Cô bạn thân nhất của crus...
Tsuchiguruma Hajime Oreazu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel Arc.1 (ĐÃ HOÀN THÀNH)

Chương 27

5 Bình luận - Độ dài: 1,810 từ - Cập nhật:

Kỳ nghỉ hè đã đến.

Cũng lâu rồi Seko-kun, Haru và tôi cùng đi chơi vào ngày nghỉ.

Vì cả tôi và Haru đều có việc ở nhà, nên bọn tôi không đi chơi với nhau được.

Thế nên cả bọn quyết định sẽ đi chơi nhiều hơn trong kỳ nghỉ hè này.

Vì là mùa hè, nên bọn tôi định sẽ tới bể bơi.

Đây là lần đầu tiên tôi đi bơi cùng bạn, và từ lúc lên kế hoạch đến giờ tôi cứ phấn khích mãi không thôi.

Biết rằng Seko-kun, một đứa con trai ở đó còn khiến tim tôi đập nhanh hơn nữa.

…Nhắc đến bể bơi, thì tôi cũng cần đồ bơi nữa.

Nhưng tôi chỉ có bộ của trường thôi, mà bộ đó cũng lâu lắm rồi, giờ không mặc được nữa.

“Mình phải đi mua một bộ nhỉ…”

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm. Đầu tiên, tôi muốn biết nữ sinh trung học thì thường mặc kiểu gì. Kết quả là những bộ đồ khá bắt mắt.

Chẳng hiểu sao họ mặc được mấy thứ này nhỉ. Tìm hiểu sâu hơn thì, tôi biết được những lí do như muốn mình trông trẻ hơn này, rồi hợp với phụ nữ trưởng thành này, và còn vì được cánh đàn ông thích thú nữa…”

“Thứ được đàn ông thích ư…”

Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó.

Tuy nhiên, lần này tôi sẽ đi cùng Seko-kun.

Nếu thế, tôi có nên suy nghĩ thêm chút về mặt này không?

Nhưng tại sao tôi lại phải nghĩ chứ…

Tôi tưởng tượng Seko-kun thấy mình trong bộ đồ bơi, và khi nghĩ đến biểu cảm của cậu ấy lúc đó---

“Mà, đây cũng là dịp đặc biệt mà.”

Tôi lẩm bẩm như đang tự thuyết phục  bản thân.

Nghĩ rằng Haru có thể cũng đang gặp khó khăn, tôi nhắn hỏi cô ấy có muốn cùng đi mua sắm không.

Cô ấy phản hồi ngay lập tức, và thế là bọn tôi sẽ đi mua sắm cùng nhau.

Tôi gặp Haru trước ga, nhìn trang phục của cô ấy.

Vẫn như mọi khi, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm trạng tôi khá hơn rồi, cô ấy dễ thương quá mà.

Hôm nay tôi đội một chiếc mũ vì Haru cũng hay đội, nhưng hôm nay cô lại không mang.

Vì tôi đã tìm trước vài cửa hàng rồi, nên bọn tôi hướng thẳng đến một nơi luôn, và tôi đã chọn một bộ khá bắt mắt.

Haru thốt lên ngạc nhiên khi thấy bộ tôi chọn.

“M-Misa. Cậu định mua bộ này sao?”

“…Ừ. Cậu thấy có hợp với tớ không?”

“Uh, là cậu mà, nên tớ nghĩ sẽ hợp thôi, nhưng… cậu thích kiểu này à?”

“…Chắc vậy. Tớ nghĩ là mình cũng thích.”

Không phải là cho tôi. Mà có lẽ là cho cậu ấy---

**

Cuối cùng, tôi mua bộ đồ bơi đó, và hôm nay đến bể bơi cùng Haru và Seko-kun.

Dù tự mình chọn nhưng tôi vẫn do dự khi mặc lên trong phòng thay đồ.

Nhìn sang Haru, cô ấy đã nhanh chóng thay sang một bộ đồ bơi dễ thương mà.

Tôi nghĩ mình đáng ra nên chọn một bộ ít hở hang hơn, nhưng đã quá muộn rồi.

Hít thở một hơi thật sâu, tôi thay đồ.

Chuẩn bị xong xuôi, bọn tôi đến chỗ cạnh bể, nơi Seko-kun đã thay đồ xong đứng đợi bọn tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mặc đồ bơi đấy, vì sơ trung bọn tôi không có học bơi.

Dù chưa từng nghĩ gì khi thấy ảnh đàn ông cởi trần trên ảnh hay TV, nhưng nhìn thấy cậu ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Khi thấy bọn tôi, Seko-kun trưng ra biểu cảm như hoàn toàn bị mê hoặc.

Thấy phản ứng đó khiến tôi có hơi vui vì đã chọn bộ đồ này.

Thế nhưng, phần tham lam trong tôi còn muốn nữa.

“Seko-kun, cậu thấy sao?”

“Tuyệt vời! Hoàn hảo! Cứ như thiên sứ giáng trần vậy! Hãy hẹn hò với tớ đi!”

“Fufu, cảm ơn nhé. Tớ cũng phải chọn mãi đấy.”

Ngoài mặt tôi giữ vẻ bình thản, nhưng tim tôi thì nhảy loạn lên rồi.

Tôi đã từng được Seko-kun khen rất nhiều, nhưng cảm giác hôm nay lại khác hẳn.

Có lẽ là do được khen vì những gì tôi đã tự làm.

Sau đó, Seko-kun cũng khen Haru nữa, cô ấy dù tỏ ra gắt gỏng nhưng lại có vẻ vui vui.

Và rồi, theo đề xuất của Seko-kun, bọn tôi quyết định sẽ đi cầu trượt nước trước.

Tôi chưa từng đến nơi này cùng bạn bè, nên không biết làm gì mới vui.

Dù hứng thú với ý tưởng của Seko-kun, nhưng tôi vẫn khá sợ độ cao.

Nhìn từ xa đã thấy cao rồi, nên không biết tôi có thể tận hưởng không nữa.

Có lẽ vì thế nên tôi không để ý rằng Haru không đi theo bọn tôi. Nhưng Seko-kun thì có, cậu quay lại gọi cô.

Khi đó, Haru tươi tỉnh lại chạy đến chỗ chúng tôi.

Và lúc đó---

“Ah!”

Haru trượt chân ngã xuống.

Tôi lao đến theo phản xạ, nhưng Haru đã ngã vào vòng tay Seko-kun rồi.

Thế là, hai người họ đang ôm nhau khi mặc đồ bơi.

Bỗng tôi thấy có chút bất an.

“---- Thấy chưa? Tớ bảo rồi mà. Tính cả chuyện bỏ quên đồ lẫn vụ này, cậu đúng là vụng về đấy.”

“I-Im đi… Nhưng cảm ơn nhé…”

Hai người họ nói chuyện không khác mọi khi, nhưng trái tim tôi lại thấy khó chịu.

“Cậu không định thả cậu ấy ra à?”

“Ah!”

“…!”

Tôi vô thức nói. Lúc đó là do không muốn thấy họ như thế, hay vì lí do nào đó khác, tôi không chắc nữa.

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, trái tim mình đã lặng yên đi một chút.

***

Xếp hàng chờ lên cầu trượt lâu thật, thế thì tôi sẽ có thời gian để chuẩn bị tinh thần – hoặc là chỉ tôi nghĩ thế.

Thay vào đó, lên càng cao tôi càng thấy căng thẳng.

Nhưng giờ mà nói mình sợ quá không đi được thì thật bất công với hai người họ.

Thế nên tôi chỉ còn cách phải can đảm lên thôi.

Lên đến nơi xuất phát, tôi run rẩy sợ hãi.

Tôi cứ nghĩ thời gian sẽ giải quyết được chuyện này cơ, nhưng lại chẳng được. Không biết hai người họ có ổn không nữa.

Liếc sang nhìn thì Haru có vẻ vẫn ổn, đang cực kỳ phấn khích.

Seko-kun thì… tuy không biểu lộ ra mặt, nhưng cậu ấy cũng có hơi run. Có khi nào cậu ấy cũng như tôi.

Lúc đó, Seko-kun nhìn tôi lo lắng.

“Yosaki, cậu ổn không?”

“Uh, không sao. Chỉ là cao hơn tớ tưởng thôi.”

“…Thật không?”

“…Tớ chịu thua. Thực ra tớ có hơi sợ độ cao…”

“Oh. Nếu cậu nói vậy thì bọn mình không đi cũng được. Cậu muốn xuống chứ?”

“Không. Bọn mình đã đợi một lúc rồi, mà đây cũng là cơ hội hiếm nên tớ cũng muốn thử xem sao. Với lại, Seko-kun cũng bảo là nó vui và mời tớ đi mà.”

“Hmm…”

Seko-kun bắt đầu ôm ngực. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Hehe. Trách nhiệm cao cả quá hen, Seko.”

“Chắc chắn là sẽ vui mà. Trên TV bảo thế rồi, với nhìn hàng người dài xếp hàng kia kìa! Nhưng Hinata à, cậu ổn chứ?”

“Ừ, tất nhiên. Tớ không sợ độ cao, mà cũng thích mấy thứ kiểu tàu lượn siêu tốc nữa.”

“Tàu lượn siêu tốc… Tớ cũng muốn thử, nhưng có vẻ là hơi quá sức với tớ rồi.”

“Không đâu Misa! Có nhiều mức độ khác nhau mà, cậu cứ tìm thứ cậu thấy ổn là được! Lần sau bọn mình đi với nhau nhé? Tớ sẽ hộ tống cậu!”

“Thật chứ? Fufu, có lẽ tớ sẽ chấp nhận vậy.”

Như mọi khi, Haru trêu chọc Seko-kun, và bầu không khí giữa bọn tôi quay lại bình thường.

Những lúc thế này tôi cảm thấy cô ấy như cứu tinh vậy.

“Người tiếp theo nào!”

Bọn tôi được nhân viên gọi lên điểm xuất phát.

Khi bước lên, tôi lại bắt đầu run rẩy.

“Tớ… Tớ không nghĩ là có thể đâu…”

Tôi xin lỗi họ với vẻ thảm hại. Cảm giác như tôi sắp khóc vậy, khi đó---

“Nếu em sợ thì sao hai người không trượt cùng nhau nhỉ? Có người khác đi cùng sẽ dễ hơn đấy.”

“V-Vậy thì Misa, mình trượt cùng nhau đi!”

Haru nhanh nhẹn đề xuất.

Nhưng sau khi nghe lời khuyên của nhân viên, thứ hiện lê trong đầu tôi là cảnh Seko-kun và Haru ôm nhau hồi nãy.

“Seko-kun, tớ muốn trượt với cậu.”

Tôi còn không cả nhận ra mình đã nói vậy.

“Uh, tớ ư?”

“Tại sao lại là Seko?! Đi với tớ chẳng phải tốt hơn sao? Bọn mình đều là con gái mà, tớ cũng không sợ nữa, cậu có thể dựa vào tớ mà.”

“Không đâu. Tớ muốn trượt với Seko-kun. Seko-kun này, cậu cũng hơi sợ đúng chứ?”

“…Cậu nhận ra à?”

“Ừ. Cậu cũng có hơi run đấy. Tớ thấy nhẹ nhõm khi biết mình không phải người duy nhất, nhưng nếu trượt cùng Hinata thì sẽ để Seko-kun một mình mất. Tớ không muốn làm thế. Với lại, trượt cùng một người cũng sợ sẽ vui hơn chứ?”

Chỉ là một cái cớ gượng ép thôi.

Sự thật là tôi muốn trượt cùng Seko-kun, chỉ thế thôi.

Dù vậy, tôi không thể nói thẳng ra được.

Vì tôi đã từ chối cảm xúc của cậu ấy bao lâu nay mà.

Cậu ấy ôm tôi từ đằng sau khi cả hai ngồi tại điểm xuất phát.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu. Dù đang là mùa hè, nhưng sự ấm áp ấy lại thoải mái làm sao. Trái tim tôi như dịu lại.

--Và bọn tôi trượt xuống cùng nhau.

Tôi hét lớn đến không ngờ, nhưng khi chạm mắt với Seko-kun, bọn tôi bật cười.

“Hahaha! Đáng sợ thật đấy chứ! Tớ không ngờ là nhanh đến thế đấy!”

“Ahaha. Phải ha, tớ cũng ngạc nhiên lắm. Tớ chưa bao giờ hét to đến thế đấy.”

Thực sự rất vui.

Lúc đầu, độ cao này khiến tôi run rẩy, nhưng khi đi cùng Seko-kun, cơn run ấy biến mất, và tôi đã có thể tận hưởng trò trượt nước này.

“Tim tớ đập nhanh quá chừng này.”

Là do cầu trượt nước khiến tôi thấy vậy?

Hay là--

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thuyền này la bàn hỏng rồi
Xem thêm
Thanks trans❤️
Xem thêm
Sắp chìm rồi
Xem thêm
Thuyền này ko biết trôi bao xa rồi😐
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm