When I Became a Girl, an...
Sakurada Familia Không có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 7: Chú vịt vàng đáng yêu

1 Bình luận - Độ dài: 1,851 từ - Cập nhật:

Những tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu vào căn phòng.

Dù nói rằng bản thân không thể ngủ thêm được nữa, nhưng tôi vẫn đã thiếp đi.

Khá may mắn vì nó thật dễ chịu.

“...nnnn”

Alice vẫn ôm chặt lấy tôi bằng cả đôi tay và chân như cũ. Em ấy có chút rung động nhưng vẫn chưa hề thức giấc.

“Chào buổi sáng, Alice.”

Dù cũng chỉ mới tỉnh giấc nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ và gửi lời chào buổi sáng tới em ấy.

Dù thấy nó còn khá gượng ép nhưng nó vẫn giúp tôi nhẹ đầu hơn chút ít vì cư xử thân thiện.

Rõ ràng tôi có nghĩa vụ phải chiều chuộng em ấy, vậy nên tôi sẽ tiếp tục làm như thế và trở thành Onee-chan tốt nhất quả đất này.

Alice vẫn không mở mắt rồi áp mặt vào ngực tôi như mọi khi.

Tôi có cảm giác muốn đẩy em ấy ra nhưng lại không thể. Nó sẽ làm tổn thương em ấy, vì thế tôi cần chịu đựng.

“... Nói đi.”

Em ấy khẽ thầm thì trong khi vẫn áp mặt vào ngực tôi.

“Nói đi”. Tôi đã từng nghe qua câu này trước kia.

Chỉ nghĩ đến nó thôi đã đủ làm tôi rùng mình, nhưng tôi vẫn sẽ phải làm đến cùng nếu muốn trở thành một Onee-chan lý tưởng.

“Onee-chan, hãy nói Alice là cô em gái tuyệt nhất thế gian đi.”

Tôi cố rặn ra một nụ cười gượng gạo trong khi cảm thấy trống rỗng. Tôi chỉ cố gắng xoa đầu em ấy bằng đôi bàn tay run rẩy của bản thân trong khi cố gắng phớt lờ yêu cầu kia.

“...Hmm”

Em ấy nhặt nghiền mắt, mỉm cười hạnh phúc và ôm chặt lấy tôi.

Thôi nào, nếu thấy hài lòng ngay cả khi anh mày không nói thì cũng làm ơn buông ra đi chứ.

“Onee-chan này.”

Em ấy thì thầm trong khi vẫn ôm chặt lấy tôi.

“Là vì em đã khóc rất nhiều vào hôm qua ư? Đó có phải là nguyên nhân khiến Onee-chan lo lắng đến vậy không?”

Tôi không nói là mình cảm thấy lo lắng, nhưng chí ít thì tôi cũng cần một chút riêng tư.

“Onee-chan này. Cũng bởi quá lo lắng cho chị nên em đã khóc rất nhiều, vậy nên là Onee-chan cần xin lỗi vì việc đó… Thế nên là hôn má em nhé?”

Alice ngọt ngào thầm thì những lời đó.

Mày đang nói cái quái gì thế, bị ngốc à? Hôn lên má ư? Còn nhỏ lắm chắc? Mày mới là đứa nên xin lỗi anh đây chứ.

Nói là thế nhưng nếu tôi từ chối lời đề nghị đó thì chắc chắn tâm trạng con bé sẽ tệ đi.

Khi còn bé, Alice là một con quỷ hôn, con bé thường xuyên hôn lên má tôi. Chắc tôi cũng có vài lần hôn lên má con bé.

Dù gì thì cũng chả chết được, một nụ hôn thì chắc cũng chả tệ đến vậy.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng hôn lên má Alice.

Tệ thật. Nó thật thô thiển.

“Mmm.”

Khi mở mắt ra, tôi thấy Alice đang mỉm cười tươi rói và nhẹ nhàng tiền sát lại.

Theo phản xạ, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng cơ thể tôi đã bị giữ chặt.

Rồi tôi được hôn một cái nhẹ nhàng lên trên má.

“Buổi sáng tốt lành, Onee-chan yêu dấu của em.”

Vừa nói, Alice vừa mỉm cười ngọt ngào.

Rồi rồi. Buổi sáng tốt lành. Nếu hài lòng rồi thì né ra một bên dùm cái!

Tôi quyết định mình sẽ vào vai một Onee-chan lý tưởng, nhưng việc trở lại làm anh trai của con quỷ nhỏ này dường như cũng không còn tệ đến vậy.

Haa, tôi lại mường tượng về những cú huých mỗi sáng mà con bé dành tặng cho tôi. Nếu phải đem đi so sánh thì thế này cũng chả lấy làm tệ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng thì con bé cũng chịu buông ra để tôi có thể đứng dậy khỏi giường. Tôi nhanh chóng đi thay quần áo rồi đi về phía nhà bếp.

“Chờ chút đã Onee-chan!”

Ngay khi tôi đinh đi xuống cầu thang, Alice phi ra khỏi phòng với bộ đồng phục trên người. Dường như con bé đã nghe được âm thanh vội vã rời đi của tôi.

“Wahh!”

Trong khi kéo chiếc váy của mình, chân con bé bị vướng vào rồi vấp ngã. Vì thế nên váy của con bé cũng rơi xuống theo.

Trời đất, vậy nữa ư? Cứ đà này thì anh mày chết đói mất thôi.

“Tốt quá. Onee-chan đây rồi.”

Tôi chạy ngược lên cầu thang, ôm lấy và giúp con bé đứng lên.

“Onee-chan ngốc quá.”

Rồi con bé đánh tôi với đôi mắt ngấn lệ.

Mày mới là đứa ngốc đấy.

“Rất lấy làm tiếc. Tất cả đều là lỗi của Onee-chan.”

“Đúng vậy.”

Tôi ôm con bé vào lòng và xoa đầu trong khi nói “đây đây”.

Tôi vừa mới đặt chân xuống cầu thang thôi mà, tại sao nó lại cần tôi chờ nó cơ chứ?

Rồi thì đành kệ vậy, tôi để Alice ngồi xuống rồi đi lấy chiếc váy và mặc nó vào cho con bé.

Thật là cảm giác hoài niệm. Khi còn bé, Alice luôn dựa dẫm vào tôi trong mọi việc, vậy nên có vài lần con bé vừa ngồi vừa thay quần áo.

Con bé sẽ phàn nàn nếu tôi không chịu làm vậy.

Hmm. Có vẻ tôi đã quên rằng Alice là một đứa trẻ hư rồi nhỉ.

Dù cho có khác một trời một vực với Alice trước kia, nhưng dẫu vậy Alice hiện giờ vẫn mang nhiều nét tương đồng so với Alice trước đó.

“Em hư thật đó Alice.”

…!!! Tôi lại vô tình thốt ra những gì mình đang nghĩ trong đầu. Tôi lỡ gọi con bé là hư. Nếu con bé nghe được mấy lời đó thì chắc chắn…

“Ehehe, đúng rồi!”

Tôi đã nghĩ rằng con bé sẽ rơi vào trầm cảm nhưng rồi nó lại cười đầy phấn khích và vui vẻ đồng ý.

Vậy thì kiểu người nào nên được gọi là hư?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi đã cởi bỏ bộ đồng phục cũ. Tôi nắm lấy tay Alice và cùng đi xuống cầu thang. Rổi tôi và con bé vào phòng tắm.

Hiện giờ Alice đang đứng cạnh tôi với nụ cười rạng rỡ.

Tôi lấy một chiếc khăn lau tay rồi đặt nó lên đầu Alice. Sau đó lấy chiếc bàn chải của con bé và bôi kem lên đấy.

“Há miệng ra nào.”

“Ahhh.”

Con bé vui vẻ mở miệng để tôi nhét chiếc bàn chải vào đó.

Sau khi nó vào trong thì con bé ngậm miệng lại, tôi buông tay ra và với lấy chiếc bàn chải của mình.

Nó là một chiếc bàn chải có màu hồng với hoạ tiết con vịt trên tay cầm.

Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do sở thích của bản thể nữ cũng giống hệt tôi?

Không chỉ là về màu sắc mà đến cả hoạ tiết con vịt cũng y sì đúc.

“Onee-chan?”

Alice ngưng đánh răng, quay sang hỏi với vẻ mặt bối rối. Con bé nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“À, không có gì.”

Tôi cười xòa rồi bắt đầu đánh răng bằng chiếc bàn chải kia.

Trong khi đánh răng, tôi múc nước vào hai chiếc cốc và đưa một cái cho Alice để con bé có thể súc miệng sau khi nhổ kem đánh răng ra. Rồi tôi lấy chiếc khăn lau trên đầu con bé như là một trò đùa nhỏ.

Sau khi đánh xong, tôi nhổ phần kem trong miệng ra và súc miệng bằng chiếc cốc của mình.  Rồi tôi cúi xuống lau mặt ngay tại chỗ.

“Nếu em đã xong rồi thì cũng rửa mặt luôn đi.”

“Vâng!~”

Sau khi xác nhận là Alice đã xong xuôi, tôi lấy chiếc khăn để lau mặt cho con bé.

Sau khi hoàn tất, tôi xoay người con bé lại rồi lấy lược để chải tóc.

Một lần nữa, nó lại khiến tôi hoài niệm.

Những ký ức ngủ quên bấy lâu nay lại ùa về.

Khi còn bé, Alice rất thích được tôi chải tóc cho. Nó là một khoảng thời gian bình yên và tĩnh lặng khi chúng tôi làm vậy.

Tôi cũng chẳng nhớ từ khi nào, nhưng rồi cuối cùng con bé cũng không còn thích việc được tôi chải tóc cho nữa.

Cũng đã là lâu lắm rồi, nhưng hiện giờ nó lại làm tôi hoài niệm về những kỷ niệm đó.

Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng cho Alice, tôi ngưng chải tóc và lấy ra một chiếc lược khác rồi tiếp tục trải đầu.

“Geeze Onee-chan, tóc em ổn lắm rồi. Vậy nên để em chải tóc cho chị nhé.”

Trước khi tôi kịp bắt đầu thì con bé đã nói rằng nó sẽ làm việc đó rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại. Rồi con bé bắt đầu bình tĩnh chải tóc cho tôi.

Đói thật đấy. Cả ngày qua tôi chưa bỏ gì vào bụng rồi. Thật sự là tôi muốn kệ xác cái tóc mình đi. Tôi chỉ muốn xong việc này thật nhanh để có thể đi ăn ngay khi có cơ hội.

“Em ghen tị thật đấy. Mái tóc của Onee-chan đen và mượt quá.”

Con bé thầm thì trong khi chải mái tóc đen mượt của tôi.

Tóc của Alice quả thực rất đẹp. Tôi chẳng bao giờ có thể so sánh nổi với con bé.

Alice là một mỹ nhân và được gọi là “một trong hai hoa khôi.” ở trường, còn tôi chỉ là một người chị gái bình thường với mái tóc đen cũng chả có gì đặc biệt. Phải chăng con bí chỉ đang đùa giỡn khi nói rằng bản thân muốn có mái tóc như của tôi.

Chả rõ nữa, nhưng tôi nghĩ nó là thật…

Nhớ lại cái lần khi vẽ bức tranh gia đình, con bé đã vẽ tóc và đôi mắt của mình có màu đen.

Con bé đã đổi đi mái tóc vàng óng của mình.

Dù được mọi người xung quanh hết sức cưng chiều và là một đứa trẻ. Nhưng rồi con bé luôn kết thúc bằng việc ngồi khóc một mình.

“Onii-chan cũng rất thích mái tóc và cặp mắt của Alice.”

Tôi lẩm bẩm trong khi quan sát con bé qua tấm gương.

…À nhảm rồi. Tôi đã nói nhầm thành Onii-chan.

“Onee-chan không phải Onii-chan, Onee-chan là Onee-chan.”

Alice hét lên với một nụ cười.

Tôi đoán rằng con bé chỉ coi đó là một trò đùa. Đúng là may thật đấy.

Tôi cần đảm bảo mình sẽ không lỡ lời thêm lần nào nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Dm, sao cấp 3 mà như chăm trẻ mẫu giáo thế này
Xem thêm