Hồi Thứ Tám: Quang Dũng Giả Và Chiến Tranh Nhân Ma
Chương 179: Takatsuki Makoto Diện Kiến Nữ Thần
28 Bình luận - Độ dài: 4,123 từ - Cập nhật:
Dịch: Dankawa Minani
Tide: Màu -sama
Beta: Vx là Trans ạ !!!
Đuổi cổ Hakase do bỏ bê prj. Hơi delay tí sr
~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~
“Nữ thần Noah?” (Makoto)
Đêm trước khi tiến đến Nguyện Quốc, tôi được gọi vào không gian của Nữ thần Noah.
Từng bước loạng choạng, tôi tiến về phía bóng người vẫn tỏa ra thứ hào quang thần thánh như mọi khi. Mà không chỉ có một, bên cạnh ngài còn có mắm Thủy Nữ thần trong bộ váy xanh cũng tỏa thứ hào quang y hệt.
“Xin chia buồn với cậu, Makoto.” (Noah)
“Tệ rồi tệ rồi Mako-kun!” (Eir)
Nữ thần Noah chống nạnh và nhăn nhó nở nụ cười, ngược lại với Nữ thần Eir đang vẫy vẫy cả hai tay tới tôi.
Giờ thì… tôi nên trả lời ai trước đây?
Đương nhiên là Nữ thần của tôi trước rồi.
“Thưa Nữ thần Noah, vụ bị lộ là Tín đồ Tà thần hẳn đã làm người phải lo rồi…” (Makoto)
Tôi cũng gượng cười đáp lại ngài ấy.
“Nhưng chẳng phải những người cậu đã từng giúp đỡ đều đang đứng về phía cậu sao? Đều nhờ những hành động từ trước đến giờ của cậu đấy.” (Noah)
Thật vậy…
Kể cả khi danh tính bị lộ ra, thì các Thái Dương Hiệp sĩ, Mộc Quốc và cả Hỏa Quốc đều không quay lưng lại với tôi.
Những nỗ lực của tôi đều đã được đền đáp xứng đáng.
“Cũng nhờ người đã dẫn lối cho kẻ hèn này, thưa Nữ thần Noah.” (Makoto)
“Fufufu, rõ là vậy rồi. Mau ca tụng ta nữa đi.” (Noah)
Ngài ấy có vẻ tự hào về điều này. Kawaii thật. [note]
“Chỉ cần cải đạo sang thờ ta là mọi chuyện đã được giải quyết rồi mừ~” (Eir)
Và việc cảm ơn của tôi kết thúc bằng việc Eir than thở vì bị ngó lơ…
Kết cục, ngài Eir để lộ biểu cảm đầy vẻ bất mãn do bị ngó lơ…
“Hmph, dỗi nữa cũng chẳng làm cậu ta đổi ý đâu.” (Noah)[note]
Không ổn không ổn, mắm Thủy Nữ thần dỗi thật rồi kìa.
“Thưa Nữ thần Eir, ý người là gì khi nói ‘Tệ rồi’ vậy?” (Makoto)
Tôi quay về hướng Nữ thần của đất nước của vợ mình.[note]
“Hả, cậu hỏi cái gì thế? Là chiến tranh, chiến tranh đó!! Bọn Ma Vương lần này rõ ràng sẽ không tấn công như kế hoạch kia nói đâu!” (Eir)
“Ể?” (Makoto)
“Thật sao, Eir?” (Noah)
Cả hai chúng tôi ngạc nhiên hỏi lại bởi sức nặng trong câu nói vừa rồi của Nữ thần Eir.
“Lại còn thêm cả việc Ira biệt tăm giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này nữa.” (Eir)[note]
Ồ…?
“Nữ thần Ira biến mất ư?” (Makoto)
“Đúng vậy. Như Cuộc họp Thánh thần lần trước này, cả Ira lẫn Naia đều không có mặt… Naia sủi thì không nói… Bởi thế nên chị Althena đang nổi giận lôi đình trên kia kia kìa.” (Eir)
“Cô đã nói cái gì trong cuộc họp đó vậy?” (Noah)
Tôi khá là hứng thú với câu hỏi của người đấy, Nữ thần Noah.
“Đương nhiên là về bên chiến thắng ở dưới này rồi. Nếu phe Ma Vương mà thắng, Đức tin của bọn ta sẽ giảm mất~! Thật là tàn nhẫn mừ~~!” (Eir)
Người nói như nó quan trọng lắm,… nhưng tôi thấy chuyện này có gì quan trọng đâu?
“Makoto, vì Thánh Thần tộc bất tử nên họ không coi trọng thắng thua giữa phe người và quỷ đâu. Nói cho dễ hiểu thì sư kiện này với họ chẳng hơn gì lễ hội thể thao đâu.” (Noah)
“... Nó… không phải thế đâu… thật đấy?” (Eir)[note]
Nữ thần Eir bỗng rụt cổ lại trước lời nói của Nữ thần Noah.
Gương mặt mẹ trẻ nói lên hết điều mà Nữ thần Noah vừa nói đó?
Với thánh thần, đây chỉ đơn giản là trò chơi thôi ư…?
Tạm gác lại vụ đó, cũng có chuyện khác làm tôi bận tâm.
“Thưa Nữ thần Eir. nếu là về Vận Mệnh Nữ thần Ira thì tôi đã gặp ngài ấy rồi.” (Makoto)
“Ể?” (Eir)
Lần này thì người ngạc nhiên đến nỗi ngoác mồm ra lại là Thủy Nữ thần nhà này.
“Không không không.. Cậu nói gì vậy Mako-kun? Không đời nào mà cậu gặp được Ira cả…” (Eir)
“Mà thần nghĩ chỉ là có thể thôi, nhưng có vẻ ngài ấy đang Hạ thế bằng Vu nữ Esther đấy?” (Makoto)
“Àaaaa, vậy cái cách nói quen thuộc đó là do vây sao?!” (Noah)
Nữ thần Noah tỏ vẻ đã nhận ra điều gì.
“Haha, không đời nào… Nếu em ấy ở trong cơ thể của Vu nữ suốt từ đầu thì ta phải biết rồi chứ…” (Eir)
Nữ thần Eir dùng tay như cái kính và nhìn đi đâu đó.
Làm gì vậy mẹ?
“Makoto, đó là Chân Nhãn của Eir đó. Nó tốt hơn hàng triệu lần cái Thiên nhãn của cậu đấy.” (Noah)
“Lệch tới cỡ đấy thì ai mà tưởng tượng nổi…” (Makoto)
Sức mạnh của Thần quả nhiên không phải thứ mà phàm nhân có thể thông suốt dễ dàng.
“Aaaaah!! (Eir)
Bỗng nhiên Eir hét lên.
“K-Không thể nào! Ira thực sự đang ở trong cơ thể của Esther ư? Không những thế, lại còn là Hạ thế Tuyệt đối nữa?! Chị Althena có cho phép dùng nó đâu!” (Eir)
“Chẳng lẽ các vị Thần không được phép dùng Hạ thế Tuyệt đối à?” (Makoto)
Trong trường hợp khẩn cấp, chẳng phải tốt hơn nếu ta có một vị Thần ở cạnh sao?
…Dẫu xui xẻo là Nữ thần Ira có vẻ khá ghét tôi…
“Có một luật ở trên Thần Giới nói rằng: Các vị Thần không được phép can thiệp trực tiếp vào người phàm. Nếu bọn ta cho phép Hạ thế Tuyệt đối như kia thì mọi chuyện chẳng khác nào Thần linh kiểm soát trực tiếp con người thông qua những người cầm quyền cả. Để tránh một trận Chiến tranh Thần giới một lần nữa xảy ra, bên Thánh Thần tộc, Ác quỷ và cả Thần Titan đều đề ra luật lệ như vậy.: (Eir)
“Ooh…” (Makoto)
Chuyện này có vẻ lớn hơn tôi nghĩ.
Ngài ấy có ổn không vậy?
“Quá ổn ấy chứ. Cô ta dùng Hạ thế Tuyệt đối trong khi đánh lừa cả cái đứa hay tọc mạch này. Cổ che giấu bản thân tốt thật.” (Noah)
“Ý người là gì khi nói là ‘che giấu’ vậy, thưa Nữ thần Noah?” (Makoto)
“Bình thường, khi dùng Hạ thế vào một Vu nữ bọn ta sẽ luôn tỏa ra Thần Tính, thế mà ta không hề cảm thấy nó ở Vu nữ Esther mà ngươi nói đến. Ý ta là vậy.” (Noah)
“Nói thì dễ lắm, chứ giấu nó đi…” (Eir)
Nữ thần Eir suy ngẫm về những lời Noah vừa nói rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng.
“Uuuu… Ta lo lắm, mau đi gặp Ira thôi!” (Eir)
Đột nhiên Thủy Nữ thần biến mất.
Giờ chỉ còn Nữ thần Noah và tôi còn ở đây.
Ngài ấy nhìn chăm chú vào tôi. Không phải là cái nhìn vô tri như mọi khi, mà là một ánh mắt nghiêm túc ẩn chút buồn bã trong đó.
“Này, Makoto.” (Noah)
Gương mặt khác lạ này làm tôi vô cùng lo lắng.
“C-Có chuyện gì sao thưa người?” (Makoto)
Tôi lại gây phiền phức cho người nữa sao?
“Cậu vẫn đang dùng Minh mẫn đúng không? Đừng bao giờ dùng nó 100% nhé?” (Noah)
“Cái…? Sao nó lại ở 100% được?” (Makoto)
Lạ thật đấy.
Tôi đã cẩn thận không dùng tới mức đó rồi mà.
“Cậu đang không nhận thức được mình dùng ở mức đó đấy. Tất cả là vì cậu suýt bị nuốt chửng bởi Tinh Linh Hóa. Nỗi sợ đó đã ăn sâu vào trái tim cậu rồi, do vậy cậu luôn vô thức dùng Minh mẫn 100%.” (Noah)
Nữ thần Noah búng tay, và chỗ băng gạc đang cuốn trên tay tôi rơi xuống, để lộ ra ánh xanh trên cánh tay phải của tôi - hay nói đúng hơn, Cánh tay Tinh linh.
“... Vậy mà thần cứ nghĩ bản thân đã quen với điều này rồi.” (Makoto)
Tôi đã tập luyện mỗi ngày, còn cảm thấy càng ngày tôi càng dùng cánh tay này thành thạo nữa.
Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ư?
“Phải. Nhưng đổi lại, ngươi đang dần mất đi cảm xúc đấy. Kể cả lúc được Janet cầu hôn, cậu cũng không bối rối lắm đúng không?” (Noah)
Người vẫn nhìn tôi bằng ánh nhìn buồn bã đó.[note]
“Không, điều này…” (Makoto)
‘Không đúng đâu’ là những gì tôi định nói.
Tôi rất ngạc nhiên khi nhận được lời cầu hôn của Janet, và hoảng loạn khi thấy cổ cãi nhau với Công chúa Sofia.
Nhưng có vẻ đâu đó trong tôi lại suy nghĩ khác đi.
“Uhm… Điều này tệ tới vậy sao?” (Makoto)
“Hiệu quả của Minh mẫn khi cậu đẩy lên 100% là luôn điềm tĩnh bất kể có chuyện gì xảy ra. Một kĩ năng thực rất tiện lợi và đáng tin cậy. Nhưng một trái tim không thể lay chuyển như vậy không phải trái tim của ~~anh~~ con người nữa rồi.” (Noah)
Ánh nhìn này của người… thật sự lay động được trái tim đó rồi đấy.
Mình nên làm gì bây giờ…?
“Mà nên nhớ là ta vẫn đang làm tốt việc của mình đấy.” (Noah)
“Hả?” (Makoto)
Nữ thần Noah đặt tay lên vết bớt nhỏ ở cánh tay tôi.
“Thần Tính của ta đang ngăn cản Tinh Linh Hóa nuốt chửng cậu đấy. Vậy nên đừng có lo lắng về chuyện này mà an tâm tắt Minh mẫn đi nhé. Rõ chưa?” (Noah)[note]
Tôi nhìn lại vết bớt ở trên tay phải.
“Vậy Thần Tính của người đang ở đó sao, Nữ thần Noah?” (Makoto)
“Phải, đổi lấy việc cánh tay này của cậu không thể trở lại bình thường, thì cậu cũng không thể biến thành một Tinh Linh hoàn chỉnh được. Thần Tính của ta có thể duy trì cái trạng thái ‘Cánh tay phải chỉ Tinh Linh Hóa một phần’ này.” (Noah)
“Vậy… Đó là…” (Makoto)
Tôi chạm tay lên vết bớt đó, cảm nhận được sự ấm áp và cảm xúc của vị thần mà mình tin tưởng.
“Mà nếu tệ nhất, ta có thể tạm thời điều khiển cơ thể cậu thông qua Thần Tính… dẫu làm vậy sẽ khiến ta bị mấy tên Thánh Thần tộc sờ gáy ngay, nên ta không muốn dùng tới cách đó. Ta chẳng muốn giống Ira đâu.” (Noah)
“Cảm ơn người, Nữ thần Noah.” (Makoto)
Tôi cúi người thật sâu.
Cuối cùng thì tôi vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ từ Nữ thần của mình.
“Fufu. Ta ổn mà. Cứ dựa dẫm vào ta đi. Nói thật là ngươi gần như chả bao giờ yêu cầu ta giúp hết!” (Noah)
“Không phải vậy đâu thưa người. Mà giờ nghĩ lại, thần được chỉ định đến một nơi yên bình vào trận chiến sắp tới nên thần nghĩ bản thân chẳng có lượt thể hiện đâu.” (Makoto)
Tôi nói với vẻ hơi thất vọng.
Nhưng sau khi nghe được điều này, Noah lại nhíu mày tức giận.
“Về điều đó, ta thấy cậu cần cảm ơn Vận Mệnh Nữ thần đấy. Cậu mà được gửi lên tiền tuyến là cậu lại lao đầu vào chỗ chết ngay, ta nói có sai không?” (Noah)
“K-Không phải thế đâu. Nhưng không phủ nhận tôi cũng muốn nhìn thấy một lần Ma Vương hàng thật.” (Makoto)
Cậu sướng thật đấy Sakurai, được chiến đấu với Ma Vương luôn.
Nữ thần Noah hẳn đã nghe được những gì tôi nghĩ nãy giờ nên để lộ một biểu cảm rõ nhăn nhó.
“Đó không tốt tí nào cả! Cái gì mà ‘muốn được thấy’ chứ?! Ngươi không phải là khách du lịch đâu!” (Noah)
“Tôi chỉ muốn nhìn từ xa thôi mà. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được sang dị giới đâu chứ. Người không thể đổ lỗi cho tôi chuyện muốn được thấy Ma Vương được.” (Makoto)
“Cái tên này…” (Noah)
Noah bắt đầu vò đầu bứt tóc rồi.
Thôi thì…
“Thưa Nữ thần Noah, thần không muốn thấy một Ma Vương đâu. Từ giờ trở đi thần hứa sẽ thám hiểm một cách an toàn.” (Makoto)
Tide: Anh tôi và những pha tự cắm flag…[note]
“Nói dối.” (Noah)
Người chĩa ánh nhìn viên đạn về phía tôi rồi day trán.
“Vậy, sắp đến giờ rồi. Thần sẽ tiến đến Nguyệt Quốc.” (Makoto)
“Được rồi. Cậu sẽ đến nơi cách xa chiến trường chính mà, cứ thong thả thôi nhé.” (Noah)
Tôi cúi chào người rồi tỉnh giấc.
◇◇
Chúng tôi đang trên hành trình tiến đến Cornet của Nguyệt Quốc. Có vẻ phía trên đã xếp xe ngựa làm phương tiện để giúp chúng tôi di chuyển.
Mà từ đầu tôi cũng toàn đi bằng Tàu Bay của thằng Fuyi nên tôi không mấy quen trước sự chậm chạp này.
Nhưng chuyến đi này không chỉ có mỗi chúng tôi.
Nhìn ra ngoài xe, tôi có thể thấy các binh lính, pháp sư và lính hậu cần hành quân chuẩn chỉ bên cạnh.
Họ là Thái Dương Hiệp sĩ Đoàn của Highland, Đoàn Hiệp sĩ Soleil.
Và người đang lãnh đạo họ là…
“Ngài Makoto, tôi nghe nói đây là lần đầu ngài tham gia vào cuộc hành quân. Ngài cảm thấy thế nào ạ?”
Người vừa nói chuyện với tôi với một nụ cười chính là Ortho - đội trưởng của Đệ nhất Thái Dương Hiệp sĩ Đoàn.
Chúng tôi cũng không hẳn là không quen nhau. Hồi quái vật tấn công Symphonia, người đã cùng chiến đấu với chúng tôi chính là ông ấy.
Có vẻ đây là quyết định của Tướng quân Yuwein và Sakurai nên ổng đã được điều đi với tôi.
Tôi thầm cảm tạ may mắn đã không để tôi phải tiếp xúc với người lạ.
“Ổn mà. Mà liệu chúng tôi đáng được ngồi trên cái xe ngựa to như này không vậy?” (Makoto)
“Ngài nói gì thế? Hai Anh hùng và con gái của Hồng Liên Phù Thủy đang ở đây đó, đương nhiên là mọi người xứng đáng rồi.” (Ortho)
Thì ra là do danh hiệu của bọn tôi.
Ông ấy là người dẫn đầu đoàn nên đã nhanh chóng quay về vị trí hành quân của mình.
Lucy, Sa-san, Furiae (với con mèo đen nằm trên đùi), cùng tôi đang ngồi trên cái xe ngựa mà mặt đối mặt nhau.
“Waah, lần đầu tui được đi xe ngựa đấy.” (Aya)
Sa-san đang vung vẩy đôi chân như một đứa trẻ vậy…
Anh Hùng Chứng nhận Quốc gia Hỏa Quốc đấy mọi người.[note]
Tôi mà nói cho những người không biết chắc họ cũng không tin đâu.
“Ể? Đây là lần đầu cậu đi à?” (Lucy)
“Phải đó, từ khi sang đây mình chỉ đi mỗi cái tàu bay với cưỡi thiên mã thôi.” (Aya)
“Hai thứ kia đâu phải thứ thường dùng để di chuyển chứ!” (Lucy)
Hai người họ ồn ào thật đấy.
Có vẻ họ chỉ đơn giản tận hưởng như đi da ngoại thôi.
“...”
Chỉ có Furie là im lặng suốt. Cổ không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài xe ngựa.
Từ lúc nghe về nơi sắp tới, cổ cứ như một người mất hồn vậy.
“Công chúa ơi?” (Makoto)
Tôi lo lắng gọi cổ.
Thật sự là trước khi đi, tôi đã bảo cổ có thể ở lại Lâu đài Highland với Công chúa Sofia rồi, nhưng cổ lại bảo không muốn ở lại Thái Dương Quốc.
Mà, đương nhiên là cổ không muốn rồi… Dù gì cũng bị giam ở đó một lần rồi mà.
“... Ở Nguyệt Quốc, ta đã sống cùng một nhóm tín đồ tà giáo với tư cách là một Vu nữ.” (Furiae)
Cô ấy bắt đầu lầm bẩm.
Khi cổ nhắc đến tín đồ tà giáo, tôi đã nghĩ đến Xà Giáo Đoàn… Nhưng có vẻ bọn họ khác với chúng.
“Họ là những người tôn thờ Nguyệt Nữ thần Naia. Nhưng lúc ta bị các Thái Dương Hiệp sĩ vây bắt, ta đã yêu cầu họ chạy đi, và đừng tìm ta.” (Furiae)
“““……”””
Cả ba người chúng tôi đều im lặng nghe cô nói.
“Nhưng chúng lại thật sự đi tìm ta. Dù gì ta cũng là một Nguyệt Vu nữ mà họ coi trọng. Có người đã khóc và cảm thấy đau đớn, khi nghĩ rằng ta đã chết… Dù ta chỉ đơn giản bị kéo sang một đất nước khác mà thôi.” (Furiae)
“... Fu-chan à.” (Aya)
Giọng của Sa-san vang lên, và cả Lucy và tôi đều không nói nên lời.
“Ta nên xuất hiện thế nào trước mặt họ đây?” (Furiae)
Furiae tự cười nhạo bản thân.
“Fu-chan à, cứ cho họ thấy rằng cậu đã sống tốt là được!” (Aya)
Sa-san đưa ra lời khuyên đơn giản.
“Phải đó. Cậu có làm gì xấu đâu chứ!” (Lucy)
“Công chúa, thần sẽ luôn đồng hành cùng người, bất kể người muốn thế nào.” (Makoto)
Cùng hội cùng thuyền cả mà.
Ông Ortho cũng là người hiểu lí lẽ nên đã nhắm mắt cho qua hành động của bọn tôi, hoặc cũng có thể chỉ là hành động cho đúng với tư cách một người giám sát.
“Chúng ta đang tiến đến đó vì mục đích quân sự nên ta không thể hành động theo ý mình được… nhưng, ta sẽ nghĩ về điều đó.” (Furiae)
Cô ấy cười lại như thể lấy lại được chút nhiệt huyết.
Sau đó là cuộc nói chuyện của hội con gái.
Có vẻ không khí trong cái xe ngựa này đã trở nên sáng sủa hơn rồi nhỉ.
◇◇
Đêm đó.
Chúng tôi đã dựng lều đúng nơi dự kiến dừng chân nghỉ theo kế hoạch.
Hiện tại thì cuộc hành quân đến Cố Đô thị Cornet vẫn diễn ra tốt đẹp.
“... Mình không ngủ được.” (Makoto)
Cái xe ngựa này tôi không quen, hơn nữa xung quanh toàn người lạ… và đều toàn người theo hướng ngủ sớm…
Với lại, tôi toàn luyện tập tới đêm mới đi ngủ mà.
“Zzz…”
Hai má trẻ Lucy và Sa-san thì ôm sát nhau ngủ trên giường. [note]
Ủa, sao họ lại chung giường nhỉ? Trong xe ngựa này có đủ giường cho cả đội mà.
Họ thân nhau thật đấy.
(Đi luyện tập vậy.) (Makoto)
Tôi dùng Ẩn mật để không đánh thức mọi người dậy và nhẹ nhàng ra khỏi xe ngựa.
Tôi cúi chào nhẹ với những Thái Dương Hiệp sĩ đang canh gác.
Rồi tôi đi tìm nguồn nước để luyện tập xung quanh.
Trên trời không có một đám mây nào.
Có vẻ sắp tới đêm trăng tròn rồi, bởi tối nay khá sáng.
(Hm? Có người vừa đi loạng choạng qua đây sao?) (Makoto)
Furiae với chiếc váy trắng một mảnh và buông xõa mái tóc đen tuyền đang đi trước tôi một khoảng.
Ra ngoài một mình nguy hiểm lắm đó.
“Ooi, Công chúa.” (Makoto)
Trước khi tôi gọi thì cổ đã quay mặt về phía này rồi.
Có vẻ cổ đã nhận ra tôi trước.
“Hể, Hiệp Sĩ Của Ta.” (Furiae)
Cổ đan tay ra sau lưng và nhìn về phía tôi, không phải bằng ánh nhìn sắc như dao mọi khi mà là một ánh mắt dịu dàng.
“Có chuyện gì vậy, Công chúa? (Makoto)
Ánh trăng đang rọi xuống Furiae, và ánh nhìn thoáng qua của cổ làm tôi liên tưởng đến một bông hoa đẹp đẽ tưởng chừng sẽ biến mất chỉ bằng cái chạm.
Cổ hẳn vẫn hối hận vì đã bỏ lại những tín đồ ở lại Nguyệt Quốc,
“...”
Furiae nhìn ra xung quanh mà không nói câu nào.
Chẳng lẽ cô có chuyện khó nói sao?
Tôi chờ cô ấy nói tiếp một lúc lâu.
“...Nếu…” (Furiae)
Furiae bắt đầu nói.
“... Nếu ta là Phù Thủy Tai ương, người sẽ mang đến cho thế giới thảm họa không thể tưởng tượng được… thì ngươi sẽ làm gì đây?” (Furiae)
Mang đến thảm họa… người đã nói điều đó…
“Người đang lo về những gì Esther đã nói sao?” (Makoto)
Vận Mệnh Vu nữ Esther đã chỉ vào cổ và và nhấn mạnh cổ sẽ là kẻ thù của thế giới.
Không, chính Vận Mệnh Nữ thần Ira - lời nói của một Nữ thần có thể thấy được tương lai, đã nói ra điều đó.
Không lo lắng mới lạ ấy.
Đó là lý do tôi nói nhẹ nhàng với cổ để giúp cổ bình ổn lại tinh thần.
“Người có thể thay đổi tương lai, phải không?” (Makoto)
“Nó không thay đổi đơn giản như lời nói đâu.” (Furiae)[note]
“Ngay từ đầu thì cả Vận Mệnh Nữ thần cũng không thể thấy được tương lai của người mà. Nó chỉ đơn giản là định kiến của ngài ấy thôi.” (Makoto)
“... Phải…” (Furiae)
Cổ vẫn chưa bình tâm lại.
Không chỉ có chuyện trở về Nguyệt Quốc mà còn lời Vu nữ Esther đã làm tâm trạng của cổ xuống dốc…
Không ổn, tôi rõ đang không làm tròn trách nhiệm như một Hiệp sĩ Thủ hộ rồi.
Tôi phải nói gì đó khiến cổ thấy ổn hơn… Trong lúc tôi đang bận tâm nghĩ ngợi, cổ đã lên tiếng trước.
“... nếu ta thật sự trở thành kẻ thù của cả thế giới, cậu vẫn sẽ là Hiệp sĩ Thủ Hộ của ta chứ?” (Furiae)[note]
Furiae, người luôn giữ hình tượng mạnh mẽ của mình, giờ lại ngập ngừng hỏi tôi đằng kia.
Đôi mắt đẫm nước kia hệt như lần đầu cổ bảo tôi trở thành Thủ hộ Hiệp sĩ của cổ vậy.
Mà câu hỏi này tôi có sẵn đáp án rồi.
Tôi cười lớn.
“Vậy thì người cũng vậy Công chúa ạ.” (Makoto)
“...Hử?” (Furiae)
“Nếu người là kẻ thù của cả thế giới thì tôi cũng là một Tín đồ Tà thần quay lưng lại với thế giới mà. Hãy cùng nhau phản bội lại thế giới nào, Công chúa.” (Makoto)
“Ngươi…” (Furiae)
Tôi nghĩ là tôi đã trả lời khá ổn rồi, nhưng Furiae lại làm cái mặt như thể vừa nhận được tách trà nóng khi mình yêu cầu một cốc nước ép lạnh vậy.
Hửm?
Tôi trả lời sai chỗ nào à?
Kuh, chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của Minh mẫn - Mất đi cảm xúc mà đáng ra tôi phải có ư!?
(Đọc bầu không khí không có liên quan đến việc sử dụng Minh mẫn đâu, ngươi biết không?) (Noah)
Naahh, Nữ thần Noah à.
Người nói như thể tôi không biết đọc bầu khống khí vậy?
(Là nó đó!) (Noah)
Mà, tôi chẳng hiểu ý người đang nói là gì cả~
(Hảaaaaa?!) (Noah)
“Ừm… Xin lỗi ngươi vì đã hỏi một câu kỳ lạ nhé.” (Furiae)
Furiae lại trở về với hình tượng mọi khi rồi.
Cổ khoanh tay tỏ vẻ uy quyền và nói.
“Vậy, Hiệp sĩ Của Ta, kể cả khi ta trở thành kẻ thù của thế giới, ngươi phải tiếp tục bảo vệ ta, rõ chưa?” (Furiae)
“Như ý người, thưa Công chúa.” (Makoto)[note]
Bên dưới ánh trăng, Furiae và tôi nhẹ nhàng hứa với nhau, như thể đang nói chuyện phiếm hàng ngày vậy.
“Nya~ nya~.”
Con mèo đen bỗng trèo lên đùi của Furiae.
“Ồ, ngươi cũng muốn tham gia à Tsui?” (Furiae)[note]
Furiae nựng con mèo khiến nó kêu gừ gừ.
Tsui hoàn toàn thuộc về Furiae rồi.
“Con mèo này, liệu nó thích ai hơn nhỉ? Tôi hay là người?” (Makoto)
“Đương nhiên là ngươi rồi. Nó chỉ đang lấy lòng chủ nhân của chủ nhân thôi.” (Furiae)
“...Aah, vậy ra là do hệ thống cấp bậc ở đây.” (Makoto)
Chắc nó cũng hiểu là Furiae > Tôi.
“Ta sẽ đi ngủ bây giờ. Ngươi thì sao, Hiệp sĩ Của Ta?” (Furiae)
“Tôi sẽ ngủ sau khi luyện tập vài giờ.” (Makoto)
“... Nhớ có chừng mực thôi đấy.” (Furiae)
Nữ thần Noah cũng nói vậy với tôi, và rồi Furiae quay về chỗ xe ngựa.
Sau đó, chuỗi ngày đi xe ngựa ban ngày và lẻn ra ngoài cày đêm tiếp diễn.
Vài ngày sau, chúng tôi đã đến Cố Đô thị Cornet.
28 Bình luận
Trước đọc review bên trans ENG vẫn có mấy thanh niên kêu buff main quá lố, hay là sao main học cùng bọn trẻ ở nhà thờ có 1 năm mà thông thạo của nó lại cao vcl được như thế :)), nhưng rõ ràng là tác đã xây dựng main nó như này đây, cày xuyên đêm, cày 24/7 không nghỉ trừ khi bất tỉnh thì chả tăng thông thạo :))