"Chise-san, tôi vẽ bản đồ xong rồi!" Gash gọi.
Tôi cảm ơn anh ấy và xem kỹ bản đồ.
“Được rồi, bên đây là cánh đồng, còn giếng nước nằm giữa đồng. Nghĩa là con sông chảy qua phía Đông ngôi làng.”
Tôi có thể thấy những cái xô xung quanh miệng giếng vỡ, hẳn là mấy mạo hiểm giả thường tắm ở đó.
“Chúng ta sẽ sửa cái giếng sau. Giờ hãy ra bờ sông trước đã.”
"Cô tính làm cái gì nữa đây!?"
Gash hỏi, giọng khàn khàn của anh ta nhanh chóng chuyển sang tiếng thét khẽ đầy lo lắng.
Tôi quay lại đối mặt với anh ta.
“Tôi muốn xây nhà tắm với chỗ giặt đồ. Trời ạ, xem đống việc các anh bắt chúng tôi làm này.”
Với Tet và Gash theo sau, chúng tôi ra bờ sông. Nơi đó có vài tảng đá lớn, cùng dòng nước dồi dào chảy qua.
“Tet, em đào cho chị một cái kênh dẫn nước, rồi xây nhà tắm với chỗ giặt đồ cho chị được không? Đào sâu cỡ ngang đùi thôi.”
"Đã rõ!"
Tạo hình cho những tảng đá xung quanh giống như khi làm nhà, Tet tạo ra một con kênh, phòng tắm và khu giặt giũ.
Nước được dẫn theo con kênh vào bồn tắm rồi trở lại dòng sông. Tôi dùng Thổ ma pháp tạo ra một phiến đá để đóng con kênh lại, ngăn dòng nước thoát đi. Khi bồn tắm đã đầy, tôi tạo ra thêm một phiến đã khác để chặn đầu kia lại, ngăn không cho nước chảy vào nữa.
“Wow, tuyệt thật đấy!” Gash kêu lên. “Cô đã tạo ra bồn tắm và khu giặt chỉ trong một nốt nhạc! Thế quái nào mà pháp sư xịn sò như hai cô lại nhận loại nhiệm vụ này kia chứ?”
“Chỉ là hứng thú nhất thời thôi.”
"Còn tôi thì theo Phù thủy-sama!"
Tuy nhiên, Gash dường như không chấp nhận nổi phản ứng thờ ơ của chúng tôi.
Cùng với suy nghĩ về việc giặt giũ, tôi hỏi Gash, "Có quần áo trong chỗ hàng tiếp tế được gửi đến không?"
"Huh? Vâng, họ có gửi quần áo.”
"Tôi hiểu rồi. Vậy từ nay các anh sẽ không cần mặc đồ bẩn nữa. ―《Fireball》!" Tôi bắn một Hỏa cầu vào nước tắm, làm hơi nước bốc lên nghi ngút quanh chúng tôi.
“Wah?! Gì nữa đây?"
“Chuẩn bị bồn tắm. Ah, nhưng có lẽ bị nóng quá—và nước cũng bốc hơi bớt mất rồi. Phải đổ thêm chút nước lạnh để điều chỉnh lại nhiệt độ thôi.”
Tôi bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước bằng cách cho thêm nước sông vào và bắn thêm vài Hỏa cầu nhỏ hơn vào bồn tắm. Khi tôi làm vậy, những mạo hiểm giả đang chuyển đồ vào nhà đã chạy ra dòng sông, có lẽ nghĩ rằng hơi nước và tiếng rít của nước sôi là do quái vật tấn công.
Khi họ đến nơi và thấy không có chuyện gì cả, một trong số đó lên tiếng:
“Nhóc đang làm cái quái gì thế?”
“Chuẩn bị bồn tắm. Lấy quần áo mới từ Gash rồi gom đồ bẩn lại đi. Tôi sẽ giặt đồ. Còn các anh có thể đi tắm.”
Những mạo hiểm giả nhìn tôi chết lặng.
“Không, chúng tôi vẫn ổn. Có một người trong nhóm dùng được phép《Clean》mà.
“Đi tắm. Đó là lệnh.”
Tôi giải phóng mana đủ để đe dọa các mạo hiểm giả một lần nữa, khiến họ nao núng. Sau khi giảm áp lực xuống một chút, tôi giải thích cụ thể lý do của mình.
“Anh ta cần niệm phép bao nhiêu lần để làm sạch hoàn toàn? Và liệu anh ta có đủ mana để làm như vậy cho tất cả mạo hiểm giả ở đây không?”
“K-không…”
"Tôi đoán là không. Đó là lý do tại sao các anh cần phải tắm. Người các anh bám đầy mồ hôi, bụi bẩn và máu quái vật. Nếu không tắm rửa là dễ bị bệnh lắm đấy, biết không?
Có vẻ như cuối cùng cũng thuyết phục được họ đi tắm rồi.
Vì không đủ chỗ cho tất cả vào cùng một lúc, nên tôi chia các mạo hiểm giả thành ba nhóm: một đi tắm, một trông chừng khu nhà tắm và nhóm còn lại thu gom quần áo bẩn bằng những chiếc giỏ mà tôi tạo ra bằng《Ma pháp sáng tạo》. Vài người tỏ rõ vẻ không hài lòng, nhưng tôi vẫn để họ tiếp tục công việc.
Sau khi gom được một đống quần áo, tôi thở dài vì mùi hôi bốc lên kinh khủng.
“Ugh, bọn họ thực sự để nguyên bùn và máu dính đầy trên quần áo. Đống này sẽ chẳng thể nào sạch nổi chỉ với một lần giặt...
―《Creation》: detergent. [note51693]
―《Wash》!"
Tôi tạo ra một quả bóng nước lớn từ nước sông rồi đổ bột giặt vào. Sau đó, tôi tạo nên một xoáy nước bên trong nó và ném từng bộ quần áo vào, đống quần áo trong đó chà sát vào nhau.
“Quả nhiên là bột giặt-sama, tất cả bụi bẩn đều bị đánh bay rồi. Tiếp theo là xả lại quần áo bằng nước sạch. Hầu hết vết máu, bùn và mồ hôi đã biến mất, chỉ còn vài vết bẩn nhẹ mà thôi.”
“Sẽ mất rất nhiều thời gian để phơi khô được đống đồ này, hmm… ―《Dry》!”
Phép chú này sẽ thổi luồng gió nóng lên đống đồ ướt. Thông thường, tôi không muốn làm khô quần áo theo cách này, vì nó có thể làm hỏng vải—nhưng bây giờ thì hết cách rồi.
Sắp xếp lại đồ giặt, tôi thấy hầu hết đều có vài chỗ sờn hay rách.
“Có vài bộ đồ đã cũ đến độ không mặc được nữa, nhưng mình có thể tận dụng chúng để vá những bộ đồ khác.”
Vì vậy, tôi phân loại ra một đống quần áo có thể mặc được, một đống cần vá lại vài chỗ, và một đống đồ hỏng dùng để vá lại những bộ khác.
“Whew! Sảng khoái thật đấy, cũng lâu rồi tôi chưa tắm bồn nhỉ.”
Khi Tet và tôi xếp lại quần áo, lượt mạo hiểm giả đầu tiên đã tắm xong.
"Này nhóc! Bọn ta xong rồi.”
Thủ lĩnh của các mạo hiểm giả trong làng nói. Anh ta thay bộ quần áo bẩn thỉu đã mặc cả tuần thành một bộ đồng phục lao động từ chuyến hàng được gửi đến. Bây giờ anh ta đã sạch sẽ và thậm chí còn dùng dao cạo sạch râu, anh ta như lột xác thành một người khác.
“Chẳng phải ổn hơn rồi sao? Giờ anh trông ít giống một tên cướp hơn rồi đấy.”
"Này, ý gì đấy hả!" anh ta la lên với nụ cười cay đắng, rồi nét mặt anh ta tự nhiên dịu đi đôi chút.
“Tất cả chúng tôi đều vội vã hoàn thành việc khai hoang để ổn định cuộc sống, đến nỗi việc thất bại liên tục đã cuốn chúng tôi vào vòng xoáy bi quan. Chúng tôi đã quên mất cách sống đàng hoàng. Cảm ơn vì đã nhắc nhở chúng tôi.”
“Tôi chẳng làm gì đặc biệt cả. Chỉ là hoàn thành những yêu cầu của nhiệm vụ thôi.”
“Phù thủy-sama đang xấu hổ!”
Tôi kéo mũ trùm đầu xuống che mặt.
“Nếu các anh tắm xong rồi, tôi sẽ đi thay nước mới cho nhóm tiếp theo.”
“Cảm ơn,” thủ lĩnh mạo hiểm giả nói. “Nhưng cô có ổn không? Cô dùng rất nhiều ma pháp từ lúc đến đây rồi đó.”
"Tôi ổn. Tôi có rất nhiều mana.”
Vì tôi không tạo ra nước từ hư không—chỉ là làm nóng nước sông và điều khiển nó để giặt đồ—tôi thực sự không sử dụng nhiều mana như anh ta nghĩ.
Sau khi xả nước tắm đã bẩn ra sông, tôi đổ đầy nước vào bồn tắm một lần nữa và đun nóng bằng Hỏa cầu. Làm việc này lần hai dễ dàng hơn rất nhiều, vì tôi biết mình cần sử dụng bao nhiêu mana để đạt được nhiệt độ phù hợp.
“Chúng ta nên nấu bữa tối sớm thôi,” tôi nói. “Gash, chúng ta có những nguyên liệu gì?”
“Ah, uh… không có.”
"Eh? Không có?"
Gash giải thích những người “tiền bối” của chúng tôi đã trục lợi từ ngôi làng khai hoang này thế nào.
Họ không chỉ lơ là trong việc hỗ trợ hậu cần mà còn biển thủ nguồn cung thực phẩm. Mặc dù Gia tộc Gaspar quản lý dự án này, nhưng Gash mới là người giám sát trực tiếp ở đây—không phải Bá tước. Dù cho có nhìn thấy những hành động thiếu trung thực của mấy người đó, Gash vẫn bị đe dọa phải im lặng trước thân hình cường tráng của họ.
Mọi việc trở nên tồi tệ hơn nữa khi các mạo hiểm giả khai hoang bắt đầu làm theo những gì họ muốn, thế là mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát. Dù may mắn là không có hành động bạo lực nào, nhưng tất cả họ vẫn tự tung tự tác.
Gash kết lại, “Khi các mạo hiểm giả khai hoang biết được hành vi của những người đến hỗ trợ hậu cần, các mạo hiểm giả khai hoang đã chán nản và đuổi họ đi, rồi báo cáo nhiệm vụ của họ là thất bại. Tuy nhiên, để trả thù, họ đã ném một nửa số lương thực dự trữ trong tuần này xuống đất, làm hỏng hầu hết chúng.”
Hầu như tất cả các loại rau xanh, bánh mì và thịt đều bị hỏng. Nguồn cung cấp thực phẩm duy nhất còn tương đối nguyên vẹn là rượu đóng chai và gia vị, đã được cất giữ ở nơi khác. Không có gì đáng ngạc nhiên khi bất kỳ mặt hàng xa xỉ nào như kẹo đã bị đánh cắp.
Tôi thở dài.
“Nhức đầu thật đấy, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi được quá khứ.”
Chúng tôi cần cầm cự với lượng thức ăn còn lại cho đến khi chuyến hàng tiếp theo đến đây. Hiện tại, tôi sẽ xem xét những loại thức ăn còn lại.
“Chúng ta có thể kiếm thịt bằng cách đi săn, các loại củ vẫn còn ăn được. Chúng ta ở gần một khu rừng, vậy nên ta có thể hái được trái cây và rau dại ở đó. Còn bánh mì... không còn cách nào khác. Tôi sẽ dùng phần được mang theo của mình. Tet, giúp chị chút!”
"Okay!"
Chúng tôi lấy bánh mì ra khỏi túi ma thuật của mình, nhưng vì chỉ mang đủ cho hai người nên tôi phải sử dụng《Ma pháp Sáng tạo》để bổ sung. Sau đó, tôi tận dụng những gì còn dùng được để nấu một ít súp, thịt xào với rau.
Sau khi làm một cái bếp đá ngoài trời ở trung tâm ngôi làng và sử dụng Hỏa ma pháp để kiểm soát nhiệt độ lửa, tôi niệm phép《Wind Cutter》(được tinh chỉnh cho nấu ăn) để cắt các loại rau. Tôi làm món xào, trong khi Tet xử lý món súp.
Khi đun sôi rau và thịt xông khói mà chúng tôi đã mua, nước dùng nổi bọt trắng lên và Tet đã cẩn thận hớt bọt đi. Trong khi đó, tôi chia làm ba lượt xào các nguyên liệu rồi cho tất cả thức ăn vào một cái thùng kim loại lớn. Tet và tôi khiêng những cái nồi đầy thức ăn tới khi đã sẵn sàng.
“Bữa tối đến rồi, mang đĩa tới đây,” tôi nói. “Mỗi người được hai miếng bánh mì. Tet và tôi sẽ cho một lượng súp và món xào nhất định, vì vậy tôi không muốn nghe bất kỳ lời phàn nàn nào.”
Các mạo hiểm giả ngoan ngoãn xếp hàng nghiêm chỉnh nhận lấy thức ăn của họ. Mặc dù họ đã từng bẩn thỉu và sống như người rừng trong một thời gian; nhưng có vẻ như việc tắm rửa, mặc quần áo đẹp và ăn một bữa tươm tất là đủ để tôi nắm thóp tất cả bọn họ trong lòng bàn tay.
"Ngon tuyệt. Đây là bữa ăn đàng hoàng đầu tiên của chúng tôi trong thời gian dài.”
“Ừm, đồ ăn của lũ trước kia tệ kinh khủng. Món này ngon đấy.”
"Cái quái gì đây? Ông có nhiều thịt hơn tôi!”
“Ha ha ha. Có vẻ tôi gặp may rồi. Đừng quên lời cô bé nói chứ: Không phàn nàn!”
Lúc đầu tôi đã băn khoăn không biết việc này có giúp ích gì không, nhưng mọi thứ dường như đang dần tốt hơn.
Sau khi mọi người ăn xong, tôi vỗ tay vài cái để thu hút sự chú ý.
“Tet và tôi đã làm nhiều việc trong ngày hôm nay, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng tôi sẽ cần thêm người giúp.”
“Dọn dẹp, giặt giũ, chuẩn bị bồn tắm, nấu nướng. Chúng tôi cũng cần phải rửa bát nữa,”
Tet liệt kê từ bên cạnh tôi, đếm từng ngón tay.
“Vâng, các cô quả thật có rất nhiều việc phải làm,”
Thủ lĩnh của các mạo hiểm giả nói. Anh ấy nhìn quanh làng, quan sát những sự thay đổi đáng kể mà chúng tôi tạo ra từ khi đến, và dường như thực sự đánh giá cao mọi thứ chúng tôi đã làm.
"Chính xác. Cho đến khi có thêm người hỗ trợ, chúng tôi sẽ chỉ nấu hai bữa ăn mỗi ngày: bữa sáng và bữa tối. Tôi xin lỗi vì phải cắt giảm đến mức đó, nhưng nếu không, Tet và tôi sẽ không đủ thời gian để làm xong những việc khác nữa.”
Thực sự, lẽ ra phải có nhiều người tham gia nhiệm vụ hỗ trợ này hơn, nhưng không có nhiều mạo hiểm giả hứng thú với những nhiệm vụ dài ngày và đơn điệu như vậy. Tet và tôi sẽ phải tự lo liệu mọi thứ từ lúc này.
“Được chứ, Gash?”
“Ah, vâng! Nếu hết cách rồi thì chịu vậy, tôi đoán thế.”
Anh không tỏ ra đáng tin cậy hơn chút được sao?
Gạt suy nghĩ đó sang một bên, tôi nói tiếp:
“Tôi sẽ thông báo thời gian biểu hàng ngày của chúng ta: Tet và tôi sẽ làm bữa sáng, rồi sau khi ăn xong, chúng tôi sẽ rửa bát và bắt đầu giặt giũ. Tôi muốn tất cả các anh bỏ đồ bẩn của mình vào giỏ giặt mà chúng tôi đã phát trước đó. Vào buổi chiều, chúng tôi sẽ làm vài việc lặt vặt, và sau đó vào buổi tối, tôi sẽ chuẩn bị bồn tắm cho tất cả các anh. Cuối cùng, chúng ta sẽ ăn tối và đi ngủ.”
Một số người không có vẻ không hào hứng gì trước lời nói của tôi, nhưng vì không có lý do gì để phản đối nên họ im lặng.
"Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ ăn phần của mình, sau đó sẽ dọn dẹp và đi ngủ.”
Tet và tôi mang phần ăn tối của mình đến khu nhà (tạm thời), nơi tôi hâm nóng thức ăn bằng ma pháp trước khi ăn. Sau đó, chúng tôi mang tất cả bát đĩa ra bờ sông, rửa sạch, rồi cuối cùng trở về nhà (tạm thời) và chui vào túi ngủ.
“Cảm giác như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi nói chuyện với nhiều người như vậy.”
“Chị tuyệt thật đó, Phù thủy-sama!”
"Chị kiệt sức rồi. Chị không thích thú gì việc ra lệnh cho người khác. Chị muốn đi tắm, nhưng bỏ đi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tôi sử dụng《Clean》lên Tet và bản thân mình trước khi chìm vào giấc ngủ, hy vọng rằng ngày mai mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn một chút.
11 Bình luận