Tập 1 : Chàng Trai Lấy Lại Trí Nhớ - Trở Thành Trị Liệu Sư
Chương 08 : Trị Liệu Sư Trở Thành Một Con Chó
2 Bình luận - Độ dài: 4,717 từ - Cập nhật:
~ Translator : Dantalian
~ Edit : Khôi
Đón xem chương mới nhất tại web team dịch 1 ngày nhé.
Chương 08 được Update vào lúc 18h59. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
______________________________________________________________________
Khi tôi mở mắt ra, tôi để ý rằng mình đang ở trong một căn phòng trắng, Sau đó, tôi ngó nghiêng xung quanh căn phòng, mãi đến khi ông già lúc trước bước vào tầm mắt của tôi.
“Cá-”
Tôi cao giọng bất ngờ ngay lập tức khi tôi thấy ông ta.
“Chuyện gì thế!?”
Sau khi nghe tôi cao giọng, ông ta đáp lại bằng một giọng ngu-người. Bình tĩnh đã, từ giờ, hãy phân tích tình hình. Tôi nhớ rồi, trong khi tôi giả vờ ngất đi, tôi thực sự đã mất tỉnh táo ngay đoạn giữa.
Tôi đã có được trải nghiệm đia ngục của Kureha đã từng trải và có được cấp độ của cô ấy trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả chỉ trong một khoảng khắc. Bởi thế, tôi đã nhận được một lượng lớn tổn thương tâm thức đáng quan ngại.
Và tôi cũng nhớ căn phòng này. Đây là phòng cấp cứu và người đàn ông già trước mặt tôi đây là giám thị của đội ngũ nghiên cứu ma thuật. Ông ta rất có thể không chỉ điều trị cho tôi, mà có khi còn kiểm tra nếu có vấn đề gì với mạch ma thuật của tôi.
“Anh hùng [Trị Liệu], dường như cậu đã tỉnh lại. Có vấn đề gì với cơ thể cậu không?”
Giờ thì, tôi nên trả lời sao đây? Thành thật mà nói, chẳng có vấn đề gì với cơ thể tôi vì có sự khác biệt từ lần đầu tiên, tôi cảnh giác trước khi sử dụng nó, nên tôi có thể sống sót mà không cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên, nếu tôi muốn trả thù, thì tôi không thể nói rằng không có chuyện gì.
‘Tôi không có vấn đề gì, nên cứ mang người đến nếu cần chữa trị rồi tôi sẽ chữa cho họ.’ Nếu tôi nói thế, thế thì lịch sử sẽ bị thay đổi, làm cho nó khó hơn để tôi trả thù, đây không phải điều tôi hướng đến. Để việc trả thù gọi là đầy đủ nhất, tôi cần đi theo con đường của mình, nên tôi sẽ không phá hỏng nó.
“Hii-, đừng đến đây, đừng đến đây, tôi ghét nó, cái loại đau đớn và sợ hãi ấy, tôi ghét nó!!”
(Trans: mình thề là thằng này bị M nặng rồi :|)
Trong khi nhớ lại những thứ xảy ra ở kiếp trước, tôi làm tương tự như vậy.
Nếu tôi nhớ chính xác, tôi đã trở nên hoảng loạn từ lần đầu sử dụng nó và chạy khỏi đây để tự vệ khỏi việc sử dụng nó. Tôi quyết định cứ ném đồ lung tung ở gần tầm với trong khi đang la hét, nên tôi sẽ bắt đầu với chiếc gối này.
“Bình tĩnh lại, bĩnh tĩnh lại, không ai sẽ bắt cậu dùng [Hồi Phục] nữa. Làm ơn, từ giờ hãy nghe tôi nói.”
“Thật chứ?”
Tôi giả vờ như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Mặc dù có vẻ như tôi cường điệu hóa phản ứng của mình, nhưng nếu một người bình thường trải qua cái địa ngục mà một Thánh kiếm sĩ đã đi qua trong một khoảng khắc, thì họ chắc chắn sẽ trở nên như thế này. Đó là cuộc sống tồi tệ của cô ấy.
“Đúng vậy, đó là sự thật. Nên, hãy nói chuyện một chút nhé?”
Tôi giả vờ bình tĩnh hơn và dần trở nên thư giản, rồi lấy lại nhận thức, đến mức mà tôi nghĩ lão giám thị của đôi nghiên cứu ma thuật phải chịu khá nhiều rắc rối để làm dịu tôi.
“Để bắt đầu, tại sao cậu không nói với tôi vì sao cậu lại gục đi sau khi hồi phục cho cô ta.”
Tôi nên trả lời câu này thành thật.
“Ngay khi tôi dùng [Hồi Phục], thông tin về Thánh kiếm sĩ chảy vào đầu tôi như vết thương và nỗi đau mà cô ta đã chịu cho đến tận bây giờ. Kể cả những buổi huấn luyện và trận chiến, tất cả đổ dồn về tôi, khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã trở nên như vậy.”
Ánh mắt của tên giám thị sáng lên một cách đầy nghi hoặc sau khi nghe câu chuyện của tôi.
“Tôi hiểu rồi, vậy ra nó không phải quy trình của một Trị liệu sư thông thường, thứ đẩy nhanh quá trình hồi phục tự nhiên. Vì lý do đó, cậu cần phải biết về chi tiết của cơ thể, hửm. Nên để có một sự tái tạo hoàn hảo như Anh hùng [Trị Liệu], cậu cần phải dùng đến quá trình đó. Nghe nó trông khá là kích thích.”
Tôi khá ngạc nhiên vì ông ta tính toán khá chuẩn xác những gì mà sức mạnh tôi có thể làm được. Bởi thế, ông ta có vẻ như là một pháp sư tài năng, nhưng khi tôi nhận ra điều tôi nghĩ thật sai lầm lúc tôi nhìn ông ta với [Lục Nhãn], cả giá trị tài năng và cấp độ đều chỉ đạt chuẩn thông thường.
Ông ta có vẻ vô cùng lỗi lạc, ông ta đánh giá về sức mạnh của tôi rất chính xác. Để thỏa mãn sự tò mò về kiến thức của mình, ông ta đã hỏi những câu hỏi cho ra nhiều chi tiết nhất có thể và sau đó, người khác đến thăm tôi trong khi tôi đang trò chuyện cùng ông ta.
“Vì tôi nghe được Kaeru-san đã tỉnh dậy, tôi đã chạy đến và thăm cậu. Tôi đã lo lắm đấy, cậu biết chứ. Rốt cuộc thì cậu lại bắt ngờ ngất đi như vậy. Tôi không thể ngồi yên sau khi nhìn thấy cậu bị như thế.”
Tôi có lời khen cho cô ta khi có thể nói ra những thứ hoàn toàn khác so với suy nghĩ trong đầu cô ta, trong cả cách ứng xử và biểu lộ thật hoàn hảo. Kể cả tôi cũng chỉ thấy được một đứa con gái đang lo lắng cho tôi từ tận đáy lòng mình.
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, Flare.”
“Tôi mừng vì cậu không bị thương, vì có vẻ như sức mạnh của Anh hùng [Trị Liệu] khá khủng khiếp. Thậm chí có thể hồi phục cho Thánh kiếm sĩ, người không thể hồi phục bằng Elixir. Kể cả cha ta cũng rất vui sau khi nghe báo cáo về cậu.”
Trong lúc cười ngọt ngào với tôi, cô ta nói tôi những lời đó.
“Không có gì lớn lao đâu.”
“Nó có lớn đấy.”
Trong khi cúi người về trước mặt tôi, cô ta nắm lấy cả hai tay tôi.
“Thực lực của Thánh kiếm sĩ-sama bằng cả một đội quân hơn ngàn người, cô ấy sẽ có thể tiếp tục chiến đấu với quái vật và quỷ dữ từ giờ. Cô ấy chỉ có thể tục chiến đấu là bởi vì cậu đã hồi phục cho cô ấy, nói cách khác, thành tựu cô ấy có sau này đều là của cậu. Quả đúng như mong đợi từ Anh hùng [Trị Liệu]!”
Cô ta tán dương tôi đến một đẳng cấp đáng kinh tởm, nếu như tôi nghĩ những gì cô ta tính toán đằng sau những lời này, tôi căn bản có thể đoán được những gì cô ta sẽ nói tiếp theo.
“Không thể nào, người chăm chỉ chính là Thánh kiếm sĩ Kureha.”
“Cậu không cần khiêm tốn như vậy… ”
Flare cười như thể cô ta bị điên vậy, sau đó cô ta mở miệng. Tôi lẩm bẩm trong miệng là “thấy chưa, nó đến rồi”.
“Tiếp tục câu chuyện. Thật ra, khong chỉ có mỗi Thánh kiếm sĩ là người mạnh mẽ không thể chiến đấu trong đất nước này. Kaeru-san, liệu cậu có thể giúp họ với sức mạnh của Anh hùng [Trị Liệu] chứ? Những người được chữa trị bởi cậu, Anh hùng [Trị Liệu], là những người có thể cứu được nhiều người khác. Tôi đã Thần Cung đến, nên cậu sẽ chữa trị vị ấy với sức mạnh của cậu chứ?”
Vâng, Flare bắt đầu việc tán dương tôi chỉ vì cái này, mục đích thực sự của cô ta. Bằng cách làm tôi mủi lòng, cô ta chặn hết mọi lối thoát của tôi. Thực sự đúng như những gì Flare đang cố làm. Nhưng tôi sẽ không đi theo cái dòng chảy này và chọn không chấp nhận nó.
“Làm ơn đợi đã!”
Tôi thốt lên một giọng nói phần nào đó mang vẻ sợ hãi.
“Tôi ghét nó, tôi không muốn dùng [Hồi Phục] thêm bất cứ lần nữa. Nó đáng sợ lắm, đau nữa. Nếu tôi tiếp tục dùng thứ đó, tôi sẽ… tôi sẽ hỏng mất, hoặc là tôi sẽ không còn là chính mình nữa.”
Đối mặt với Flare, tôi những lời oán trách đầy khốn khổ và yếu ớt. Nghe được những lời ấy, Flare cố tình tỏ ra ngạc nhiên và còn cường điệu nó lên nữa.
“Vậy là sức mạnh của cậu có tác dụng phụ… nhưng kể cả thế, càng nhiều người được cậu chữa trị cố gắng mỗi ngày, sẽ càng có nhiều người được cứu hơn. Hàng ngàn và có khi hàng vạn. Vì thế, cậu không thể cố gắng một chút vì họ được sao?”
Cô ta nói với nụ cười thánh thiện của một người mẹ và một giọng điệu dịu dạng.
“Tôi không muốn. Flare có thể chỉ nói thế vì cô không biết nó như thế nào khi trải nghiệm nó. Tôi không thể làm nó. Tôi chắc chắn sẽ không dùng [Hồi Phục] nữa!”
Tôi mạn mẽ tuyên bố, nhưng kể cả thế, nụ cười của Flare cũng không hề tan biến.
“Vậy à… Nếu nó quá đau thì… tôi hiểu rồi. Có vẻ như không có lựa chọn nào khác, cậu không cần phải dùng [Hội Phục] nữa. Xin hãy nghĩ về việc nghỉ dưỡng cho cơ thể mình đi.”
Sau khi nói những lời đó, chúng tôi có một cuộc bàn bạc nhỏ và sau đó cô ta cũng sớm rời đi. Xì, điều này thậm chí giống hệt lúc trước. Không nghi ngờ gì, mọi thứ phía sau cũng sẽ như thế.
Ngày kế tiếp, sau khi tôi hoàn thành lớp học, những người hầu mang đến cho tôi một món ăn nhẹ với trà hạng nhất đi kèm theo.
Sau biến cố hôm qua, Flare không hề nói gì về [Hồi Phục], điều làm tôi nghĩ là cô ta đã theo dõi tôi từ đầu rồi. Rằng tôi đã từng quyết định một ngày nào đó sẽ cố vượt nỗi đau của mình.
“Mình cần dũng cảm uống hết tách trà đen này nhỉ.”
Tôi tự cười mình, vì tôi biết thứ gì ở trong tách trà đen này. Lý do vì sao Flare ngừng nói về [Hồi Phục] là vì cô ta từ bỏ thuyết phục tôi. Tuy nhiên, điều đó không làm cho cô ta từ bỏ mục đích của mình, cô ta đơn giản là chọn một phương án dễ ơn việc thuyết phục tôi.
Đáp án của cô ta là đầu đầu tách trà đen. Làm tôi tịnh tâm lại, cho tôi uống hết thứ này và rồi một cơn buồn ngủ chiếm lấy tôi. Giờ thì, đó là sự khởi đầu của địa ngục.
Tôi tỉnh dậy và chú ý rằng cả cơ thể mình bị trói chặt lại với một chiếc ghế. Thứ duy nhất mà tôi thấy chính là một bức tường đá với song sắt, được chiếu rọi bởi một ánh nến.
Tôi nhận ra nơi này, đay là hầm ngục, nơi khó trốn thoát thứ hai trong cung điện.
“Chuyện gì đã xảy ra, nơi này chính xác là đâu?”
Tôi bắt đầu lo toáng lên và tỏ ra hoảng loạn, vì đó sẽ là phản ứng bình thường.
Âm thanh kim loại tạo ra tiếng va chạm, khi tôi nhìn về phía hướng đó, tôi thấy một người đàn ông với một dáng vóc vạm vỡ đang che hết khuôn mặt mình, cả tên giám thị đội nghiên cứu ma thuật đang mặc một chiếc áo choáng bao phủ toàn thân.
Người đàn ông cao lớn kia vào bên trong ngục và nghiêm túc đánh tôi trong khi tôi đang bị trói trên chiếc ghế.
Đau thật đấy, cằm của tôi nóng ran lên nhưng thể nó đang bị nướng chính ấy.
“Thằng nhãi này đang nói toàn những điều hóm hỉnh nhỉ! Quả là một thằng ngu, nếu như nó biết cách giữ im lặng.”
Sau đó một cú nữa, tình hình này thực sự đơn giản.
Flare trở nên mệt mỏi để thuyết phục tôi, nên cô ta quyết định nhốt tôi dưới hầm phục để rồi chúng có thể chuốc thuốc tôi và khiến tôi trở thành tên chỉ biết nghe theo lệnh. Con đàn bà đó không có tí tử tế nào cố thử lần thứ 2 để thuyết phục tôi. Cái suy nghĩ từ lần đầu tiên, ‘kể cả khi tôi không thể làm gì, tôi vẫn muốn trỏ thành sức mạnh của cô ấy một ngày nào đó’, đơn giản là đi vào dĩ vãng.
“Đau quá, dừng lại, đừng đánh tôi. Tôi đã làm gì để phải chịu như này?”
“Mày đã làm gì? Thật ra mày chẳng làm gì cả chính là vấn đề, cái thứ vô dụng như mày.”
Người đàn ông cao to đấm tôi thêm một cái. Mặc dù tên này trong khá hoang dại và bạo lực, nhưng hắn thực sự là một trưởng đội cận vệ tinh anh của Flare và si mê Flare từ tận lòng mình.
Vì lẽ đó, hắn rất có thể không tha thứ cho cho tôi. Hắn ghét tôi vì đã làm nàng công chúa phiền muộn.
Tôi bị đánh liên hồi và tôi đếm từng cái một. Do tôi không nhớ bao nhiêu cái tôi đã bị đánh ở lần trước, nên lần này tôi sẽ đếm nó. Vì lần này, tôi quyết định sẽ trả lại toàn bộ nỗi đau này cho hắn mà không có thiếu sót.
Cuộc ‘đấm bao cát’ đã kết thúc và tôi nằm trên mặt đát với chiếc ghế đã bị hất về phía sau. Miệng tôi đầy máu và tôi chỉ có thể nếm được mỗi mùi vị này. Thằng to con lại nắm tóc của tôi và lôi khuôn mặt của tôi lên.
“Với thứ này, tao chắc rằng ít nhất mày sẽ hiểu được một gốc nhỏ trong con tim đang bị tổn thương của công chúa Flare.”
“20 cái.”
“Mày đang làm… ”
“20 cái, tao sẽ không quên đâu.”
Tôi vẫn kiên trì và quyết định là tôi chắc chắn sẽ trả lại 20 cú đấm này.
“Mày khá là khó chịu. Ê, lão già, lão sắp dùng loại ma thật nào đó phải không? Làm nhanh lên đi.”
“Thật sao, ngươi đúng là một tên nóng nảy,hắn có mệnh hệ gì thì sao? Hắn là nguyên liệu nghiên cứu mà chúng ta phải chịu nhọc nhiều lắm mới có được đấy.”
“Lão nghĩ tao quan tâm à?”
“Nghiêm túc đấy, mặc dù chúng ta nói ngươi được phép làm hắn nhụt chí, nhưng sẽ thế nào nếu nó bị tổn thương về não bộ đây?”
Tôi cảm thấy giải tỏa một chút sau khi nghe điều đó, vì mặc dù Flare nghĩ rằng miễn là tôi chữa trị cho các chiến binh không thể trị được bằng các phương pháp khác, con ả đó cũng không cần đến tôi, nhưng tên này lại nghĩ khác. Với hắn, mặc dù đầu óc tôi không quan trọng nhưng hắn vẫn cần những khả năng của tôi trong nghiên cứu, nên hắn chắc chắn sẽ không muốn não tôi bị tổn thương.
Dù nghe giống như mỉa mai thật, vì hắn quan tâm đến bộ não tôi, nên tôi có thể được sống với tâm trí “hơi“ rồi loạn thôi. Cảm ơn vì điều đó, tôi có thể giữ lại một mảnh ý thức trong khi lập lại lịch sử.
Giám thị của khoa nghiên cứu ma thuật thi triển một loại ma thuật đáng nghi kể mắt của tôi và để nó lóe lên trong mắt tôi. Đó là một công cụ buộc bạn phải rơi vào trạng thái thôi miên.
Rất có thể tôi sẽ miễn nhiễm nếu tôi cố nhưng bây giờ, tôi sẽ để cơ thể tuân theo nó.
Sau đó, một dung dịch khá đặc bắt đầu tiến vào trong miệng tôi, đó là thuốc phiện.
Sự tỉnh táo của tôi bắt đầu lu mờ, không thăng hoa.
Giờ thì, tôi sẽ tạm thời chia tay cái tôi của mình trong một lúc. Thứ thuốc này ngắm vào cơ thể tôi quá mạnh để tôi có thể chống lại. Có thể sau đó tôi sẽ bắt đầu trở nên điên loạn. Tôi dần dần không thể suy nghĩ đứng đắn được nữa, mãi đến khi mọi thứ tôi nghĩ chỉ còn có thuốc.
Tuy nhiên, tôi chắc rằng một ngày nào đó tôi sẽ tỉnh lại, khi mà tôi đã lên được kha khá độ thành thạo của Kháng thuốc. Còn nữa, linh hồn tôi có ý định phản kháng với thứ thuốc này, vì thể tôi vẫn tiếp tục kháng lại thứ thuốc này, tôi chắc là sẽ có thể đạt được Kháng thuốc. Một khi có được nó, tôi sẽ giành lại chính mình. Trong khi về nó, sự tỉnh táo của tôi dần tan biến vào trong bóng tối.
~Một tháng sau khi Kaeru bị nhốt dưới hầm ngục.
“Thuốcccc, cho tôi thêm thuốc…… ”
Một chàng trai bám vào song sắt của ngục tù và liên tục la làng lên. Cậu ta không phải la một hai lần, mà đã làm thế trong vài giờ từ sáng đến giờ. Cơn nghiện của cậu lại tái phát như thể cậu đã là một tên dùng thuốc phiện hạng nặng và thực sự nghiện nó.
Móng tay cậu đã bị bong chóc ra và bởi vì cậu đã bứt rất nhiều tóc, một số phần trên đầu đã bị hói. Tuy nhiên, ngoại trừ điều đó ra, toàn cơ thể cậu vẫn bình thường.
Bởi vì mỗi lần cậu làm bẩn chính mình, gác ngục canh chừng kế bên cậu khi đánh ngất cậu và tắm rửa cho cậu. Mỗi đêm, cậu ta bắn tinh dịch của mình vào các kỹ sị và cấp của họ lại tăng lên. Các kỹ sĩ không muốn chuyện gì xảy ra, kể cả khi có đi chăng nữa, họ cũng sẽ chắc là tắm rửa sạch sẽ mỗi khi họ chú ý đến cậu ta.
“Nó đúng là một thằng ngu dốt trụy lạc bẩn thỉu. Thuốc, thuốc, nó không có một chút lòng tự trọng sao?”
Ở gần buồng giam, một cô gái bước vào. Cô ấy có mái tóc màu anh đào, cơ thể cô tràn đầy nét quyến rũ của phụ nữ và trên mặt cô bao phủ bởi biểu cảm cả sự nhân từ, đó không khác gì sự khinh miệt tột cùng cả.
Anh hùng [Ma Thuật] đồng thời là một công chúa, Flare, đang đứng ở đó.
“Nếu người cho ai đó uống thứ thuốc đó, thì trở thành như vậy là điều hiển nhiên. Hắn ta thậm chí có thể không nhớ tên của mình nữa.”
Người đàn ông già đang đi theo cô ta, là giám thị của nhóm nghiên cứu ma thuật, trách Flare.
“Bảo ta phải lo cho cái thứ này, dường như cha ta đã nói một thứ thật kinh khủng, sẽ chẳng dễ chịu trong một lúc lâu sau khi làm những chuyện này.”
“Thôi nào, thôi nào, đừng nói những lời như vậy.”
Flare cuối cùng tra chìa khóa vào và mở cửa sắt.
Ngay lập tức sau khi cô ta mở cửa, chàng trai bị trói trong buồng giam nhảy vọt về phía Flare. Tuy nhiên, cổ đã bị xích lại nối với tường để ngăn tiến lên, rồi cậu ta ngã xuống trong đau khổ.
Flare đá vào bản mặt của chàng trai đang nằm dài trên mặt đất với toàn bộ sức lực, hất tung cả người cậu ta về sau.
“Kinh tởm! Thứ này quá ghê tởm.”
Trong khi nói những lời đó, cô ta bước về trước chàng trai đang nằm trên nền đất.
“Đến giờ làm việc rồi. Đây, đây là thuốc mà mày rất yêu đấy, nếu muốn thì van xin như một con thú đi.”
“Ha-, ha-… ”
Chàng trai ấy bắt đầu đóng giả như một con chó và tuyệt vọng cầu xin thuốc. Nhìn vào hành động đó, Flare đá thẳng vào vùng dưới của cậu, khiến chàng trai ấy lăn lộn trong đau đớn trên đất.
“Kyan, kyan, kuuun, kuuun.”
Mặc dù chàng trai này đã bị hỏng bởi thuốc, cậu ta vẫn hiểu được nếu như dừng làm hành động của chó, cậu sẽ không được thuốc. Vì cậu ta chỉ có nhớ như thế, trong khi ôm chặt phần dưới, cậu ta vẫn tuyệt vọng tiếp tục đóng giả làm chó.
“Yeah, một con chó như mày cũng khá thông minh đấy. Đây, thuốc này.”
Flare cố tình đổ thứ thuốc đặc sệt từ trên cao xuống sàn và chàng trai điên cuồng liếm hết chỗ đó.
Chàng trai vẫn tiếp tục liếm sạch sẽ sàn nhà mặc dù thuốc đã bị cậu ta liếm hết. Kể cả thế, Flare cũng không hề tỏ ra thương tâm gì với cậu.
Họ đang đẩy lui sự thoái lui của cậu ta bằng cách cho cậu chút thời gian, vì nếu không, cậu ta sẽ chối từ ra ngoài. Bằng việc cho cậu ta một liều thuốc nhỏ, cậu ta sẽ không trở nên điên khùng nữa, cậu ta sẽ giữ đúng luật của họ sau khi đã có thuốc.
“Này chó, như thường lệ, không nói được sủa sau khi rời khỏi khỏi buồng giam. Mày chỉ được dùng [Hồi Phục] khi thời điểm đến. Nếu mày không tuân theo luật, tao sẽ không cho mày thuốc khi bọn tao quay lại.”
“Kyan! Kyan!”
Trong khi đang nằm trên mặt đất, chàng trai ngẩng mặt lên trong bộ dạng vui sướng, nhưng Flare lại dẫm mạnh lên mặt của cậu dưới bàn chân của cô sau khi thấy vẻ mặt ấy.
“Mày thậậậật đúng là thằng đáng kinh tởm!!”
Chàng trai chỉ thấy mỗi thuốc, chính vì thế mà cậu vẫn vui sướng trong hi bị dẫm lên như thế. Trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ ‘tôi rất vui vì tôi sẽ có nhiều thuốc sớm thôi’.
Flare sau đó tháo xích cổ làm từ sắt, bởi vì sau mười phút giải tỏa cơn nghiện của chàng trai, cậu sẽ hoàn toàn nghe lệnh của cô. Có thể nói là, Flare vẫn hơi sợ vì vẫn có cơ hội để tên này phá hoại xung quanh.
Trong khi mở xích, Flare nghĩ cho mình rằng cô cần nhanh chóng bắt cậu chữa trị cho người kế, để cô có thể nhốt cậu lại trong buồng nhanh chóng.
“Theo tao.”
Sau khi quay lưng đi, Flare lập tức rơi vào trạng thái hoang mang.
Một sát ý vô cùng dày đặc và linh cảm về cái chết của mình. Mặc dù cô đã quay đi, nhưng tất cả cô có thể thấy là một miếng rác không thể đạt được trình độ của một thằng dốt nát. Ngay khi cô ra lệnh, nó đi theo sau với miệng đã khép lại. Trong khi tự nhủ bản thân rằng cô chỉ tưởng tượng thôi, cô tiếp tục đi về phía trước.
Cơn giận dữ đang trú ngụ trong tôi, đúng vậy đấy, là cơn giận dữ. Nó ngày một lớn lên trong não tôi, mặc dù chỉ từng tí từng tí, khả năng suy nghĩ của tôi dần trở lại.
“Mày thậậậật đúng là thằng đáng kinh tởm!!”
Trong khi bị nhìn với một cặp mắt nhìn thấy rác rưởi, tôi bị dẫm đập bởi một người con gái. Con khốn nào thế này? Mặc dù tôi không thể nghĩ nhiều vì khả năng suy nghĩ đã bị mất trong não bộ, linh hồn tôi vẫn vang cao giọng nói của sự oán hận sâu sắc đối với người này. Rằng con đàn này đã cướp hết tất cả của tôi, người đứng đầu trong số những người khiến tôi nếm trải địa ngục.
Không thể tha thứ được. Tôi thề là tôi chắc chắn sẽ không tha cho con nhỏ đó. Kể cả khi ký ức của tôi biến mất hoặc tôi đánh mất chính mình, tôi vẫn nhớ nỗi đau khắc sâu trong linh hồn mình. Vì lẽ đó, vết thương lúc bấy giờ đã chảy trong linh hồn tôi đang khơi dậy tâm trí đã bị hủy hoại và mục đích của mình. Tâm trí tôi dần trở lại với mình.
Với cơn thịnh nộ của mình, tôi đốt lên những mảnh tàn tích còn sót lại của tâm trí mình và phản kháng lại với thuốc. Thuốc đã vấy bẩn tâm trí tôi gần như một cái xiềng xích với tôi. Tuy nhiên, xiềng xích kiềm giữ bạn càng lớn, nếu tôi chống lại nó, độ thành thạo mà tôi có thể tăng lên sẽ tỷ lệ với kích thước của nó.
Cuối cùng, thời khắc đã đến. Độ thông thạo mà tôi chăm chỉ tăng lên ở khu rừng và từ cơn thịnh nộ của mình, đã hoàn toàn mở ra được kỹ năng Kháng thuốc.
A~ đúng rồi, tên tôi là Kaeru. Là tôi, là chính tôi.
Tâm trí tôi đột nhiên trở nên hoàn toàn thoáng đãng và lớp sương mù che lắp tâm thức của mình đã biến mất. Bởi vì tác dụng của Kháng thuốc, tôi có thể hồi phục bản thân.
Trong tình trạng này, tôi quay mặt nhìn về phía trước. Flare, kẻ thù truyền kiếp của tôi đang đưa lưng về phía tôi, và sát ý điên cuồng đang tỏa ra từ trong tôi. Đối mặt với sát ý, bờ vai của Flare bắt đầu run lên.
Ôi không, tôi nên kiềm chế sát ý lại. Flare quay mặt lại và nhìn tôi với đôi mắt dè chừng, rồi một lần xoay mặt đi. Dường như bằng cách nào đó, tôi có thể giả vờ bình thường trong một lúc. Có vẻ như cô ả nghĩ rằng sát ý tôi vô tình tỏa ra chỉ là tưởng tượng, nên đã lờ nó đi.
Ký ức của tôi khi tôi đánh mất bản thân bắt đầu quay về và dường như con ả thực sự làm những điều như đúng ý tôi.
Cảm ơn vì điều đó, tôi đã có Kháng đau và lượng lớn năng lực của mình đã tăng lên. Trên hết, cấp của tôi cũng tăng lên, điều này có nghĩa là tôi có thể dùng [Cướp Hồi Phục] mà không phải nghĩ ngợi.
Giờ thì, Flare, tao sẽ cho mày nếm trải sự nhục nhã và sỉ nhục mà tao đã nhận phải. Mọi thứ tao đã trải qua từ kiếp trước và kiếp này. Khá ổn nếu mày vẫn nghĩ rằng mày đã xích vòng lên cổ tao, nhưng mày biết gì không, Flare? Cái vòng trên cổ tao đã hoàn toàn bị tháo ra rồi.
Kể cả lúc tao thiêu cháy tâm trí mình với ngọn lựa thù hận, não tôi nguôi lại và bình tĩnh, hiện tại thì tôi đang nghĩ về phương thức thoát khỏi đây trong lúc bắt cóc Flare sau khi phá hỏng con ả đó. Cái ngày mà tôi thực hiện toàn bộ kế hoạch đang đến rất gần.
2 Bình luận
Nhưng mà nghĩ lại việc nó bị bắt uống thuốc là điều ko thể tránh sớm hay muộn nên lấy kháng thuốc là điều cần thiết.