Prologue: Hồn ma Yêu dấu Của Tôi
0: Lớp học/Phòng lưu trữ sách (Ngày 17/5)
0 Bình luận - Độ dài: 898 từ - Cập nhật:
Một thiếu nữ xinh đẹp, miêu tả về Shinzoukon Garasu chỉ có vậy. Là người sở hữu mái tóc đen mượt mà như cát chảy, là người có làn da trắng lạnh như sứ, hay thiếu nữ có tứ chi mảnh khảnh tới mức tưởng như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Thậm chí đến cả đường nét trên khuôn mặt của cô ấy, hay tất cả mọi thứ của cô ấy, đều được tô vẽ hoàn hảo đến lạ lùng.
Ngoài ra, cô có đôi mắt hệt như tên của mình, một đôi mắt trong suốt như kính, và là một cặp mắt hút hồn bất cứ ai nhìn vào.
Nhưng cặp mắt ấy... là một thứ cấm kị. Ngay lần đầu lướt qua mắt cô, tôi đã cảm nhận được ngay vậy. Một thứ gì đó tà ác, là thứ người thường không được phép nhìn trực tiếp vào. Biết vậy, nhưng tôi lại không thể rời mắt mình khỏi hai quả cầu bằng kính kia. Kì dị thay, tôi cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình, toàn bộ ý thức của mình đang dần chìm sâu vào khoảng sâu trong cặp mắt kia. Nói tôi đã bị nuốt chửng cũng không ngoa, dù ở đây, nên dùng từ "cầm tù" sẽ hơn. Sự phản chiếu của tôi trong cặp mặt lớn kia, với tôi, trông chẳng khác gì nạn nhân bị giam trong một chiếc lồng cả.
Theo một cách nào đó, Shinzoukon Garasu giam giữ tất cả mọi người quanh mình. Do vậy, họ đố kị, họ phẫn uất, và rồi họ lảng tránh cô. Cô trở thành một kẻ khác biệt, một kẻ bị loại bỏ khỏi định nghĩa "thường thức" của mọi người. Ai cũng có thể nhận ra điều đó tận sâu trong xương tủy của mình. Rằng thứ đang đứng trước họ kia không chỉ thuần là một nhân loại nữa, mà là cả một thực thể tới từ hành tinh khác, một khối cầu giam giữ sự sống mang hình hài của Shinzoukun Garasu.
Rốt cuộc, ai ai cũng ghen ghét thiếu nữ tên Shinzoukon Garasu ấy, khiến cô bị cô lập một mình, và thực chất cô gái ấy cũng chẳng bao giờ có ý làm thân với ai cả. Rốt cuộc, ai ai cũng bị cầm tù bởi cặp nhãn cầu như kính của thiếu nữ ấy, nhưng chẳng ai có thể chạm được cô cả.
Có lẽ, một người cô độc chính là đây.
Còn tôi, kẻ nói như thể mình hiểu rõ thiếu nữ ấy lắm, chỉ mới nói chuyện với cô đúng một lần duy nhất.
Tôi không biết gì về cô cả. Nên tôi không thể hiểu được.
Tại sao vào ngày thu oi bức ấy, cô lại cất bước lên sân thượng học viện?
Tại sao sau khi tan trường, cô lại thả mình từ sân thượng lên bầu trời cao?
Tại sao hằng hà bông hoa đỏ rạng rỡ lại nở rộ trong khu vườn đêm xinh đẹp vậy?
*
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, tôi rời khỏi lớp học một mình, bước chân ngày một nhanh hơn. Tôi băng qua những người bạn học, rảo bước qua hành lang rồi dùng cầu thang lớn để leo lên tầng. Tiếng gót giày tôi va chạm với sàn gỗ cũ kĩ của chiếc cầu thang, lộp cộp lộp cộp, nghe sao thật vui tai. Mỗi tội cửa sổ lớn ở đầu kia cầu thang lại rọi ánh chiều hướng Tây xuống, khiến mắt tôi có chút đau đau.
Leo lên tầng ba, người sẽ thấy lối vào thư viện nằm ngay phía bên tay phải. Tôi liếc nhìn nơi đó, rồi lai tiếp tục rảo bộ trên hành lang cho tới khi đến được một cánh cửa trông khá cũ kĩ ở cuối con đường. Tôi đặt tay lên cửa, rồi mở nó ra.
Bên trong kho lưu trữ sách ngự trị sự thinh lặng thăm thẳm. Không phải vì không có ai nói, mà là vì không có ai để nói ở đây.
Cũng chẳng lạ. Chẳng ai bên thủ thư hay giáo viên giám sát của bên thư viện dùng phòng này cả, mà chủ yếu dùng thư viện hay phòng phụ bên cạnh. Bởi vậy, kho lưu trữ này thực chất chỉ là phòng chất đầy những quyển sách cổ chẳng mấy ai thèm đọc, một căn phòng chẳng ai đến hay đi.
Nên chỉ mình tôi cô độc trong căn phòng rộng rãi này.
Nhưng thiếu nữ ấy, lại ở đó.
"..."
Tại tít cuối của phòng lưu trữ này, có một chiếc ghế gỗ nhỏ tồi tàn nằm kế cạnh cửa sổ. Và ngồi im lặng trên đó, không ai khác, chính là thiếu nữ đáng ra đã chết Shinzoukon Garasu.
Tiết trời bây giờ đã là giữa tháng Năm, nhưng cô vẫn mặc đồng phục hè hệt như ngày đã mất. Cô, thiếu nữ chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ kia.
Tôi không biết gì về cô cả. Nên tôi không thể hiểu được.
Tại sao thiếu nữ ấy bây giờ lại xuất hiện?
Tại sao chỉ có mình tôi thấy được thiếu nữ ấy?
Tại sao thiếu nữ ấy lại quyết định kết liễu mạng sống của mình?
Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể nào hiểu được.


0 Bình luận