Và cuối cùng, ngày 22 tháng Tám.
Cái ngày tên sát nhân đứng sau Những án mạng Los Angeles BB sắp bị bắt... Tuy nhiên, chúng ta có thể nói như vậy chỉ bởi vì chúng ta có lịch sử đằng sau. Còn thực sự vào lúc bấy giờ, không ai liên quan tới vụ án có thể biết trước điều đó, và cái cách mọi thứ hé mở cũng không hề suôn sẻ. Trên thực tế, Naomi Misora đã bước vào cái ngày định mệnh này bằng nỗi lo lắng triền miên và một tâm lý hoàn toàn bất ổn.
Sáu giờ mười lăm phút và năm mươi giây.
Đó là thông điệp tên sát nhân để lại tại hiện trường thứ ba mà họ đã cùng nhau tìm được. Nhưng sáu giờ mười lăm sáng hay tối? Sau khi giải bài toán về chiếc đồng hồ, Misora đã thức trắng cả đêm nơi hiện trường, nhưng cô hoàn toàn không thấy một manh mối gì nói lên “a.m.” hay “p.m.”.
“Nếu chúng ta đã tìm kỹ như vậy mà vẫn không thấy gì cả, thì có thể điều đó không thực sự quan trọng,” Ryuuzaki đề xuất. “Hắn đã biến nạn nhân thành một mặt đồng hồ truyền thống chứ không phải đồng hồ điện tử, thì việc tìm điều gì liên quan tới a.m. hay p.m. có lẽ chỉ phí thời giờ.”
“Ừ,” Misora gật đầu.
Cho dù điều đó có đúng hay không, họ buộc phải kết luận như thế. Cô đành giải mã thông điệp bằng cả hai đáp án: 6:15:55 và 18:15:50. Hiện trường thứ nhất chỉ họ tới Quarter Queen, và hiện trường thứ hai dẫn đến Glass Station, vậy hiện trường thứ ba ám chỉ điều gì? Cả Misora và Ryuuzaki đã tốn nhiều công sức suy nghĩ về vấn đề này, nhưng Ryuuzaki là người đã có ý tưởng trước. 061550. Số giấy phép xây dựng của một khu chung cư. Ở Pasadena, dưới thung lũng, một khu liên hợp. Từ loại hai phòng ngủ tới bốn phòng ngủ, với hơn hai trăm căn tất cả. Và một phụ nữ có tên Blackberry Brown sống ở căn số 1313. Tên người này là B.B., và số căn hộ cũng vậy.
“Phải là cô ta,” Misora khẳng khái. Tất cả số giấy phép xây dựng chung cư bắt đầu bằng 0, nên không thể là 181550. Cô đã lo lắng rất nhiều về vấn đề a.m./p.m, nhưng giờ đây khi họ đã tìm ra đáp án, cô có thể thoải mái. Như Ryuuzaki đã nói, với một chiếc đồng hồ kiểu truyền thống, điều đó không quan trọng. Misora thực sự bớt căng thẳng, nhưng chính Ryuuzaki lại trông không vui vẻ lắm. Tất nhiên anh ta chưa từng tỏ ra như thế, nhưng kể cả vậy, giờ đây thậm chí anh ta còn xuống tinh thần.
“Có vấn đề gì, Ryuuzaki? Chúng ta cuối cùng cũng đã biết được hung thủ sắp làm gì, và có thể ra tay trước hắn ta! Chúng ta có thể gài bẫy cho hắn. Ngăn chặn vụ thứ tư xảy ra, và nếu chúng ta may mắn, còn bắt được hắn nữa. Nah—không có gì là may mắn ở đây. Chúng ta sẽ bắt hắn, bắt sống hắn.”
“Misora,” Ryuuzaki nói. “Vấn đề là, có một ứng cử viên khác trong khu chung cư. Một B.B. nữa. Một người đàn ông có tên Blues-harp Babysplit, sống một mình ở phòng 404.”
“Ồ...”
Hai người có cùng tên viết tắt xác định. Trong một khu liên hợp với hai trăm căn, mà không phải ai cũng sống một mình. Có thể có rất nhiều hộ gia đình. Bạn có thể ước lượng một cách an toàn có khoảng bốn hay năm trăm người ở đó... và tính một cách đơn giản trong 676 người có một người mang tên B.B. Không có gì quá ngạc nhiên nếu có hai người như thế trong khu liên hợp. Về mặt xác suất, điều này cũng hợp lý.
“Nhưng,” Misora nói, “bất kể anh nghĩ về vấn đề này thế nào, phòng 1313 là mục tiêu của chúng ta. Mười ba là mã hóa của B, Ryuuzaki. Và 1313 là B.B. Vụ thứ tư... dựa vào số hình nhân mà nói, chính là vụ cuối cùng... nơi nào có thể tốt hơn cho tên hung thủ chứ?”
“Tôi cũng cho là vậy...”
“Tôi chắc chắn về điều đó. Ý tôi là, 404?”
Tất nhiên là, bốn bằng một cộng ba, cũng là B, nhưng giữa lựa chọn 1313 và 404 hẳn tên sát nhân sẽ chọn cái thứ nhất. Không cần biết hắn là ai, Misora chắc chắn hắn sẽ chọn cái thứ nhất. Nhưng dường như Ryuuzaki không nghĩ như vậy.
“Ryuuzaki, anh có biết việc có tầng 13 hay phòng 13 là hiếm như thế nào ở Mỹ không? Họ thường bỏ qua con số đó. Tôi chắc tên hung thủ thích thú về điều này... thực ra có thể hắn lựa chọn khu nhà này chính vì lý do nó có tầng 13.”
“Nhưng Misora, hãy nhớ lại về khoảng thời gian giữa các sự kiện. Câu đố ô chữ được gửi tới cảnh sát vào 22 tháng Bảy, vụ thứ nhất xảy ra chín ngày sau đó vào mồng 3 tháng Bảy, vụ thứ hai bốn ngày sau đó vào mồng 4 tháng Tám, và vụ thứ ba chín ngày sau vào 13 tháng Tám. Và nếu vụ thứ tư xảy ra vào 22 tháng Tám, lại là chín ngày lần nữa. Chín ngày, bốn ngày, chín ngày, chín ngày. Nhưng sao không phải là chín - bốn - chín - bốn? Dù chín cộng bốn là mười ba.”
“Về điều này...”
Chính Misora là người đã chỉ ra chín cộng bốn là mười ba. Nhưng vì không có gì xảy ra vào 17 tháng Tám, cô đã cho rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên. Cô đã không thể tìm ra mối liên hệ giữa mười bảy và B, và điều đó dường như không phải là một vấn đề lớn. Misora không hiểu tại sao giờ đây Ryuuzaki lại lật lại nó.
“Chúng ta có một lần bốn, nhưng lại ba lần chín... thật không cân bằng.”
“Đúng, nhưng... thay vào đó là...”
“Không phải thay vào đó. Bốn và chín cần phải được coi như một cặp với nhau, và các con số như một chuỗi các số mười ba. Nhưng điều đó không xảy ra... không làm cô thấy lạ sao?”
“Và số 404 sẽ cho ta ba lần bốn và ba lần chín.”
“Ồ...”
Đó là ý anh ta sao?
“Nếu đó là bất kỳ phòng nào ngoài 404, tôi sẽ đồng ý một trăm phần trăm, không, hai trăm phần trăm, rằng nạn nhân thứ tư sẽ là Blackberry Brown ở phòng 1313, nhưng vì có một người tên B.B. khác nữa, Blues-harp Babysplit, sống ở phòng với hai số bốn... tôi không thể bỏ qua chi tiết đó!”
“Phải... tôi đồng ý.”
Khi anh ta đã giải thích như vậy, Misora bắt đầu nghĩ rằng phòng 404 thực sự nghe hợp lý hơn. Dù sao thì, trước đó cô cũng đã đau đầu về khoảng cách giữa các vụ án. Có thật sự ổn không nếu chỉ cho chúng là trùng hợp? Không có gì xảy ra vào ngày 17, nhưng đó là sau khi ngày đó đã trôi qua. Mọi thứ vẫn chưa về đúng chỗ của nó. Nhưng nếu vụ thứ tư xảy ra ở phòng 404, điều đó sẽ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều so với phòng 1313.
Misora chặc lưỡi.
Họ đã không thể chắc chắn về vụ a.m. hay p.m., và giờ đây khi họ đã tìm ra một ứng viên cho vụ cuối cùng, đó lại là hai khả năng... mọi thứ đã rõ ràng, nhưng mảnh ghép cuối cùng lại từ chối về chỗ của nó. Điều này làm Misora đau đầu. Cô đã chắc chắn họ đã giải mã đúng thông điệp, nhưng giờ đây vẫn còn những nghi vấn. Hoàn toàn vẫn còn khả năng những lỗ hổng có thể dẫn tới những quyết định sai lầm.
“Ồ, được thôi,” Ryuuzaki nói. “Chúng ta cần phải tách ra. Thật may mắn, Misora, chúng ta còn có nhau.”
Họ có thể làm việc cùng nhau, nhưng không còn gì hơn thế.
Nhưng đây không phải thời điểm để chỉ ra điều đó.
“Mỗi chúng ta sẽ đợi ở một trong hai căn phòng đó. Cô lo phòng 1313, Misora, và tôi sẽ lo phòng 404. Dù sao thì, Blackberry Brown là phụ nữ, còn Blues-harp Babysplit là đàn ông. Có vẻ là một sắp đặt tự nhiên.”
“Và chính xác là làm gì?”
“Như cô nói đó, Misora. Nằm chờ. Hôm nay hoặc ngày mai, chúng ta sẽ nói chuyện với Blackberry Brown và Blues-harp Babysplit, và yêu cầu họ hợp tác với việc điều tra của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta không thể nói rằng họ đang bị một tên sát nhân hàng loạt mục kích. Nếu họ biết quá nhiều, báo chí sẽ có thể biết điều gì đang xảy ra và thổi bay toàn bộ.”
“Nhưng họ có quyền biết?”
“Và quyền sống, thứ mà rõ ràng quan trọng hơn nhiều. Chúng ta sẽ trả một khoản hợp lý, và mượn căn phòng ấy ngày hôm đó.”
“Trả?”
“Đúng. Cách thức đơn giản nhất. Cũng may, các khách hàng của tôi cung cấp một khoản chi tiêu khá đủ để bao mọi chi phí. Nếu chúng ta giải được vụ này, họ chỉ có thể quá vui mừng mà trả tiền. Nếu đây chỉ là một vụ án thông thường, sẽ không bao giờ có chuyện này, nhưng những nạn nhân này chỉ bị nhắm tới vì tên của họ, và không thực sự có lý do để chết. Các vụ án chỉ có ý nghĩa nếu họ bị giết trong phòng riêng của mình—bất kể là 1313 hay 404. Vì thế nếu chúng ta giả làm họ, và chờ ở phòng của họ, chúng ta sẽ có thể gặp tên sát nhân. Tất nhiên là chỉ khi, chúng ta đã bố trí Blackberry Brown và Blues-harp Babysplit ở một nơi an toàn trong suốt ngày 22... để họ ở một phòng hạng sang nơi khách sạn bốn sao chẳng hạn.”
“Và chúng ta sẽ... tôi hiểu rồi.”
Misora đặt tay lên cằm suy nghĩ. Mua sự hợp tác của những nạn nhân tiềm năng nghe cũng khá ổn... Cô không biết ai là khách hàng trả tiền cho Ryuuzaki, nhưng cô sẽ có thể có khoản trợ cấp tương tự như vậy nếu yêu cầu L. Ryuuzaki sẽ đóng vai Blues-harp Babysplit, và cô sẽ giả làm Blackberry Brown...
“Và chúng ta không nên gọi cảnh sát hỗ trợ, phải không?”
“Đúng. Chúng ta sẽ có thể bảo vệ tính mạng cho nạn nhân, nhưng quy mô của hoạt động sẽ trở nên quá lớn. Tên sát nhân sẽ dễ chạy trốn. Và suy luận của chúng ta cũng không đủ bằng chứng để yều cầu cảnh sát hành động, dù sao đi nữa. Việc giải mã thông điệp của hung thủ có lẽ chính xác tới chín mươi chín phần trăm, nhưng suy luận hay đến đâu đi nữa, chúng ta cũng không có bằng chứng. Nếu họ nói rằng đó chỉ là suy luận căn cứ, chúng ta buộc phải đồng ý như vậy.”
“Vô căn cứ.”
“Không có gì để chứng minh.”
Cô chắc chắn là có một từ khác.
Nhưng anh ta đúng.
Nếu cô nhờ bạn trai của cô ở FBI, Raye Penber... không, cô không thể làm vậy. Misora đang nghỉ việc và cô đã nói với Ryuuzaki cô là thám tử. Những hành động của cô thời gian qua sẽ khiến cô rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng nếu tổ chức phát hiện ra. Nếu cô thực sự hoạt động cho L, cô cũng không thể công khai thừa nhận chính xác như vậy.
“Có lẽ tên sát nhân hành động một mình, nhưng, Ryuuzaki, thời điểm bắt giữ hắn ta sẽ thực sự khó khăn.”
“Đừng lo. Tôi có thể khống chế hắn một đấu một. Tôi thực sự mạnh hơn vẻ ngoài của tôi đấy. Và cô cũng đã luyện tập Capoeira, phải không?”
“Đúng, nhưng mà...”
“Misora, cô có thể dùng súng chứ?”
“Eh? Không... tôi... có thể, nhưng tôi không có.”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị một cái. Cô cần trang bị vũ khí. Cho đến giờ đây chỉ đơn thuần là một cuộc đấu trinh thám với hung thủ, nhưng giờ đây mạng sống của chúng ta cũng bị đe doạ. Cô phải sẵn sàng cho mọi thứ, Misora,” Ryuuzaki nói, cắn ngón tay của mình.
Và vậy...
Với nỗi lo lắng triền miên và một tâm lý hoàn toàn bất ổn, Naomi Misora đã trải qua một đêm ở khách sạn khu Tây L.A. Cô đã gọi cho L và yêu cầu trợ giúp tài chính, và kiểm tra lại toàn bộ manh mối họ đã thu thập. Cô đã tự hỏi L có cho rằng kế hoạch đó là quá nguy hiểm hay không, và rằng họ cần phải đặt ưu tiên số một vào việc bảo vệ tính mạng của các nạn nhân tiềm năng, tự hỏi liệu L có phản đối những gì Ryuuzaki đã sắp đặt, (một phần trong cô đã hy vọng L sẽ làm vậy), nhưng L tỏ ra khá thích thú với điều đó. Misora đã hỏi tới ba lần liệu cô có nên thực sự tin tưởng Ryuuzaki, nhưng L đã nói rằng không có hại gì nếu để anh ta tiếp tục. Nhưng tất nhiên, đến ngày 22, mọi việc sẽ được giải quyết...
“Làm ơn, Naomi Misora,” L nói. “Bất kể cô làm gì, hãy bắt bằng được hung thủ.”
Bất kể cô làm gì.
Bất kể.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cám ơn. Tuy nhiên, Misora, mặc dù đúng là chung ta không thể nhờ cảnh sát trợ giúp, tôi có thể cài một vài người vào đó. Tôi có một vài người ở sở cảnh sát hoạt động cá nhân cho tôi quanh khu liên hợp. Họ không cần bằng chứng cứng nhắc để hành động. Tất nhiên, họ sẽ giữ khoảng cách, nhưng...”
“Được rồi. Thế là tốt rồi.”
Khi cô kết thúc cuộc điện đàm với L đã là quá nửa đêm—đã bước sang ngày 21 tháng Tám. Cô sẽ phải có mặt ở Pasadena cả ngày 22, tức là cô cần phải tới đó vào tối ngày 21. Với tất cả những điều đó ám ảnh trong đầu, Misora biết rằng sẽ rất khó khăn, nhưng cô trèo lên giường, hy vọng sẽ có một giấc ngủ ngon.
“Đợi đã,” cô lẩm bẩm.
Bất chợt một điều vụt qua tâm trí, Misora thì thầm, “Mình đã nói cho Ryuuzaki biết về việc tập Capoeira từ khi nào?”
Cô không biết.
Và có một điều nữa cô không biết.
Một điều cô thậm chí không biết rằng mình không biết.
Một điều cô sẽ không bao giờ biết. Bất kể cô có làm gì, cô cũng không cách nào có thể biết được. Rằng tên sát nhân đó, Beyond Birthday, có thể đọc được tên và thời điểm chết ngay khi nhìn mặt người ta, rằng hắn bẩm sinh đã có đôi mắt của tử thần—cô không cách nào biết được tên giả là vô dụng đối với hắn, hoàn toàn vô dụng.
Làm sao mà cô biết được chứ?
Ngay cả chính Beyond Birthday cũng không thể lý giải bằng cách nào hắn có được đôi mắt của tử thần từ khi ra đời, bằng cách nào hắn có thể sử dụng nó mà không cần đánh đổi thứ gì, không cần thỏa thuận. Misora và L cũng không beiets tại sao, và, tất nhiên, cả tôi cũng vậy. Thứ gần nhất với một lời lý giải tôi có thể đưa ra đó là, có những tử thần ngu xuẩn đến nỗi đánh rơi quyển sổ của mình ở thế giới của chúng ta, thì cũng có thể có tử thần đần độn đến mức đánh rơi đôi mắt của mình. Dù gì đi nữa, thật ngớ ngẩn khi mong đợi những người hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của tử thần sẽ tìm kiếm đôi mắt của họ.
Kể cả vậy, ngay cả đã biết điều đó, cô cũng đã có thể đoán. Sau khi, B trông giống mười ba, và mười ba là con số của lá bài Tarot[1] mang biểu tượng Death...
Và thế.
Với nỗi lo lắng triền miên và một tâm lý hoàn toàn bất ổn, và một thất bại quan trọng... cao trào của câu chuyện đã đến.
Nghiên cứu cụ thể.
Ban đầu tôi đã định không viết về lý do cho việc nghỉ phép (cũng là sự đình chỉ công tác) của Naomi Misora trong ghi chép này—tôi đã định giữ mọi chi tiết ở mức mập mờ. Nếu tôi có thể, tôi chắc chắn sẽ làm theo kế hoạch đó. Tôi nghiêm túc đấy. Như tôi đã nói, cô ta là nạn nhân thiệt hại nhất trong vụ tranh đấu nội bộ của Wammy’s House, và xâm phạm tới sự riêng tư... hay ít nhất là vấn đề cá nhân của cô là một việc tôi rất bất đắc dĩ phải làm. Cũng là lý do tôi đã tránh đề cập cụ thể tới điều đó cho đến lúc này. Tuy nhiên, bởi giờ đây tôi đang muốn miêu tả cái nhìn trong đôi mắt của Naomi Misora khi cô dùng cả hai tay để nhận lấy khẩu súng Ryuuzaki đã đưa (đó là khẩu theo mẫu Strayer-Voigt Infinity), tôi không thể né tránh nhắc đến điều này. Tôi không thể nhảy đến diễn biến tiếp theo mà bỏ qua nguyên do của cái nhìn ấy. Thực ra, đây không phải một câu chuyện quá phức tạp. Nói một cách đơn giản, đội điều tra của cô đã mất vài tháng bí mật theo dõi và thâm nhập vào một tổ chức buôn ma túy, và cô đã phá hỏng mọi thứ—bởi vào lúc gay go nhất, cô đã không thể bóp cò. Cô không có thói quen mang súng bên mình, nhưng trong công việc lại là chuyện khác—cô cũng không hề có ý định bào chữa cho việc không thể bắn chết người. Naomi Misora là một điệp viên FBI đã qua đào tạo. Cô không thể ảo tưởng rằng đôi tay mình hoàn toàn trong sạch, hay cô cao thượng. Nhưng cô đã không thể bóp cò. Súng của cô lúc đó đã chĩa vào một đứa trẻ mới mười ba tuổi... điều không thể cho là một lời bào chữa. Mười ba hay không, nó vẫn là một tội phạm nguy hiểm. Nhưng Naomi Misora đã để hắn chạy thoát, và việc điều tra bí mật mà rất nhiều đồng nghiệp của cô đã cống hiến hàng tháng trời và công sức đều đổ xuống sông xuống bể. Mọi thứ đã kết thúc. Họ đã không thể bắt được ai, và mặc dù không ai hy sinh, đã có những điệp viên bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục làm việc được nữa—một hậu quả kinh hoàng, nhất là khi nhắc đến nỗ lực của họ. Xem xét tới vị trí của Naomi Misora trong tổ chức, việc cô chỉ bị bắt buộc thôi việc một thời gian là khá khoan dung.
Naomi Misora thực lòng không biết tại sao cô không thể bóp cò. Có thể cô không có đủ nhận thức phù hợp... mà một điệp viên FBI cần có. Bạn trai của cô, Raye Penber, đã nói, “Anh đoán em đã không thể sống như biệt danh của mình, Sát thủ Misora,” đâu đó ở giữa châm biếm và mong muốn an ủi cô. Nhưng một khi cô chưa biết, cô không thể phản kháng.
Nhưng Naomi Misora vẫn nhớ.
Khoảnh khắc cô chĩa súng vào nó...
Đôi mắt đứa trẻ đó nhìn cô.
Như thể nó đang nhìn trân trối vào một thứ nó không thể tin, như thể một thần chết tàn nhẫn xuất hiện trước mắt nó. Như thể điều đó thật ngớ ngẩn. Nó có thể giết người khác, nhưng lại chưa bao giờ tưởng tượng được chính nó có thể bị giết. Nhưng đáng lẽ nó phải biết nó nên sẵn sàng chết ngay từ khi ra đời. Như bất kỳ tội phạm nào. Như bất kỳ điệp viên FBI nào. Nguy cơ đó đe dọa tất cả bọn họ. Cô không thể tránh khỏi. Đứa trẻ cũng không thể tránh khỏi. Có thể điều đó làm giảm quyết tâm của họ. Có thể điều đó làm họ tê liệt. Có thể nỗi sợ hãi đã lấn át. Nhưng thế thì sao? Xem xét giáo dục của đứa trẻ đó, nó không những không có cơ hội hoàn lương, nó thậm chí còn chưa từng cầu nguyện quyền sống. Misora mong đợi gì ở một đứa như thế? Sẽ tàn nhẫn như thế nào nếu cô mong đợi bất kỳ điều gì? Như bất cứ ai khác cô biết rõ đứa trẻ này chỉ sống cách duy nhất mà nó có thể. Nó đã luôn bị nguyền rủa. Nhưng liệu điều đó có nghĩa nó phải chấp nhận số phận của mình? Phải chăng chỉ có một con đường sống, một con đường chết? Phải chăng sự sống chết của loài người đều bị điều khiển bởi một bàn tay vô hình?
Hiển nhiên, cô đã luôn mang một nỗi phẫn uất đối với những kẻ đã dùng thất bại này làm lý lẽ để tống cổ cô, nhưng khi cô nghĩ về sự khác nhau giữa đứa trẻ cô đã không thể bắn chết và nạn nhân thứ hai trong chuỗi án mạng Los Angeles BB, Quarter Queen, cô bắt đầu cảm thấy toàn bộ câu chuyện này thật nực cười.
Misora không có một nhận thức rõ ràng về công lý.
Cô không tin mình đạo đức hay nhân cách hơn người.
Cô không làm việc trên khía cạnh luân lý.
Cô đang ở nơi này bởi cả cuộc đời cô đã luôn giống như tản bộ qua một thị trấn mà chính cô không biết—nếu cô được sống cuộc sống của mình lần nữa, cô chắc chắn cô sẽ ở một nơi hoàn toàn khác. Nếu ai đó hỏi tại sao cô làm việc trong FBI, cô sẽ không bao giờ trả lời được.
Cô giỏi, nhưng đó là khả năng của cô.
Không phải suy nghĩ của cô.
“...Nếu hung thủ là một đứa trẻ thì sao?” Misora lẩm bẩm chán nản.
“Mười ba... chỉ mười ba...”
Misora cất khẩu súng bên mình, chắc chắn đã cài chốt an toàn. Bên cạnh nó là một đôi còng tay, cũng là do Ryuuzaki cung cấp, nhằm vào tên sát nhân. Cô đang ở căn hộ 1313, nơi Blackberry Brown đang sống. Một căn hai phòng ngủ, và căn phòng duy nhất có một chiếc khóa vặn là căn phòng đối diện lối vào.
Cách đó chín tầng lầu, ở căn số 404, Ryuuzaki cũng đang chờ đợi tên sát nhân, trong vai Blues-harp Babysplit. Anh ta đã khăng khăng mình rất mạnh, nhưng dường như anh ta gầy gò và lom khom đến nỗi cô thấy điều đó thật khó tin, và càng lo ngại hơn nữa. Anh ta đã tỏ ra vô cùng tự tin khi họ gặp nhau trước khi vào vị trí của mình, nhưng..., cô vẫn nghi ngờ. Cho tới giai đoạn này, Misora hoàn toàn không chắc hung thủ, gã mà L gọi là B, sẽ tới phòng nào—căn 1313 này đây, hay là chỗ Ryuuzaki ở căn 404? Cô đã suy nghĩ về câu hỏi này từng giây từng phút, nhưng chưa thể chạm tới bất cứ điều gì gần hơn với đáp án. Và cô vẫn đau đầu với vấn đề a.m./p.m. ở hiện trường vụ thứ ba... nhưng lo nghĩ về chuyện đó bây giờ xem ra cũng chẳng được gì. Tất cả những gì cần quan tâm đó là cô phải tự thuyết phục mình rằng tên sát nhân đang đến đây, vào phòng 1313, để giết Blackberry Brown, và cô cần hành động tương ứng. Cô không nên phí thời gian lo lắng cho người khác. Hoặc cô có thể nghĩ theo một hướng khác—chẳng hạn như B sẽ theo sau cô... trong vai L.
Misora ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Màn hình điện tử hiện chín giờ đúng.
Chín tiếng đồng hồ quý giá của ngày 22 tháng Tám đã trôi qua. Chỉ còn mười lăm giờ nữa. Hôm nay cô sẽ không thể ngủ. Cô cần phải tỉnh táo trong ít nhất hai mươi tư giờ. Cô thậm chí còn không thể tắm rửa. Ryuuzaki đã khuyên cô không nên thiếu kiên nhẫn, cô cần phải phản ứng được khi ai đó bước vào phòng. Nhưng giờ là lúc gọi cho L một lần nữa. Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi và quay số theo hướng dẫn. Cửa và màn vẫn đóng.
“L.”
“Tôi, Misora. Chưa có gì xảy ra ở đây. Tôi đã nói chuyện với Ryuuzaki, không có gì xảy ra ở chỗ anh ta. Không có dấu hiệu gì bất thường. Tôi đang bắt đầu cảm thấy chúng ta đâm lao phải theo lao.”
“Tôi hiểu, nhưng đừng mất cảnh giác. Như tôi đã nói, những người hỗ trợ cô đang vào vị trí ở quanh tòa chung cư,, nhưng nếu có điều gì xảy ra, họ không ở gần đủ để phản ứng ngay tức khắc.”
“Tôi biết.”
“Còn nữa, vài phút trước tôi đã bố trí hai người trong chính tòa chung cư. Tôi không chắc họ có thể đến kịp, nhưng thời tiết đã ủng hộ chúng ta. Chúng ta đã may mắn.”
“Eh? Nhưng... thế nghĩa là...”
Để tránh gây sự chú ý của tên sát nhân, họ thậm chí đã không lắp đặt camera theo dõi hay các thiết bị ghi âm trong các căn phòng, cũng như trong tòa nhà và những người đến hỗ trợ. Họ không thể đánh liều gây chú ý.
“Đừng lo. Không cách nào hung thủ nhận ra đâu. Một trong hai người là đột nhập chuyên nghiệp, người còn lại là đạo tặc có nghề. Tôi không thể nói rõ hơn, vì cô là một điệp viên FBI, nhưng tóm lại, một tay đạo chích và một gã bịp bợm. Tôi cài mỗi người ở gần một căn phòng.”
“Một tay đạo chích... và một gã bịp bợm?” Anh ta nói gì vậy? Một câu nói đùa à?
“Vậy, Naomi Misora,” L lấy lại lời nói.
Nhưng Misora hấp tấp cắt ngang, “Ừm, eh, L...” rồi cô lại ngập ngừng, không dám chắc có nên hỏi điều này không.
“Anh biết hung thủ, phải không?”
“Đúng, như tôi đã nói. Hắn là B.”
“Không... ý tôi là... hắn là một người anh quen biết?”
Vào ngày 16, L nói anh ta đã biết trước rằng hung thủ là B, và cô lờ mờ đoán ra, nhưng hai ngày sau đó, anh ta đã nói một câu khiến cô đi đến kết luận. “Bất kể cô làm gì, hãy bắt bằng được hung thủ.” Vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L, sẽ không bao giờ nói như thế đối với một tên sát nhân hàng loạt thông thường. Và tên hắn cũng chỉ có một chữ cái...
“Đúng,” giọng nói điện tử xác nhận.
Như thể anh ta không ngại bị hỏi chút nào.
“Nhưng Naomi Misora, xin hãy tuyệt đối giữ kín điều này. Những người hỗ trợ ở gần tòa nhà, cũng như tên đạo tặc và gã bịp bợm ở trong đó, không hề biết cô đang theo vụ nào. Họ không nên biết. Cô đã hỏi, tôi không ngại cho cô biết, nhưng nói chung đấy cũng là một điều cô lẽ ra không nên biết.”
“Tôi hiểu. Dù sao đi nữa, bất kể B là ai, hắn cũng là một tội phạm nguy hiểm đã lấy đi mạng sống của ba người vô tội. Nhưng còn một điều nữa tôi muốn hỏi.”
“Gì vậy?”
“Anh biết hung thủ, nhưng anh không liên quan gì đến hắn?”
Điều này...
Đối với Naomi Misora, điều này cũng giống như hỏi cô có thể bắn một đứa trẻ.
“Tôi không liên quan gì đến hắn,” L nói. “Chính xác là, tôi thậm chí không biết B. Hắn chỉ đơn giản là một người tôi chú ý tới. Nhưng không có gì ảnh hưởng tới phán xét của tôi. Tất nhiên, tôi hứng thú với vụ án này, và bắt đầu điều tra vì tôi đã biết thủ phạm là ai. Nhưng điều đó không làm thay đổi cách tôi điều tra của tôi. Naomi Misora, tôi không thể tha thứ cho tội ác. Tôi có quen biết người gây ra tội ác hay không, điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa. Tôi chỉ quan tâm đến công lý.”
“Chỉ... công lý...” Misora thở gấp. “Không còn gì khác sao?”
“Tôi không nói thế, nhưng đấy không phải là một điều ưu tiên.”
“Anh sẽ không tha thứ cho mọi tội ác, bất kể đó là tội ác gì?”
“Tôi không nói thế, nhưng đấy không phải là một điều ưu tiên.”
“Nhưng...”
Như nạn nhân mười ba tuổi. “Có những người công lý không thể bảo vệ.” Như tên tội phạm mười ba tuổi. “Và có những người tội ác có thể bảo vệ.”
“Có. Nhưng kể cả vậy,” L nói, giọng điệu của anh ta không hề thay đổi, như thể chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo Naomi Misora.
“Công lý mạnh hơn tất cả.”
“Mạnh? Ý anh là quyền lực?”
“Không. Ý tôi là lòng nhân ái.” Anh ta nói thật dễ dàng. Misora suýt đánh rơi điện thoại.
Vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L. Vị thám tử của công lý, L. Người đã phá được mọi vụ án, bất kể khó đến đâu... “Tôi đã hiểu lầm anh, L.”
“Vậy sao? Ồ, tôi mừng vì chúng ta đã làm rõ điều đó.”
“Tôi quay lại làm việc bây giờ.”
“Rất tốt.”
Misora gập điện thoại và nhắm mắt lại. Whew.
Cô không cảm thấy mình choáng váng.
Cô vừa được nghe một từ rất tốt đẹp đối với cô. Cô vừa được bảo một điều cô cần nghe. Có lẽ cô vừa bị chấn động.
Chưa có thêm một vấn đề nào của cô được giải quyết. Những mối băn khoăn của cô vẫn còn đó. Cô vẫn thiếu kiên quyết. Cô cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng cho đến ngày mai không nghi ngờ gì mọi thứ lại về vị trí cũ. Nhưng cho dù vậy, vào khoảnh khắc này, cô sẽ không quyết định vội vàng, cô sẽ không thôi việc nữa. Khi kỳ nghỉ phép của cô kết thúc, cô sẽ quay lại FBI. Vào giờ phút đó, Naomi Misora đã quyết tâm. Và hung thủ trong vụ án này có lẽ đã để lại một món quà kỷ niệm tử tế.
“Vậy, trong một giờ nữa, phải gọi cho Ryuuzaki... hy vọng mọi chuyện tốt đẹp.”
Blackberry Brown và Blues-harp Babysplit. Hai B.B. Phòng 1313 và 404... Liệu có phải thật sự không có manh mối nào ở hiện trường thứ ba giúp loại bỏ một trong hai? Cô không thể gạt bỏ câu hỏi đó. Họ đã không thể rút bớt những khả năng có thể bởi họ đã không làm tất cả những gì có thể, tất cả những gì nên làm...
“Ồ, hiểu rồi. Đó là lý do tại sao là Q.Q.?”
Cô đã nghĩ ra điều gì đó. Lý do tại sao nạn nhân thứ hai là Q.Q. mà không phải B.B. Lý do hắn đã lật đứa trẻ nằm xấp, biến b thành q. Để ngăn khả năng còn có ai đó trùng tên. Loại thông điệp để lại ở hiện trường vụ thứ nhất... một thông điệp chỉ đích danh nạn nhân được nhắm tới mà không phải một nơi chốn... loại thông điệp như vậy luôn có thể xảy ra trường hợp có ai đó cùng tên. Đó là lý do tại sao hắn chọn Q.Q.—cái tên rất ít phổ biến so với B.B. Quarter Queen. Misora không biết có bao nhiêu Believe Bridesmaid hay Backyard Bottomslash ở Los Angeles, nhưng cô biết chắc cô bé đó là người duy nhất có tên Quarter Queen. Có nghĩa là họ đã đúng, và mối liên kết là những chữ B, không phải những chữ Q.
B.B.
Nhưng cho dù hung thủ đã tính toán kỹ lưỡng để chắc chắn thông điệp đó chỉ nhắm tới một người duy nhất, tại sao ở vụ cuối cùng lại có tới hai khả năng xảy ra? Cô nhất định đã bỏ qua một mảnh ghép quan trọng của câu đố. Phải có một điều gì đó cô đáng lẽ đã làm được...
Câu đố ô chữ.
Cô chưa từng thử giải qua.
Giờ đây khi nghĩ đến nó, có rất nhiều vấn đề cô đã không nghĩ tới. Không phải chỉ chuyện căn hộ nào. Nếu họ có thể bắt được tên sát nhân, mọi thứ sẽ được lý giải, hay...
“...Căn phòng khóa trái. Có phải hắn thực sự đã có chìa khóa?”
Nếu vậy, hắn buộc phải gây án sau khi đã chuẩn bị chìa khóa trước... hắn buộc phải điều tra các nạn nhân trong một thời gian trước khi án mạng xảy ra. Họ đã làm mọi thứ để tránh bị phát hiện, nhưng khả năng hắn đã biết Misora đang chờ hắn ở đây là hoàn toàn có thể xảy ra...
“Thủ thuật khóa trái bằng kim và chỉ... và cây kim cuối cùng đã trở thành một gợi ý quan trọng ở hiện trường vụ thứ ba. Mặc dù chỉ là một sự liên tưởng ngẫu nhiên...”
Kim. Kim đồng hồ.
Và cô đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Wara Ningyou có một vai trò thiết thực... ở những vụ trước đó chúng không có ý nghĩa gì ngoài ám chỉ những nạn nhân. Nhưng lần này tính gộp chúng cùng với thú nhồi bông trên tường đã tạo ra những con số trên mặt đồng hồ. Vì thế có thể có những con thú trong số chúng không thuộc về nạn nhân... chỉ để tạo ra những con số cần thiết. Có vẻ là vậy.
Bốn, ba, hai... số lượng Wara Ningyou đã giảm. Hình nhân cuối cùng sẽ xuất hiện ở vụ thứ tư.
Nếu có vụ thứ tư.
“Hình nhân Wara Ningyou cuối cùng... chắc sẽ được treo phía đối diện cánh cửa? Như vậy là hợp lý nhất... ý nghĩa nhất... nhưng ý nghĩa đó là gì? Thứ đầu tiên người ta sẽ thấy khi bước vào phòng... đập vào mắt trước khi nhìn thấy nạn nhân...”
Không hoàn toàn nhận thức được mình đang suy nghĩ gì, Misora đứng lên và tiến về phía cánh cửa. Quay lưng về phía cửa, cô nhìn quanh căn phòng—đó chỉ là một căn phòng không có gì bất thường. Vào lúc này, nó chưa phải là một hiện trường gây án. Không có gì ngoài những hình ảnh về cuộc sống của Blackberry Brown.
“Wara Ningyou luôn luôn được treo ở độ cao này... nó có thể nằm ở bất cứ đâu, nhưng về cơ bản bao giờ cũng ở độ cao ngang nhau. Ở khoảng ngang thắt lưng của mình... tức là ở tầm này...”
Misora ngồi thụp xuống.
Tự nhiên, cô đang ngồi trong một tư thế rất giống với thói quen ôm gối của Ryuuzaki, nhưng cô cố không nghĩ về điều đó. Nếu anh ta đúng, tư thế này khiến suy luận dễ dàng hơn, thì đây thậm chí còn là một điều tốt. Dù sao trong phòng cũng chỉ có một mình cô. Giả định hiện trường vụ thứ tư cũng giống như lần trước, và hình nhân Wara Ningyou được treo ở phía đối diện cánh cửa, thì từ tư thế này tầm mắt cô sẽ có độ cao đúng như vậy. Tất nhiên là, Wara Ningyou không có mắt, và điều này cũng chưa dẫn đến đâu.
“Chỉ bởi chúng cần được tính chung với lũ thú bông, không nhất thiết chúng cần phải đối diện cánh cửa... còn nếu vị trí cũng có ý nghĩa của nó... vị trí... hay đó cũng chỉ là một biểu hiện khác của thói kiểu cách của hắn... ow!”
Mải suy nghĩ trong một tư thế hơi kỳ cục đã khiến Misora mất thăng bằng và gáy cô đập vào tay nắm cửa. Vừa xoa chỗ đau, Misora lơ đãng quay lại nhìn...
Trước mắt cô là tay nắm cửa.
Và ngay dưới đó là chiếc khóa vặn.
Misora quay đầu lại nhanh tới mức dường như xé toạc bầu không khí xung quanh, và cô đang nhìn vào bức tường đối diện một lần nữa. Không có gì ở đó ngoài cả khoảng giấy dán tường trải rộng. Tuy thế, Misora tưởng tượng như có một hình nhân Wara Ningyou treo ở đó. Nhưng Wara Ningyou treo ở đó không phải là đối diện cánh cửa.
Nó đối diện tay nắm cửa.
Hình nhân cao đúng bằng tầm của chiếc khóa vặn.
“Ồ... tại sao mình chưa từng để ý tới điều này?!”
Cao ngang thắt lưng—cô đã biết đó là vị trí của những hình nhân Wara Ningyou ngay lần đầu cô đọc tài liệu của cảnh sát. Tại hiện trường vụ án đầu tiên, khi cô tự tay khóa trái chính mình, cô đã tình cờ nhận thức được cái khóa vặn cao ngang thắt lưng cô, và tại hiện trường vụ thứ hai cô đã có suy nghĩ cụ thể rằng thiết kế của cánh cửa căn hộ rất khác, nhưng có cùng cấu trúc, và tại hiện trường vụ thứ ba cô đã vặn tay nắm cửa khi mang khay cà phê với sự trợ giúp của cái khóa thắt lưng. Đáng lẽ cô phải dễ dàng nhận ra rằng Wara Ningyou và khóa vặn có độ cao tương đương. Cô thậm chí không cần phải mở tài liệu hay dùng thước đo để so sánh. Nhưng thế thì sao? Hình nhân Wara Ningyou được đóng vào tường ngang tầm núm khóa, và được đặt đối diện với chốt cửa có nghĩa là gì? Có lý do nào đó không?
Cô đang hướng đến một câu trả lời cô không nên hướng.
Cô sẽ chạm tới một đáp án cô không nên chạm.
Tại đây... cô biết cô sẽ.
Một câu trả lời sẽ hoàn toàn đảo lộn, phá bỏ mọi thứ cô đã từng đặt niềm tin trong vụ án này... và cô không thể ngăn bản thân mình lại. Cô đã vượt qua cái ngưỡng có thể gián đoạn mạch suy luận của mình một cách cố ý. Cho là sẽ có một hình nhân Wara Ningyou treo ở bức tường đối diện cánh cửa trong vụ án thứ tư... Bốn, ba, hai, một!
“Không, điều đó không hợp lý... không thể là sự thật... thủ thuật khóa trái cửa từ ngoài? Với kim và chỉ... kim đã có ở vụ thứ ba... và chỉ? Dưới khe cửa... khe... khoảng trống... không có khoảng trống, khá chật...”
Một căn phòng khóa trái.
Một căn phòng khóa trái... tạo ra để khiến hiện trường giống như một vụ tự sát. Nhưng trong trường hợp này, chẳng có gì giống như thế... nghĩa là nếu đảo ngược lại... những căn phòng khóa trái tạo ra để làm một vụ tự sát trông giống một vụ ám sát.
Rồi sao nữa?
Sao nữa?
“Ah...”
Sự thật là...
Từ trước đến nay, không điều gì Naomi Misora đã làm mà không phải nhờ Ryuuzaki gợi ý vài phần. Giờ đây dường như không còn cần thiết để nhìn lại từ tận lúc họ cùng nhau tìm ra thông điệp trên giá sách, nhưng kết luận của cô về thời điểm án mạng thứ tư diễn ra đã thay đổi đáng kể từ khi cô trao đổi với Ryuuzaki, và cả phát hiện về mối tương quan giữa hiện trường vụ thứ ba với mặt đồng hồ... Ryuuzaki đã dẫn cô tới suy luận đó từ lúc cô phát hiện ra chiếc đồng hồ của nạn nhân đã bị lấy đi. Anh ta đã nhắc tới vụ chiếc nhẫn cưới, anh ta đã chỉ ra rằng tay và chân có chiều dài khác nhau, anh ta đã đề xuất rằng hãy coi những bức tường là các cạnh của mặt đồng hồ... Naomi Misora đã bị điều khiển như một con rối.
“Ồ phải rồi... làm sao anh ta biết được?” Nhưng giờ đây, cuối cùng thì...
Naomi Misora đã có thể tự mình phát hiện ra một điều.
Sự thật.
Và công lý.
“Aaaaaaaaaaaaaaauuuuuuuuugggggggggghhhhhhhhh!”
Hoàn toàn quên hết những câu chuyện đã trải qua, Misora hành động nhanh như cắt. Cô bật dậy, lướt qua căn phòng, cầm lấy khẩu súng và còng tay trên bàn, rồi lập tức quay lại, vặn khóa và chạy ra khỏi phòng 1313.
Thang máy.
Không, không đủ thời gian. Cầu thang thoát hiểm.
Tự trách mình về kế hoạch phục kích trong hai căn hộ, thứ mà chính cô đã đổ công sức vào đó, Misora hướng tới cầu thang thoát hiểm, đá bung cánh cửa và chạy xuống ba bốn bậc một.
Xuống.
Dưới đó chín tầng.
“Chết tiệt... quỷ tha ma bắt! Tại sao, sao lại có thể?! Quá hiển nhiên!”
Điều này làm cô phát điên.
Không phải sự thật sẽ trả tự do cho cô sao? Khi sự thật đã lộ rõ, không phải cô sẽ cảm thấy tốt hơn ư? Nhưng nếu toàn bộ câu chuyện này đã đi đúng hướng của nó...
Vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, được ca tụng có thể phá được mọi vụ án, gánh nặng của anh ta có thể lớn đến mức nào, nỗi đau của anh ấy có thể lớn đến mức nào trong mỗi khoảnh khắc... quá khứ, hiện tại và tương lai.
Gánh nặng quá lớn khiến lưng anh gù gập.
Vị đắng trong miệng khiến anh luôn cần đồ ngọt.
Misora đang chạy nhanh tới mức cô suýt quên tầng lầu cô cần đến và đã phải phanh rất gấp. Chỉ dừng lại một giây để thở, cô mở cửa và nhìn lại một lần nữa để chắc chắn đó là tầng bốn. Lối nào? Bên phải? Bên trái? Khu phức hợp chia làm đôi, và hành lang này có hướng ngược lại so với tầng mười ba... Căn 417 ở bên phải cô, và 418 ở xa hơn, vậy thì lối này!
“Aiieee!”
Ai đó thét.
Misora đóng băng, nhưng đó là tiếng một phụ nữ. Cô quay sang nhìn, và một người dân đã ngẫu nhiên bước ra khỏi cửa và trông thấy Misora đang cầm một khẩu súng. Mất tập trung! Cô vội tránh bà ta, chạy về phía cuối hành lang.
Tới phòng 404.
“R-Ryuuzaki!”
Cô đã ở đó.
Cửa trước không khóa. Cô bước vào. Căn 1313 có hai phòng ngủ, nhưng căn hộ này có tới ba. Phòng nào đây? Misora không có thời gian để suy nghĩ. Cô bắt đầu với căn gần nhất. Phòng đầu tiên—sai. Không ai ở đó. Phòng thứ hai–cửa đã khóa. Một chiếc khóa vặn!
“Ryuuzaki! Ryuuzaki, Ryuuzaki!”
Cô gõ... không, “gõ” là không đủ mạnh, cô đập cửa như thể muốn phá tung nó ra. Nhưng cánh cửa rất vững chãi và trông không có vẻ gì có thể phá được.
Không có ai thưa.
Ryuuzaki không trả lời.
“Hah!”
Cô nghiêng người và đá mạnh vào nắm đấm cửa với đôi giày bốt. Trông có vẻ có tác dụng hơn nắm đấm của cô, nhưng cánh cửa cũng không mở ra dễ dàng như thế. Cô đá một lần nữa, nhưng vẫn không thành công.
Misora rút súng ra.
Bảy viên đạn trong hộp và một viên trong ổ, a.45.
Cô nhắm bắn ổ khóa.
“Tôi bóp cò đây!”
Cô bắn hai lần.
Chiếc khóa vặn và nắm đấm cửa rơi xuống. Dùng vai đẩy mạnh cửa vào, và thứ đầu tiên đập vào mắt cô là hình nhân Wara Ningyou. Đóng trên tường, đối diện với cửa.
Và sau đó...
Cô nhìn thấy một người đang bốc cháy, trong góc phía xa cửa. Đập tay lung tung, không thể chịu nổi sức nóng của ngọn lửa bao quanh anh ta.
Ryuuzaki.
Đó là Rue Ryuuzaki.
Cô nhìn thấy đôi mắt anh ta qua ngọn lửa.
“R-Ryuuzaki!”
Sức nóng mãnh liệt tới mức cô hầu như không thể nhìn.
Ngọn lửa đang lan ra trong phòng.
Một luồng hơi nóng phả vào da cô.
Cô ngửi thấy hơi xăng.
Siết cổ, đánh đập, đâm dao... và nạn nhân cuối cùng là chết cháy!
Cô ngước lên trần nhà—có một bình cứu hỏa, nhưng hiển nhiên nó đã bị vô hiệu hóa. Nút báo động cũng đã bị phá hỏng. Misora buộc bản thân mình không được sợ, mà phải hành động. Cô xem xét xung quanh phòng 404, quay lại chính con đường cô đã đi qua. Misora nhìn thấy một bình chữa cháy ở đó. Đằng đó! Cô chụp lấy nó và chạy về. Cô không cần phải xem hướng dẫn.
Cô chĩa vòi về phía ngọn lửa, nơi thân hình Ryuuzaki đang nhuộm màu đỏ, và bóp mạnh tay cầm. Bọt trắng phun ra khắp căn phòng, mạnh hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Cô gần như đã mất thăng bằng, suýt ngã về đằng sau, nhưng cô nghiến răng và cô giữ, không để đầu vòi hướng khỏi Ryuuzaki.
Chuyện này đã mất bao lâu.
Mười giây? Khoảng thế.
Nhưng Misora đã cảm tưởng như cả một ngày đã trôi qua trước khi anh ta ngừng bốc cháy.
Bình cứu hỏa đã cạn. Ngọn lửa đã tắt.
Bọt trắng bắt đầu tan dần.
Và trước mắt cô là một thân thể cháy đen. Không, đó là lối mô tả hơi nhẹ nhàng. Chính xác hơn phải là một khối thịt đen pha đỏ. Có vẻ như ngọn lửa đã làm xong công việc của nó.
Mùi dầu lửa bốc lên quyện với mùi tóc và da cháy. Misora bịt mũi. Cô liếc ra cửa sổ, tự hỏi có nên cho lắp hệ thống thông gió... không, cô không nên hoang phí với một hối phiếu. Như thể sợ rằng bất kỳ cử động nào sẽ làm thân thể anh ta vỡ vụn, Misora rón rén bước tới phía Ryuuzaki. Anh ta nằm cuộn mình lại. Cô quỳ xuống bên cạnh anh ta.
“Ryuuzaki,” cô gọi. Anh ta không trả lời. Anh ta đã chết chưa? “Ryuuzaki!”
“Ah... unh...”
Anh ta còn sống.
Anh ta vẫn còn sống.
Anh ta đã bị bỏng toàn thân và rất cần được cấp cứu ngay, nhưng điều này vẫn khiến cô nhẹ nhõm. Cô nghe thấy tiếng ai đó đằng sau và quay lại. Người phụ nữ đã hét lên khi trông thấy Misora. Hẳn là bà ta sống ở đây. Bà ta đã nghe thấy tiếng súng và tiếng cứu hỏa, và đã chạy tới đây để xem có chuyện gì xảy ra.
“C-Có chuyện gì xảy ra phải không?” bà ta hỏi.
Misora cho rằng “Chuyện gì đã xảy ra” thì hợp lý hơn, nhưng...
“FBI,” cô nói.
FBI.
Cô đã nhận mình như thế.
“Gọi cho cảnh sát, bộ phận cứu hỏa, và xe cứu thương.” Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên, nhưng gật đầu và rời khỏi phòng.
Misora tự hỏi liệu có phải, thực tế là, người phụ nữ này là tên đạo chích hay gã bịp bợm mà L đã gửi đến hay không, nhưng cô có thể nghĩ về điều này sau.
Cô quay lại nhìn Ryuuzaki.
Quay lại nhìn thân thể cháy nửa đen nửa đỏ.
Và chậm rãi cầm lấy cổ tay anh ta, vẫn còn rất nóng, và nghe mạch anh ta, hơi không đều, và rất yếu. Anh ta có thể đã thành công, có thể sẽ không thể đợi cho đến khi cấp cứu tới.
Trong trường hợp đó.
Cô có một điều phải nói với anh ta.
Cô có một việc phải làm.
“Rue Ryuuzaki,” cô nói, móc chiếc còng lên cổ tay anh ta. “Anh bị bắt vì nghi đã ám sát Believe Bridesmaid, Quarter Queen, và Backyard Bottomslash. Anh không có quyền giữ yên lặng, anh không có quyền có luật sư đại diện, và anh không có quyền được xét xử công bằng.”[2]
Tên sát nhân vụ giết người hàng loạt Los Angeles BB, Rue Ryuuzaki, Beyond Birthday... đã bị bắt.
Ghi chú
↑ Tarot: bộ bài 78 lá, có nguồn gốc bí ẩn, được sử dụng ở châu Âu từ khoảng thế kỷ 15 để chơi và bói toán.—ND
↑ Ở đây, Misora đã nói ngược lại với điều mà tất cả các cảnh sát Hoa Kỳ buộc phải nói khi bắt giữ nghi phạm, hay được gọi là Miranda warning (cảnh báo Miranda)—ND
2 Bình luận