Hồi cấp 1, lớp học không một bóng người ngoại trừ tôi.
Tôi đã quen với việc ở một mình. Ký ức về những ngày bé dường như đã phai mờ trong tôi.
Tuy nhiên, đôi khi có những hình ảnh chạy ngang trong đầu mà tôi không nhớ.
Một cô gái khóc thút thít:
"Hãy hứa với mình rằng cậu sẽ không quên... Mình yêu cậu. Hãy gặp lại nhau nhé, được không?"
Chẳng biết đó có phải là thật không hay chỉ là giấc mộng.
Dù sao, tôi đang gượng sống qua từng ngày một cách tuyệt vọng, và không có thời gian để suy nghĩ về những điều như vậy.
---
Như mọi ngày, tôi ăn bento một mình trong giờ nghỉ trưa.
Hôm nay, trong hộp bento của tôi có cơm với mận ngâm, cá hồi thái lát và kinpira bắp cải thái nhỏ.
Có vẻ tay nghề nấu ăn của tôi đã cải thiện. Kết quả khá khả quan.
Trong khi đang ăn bento, tôi nhớ lại sự việc sáng nay.
Khi tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hanazono, tôi cảm thấy xấu hổ.
Để che giấu nó, tôi phóng thẳng đến trường.
Có thể nghe cô nói "Hả, hả!?", thôi để lần khác nói tiếp.
Bạn bè có thể trò chuyện bất cứ lúc nào mà nhỉ.
Hơn nữa, tôi đã trò chuyện với Hanazono ở hành lang trong giờ ra chơi. Cô ấy vẫn chưa quen với việc tôi reset lại mọi thứ.
"[...Cậu giống Tsuyoshi hồi cấp hai]"
Cô ấy đáp lại như thường lệ.
[Uwaa, tuy biết là vậy... nó thật đau… Không sao đâu, mình sẽ cố gắng hết sức!]
Cô ấy nói rằng không hề cảm giác gì với tôi. Lẽ ra nên thế, vậy tại sao cô ấy lại trông não nề? Không thể tránh được.
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ mới bắt đầu từ lúc này.
Các bạn cùng lớp của tôi đang cười nói, thưởng thức bữa trưa cùng nhau. Mặc dù tôi không thể ăn chung với họ, nhưng tôi rất vui khi thấy mối quan hệ tốt đẹp đó. Nó làm tâm trạng của tôi thậm chí còn tốt hơn.
"Ê! Ăn thôi! Yamada, hôm nay mày có tới căng tin không?"
"Hử? Chị gái làm bento cho tao rồi."
“Lại có đồ chiên nữa này!”
"…Sao bento của mày lúc nào cũng có món chiên vậy… mà nhìn ngon thiệt."
Chiên ư... Nghĩ lại, tôi chưa từng thử món đó. Hay rảnh thì làm thử nhỉ.
Suy ngẫm một hồi, tôi nhận ra có một cô gái ngồi bên cạnh liếc nhìn tôi.
Tên cô ấy là Sasaki Miki-san. Tôi nhớ tên của mọi người trong lớp. Tôi luôn chuẩn bị tinh thần trong trường hợp có ai đó muốn nói chuyện với tôi. Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ điền kinh, nhưng nghe nói gần đây cô ấy có vẻ ít hoạt động.
"Ừm..à..ừm. Toudou-kun."
Tôi không đáp lại liền.
Trước đây, tôi chưa bao giờ nói chuyện với Sasaki-san. Chỉ biết mỗi tên không đồng nghĩa với việc tôi có thể trò chuyện dễ dàng với cô ấy.
Mồ hôi chảy dọc sống lưng và khuôn mặt tôi thì đỏ bừng.
"Toudou-kun, xin lỗi nhưng cậu có thể cho mình mượn chỗ của cậu được không? Có bạn mình từ lớp khác đến..."
Tôi mất một chút thời gian để hiểu.
Xung quanh Sasaki-san là các thành viên từ câu lạc bộ điền kinh... Hyodo-san, từ lớp bên cạnh có Igarashi-kun, Mitobe-san và Takizawa-kun.
-Thường thì ăn xong tôi hay loang quanh trường nên không sao. Họ có thể ngồi ở chỗ tôi nếu muốn. Có lẽ Sasaki-san đã nhận ra thói quen của tôi nên mới hỏi.
Tôi cần trả lời Sasaki-san. Nhưng lời tôi không cất được.
Tôi phải mau mau nói gì đó. Ăn nhanh lên tôi ơi. Lúng túng quá.
"X-Xin lỗi, cậu có thể đợi một chút được không?"
Tôi muốn từ tốn đáp thôi. Nhưng những gì tôi nói ra thì lại trái ngược hoàn toàn.
"Ồ, ừ, tất nhiên... Không phải vội đâu... Ý mình là, đợi cậu ăn xong cũng được..."
Lời xin lỗi của Sasaki-san khiến tôi càng rối bời hơn.
Nhiều người nhìn vào làm sao tôi ăn cho nổi.
... Mấy lúc này nên bình tĩnh đã. Cô ấy đang hỏi đàng hoàng. Cô ấy chỉ muốn ăn chung với chung câu lạc bộ. Nhường chỗ chả phải vấn đề to tát. Tôi có thể ra sân rồi xử gọn bữa trưa cũng được.
Tim tôi đập thình thịch. Đã lâu rồi tôi mới nói chuyện nhiều như thế này với bạn cùng lớp.
"-Tất nhiên rồi."
"Không... Cậu không cần phải vội thế đâu..."
Tôi nhanh chóng gói hộp bento và đặt nó vào túi xách trên vai. Ăn ở ngoài cũng không tệ.
Thời tiết cũng đẹp, không khí dễ chịu. Nếu tôi rời đi ngay lập tức, Sasaki-san và bạn của cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.
"À, cảm ơn cậu rất nhiều..."
Khi tôi liếc nhìn qua khuôn mặt của Sasaki-san, vì lý do nào đó, cô ấy trông có vẻ sợ hãi.
"... Má, gì đây trời, kinh vãi."
"Tên ngốc Igarashi. Cậu ta nghe được cậu nói đấy, cậu ta còn nhường chỗ cho nữa nên chúng ta mới là người thô lỗ ở đây."
"Đã nói là tôi đợi cậu ta ăn xong được mà."
"Nhưng vẻ mặt của cậu ta trông rất khó chịu."
"Cậu mới là đứa khó chịu đó."
Tôi định đi ra ngoài, nhưng tình cờ nghe được tiếng thì thầm của họ.
Tại sao cô ấy lại sợ hãi? Rõ ràng tôi đã nhường mà...Tại sao tôi lại bị nói xấu?
Tôi quyết định mạnh dạn hỏi. Tôi sẽ bắt chuyện trước. Tôi đã hứa với Hanazono rằng sẽ tiến về phía trước.
Vì vậy, tôi quay lại và hỏi Sasaki-san.
"Này, Sasaki-san. Thực sự là vẻ mặt của tôi trông đáng sợ đến vậy sao?"
Khi nhìn thấy tôi quay lại, khuôn mặt Sasaki-san tái nhợt.
"Ờ, um... Mình xin lỗi cậu, cậu nghe rồi... Mình thực sự xin lỗi..."
"Cái gì? Miki không làm gì sai cả, là tôi đã nói."
"Ừm, dừng lại đi..."
Igarashi-kun đứng trước mặt tôi như thể đang che chắn cho Sasaki-san...
Tôi bối rối.
Làm thế nào mọi thứ lại như này? Tôi chỉ muốn nhường chỗ, và tìm lý do Sasaki-san sợ hãi.
Cơ bắp của Igarashi-kun không tệ, nhưng nhìn vào kích thước cánh tay thì có thể thấy cậu ta đã bỏ bê tập luyện.
Chả cân xứng gì cả. Cơ bắp cần phát riển đồng đều hơn...
Cuối cùng, tôi toàn suy nghĩ mấy thứ không đâu. Điều đó không khác gì chạy trốn cả.
Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với các bạn cùng lớp, nó đều trở thành như vậy.
... Không được bỏ cuộc.
"Nói gì đi chứ."
"À, tôi thắc mắc thôi."
"Hả?"
"Tôi muốn biết tại sao Sasaki-san lại sợ hãi, chỉ thế thôi."
Với vẻ mặt chán nản, Igarashi-kun hỏi Sasaki-san.
"Miki, cái tên này... khá kỳ lạ phải không?"
"Igarashi-kun... có thể dừng lại được không? Tớ... Tớ là người sai nên..."
"Không, cậu không cần phải xin lỗi. ...Tôi đã làm gì sai? Tại sao? Tôi chỉ muốn biết."
Igarashi-kun thở dài và nói với tôi.
"Cậu kỳ cục thật nhỉ? Toudou đúng không? Cậu rất đáng sợ. Khuôn mặt và không khí xung quanh cậu, tôi không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Cậu khiến tôi rùng mình. Thế nên Miki mới sợ hãi. Ý tôi là, cậu định ăn bento ở đâu?"
“Thời tiết rất đẹp nên tôi sẽ ăn ngoài sân.”
"Chết tiệt, cậu định ăn một mình ở nơi tụ tập của con gái à! Chà, đó là lỗi của bọn tôi khi tạo ra bầu không khí như vậy. Xin lỗi vì điều đó. Đó có phải là lý do tại sao cậu không có bạn bè? Đánh giá theo phản ứng của Miki, có lẽ quả là vậy."
"Này Igarashi, cậu quá đáng rồi..."
"Xin lỗi, mình hơi quá trớn."
Sasaki đứng sau Igarashi trông có vẻ hối lỗi. Họ dường như không biết họ đã làm sai điều gì.
"Ra là vậy? Tôi... tưởng đã làm đúng cách—"
"Không, nếu chịu lắng nghe cậu nói thì cậu là một người tốt. Lỗi của bọn tôi khi sợ hãi vậy. Tôi sẽ chăm sóc Miki nên đừng lo lắng!"
Vậy ra đây là sức mạnh của người hướng ngoại—
Tôi nói chuyện bình thường rồi này.
Tôi thực sự cảm động. Mỗi lời tôi nói đều được đáp lại.
"Cảm ơn vì lời nhận xét đó. Một lần nữa, tôi sẽ đi ra sân—"
Có người bước vào lớp học.
Đồng thời, tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi.
“Tsuyoshi ơi. Hai đứa mình ăn trưa chung nhé... hả? Bầu không khí này là sao đây?”
Hanazono tiến lại gần tôi với hộp cơm trưa trên tay.
“Ồ, ừm, đây là Igarashi-kun. Cậu ấy chỉ nói với tôi vài điều thôi. Tôi đang bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
“Ôi chết... Khi khác lớp thì rất khó để giải quyết đúng không? Đi nào, Tsuyoshi, đến lớp của mình đi!”
“Tôi đang đói lắm. Hanazono, thời tiết khá đẹp nên ra ngoài ăn đi. À, Igarashi-kun và những người khác, hãy thưởng thức bữa ăn của mình nhé. Ngoài ra, Sasaki-san—”
"À.. hở?"
“Xin lỗi vì đã làm cậu sợ. Tất cả là do tôi."
Tôi nghĩ tôi đã có một biểu hiện căng thẳng. Tôi cố nặn nụ cười tươi nhất có thể.
Đột nhiên, Igarashi-kun vỗ vai tôi. Nó không đau, nhưng... tại sao?
"…Huh? Đống cơ nắp này ảo điên... Puhaha!! Thú vị lắm, Todo! Thỉnh thoảng cậu nên đến câu lạc bộ điền kinh! Cậu cũng có bạn bè nhỉ? Mặc dù Hanazono dễ thương nhưng tính cách thì ngược lại. Cổ hầu như không có bạn là con trai nào. Tuy không biết rõ Hanazono, nhưng mừng cho cô ấy."
“Igarashi… im đi. Tôi giết cậu giờ…"
Tôi quyết định xen vào.
“Hanazono và tôi đã trở thành bạn bè sáng nay.”
"Huh? Tôi tưởng hai người luôn… thôi sao cũng được!”
Tôi vỗ nhẹ vào vai Igarashi-kun tương tự như cậu ta đã làm. Đây có phải là bằng chứng của tình bạn?
“Vỗ mạnh hơn nữa!! Sức mạnh của cậu thật điên rồ! Thấy chưa, Toudou không tệ. Nếu thích cứ qua câu lạc bộ điền kiinh! Hai cậu dùng bữa đi! Chúng tôi sẽ ăn ở đây!”
“Vậy thì xin thứ lỗi–“
Sasaki-san cúi đầu thật sâu với tôi. Một cử chỉ dễ thương.
–Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là trò chuyện với mọi người. Có mắc lỗi vẫn sửa sai được.
Tôi lại nghe thấy tiếng tặc lưỡi.
"Ê ê, đằng ấy bé bé họng giùm? Đã là người ngoài thì đừng gây rối trong lớp này chứ? Ủa Toudou, cậu chung lớp tôi á? Tại cậu toàn ở một mình nên tôi tưởng lộn chớ."
"Rokka, dừng lại..."
"Nè, làm miếng đậu đi, tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn đấy~."
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Rokka trong suốt thời gian qua.
Tôi quá bận giải quyết vấn đề với Sasaki-san và Igarashi-kun nên không để ý.
"Gì đâyyy~. Trước đây cậu rất nhiệt tình khi giúp tôi học, thậm chí còn để tôi gọi cậu là sensei ~. Cậu có ghét chút nào đâu~. Nhưng giờ cậu lại bỏ rơi tôi? Cậu làm lành với con nhỏ xảo trá từ lúc nào? Haahaa? Hay cậu bị nó quyến rũ rồi?"
Tôi nghiêng đầu, bối rối.
Có gì mà buồn cười? Tôi không hiểu.
"Ừm…nếu cậu muốn tôi dạy thì cứ nói, nhưng tôi không biết rõ về Rokka-san nên…"
"Ha!? Thái độ đó là sao! Khó chịu đấy. Một tên tự kỷ ăn nói thế này. Tôi rủ cậu đi hát karaoke riêng thì cậu lại từ chối… Thực ra cậu muốn hẹn hò với tôi phải không! Cậu còn chẳng đọc được bầu không khí.”
Liệu đây có phải ác ý?
Tôi không quan tâm đến công kích từ người lạ.
Tôi đã reset quan hệ với Rokka.
Chỉ còn sót lại vài mẫu ký ức song không lấy một cảm giác.
"Tôi muốn đi riêng với Rokka-san? Xin lỗi nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Huh!? K-không hiểu…? Cậu đùa tôi à? Cậu đã đợi hai tiếng đồng hồ vì muốn gặp tôi, phải không? Cậu rất muốn gặp tôi ha?"
"À, cái chuyện lúc đó á. Vậy là cô cố tình bắt tôi chờ để thỏa mãn cái tôi của mình. Tôi hiểu rồi, cô thực sự là một người khá khó chịu đấy phải không, Michiba."
Tôi tự nhủ như thể xác nhận sự thật. Cả phòng học liền náo loạn.
Mọi người xì xào bàn tán.
"Chuyện gì đã diễn ra giữa Rokka và Toudou?"
"Hình như cậu ta tức giận vì bị cô ấy cho leo cây…"
"Trời ạ, tồi tệ."
"Cậu ta từng dạy học cho cổ nhỉ?"
"Phải chuyện mình đâu, thôi ăn đi!"
"Toudou-kun, anh chàng tội nghiệp."
"Ơ, giọng của Toudou nghe có vẻ hoàn toàn vô cảm đấy? Thật là đáng sợ..."
Tôi không thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Muốn phắn khỏi đây cho lành.
"Hanazono, ta đi thôi. Ừm, cậu sao vậy?"
“… Không có gì. Đi nào.”
Rokka đứng dậy.
"Đợi đã! Thỏa mãn cái tôi... bực nhá. Rõ ràng tôi tốt hơn con ả đó! Cậu đúng là rất tệ nhận định người khác. Cô ta là kẻ nói dối nhỉ? Ả còn gọi cậu là đứa để lợi dụng cơ mà!"
Tôi dừng lại và nhìn Michiba.
Tôi vẫn không hiểu. Vụ Hanazono có liên quan gì đến Michiba.
Khỏi cần nhiều lời.
"Việc này không liên quan đến Michiba. Xin dùng nói xấu bạn của tôi giùm."
Bầu không khí trong lớp chợt im lặng.
Tôi chẳng thích mấy lúc vắng lặng này. Tôi ưa bầu không khí ồn ào hơn. Tại sao mọi thứ lại lìm thế?
Vì Michiba-san và tôi đang nói chuyện?
Lúc sau, lớp lại trở nên ồn ào. Nhưng không theo kiểu tôi thích.
"Hử...? Trước đây, tôi có nói gì cậu cũng không bao giờ nổi giận mà? Đợi-Đợi một chút..."
Tức giận? Tôi không có cái cảm xúc ý.
Mấy lời vô cảm là đủ để đáp người lạ rồi.
"Tôi cho rằng đó là ghen tị chăng? Bởi vì tôi là bạn của Hanazono."
"Cái gì!? Làm như tôi ghen tị với hai người vậy!! D-Dù sao thì tự tôi cũng học được!"
Thôi được, có vẻ cô ấy không hiểu ý nghĩa của việc dạy kèm đó.
"Không đúng. Việc dạy kèm không nhằm mục đích cải thiện nền tảng của cô. Chỉ là để nhanh chóng đạt điểm kiểm tra cao hơn. Tôi không nghĩ cô có thể đạt điểm tương tự trong bài kiểm tra tiếp theo."
"Huh...? Nhưng với cùng phương pháp..."
"Tôi dự đoán câu hỏi kiểm tra dựa trên xu hướng và tính cách trước đây của tất cả giáo viên, kết hợp với trực giác bản thân. Một mình thì không làm nổi đâu."
Khuôn mặt Rokka tái nhợt. Cô ấy không ổn à? Ai đó nên đưa cổ đến phòng y tế.
"Ừm, vậy hãy tiếp tục dạy cho tôi nhé! Không công bằng khi chỉ mỗi nhỏ dối gian kia!"
Dường như cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn không diễn ra suôn sẻ.
Có phải tôi thiếu kỹ năng giao tiếp?
Tôi nên giải thích lại cho Rokka-san một lần nữa.
“Xin lỗi…tôi thực sự không muốn dạy cô nữa. Làm ơn đừng dính dáng tới tôi. –Lần cuối, đừng nói xấu bạn tôi.”
“À, ừm… nhưng…”
Cơ thể của Michiba bắt đầu run rẩy. Có lẽ cô ấy cảm thấy không khỏe.
Đây không phải là lúc để nói chuyện với tôi.
Tôi cần nói đủ to để đối phương nghe rõ.
Tiếng ồn xung quanh có lớn quá không?
“Xin hãy im lặng một chút”
Khi tôi nói những lời đó, cả lớp lại trở nên im lặng hoàn toàn.
Rokka-san im bặt…
…Nếu mọi người yên lặng thì chắc hẳn cô ấy có thể nghe rõ chứ, phải không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đến gần một chút―
Tôi đến gần Rokka-san.
"Huh? Cái-cái gì!? D-dừng lại, đừng đến…!”
Cơ thể của Michiba-san còn run rẩy hơn nữa.
“Đ-đừng, sợ… sợ…”
Song, đầu tôi choáng váng. Nó hơi tê tê.
Đó là Igarashi-kun.
"Đồ ngốc! Cậu trông đáng sợ lắm đấy! Tôi là con trai còn thấy sợ nữa! Thôi, để tôi lo liệu cho, mau nhanh đi ăn với cô gái dễ thương xui xẻo đó của cậu đi!”
“…Cậu nói phải, Igarashi-kun. Cậu là một người tốt."
“I-im đi! Nhanh chân lên giùm! Rokka, uống chút trà bình tĩnh lại!”
Igarashi-kun lúng túng nhìn tôi.
Nhờ Igarashi-kun mà không khí lớp đã dịu xuống.
Rokka yên vị tại chỗ trong khi bạn bè xoa lưng và trò chuyện với cô ấy. Chắc chắn đây là lỗi tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Vì tôi có Hanazono là bạn.
Dù sao, tôi đang rất đói. Ra sân lẹ nào.
Tôi đã lãng phí thời gian không cần thiết.
Cuối cùng, tôi chưa thể hiểu những gì Rokka-san muốn nói.
Cô ấy có còn liên quan nữa đâu, quên đi.
Tôi nắm bàn tay lạnh ngắt của Hanazono rời khỏi lớp.
───
Ở cấp 1, tôi làm gì có mấy quan hệ này.
Người lớn chỉ coi tôi như một con số.
Tôi nhớ rằng họ đã rất phấn khởi và thất vọng vì điểm số của tôi.
Tuy nhiên, có một người lớn tốt bụng. Anh ta luôn khen ngợi tôi khi tôi nỗ lực. Và đôi khi, anh ấy còn cho tôi những viên kẹo ngọt ngào.
Đó là niềm vui duy nhất của tôi.
Bây giờ, khi nhìn lại, tôi mới nhận ra lúc đó mình cảm thấy cô đơn đến nhường nào.
───
Giờ nghỉ trưa trôi qua chớp mắt...
Không còn thời gian để trò chuyện thoải mái với Hanazono. Bọn tôi đã ăn xong bữa trưa ở sân. Cô đơn thật...
Nên hôm nay, bọn tôi quyết chọn đi đường vòng để về sau một thời gian không đi chung.
Cứ như đã lâu lắm rồi.
Chúng tôi vào một nhà hàng gia đình tên Saizeriya. Đây là lần đầu tiên tôi đi nhà hàng gia đình cùng Hanazono. Trên đường về nhà, chúng tôi thường ghé qua quán bánh mì hay cửa hàng bán bánh crepe. Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Chúng tôi đến quầy lấy đồ uống.
"Tsuyoshi, trước đây mình đã nghĩ sẽ có thể giúp khi cậu gặp chuyện... Nhưng mình cần thay đổi."
Trong khi uống thức uống màu xanh lá cây, Hanazono nói với tôi. Là sao? Tôi tò mò...
Tôi nhớ lại lần đầu tiên uống soda, đó là khi tôi vừa học xong tiểu học.
Tại nhà Hanazono, dì cô ấy đã cho tôi uống.
Vị ngọt-rất ngon. Khi ấy, vị giác tôi như có cuộc cách mạng. Thật bất ngờ là có loại thức uống này tồn tại trên đời.
Gần đây, sau sự cố ở quán karaoke, tôi khám phá ra một góc quầy đồ uống.
Một sự thật đáng ngạc nhiên là tôi có thể thưởng thức những đồ uống này tùy thích. Thế giới thật là rộng lớn...
"Này, cậu có nghe không?"
"Không có gì. Hanazono, là về hành động của tôi lúc trưa... nhỉ?"
"Chắc chắn cậu đang nghĩ ngợi lung tung? Sao cũng được. Mình thấy cậu đã khác xưa. Về chuyện với Igarashi... à, đó chỉ hiểu lầm."
"Igarashi là một chàng trai tốt."
"Cậu ta không phải là người xấu. Nhưng vì cái tính cách, mà nhiều người không thích hắn lắm."
Thật sao? Ngay cả Igarashi cũng bị ghét á? Chẳng tin nổi.
"Dù sao, đây cũng là cơ hội để cậu nói chuyện với bạn khác, rất tốt. Nhưng về Michiba..."
"Hả? Tại sao? Mối quan hệ của tôi với Michiba đã chấm dứt."
"Vì chuyện với Michiba, cả lớp có thể nghĩ cậu đáng sợ. Nhỏ đó... càng nhớ càng bực. Cô ta làm mình khó chịu. Nhưng ít ra cô ta đã để lộ mấy hành vi sai trái đó..."
"Tôi không có ý định liên quan đến Michiba đâu."
"Michiba có thể im hơi một thời gian. Cô ta sẽ cố cứu vớt niềm tin từ mọi người. Có lẽ cô ta sẽ không làm phiền Tsuyoshi. Nhưng vì đó là Michiba... nên không đoán được."
Tôi sốc
Cả Igarashi và Sasaki đều dùng từ "đáng sợ".
Tôi đáng sợ à? Tôi nghĩ mình bình thường lắm. Tôi luôn cố để trông vô hại nhất có thể?
Tôi để lại ấn tượng đáng sợ cho các bạn cùng lớp? Không ai nói tôi biết. Có ai nói chuyện với tôi đâu. Cả Michiba và Sasami cũng vậy. Liệu có phải họ chỉ đang lợi dụng tôi?
"Ha, có lẽ cậu nghĩ tôi đáng sợ phải không, Hanazono?"
“Ở trường cấp hai... ừ. Nhưng bây giờ thì khác rồi phải không? Cậu rất tốt. Tốt đến mức... mình đã phải lòng cậu... À, không, giờ thì chỉ là bạn... Mọi người đều không biết Tsuyoshi tốt bụng như thế nào!”
Tôi cảm thấy buồn vì mọi người nghĩ tôi đáng sợ.
Tôi nghĩ rằng sau khi tiếp xúc một chút với Igarashi và Sasaki, chúng tôi có thể trở thành bạn bè...
Tốt hơn hết là không nên liên quan đến ai... để bản thân không bị tổn thương.
Nếu vậy—tôi nên reset mọi chuyện—
Hanazono nhìn tôi với một nụ cười yếu ớt.
"Không sao đâu, có mình mà. Vì vậy, hãy kết bạn từ từ nhé. Sẽ thật tệ nếu reset những kết nối mà cậu đã tạo ra phải không? Hãy tiến về phía trước... cùng nhau, hai chúng ta. Bởi vì Tsuyoshi tốt bụng nên mọi người sẽ hiiểu–"
"Tôi hiểu rồi, nếu reset, tôi không thể tiến về phía trước được. ...Hanazono, một lần nữa cảm ơn cậu vì đã trở thành bạn của tôi."
"Vâng-"
Sau đó, Hanazono và tôi tiếp tục tán gẫu ở Saizeriya. Đã đến giờ tôi đi làm thêm nên cả hai quyết định sẽ tiếp tục vào ngày mai.
Trò chuyện thoải mái với một người bạn... thật thú vị. Tôi đã dành thời gian này để suy nghĩ về điều đó.
6 Bình luận