THIÊN THẦN BÉ BỎNG CỦA NỮ CHÍNH.
Lý do tôi được Shinohara mời đến nhà là vì em gái của cô ấy, Yuna-chan đã nằng nặc đòi gặp tôi để cảm ơn về con gấu bông.
Tôi biết tính cách của Shinoraha, cô ấy sẽ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Yuna-chan, vì thế tôi nhận ra mình không thể từ chối yêu cầu này. Đúng hơn là, tôi không biết Shinohara sẽ làm gì với tôi nếu làm Yuna-chan buồn đâu.
“Chúng ta đến nơi rồi, đây là nhà của tôi.”
Cách khu dân cư yên tĩnh khoảng 20 phút đi bộ, chúng tôi đã đến nhà Shinohara. Trước mắt tôi là một căn nhà hai tầng quen thuộc mà mình đã thấy nhiều lần trong trò chơi.
Khi Shinohara mở cửa, Yuna-chan đang ôm chú gấu bông trên tay, chào đón chúng tôi bằng giọng nói đáng yêu: “Onee-chan, mừng chị về nhà.”
“Chị về rồi đây, Yuna.” Shinohara mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Yuna-chan. Cô bé khúc khích cười. Niềm vui đó cũng dần truyền sang biểu cảm của Shinohara.
“Onee-chan, anh trai bên cạnh chị là ai vậy ạ?”
“Anh ấy là người đã giúp chị lấy được con gấu bông cho em đấy, Yuna-chan.” Dứt lời, Yuna-chan đến ôm tôi với nụ cười tươi như hoa mới nở.
“Teddy Onii-chan!”
“Ừm… Rất vui được gặp em, Yuna-chan. Anh là Haruya Hayakawa.”
“Vâng! Rất vui được gặp anh, Haruya Onii-chan!”
Sau đó, Yuna-chan đưa về phía tôi chú gấu bông mà em ấy đang cầm và nói: “Cảm ơn anh vì chú gấu bông, Haruya Onii-chan. Em sẽ trân trọng nó!”
Cô bé không phải quá đỗi đáng yêu sao? Tôi thật sự muốn biến cô bé thành em gái của mình. Tôi phải kiềm lại những lời đó trong tâm trí mãi mãi. Nếu không, Shinohara có thể sẽ giết tôi mất.
“Ara, anh trai đây là người tặng Yuna-chan gấu bông phải không?”
Một người phụ nữ mặc tạp dề xuất hiện từ phía nhà bếp. Cô ấy đẹp đến mức nếu không biết đến cốt truyện, tôi đã tin rằng cô ấy là chị của Shinohara và Yuna-chan. Di truyền của mẹ thật sự rất mạnh.
“Rất vui được gặp cô, cháu là Haruya Hayakawa.”
“Ara, rất vui được gặp cháu, cô là Sana Shinohara. Con gái cô rất muốn gặp cháu đấy. Reina, sao con không đi pha trà cho Haruya-kun đi, nhỉ?”
“Hayakawa-kun, cậu có thể đợi tôi ở sofa một lát được không?” Tôi gật đầu, Shinohara bước về phía căn bếp.
Yuna-chan bất ngờ kéo tay áo của tôi xuống.
“Có chuyện gì vậy, Yuna-chan.”
“Haruya Onii-chan, không phải đợi ở đây mà là ở trên kia.”
“Nhưng phòng khách không phải ở đây sao, Yuna-chan.”
Tôi ngừng thắc mắc và để bản thân bị lôi đi theo Yuna-chan. Làm sao tôi có thể phản kháng khi được một thiên thần nắm tay áo dẫn đi như thế này chứ. Và rồi, cô bé dẫn tôi đến một căn phòng ở tầng hai. Đợi đã, đây không phải là…
Một căn phòng quen thuộc. Tôi lập tức nhận ra đây là phòng của ai.
“Yuna-chan, đây không phải là phòng của chị gái em sao?”
“Vâng.” [note62078]
Bình tĩnh, tôi không thể tùy tiện mà bước vào được, đó có phải là một hành vi sai trái không? Nhưng mà, bây giờ quay đầu thì đã quá muộn.
“Này, Hayakawa-kun. Không phải tôi nói với cậu là hãy đợi ở sofa rồi sao?”
“S-Shinohara, chuyện này là…”
“Haizz. Tôi hiểu rồi. Yuna-chan đã dẫn cậu đến đây phải không?”
Tôi gật đầu.
“Được rồi, không sao đâu. Hayakawa-kun, cậu ngồi ở kia đi. Trà đây, mời cậu.”
“Ừm, vậy có được không?” Tôi tưởng mình sẽ bị đuổi ra ngoài chứ.
“Không sao đâu, nếu là Hayakawa-kun thì không sao.”
“Hả?”
“K-Không có gì đâu.”
“Onee-chan có chuyện gì vậy. Mặt chị đỏ rồi kìa.”
“Mặt chị không có đỏ! Được rồi Yuna, đừng nói mấy điều kì lạ nữa.”
Bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng của Shinohara, tôi tiến vào phòng. Vì đã được chính chủ cho phép nên tôi nghĩ sẽ không sao đâu.
“Mà, nghĩ lại thì… Yuna-chan, làm sao em biết con gấu bông đó không phải do chị em lấy được vậy?” Tôi bất giác hỏi một thắc mắc vừa chợt xuất hiện trong đầu mình.
Trên thực tế, vào lúc chia tay ở trung tâm trò chơi, tôi đã yêu cầu Shinohara nói dối rằng cô ấy đã tự mình lấy được con gấu bông. Tôi nghĩ điều này sẽ giúp Yuna-chan cảm thấy vui hơn. Shinohara có quên chuyện đó không?
“Em biết vì Onee-chan chơi game tệ lắm!” Yuna-chan thản nhiên nói. Shinohara ít khi chơi game vì cô ấy biết mình không giỏi.
Shinohara mỉm cười, nhưng khuôn mặt cô ấy hơi gượng gạo. Dù vậy, Yuna-chan vẫn tiếp tục: “Nhưng mà Onee-chan vẫn luôn chơi trò chơi với em! Em rất yêu Onee-chan!”
Dù biết mình không giỏi những trò chơi đó, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ chơi cúng Yuna-chan mà không hề ngần ngại. Tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh Shinohara vật lộn với những trò chơi cùng em gái mình.
“Hehe, cảm ơn em. Chị cũng yêu Yuna-chan.”
“Ehehe.”
Tôi nghĩ mình vừa nhìn thấy hai thiên thần.
15 Bình luận