùng. Cô ấy có năng lực ứng biến mọi tình huống sau hết thảy.”
Ghen tỵ nổi lên trong Zena và Sera tới Liza mà được Satou dán tem chứng nhận, nhưng họ chợt nhớ là Liza không ôm ấp cảm xúc với người khác phái lên Satou, họ nhanh chóng dập tắt cơn ghen tỵ.
“Zena-san, xin lỗi nhưng em có thể đi gọi Liza tới đây không? Anh nghĩ cô ấy đang thử bộ khung giáp bay trong khi đấu luyện với Heiron trong sa mạc không gian con ấy.”
“Em rõ rồi.”
Được Satou giao nhiệm vụ, Zena hướng tới cánh cổng đi sa mạc không gian con.
“Vậy thôi, anh đi nhé. Anh sẽ thử dứt điểm thử thách trong hôm nay.”
Satou xoay sang nói đó tới Sera, người bị bỏ lại một mình trong căn phòng khách, sau khi cậu chuẩn bị rời đi.
“Satou-san, anh hãy đừng mất cảnh giác. Thần Zaikuon thường được ví như một vị thần ngu xuẩn không biết giới hạn của mình ở đâu và đi khiêu chiến long thần, dù vậy, em không nghĩ có tồn tại vị thần nào sẽ hành động mà không cân nhắc thiệt hơn.”
Satou ngừng và xoay lại tới lời nói không ngờ từ Sera.
“Em nói vậy nghĩa là, hành động mạo hiểm gây hấn một cuộc chiến đấu hẳn có một ý nghĩa nào khác ư?”
“Đúng vậy, em không biết đó là gì, nhưng có lẽ có một loại lợi ích nào đấy đủ khiến cho Thần Zaikuon ôm hy vọng liều chết một lần.”
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ nhớ lời cảnh báo của Sera khi anh giáp mặt thần Zaikuon.”
Satou đi xuyên qua cổng kết nối tới thuyền bay sau khi nói vậy tới Sera lo lắng.
※ 【Chú ý 】Những đoạn hồi tưởng về Anh hùng không nhất thiết phải là nội dung mà Maryest nói với Satou (đặc biệt là trong trường hợp của Anh hùng Fuu)
32 Bình luận
thank ad
chưa xong
Ps: đang đợi full chap