Tôi có một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, tôi đang ngồi trước một cái bàn được bài trí với đầy những món trông rất ngon mắt. Mẹ tôi đi ra từ trong nhà bếp, đang cởi tạp dề và sau đó chào đón tôi với một nụ cười, "Nào, ngồi xuống và ăn đi. Làm kinh doanh cũng giống như lao vào một cuộc chiến vậy. Thành công và thất bại là điều không thể tránh khỏi. Đừng nhụt chí, con còn trẻ, vẫn còn vô vàn cơ hội ngoài kia để con có thể bắt đầu lại. Cứ thư thả nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, và hãy nhớ rằng bố con và ta sẽ luôn ở phía sau hỗ trợ cho con."
Bố tôi, người đang ngồi trên ghế sofa, đã bỏ điện thoại của ông xuống, tiến tới, nhẹ nhàng vỗ về vai tôi và gật đầu với tôi.
Tôi cảm thấy có một thứ cảm xúc mong manh nào đó đang dâng trào trong tim mình. Tôi đã cố để kìm nén chúng lại và sau đó mỉm cười với họ. Tuy nhiên, tầm nhìn của tôi đã bắt đầu nhoè đi vì những giọt nước mắt cứ tuôn ra mãi.
"Bố, mẹ. Hai người có biết Xiao Xi không, cô ấy... đã không còn ở đây nữa rồi... con đã không còn có thể gặp lại cô ấy nữa rồi..."
Bóng dáng của bố mẹ tôi dần mờ nhạt đi, và khi tôi quay đầu lại, tôi trông thấy một cô gái trong chiếc váy trắng đang đứng đó, chân thực và xinh đẹp.
“Đừng buồn,” cô ấy nói. “em sẽ luôn bên cạnh anh mà.”
Cô ấy bước về phía tôi, vươn đôi tay ra, và vuốt ve má tôi, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của tôi.
“Xiaoxi à, anh mệt mỏi rồi...” tôi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, nơi đang hiện hữu nụ cười đã ám ảnh tôi trong những giấc mơ.
“Vẫn chưa phải lúc để nghỉ ngơi đâu~” cô ấy nói, rồi ôm lấy khuôn mặt đang ướt nhòe của tôi và hôn lên mắt tôi. “Tỉnh dậy đi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà.”
“Tỉnh dậy đi, em sẽ luôn bên cạnh anh mà.” cô ấy nói.
“Tỉnh dậy...”
“Tỉnh dậy tỉnh dậy tỉnh dậy tỉnh dậy tỉnh dậy tỉnh dậy...”
Giọng nói đó không còn mang sự ngọt ngào thường có của Xiaoxi nữa. Mà thay vào đó là sự nặng nề đến sởn gai óc, giống như tiếng thì thào của một con quỷ vậy.
[Ngôn ngữ vực sâu] “Tỉnh dậy đi, Silvija Rabischmos.”
...
0 Bình luận