Translator: Silent Sleep
***
Nightingle chầm chậm đi dọc theo lối mòn nhỏ trong núi.
Con đường chỉ rộng chừng bả vai cô. Bên cạnh và đối diện là vách đá dốc dựng đứng, chính giữa là vực sâu hun hút nhìn không thấy đáy. Lúc di chuyển, Nightingle cẩn thận nhích từng bước, không muốn bản thân bị sẩy chân, rơi xuống dưới.
Cô ngẩng đầu lên, bầu trời chỉ còn lại một mảng mơ hồ. Giống như một dải vải màu bạc treo giữa trời. Dù bây giờ vẫn chưa phải ban đêm, nhưng cô vẫn cầm trong tay một ngọn duốc. Ánh sáng chiếu lên vách đá, chỉ khiến lối đi hiện rõ thêm một chút. Đi quá lâu, khiến cô sinh ra ảo giác mình đang đi dạo trong núi.
Ở đây chỉ có một điểm tốt là cho dù gió đang rít gào ở bên ngoài, tuyết bay mù trời, hẻm núi vẫn không bị ảnh hưởng. Đôi khi có vài bông tuyết bay lạc lên đầu cô, sau đó trượt xuống vách đá, hóa thành một bãi nước. Nhiệt độ phía dưới không giống với bên trên, có lúc cô còn cảm nhận được từng luồng khí nóng hầm hập thổi từ dưới vách núi lên.
Nhưng cũng nhờ như vậy, Nightingle mới dám vượt qua ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm trong tháng của quỷ. Dù cô có thể tàng hình, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ thế giới bên ngoài. Nếu cô dám xông vào giữa bão tuyết, đảm bảo chưa đến một tiếng đã bị đông chết.
Nightingle không muốn lãng phí thêm một giây phút nào ở đây nữa – cô luôn cảm thấy có gì đó đang ẩn mình trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô cảm thấy máu trong người như đông cứng.
Nếu có thể, Nightingle thật sự muốn ẩn mình cả ngày. Tiếc là cô không đủ năng lực đó. Nếu cô lạm dụng sức mạnh quá nhiều, sẽ nhanh chóng kiệt sức.
Nightingle giơ cao ánh đuốc về phía vực đối diện. Trong ánh sáng mờ nhạt, cô chỉ thấy có những lỗ đen trên vách tường. Cô biết đó là hang động, sâu vô cùng, thậm chí ánh sáng không thể chiếu tới, giống như những con mắt mọc ra từ bóng tối.
Cảnh vật khiến cô nhớ đến tin dồn ở sườn núi phía Bắc, có một thợ mỏ nói anh ta từng nhìn thấy hang ổ của lũ quái vật dưới lòng đất, có rất nhiều đường đi thông với nó, đều là do quái vật đào ra. Sườn núi Bắc là một phần của cả ngọn núi, nhưng nó rộng hơn nhiều, còn có vô số hang động, ai dám chắc chắn rằng những hang động này không thông tới hầm mỏ?
Suy nghĩ này khiến cô rùng mình.
Sườn Tây của dãy núi Bất Khả Xâm Phạm bị bỏ hoang. Ai cũng biết ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm trải dài hơn trăm dặm, rất nhiều hang động chưa được khám phá. Nightngle sợ rằng nơi đó sẽ sinh ra rất nhiều quái vật.
Cô không dám nghĩ đến việc đi tìm hiểu, chỉ chăm chú tiến lên phía trước.
Rốt cuộc thì cô cũng thấy con đường phía trước thay đổi. Lối đi nhỏ bằng vai xẻ làm hai hướng, một đường hướng lên trên, một đường lại dẫn xuống dưới, đâm sâu vào tận cùng bóng đêm; không ai biết rằng lối di này sẽ dẫn đến đâu. Đứng giữa hai ngã đường, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng thêm rõ ràng, giống như hàng vạn con mắt đang theo sát từng bước đi của Nightingle , khiến cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, da đầu tê dại.
Nightingle nghiến chặt răng, nhanh chóng tàng hình, tăng nhanh bước chân, cảm giác khó chịu từ từ biến mất.
Trong lúc đi lên con đường dẫn lên cao, nhiệt độ xung quanh dần dần lạnh xuống, vần sáng màu bạc trên đầu cô lan rộng ra. Mười lăm phút sau, một hang động đột nhiên mở ra ngay trước mặt Nightingile. Khi cô bước vào cửa động, cô có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe bên trong.
Đây chính là trụ sở bí mật của Hiệp Hội Phù Thủy .
Khi cô giải trừ trạng thái ẩn thân, Nightingle lập tức bị phù thủy phụ trách canh gác phát hiện, tức thì một làn khói đen bao bộc lấy người cô. Nhưng ngay lập tức, bức tường khói liền biến mất, một giọng nói kinh ngạc vọng ra từ phía bóng đêm “Cô quay lại rồi!”
Nightingle nói “Ừ, tôi về rồi đây” nhưng cô nhanh chóng nhận ra hai sợi dây cột trên tay của cô gái đối diện, tâm trạng vốn vui vẻ của Nighingle lập tức trầm xuống, “Lại thêm hai người à...”
Cô phù thủy trẻ khựng lại một chút rồi buồn rầu đáp “ À,.. ừ. Airy và Abby đã trải qua lễ thức tỉnh năm ngày trước, nhưng họ không vượt qua được.” Cô gái cố gắng buộc mình mỉm cười “ Chuyện nhỏ thôi mà, dù sao cũng không phải lần đầu, phải không? Thôi đừng nói vấn đề này nữa, cô vừa mới về mà, mau vào đi, chị Wendy luôn miệng nhắc đến cô đấy.”
Airy và Abby, là một cặp sinh đôi, xuất thân từ một gia đình giàu có ở Núi Rồng Rơi, cuối cùng lại chấm dứt sinh mạng của mình ở một hang động vô danh. Nightingle từng phân vân không biết những gì họ làm có đúng hay không. Nếu hai chị em không rời bỏ gia đình và đến Hiệp Hội Phù Thủy, ít nhất họ có thể tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, hạnh phúc bên gia đình, còn hơn là đi theo bọn họ, lưu lạc khắp nơi, không bao giờ kiếm được một nơi có thể gọi là mái ấm.
Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến Wendy, trái tim của Nightingale lập tức trở nên ấm áp. Nếu không phải chị ấy đã ra tay giúp đỡ cô trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất, sợ rằng hiện tại cô vẫn chẳng khác nào một con rối, luôn thấp thỏm lo lắng không biết lúc nào mình sẽ bị vứt bỏ như một món hàng hết giá trị. Đúng rồi, cô cần báo tin tức tốt này cho chị ấy biết, còn phải thông báo với các chị em khác nữa. Họ không cần phải trốn đông trốn tây như chuột nữa. Đã có người sẵn sàng chấp nhận họ, mà thậm chí là... họ có thể có cơ hội bình yên trải qua kỳ thức tỉnh.
Lúc cô bước vào lều, thấy mọi người đang vây quanh ngọn lửa cắm trại, nấu đồ ăn. Không ai phát hiện rằng có người xuất hiện, cô không còn cách nào khác đành phải tự mình hô to, “Wendy, em về rồi”
Một phù thủy quay sang nhìn Nightingle, chào mừng cô bằng nụ cười thường lệ “Veronica, hoan nghênh em trở về.”
Wendy là kiểu phụ nữ đôn hậu điển hình, cô cũng là một trong những phù thủy đầu tiên lập ra Hiệp Hội Phù Thủy. Bây giờ cô ấy đã ba mươi tuổi, nhưng thời gian gần như không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt của cô. Mái tóc màu gỗ hung nâu đỏ dài thẳng tắp xỏa bung ngang eo, nét đẹp quyến rũ thành thục khiến cô giống như chị lớn của mọi người. Cô luôn chiếu cố đến từng chị em trong Hiệp Hội, dù là trong cuộc sống thường ngày của họ hay khi họ cần lời khuyên, cô luôn sẵn sàng giúp đỡ dù là bất cứ vấn đề gì. Nếu không nhờ công lao của Wendy, Hiệp Hội Phù Thủy cũng không thể tập trung được nhiều người như thế.
Cô cũng chính là lí do khiến Nightingale lựa chọn bỏ nhà trốn đi, quyết tâm đi vào ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm, nỗ lực tìm ra Núi Thiêng. Cũng là một trong số ít người biết được tên thật của Nightingale.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em đã không phải con nhóc nhát gan lúc đó nữa rồi.” Nightingale bất đắc dĩ mỉm cười, lắc đầu “Bây giờ em rất mạnh đó, Veronica đã không còn tồn tại nữa rồi.”
“Em vẫn chỉ là em thôi, em có thể thoát khỏi cơn ác mộng trong quá khứ không có nghĩa là em có thể hoàn toàn vứt bỏ nó” Wendy nhẹ nhàng nói “ Tất nhiên, chị mừng khi thấy em thích cái tên mới này. Nightingale, chị vẫn luôn đợi em quay về đấy, chuyến đi vừa rồi vất vả em rồi”
“Không sao đâu” Nightingale bước đến, ôm chầm lấy người bạn thân thiết của mình “Cảm ơn chị”
Một lúc sau, Wendy mở miệng hỏi “ Cô gái kia sao rồi, em ... đến trễ rồi sao?”
Khi nghe cô ấy nói thế, tinh thần của Nightingale lập tức tốt lên. Cô ấy bắt lấy cánh tay của Wendy, kích động nói “Không! Em ấy vốn không cần em cứu. Ngược lại thì, có khi em ấy còn có thể cứu tất cả chúng ta ấy chứ!” Sau đó cô bắt đầu tỉ mỉ kể về khoảng thời gian mình ở Trấn Biên Lãnh, “ Trấn Biên Lãnh là lãnh thổ của Hoàng Tử Roland Wimbledon, tứ hoàng tử cùa nước Tro Thành. Ngài ấy nguyện ý cho chúng ta nương nhờ, còn hứa rằng một ngày nào đó, tất cả phù thủy sống trong địa phận quản lí của ngài ấy có thể sinh hoạt tự do giống như người bình thường!”
9 Bình luận