Tập 02: Cách tạo ra Dũng Sĩ Thú Nhân
Chương 01: Nếu là ông chú làm thì sẽ là một vấn đề, nhưng nếu là mỹ nữ làm thì được tha thứ.
1 Bình luận - Độ dài: 1,397 từ - Cập nhật:
"…Tới rồi."
Thế giới thứ 002.
Chúng tôi vừa đặt chân xuống một khu rừng sâu. Đồng thời, ký ức về lần đầu tiên tôi trải qua thế giới này cũng lần lượt ùa về. Vì đây vẫn là những giai đoạn đầu tiên, nên tôi nhớ khá rõ từng chi tiết.
"Oa, đây là dị giới sao!? Nhưng mà, nó có khác gì với thế giới của chúng ta không? Nhìn chẳng khác gì một khu rừng bình thường cả."
"Ít có thế giới nào mà nhìn một cái là thấy khác hẳn ngay đâu. Nếu khác biệt quá mức thì vận động bình thường ở đó cũng khó khăn lắm."
"Ừm, cũng đúng ha… Nhưng mà, hơi thất vọng một chút."
Tôi bật cười bất lực, còn Tia thì cụp đôi tai dài xuống đầy tiếc nuối. Nhưng mà, cậu ấy đang vội quá rồi đấy.
"Hừm hừm, chưa gì mà đã chán rồi sao? Cứ đợi một chút đi, sẽ sớm thấy sự khác biệt rõ ràng ngay thôi."
"Vậy hả? Là gì thế? Hồi hộp ghê!"
Đôi mắt xanh biếc của Tia sáng lên đầy háo hức trước nụ cười bí hiểm của tôi. Và rồi, tiếng động phát ra từ bụi cây mỗi lúc một gần, cho đến khi một bóng dáng nhỏ bé bằng tầm ngực tôi xuất hiện.
Một khuôn mặt tròn trịa như cún con, cơ thể phủ đầy lông nâu mềm mại—chính là cậu thanh niên này. Và đây cũng là vị dũng giả mà lần này tụi tôi cần đồng hành.
"Ka…?"
"Hả? Các ngươi là ai thế?"
"Xin thứ lỗi, chúng tôi là—"
"Dễ thương quá trời luôn áaaaa!!!"
"Gâu!?"
"Khoan, Tia!?"
Ngay khi tôi còn chưa kịp nói hết câu, Tia đã phóng tới với tốc độ của cơn gió, lao vào ôm chầm lấy vị dũng giả kia. Và không chút do dự, cậu ấy vùi mặt vào lớp lông mềm mại mà xoa nắn không ngừng.
"Oái!? Cô làm cái gì vậy hả!?"
"Trời ơi, cái gì thế này!? Này, Ed, nhóc này là ai thế!? Dễ thương quá đi mất! Mềm mềm mà bông bông nữa nè!"
"Này, bỏ ra! Ngươi thất lễ quá đấy!"
"Ehh, có sao đâu. Người lớn mà cưng chiều mấy đứa nhỏ là chuyện bình thường mà?"
"Sai rồi! Anh ấy không phải con nít đâu!"
"Vậy hả? Nhưng mà nè, chỗ này nè, sướng lắm luôn nè! Nhìn nè, xoa xoa xoa—"
"Gâu!? Đ-đừng! Xoa chỗ đó làm người ta sướng lắm luôn á!?"
"Đúng rồi, chỗ này cũng bông bông nữa nè! Hahaha, thích quá đi!"
"Gaaaauu!?"
"Aaaa, rối tung hết cả rồi!? Dừng tay lại ngay! Buông ra! Ở yên đó!"
Tôi phải dùng hết sức mới kéo được Tia ra khỏi cậu dũng giả đang bị cậu ấy quấn lấy như một con thú nhồi bông. Trong khi đó, vị dũng giả tội nghiệp nằm lăn lóc dưới đất, thở hổn hển như vừa bị vắt kiệt sức.
"Ughh, suýt nữa là tiêu luôn rồi nè…"
"Xin lỗi anh nhé. Tia lần đầu tiên gặp người của tộc Kemono nên vui quá trớn thôi… Tia, mau xin lỗi đi!"
"Uu… Xin lỗi nha. Tại dễ thương quá, tớ không kiềm chế nổi…"
Tôi ấn nhẹ đầu Tia xuống bắt cậu ấy xin lỗi, còn cậu ấy thì rụt rè lí nhí trong miệng. Cũng không phải là Tia không biết điều, chỉ là khi gặp thứ gì đó dễ thương quá mức, lý trí của cậu ấy bay biến sạch sành sanh thôi… Mà tôi thật sự mong cậu ấy tự kiềm chế được hơn một chút đấy.
"Hừm, vậy hả? Nếu thế thì cũng đành chịu vậy! Ta đây rộng lượng lắm đó! Nhưng mà này, đừng có làm vậy với người khác đấy! Không có lông mà bị ôm kiểu đó thì chắc nhập viện luôn đó!"
"Hahaha, tụi tôi sẽ cẩn thận hơn…"
“Này Ed, "không có lông" là sao thế?”
“Cứ chờ chút đi, tớ sẽ giải thích hết sau.”
Tia ghé sát mặt lại, hỏi nhỏ với giọng thắc mắc. Một Ed của vòng lặp đầu tiên chắc là đã bối rối đỏ mặt khi có một gương mặt xinh đẹp ở gần như vậy, nhưng giờ tôi là Ed mạnh nhất và bất bại của vòng lặp thứ hai mà—nên chỉ có một chút rung động thôi.
“Được rồi được rồi, tớ sẽ giải thích từng bước một. Đầu tiên, về chuyện tớ biết nhiều thứ… cũng giống như việc cậu có giấc mơ kỳ lạ vậy. Chỉ vậy thôi, không có gì hơn đâu.”
“……………………”
Tia lộ rõ vẻ mặt không hài lòng trước lời giải thích của tôi. Nhưng vì tôi không muốn nói thêm để cậu ấy phải gánh thêm những thứ không cần thiết, nên tôi cứ phớt lờ mà tiếp tục giải thích.
“Còn về Waffle, cậu ấy là một Kemono. Như cậu thấy đấy, là sự kết hợp giữa con người và động vật… Hay nói cách khác, là một loài động vật có thể đi bằng hai chân và biết nói chuyện.”
“Ý cậu là…thú nhân? Chẳng phải đó chỉ là nhân vật trong truyện thôi sao?”
“Ở thế giới của cậu thì đúng là như vậy. À mà, nhớ đừng bao giờ gọi họ là “thú nhân” nhé. Đó là một từ mang ý miệt thị, ám chỉ Kemono là những sinh vật chưa thể trở thành con người hoàn chỉnh. Nếu lỡ nói ra ở chỗ không đúng, có khi xảy ra chuyện lớn đấy.”
“Ư… Ra vậy… Tớ sẽ cẩn thận.”
“Tốt. Và còn nữa, thay vì có Kemono, thế giới này lại không có Elf. Thế nên đừng tự giới thiệu mình là Elf hay nói mình đã hơn trăm tuổi gì đó nhé. Người ta sẽ nghĩ cậu bị điên đấy.”
"Hả!?"
"Hử? Có chuyện gì sao?"
"À không, không có gì đâu. Cậu đừng để ý."
"Thế à? Vậy thì tốt rồi."
Tia bất giác bật thốt lên, khiến Waffle quay lại nhìn. Tôi vội vã đánh trống lảng, và may mắn là Waffle không hỏi thêm gì mà tiếp tục đi về phía trước. Khi thấy cậu ấy đã quay mặt đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang lườm Tia một cái.
“Này, sao tự dưng cậu hét lên thế!?”
“Tại sao lại không có Elf chứ!? Rõ ràng là tớ đang ở đây mà!?”
“Ừ thì, tớ biết. Nhưng cậu vốn không phải là người thuộc thế giới này mà, đúng không? Dù sao thì, nếu có ai hỏi, cứ nói mình là một cô gái loài người khoảng mười tám tuổi đi, hiểu chưa?”
“Gì chứ!? Thế chẳng phải là tớ nhỏ hơn cậu sao!? Không được! Tớ lớn tuổi hơn cậu mà! Tuyệt đối không thể nhận mình nhỏ hơn được!”
“Haizz… Được rồi, vậy cứ nói là hai mốt tuổi đi. Khi trở về "Thế giới Trắng", tớ sẽ bị đưa về thân xác hai mươi tuổi. Như thế thì ít ra cậu vẫn là chị gái đấy, chịu chưa?”
“Hừm… Thôi được, vậy thì tớ tạm chấp nhận.”
Tia miễn cưỡng gật đầu sau một hồi đấu tranh nội tâm. Thật là, không hiểu sao cậu ấy lại cố chấp chuyện tuổi tác như vậy nữa. Nếu đã muốn tỏ ra người lớn hơn, thì ít ra cũng nên hành xử chững chạc hơn một chút đi chứ…
"Này này, hai người kia! Chúng ta sắp đến thị trấn rồi đấy!"
"À, vâng!"
Nghe tiếng gọi của Waffle, tôi và Tia nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện thầm thì lại. Trước mặt, qua những tán cây, ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi xuống, kèm theo đó là tiếng ồn ào của con người vang lên. Đôi tai dài của Tia khẽ giật giật khi cảm nhận được bầu không khí đó.
"Hihi, lần đầu tiên đến dị giớ—à không… thị trấn! Hồi hộp quá đi! Nào, Ed! Mau lên nào!"
"Uwah!? Này, ít ra cũng cư xử cho ra dáng một người lớn đi chứ?"
"Waffuffu! Năng động là điều tốt mà!"
Tia bất ngờ nắm lấy tay tôi rồi kéo chạy về phía trước. Tôi bật cười bất lực, nhưng cũng đành cùng cậu ấy rảo bước, lao nhanh ra khỏi khu rừng.


1 Bình luận