Khi ấy đang là buổi sáng. Những chú chim đang hót. Tôi dụi mắt và ngồi dậy, vẫn còn hơi chóng mặt. Đây không phải giường của tôi, và cái trần nhà cũng chẳng phải, và tôi thấy hơi lạnh. Suy cho cùng, ai cũng sẽ thấy lạnh khi đang không mặc gì thôi. Tôi có thể nghe được tiếng ai đó đang ngủ say giấc bên cạnh. Tôi quay ra ngó lấy khuôn mặt ấy.
Đó là con em gái của thằng bạn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy em ấy như thế này trước kia.
Phải rồi….
Kohinata Iroha (đó là tên em ấy) và tôi đang ở trong một cái khách sạn/đền tình yêu tối qua, va chúng tôi đã….
Chúng tôi đã ngủ với nhau, bị cám dỗ bởi những suy nghĩ dâm dục mà một đêm mùa hè. Giờ thì mọi chuyện đã trở nên như thế này rồi, chẳng còn cách nào khác nữa nhỉ. Chúng tôi sẽ phải dành hết quãng đời còn lại ở bên nhau, và tôi sẽ làm mọi thứ để khiến em ấy hạnh phúc.
“Dừng ngay Ozu. Mày là lập trình viên, không phải nhà biên kịch.”
“Tao chỉ cho mọi người thứ họ muốn thôi mà! Ít nhất để tau vờ như tụi bây sẽ có được cái hạnh phúc mãi mãi về sau ấy, dù chỉ là một giây.”
“Mày cũng không thể bỏ qua tới buổi sáng luôn được. Có một thứ gọi là nhịp độ đấy, biết không?”
“Vậy mày kể đi. Tao cá chuyện thật cũng thú vị y chang bản của tao thôi, nhỉ?”
“Không hề.”
***
Có một sự thật mà ai cũng biết, rằng con trai sẽ trêu chọc người con gái mà họ thích.
Tôi chả hiểu nổi ai nghĩ ra cái này và cho nó là một sự thật luôn, nhưng điều này chưa bao giờ là đúng với tôi.
Nói một cách có chiến thuật thì, nếu bạn thực sự muốn chiến đấu hiệu quả trong cuộc chiến của tình yêu, việc tỏ ra xấu tính không cần thiết đối với đối tượng yêu đương của bạn thực sự là quá vô lí. Những người mà cố tình tỏ ra xấu tính hay lạnh lùng với crush của họ chỉ tồn tại trong light novel và anime mà thôi. Thực tế, việc một cô gái đang thích bạn khá là dễ nhận thấy. Cô ấy sẽ cười ngọt ngào và thể hiện tình cảm một cách cởi mở với bạn.
Dù sao thì, đó là điều tôi luôn tin vào. Nhưng nếu nó đúng, thì tôi có một vấn đề. To lắm luôn.
“Sẽ ra sao nếu em nói rằng em muốn để sự kỳ diệu của nghi chiếm lấy lúc này?”
Khi ấy, chúng tôi đang ở sâu trong núi của làng Kageishi. Buổi đêm lúc đó thật tĩnh lặng; còn chẳng có đến một tiếng kêu của những con ve sầu. Tôi và Iroha đang ở trong nghi lễ mà được đồn rằng có 100% tỉ lệ kết hôn. Điều này đáng tinh chỉ khi bạn là thư ký hội học sinh với 3 IQ thôi.
Địa điểm cho nghi lễ là một ngôi đền trang trọng và truyền thống bao trùm bởi một đống màu hồng chẳng liên quan đến nghi lễ tẹo nào, tạo nên bầu không khí của một ngôi đền tình yêu (tất nhiên là một ngôi đến trông không khác gì cái khách sạn tình yêu rồi). Chúng tôi ở đó cùng nhau, chỉ có hai người.
Iroha hỏi tôi câu đó với giọng điệu ngọt ngào. Mắt em ấy có chút long lanh như đang tìm kiếm câu trả lời từ tôi, và má em ấy hơi ửng hồng. Không hề có một sự ồn ào khó chịu nào trong hành động của em ấy. Cũng chẳng hề có sự khinh miệt nào trong ánh nhìn của ẻm cả, giống như của chú chihuahua khi bạn cố nựng mà không có sự cho phép ấy. Vai em ấy rung lên một chút, như thể đang sợ nghe câu trả lời từ tôi, và biểu cảm của ẻm có một sự yếu đuối như một thiếu nữ ngây thơ.
Cái cách mà em ấy nhìn tôi, bản chất của câu hỏi ấy… Có phải ẻm đang nói là thích tôi không?
Nhưng đó là Kohinata Iroha, em gái của thằng bạn tôi. Tôi không nên khinh thường em ấy. Lúc nào cũng vậy. Em ấy sẽ tỏ ra ngây thơ và ngọt ngào, rồi ngay sau đó tôi biết em ấy sẽ nói “Em đùa thôi!”
Cứ tiếp tục đi. Nói như thế đi. Xin em đấy.
Tôi nghĩ cách để mọi thứ ổn thoả nhất là em ấy bỗng dưng cười lớn lên rồi nói nó chỉ là trò đùa thôi.
Em ấy định chờ đợi bao lâu nữa chứ?
Ở đây không có cái đồng hồ nào cả. Manh mối duy nhất về thời gian vẫn đang trôi là những nhịp đập nặng nề trong tim tôi.
Tôi đợi.
Và đợi.
Thế nhưng cái biểu cảm ngọt ngào ấy chẳng rời khỏi khuôn mặt em ấy, và cái nụ cười tiểu quỷ mà tôi mong chờ cũng chẳng xuất hiện.
Nếu như em ấy đang cố tiếp tục như thế này thì sao? Sẽ ra sao nếu như thời gian dừng trôi ngay lúc này, và tôi vẫn không trả lời em ấy?
Mọi thứ tôi biết về tình cảm như đang thì thầm với tôi rằng những lời nói và biểu cảm của em ấy có nghĩa là ẻm thực sự có tình cảm với tôi. Nếu như đó là thật thì sao?
Biết gì không? Giờ nó chẳng quan trọng nữa.
Vấn đề là tôi cảm thấy như thế nào? Tôi, Ooboshi Akiteru, phải cảm thấy ra sao khi lắng nghe được những cảm xúc chân thật của em ấy dưới bầu không khí đầy một màu hường ảo diệu này?
Câu trả lời đúng lúc này… là gì?
***
“Siuuuuuuuuuuuu”
“Nào tao chưa kể xong mà.”
2 Bình luận