Tập 01 Web Novel
Chương 11 : Lăn tròn? Nũng nịu , dễ thương ? Trời đất ơi!!
0 Bình luận - Độ dài: 2,907 từ - Cập nhật:
Chương 11 : Lăn tròn? Nũng nịu , dễ thương ? Trời đất ơi!!
Trải nghiệm tài lái xe của Vệ Lăng trên giỏ xe đạp trên con đường đất gập ghềnh … Đó là điều mà Trịnh Thán thực sự muốn quên nhất.
Ngay khi họ vừa đến nơi mà Trịnh Thán đã nói, Trịnh Thán vội vã nhảy ra khỏi xe, và gần như là ngã xuống đất vì cậu chóng mặt kinh khủng.
Họ đến một tòa nhà hai tầng nhỏ trong khu dân cư riêng. Nơi này dường như nằm trong khu vực đang phá bỏ và rời đi nơi khác. Nhiều căn nhà trống rỗng, với vết sơn chữ ‘PHÁ DỠ’ thật to trên tường. Khu vực được bao quanh bởi các bảng quảng cáo khổng lồ của các tòa nhà đã được lên kế hoạch để xây dựng.
Khu vực kinh doanh công nghệ cao đang dần được mở rộng. Việc phá dỡ khu vực này là điều tất yếu. Trong mười năm tới, các xí nghiệp công nghệ cao sẽ dần dần chiếm toàn bộ khu vực này.
Vệ Lăng mở cửa; đẩy xe đạp của mình vào trong nhà, mở tủ lạnh và lấy một ít viên thịt bò. Rồi ông ngồi trên ghế sofa và bắt đầu xem ti vi. Ông ta không thèm quan tâm một chút nào đến Trịnh Thán.
Trịnh Thán nhìn xung quanh một chút, nhảy lên cái bàn uống trà nhỏ rồi với lấy ăn viên thịt bò của Vệ Lăng và gỡ giấy bọc bên ngoài ra để ăn. Mới vừa rồi trên đường tới đây, Vệ Lăng làm xong việc liền đi xe đến đại học Sở Hoa và thuận tiện đưa Trịnh Thán trở về nhà. Vì vậy,bây giờ Trịnh Thán không vội rời đi … Nhưng kể cả khi cậu muốn rời đi cậu cũng không chắc là mình sẽ an toàn để trở về nhà.
Mười phút sau, tiếng chuông cửa reo lên, và một người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
Nhìn thấy Trịnh Thán, tay cảnh sát kia rất ngạc nhiên: “Anh nhặt được con mèo này ở đâu vậy ? Tôi cũng không nuôi nó đâu! Anh biết mà, tôi thích nuôi chó hơn chứ không thích nuôi mèo !”
“Nó có phải vật nuôi của anh đâu mà nuôi, nó có chủ rồi, tôi sẽ trả nó về vào ngày mai.” Vệ Lăng ném một viên thịt bò vào miệng, sau đó lấy ra cái bình thủy tinh lúc trước cho người kia xem.
Người cảnh sát không nói gì thêm. Anh ta cầm cái lọ bằng tay và mang nó vào phòng tắm, sau đỏ anh ta trở lại cùng với một cái cái túi nhỏ trong tay.Đó là một cái túi trong suốt, và những đồ vật bên trong có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Ngọc, kim cương, nhẫn vàng …
Mặc dù nó chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng giá trị của nó thì không hề nhỏ chút nào.
“Anh nhìn thấy người lạ mặt đó sao?” Người cảnh sát hỏi.
Vệ Lăng lắc đầu và chỉ vào Trịnh Thán : “Con mèo này mới là người thấy kẻ đó.”
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!” Người cảnh sát rõ ràng không tin lời của Vệ lăng, và thay đổi chủ đề ngay lập tức:”Nhân tiện,anh có tìm thấy gì khác không? Trong điện thoại tôi không có nghe rõ … … Anh cần phải mua một cái điện thoại mới đó. Nều không thì anh sẽ không thể liên lạc với ai khi vừa rời khỏi trung tâm thành phố được đâu đấy.”
Vệ Lăng nói một lần nữa tình hình ở căn phòng ngó vỡ “Kẻ lạ mặt đã cố tình phun thuốc trừ sâu để đuổi bọn gia súc, và đó là loại không giết chết cỏ dại. Cư dân khu vực đó thì đang bận rộn chuẩn bị để rời đi, vì vậy không có ai rãnh hơi mà lại vô căn nhà đổ nát đó. Cái túi đã được giấu rất cẩn thận, dấu vết chung quanh cũng được dọn dẹp sạch sẽ và rất cẩn thận…Đó không phải là lần đầu tiên kẻ đó làm loại chuyện này.”
“Dĩ nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhiều người đã chết dưới tay hắn, vì vậy hắn ta chắc chắn có kinh nghiệm cho những việc này rồi. Chỉ có anh mới có thể dễ dàng tìm ra được cái túi này, nếu đó là một trong đám người cấp dưới của tôi, họ sẽ không thể tìm ra bất cứ thứ gì cho dù chỉ là một sợi tóc.”Người cảnh sát lắc chiếc túi nhỏ một lúc. Anh suy nghĩ một lát rồi đưa cho Vệ Lăng một thư mục.
“Một người đàn ông?” Vệ Lăng nhìn dữ liệu trên tay ông và cau mày. Nó mâu thuẫn với giả thuyết của ông. Trước đây, ông luôn nghi ngờ người rằng thủ phạm chính là người phụ nữ duy nhất nằm trong danh sách bị tình nghi.
“Đó là kết quả từ thiết bị mới tại văn phòng ở Cục , nên nó không thể nào sai được.” Người cảnh sát nói sau đó vỗ nhẹ vai Vệ Lăng: “Ổn rồi người đồng chí, thật sự cám ơn anh vì đã hỗ trợ tìm ra bằng chứng quan trọng này. Bên kia cũng đã phái người canh chưng, nếu chúng tôi biết thêm gì khác tôi sẽ thông báo cho anh ngay lập tức.”Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:”Anh đã nghỉ hưu từ quân đội cũng được ba năm rồi. Bây giờ vết thương của anh cũng đã lành, tại sao anh không lo tìm việc làm? Cho dù đó là gia nhập lực lượng cảnh sát hay mở một công ty mới. Tôi biết anh là một người có tài và có các mối quan hệ rộng.”
Vệ Lăng thắp một điếu thuốc lá và ngả lưng về phía ghế sofa: “Tại tôi lười.”
“Thật ngu ngốc!!” Người cảnh sát giật lấy thư mục và giận dữ đến mức không nói thêm điều gì.Anh quay sang nhìn Trịnh Thán đang mở giấy bọc viên bò ra trên bàn uống trà nhỏ. “Con mèo này khá thông minh đấy, nhưng nó không là gì so với con linh miêu (Bobcat) của ông chủ …”
(Linh miêu là con này nè. Con này là con nhỏ con con bự mà đứng thẳng lên thì có khi còn to hơn một người trưởng thành :v)
Đang nói thì anh dừng lại giữa chừng.
“Tại sao tôi lại nhắc đến nó!”
“Tại sao anh lại nhắc đến nó!”
Hai người đồng thanh nói. (Shir0gane: Tụ nhiên tôi muốn ship anh cảnh sát với ông chú này quá ta :v)
Ngay khi họ nhớ tới con linh miêu đó, nó có những biểu hiện y hệt ông chủ của họ, họ đột nhiên nổi da gà. Đó là lý do tại sao Vệ Lăng không bị ngạc nhiên bởi Trịnh Thán.
Vệ Lăng đá người cảnh sát rồi nói: “Này người đồng chí, anh nên quay về văn phòng đi, còn nhiều việc mà anh phải làm lắm đấy.”
“Anh nói đúng.” Người cảnh sát thu gom đồ đạc của mình. Anh khoác lên mình một khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại nói với giọng hài lòng : “Nếu tôi không giải quyết được vấn đề này, thì tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn khi được thăng hạng mất.”
“Tự kiêu là một căn bệnh nguy hiểm. Anh tốt nhất nên đi điều trị nó đi.” Vệ Lăng nói.
“Anh đã không đọc bài báo sao? Napoleon, Roosevelt, Stalin, Edison, Carnegie, Rockefeller, Ford và Hitler đều là những người tự kiêu. Đó là một đặc điểm cần thiết của một nhà lãnh đạo.” Người cảnh sát đáp.Sau khi nói xong, người cảnh sát rời đi trong khi huýt sáo. Anh dừng lại ở cửa và nói thêm: “Anh có thể giữ xe đạp của con gái tôi, anh chỉ cần mua cho nó một cái mới thôi, dù sao sinh nhật nó cũng sắp đến rồi. Anh nhớ nha, là loại xe đạp gấp đó.”
Mặc dù Trịnh Thán chỉ lo ăn suốt cả buổi nhưng cậu vẫn lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người đó. Thân phận của hai người họ đều không bình thường chút nào và thực tế là cả hai đều được đào tạo cùng một người.
Sau khi người sĩ quan cảnh sát rời đi, Vệ Lăng đã làm một bát mì ăn liền sau đó ném một ít viên thịt bò lên bàn trước khi thở dài và nói với Trịnh Thán.
“Ta đi ngủ đây. Ăn khô bò nếu nhóc đói, ta không còn gì khác cả. Hơn nữa,ta khuyên nhóc nên ở lại đây. Nơi này không giống bất cứ nơi nào mà nhóc biết đâu. Muốn biết lý do tại sao lại không có bất kỳ con chó và mèo nào xung quanh đây không?? Bởi vì bọn chúng sẽ trở thành món hầm cho các công nhân xây dựng gần đây. Rất nhiều người muốn ăn món “Long Hổ Đấu – rồng hổ, và phượng hoàng” lắm đấy. Cho dù bạn có tài năng thế nào đi chăng nữa thì bạn chỉ có thể bát nạt được một con chó nhỏ mà thôi.”
[TL:Long Hổ Đấu -”Rồng ,hổ và phượng hoàng” hay “Dragon, Tiger and Phoenix Soup” là một món nổi tiếng ở Trung Quốc. 3 thần thú tượng trưng cho nguyên liệu của món ăn, rồng tượng trưng cho thịt rắn, hổ tượng trưng cho thịt mèo và phượng hoàng tượng trưng cho thịt gà.” ](Shir0gane: Vậy thịt chó Việt Nam mình con nào tượng trưng đây :v)
Trịnh Thán : “…”
Ở lại một nơi tràn đầy nguy hiểm một tối.Ngày hôm sau, Vệ Lăng thu dọn một túi quần áo và đạp xe đến Đại học Sở Hoa.Một lần nữa, Trịnh Thán lại ngồi trong giỏ xe đạp màu hồng đầy nữ tính (Shir0gane: Thì xe dành cho con gái mà :v).
Điều tốt đẹp là các con đường gần khu đô thị bằng phẳng hơn so với vùng ngoại ô. Ngoài việc bị gió đập vào mặt, thì cậu không có bất cứ phàn nàn nào. Đó là nếu anh lờ đi tiếng ồn ào của ai đó.
Từ khi họ bắt đầu chuyến đi cho đến lúc đến được đoạn đường đến trường Đại học Sở Hoa, Vệ Lăng đã chỉ trích Trịnh Thán về nhiều thứ khác nhau: “Khả năng nhảy thì kém, phản xạ thì quá chậm, và thính giác thì chỉ ngang bằng với một con lợn. Nhóc thậm chí không thể cảm nhận được gì khi ai đó đang ở ngay bên cạnh mình…”
Trịnh Thán rất muốn bác bỏ ý kiến của ông ta. Nhưng thật không may, mỗi lần cậu mở miệng, chỉ có tiếng mèo kêu mà thôi. Đối với người đi bộ, đây là một cảnh tượng kỳ quặc. Một người đàn ông đang ngồi trên xe đạp màu hồng đầy nữ tính, nói chuyện không ngừng. Sau mỗi vài câu, ông được trả lời bằng tiếng “meo meo” từ con mèo trong giỏ. Nó giống như người đàn ông và con mèo đang cãi nhau vậy.
Đó là một chuyến đi hai tiếng đồng hồ bằng xe đạp để đến được trường đại học Sở Hoa. Đối với Vệ Lăng, 2 tiếng đồng hồ đó chẳng là gì cả, ông ta không tỏ ra một chút dấu hiệu mệt mỏi nào.
Vệ Lăng đã thuê một căn hộ gần trường đại học Sở Hoa. Ông cũng đã mua một căn nhà cách trường đại học Sở Hoa không xa nhưng nó thì lại đang được tu sửa lại. Do đó ông không thể chuyển vào sống trong ít nhất sáu tháng nữa.Cho nên ông phải tìm một nơi ở khác và thanh toán trước nửa năm tiền thuê nhà.
Hai mẹ con cùng con chuột lang mà Trịnh Thán thấy lần trước là vợ và con gái của một người động đội của Vệ Lăng. Ông ta đã hi sinh trong một nhiệm vụ, vì vậy Vệ Lăng đã nhiều lần giúp đỡ họ khi ông nghỉ hưu.
Nơi ông thuê ở gần khu phía đông và tốn khoảng 5 phút đi bộ để đến cửa đông trường đại học. Rất nhiều sinh viên đại học cũng thường thuê nhà ở đó.
Khi Vệ Lăng tới căn hộ thuê của mình, ông để cho Trịnh Thán xuống xe :”Giờ nhóc cũng nên đi trở về thôi, nhớ dành thời gian để tập luyện. Là một con mèo thích đi lang thang, bạn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành món hầm ‘Long Hổ Đấu’ nếu nhóc không chịu rèn luyện.”
“Ta thường chạy bộ trong khuôn viên hàng ngày tầm sáu, bảy giờ sáng. Bạn có thể tham gia cùng ta nếu muốn.”
Sau khi nói xong, Vệ Lăng khóa chiếc xe đạp của mình và đi lên lầu. Ông không hề quan tâm tới con mèo có thể bị người ta bắt đi hay không. Vệ Lăng cảm thấy nếu con mèo này bị bắt đi dễ dàng như vậy thì cũng đáng đời và mình cũng đỡn tốn sức huấn luyện.
Trịnh Thán đã quen thuộc với khu vực này. Cậu phớt lờ sự ồn ào của các sinh viên và đi thẳng về cổng phía đông.
“Con mèo đó nhìn có vẻ như không được thân thiện cho lắm.”
“Đúng vậy, nó không giống như con mèo hay lăn tròn khắp nơi ngày hôm kia.”
“Có phải tất cả các con mèo đen đều như vậy không?”
“Không đâu, dì của tớ cũng có một con mèo đen, nó rất dễ thương, không giống như con này …”
Trịnh Thán nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô nữ sinh ở đằng sau, tai cậu giật giật. Bây giờ tâm trạng cậu không được tốt lắm. Lăn tròn? Nũng nịu , dễ thương ? Trời đất ơi!!
Cậu phải thừa nhận rằng sau khi về khu phía Đông, cậu đột nhiên cảm thấy bình an và bình tĩnh hơn. Có lẽ, đây là cảm giác khi quay về nơi của mình thuộc về ?
Nhưng trước khi anh có thể thưởng thức sự yên bình của mình, một tiếng sủa làm anh trở nên khó chịu một lần nữa.
Trịnh Thán biết tiếng sủa này. Cậu đã không nghe thấy nó trong hơn một tháng nay, và toàn bộ khu phía đông đã được yên bình hơn một tháng nay.
Trịnh Thán nghiêng đầu nhìn sang. Một con chó đang ngậm một chai nước suối chạy qua bên này và chủ nhân của nó đang đuổi theo ở phía sau.
Con chó này được gọi là “Tát Cáp Lạp -Sahara”. Nó không hề liên quan gì đến sa mạc Sahara nổi tiếng hết, anh có cái tên như vậy bởi vì nó là sự kết hợp của ba giống chó Samoyed, Husky và Labrador .
[TL: Theo Trans ENG “Sahara” bên Trung Quốc là “Tát Cáp Lạp – Sa Ha La”. Samayod là “Tát Ma Da-Sa Mo Ye”, Husky là “Cáp Sĩ Kỳ-Ha Shi Qi” và Labrador là “Lạp Bố Lạp Đa-La Bu La Duo”. Sahara đơn giản là sự kết hợp của 3 từ đầu của 3 giống chó. (Shir0gane: Muốn hiểu thêm về ba giống chó này thì Google-sama để biết thêm nha giờ mà giải thích nữa thì nó dài vãi xoài luôn :v)
Samayod
Husky
Labrador
“Tát Cáp Lạp-Sahara” có cái nhìn nghiêm túc của một Husky nhưng lại có một nụ cười dễ thương của một Samoyed. Đó là một sự kết hợp rất kỳ lạ. Trịnh Thán cũng phải thừa nhận rằng nó cũng có trí thông minh của một Labrador. Nhưng con chó này không bao giờ dùng trí thông minh này vào việc gì tốt đẹp cả.
Ví dụ như bây giờ, “Tát Cáp Lạp-Sahara” đang vui mừng chạy quanh nơi này cùng với chai nước mà chủ sở hữu của nó vừa mới mua. Cậu đoán có lẽ nó chỉ thích bị người chạy đuổi theo.
Xiu ~~~—— (Nói chung là tiếng sau khi chai nhựa bị thủng một lỗ)
Hàm răng sắc nhọn của Sahara đã làm thủng một lỗ trên chai nhựa. Nước bắn ra tung tóe và bởi vì Trịnh Thán không tránh kịp nên nước bay thẳng vào mặt cậu khi “Tát Cáp Lạp-Sahara” chạy ngang qua cậu.
Có lẽ phản xạ của anh thật sự là quá chậm như lời Vệ Lăng nói sao ?
Thủ phạm đầu sỏ đã chạy xa cùng với chai nước vẫn còn trong miệng của mình. Trịnh Thán lắc nước ra khỏi mặt. Trước khi cậu kịp thở dài một cái, thì anh nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Trên những bức tường sau lưng Trịnh Thán, đó là một vệt xanh quen thuộc.
“Hôm qua khi tôi đi ngang nhà bạn ~♪ Bạn làm đổ một bình nước ~♪ Nước văng vào giày da của tôi ~♪ và những người đi bộ trên đường ~♪ Cười và cười ha hả *hehehe
* ~♪~♪”
Trịnh Thán : “…”
Ai đó hãy giết tôi đi!!
0 Bình luận