Prologue: Công chúa Syltianna [10 tuổi]
Chương 1: Công chúa cỏ phấn hương và nữ vương phù thủy
17 Bình luận - Độ dài: 2,540 từ - Cập nhật:
Trans: Tearlaments❤BrandedDespia
Edit: Bluepumpkin
♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦
Chương 1: Công chúa cỏ phấn hương và nữ vương phù thủy
Nếu xem xét lại thì cuộc sống mà bản thân cho rằng tầm thường và nhàm chán, có lẽ hạnh phúc hơn tôi nghĩ.
Sinh ra ở một đất nước bình yên với an ninh xã hội, khoa học và y tế phát triển. Lớn lên trong một gia đình không giàu có nhưng còn khuya mới bị gọi là nghèo khổ, tận hưởng cuộc đời yên bình tràn đầy tình yêu thương và nhận được sự giáo dục ít nhất là bằng hoặc tốt hơn mức trung bình so với những người đồng trang lứa. Tuổi thiếu niên hoàng kim của tôi trôi qua trong yên bình.
Tôi tin chắc rằng điều này là bình thường khi tôi - ý tôi là bản thân trong quá khứ - lúc ở nhà không chơi điện tử thì cũng đọc sách. Tôi còn bắt đầu học võ cổ truyền khi mới lên sơ trung vì ảo tưởng sức mạnh [note49150], nhưng gần như bỏ ngang khi tham gia kỳ thi tuyển sinh cao trung.
Lúc lên cao trung, tôi có tham gia một câu lạc bộ nhạc nhẹ nhằm kiếm cho mình một cô bạn gái, tệ nỗi tôi không thể chơi guitar như mong muốn. Thế nên trong lúc loại thành viên tôi đã chuyển sang câu lạc bộ trống. Dù tôi có những giây phút vui vẻ với lũ bạn và chúng tôi thậm chí còn lên biểu diễn ở lễ hội của trường, nhưng sau cùng vẫn chẳng có nàng thơ nào bước vào cuộc đời tôi. Thi thoảng tôi còn bị sư phụ võ thuật túm đi luyện tập, đúng hơn là đi ăn đòn hành xác. Và đó chính là những năm tháng trung học của tôi.
Và rồi… rồi…
♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦
Ngộp thở quá… Cứ như cơ thể tôi đang ở đáy đại dương sâu thẳm vậy. Và ngay khi phổi theo phản xạ hít một hơi thật sâu thì tôi đã liên tục ho sặc sụa tưởng chừng như sắp chết đến nơi vậy. Mặt tôi thì giàn giụa nước mắt lẫn nước mũi, còn người thì cứ giật lên từng hồi, tôi khó khăn đặt thân mình xuống mặt giường cứng và cuộn tròn người lại.
"Hô, tỉnh lại rồi sao. Nhóc mạng lớn thật đấy."
Giọng của một mụ già xấu xí không mấy thân thiện vang lên. Và bà ta vô tư vứt vào mặt tôi một mảnh vải.
"Nhóc trông chán lắm đấy. Đây, lau mặt đi."
Tuy cách cư xử có chút thô lỗ, nhưng tôi hiểu bà ấy có ý tốt mới làm vậy. Thế nên tôi vừa lau mặt mình trong con ho không ngớt.
“C…Cám ơn bà…”
Tôi vẫn chưa đủ sức để mở mắt ra, nhưng cái cảm giác an toàn khi có người ở cạnh bên và thái độ quan tâm của bà lão, dù hơi thiếu thiện cảm, cũng đủ khiến tôi yên tâm hướng mặt về bà trong khi vẫn đang nằm.
Thoáng chốc, tôi cảm thấy giọng bà lão hơi cứng đờ lại như vừa bị cây gậy đập vậy, nhưng thái độ của bà dịu dàng hơn ngay sau đó.
“...Bất ngờ thật đấy. Ta nghe nói [Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium] là một con nhóc xấc xược kiêu ngạo không biết phân biệt đúng sai, thế mà giờ nó còn biết nói lời cảm ơn sao. Thường thì mấy lời ca tụng chẳng mấy đáng tin, còn mấy lời đồn đoán lại hay thành sự thật, thế nên ta có khá nhiều thành kiến với cô nhóc đây… Chẳng lẽ lão bà này đã già đến lú lẫn rồi sao.”
Tôi thấy bà lão vừa nhún vai vừa thốt lên những lời tự giễu bản thân. Trong khi đó, vừa làm cơn ho đã dịu đi đáng kể bằng kỹ thuật điều hòa nhịp thở của môn võ ngày trước đã học, tôi vừa im lặng trong bối rối, suy nghĩ về những gì vừa nghe được.
“Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium… Ai vậy nhỉ? Mình ư? Ơ nhưng mà, mình chỉ là một nam sinh trung học bình thường… Còn tên của mình… Ớ? Syltianna…? Con gái thứ năm của Bá tước vùng Aulanthia, biên giới Vương quốc Livitium… Hử? Gì lạ vậy??”
Trong tôi có hai ký ức riêng biệt, phần đầu là của nam sinh trung học bình thường sinh ra và lớn lên ở đất nước có tên Nhật Bản tại Trái Đất, phần còn lại là của cô con gái thứ năm trong một gia đình quý tộc cấp cao ở Vương quốc Livitium, tọa lạc ở phía bắc lục địa rộng lớn.
Cả hai ký ức tuy trái ngược nhau nhưng đều hoàn toàn hợp lý, nhận thức “cả hai đều đúng” dần dần ngấm vào trong đầu tôi và tôi bị thuyết phục một cách tự nhiên. Đúng hơn là, chúng hợp nhất lại với nhau luôn.
Mất chút thời gian để bình tĩnh lại và tôi cũng đã hít thở dễ dàng hơn. Vật lộn với cơ thể nặng nề đến lố bịch, hình như người tôi được đắp một lớp chăn mỏng và nó đã rơi xuống tận đầu gối khi tôi từ từ ngồi dậy. Tôi lau lại mặt mình thêm lần nữa và sợ hãi mở mắt ra…
“...Cái gì thế này…?”
Đập vào mắt tôi trước tiên là một chiếc đầm xếp tầng màu hồng trông gớm ghiếc, bọc lấy một cục thịt căng tròn bên trong. Mãi lúc sau chạm vào tôi mới nhận ra đó là cái bụng của mình.
Ánh mắt tôi rơi xuống hai cánh tay. Chúng trông như tay trẻ con, mềm nhũn và đầy mỡ như cái chân giò, khác xa so với hai cánh tay săn chắc của tôi khi còn ở Trái Đất.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi sững sờ quay về phía giọng nói của người còn lại trong phòng mà tôi đã thoáng quên mất sự hiện diện.
Tôi đã đoán trước một phần, người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế thô kệch ngay cạnh giường trông hơi giống một pháp sư với áo choàng trùm đầu màu đen và cây gậy dài sần sùi.
Tôi không đoán ra được tuổi bà ấy. Nhưng lưng bà thẳng tắp toát ra vẻ nghiêm nghị, ngoài ra còn đâu đây dấu tích của một mỹ nhân thời xuân sắc rạng ngời và mái tóc bạc trắng khiến bà càng thêm phần bí ẩn. Trông bà có thể mới tuổi ngũ tuần, nhưng biết đâu bà là người thọ bách niên trăm tuổi.
“Cháu xin lỗi, tuy có thể nghe hơi thô lỗ, nhưng bà có gương hay thứ gì đại loại thế không ạ?”
Tôi muốn xem khuôn mặt mình ra sao, thế nên khẩn khoản xin bà lão phù thủy. Thật ra thì căn phòng này nhỏ như một cái nhà kho vậy, nhưng nó thực sự mang lại bầu không gian sinh sống với những vật dụng thiết yếu. Bà lão hơi nhướng mày như muốn nói gì đấy nhưng rồi lại im lặng mở chiếc rương ở góc phòng và đưa tôi một chiếc gương cầm tay. [note49151]
“Của nhóc đây.”
Nhận lấy cái gương với lòng biết ơn, tôi đã khá ngạc nhiên khi thấy nó. Tuy cái gương hơi cũ nhưng vẫn còn trong và rất tinh xảo, tựa như đồ của quý tộc vậy.
Và tôi đã vô cùng sửng sốt với hình ảnh trong gương… Một con lợn trắng đang tròn mắt nhìn tôi. [note49154]
“... Lại cái thứ trời đánh gì nữa đây.”
Tôi không thể hiểu nổi sao mình cứ nhìn chằm chằm vào con vật đó, nhưng khi tôi thốt lên, con lợn cũng mấp máy miệng theo, kỳ lạ nhỉ…
Hầy, vâng, đó chính là tôi…
Dù làn da trông giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng do nhão và chảy xệ mà khiến tôi trông già hơn tuổi. Nếu theo tôi nhớ, thì tháng sau là sinh nhật của Syltianna và tôi sẽ 11 tuổi. Năm sau nữa tôi sẽ được xem như người trưởng thành khi lên 13. Khi đó tôi sẽ phải ra mắt giới quý tộc và vì thế mà tôi đang lên kế hoạch để chuyển tới thủ đô Cilento của Vương quốc… Từng dòng ký ức tràn vào tâm trí tôi hệt như hiệu ứng domino.
“Vậy sao mình lại ở đây…?”
Thấy ánh mắt hoang mang của tôi, bà lão phù thủy từ từ giải thích, thấp thoáng chút thích thú trong lời kể.
“Nơi đây là trung tâm lục địa, ngay ngoài [Khu rừng bóng tối] Tenebrae Nemus nơi trú ngụ của những con quái vật hung ác nhất. Tiếp giáp với phần lãnh thổ của Vương Quốc, và nằm ở rìa biên giới của Đế Quốc. Ngôi nhà của ta đang ở cách quốc lộ nối lãnh địa của cha nhóc với vương đô đâu đó khoảng 50km.”
“Còn về hoàn cảnh của nhóc, khi người quen của ta ra ngoài hái thuốc, người đó phát hiện ra một chiếc xe ngựa của quý tộc bị lật trong rừng. Trên xe là gia huy của nhà nhóc, nên cô ta biết được chiếc xe thuộc về Bá tước Aulanthia của Vương quốc Livitium. Thế nên ta đã đến đó kiểm tra.”
“Nói thật thì ta thấy có mùi rắc rối nên đã định bỏ qua, nhưng ta cũng chẳng muốn liên can chỉ vì chỗ đó gần nhà ta. Hơn nữa còn vì cô ả lôi kia kéo ta nên ta mới miễn cưỡng đi và kết quả là ta thấy nhóc nằm gục chết ở đó.”
Bà lão miêu tả cái chết của tôi nhẹ như lông hồng vậy, khiến tôi vô thức bật ra một tiếng “Eh?”
“Theo góc nhìn của bạn ta, có lẽ nhóc bị ngừng tim khi chiếc xe bị lật. Cô ả ấy nghĩ rằng nhóc chết vì đau tim là do lối sống buông thả không lành mạnh… Ả nói vậy đấy.”
Dù nguyên nhân trực tiếp là tai nạn, thì cũng quá thảm hại khi chết ở tuổi lên 10 vì bệnh của người cao tuổi như xơ vữa động mạch hay nhồi máu cơ tim… Thảm quá mà tôi ơi. Đồng thời tôi cũng hỏi câu hỏi thắc mắc bấy lâu.
“Xin lỗi, bà nói cháu đã chết… Thế thì, bà đã cứu cháu sống lại đúng không ạ?”
“Không, chuyên môn của ta là ảo thuật. Tuy có thể chữa lành vài vết thương nhẹ với bệnh vặt, nhưng hồi sinh người chết nằm ngoài khả năng của ta. May thay, à mà chẳng biết may hay rủi nữa, bạn ta lại có khả năng đó… Công bằng mà nói thì ả còn lập dị hơn cả ta, có lẽ cô ta có mục đích gì đó ta không biết, nhưng chính cô ta mới là người hồi sinh nhóc. Thật ra thì đó là một cuộc đua với thời gian xem nhóc đã chết bao lâu, nhưng kết quả thì như bây giờ, nhóc vẫn ngồi đây mà chưa đi gặp Thượng Đế đấy.”
Không biết đó có tính là lời chúc mừng không nữa…
“V…Vậy người đã hồi sinh cháu đâu ạ…?”
Vì vốn tôi đã đoán được trước đó rồi, nên thay vì cảnh giác hay cảm thấy ngạc nhiên khi biết bà lão là một phù thủy thì tôi quan tâm tới người đã chữa trị cho tôi hơn và có chút hi vọng rằng người đó có thể có câu trả lời cho việc pha trộn ký ức hiện tại. Nhưng rồi…
“Ả ta dịch chuyển về nhà rồi. Cô ta đúng là tên nghiện công việc. Ai biết bao lâu nữa cô ta mới mò tới. Chắc vài năm một lần!” Giọng bà lão có chút hậm hực.
“...Cháu hiểu rồi ạ. Tệ thật đấy.”
Tôi đành thở dài chán nản và nhìn vào gương lần nữa.
Trong gương, cô lợn trắng bĩu mỗi thất vọng trông mệt mỏi vô cùng.
Nhìn kỹ thì, mái tóc dài xõa xuống, màu vàng pha chút đỏ khiến tổng thể tóc có màu hồng và có lẽ bộ đầm được thiết kế để sao cho phù hợp với mái tóc, nhưng rõ ràng là nó hơi lố rồi. Cộng thêm làn da đầy mụn sần sùi do chế độ ăn uống không phù hợp, ấy vậy mà màu da gốc lại trắng đến khó tin, nhìn qua người ta còn tưởng một con lợn nhiều mỡ đang mặc váy ấy chứ. Đôi mắt màu ngọc bích, sống mũi và đôi môi màu cánh sen trông không đến nỗi nào, nhưng tất cả đều bị đống mỡ thừa kia phá hủy hết. [note49155]
“Công chúa cỏ phấn hương của Vương quốc Livitium hử…”
Cái biệt danh đầy miệt thị được gán cho tôi, đứa con gái xấu xí còn chẳng giống nổi mẹ, một người phụ nữ nổi danh là [Đóa lan hoàng hậu của Vương quốc Livitium][note49156]. Đến cả bà lão phù thủy ẩn cư trong khu rừng tối tăm này còn biết tôi thì hẳn tai tiếng của tôi chắc không ai là không biết.
….Theo tiêu chuẩn của bản thân thì, ngoại hình tôi trông khủng khiếp đến thế. Nhưng khốn nỗi, mỗi quốc gia, mỗi thời điểm khác nhau thì người ta lại có cái nhìn về sắc đẹp không giống nhau, tôi có thể bình thường trong mắt mình nhưng những người khác sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
“Cảm ơn bà rất nhiều ạ. Cháu xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra. Và lần nữa cháu xin cảm ơn về sự cứu giúp của bà ạ.”
Tôi khó khăn cúi đầu hết mức trên giường một cách uể oải, thậm chí tôi còn chẳng thể nào cúi người nổi vì đống mỡ bụng và sau đó trả lại chiếc gương.
Bà ấy bất mãn ư…. à không bà ấy lúc nào cũng vậy rồi, nhận lại chiếc gương và khịt mũi.
“Regina.”
“Dạ..?”
Không quan tâm tới một tôi đang bối rối, bà nhanh nhẹn trở lại chỗ cái rương và nói với tôi sau khi đã quay lại, “Tên ta.”
Aah….. Tôi cúi đầu lần nữa, “Cháu xin lỗi, thưa bà Regina.”
“Hừm. Nhóc cứ nói ta là ân nhân nhưng không hề hỏi tên ta, cái biệt hiệu kia có vẻ vẫn đúng nhỉ.”
Bà ấy ngắt lời tôi và tôi chỉ có thể im lặng. Bà lão như một nữ vương vậy, gọi bà là ‘nữ vương’ lại khá hợp lý đó chứ.
Dù biết tình cảnh lúc này không phù hợp cho lắm, nhưng bất giác tôi mỉm cười trước trò chơi chữ hài hước: [Công chúa cỏ phấn hương đến chơi nhà Nữ vương phù thủy ẩn dật].
Nghĩ lại thì, đây chắc là lần đầu tiên tôi cười từ khi tái sinh bằng cách hợp nhất những ký ức kiếp trước với con người hiện tại.
17 Bình luận
Cướp!Có 1 lỗi:
Nhưng khốn nỗi, mỗi quốc gia, mỗi thời điểm khác nhau thì người ta lại có cái nhìn về sắc đẹp khoong giống nhau, tôi có thể bình thường trong mắt mình nhưng những người khác sẽ cảm thấy rất ghê tởm. -> không
rồi năng suất chưaNghe qua cách mô tả thì mặt mũi e nó cũng ko xấu tệ đâu
Không có minh họa bé heo nên tuỳ vào tưởng tượng của từng người thôi. Với lại bé heo bị chê xấu còn là vì tính cách nữa. Vừa mập vừa đanh đá nên mới bị bảo là xấu cả từ nhân cách đến ngoại hình ấy mà.
nhưng tâm hồn thì không xấu, tâm hồn to và dạt dào lắm <(")