Kikou Shoujo wa Kizutsuka...
Reiji Kaitou Ruroo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Đối mặt "Rosen Kavalier"

Mở đầu - Ngọt như kẹo đường

3 Bình luận - Độ dài: 2,979 từ - Cập nhật:

“Raishin, như thế này thì sao… <3”

Đầu ngón tay trắng nõn của Yaya di chuyển lên rồi lại xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt của một thứ gì đó.

“Ah, nó thật cứng… Ufufu, ngón tay của Yaya sướng tới vậy sao?”

Raishin phát ra một tiếng rên nhỏ—

“…Này, Yaya?”

“Dạ? <3”

“Cô có thể rửa chén trong im lặng được không? Ý tôi là, tôi rất vui vì cô đã đề nghị được rửa chén và nhiều thứ khác, nhưng mà…”

Hai người hiện đang ở khu dành cho bệnh nhân ở tầng một khoa y, cạnh bên phòng khám.

Có một cái chậu rửa nằm trong góc của căn phòng, và Yaya lúc này đang rửa chén ở đó.

Yaya hờn dỗi quay đầu về phía Raishin, nói bằng một tông giọng khá gai góc.

“Để em yên. Vì Raishin không chịu quan tâm đến em, nên em đang luyện tập bằng trí tưởng tượng của em.”

“Đó là cái kiểu luyện tập gì vậy!?”

“Luyện tập cho việc kì lưng”

“Đó chắc chắn không phải là hành động của một người đang kì lưng, tại sao cô lại đưa tay lên xuống như thế!?”

“Ah, có lẽ cây lăn bột hay xúc xích sẽ là tốt hơn—”

Chợt, một giọng nói thứ ba xen vào, khiến Rashin và Yaya quay đầu về nơi giọng nói phát ra.

Henri đang đứng trước cửa phòng, diện trên mình bộ đồ hầu gái, mĩm cười trong khi mang trên tay đống đồ giặt.

“Eh…Ah…Um… Nếu cậu có đang rửa gì đó, thì xin cứ để đó cho mình.”

Hai tai cô đỏ, cô lấy đi chiếc dĩa đang nằm trong tay Yaya.

Yaya bắt đầu run rẩy một cách khó chịu.

“Đồ cáo già… Cô đang muốn cướp sân khấu của Yaya… rồi thay thế Yaya đúng không!?”

“Này hai người kia! Đừng có dạy Henri mấy thứ kì quặc!”

Một giọng nói bực tức xen vào, thuộc về một mỹ nhân tóc vàng, Charl. Yên vị trên chiếc mũ của cô là một con rồng có màu xám thép.

Sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt Yaya.

“…Vậy là cô đã tới, Charlotte.”

“Đương nhiên, cô có vấn đề gì à? Cho dù Henri có đang được bảo vệ bởi người của Nectar, tôi vẫn lo rằng sẽ có ai đó tấn công em ấy. Thế nên tôi phải ở cạnh em ấy càng nhiều càng tốt để đảm bảo em ấy được an toàn.”

“Dù rằng miệng thì nói thế, chẳng phải lí do thật sự cô đến đây là vì cô muốn giúp Raishin à?”

“Cá—tôi—cô—đồ ngốc! Thật là một sự nghi ngờ tầm thường! Ngay từ đầu, việc chăm sóc những người bị thương chính là nghĩa vụ của một Quý tộc!”

“Trong trường hợp đó, cô đi mà làm y tá cho mấy bệnh viện trong thành phố ấy!”

“Tôi xin được từ chối, tôi vẫn còn đang bận với Bữa tiệc đêm.”

“Sao cô có thể luôn có sẵn cho mình một cái cớ thế! Ah, đủ rồi! Đến nước này thì Yaya chỉ cần loại bỏ hết mấy con cáo già bằng toàn bộ sức mạnh của Yaya là được!”

“Đúng ý tôi đó! Sigmund, tiêu diệt cái con đầu đất này đi!”

Sigmund thở dài, ông nhấc mình lên không trung và bay tới giường của Raishin.

“Rắc rối luôn bám theo cậu nhỉ, Raishin?”

“Um… Ông cũng vậy nhỉ?”

Trong một khoảnh khắc, một sự đồng cảm mạnh mẽ xuất hiện giữa hai người khi họ khẽ cười.

Yaya và Charl thì trông như hai người sẽ lao vào túm nhau bất cứ lúc nào. Henri thì đang cố hết sức bình sinh để ngăn Charl lại. Dù sao đi nữa, hai chị em lúc này trông tràn đầy sức sống. Nhìn vào hai người họ, nhất là Charl, khiến Raishin cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ vừa mới hôm qua, hiệu trưởng đã cho triệu tập toàn thể học sinh, và ở đó, Charl đã cúi đầu trước tất cả mọi người.

Cô ấy đã xin lỗi vì đã phá hủy tháp đồng hồ và gây nhiều rắc rối cho thầy hiệu trưởng.

Chẳng cần phải nói, nhìn thấy cảnh tượng T-Rex xin lỗi chân thành như vậy đã có một tác động không nhỏ đến một số lượng lớn học sinh.

Những lời sau đó của thầy hiệu trưởng cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nhờ vào lời nói của một nguồn bí ẩn nào đó, mọi người đã biết được rằng Henri đã bị bắt cóc và Charl chỉ đang cố gắng để cứu lấy em ấy.

Tương tự như việc tuy là một tên du côn nhưng lại đối xử dịu dàng với những con vật nhỏ bé và khiến cho mọi người nghĩ rằng “chà, tên đó chắc chắn là người tốt.”, lí do cho hành động của Charl đã khiến sự thù địch của học sinh đối với cô trở thành sự đồng cảm, và những ác cảm hướng tới cô đã phần nào đó vơi bớt.

Tất nhiên, mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết.

Người được xem là đứng đằng sau toàn bộ sự việc, chủ tiệc hội đồng điều hành Cedric Granville được phát hiện bị quản thúc tại gia suốt thời gian qua.

Nói cách khác, người mà Raishin đã chiến đấu không phải là Cedric thật.

Nếu vậy, đó là ai? Cậu ta có phải một người tham dự Bữa tiệc đêm? Nếu đúng, mục đích của cậu ta là gì?

Tới cuối cùng, điều duy nhất mà cậu biết là cậu chẳng biết gì cả.

Dù sao thì bây giờ có nghĩ về mấy thứ đó cũng vô dụng. Cậu cảm thấy cậu nên thấy hài lòng vì hai chị em đã được đoàn tụ và bình an.

“Raishin… Anh đang nhìn Charlotte với một ánh mắt rất dịu dàng đó…”

Raishin nuốt nước bọt. Yaya lúc này đã chuyển mục tiêu sang cậu!

“Dù rằng anh chưa bao giờ nhìn Yaya với ánh mắt đó— Ah! Đừng nói với em là, sự kiện lần này đã khiến thanh đo tình cảm của hai người tăng lên nha… Anh đã ấy ấy với con mụ đó sau lưng Yaya có phải không…?!”

“Tất nhiên là không rồi! Đừng có mà hiểu lầm bậy bạ! Charl, nói gì đi chứ!”

5a83184f-17e2-4ff3-90aa-40efd0694c25.jpg

Charl, với khuôn mặt đỏ bừng, mở miệng định nói gì đó, để rồi lại chẳng thể nói gì mà chỉ lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Cử chỉ tao nhã đó của cô nàng như một lời khẳng định đấm thẳng về phía Yaya. Trước cảnh tượng đó, Yaya lại một lần nữa nổi cơn khùng.

Đúng lúc đó, chiếc rèm đã được kéo ra bị hất tung lên một cách thô bạo.

Sự bất ngờ đã khiến Yaya trở nên im lặng. Raishin theo phản xạ chuẩn bị tâm lý đón nhận cái thanh kiếm bự tổ chảng chuẩn bị bay về phía mình.

Thế nhưng bất ngờ thay, Loki chỉ chậm chạp lê mình qua khe hở của tấm rèm.

Cậu ta trừng mắt nhìn Raishin với hai con mắt đỏ ngầu. Và lại bất ngờ thay, cậu ta chỉ nhìn mà không nói bất kì một lời nào.

Khẽ lê đôi chân mình, cậu ta rời khỏi phòng bệnh. Đằng sau cậu, automaton làm bằng thép Cherubim của cậu ta di chuyển theo sau cậu phát ra từng tiếng động của kim loại ở mỗi bước đi.

“… Chuyện gì xảy ra với hắn ta vậy? Tôi đã rất chắc rằng hắn ta sẽ gây chiến.

Charl nghiêng đầu bối rối. Henri thì mang một tông giọng lo lắng.

“Raishin, cậu đã làm gì Loki vậy? Cậu gây chuyện với cậu ta à?”

“Tôi không có!”

Đột nhiên, Yaya nhảy thẳng lên người Raishin.

“Cởi quần ra đi, Raishin!”

“Ít nhất đưa cho tôi một lí do để làm vậy!”

“Hôm nay là một ngày tốt lành, nên là—”

“Và điều đó thì có liên quan gì tới việc tôi phải cởi quần ra!?”

“Đó là để tiếp tục chuyện vừa nãy! Đã đến lúc cho mấy con cáo già đó thấy! Cho đám đó thấy cách hai ta trải qua mỗi đêm nhẹ nhàng và nhớp nháp như thế nào! Cho đám đó thấy ngay từ đầu chưa từng có chỗ cho hôn thê, Loki hay bất kì ả đàn bà nào trong thế giới riêng tư của hai ta~!”

Yaya nức nở, đồng thời ném ánh mắt hình viên đạn về phía hai chị em nhà Belew như một con mèo đang làm hành động đe dọa.

Thấy vậy, Charl chỉ phá lên cười.

“Tôi không mắc bẫy nữa đâu. Tôi đã nhìn thấu cái đống kịch của cô và biết rằng hai người chẳng làm cái gì cả.”

“Charl… cuối cùng cậu cũng hiểu…!?”

Rashin đã bị cảm động. Và vì một lí do nào đó mà mặt Charl đột nhiên đỏ lên khi cô tiếp tục nói.

“À thì, ý tôi là, lúc đó cậu đã nói với tôi. Cậu đã nói rằng tôi có thể gây rắc rối cho cậu bao nhiêu tùy thích. Nên là— nói cách khác— cậu sẽ chăm sóc tôi… suốt đời… đúng chứ?”

Raishin chẳng nghe thấy cô nói gì, nghiêng đầu bối rối, trong khi đó nó lại đến được tai Yaya một cách rõ ràng.

“Uu… Uwaaaaaaaah!”

 “Eh!? Yaya!?”

Chạy ngang qua Henri lúc này đang đứng hình, Yaya đâm thẳng ra hành lang.

“Yaya! Cậu chạy đi đâu vậ—”

Yaya vẫn tiếp tục bỏ chạy. Đúng lúc đó, Frey xuất hiện ở trước cửa và bị tông ngã bởi Yaya. Cú ngã làm cho bộ ngực của Frey rung lắc dữ dội và hai chân của cô thì banh ra, để lộ một khung cảnh tuyệt diệu bên trong khiến cho mặt Raishin lập tức đỏ bừng lên.

“Hết ngày này đến ngày khác cái đám đó cứ liên tục làm phiền việc tự học của mình… Thật quá mệt mỏi mà!”

Trong khi đang đi dạo trên con đường ở giữa một khu rừng, Loki phun ra mấy lời phàn nàn không hướng tới ai.

“Chúng ta đang tham dự Bữa tiệc đêm mà đúng không? Kẻ dành chiến thắng sẽ có tất cả, trong khi những kẻ thua cuộc sẽ trắng tay, một trò chơi hết sức khắc nghiệt. Tôi không quan tâm đám đó muốn đùa giỡn quậy phá hay gì, nhưng ít nhất thì để đến sau khi Bữa tiệc đêm kết thúc đi chứ. Mày cũng nghĩ vậy mà đúng không, Cherubim?”

[hmm… Yes…?] (hmm… đúng…?)

“… Phản ứng như vậy là sao chứ? Đừng nói với tao là mày cảm thấy thú vị khi đứng ngoài quan sát nhé?”

[No. No… I’m ready] (Không. Không… Tôi đã sẵn sàng)

“Hmph. Tầm này thì trở về ký túc xá có lẽ sẽ tốt hơn.”

[Yes. I’m ready] (Phải. Tôi đã sẵn sàng)

Cherubim đi theo sau Loki như một chú chó trung thành. Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đó giúp cho Loki phần nào bình tĩnh lại.

(Hmph… Tại sao mình lại phải vội vàng như thế nhỉ?)

Cậu biết rõ câu trả lời. Đó là bởi vì tốc độ hồi phục chấn thương của cậu không như cậu mong đợi— và nó khiến cho cậu lo lắng.

Nếu như chỉ có một mình cậu, cậu chắc chắn sẽ ổn. Cậu sẽ vượt qua được bằng cách này hay cách khác. Thế nhưng giờ…

Hình ảnh Frey với nụ cười tươi trên khuôn mặt trôi nổi trong tâm trí cậu. Loki tặc lưỡi khó chịu.

(Thật lố bịch…!)

Vung mạnh cái nạng của mình, cậu cố chịu đựng cơn đau qua đôi chân mình và nhanh chóng bước đi trên con đường nhỏ.

Địa điểm của cậu là ký túc xá Raphael dành cho nam sinh. Ở đó chỉ chấp nhận những học sinh đạt điểm xuất sắc, và mỗi học sinh sẽ cung cấp một phòng riêng. Tuy rằng nó cũ hơn ký túc xá Gryphon của nữ, nhưng xét về dịch vụ thì cả hai không khác nhau là mấy.

Không muốn tạo sự chú ý. Đi vòng quanh cánh vườn, cậu hướng tới cửa sau của ký túc xá.

Bỗng, cậu cảm nhận được sự hiện diện của một nguồn ma lực nhỏ, cậu đứng lại.

Dỏng tai nghe, cậu có thể nghe thấy một giọng nói yếu ớt phát ra bên trong khu rừng.

Giọng nói đó rất yếu ớt và mờ nhạt, nó giống như tiếng sột soạt của áo quần. Đây chắc chắn là...

Một cô gái đang khóc?

Loki thoáng chút do dự, trước khi quyết định tiến về phía giọng nói ấy.

Cậu đi vào trong khu rừng. Cuối cùng, cậu có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán cây.

Cậu tự hỏi liệu đây có phải một cuộc gặp gỡ với một nàng tiên hay không.

Ở đó là một cô gái. Trông có vẻ như cô vừa phải chạy trốn khỏi một nơi nào đó, trên người cô chỉ độc một chiếc váy một mảnh. Không biết vì lí do gì nhưng hiện cô không mang giày, Vì vậy Loki có thể dễ dàng nhìn thấy đôi bàn chân trắng nõn của cô nàng.

Đó là một gương mặt mà cậu không nhận ra. Đồng nghĩa với việc rất có thể cô không phải là học sinh.

(Một automaton…?)

Mà, cho dù có lẽ cô là một con rối nhưng trông cô ấy vẫn rất sống động.

Màu sắc trên làn da, máu chảy trong mạch. Nhìn vào những chi tiết trên người cô khiến cho việc nghĩ rằng tồn tại bất kì bộ phận cơ khí nào bên trong cơ thể đó đúng là điều không tưởng. Dáng vẻ hoạt bát của cô nổi bật trên hết. Cho dù cậu có nhìn cô như thế nào, những giọt nước mắt lăn trên gò má cô chắc hẳn phải là thật.

Để tạo ra một automaton càng sống động càng tốt không chỉ gói gọn trong việc làm cho vẻ ngoài của nó thật giống với con người.

Nếu không được chế tác đúng cách, nó sẽ chỉ trông như một sự kết hợp gớm ghiếc với một cái xác, tạo ra một thứ ghê tởm mà nếu phải miêu tả thì nó sẽ giống như là một cái xác biết đi vậy.

Nhưng phải nói rằng ở đây không hề có bất kì điểm kì cục nào trên người cô cả. Chỉ với vẻ bề ngoài, thật khó để nhận ra bất kì điểm khác biệt nào giữa cô với một cô gái bình thường. Các automaton ở ngôi trường này đều thuộc vào hàng top, nhưng trình độ chế tác này thật sự ở một đẳng cấp khác— giống như Yaya của Raishin hay Squadron của Magnus.

Để ý thấy sự hiện diện của Loki, cô gái quay lại với vẻ ngạc nhiên.

Những giọt nước máy rơi trên khuôn mặt cô, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

“… Weiße Kinder.”

Nghe thấy những gì phát ra từ miệng cô, mặt đất xung quanh Loki bắt đầu co giật

Cũng vào thời điểm đó, Yaya đang vừa khóc vừa đi qua khu rừng cây.

“Uu… Uu… Raishin là đồ ngốc! Dù rằng anh ấy biết rõ cảm xúc của Yaya…”

Những giọt nước mắt lã chã rơi khi cô nàng tiếp tục cất bước.

—Thật là đau lòng.

Cô ngẫm nghĩ về dáng vẻ xinh đẹp của Charl, dáng vẻ đó đủ để thắp sáng sự hiện diện của cô ấy.

Mái tóc vàng kim lấp lánh. Cô cao hơn và có dáng người chuẩn hơn so với Yaya.

Yaya tự hỏi liệu thứ duy nhất mà cô hơn Charl chỉ có cỡ ngực.

Và cho dù thế, không gì có thể đảm bảo rằng ngực Charl sẽ không phát triển thêm. Vì dù sao Charl cũng không phải một con búp bê được tạo ra, cô là một cô gái loài người.

Cảm giác như cô vừa bị ai đó ghim một con dao vào giữa ngực.

Những thứ cô đã nói với hai chị em nhà Belew lúc này như đang quay lại vả ngược vào mặt cô.

Với tất cả những điều cô nói trước đó về việc không có chỗ cho người khác xen vào, để mà một con rối được quyền chen vào mối quan hệ giữa một cậu trai loài người và một cô gái loài người…

Cô khóc nức nở. Đó là một dòng suy nghĩ khó chịu, và cứ thế cô rên rĩ hơn nữa.

“Tại sao cô khóc?”

Yaya vì quá bất ngờ nên đã ngưng khóc.

Trong khi vẫn sụt sịt, cô quay người lại để thấy ở đó là một nữ sinh.

Nữ sinh ấy có một mái tóc rực rỡ ánh bạc dài tới thắt lưng. Trên mặt cô nàng nở một nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh. Chỉ bằng việc nhìn vào thôi đã đủ để khiến Yaya cảm thấy tốt hơn. Một cảm giác ấm áp bao bộc lấy Yaya.

Yaya nhận ra cô ấy. Cô gái này học cùng lớp với Raishin trong một trong số các môn học bắt buộc mà anh ấy đang học.

“Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Rất vui được làm quen, cô búp bê nhỏ nhắn đáng yêu. Tôi là—”

Với một nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt, cô gái ấy đặt một tay lên trên bộ ngực khiêm tốn của mình.

“Alice Bernstein.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
lẹ z =))) có j cho nhận xét nha lần đầu dịch truyện
Xem thêm
@justacow224: đọc cũng ổn áp phết:
Xem thêm