Trans: LVH
Edit: 4byss, NH Bình, Crazyhole, Vanmaxohp, Nekosawa
===
Lớp học bổ túc của chúng tôi đã diễn ra được vài ngày.
Hiện giờ thì cơ bản là chúng tôi đã dần hình thành được quy củ của lớp học - tôi là giáo viên, còn Ilia sẽ làm trợ giảng. Để mà nói thì việc này làm tôi thấy rất hứng thú! Hehe, cái cảm giác này thật sự khiến tôi thấy phấn khích quá đi mất!
“Vậy thì hôm nay ta sẽ tiến hành chế tạo ra một món ma đạo cụ có thể hoạt động được nhé!”
“Ồ? Liệu chúng có dễ làm không ạ?”
“À chị cũng đã mang theo một cái rồi này. Thấy gì đây không, là một trong những chiếc bình giữ nhiệt mà em thường hay dùng đấy!”
Ta-daa! Với một màn giới thiệu vô cùng hấp dẫn, tôi đặt từng bộ phận của chiếc bình xuống trước mặt Euphie, em ấy chăm chú quan sát chúng với vẻ đầy hứng khởi.
“Việc ghép chúng lại với nhau cũng không quá khó đâu,” – Tôi nói, đoạn đặt từng bộ phận lên tay mình. – “Nhưng việc đó lại đòi hỏi một trình độ kĩ thuật nhất định nha.”
“Kĩ thuật ạ?”
“Phải. Bây giờ chị có một câu hỏi dành cho em đây. Để có thể tạo ra một tâm ảnh chi tiết mỗi khi sử dụng ma pháp thì em cần những gì nào?”
“...Niệm chú phải không ạ?”
“Chính xác! Đúng hơn thì là truyền đạt tới các tinh linh về việc em muốn thi triển ma pháp đó.”
Đó là những gì Euphie đã phát biểu trong những tiết học trước của tôi. Tất nhiên em ấy đã hoàn toàn nắm rõ nguyên lý của việc kiến tạo tâm ảnh.
“Phần này của ma cụ là vô cùng quan trọng. Nó là khởi điểm trong kỹ thuật chế tác của em.”
“...Có vẻ không dễ như em tưởng nhỉ?”
“Cơ bản thì toàn bộ quy trình chỉ có thế thôi. Với lại việc lắp ráp cũng không hẳn là khó, các nguyên tắc cơ bản của nó cũng cực kỳ đơn giản mà. Sao ta không thử luôn nhỉ?”
Tôi hướng sự chú ý của Euphie đến phần đế - bộ phận có tác dụng sinh nhiệt - bằng cách chỉ vào đó.
“Bằng việc đặt một viên hỏa thạch ở đây, ta có thể khiến cho chiếc bệ đỡ này sản sinh ra nhiệt. Đây cũng là nơi được dùng một kĩ thuật yểm chú.”
“Một kĩ thuật yểm chú…?” Euphie nhắc lại, nghiêng đầu ra chiều thắc mắc.
“Ma cụ sẽ không thể nói chuyện hay làm gì được đâu,” Tôi nhếch mép nói. “Thấy chứ? Nhìn vào phần đáy bình ấy.”
“...Hình như có những nét chạm khắc trên đó? À, chúng là chú ngữ phải không ạ?”
“Đại loại là vậy. Chính xác thì một chiếc Bình giữ nhiệt hoạt động như thế nào? Làm sao để em có thể vận hành nó theo những gì mình muốn? Đây đơn thuần là mạch để cung cấp tính năng chính.” Vừa nói, tôi vừa viết lại những văn tự ở đáy bình trước ánh mắt ngưỡng mộ của Euphie.
Trong thế giới tiền kiếp của tôi, mọi người ắt hẳn sẽ nghĩ đây là một chương trình sắp xếp để kích hoạt một ma cụ.
“Nếu em truyền ma lực hệ hỏa vào những văn tự này, em có thể kích hoạt được nó mà không cần dùng tới hỏa thạch. Nhưng vì không phải ai cũng có thiên phú về hỏa thuật nên việc dùng tinh linh thạch thì vẫn hay hơn.”
“Chị có thể làm tất thảy chỉ với việc khắc chữ lên đó thôi ư…?”
“Thế nên chị mới bảo là nó yêu cầu kỹ thuật đặc thù. Giả dụ như việc dùng một loại mực đặc biệt chứa bột linh thạch để khắc văn tự đi. Đồng thời thì bản thân phần đáy cũng được làm từ một loại hợp chất có chứa linh thạch bên trong đấy. Em biết mấy viên linh thạch vô thuộc tính chứ? Chúng chỉ có thể dùng để trang trí thôi nhỉ?”
“Chúng là…? Chà, cứ cho là chúng không có ứng dụng trong thực tiễn đi chăng nữa thì những viên linh thạch đã hiện hữu từ thuở xa xưa rồi nên không phải chúng đã được dùng trong các dịp như lễ hội hay sao…?”
“Ý chị là vậy đấy. Chỉ để trang trí thôi.”
Euphie hít một hơi dài.
Tôi hiểu tại sao em ấy lại thở dài như vậy. Tất thảy mọi người trong thế giới này đều tỏ lòng biết ơn cũng như tôn sùng đối với tinh linh thạch. Việc này cũng bao gồm cả những viên không mang bất cứ thuộc tính hay công năng nào.
Tuy nhiên, những viên tinh linh thạch kiểu vậy chỉ mang ma lực thô nên đã có vài vấn đề phát sinh về tính ứng dụng của nó. Người ta thường nghiền nhỏ ra rồi rải chúng lên không trung dưới dạng bột trong các ngày kỷ niệm, ngày lễ và các dịp tương tự.
Chúng cũng được sử dụng để làm thuốc. Nếu rót ma lực vào những viên đá đó rồi luyện thành bột thì sẽ thu được một loại thuốc hồi phục có tác dụng nạp lại ma lực. Để mà nói thì vị của nó dở đến mức như muốn chết đi sống lại vậy. Tôi đã từng thử pha chế một lần và chắc chắn sẽ không bao giờ có ý định thử lại lần hai.
Bên cạnh đó thì tinh linh thạch vô thuộc tính vẫn còn là một bí ẩn lớn. Phải chăng chúng đã kết tinh trước khi kịp hình thành các thuộc tính? Hay là việc chúng mất đi thuộc tính vốn có là do bị sử dụng quá mức nhỉ?
Đó quả là một câu hỏi hấp dẫn cho những nghiên cứu sắp tới trong tương lai, dẫu vậy tôi vẫn phải gác lại việc điều tra này để ưu tiên cho những phát minh có tính ứng dụng cao hơn. Có lẽ vào một ngày nào đó tôi sẽ có thời gian để xem xét kỹ càng về vấn đề này sau.
“Quay lại chủ đề ban đầu nào, dường như cái kỹ thuật mà chị nói tiêu tốn khá nhiều thời gian ha…,” Euphie nhận xét.
“Đương nhiên phải vậy rồi. Nhưng mà bất cứ ai sở hữu ma lực thì đều có thể vận hành được các ma đạo cụ này. Điều này có thể sẽ đem lại việc làm cho vô số các thợ chế tác đấy, một công việc mới cũng như một cách mưu sinh mới.”
Tôi có nghe nói rằng đất nước đã từng suy thoái vào thời điểm cha tôi lên nắm quyền, nhưng Người đã dẫn dắt đất nước qua khỏi cơn nguy khốn đó.
Dẫu cho vương quốc này có hoà bình đi chăng nữa thì sự phân biệt giàu nghèo vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Tôi đã có dịp đi ngang qua một khu ổ chuột dành cho dân tị nạn ngay trong lòng vương đô. Và tại đó, tôi đã gặp được những kiếp người khốn cùng, những con người bần hàn đến mức ngỡ như việc ăn bữa hôm lo bữa mai cũng quá tầm với của họ.
Có lẽ tôi sẽ chẳng thể cứu rỗi được tất cả bọn họ, nhưng nếu nhu cầu cho những ma đạo cụ của tôi tăng lên thì vương quốc ắt hẳn sẽ cần thêm nhiều nhân công hơn để sản xuất ra thị trường. Tôi đã từng đề xuất với phụ vương dùng vương quyền của ông ấy để thúc đẩy việc phát triển ma đạo cụ, nhưng việc này quả thực vẫn rất khó chỉ với địa vị hiện tại của tôi. Cuộc chiến tranh giành ngôi báu đúng là một rào cản vô cùng lớn đối với những nỗ lực của tôi.
Khi tôi nhận ra thì Euphie lại đang chăm chú nhìn tôi lần nữa.
“Sao thế?” - Tôi hỏi.
“...Không có gì ạ, em chỉ nghĩ làm thế nào mà mới nãy chị nói chuyện cứ như thể là một hoàng tộc thực thụ ấy.”
“Thì chị rõ ràng là hoàng tộc cơ mà!” Tôi hét toáng lên.
Rõ ràng là tới cả Ilia cũng thể không kìm nổi những tiếng cười phì. Tôi lườm chị ấy, song chị cũng rất nhanh chóng che miệng lại rồi vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ tôi phải véo má trừng phạt mới được…
“D-Dù sao đi nữa! Trong những người mà chúng ta thuê thì có cả thợ rèn và thợ thủ công đấy, sao chúng ta lại không tận dụng những kỹ năng của họ nhỉ?”
“Đ-Đúng nhỉ. Cũng có lý…”
Chả hiểu vì sao mà bầu không khí dần trở nên gượng gạo. Này nhá, tuy không được hoàn hảo nhưng dẫu sao thì tôi vẫn là hoàng tộc đấy? Tôi không thể thờ ơ với sự no ấm của người dân trong vương quốc được. Mà tôi đang bào chữa vì cái gì cơ chứ? Tôi bắt đầu công việc lắp ráp chiếc Bình Giữ nhiệt dưới sự giúp đỡ của Euphie. Đúng là việc làm các bộ phận có thể hoạt động được thì có thể sẽ hơi khó nhằn đấy nhưng việc lắp ráp thì lại dễ hơn rất nhiều.
Tất cả những gì bọn tôi cần phải làm chỉ là ghép các bộ phận lại với nhau theo một trình tự xác định. Phần bệ - bộ phận cung cấp tính năng chính của cả thiết bị, cần phải được ghép với một bình chứa ngoài để ngăn nhiệt lượng thoát ra. Tiếp đến là tinh linh thạch hệ hỏa, nó cần phải được cắm vào cái hốc nằm ở đáy.
Sau đó thì cần phải làm một vài thao tác kiểm tra an toàn thật kỹ nữa để đảm bảo rằng không có bất cứ sai sót nào trên chú văn được khắc. Cuối cùng là truyền đủ ma lực vào thiết bị để xem rằng nó có hoạt động được hay không.
“Xong rồi. Giờ chúng ta kiểm tra xem nó có hoạt động tốt không nhé.”
“Dễ đến không ngờ luôn ấy, chỉ cần ghép các mảnh lại với nhau…”
“Việc cấu thành các bộ phận đòi hỏi sự thành thục và kĩ năng nhất định, nhưng bước kế thì đến cả trẻ con cũng có thể làm được thôi.”
“...Em cũng nghĩ vậy. Những phát minh này thật tuyệt vời.”
“Em cũng nghĩ vậy sao?”
“Vâng ạ. Đây hoàn toàn là suy nghĩ chân thành từ đáy lòng của em.” Euphie mỉm cười và gật đầu đáp lại.
Cái cách em ấy thể hiện cảm xúc thật sự đã sưởi ấm trái tim tôi bội phần rồi. A, Euphie của tôi đúng là tuyệt nhứt mà.
Mỗi khi được ai đó khen về ma đạo cụ của mình thì tôi sẽ cảm thấy bứt rứt muốn cho họ thấy thêm nữa. Nếu như thấy ấn tượng về chiếc Bình Giữ Nhiệt thì liệu em ấy sẽ nghĩ sao về các món khác nhỉ?”
“Được rồi! Giờ thì chị sẽ giới thiệu cho em siêu phẩm đặc biệt của chị, món ma đạo cụ cơ mật mà đến cả phụ vương cũng phải công nhận.”
“Đặc biệt? Cơ mật?”
“He he… Ta da! Nó đây!”
Tôi luồn tay ra đằng sau váy và giơ thứ đó lên để cho cô học trò của mình có thể nhìn thấy.
Euphie nhìn chằm chằm đầy nghi ngại. “Đây có phải là… một cái chuôi kiếm? Trông nó có đôi chút kỳ lạ.”
Đúng là vậy - Trên tay tôi bây giờ đang là một chuôi kiếm không hề có lưỡi.
Có một chỗ bị lõm vào ở phần đáy và bên trong đó là một viên tinh linh thạch. Ngoài ra thì các phần còn lại trông chả khác gì một cái chuôi kiếm thông thường. Về tất cả mọi mặt.
“Như em có thể thấy, nó được phỏng theo những thanh trường kiếm thường được các hiệp sĩ sử dụng.”
“Nhưng sao lại chỉ có mỗi cái chuôi vậy ạ?”
“Sao lại không nhỉ? Chị đặc biệt tự hào về ma đạo cụ này đấy. Em chắc hẳn sẽ phải trầm trồ về công dụng của nó cho mà xem. Cứ đợi đó!”
“Ê-Ể…?”Sự hăng hái bất ngờ của tôi khiến cho Euphie bối rối cầm lấy cái chuôi kiếm trên tay. Em ấy nghi ngại nhìn nó rồi kiểm tra trọng lượng cũng như cảm nhận nó bằng đôi bàn tay của mình.
Cuối cùng thì em ấy cũng đã chịu chú ý vào viên tinh linh thạch đã được cài vào cái hốc nằm ở phần đáy.
“Đây là ma đạo cụ phải không ạ? Chị kích hoạt bằng cách truyền ma lực vào nó sao?”
“Sao em không tự mình thử xem?”
“... Vâng ạ.”
Euphie bắt đầu cẩn thận truyền ma lực của mình một cách từ từ vào chuôi kiếm. Viên tinh linh thạch đính ở cuối chuôi kiếm phản ứng lại và tỏa sáng lấp lánh. Một vòng tròn ma thuật xuất hiện trên bề mặt và ánh sáng bắt đầu toả ra từ phần trống của chuôi kiếm.
Cột ánh sáng nhanh chóng phát triển mạnh và bền hơn cho đến khi nó tạo thành một lưỡi gươm lấp lánh thứ ánh sáng tinh khiết. Euphie hẳn là sẽ rất ấn tượng về nó cho xem.
“Là một thanh kiếm nhưng phần lưỡi kiếm lại được cấu thành từ ma lực. Chuôi kiếm nhẹ hơn nhiều so với bất cứ một thanh kiếm thông thường nào khác, còn trọng lượng của lưỡi kiếm thì có thể tuỳ chỉnh theo ý muốn của người sử dụng! Một công cụ hoàn hảo để giúp một quý cô phòng thân, em có nghĩ như vậy không nè?”
“Sao cái cách mà chị nói chuyện cứ như mấy tay lái buôn thế, tiểu thư Anis…?”
Vì chị đây đang bị cuốn theo tình huống chứ sao! Hệt như một lời mời gọi trong chương trình quảng cáo tiếp thị ở thế giới cũ của tôi vậy! Đúng là điện thoại vẫn chưa được phát minh ra ở thế giới này, nhưng với tiến độ hiện tại của tôi thì việc đấy sẽ chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi! Chắc thế!
“Tuyệt thật đó. Trông thì dài như một thanh trường kiếm thông thường nhưng sức nặng thì chỉ có mỗi phần chuôi… Quả là một vật quá hoàn hảo để phái nữ phòng thân, đúng như chị nói, Tiểu thư Anis. Và nó cũng rất dễ để mang theo nữa chứ. Có khi trẻ em cũng có thể dùng tốt luôn đấy. Lưỡi kiếm ma thuật này có thực sự chém được không ạ?”
“Đương nhiên là có rồi. Mà chị cũng không khuyến khích lắm. Dùng nó trong một trận đấu nghiêm túc sẽ gây áp lực rất lớn tới viên tinh linh thạch giúp hình thành nên lưỡi kiếm. Nó mẫn cảm với những rung chấn vật lý. À, dù chỉ là một tác dụng phụ, nhưng thanh kiếm này còn có thể cắt xuyên qua ma pháp nữa đó.”
Euphie giơ thanh kiếm lên với đầy ngưỡng mộ để xem cách món ma cụ hoạt động ra sao. Trong mắt người thường thì ngoại trừ việc có phần thân làm từ ánh sáng ra, có lẽ nó cũng chả khác gì mấy so với một thanh kiếm khác. Có thể thanh kiếm này không phải là một món trang bị lí tưởng trong những trận tay đôi nảy lửa, nhưng nó không quá nặng và chi phí sản xuất thì cũng chẳng tốn kém gì là bao. Đây còn là một trong số ít những phát minh của tôi được phụ vương nhiệt liệt tán thành.
Trong quá trình phát triển thì tôi đã đặt cho nó cái tên Ma lực kiếm. Đã có một vài cung nữa đáng tin cậy sử dụng chúng làm vũ khí phòng thân rồi.
Thanh kiếm hoàn toàn có thể dễ dàng mang theo bên người và cá nhân tôi cũng có treo một chiếc ngay trên phần giá đeo ở hông. Với kích thước như vậy thì việc giấu chúng đi là vô cùng dễ dàng và nó sẽ trở thành một món vũ khí bí mật tuyệt vời cho xem.
“Thanh kiếm mạnh ra sao ạ?”
“Cái đó thì lại phụ thuộc vào các thiết lập. Em hoàn toàn có thể điều chỉnh sức mạnh cũng như hình dáng của nó theo ý muốn của mình. Để mà nói thì vì chỉ được cấp năng lượng từ một viên linh thạch nên nếu viên đá bên trong quá tải thì sẽ khiến cho lưỡi kiếm hoàn toàn bị hỏng và khi đó em sẽ phải thay thế bằng một viên linh thạch khác. Ngoài ra thì nhu cầu sử dụng của em càng cao thì năng lượng tiêu hao cũng sẽ tăng lên theo. Hiện tại chị cũng đang thử nghiệm độ bền của nó. Rồi! Đây chính là Ma lực kiếm. Nói thật thì phụ vương thậm chí lại còn hào hứng hơn nữa với Khiên ma lực cơ. Trời ạ!”
“Chị có thể làm khiên với cách làm tương tự ư…? Nghe có vẻ hữu dụng thật đấy.”
Rồi rồi, đúng thì có đúng đấy nhưng rõ ràng là một thanh Ma lực kiếm sẽ kinh điển hơn nhiều mà! Ngoài lề đôi chút thì chỉ có cha và Ilia mới có quyền sở hữu Khiên Ma lực, việc này để nhằm tránh rò rỉ công nghệ ra ngoài. Cha tôi thì dùng cái của người để phòng vệ, còn với Ilia thì tôi tặng chị ấy làm quà.
Cha tôi có hỏi rằng liệu tôi có thể vận dụng những nguyên lí tương tự để làm ra một bộ giáp luôn hay không, nhưng gần như không thể thiết lập làm sao cho bộ giáp vừa vặn che kín người được. Sau cùng thì kiếm và khiên không thể thích ứng hết với chuyển động của người được. Tôi đã từng cố hết mình để thiết kế ra một thứ phỏng theo bộ giáp có thể tương thích với lại chuyển động của cơ thể nhưng phần tinh chỉnh lại quá ư là hóc búa đi, nên cuối cùng tôi cũng đành phải dẹp luôn cái ý tưởng đó.
“Em không thể dùng chúng ở mọi nơi được đâu, chúng rất yếu trước những đòn tấn công vật lí hạng nặng. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, chị chỉ không khuyến khích bất cứ hành động nào gây tổn hại tới viên linh thạch bên trong thôi.”
“Nó có thể chịu được tới chừng nào ạ?”
“Nếu em thử dùng nó để chuyển hướng một tảng đá lớn hơn đầu người đang rơi thì nó chắc chắn sẽ vỡ vụn.”
“...Đừng nói là chị đã thực sử thử nghiệm như vậy nha?” Euphie lạnh lùng hỏi.
Tôi lảng mắt qua chỗ khác, cố gạt đi. “Đ-Đúng rồi! Có cả ma thuật để triệu hồi kiếm cơ mà, phải không? Thanh Ma lực kiếm này cũng tương tự như thế thôi!”
“...Nhưng không nhiều người có thể làm vậy đâu. Em nghĩ chỉ những ai muốn vào Hiệp sĩ đoàn mới thành thạo được cái phép đấy thôi. Vả lại em nghe nói là cứ sử dụng ma thuật theo cách thường thì vẫn ổn hơn…”
“Vì họ phải sử dụng nó trong không gian kín mít hay đại loại vậy đúng không? Chà, đấy là nơi mà một thanh Ma lực kiếm sẽ tỏa sáng. Kể cả khi em không thể dùng được ma pháp đi chăng nữa thì chừng nào ma lực còn được nạp vào thì bất cứ ai cũng có thể dùng được!”
Nói cách khác thì chúng hầu như được thiết kế riêng dành cho tôi - cụ thể hơn thì là tôi làm chúng vì tôi muốn dùng chúng. Tôi đã luôn khao khát được vung một thanh kiếm ánh sáng rồi. Dẫu cũng không phải dạng chân yếu tay mềm hay gì, nhưng vốn dĩ tôi cũng là con gái, vậy nên một công cụ như thế này sẽ trở nên đặc biệt hữu ích. Chưa kể nó còn rất nổi tiếng với hầu nữ, vậy nên rõ ràng đây cũng được tính là một trong những phát minh thành công của tôi.
“Em thấy đấy, có rất nhiều cách để khai thác được tối đa khả năng của những viên tinh linh thạch phi thuộc tính này.”
“Em hiểu rồi ạ. Nhân tiện đây thì em cũng thắc mắc, nếu dùng hẳn một viên tinh linh thạch có thuộc tính làm thân kiếm thì chuyện gì sẽ xảy ra thế ạ?”
“Lợi bất cập hại đấy.”
“Ể…?”
“Chị đã từng thử đặt một viên hoả thạch vào một cái nhưng rồi nó đã khiến cho tay cầm nóng đến mức làm phỏng tay chị. Còn thủy linh thạch sẽ hoàn toàn vô dụng nếu em không thể làm rắn được nó, nhưng nếu đóng băng nước lại thì nó lại làm cho chị bị bỏng lạnh. Phong nguyên tố thì lại quá khó để có thể kiểm soát, nó cứ chợt tan đi mất. Còn đến nguyên tố đất thì… Chà, thanh kiếm biến thành một cái dùi cui luôn…”
Em ấy nghĩ tôi không muốn một thanh kiếm nguyên tố chắc?! Vấn đề là một người không có chút thiên phú ma thuật nào thì làm sao có thể luyện ra được một lưỡi kiếm từ tinh linh thạch nguyên tố được chứ. Sau cùng thì tuy đau đớn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng mình chẳng có chút cảm giác gì với những phép thuật đó.
Làm sao để tìm ra thiết lập phù hợp nhất và tính toán sao để có thể gán thuộc tính nguyên tố vào trong khi vẫn phải duy trì được hình dạng của một thanh kiếm? Giải quyết mớ bòng bong trên rắc rối đến mức khiến tôi phải bó xó luôn cả dự án.
“Nhưng có lẽ sẽ làm được đấy, Euphie? Em có thể thêm thuộc tính nguyên tố bằng chính ma lực của mình thay vì phải dựa vào tinh linh thạch…”
“Vậy ạ…”
“Chị quyết rồi, chị sẽ làm một thanh Ma lực kiếm dành riêng cho em.”
“Cho em?” Euphie tròn mắt.
Tôi vỗ lưng em ấy cùng với một nụ cười. “Cứ xem như nó là một món quà chào mừng để kỷ niệm công việc mới của em trong vai trò trợ lý của chị đi. Nếu em đã có khả năng dùng kiếm tốt rồi thì chị cá rằng trong một vài tình huống nó chắc chắn sẽ vô cùng hữu dụng đấy. Đặc biệt là khi em bị tập kích bất ngờ.”
“...Chị chắc chứ?”
“Đó sẽ là một bản ‘tuỳ chỉnh’ mà em có thể tự ý chỉnh sửa theo ý thích của mình! Làm những thứ đó là đam mê của chị đấy nên hãy cứ thỏa sức mà sáng tạo đi nhé!” Tôi thốt lên và nắm lấy đôi bàn tay của em ấy.
Euphie thoạt trông khá bối rối nhưng rồi em ấy trả lời với cái gật đầu e thẹn. “Tâm ý của chị em xin nhận, vậy thì… em có một yêu cầu.” Sau một thoáng bối rối suy nghĩ, em ấy đột ngột rút tay ra khỏi tôi rồi thì thầm yêu cầu của mình vào tai tôi.
Mắt tôi mở to ngạc nhiên và chỉ suýt chút nữa thôi là đã bật cười sang sảng như một con điên. Rốt cục thì tôi đã kiểm soát được bản thân và thoáng đáp lại em ấy bằng một nụ cười nhoẻn.
“Nghe hay đấy, Euphie! Chị biết em là người phù hợp cho công việc này mà!”
“Nhưng liệu nó có khả thi không ạ?” em ấy căng thẳng hỏi.
“Bản thân chị luôn có một quy tắc - không gì là không thể, chưa thử thì sao biết được!” Tôi nói để cho em ấy yên chí.
Bị cuốn theo khoảnh khắc này, Euphie cũng nhoẻn miệng cười. Giờ mới đến phần vui đây - thử và sai rồi sẽ làm lại! Kiểu gì cũng có vài vụ nổ cho mà xem! Mu-hahaha!
***
Góc nhìn của Euphyllia:
Khi mở mắt ra thì trước mắt tôi là một cái trần nhà hoàn toàn xa lạ. Trong thoáng chốc tôi đã tự hỏi rằng chính xác thì mình đang ở đâu. Đến khi tỉnh dậy thì tôi mới nhớ ra rằng mình đã được chuyển tới một dinh thự trong khuôn viên hoàng cung.
Tôi vỗ má mình để xua đi cơn buồn ngủ và thở ra một hơi dài. Gần đây tôi đã làm thế rất nhiều, có lẽ cũng là bởi không được ngủ đủ giấc vào hôm trước.
“Chào buổi sáng, Tiểu thư Euphyllia. Tôi có thể vào chứ?”
Bất thình lình, một tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào - Ilia, cô hầu gái riêng của Công chúa Anis. Chị ấy đã nhiệt tình chăm sóc tôi để tôi có thể làm quen được với cuộc sống nơi đây.
Tôi thật sự rất biết ơn sự chu đáo của chị ấy, song sâu thẳm trong tim tôi vẫn còn đâu đó một cảm giác hơi buồn chán nữa. Cứ như thể là tôi đã dần đánh mất phương hướng vậy.
Tôi đời nào dám để lộ ra sự mệt mỏi của mình được cơ chứ, thế là tôi hít một hơi thật sâu để định thần lại trước khi đáp lời chị ấy: “Em tới liền đây, Ilia. Cảm ơn vì đã đánh thức em ạ. Chị có thể vào được rồi.”
Được tôi cho phép, Ilia bước vào và nhã nhặn cúi chào. Như thường lệ, chị ấy giúp tôi bận đầm trước khi đưa tôi đi ăn sáng. Từ khi chuyển tới đây, tôi đã luôn mặc những bộ đồ được Công chúa Anis đưa cho. Quần áo của chị ấy có những nét tương đồng với bộ đồng phục hiệp sĩ nên chẳng hề giống những bộ quần áo mà tôi thường mặc chút nào.
Có thể thấy rõ rằng Công chúa Anis thiết kế những bộ trang phục đó cho chính bản thân chị ấy, vì hình như chị ấy chẳng hề thích thú với việc mặc những bộ đầm tiêu chuẩn trong đời sống thường ngày chút nào. Có lẽ trông tôi khá kỳ cục trong bộ đồ của chị ấy nhưng cũng chả sao cả.
Đó là một món quà vô cùng hào phóng mà Công chúa Anis thậm chí đã đặc biệt nhờ hỏi Ilia để may chúng cho riêng tôi. Song không như một công chúa, tôi không thích việc để lộ đôi chân của mình, nên là tôi đã thay chiếc váy ngắn đến đầu gối kia bằng một váy loại dài hơn.
Có vẻ tôi đã để tâm trí mình bay bổng tới tận phương nào rồi. Sau khi bình tâm lại thì tôi thấy mình đã bận xong đồ lúc nào không hay. Xoa phần thái dương, tôi cố trấn tĩnh bản thân mình lại. Chỉ đến lúc đó tôi mới chú ý đến sự vắng mặt của Công chúa Anis.
“Còn Công chúa Anis thì sao, Ilia…?”
“Công chúa đã nhảy ra ngoài ít phút trước. ‘Thiên cơ bất khả lộ’ người nói vậy đấy…”
“...Thật là một cách diễn tả kỳ lạ: nhảy ra, thiên cơ bất khả lộ…”
“Công chúa lúc nào chẳng như thế,” - Ilia nói với tông giọng vô cảm như thường lệ.
…Đúng rồi. Dạo này tôi cũng không gặp Công chúa Anis quá nhiều. Hẳn là chị ấy đang vô cùng miệt mài làm việc với thanh Ma lực kiếm, thứ mà chị ấy định cho tôi, và có vẻ như chị ấy muốn giữ bí mật cho đến khi hoàn thành nó.
Dù rất hạnh phúc bởi Công chúa Anis quá chu đáo nhưng tôi lại bị bỏ lại đây mà chẳng có bất kỳ việc gì để làm.Trừ những lúc dùng bữa vào giờ cố định, toàn bộ thời gian còn lại trong ngày tôi đều chẳng có việc gì để làm. So với cách mà tôi từng sống thì việc này quả thật quá đỗi lạ lẫm. Thật lòng mà nói thì tôi chẳng biết mình phải làm gì.
Không lâu trước đây, tôi đã từng bị xoay vòng vòng với đống công việc học tập và rèn luyện để trở thành hoàng hậu tương lai, thật sự là có quá nhiều thứ cần phải học. Nhưng giờ đây Hoàng tử Algard đã huỷ bỏ hôn ước, vậy nên sẽ chẳng thể nói trước được điều gì về cái tương lai đang chờ đón tôi cho đến khi mọi việc được giải quyết ổn thoả.
Chuyện đã đến nước này, có lẽ cũng chẳng còn chút cơ may nào để cứu vớt lại được cái hôn ước đấy nữa. Hoàng tử Algard đã không còn để tôi trong tim người nữa rồi, tôi hoảng hốt khi nhận ra cái thực tế ấy lại gần như chẳng hề khiến tôi cảm thấy tổn thương dẫu chỉ là một chút. Có lẽ tôi đã không còn khao khát cái cuộc sống mà trước kia vẫn cho rằng đã từng là của tôi.
Nhưng cũng thật khó chịu làm sao khi cứ lãng phí từng thì giờ như thế này. Ngày qua ngày, nỗi chán nản trong tôi cứ thế mà lớn hơn.
"Không biết Chị Anis đã xong chưa nhỉ?"
Sau khi ăn xong bữa sáng thì tôi chẳng còn gì để làm, khuôn mặt của chị ấy bỗng chốc vụt qua tâm trí tôi.
Với tôi chị ấy là một người như thế nào ấy nhỉ? Rạng rỡ và tươi cười, khá dễ tính, và lúc nào cũng nghĩ cái này cái nọ. Chị ấy quả thật là một người rất tốt bụng, song cái cách bộ óc của chị ấy làm việc - cái cách mà chị ấy nhìn nhận thế giới - thật sự quá đỗi khác biệt so với tôi. Bất cứ khi nào cảm nhận được khoảng cách đó, tôi chẳng biết ngạc nhiên thế nào cho đủ.
Có chăng là do thế giới quan về ma thuật của chị ấy, hay là do cái cách mà chị ấy làm việc và sáng tạo ra những ma đạo cụ cách tân? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng làm sao mà người ta có thể gọi chị ấy là Công chúa dị hợm được cơ chứ? Vì cớ gì mà mọi người lại ghét chị ấy đến vậy? Rồi đến cả tư cách làm hoàng tộc của chị ấy cũng bị đặt dấu chấm hỏi. Thật chẳng thể hiểu nổi. Đúng là trước đây tôi đã từng có những ấn tượng không tốt về công chúa Anis đấy, nhưng đó chỉ là khi mà tôi chưa gặp chị ấy thôi. Giờ thì sao cơ chứ?
Chị ấy là một người vô cùng khó lường, hoang dã, một kẻ chuyên gây rắc rối luôn theo đuổi những ý tưởng mới lạ trước nay chưa từng có - đó là những gì đã củng cố lòng tin của tôi. Một người bị ám ảnh với những phát minh không tưởng, dành cả ngày chìm đắm trong những nghiên cứu thần bí trong khi bỏ bê hoàn toàn nghĩa vụ của một thành viên hoàng tộc.
Tôi có nghe rằng quan hệ giữa chị ấy và Hoàng tử Algard không được tốt cho lắm, và vì thế nên tôi chẳng mấy khi nhìn thấy chị ấy - hiếm hoi và xa cách đến vô cùng.
Giờ đây tôi đã trở thành trợ lý của chị ấy, nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì với cuộc đời mình… và cũng chẳng hề biết phải làm gì với chị ấy cả.
Có khi nào tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên chị chăng? Hay là tôi chẳng hề ưa gì chị ấy? Tôi cũng chẳng rõ nữa. Mọi thứ dường như thật xa vời, thật ngỡ ngàng và cũng thật khó để có thể kết luận. Tôi dám chắc rằng chị ấy là một người tốt bụng, song vẫn có một thứ gì đó, một thứ gì đó đang đè nặng lên tâm trí tôi.
Tôi ước rằng mình có được câu trả lời cho toàn bộ mớ cảm xúc rối ren đó, nhưng giờ đây nỗi lo lắng của tôi chỉ càng thêm to lớn hơn khi thậm chí còn chưa được gặp chị ấy - người có thể đưa ra lời giải thích.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Đối mặt với những suy nghĩ ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát ấy, tôi đã đi ra ngoài sân. Có lẽ bản thân chị Anis cũng không hay ra ngoài vườn nên chẳng có chút mảy may quan tâm gì tới nó cả. Cảnh tượng trông có đôi chút ảm đạm.
Khu vườn chỉ được chăm sóc ở mức tối thiểu và cái cảnh tượng hiu quạnh ấy như cứa vào tim tôi. Không hiểu sao tôi cảm thấy như thể bản thân đang rơi xuống - như thể là tôi đã đánh rơi một thứ gì đó rất quan trọng vậy. Chân tôi như đã khuỵu xuống, tôi thở dài, và chẳng biết phải làm gì cả. Không có động lực, không có mục tiêu. Liệu cái cảm giác trống rỗng trong tôi đây là sự cô đơn hay nhàn rỗi? Tôi chẳng biết nữa. Tôi chẳng hề biết gì cả.
Tôi lặp lại những ý nghĩ đó trong đầu như một món đồ chơi bị hỏng. Cứ như thể có một lỗ trống không thể vùi lấp trong trái tim tôi.
Không thể cứ như này mãi được. Tôi lấy tay vỗ má song vẫn chẳng hề cảm thấy khá hơn. Ngay khi tôi sắp sửa thở dài vì bực bội, một giọng nói lảnh lót vang lên.
“A! Của em đây! Chị đã tìm em khắp nơi đấy Euphie!”
Chị Anis cất tiếng gọi tôi, tôi đã rất sửng sốt khi thấy được khuôn mặt của chị ấy. Một quầng thâm tròn dưới mắt, đó chắc chắn là dấu hiệu của việc thiếu ngủ kéo dài.
Tóc chị ấy vẫn được buộc như thường, đáng lý ra sẽ phải rẽ sang hai bên nhưng giờ đây lại trông rũ hẳn xuống. Rõ ràng là chị ấy đã rất bận rộn làm việc ngay cho đến tận giờ phút này.
Duy chỉ có nụ cười là vẫn rạng rỡ như thế. Điều tiếp theo mà tôi nhận ra là chị ấy đang cầm một thanh kiếm trên tay, hình dáng thì trông hệt như một thanh liễu kiếm thông thường.
Thứ độc đáo nằm ở phần chuôi kiếm. Phần cong bảo vệ tay đã được chế tác vô cùng tinh xảo, và tôi còn thấy nó được khảm sáu viên tinh linh thạch nguyên tố. Chẳn hẳn chị ấy đã phải tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức cho món đồ này.
“Chị Anis, đó là…?”
“He he he! Xin lỗi đã bắt em đợi! Thanh Ma lực kiếm đặc biệt của riêng em cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi đó Euphie ơi!” chị ấy nói với giọng đầy tự hào, ưỡn ngực ra phía trước. Chị ấy trao cho tôi thanh kiếm, cùng với đó làmột tiếng cười sảng khoái.
“Nó được làm từ một hợp kim của tinh linh thạch, khiến bản thân thanh kiếm trở thành một vật dẫn ma lực cực tốt! Chị đã hợp nhất tất cả lại với nhau rồi khảm tinh linh thạch vào trong, nhưng hiệu năng thực sự của thanh kiếm thì em sẽ phải tự thử mới biết được. Nếu hoạt động được thì chắc chắn nó sẽ dung hòa các thuộc tính nguyên tố vào lưỡi kiếm! Và cũng giúp em sử dụng ma thuật một cách bình thường - đây thực sự là một vật phẩm xa xỉ lắm đó! Lần này chị đã vượt qua chính bản thân mình!”
Choáng ngợp với bài diễn văn liên thanh của Chị Anis, tôi chỉ biết nhìn xuống thanh kiếm trên tay. Về cân nặng cũng như vẻ bề ngoài thì nó không khác gì một thanh liễu kiếm thông thường. Nhưng ngay khi nắm chặt những ngón tay vào đó, tôi mới biết rằng nó hoàn toàn không phải vậy.
Ngay từ lần đầu chạm vào, thanh kiếm dường như đã phản ứng lại với ma lực của tôi. Nó làm tôi nhớ lại cái cảm giác trước đây, nhưng mà lần đó thứ tôi cầm không phải là kiếm. Tôi nhìn Chị Anis với hi vọng là sẽ có được câu trả lời. “Chỉ là một ý tưởng mới thôi, nhưng chị nghĩ thực ra có thể dùng nó như đũa phép cũng được…”
Đũa phép. Một món đồ mà các quý tộc thường mang theo nhằm phô trương địa vị của mình. Chúng được khảm tinh linh thạch ứng với khả năng ma thuật của từng người, nhằm hỗ trợ hiệu chỉnh ma lực tự nhiên từ người dùng.
Bản thân đũa phép thì không phải là hiếm song trước giờ tôi chưa từng thấy thứ gì vừa có thể làm kiếm mà lại vừa có thể làm đũa phép. Hình dáng duy nhất mà tôi có thể hình dung ra chỉ có thể là một chiếc nhẫn, có lẽ vậy. Đúng là tôi đã đề xuất ý tưởng này cho Chị Anis nhưng tôi cũng không nghĩ rằng chị ấy có thể thực sự tạo ra nó…
“Chà, nếu đã làm gì đó thì chị muốn làm cho nó tốt hẳn luôn! À, nhưng vẫn chưa xong đâu. Chị vẫn cần phải thêm một số chi tiết nữa mới thực sự hoàn thiện!” Chị Anis nói với vẻ đầy tự mãn.
Rõ ràng chị ấy là một người quá đam mê trong việc tạo ra những phát minh như thế.
“Đúng rồi! Euphie! Chị thấy hơi tệ khi yêu cầu em như vậy, nhưng sao em không thử chút xem sao nhỉ? Sẽ không vấn đề gì khi dùng phép thuật trong sân đâu!”
“...Em e là không thể.”
“Chờ chút nhé, để chị lấy cho em mấy cái găng tay bảo hộ!”
“Ch-Chị Anis?! Đâu cần phải vội thế…!”
Chẳng mảy may quan tâm gì, chị Anis cứ thế mà phóng thẳng vào trong. Tôi đuổi ngay theo sau nhưng tay tôi vẫn không thể kéo kịp chị ấy lại. Tôi liền điều chỉnh thanh Ma lực kiếm trên tay.
Một cảm giác tựa như tiếng vang phát ra từ thanh kiếm. Một cảm giác kì lạ như thể có một thứ gì bên trong tôi đang cộng hưởng với nó, gần như cùng một nhịp. Tôi chưa từng có cảm giác như vậy trước kia.
Trong thoáng chốc tôi đã bối rối trước cảm giác kì lạ mới mẻ này, song đồng thời nó cũng dần trở nên thân thuộc. Cảm giác như thể là tâm trí và cơ thể tôi bị tách riêng ra, nhưng lại không hề chút khó chịu chút nào, và tôi cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Cái cảm giác kì lạ đó cứ thế lan khắp người tôi.
“Chị quay lại rồi đây, Euphie!”
Ý thức của tôi bỗng chốc bị tiếng nói phấn khích của Chị Anis gọi về. Tôi lắc lắc đầu làm mới suy nghĩ của mình trước khi quay lại nhìn chị ấy.
“Chị Anis, thanh kiếm này…”
“À. Chị tự thiết kế đó, nhưng thực ra người rèn nó lại là một người thợ rèn mà chị có quan hệ tốt cơ. Em thấy sao?”
“...Quả là một thanh kiếm tốt.”
Đó là quan điểm thực lòng của tôi. Dù chỉ là một thanh kiếm song nó vẫn quả là một kiệt tác, cái cảm giác kì lạ đổ vào tôi khi cầm nó không hề làm lung lay sự thật ấy.
“Vì chị lúc nào cũng yêu cầu làm chuôi kiếm nên người thợ rèn thực sự đã rất vui mừng khi cuối cùng cũng được rèn lưỡi kiếm đấy!”
“Đó chính là lý do mà chị đi ra ngoài ư?”
“Đúng thế. Chị sẽ giới thiệu em với người đó sau nếu như có cơ hội. Nhưng đầu tiên thì hãy cứ thử nó đi đã!”
“...Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Sau khi đeo chiếc găng tay mà chị Anis đưa cho, tôi cầm thanh kiếm lên lần nữa. Dù đã cách một lớp bao tay nhưng cái cảm giác kì lạ ấy vẫn tiếp tục dội vào người tôi. Tôi tự hỏi nó là gì, nhưng tâm trí tôi vẫn chẳng nảy ra được lời giải thích thỏa đáng nào cả.
Thực ra, cảm giác như thể có gì đó trong cơ thể tôi đã thu thập lại những suy nghĩ ấy rồi chôn vùi chúng lại thật sâu. Rồi tâm trí tôi bỗng dưng trở nên bình thản đến lạ thường.
Không phải khó chịu. Mà là, thoải mái thì đúng hơn…
Tôi nhắm mắt lại, đầu hàng trước cái cảm giác bí ẩn kia. Tiếng cộng hưởng trong tôi ngày một lớn hơn, nội tâm của tôi biến điệu cho đến khi đồng bộ hoàn tôi, đoạn tôi mở mắt ra.
Thanh kiếm đã tự tương thích với tôi. Tôi truyền ma lực của mình vào nó và cảm thấy như nó đang run lên phấn khích, cứ như thể thanh kiếm là một phần của tôi vậy. Hoàn toàn chẳng có gì nhầm lẫn cả, trong lõi của nó chính là một viên tinh linh thạch lục sắc.
“...Em sẽ thử dùng ma pháp. Chị Anis, xin hãy lùi lại ạ.”
“Được thôi. À, đằng kia có một cái bia, em hãy thử nhắm vào đấy xem.”
Tôi quay đầu lại theo hướng mà chị ấy chỉ và thấy một cái bia huấn luyện. Từ từ hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mũi kiếm về hướng đó.
Khi dùng ma thuật thì cần phải hình dung một hình ảnh rõ ràng về chủ đích của bạn để dẫn dắt các tinh linh. Mũi kiếm của tôi bắt đầu lóe sáng, ma thuật tôi đã vẽ lên trong đầu đang dần hiện hữu. Từ thời điểm này trở đi thì mọi thứ đều diễn ra đúng như tôi kỳ vọng.
Những lời cầu nguyện, điều ước, mong muốn. Tôi dâng ma lực lên các tinh linh, giao họ mẫu hình và những gì đang hiện ra là một quả cầu lửa cuồn cuộn rực cháy.
“Hoả cầu.”
Ngay khi hình ảnh kết tinh lại trong tâm trí tôi, một quả cầu lửa liền bùng ra từ mũi kiếm và bay thẳng tới tấm bia, thứ giờ đây đã tan tành. Thành công rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trong tôi cũng dần dịu lại.
“Oa, Tuyệt thật đấy. Quả thật là quá tuyệt diệu! Sao mà có thể làm được vậy?” Chị Anis hỏi và vỗ tay sau khi chứng kiến cảnh hỏa cầu của tôi bắn trúng tấm bia.
Trước khi trả lời, tôi nhìn xuống thanh kiếm của mình. “Tuyệt thật đấy. Chắc chắn đây là một trong những cây gậy dẫn truyền tốt nhất mà em từng được thấy. Với sự công phu và cả những viên đá ma thuật chứa bên trong nó, em nghĩ rằng mình đã có cảm quan cao hơn với các tinh linh xung quanh. Giờ đây việc hình dung ra ma thuật mà em muốn sử dụng quả thật vô cùng dễ dàng.”
“Tuyệt ghê ha!” Chị Anis mỉm cười rạng rỡ. Tôi e rằng lúc nào chị ấy cũng sẽ trở nên quá phấn khích đi thôi.
Tôi đã phải hành động ngay lập tức nhằm làm dịu đi niềm hưng phấn của chị ấy. “Ừm… Giờ chúng ta hãy thử công dụng lưỡi kiếm của nó thôi nhỉ?”
Tôi sẵn sàng trong tư thế đấu tay đôi, giơ lưỡi kiếm lên trước tầm mắt, đoạn đổ ma lực của mình vào trong.
Bắt đầu bằng… thuỷ nhỉ?
Không phải là vì tôi vừa mới sử dụng hỏa, mà là bởi tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của các thuỷ tinh linh đáp lại tâm ảnh của tôi đã dần biến điệu. Như một lẽ tất nhiên, nước bắt đầu dâng lên từ phần lưỡi kiếm.
“Làm thôi nào. Thủy gươm!”
“Ồ Ồ! Làm tốt lắm! Một thanh kiếm rắn!” Chị Anis phấn khích dõi theo, mắt lấp lánh.
Thứ trông giống như một thanh trường kiếm kia được hình thành hoàn toàn từ nước và bất chợt bao lấy lưỡi thanh kiếm mỏng tênh.
Tôi nhịn không nổi mà khẽ cười khi nhìn thấy chị Anis đang tỏ ra quá khích. Thật ngạc nhiên khi mà đã có thể sử dụng ma pháp này một cách dễ dàng đến vậy. Tôi vung thanh kiếm qua lại để chị ấy khỏi để ý đến biểu cảm của bản thân. Quả thật là nó rất chắc chắn, thậm chí kể cả là sau khi phủ đá thì thanh kiếm cũng chỉ nặng hơn đôi chút.
“Cái… Cái này cũng vui đấy nhỉ?” Tôi thán phục.
“Em tuyệt thật đấy Euphie! Chị chẳng bao giờ làm được như thế cả!” Chị Anis thốt lên và lao thẳng tới.
“C-Chị Anis!” Tôi la lên, nhanh chóng thay đổi hướng thanh kiếm. “Đừng có đột ngột nhảy ra trước như thế chứ! Nguy hiểm lắm!”
Dù đang khá vui vẻ song đột nhiên Chị Anis lại đâm ra trầm ngâm và yên ắng.
“Chị Anis?”
“Sao thế ạ?” Tôi lắc nhẹ vai chị ấy.
Ngay lúc đó, chị ấy mở mắt to ra rồi ngã xuống ngay tại chỗ. Tôi mau chóng buông thanh kiếm rồi lao tới đỡ lấy chị ấy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi… cho tới khi tôi nghe được tiếng chị ấy ngáy.
“...Trời ạ.”
Tôi hoàn toàn ngớ người ra. Vì cứ đỡ chị ấy như này thì khá bất tiện, nên tôi đặt chị ấy xuống đất, kê đầu chị lên đùi mình và ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc kia.
Hiện hữu trong con ngươi tôi là một khuôn mặt đầy mãn nguyện - và đâu đó cả sự yên bình
“...Chị ấy thật tâm huyết - nhưng cũng rất ngây ngô. Hệt như một đứa trẻ vậy.”
Dù chị ấy lớn tuổi hơn tôi nhưng nhìn vào thì ắt hẳn ai cũng đều sẽ nghĩ tôi là người nhiều tuổi hơn. Giờ thì tôi đã phần nào hiểu được lí do đằng sau vô số biệt danh mà người ta đã đặt cho chị ấy, tuy rằng có chút mỉa mai. Kể cả việc thanh kiếm ma thuật này được chị ấy làm ra một cách dễ dàng như vậy cũng là một minh chứng quá đỗi rõ ràng cho thấy thiên phú phi thường của chị ấy.
“...Mình thậm chí còn chưa từng để ai gối lên đùi mình thế này, kể cả Hoàng tử Algard.”
…A, mình đã làm gì thế này? Mặc dù đã đính hôn với Hoàng tử Algard từ rất lâu mà mình vẫn chưa từng một lần nghĩ tới việc sẽ làm bất cứ điều gì với anh ta. Việc duy nhất tôi làm chỉ là không ngừng rèn luyện bản thân để trở thành một hoàng hậu, mà trở thành một cái tôi hoàn toàn trống rỗng.
Âu cũng vì lẽ đó mà Hoàng tử điện hạ cũng như những người khác đều từ bỏ tôi. Được đính hôn với quốc vương bệ hạ tương lai là một chuyện, song việc tôi không thể lập nên một mối quan hệ đích thực với ngài ấy thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tôi đã phạm phải một sai lầm quá đỗi nghiêm trọng. Nhưng thất bại đau đớn đó đã mang tôi đến nơi đây. Tôi nở một nụ cười khổ, một nụ cười giễu cợt với chính bản thân mình.
Thực tế về thất bại của tôi sẽ chẳng bao giờ phai mờ, dù vậy cái cảm giác vui thú này lại thật tuyệt diệu và ấm áp đến lạ lùng. Rõ ràng là tôi không muốn từ bỏ thứ xúc cảm ấy, song khi tôi cố gắng chấp nhận nó, tôi lại cảm thấy khó thở. Và mắt tôi thì nhoè đi.
“...Em ghen tị với chị lắm đấy, Chị Anis.”
Đó hoàn toàn là những lời thật lòng của tôi. Giờ tôi mới nhận ra được việc đó, và quả thực nó rất đúng. A… Sự rực rỡ của chị ấy thật ấm áp, thoải mái và cũng vô cùng lấp lánh.
Tách
Một giọt nước mắt đáp xuống gương mặt của chị ấy; tới lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đã khóc. Tôi quẹt ngón tay xoa đi giọt nước mắt trên má chị, Tôi không muốn làm chị ấy tỉnh giấc. Tôi không muốn làm bất cứ thứ gì để làm che đi vầng quang và hơi ấm ấy.
Tôi không muốn chị ấy thấy được dáng vẻ thảm hại của tôi khi tỉnh dậy. Thật chẳng thể hiểu nổi thứ cảm xúc này. Tôi chỉ dám chắc một điều rằng tôi đang ghen tị với chị ấy.
A, giá như tôi có thể giống được như chị ấy thì tốt biết bao, dù chỉ là một chút thôi.
***
“A, chị đoán là mình đã bị kiệt sức, giờ thì mọi thứ đều đã ổn rồi! Xin lỗi nhé!”
Sau một lúc, chị Anis cũng đã tỉnh dậy và xin lỗi tôi cùng với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi lắc đầu để tỏ ý rằng mình không phiền. “Không, em không bận tâm đâu.”
“Ừm hứm! Khi làm nó chị cũng khá vui! Cảm ơn em nhé!” Chị Anis tỏa ra làn sóng năng lượng của một niềm vui thuần khiết.
Đột nhiên, Chị ấy tựa cằm vào tay, chìm sâu vào suy tưởng. “Nhắc đến thanh kiếm thì ta cũng nên nghĩ cho nó một cái tên nhỉ.”
“Một cái tên?”
“Đúng vậy. Nó cũng không hẳn là một thanh Ma lực kiếm. Hừm… Không biết tên gì mới hợp đây ta?” chị ấy lẩm bẩm trong khi khoanh tay suy nghĩ.
“Hừm. Cầu vồng thì sao…? Không, thực ra, đúng rồi… Chính là nó!”
“Là gì ạ?”
“Chị nghĩ ra rồi! Từ giờ hãy gọi nó là Arc-en-Ciel!”
“...Are-en-Ciel? Phải rồi, từ đó có nghĩa là cầu vồng phải không ạ?”
“Trúng phóc! Em có rất nhiều thiên phú về ma thuật đó Euphie! Em có thể dùng rất nhiều loại nguyên tố khác nhau! Và những màu sắc đó sẽ khiến ta liên tưởng tới cầu vồng, em có nghĩ thế không? Cái tên thật hoàn hảo!”
Thế tôi giống như những sắc màu của cầu vồng đấy ư? Nghe chị ấy nói vậy, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào chị ấy. Cầu vồng là màu của ánh sáng, là một cây cầu rực rỡ ở trên trời cao, Tưởng tượng về cái hiện tượng thiên nhiên kỳ diệu và tuyệt đẹp ấy chỉ khiến cho tôi càng thêm chạnh lòng.
Có thật là thế ư…? Không phải là hơi quá cho một người như mình sao?
Tôi không hề ấn tượng như là cầu vồng. Trên thực tế thì tôi cho tẻ nhạt là một từ đúng hơn để miêu tả tôi.
Nhưng Chị Anis lại trông có vẻ rất thích cái tên đó, nên có lẽ tôi nên chấp nhận để cho chị ấy vui nhỉ?
Tôi cười nhẹ: “Cảm ơn Chị Anis. Cái tên tuyệt lắm.”
Đột nhiên mắt chị ấy mở to và nhìn chằm chằm vào tôi đến độ cảm tưởng như chị ấy sẽ khoét một lỗ trong tôi vậy.
Tôi trở nên bối rối vì sự chú ý bất ngờ đấy. Dù vậy chị ấy vẫn cứ im lặng. Đến tận khi tôi bắt đầu tự hỏi mình đã sai ở đâu thì Ilia từ trong biệt thự đi ra.
“Xin hãy quay vào trong thưa Điện hạ. Ta cần chỉnh lại vẻ ngoài của người. Thật cẩu thả.”
“Xin lỗi xin lỗi. Ta không để ý.” - Chị Anis toe toét cười.
“Lúc nào cũng thế,” Ilia đáp lại, môi chị ấy cong lên thành một nụ cười nhẹ. Tôi có thể cảm thấy được tình cảm cũng như sự tin tưởng sâu sắc giữa hai người họ.
Bỗng dưng, tim tôi bắt đầu đập loạn lên, đau nhói. Tôi đưa tay lên ngực, giật mình vì cảm giác đột ngột này. Cảm giác này là gì? Tôi chưa từng cảm thấy điều gì như thế này trước đây.
“Tiểu thư Euphyllia?”
Tôi đảo mắt qua, ai đó đã đặt tay lên vai tôi. Người đó là Ilia, cô ấy quan sát khuôn mặt với dáng vẻ đầy nghiêm nghị. Tự hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi quay người lại.
“Hở? Euphie? Em thấy không khỏe sao?”
“Hơ? C-Chị Anis…?”
“Lại đây chị xem nào,” Chị ấy gọi tôi đầy lo lắng và đặt tay lên trán tôi.
Tôi không nghĩ rằng mình có vấn đề gì, nhưng chị ấy vẫn đặt cả hai tay lên má tôi, rồi áp trán chị ấy vào trán tôi.
Đầu tiên, tôi tự hỏi là chuyện gì đang xảy ra. Tôi hiểu là chị ấy đang kiểm tra nhiệt độ của tôi, nhưng nó lại quá đỗi kinh ngạc bởi sự gần gũi của chị ấy.
“Đúng thật, em có hơi nóng! Ilia, chắc em ấy bị cảm lạnh rồi!” Chị Anis hoảng lên, rồi nhanh chóng lùi ra.
“Không thể nào.” Ilia gật đầu lại.
Hả? Nhưng mà tôi đâu có bị cảm…
“Euphie, trở về phòng em ngay đi! Nhanh nào, em cần phải nghỉ ngơi!”
“U-Ừm, hai người? Em ổn mà, thật đấy…”
“Ilia, trông chừng thanh Arc-en-Ciel! Tôi sẽ đưa Euphie về giường em ấy!”
Sự chống cự yếu ớt của tôi hoàn toàn bị lờ đi khi mà Chị Anis lấy thanh Arc-en-Ciel từ trong tay tôi và vác lên vai.
Ah! Nó giống hệt như khi mà chị ấy giải thoát tôi khỏi sự cố với Hoàng tử Algard vậy. Tôi lập tức đầu hàng, bởi tôi đã học được rằng chống cự cũng là vô ích khi chị ấy làm thế này.
Và cứ thế, Chị ấy bế tôi lên tay rồi đưa tôi đi. Khi đến phòng, chị ấy nhanh chóng thay cho tôi bộ đồ ngủ rồi đặt tôi lên giường.
“Em ra gió nhiều quá đúng không? Không, có lẽ lỗi là do chị. Chị không nên gối đùi em quá lâu. Chị xin lỗi…”
“Mà dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi! Cố lên nhé! Chị sẽ lấy thuốc cho em!”
“C-Chị Anis?!”
Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn Chị Anis phi như bay mất tăm. Dường như chị ấy đang vô cùng lo lắng, và thế là tôi kéo chăn lên tới tận miệng nhằm che đi sự xấu hổ của bản thân vì đã làm chị ấy phiền lòng đến vậy.
“... Mình đang làm gì thế này?” Tôi tự hỏi, cảm giác trống rỗng sáng nay đã quay lại và bắn trả tôi một cú toàn lực.
Tôi vừa nhắm mắt lại thì mí mắt đã nặng trĩu tới độ không thể mở ra được nữa.
Tôi đã như vậy bao lâu rồi? Tôi giật mình bừng tỉnh vì tiếng mở cửa và người vào phòng là chị Anis.
“Xin lỗi đã để em đợi nhé Euphie! À, để chị kiểm tra thân nhiệt em lại lần nữa nào!”
Chị ấy tới bên giường, khuỵu gối xuống, nghiêng người về phía tôi, rồi lại áp trán với tôi một lần nữa.
Chúng tôi ở gần nhau tới mức có thể nghe được cả tiếng người kia thở. Hơi ấm của Chị Anis thật tuyệt, mắt tôi đã nhắm lại tự bao giờ. Sau một khoảng ngắn, chị ấy buông tôi ra, và ra chiều không hài lòng.
“Hừm. Có vẻ là một cơn sốt nhẹ. Chị chỉ hy vọng tình hình sẽ không xấu đi thôi. Dù sao thì em cũng cần phải uống thuốc. Em ngồi dậy được không Euphie?”
“Ừm thì, em không mệt đến vậy đâu…”
Chị Anis cầm lấy tay và giúp tôi vươn người ngồi dậy.
Chị ấy là loại người sẽ chăm sóc người ốm một cách tận tình, đó là những gì tôi nghĩ khi nhận được thuốc và bỏ vào miệng.
…Nói mới nhớ, đây hình như cũng là lần đầu tiên có người bảo tôi là hãy nghỉ ngơi và đưa thuốc tận tay như thế này nhỉ? Cho đến tận hôm nay thì tất cả những việc đó tôi đều phải tự làm.
Với tư cách là một hoàng hậu tương lai, tôi không được phép để lộ bất cứ điểm yếu nào. Thậm chí kể cả với những thành viên trong gia đình. Thật nhẹ nhõm biết bao khi có người chăm sóc tôi như thế.
Chị Anis đưa một ly nước và tôi đã uống nó cùng với thuốc. Sau khi đảm bảo rằng tôi đã uống thuốc xong xuôi thì chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu xoa đầu tôi.
“Nghỉ ngơi đi nhé Euphie. Chị biết là hẳn sẽ rất khó khăn để có thể thư giãn, phải thích nghi với một môi trường mới và mọi thứ hoàn toàn khác biệt. Nếu không phải là sốt thì có lẽ là em chỉ cảm thấy kiệt sức thôi. Đừng ép bản thân quá nhé, được chứ?”
“Em xin lỗi vì đã làm phiền chị…”
“Không sao, không sao hết. Chính em là người đã truyền cảm hứng để chị làm ra Arc-en-Ciel mà! Em đã truyền cảm hứng sáng tạo cho chị! Và lần này, tuy là nghe hơi khoe mẽ một tí, nhưng chị đã thực sự đã làm được rồi!, ” Chị Anis nói với một nụ cười rạng rỡ rồi đặt tôi xuống giường.
Nhưng chị ấy càng phấn khích bao nhiêu thì tảng đá đè nén lấy trái tim tôi lại càng nặng lên bấy nhiêu.
…Có lẽ tôi đã bị ốm. Đời nào có chuyện tâm trí tôi thư giãn cho được. Tôi cũng chưa bao giờ trải qua bất cứ thứ gì như thế trước đây, vậy nên tôi không biết xử trí thế nào cho phải…
“Euphie.”
Trong khi tôi vẫn còn đang đắm chìm trong những dòng suy tư của mình thì bỗng dưng chị Anis gọi tôi và vòng đôi tay mềm mại ấy quanh tôi. Giờ thì tôi có thể cảm thấy hơi ấm của chị ấy vô cùng rõ ràng, tôi còn nhận ra rằng thân nhiệt mình thấp hơn chị ấy.
Chỉ một ôm ấm áp thôi mà đã làm tôi sắp tan chảy bởi cái cảm giác êm dịu ấy.
Như thể bị mất thăng bằng, mất ổn định, ngả nghiêng từ bên này sang bên khác, nhưng tôi lại không thể làm bất cứ thứ gì để kiểm soát lại được cảm xúc trong bản thân.
“... Mình thảm hại thật đấy.” Tôi xấu hổ tự nhủ.
Dù chỉ mới đây thôi, tôi vẫn còn không cho phép bản thân được yếu đuối trước mặt người khác, vậy mà giờ đây…
Chị Anis liếc nhìn tôi bằng môt ánh mắt sắc lẹm và búng trán tôi. Theo phản xạ tôi liền chớp mắt vì giật mình.
“Đủ rồi đấy! Em không có thảm hại. Chị đã không chu đáo với em như những gì chị lý ra phải làm. Đáng lẽ chị nên để tâm tới em nhiều hơn!”
“Nhưng em đã làm chị phải lo lắng rất nhiều…”
“Dù em có ổn hay không đi nữa, chị vẫn lo lắng cho em.”
Những lời nói đó cũng tựa như những cái ôm vậy, thật ấm áp làm sao. Nghe những lời đó không khỏi khiến tôi mất đi tất cả cảm quan về bản thân mình. Nhắm mắt lại, tôi cố quay đi để tránh chị ấy thấy sự bối rối này của bản thân.
“Em hậu đậu thật đấy Euphie.”
“... Nhưng em có một đôi tay khéo léo. Kiến thức về thêu thùa là một thứ bắt buộc với một vị tiểu thư đúng nghĩa mà.”
“Ý chị đâu phải thế. Em hậu đậu y như một con người vậy.”
Ugh. Trước khi tôi kịp nhận ra thì chị ấy đã chọt vào má tôi.
“Ổn thôi mà, thật đấy, hãy để người khác đối xử tốt với em một chút đi,” chị ấy nói, một giọng nói ngập tràn sự dịu dàng.
Những từ đó rền trong tim tôi đau điếng. Có cảm giác như tâm trí tôi đột nhiên thắt chặt lại, rồi tôi đưa tay lên ngực.
Nỗi đau ấy không phải là sự bất mãn - nhưng mà nó vẫn thực sự đau. Và cũng có cách nào để tránh khỏi nó cho được.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Ngỡ như tôi mà lại gần cơn đau ấy, có thể tôi sẽ tan biết luôn vậy. Dẫu cho có nhắm mắt lại, dẫu cho có cố gắng phủ định nó đi chăng nữa thì nó vẫn ở đây, chẳng hề biến mất.
“... Chị Anis?”
“Hả?”
“... Em không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.”
“Hể?”
“... Em nên làm gì đây?”
“Chà, em muốn làm gì cũng được, chị đoán thế.”
“Nhưng em lại không biết mình muốn làm gì thì phải làm sao?”
Chị Anis vẫn nắm lấy tay tôi kể cả khi cuộc trò chuyện đã ngừng qua lại. Chị ấy đã bảo tôi cứ làm những gì mà bản thân muốn, nhưng tôi đã không còn biết bản thân mình muốn gì nữa rồi.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu có ai đó nói với tôi những gì mà họ muốn làm, nếu ai đó có thể giao cho tôi một vai trò để tôi gánh vác. Làm ơn, ai cũng được. Chị ấy là công chúa hoàng tộc, liệu chị ấy có thể ra lệnh cho tôi được không…?
Bỏ chuyện đó sang một bên, Chị Anis gọi tên tôi lần nữa bằng một giọng nói nhẹ nhàng: “Euphie. Nếu em không biết mình muốn gì hay muốn làm gì, thì hãy dành thời gian để trả lời những câu hỏi ấy cùng nhau. Em có thể vui vẻ ở đây với chị cho đến khi em tìm ra được việc mình cần làm tiếp theo. Chỉ cần ở bên chị và tận hưởng cuộc sống thôi. Cho đến khi em tìm được đáp án, chị sẽ không giữ em lại nữa. Cho đến khi ngày đó tới, em là người tự do.”
Đó không phải là những lời mà tôi mong đợi. Thay vào đó, chúng chỉ càng làm cái cảm giác áp lực tới nghẹt thở trong tôi ngày một lớn lên mà thôi. Tôi không thể chối bỏ nó, hay là để hơi ấm đã đong đầy trong tôi bay theo nỗi sầu muộn này.
Bàn tay chị ấy chạm vào tôi thật ấm áp biết bao, thật thoải mái biết bao. Cảm tưởng như tôi có thể tan chảy bất cứ lúc nào vậy. Chị ấy quả thực quá đỗi rạng rỡ với một kẻ như tôi. Chị ấy biết rất nhiều về những thứ mà tôi thậm chí còn chưa được học.
Phai chăng… phải chăng chị ấy biết được thứ mà tôi hằng tìm kiếm?
Nhưng tới cuối cùng, tôi cũng không thể nói lên được câu hỏi của bản thân. Trước cả khi nhận ra bản thân đang làm gì thì tôi đã đơn giản là nhắm mắt lại và đắm mình trong hơi ấm của chị ấy.
***
“...Hử?”
Khi lấy lại được nhận thức thì tôi nhận ra bản thân đang nằm trong một căn phòng tối mịt. Trời đã về đêm, mặt trời đã lặn từ lâu. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng là ánh sáng nhàn nhạt của món ma đạo cụ. Khi mà mắt tôi thích nghi được với bóng tối xung quanh thì cơn buồn ngủ cũng đã dần vơi đi. Hẳn là tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi nhớ rằng mình đã nắm lấy tay chị Anis trước khi gục xuống, nhưng giờ đây lại không thấy chị ấy đâu cả.
Nhưng dẫu sao thì hơi ấm đấy vẫn còn đọng lại trên tay tôi. Tôi nắm chặt bàn tay để cố gắng giữ nó lâu nhất có thể.
“...Khát quá.”
Cổ họng tôi khô không khốc, và tôi cần nước. Tôi liền chộp lấy chiếc cốc ở cạnh giường và triệu gọi thuỷ tinh linh triệu hoán nước cho tôi.
Sau khi uống hết cốc nước, tôi dừng lại để ổn định nhịp thở, dẫu vậy tâm trí tôi vẫn còn ngơ ngác chán, chưa thể tập trung được. Hiện giờ tôi cứ như là một người mất trí, và cũng chẳng cảm thấy có động lực để làm bất cứ thứ gì.
Tôi không biết mình đã ngồi thế trong bao lâu, song trước khi tôi kịp nhận ra thì cánh cửa đã bắt đầu khẽ mở.
“Có vẻ người đã nghỉ ngơi rồi, Tiểu thư Euphyllia.”
“... Em đã thiếp đi bao lâu rồi ạ?”
“Gần nửa ngày. Như điện hạ nói, người ắt hẳn đã lao lực. Người chỉ vừa chuyển đến môi trường mới, nhưng thay đổi lớn nhất có lẽ là cảm xúc của người. Xin hãy nhớ chăm sóc cho bản thân. Công chúa Anisphia đã rất lo lắng cho người đó.”
“... Em sẽ cảm ơn chị ấy sau. Và cả chị nữa, Ilia.”
“Thật vinh hạnh cho tôi… Người có muốn dùng chút trà không?”
Ilia hẳn là đã để ý thấy tôi đang cầm một cái cốc. Sau một thoáng do dự, tôi gật đầu. Chị ấy bắt đầu chuẩn bị nước nóng từ chiếc Bình Giữ Nhiệt trong phòng tôi. Tôi cứ thế mà đăm chiêu nhìn chị ấy pha trà cho đến khi Ilia liếc lại nhìn lại.
“Có việc gì sao ạ?”
“... Không, không có gì quan trọng đâu.”
“Nếu người muốn nói gì, xin hãy cứ lên tiếng.”
“... Hả?”
“Cứ nói đi ạ.”
Tôi không biết phải nói gì. Hẳn là giờ đây tôi trông rất thảm hại.
Ilia gật đầu thêm lần nữa. “Là vậy à. Thần thái của người trông hơi quá nghiêm túc.”
“... Nghiêm túc? Thần thái? Ý chị là?”
“Đúng vậy. Người làm tôi nhớ lại bản thân của rất lâu về trước.”
“Ý chị là sao…?”
Chị ấy cố nói với tôi gì đó, nhưng tôi lại chẳng thể hiểu được gì.
Trong khi đó thì Ilia lại quay đi rồi tiếp tục công việc của mình. “Sống ngoài vai trò được thiết lập của mình thật không lấy gì làm dễ dàng đúng không?” - chị ấy nói.
“...”
“A ha. Tôi biết mà. Đúng, đúng. Tôi hiểu cả.”
Từng câu từng chữ của chị ấy chạm sâu đến tâm khảm tôi. Thật đau đớn biết bao khi nghe chị ấy đặt cảm giác của tôi vào trong những câu từ như thế. Tôi chưa bao giờ muốn làm bất cứ điều gì hơn là những yêu cầu đã được giao.
“Tôi tự hỏi liệu đây có phải là sở thích của ngài ấy không, cám dỗ những người như chúng ta?” Ilia thở dài - có thể đó là sự lo ngại hoặc chỉ đơn thuần là sự thất vọng.
“... Quan hệ giữa chị và chị Anis là gì, chị Ilia?” Tôi hỏi.
Ilia không thể hiện bất cứ một biểu cảm cụ thể nào với câu hỏi của tôi, chị ấy chỉ nghiêng đầu sang một bên. “Tôi tự hỏi. Thật khó để nói thành lời. Nếu buộc phải diễn tả thì chúng tôi là tiểu thư và hầu gái.”
“Nhưng với quan hệ tiểu thư - hầu gái thì chị có, ờm… có gì đó khiếm nhã… Ít nhất thì đó là những gì em thấy được…”
Thật sự thì thái độ của Ilia với chị Anis có thể cấu thành tội phản nghịch. Mà sao đi nữa thì chị Anis có vẻ sẽ cho qua những sai phạm đó. Dường như có một sự tin tưởng vô tận giữa mối quan hệ của cả hai người.
“Điện hạ không thích được tôn kính theo cách đó. Tôi cũng rất muốn cung kính với ngài ấy, thật lòng đấy. Nhưng nếu tôi cư xử không đủ xuề xòa với công chúa, người sẽ cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nên tôi cứ thế mà hùa theo cùng công chúa luôn thôi.”
“...Phải vậy không?”
“Phải đấy. Tôi hi vọng điều đó sẽ giải đáp được câu hỏi của người.”
“Là vậy sao…”
Ilia nói là chị ấy muốn tỏ lòng thành kính với Chị Anis, nhưng bản thân Chị Anis lại không đánh giá cao cách đối xử ấy. và thế là Ilia đành cư xử theo lối bất kính vì đó là cách để chị ấy thể hiện sự thành kính của mình.
Quả là một mối quan hệ kì lạ. Tôi có thể hiểu được khi chị ấy nói rằng điều đó thật khó giãi bày.
“Tôi đây cũng từng là một người chỉ biết tuân theo khuôn phép.”
“Chỉ biết tuân theo khuôn phép…?”
“Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ vặn lại những gì song thân nói với mình. Luôn làm theo những điều được dạy, và cũng chẳng hề chống lại khi họ bảo tôi kết hôn với một lão già giàu có muốn tôi nhằm đổi lấy sự bảo hộ và hậu thuẫn của ông ta.
“... Em… không biết.”
Tôi cũng chẳng biết phải đáp lại ra sau. Giọng Ilia vẫn bình thản như thường lệ, như thể chị ấy đang kể về mấy chuyện thời tiết vậy, nhưng sự thật chị ấy đang kể lại nặng nề quá đỗi. Phải làm sao để nói về việc này bây giờ?
“Nhưng Công chúa Anisphia đã nghiền nát cái cuộc đời cứng nhắc ấy của tôi. Giờ tôi cảm thấy như song thân của mình đã phải nhận những gì họ đáng phải nhận.”
“... Chị cũng là một người rất đặc biệt đó, Ilia.”
“Xin cảm ơn.”
…Thực ra thì đấy không hẳn là lời khen đâu. Tôi bóp trán, đấu tranh tư tưởng để duy trì chỗ đứng của bản thân trong cuộc hội thoại này. Trong một thoáng, tôi đã tự hỏi liệu chị ấy và tôi giống nhau chỗ nào, song có lẽ đó cũng chỉ là tự tôi tưởng tượng ra mà thôi. Chắc chắn phải như thế.
“Hả?”
“Sự khác nhau giữa người và tôi ở chỗ là chúng ta liệu đã được yêu như một con người hay chưa.”
“Ý chị là sao…?”
“Nỗi phiền muộn của cô âu cũng là do muốn làm được nhiều hơn bổn phận của mình.”
“... Nỗi phiền muộn của em ư..?”
Những gì mà tôi lo lắng ấy hả…? Đúng, chị ấy đã đúng. Chị ấy thậm chí còn dẫn dắt để tôi có thể hiểu suy nghĩ của lòng mình.
“... Ilia, chị sẽ nghe em chứ? Em cảm giác muốn nói chuyện một chút.”
“Tất nhiên rồi.”
“Từ khi còn nhỏ, em đã luôn phải nỗ lực để không rước lấy nỗi ô nhục dưới tư cách con gái của nhà công tước, vì tư cách là một hoàng hậu tương lai. Chưa từng ai nói em phải làm như thế, nhưng em lại luôn nghĩ đó là điều mà mọi người mong muốn ở mình.”
Ilia tiếp tục công việc của mình trong khi nghe tôi giãi bày, chị ấy chuẩn bị lá trà và nước.
“... Chị nói em gặp rắc rối, và em đoán nó đúng là vậy. Ngay bây giờ, chẳng có thứ gì hỏi em cả, như thể là em đã mất đi hoàn toàn chỗ đứng của mình vậy…”
“Người đã tin rằng giá trị của bản thân nằm ở những lí tưởng mà mọi người kỳ vọng ở người.”
“... Đúng vậy.” - Tôi đáp lại với một nụ cười yếu ớt.
Ngay lúc đó, trà Ilia pha cũng đã xong. Một hương thơm êm dịu thoảng qua khe mũi, và thế là tôi nhận lấy chiếc đĩa lót tách trà và nhấp một ngụm.
“... Có lẽ em vẫn sẽ cứ tiếp tục sống như thế, nhưng chắc hẳn những lo âu vẫn sẽ cứ lớn dần trên chặng đường đó mà thôi. Và giờ cũng chẳng còn ai kỳ vọng em trở thành một hoàng hậu tương lai hay là một con gái của công tước nữa. Em chẳng biết mình phải làm gì cả…” -Tôi thầm thì.
Ilia chẳng nói hay đáp lại bất cứ thứ gì. Chị ấy chỉ chờ đợi trong im lặng.
Tôi nhấp thêm một ngụm trà nữa. Nó đã ngon hơn ở lần thử thứ hai, cứ như thể là lưỡi tôi đã dần trở nên quen với vị trà vậy.
Sau một khoảng lặng ngắn, Ilia nói: “Tiểu thư Euphyllia. Người là một người rất sáng dạ.”
“...? E-Em á…?”
“Người ít năng động hơn nhiều so với một kẻ gây rắc rối mà hai ta đều biết là ai. Tôi có thể làm chứng cho điều đó.”
“...Hả? Ilia?”
“Nên là làm ơn, hãy để bản thân được chăm sóc nhiều như người cần. Nhưng cũng hãy chắc chắn rằng sẽ tìm ra giải pháp cho những nhu cầu đó của bản thân. Đừng trở thành người mà người khác muốn người trở thành - hãy trở thành người mà chính người muốn trở thành. Công chúa sẽ giúp đỡ cho đến khi người tìm ra được câu trả lời. Ngài ấy sẽ chẳng nề hà gì khi chăm sóc cho người đâu.”
Tôi ngước lên gương mặt của Ilia, Chị ấy vẫn khoác lên vẻ điềm tĩnh như thường lệ, nhưng ở góc đôi môi thì đã nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt của chị ấy cũng thật ấm áp, song lại không hề giống với sự ấm áp của chị Anis. Tôi tự hỏi sao lại như vậy. Có lẽ là do sự khác nhau trong biểu cảm đến từ ngọn lửa hình thành nên chúng chăng?
Sự ấm áp của chị Anis làm tôi cảm thấy như muốn tan chảy, như muốn tan biến đi vậy. Trong khi sự ấm áp của Ilia thì nhẹ nhàng hơn, dịu êm hơn thế nhiều.
Với hiện thực đó, một xúc cảm trào dâng như đang dần lấp đầy lấy trái tim vốn đã trống rỗng của tôi.
“...Em vẫn chưa thể diễn tả điều này ra thành lời được.”
“Đúng là vậy.”
“... Nhưng em mừng vì bản thân đã đến đây.”
“Tôi rất vui khi nghe được những lời đó.”
Và cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đã bất chợt tiến tới hồi kết. Nhưng cũng thật tốt khi tôi có thể nói chuyện suồng sã như thế. Tôi vẫn chưa thể quen được, song vào một ngày nào đó, tôi muốn bản thân có thể nói ra những cảm giác ấy thành lời.
…Ah, ơn trời. Có vẻ tôi đã tìm thấy điều mà bản thân mình muốn làm; những những gợn sóng tích cực của niềm tin và hạnh phúc ngập tràn trong trái tim tôi. Giờ đây tôi đã cười một cách tự nhiên rồi.
“Cảm ơn Ilia. Em cũng còn phải cảm ơn cả chị Anis nữa. Cả hai người đều đã làm rất nhiều điều cho em.”
“Không hẳn đâu. Tôi chắc là công chúa cũng chẳng bận tâm đâu. Ngài ấy là một người tốt bụng kia mà.”
Ilia lắc đầu trả lời làm tôi khoan khoái. Tốt bụng quả là một từ phù hợp để miêu tả chị Anis nhỉ.
“Đúng thật mà, phải không…? Nhưng có lẽ là chị cũng thế đó, chị Ilia?”
“... Người cứ khéo đùa. Tôi chỉ hùa theo những gì ngài ấy để tâm thôi.”
“Vậy à… Ừm, Ilia? Em có thể hỏi thêm về chị Anis được không? Em cũng muốn làm gì đó cho chị ấy nữa.
“Em muốn biết nhiều hơn về chị ấy, để có thể trả ơn.”
“Chà, tôi sẽ cố hết sức… Nhưng rót thêm trà thì sao ạ?”
Nhìn tách trà đã cạn, tôi mỉm cười gật đầu.
Đêm nay chúng ta sẽ ở bên nhau lâu hơn một chút vậy.
3 Bình luận