“Hmm hmm hmm~ Hmm hmm hmm~”
Những tiếng ngân nga đầy vui vẻ vang lên từ nhà bếp.
Trong khi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và xem TV, Keitaro liếc nhìn Sofia đang say mê nấu nướng trong chiếc tạp dề trắng.
Tự nhiên,
(Mình có cảm giác như vừa mới cưới vậy. Nghĩ gì vậy chứ, tên ngốc này...)
Những suy nghĩ bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu.
Để dập tắt những suy nghĩ kì cục đó, Keitaro lắc đầu liên tục. Cậu như muốn đập đầu vào tường như con chim gõ kiến, nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để không làm vậy.
(Không ngờ lại có ngày mình được ăn đồ do Sofia nấu. Nhìn chúng ngon quá...)
Một số món ăn đã được sắp xếp trên bàn, chúng đều kích thích cái bụng của Keitaro. Bụng cậu đang kêu lên dữ dội.
Sự sung sướng khi được ai đó nấu ăn cho mà mình không phải đụng một ngón tay là không thể bàn cãi.
Dù cảm thấy hơi tội lỗi nhưng Keitaro vẫn rất mong chờ việc nấu ăn của Sofia hoàn thành.
“Keitaro, đồ ăn sắp xong rồi.”
“Được, để tớ chuẩn bị cơm.”
“Nhờ cậu vậy.”
Nhận được nhiệm vụ, Keitaro liền đứng dậy khỏi ghế và tiến về phía nồi cơm điện, xới cơm vào hai bát.
Sau đó cậu đặt chúng lên bàn ăn. Dù những chiếc ghế đối diện đều chưa có ai ngồi nhưng họ lại ngồi cạnh nhau như một sự sắp xếp sẵn.
Sofia muốn như vậy nên Keitaro không có cách nào để phản đối.
“Để cậu đợi lâu rồi. Món cuối cùng là thịt hầm khoai tây cổ điển.”[note56963]
Sofia đặt chiếc đĩa cuối cùng lên bàn, nó kêu cạch một tiếng nhẹ và tỏa ra một hương thơm thật hấp dẫn.
Keitaro cảm thấy đến lúc cho cái bụng mình hoạt động rồi.
“Thật tuyệt vời. Cậu làm một món ăn kinh điển của Nhật Bản thật hoàn hảo. Đây đúng là món đó.”
Ngoài thịt hầm khoai tây, còn có súp miso, một món trộn gồm komatsuna[note56964] và cà rốt và cá thu nướng muối.
Thực đơn gồm toàn món cổ điển khiến Keitaro không thể không khen ngợi cô.
“Tớ đã làm nó với rất nhiều tình yêu, vậy nên hãy ăn nhiều vào nhé.”
Sofia ngồi bên cạnh Keitaro, má cô có chút đỏ hồng. Họ ngồi gần nhau đến mức có thể chạm vai vào nhau. Nếu Keitaro thuận tay trái thì việc ăn uống là một thử thách rất lớn.
“Tớ hiểu rồi, chắc chắn chúng ngon lắm. Ta ăn thôi.”
Keitaro chắp tay lại, cảm ơn Sofia thánh thiện và mẹ thiên nhiên.
“Giờ tớ có chút lo lắng.”
Bỏ qua sự bồn chồn của Sofia, Keitaro cầm bát súp miso lên và thưởng thức hương vị của nó.
Ngay cả người không biết gì về ẩm thực như Keitaro cũng chỉ cần dùng mũi để kiểm tra sự cân bằng tinh tế giữa miso, dashi và các nguyên liệu khác-một kiệt tác thực sự.
Mùi thơm xộc vào mũi cậu khiến bụng Keitaro cồn cào hơn.
“...Mùi vị tuyệt quá. Sự cân bằng giữa miso,dashi và các thành phần khác thật hoàn hảo, chỉ cần ngửi mùi cũng biết được. Giờ thì…”
Cậu đưa bát lên miệng.
Khoảnh khắc hương vị của bát súp lan tỏa trong miệng cậu thật mềm mại và thanh dịu, khiến Keitaro vô thức thở dài.
Hương vị không đọng lại quá lâu trên đầu lưỡi để không làm ảnh hưởng đến các món ăn khác. Nhưng nó cũng không quá nhạt nhẽo, đó là một sự tính toán gia vị chuẩn chỉ.
“...Ngon quá. Đơn giản là ngon. Mọi thứ đều nhẹ nhàng.”
“Tớ mừng vì nó hợp khẩu vị của cậu.”
Giờ món súp miso này đã trở thành một hương vị thiết yếu trong cuộc sống của cậu.
Cậu muốn cảm ơn Sofia nhưng chỉ dùng lời nói là không đủ để diễn tả hương vị của nó.
“Nếu phải nói thì, hương vị thật nhẹ nhàng. Thứ mà tớ muốn có hàng ngày, là hương vị này.”
Keitaro cố tìm từ ngữ để khen ngợi, nhưng nó mang tính biểu đạt cảm xúc hơn là miêu tả hương vị.
“Cậu nói vậy nghĩa là… cậu muốn tớ nấu súp miso mỗi ngày phải không?”
“Phải. Không chỉ riêng tớ, mà ai cũng muốn vậy. Nếu được thưởng thức thứ này mỗi ngày, cuộc sống của câu sẽ hạnh phúc hơn.”
“...”
Keitaro nói điều đó như một lời cầu hôn mà không hề hay biết. Cậu chỉ đơn giản khâm phục tài nấu ăn của Sofia.
Tiếp theo, Keitaro ăn thử món trộn komatsuna và cà rốt.
“Ồ… Rau có thể ngon thế này sao? Komatsuna không chỉ là một chiếc lá nữa…”
Màu sắc đẹp mắt, mùi thơm của dầu mè, vừa nhai cậu vừa cảm nhận được hương vị của thế giới đang lan tỏa trong miệng.
Keitaro rất ngạc nhiên khi không thể ngờ được rau có thể ngon đến vậy.
Tiếp theo là món cá thu nướng.
“Ngon quá… Cách nướng và lượng muối nêm nếm đều hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức đáng sợ.”
Dù có lớp da giòn như thịt lại rất mềm và dễ dàng tan ra khi cho vào miệng, kết cấu của món cá đã ở một đẳng cấp khác.
Keitaro nghĩ rằng đây là món ăn của một chuyên gia có chục năm kinh nghiệm.
Món cuối cùng là thịt hầm khoai tây.
“Tớ sắp khóc mất.”
Cậu bất giác rơi nước mắt.
Theo quan điểm của cậu, những món ăn gia đình là những món hầm, trong đó thịt hầm khoai tây luôn là số một.
Toàn thân Keitaro được bao bọc bởi sự ấm áp và hạnh phúc.
“Có phải tớ nêm quá gia vị không?!”
“Không phải đâu. Tớ xúc động quá thôi. Sofia, cậu thật tuyệt vời…”
“Ah… tớ mừng vì cậu thích nó..”
Bị quá tải bởi nhiều cảm xúc trong lòng, Keitaro ôm chặt lấy Sofia ngay khi cậu đặt đũa xuống.
“Nó là món ngon nhất… rất ngon…”
Sofia nghe thấy giọng nói đầy ngưỡng mộ của Keitaro. Hẳn là cậu đang rất xúc động.
“Tớ nghĩ mình không thể hài lòng với món ăn của người khác nữa.”
Đây là một lời đề xuất của Keitaro trong khi cô đang vòng tay ôm lấy lưng của Keitaro.
“Không sao đâu, chỉ cần cậu vừa lòng với tớ thôi…”
Cô thì thầm vào tai Keitaro đầy ngọt ngào.
----------------------------------------
Đổi Sophia thành Sofia nha mn :>
6 Bình luận